Chương 55
/54/.
"Thứ nhất, tôi thân là nhân viên cảnh giới lại rời khỏi bên người Thiếu tướng Gordon." Maya hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt Hein nói.
Hein trầm mặc.
"Thứ hai, Tiêu Nham là nhân viên được giám thị, trong tình huống không có bất kỳ bộ đội đặc chủng nào đi theo tôi lại dẫn cậu ấy rời khỏi nhà ăn, thoát ly phạm vi giám thị."
Tầm mắt Hein dừng trên người Maya, Thiếu tá trẻ tuổi không tự giác nuốt một ngụm nước bọt.
"Thứ ba, tôi không nên dung túng cho Tiêu Nham uống rượu, tác dụng của cồn sẽ giàm giảm năng lực phán đoán của cậu ấy, một khi xuất hiện tình huống bất ngờ, sẽ khiến cho cậu ấy lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm."
"Ừ." Hein nhẹ nhàng lên tiếng.
Maya đứng tại chỗ không biết tiếp theo nên làm thế nào cho phải, là đưa Tiêu Nham trở về phòng cậu hay là trở lại bên người Thiếu tướng Gordon.
"Trở về bên cạnh Thiếu tướng."
Đơn giản một câu khiến Maya ngây ngẩn cả người, anh đáp lời một tiếng: "Vâng, Đại tá." Bật người liền rời khỏi phòng huấn luyện.
Khi bước ra ngoài cửa, trên môi Maya không khỏi hiện lên một tia tươi cười.
Hein lần thứ hai điều chỉnh lại hệ thống bố trí, đâu vào đấy tiếp tục huấn luyện bắn của mình. Mãi đến hơn nửa tiếng sau, không còn cảnh tượng giả lập nào để bố trí luyện tập được nữa, Hein mới tắt hệ thống.
Chậm rãi đi vào toilet, Hein đi đến trước mặt Tiêu Nham, quỳ một gối xuống. Lúc này Tiêu Nham đang cúi đầu, hai tay rủ xuống bên hông, chế phục hoàn toàn mở rộng lộ ra da thịt, hai chân dang rộng ra hai bên, quần rất có cảm giác nguy cơ bị tuột xuống, lộ ra một phần quần lót.
"Dậy đi."
Tiêu Nham chậc chậc lưỡi, mở mắt ra, trong nháy mắt khi thấy khuôn mặt lạnh lùng kia, tựa như bị kích thích mà cả người giật bắn cả lên.
"Đại tá Burton!"
Đáng tiếc tác dụng của cồn vẫn chưa hết, Tiêu Nham đứng lên liền giẫm phải lai quần, lưng quần lập tức tuột xuống, lộ ra hơn nửa đùi. Tiêu Nham chật vật kéo quần mình lên, đứng thẳng người lại.
Đương nhiên, chỉ có mình cậu tự cho là mình đứng thẳng mà thôi, ở trong mắt Hein, cậu vẫn đang loạng choạng lắc lư.
"Dây thắt lưng quân phục của cậu đâu." Hein cũng đứng thẳng lên theo cậu.
"Hả?" Tiêu Nham nghiêng đầu nghĩ nghĩ, chẳng qua giờ phút này cậu phát hiện, đầu óc của mình hình như không nghe theo sai sử, trong đầu hiện ra dáng người nóng bỏng khiêu vũ của nhóm bộ đội đặc chủng cùng với một ly lại một ly rượu cocktail được đưa tới trước mặt cậu, nhưng cố tình lại không nhớ rõ dây lưng của mình bị mất từ lúc nào.
Không chờ được đáp án, vấn đề tiếp theo của Hein đã đến.
"Cậu có thể đi được không."
Tiêu Nham nuốt nước bọt, hết sức trịnh trọng gật gật đầu, "Tôi... Có thể đi, Đại tá."
"Đi thôi."
Tiêu Nham sửng sốt nửa ngày, lúc này mới hiểu được, ý của Hein là muốn đưa cậu trở về phòng mình. Vì thế một màn có chút quẫn bách liền xảy ra, chính là Tiêu Nham túm lấy quần của mình, lắc la lắc lư đi trong thông đạo, mà Đại tá Burton không nói một lời đi theo phía sau cậu, vô luận là Tiêu Nham có đi chậm bao nhiêu, Hein thủy chung vẫn bảo trì khoảng cách một cánh tay với cậu. Trong đầu Tiêu Nham có chút không rõ ràng, cậu đi đến trước cửa ký túc xá, đưa tay ấn khóa nhận dạng, nhưng không ngờ cánh cửa lại không chút sứt mẻ.
"Hửm?" Tiêu Nham híp mắt nhìn chằm chằm vào thiết bị khóa nhận dạng thật lâu, dùng ngón tay ấn thử mấy lần, vẫn không có phản ứng. Thực nhanh Tiêu Nham đều thử hết một lần đủ cả 10 ngón tay, nhưng cánh cửa này không có bất cứ dấu hiệu nào sẽ mở ra.
Hein Burton không nói một tiếng đứng ở phía sau Tiêu Nham, điều này khiến cảm giác quẫn bách của Tiêu Nham càng tăng thêm gấp trăm lần.
Cậu mở thiết bị liên lạc của mình ra, nói với cán bộ quân nhu: "Tôi là Tiêu Nham... Nghiên cứu sinh ID1665... Tôi mở cửa không ra..."
Ngay sau đó, Hein ở phía sau giữa chặt cổ tay Tiêu Nham, tắt thiết bị liên lạc của cậu. Ngay tại thời điểm Tiêu Nham khó hiểu quay đầu lại, tay Hein đã vòng qua cánh tay cậu, ngón tay vừa chạm vào thiết bị nhận dạng, cửa liền mở ra.
Tiêu Nham ngẩn người, bật cười nói: "Đại tá Burton cư nhiên có thể mở cửa phòng tôi ra! Thật sự rất thuận tiện ha!"
Có lẽ bởi vì trở lại phòng của mình, Tiêu Nham có một loại cảm giác hoàn toàn thả lỏng, cậu ngã người ra nằm úp sấp trên ghế sô pha, lười biếng nheo mắt lại, không bao giờ muốn động nữa. Mí mắt vô cùng nặng nề, không để nửa phút sau, tiếng hít thở có quy luật liền truyền đến. Sô pha bên cạnh đột nhiên lõm xuống, Tiêu Nham lại chẳng có chút ý muốn mở mắt nhìn. Cậu biết có người ngồi bên cạnh mình, tay của đối phương áp ở sau gáy cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, lực độ vừa vặn khiến Tiêu Nham càng thêm rã rời.
Khi đối phương rời đi, Tiêu Nham theo bản năng nhíu mày. Rất nhanh, cằm cậu bị nâng lên, ly nước chen vào giữa môi cậu, Tiêu Nham nhấp một ngụm nước mát lạnh, mở to mắt liền nhìn thấy Hein ở ngay bên cạnh mình.
"Hein... Hein Burton..."
"Không tệ, cậu còn nhận ra tôi." Thanh âm lạnh lùng của đối phương thản nhiên vang lên.
Đúng, chính là loại biểu tình như vậy! Chính là loại ngữ điệu nói chuyện này! CMN khiến người ta muốn căm tức bao nhiêu thì có căm tức bấy nhiêu!
"Tôi sao có thể không nhận ra anh!"
"Ừ." Đối phương nhét ly nước vào tay Tiêu Nham, "Uống hết nước."
Hein trong mắt Tiêu Nham, lần thứ hai chỉ còn lại có bóng dáng.
Tựa như bị kim đâm trúng, Tiêu Nham mãnh liệt đứng dậy.
"Tôi chán ghét nhìn bóng dáng của anh." Cho dù thần trí mê ly, nhưng mỗi một lời cậu nói ra lại vô cùng rành mạch.
Cậu cho rằng Hein sẽ giống như trước đây, không chút do dự rời đi, nhưng lúc này đây đối phương lại dừng lại, sau đó xoay người lại.
"Vì sao?"
"Bởi vì giống như cho dù tôi có cố gắng như thế nào cũng sẽ không đuổi kịp bước chân anh vậy! Tôi có thể nghiêm cứu ra thuốc trung hòa vũ khí sinh hóa, tôi có thể nghiên cứu ra virus dấu hiệu, tôi cho anh biết sẽ có một ngày nào đó tôi cũng có thể hoàn thành X—! Nhưng tôi biết đến ngày đó, anh con mẹ nó tuyệt đối vẫn cho tôi nhìn theo bóng dáng của anh mà thôi! Dù sao tôi cũng đánh không lại anh! Lúc chấp hành nhiệm vụ cũng chỉ có thể gây cản trở! Cho nên anh không bao giờ nhìn tôi, cũng sẽ không tín nhiệm tôi như tín nhiệm Mark hay Liv vậy... Bởi vì ngay cả đầu gối của anh tôi còn đánh không trúng..."
Tiêu Nham đứng đó, loạng choạng, lưng quần lần thứ hai trượt xuống, vừa lúc vướng ngay bên hông, chỉ cần cậu bước thêm một bước tuyệt đối sẽ rơi xuống.
Dáng người Hein không có chút dao động nào.
Tiêu Nham tự giễu mỉm cười, lui về phía sau một bước, ngã trở về trên ghế sa lông phía sau, cậu ảo não bản thân uống nhiều rượu như vậy làm chi, tựa như hết thảy đều không trải qua đại não suy nghĩ vậy. Dưới tình huống bình thường, Hein sẽ hoàn toàn không nhìn tới cậu.
Chính lúc này đây, người đàn ông này đi tới trước mặt cậu, chậm rãi mở miệng: "Tôi vẫn luôn nhìn cậu."
Không khí tựa như bị cắt ngang, có thứ gì đó cuồn cuộn không ngừng tràn vào.
"Hả?" Tiêu Nham ngẩng đầu, Hein vừa nói gì?
"Cũng không có ai có thể đánh trúng đầu gối tôi cả."
Tiêu Nham lúc này mới ý thức được Hein đang vô cùng nghiêm túc mà đáp lại những lời mình vừa nói.
"Chờ cho đến khi cậu hoàn thành X—, tôi sẽ ôm cậu. Cho dù cậu khóc cầu tôi dừng lại, tôi cũng sẽ không dừng."
Tiêu Nham há miệng thở dốc, lại nói không ra lời dù chỉ nửa câu. Ôm cái gì? Cái gì sẽ không dừng? Vì sao đầu óc của cậu lại không thể vận chuyển được vậy?
Tay Hein đặt lên trên đỉnh đầu Tiêu Nham, lực độ vô cùng nhẹ, tựa hồ đang an ủi một đứa trẻ vậy.
Cậu không muốn biết trình độ bao dung của Đại tá đối với cậu rốt cục có bao nhiêu sao?
Lời Maya nói vang lên bên tai Tiêu Nham.
Dù sao về sau cậu cũng sẽ không có dung khí như vậy, cùng lắm thì chính là bị Hein đạp nát bả vai bẻ gãy cánh tay, còn có thể như thế nào nữa? Nếu vĩnh viễn lo được lo mất, thiếu khuyết dũng khí như vậy sẽ vĩnh viễn cũng không có được đáp án bản thân mong muốn!
Hai tay Tiêu Nham mãnh liệt đè lại bả vai của đối phương, Hein ngay cả động cũng không thèm động một chút, nhưng Tiêu Nham cũng không tức giận. Mặt của cậu ngẩng lên, tư thế liều lĩnh hết thảy mọi thứ. Trong nháy mắt đó cậu nhìn thấy trong mắt của người đàn ông này một loại cảm xúc kinh ngạc, khuôn mặt vạn năm băng sơn rốt cục nứt ra một khe hở. Lần đầu tiên Hein mất đi trọng tâm, ngã xuống về phía sau, mà Tiêu Nham thì ngã đè trên người anh, môi đập vào xương gò má của Hein. May mắn Hein vươn tay đỡ trán Tiêu Nham lại, nếu không môi của cậu nhất định sẽ bị đập đau đến mắt nổ đom đóm.
"Cậu đang làm gì!" Ấn đường của Hein ngoài ý muốn nhíu lại.
Tiêu Nham từ trước đến nay lần đầu tiên đắc ý, cậu xác định những sát thủ cao cấp của tổ chức Sóng Triều cũng không thể khiến người đàn ông này động dung.
Tôi hôn anh đó! Anh không phải có chứng sạch sẽ sao! Khiến anh ghê tởm chưa! Anh định giết tôi sao?
"Tôi hỏi cậu đang làm gì!" Thanh âm Hein thoát ra từ kẻ răng, hai tay anh giữ chặt cánh tay Tiêu Nham, cậu dường như nghe thấy tiếng xương cốt của mình đang răng rắc rung động.
Tôi đang làm chuyện ngu xuẩn đó!
Cho dù trên mặt Hein tức giận sôi trào tựa như lúc nào cũng có thể giết chết cậu, Tiêu Nham vẫn như cũ cảm thấy tim đập dồn dập, cậu đang ngồi trên người của người đàn ông này, hiện tại cậu vẫn còn sống, đây quả thực tựa như kỳ tích vậy.
Tiêu Nham nhìn chằm chằm Hein, chẳng qua không đáp lại.
"Đứng lên!" Hein buông lỏng cánh tay Tiêu Nham ra, trong một khắc kia Tiêu Nham tựa như không muốn sống nữa mà lần thứ hai cúi đầu xuống.
Hein theo bản năng vươn tay chặn lại, Tiêu Nham hôn lên lòng bàn tay của anh, phát ra một tiếng "chụt" rất nhỏ.
Nháy mắt, tựa như có thứ gì đó vỡ vụn, bàn tay bị Tiêu Nham hôn lên lập tức giữ chặt sau gáy cậu, mãnh liệt kéo cậu xuống.
Nụ hôn của Hein Burton điên cuồng dừng trên gương mặt, trên chóp mũi của Tiêu Nham, mạnh mẽ mà dùng sức, tựa như muốn ăn sạch cậu vậy. Tiêu Nham bị đối phương hôn đến đau đớn, theo bản năng vươn tay ra đẩy đẩy bả vai Hein, cằm của cậu bị Hein vô cùng dùng sức mà gặm hôn, xương cốt gần như muốn thoát ly khỏi ràng buộc của huyết nhục mà bị đối phương mút ra ngoài. Tiêu Nham khẩn trương đến mức há to miệng không thể nói chuyện. Một trận trời rung đất chuyển, Tiêu Nham bị đặt dưới thân Hein, ánh mắt người đàn ông này nhìn cậu dừng sức đến mức như muốn đâm thủng cậu, mà Tiêu Nham chỉ là mở to hai mắt nhìn, hết thảy mọi thứ hoàn toàn phát triển theo phương hướng nằm ngoài ý liệu của Tiêu Nham.
Cậu cố gắng muốn nói gì đó, nhưng đáng tiếc trong não trống rỗng. Đây cũng là ảo giác của cậu sao?
Giây tiếp theo, đau đớn nơi cổ khiến cho cơ bắp toàn thân của cậu chợt buộc chặt, Hein duyện hôn lên cổ cậu, lực đạo lớn đến mức da thịt gần như đứt rời. Còn chưa kịp kinh hô, đầu lưỡi đối phương liếm qua xương quai xanh của cậu, hung hang cắn xuống. Tiêu Nham đau đến phát run, toàn bộ xúc động do cồn mang lại trong nháy mắt lập tức thanh tỉnh. Mà Hein lúc này, bàn tay anh gần như thi ngược mà cách một lớp quân phục vuốt ve cái mông của Tiêu Nham, đau đến mức Tiêu Nham theo bản năng cong thắt lưng, như rất nhanh đã bị đối phương trấn áp trở lại.
"Nói! Ai dạy cậu mấy thứ này!"
Đột nhiên, Hein giữ chặt cổ tay Tiêu Nham ấn lên hai bên đầu, Tiêu Nham nhìn thấy trong mắt Hein một loại uất giận không gì sánh kịp, tựa như muốn nổ tung căn phòng này ra.
"..." Tiêu Nham cương lại tại chỗ, cậu chưa từng nhìn thấy Hein như vậy, một hơi có thể cắn nuốt hết cả người cậu.
"Cậu nếu vẫn không chịu nói tôi sẽ làm cậu!"
Ngón tay Hein nắm lấy lưng quần quân phục của Tiêu Nham, mãnh liệt kéo một cái, nó đã bị xé rách. Đầu gối trái của Hein hướng về phía trước, tách hai đùi của Tiêu Nham ra, tư thái vận sức chờ phát động như thế, khiến Tiêu Nham hoàn toàn ngây ngốc.
"Có phải Maya hay không!"
Bả vai Tiêu Nham run lên, theo bản năng gật đầu, đến thời điểm cậu kịp phản ứng Maya chỉ sợ sẽ chết chắc rồi, mới nhanh chóng lắc đầu, đáng tiếc đã quá muộn rồi.
"Tiêu Nham, cậu thật sự cho rằng mình thừa nhận được sao? Cậu hơi quá tự phụ rồi đó."
Hein bắt lấy tay phải của Tiêu Nham, tìm kiếm xuống phía dưới của mình, cách một lớp trang phục tác chiến, địa phương kia rõ ràng đến mức khiến người ta sợ hãi, trong nháy mắt khi bàn tay chạm vào, nóng đến mức khiến Tiêu Nham hít ngược vào một hơi. Hein cường bách Tiêu Nham co ngón tay lại nắm lấy bộ vị kia, huyết mạch sôi trào thô dài cường tráng đến kiêu ngạo, quả thực như muốn bùng nổ.
"Sau này, cậu còn dám chơi lại trò chơi này với bất kỳ bộ đội đặc chủng nào như vậy nữa, tôi cam đoan sẽ làm chết cậu."
Trong mắt Hein tuy rằng không phải sát ý, lại khiến Tiêu Nham kinh sợ, cậu ngây ngốc mà gật đầu, ngay sau đó Hein từ trên người cậu đứng lên, cảm giác áp bách như muốn nghiền nát xương cốt của cậu đột ngột biến mất, một hơi nghẹn tại lồng ngực của Tiêu Nham rốt cục cũng thở ra được.
"Đi ngủ." Thanh âm Hein đè xuống rất thấp.
Tiêu Nham gật gật đầu, bất chấp tất cả vọt lên giường, phủ chăn lên, bao bọc toàn bộ bản thân lại kín kẽ, cậu không biết trong lòng mình run sợ như vậy là vì cái gì.
Một khắc đó, giữa mũi cậu lan tràn một loại khí tức trầm ổn mà nội liễm, xa lạ mà lại vô cùng quen thuộc. Tiêu Nham nghĩ mà thấy vui vẻ ngoài dự liệu, bất đắc dĩ chất cồn trong cơ thể bắt đầu quấy phá, cảm giác buồn ngủ lần thứ hai lan tràn, giữa mơ hồ cậu biết là có người ngồi ở bên cạnh mình, thật lâu thật lâu vẫn không có chút động tĩnh nào.
"... Có phải tôi thật sự rất vô dụng hay không?" Tiêu Nham mơ hồ nhỏ giọng nói, cho dù sau khi nói xong cậu gần như không rõ bản thân vừa hỏi chuyện gì.
"Không phải. Mỗi người đều có lĩnh vực thuộc về riêng mình."
"... Cho nên đây không phải là lĩnh vực của tôi... Tôi không thể lợi hại giống như bộ đội đặc chủng các anh." Tiêu Nham cũng không biết xảy ra chuyện gì, rõ ràng buồn ngủ vô cùng nhưng lại không muốn bản thân ngủ mất, hơn nữa vừa rồi còn sợ hãi muốn chết lúc này lại khó hiểu mà cảm thấy an tâm.
"Nếu cậu đang am chỉ virus X, tôi không cho phép cậu trả giá đắt như vậy."
"Vì cái gì... A..."
Đối phương không trả lời cậu, chỉ là dùng tay nhẹ nhàng kéo cái chăn che trên đỉnh đầu của Tiêu Nham xuống, cậu cảm giác có cái gì đó chạm vào môi mình.
Tiêu Nham theo bản năng dùng đầu lưỡi liếm đối phương một chút, cậu phát giác bản thân tựa như bị thôi miên, cảm giác không muốn để cho đối phương rời đi, vì thế hôn đuổi theo.
Cánh tay đối phương vòng qua bờ vai của cậu, dễ dàng mà bế cậu lên, Tiêu Nham biết mình tựa vào trên đối phương, mà một bàn tay đối phương ôm lấy thắt lưng cậu, một bàn tay khác thì nhẹ nhàng đỡ phía sau gáy cậu.
"Ưm..." Tiêu Nham cọ cọ vào hai má đối phương, sau đó đối phương nhẹ nhàng hôn lên vành tai cậu.
Cảm giác như thế khiến Tiêu Nham cảm thấy quyến luyến không thôi, qua không bao lâu liền ngủ mất.
Mà người đàn ông ôm cậu lại thủy chung mở to mắt, ngón tay anh siết lại vô cùng dùng sức như thể đang nhẫn nại loại xúc động nào đó.
Hồi lâu sau, người đàn ông này rốt cục chậm rãi đặt Tiêu Nham nằm xuống giường, đứng dậy rời khỏi phòng. Rạng sáng hai giờ, vũ hội thoát y ở nhà ăn rốt cục chấm dứt, nhóm bộ đội đặc chủng còn chưa hết ý mà rời đi, vài nghiên cứu viên mặt mày xanh mét bị ép uống đến mức căn bản không nhấc nổi chân. Liv mặt đầy trách cứ nhìn Mark và Wynne vẫn luôn ồn ào, nâng Casey đã bất tỉnh nhân sự rời đi.
Thiếu tướng Gordon đi trong thông đạo, phía sau là Maya và Jessica.
"Tôi cảm thấy vũ hội thoát y năm nay so với vũ hội hóa trang năm ngoái thú vị hơn rất nhiều." Thiếu tướng Gordon cười gật đầu vô cùng khẳng định năng lực tổ chức của Jessica và Maya.
Sau khi đưa Thiếu tướng về phòng, đồng thời sắp xếp hết thảy mọi việc, Maya liền quay trở về gian phòng ngủ của mình.
Trong nháy mắt khi mở cửa phòng ra, toàn bộ ngọn đèn sáng lên, tác chiến trường ký khiến cho anh có dự cảm về nguy hiểm và sát ý vượt xa người thường, chẳng qua Maya còn chưa kịp tránh né, đối phương đã nhanh chóng mà tàn nhẫn siết chặt cổ anh, hung hắn đè anh sát vào vách tường.
Maya ý đồ bóp nát xương cổ tay của đối phương, nhưng không ngờ một cái đầu gối chợt đánh lên khiến Maya thiếu chút nữa phun luôn nội tạng ra ngoài.
Công kích liên tục đến vô pháp ứng đối như vậy, Maya chỉ có thể liên tưởng đến một người. Anh ôm lấy bụng mình, cúi đầu gọi, "Sếp..."
"Cậu cảm thấy trò chơi mà mình thiết kế rất thú vị sao."
Thanh âm lạnh như băng mà tàn khốc vang lên, rõ ràng là chất vấn, lại không có chút ngữ điệu phập phồng nào, không khí áp lực đến mức không thể tiến vào trong phổi, Maya dùng sức nuốt xuống một ngụm nước bọt.
"... Sếp... Tôi chỉ là cho rằng..." Nửa câu sau anh căn bản không thể nói ra lời.
"Cho rằng cái gì?"|
"Cho rằng... Anh muốn cậu ấy..."
Thế giới chợt lâm vào yên tĩnh. Hein buông Maya ra, đứng yên tại chỗ. Maya cúi đầu, há to miệng thở dốc, anh biết chỉ cần Hein dùng sức một cái là có thể bẻ gãy cổ mình, anh thật sự sẽ chết.
Mặc dù hô hấp đã khôi phục, nhưng Maya vẫn tạm thời không có dũng khí ngẩng đầu nhìn Hein. Tựa như chỉ cần tránh đi tầm mắt của đối phương, anh mới có dũng khí nói hết toàn bộ những lời giấu trong lòng ra.
"Sếp! Anh muốn cậu ấy! Tôi xác định! Chỉ vì cậu ấy là một kỹ thuật binh có thiên phú cho nên anh mới có thể hết lần này đến lần khác cứu cậu ấy? Hay thậm chí muốn tôi trông chừng cậu ấy? Không phải nếu chúng ta muốn thì nên gắt gao nắm trong tay, cho dù có bóp nát nó thì cũng phải là của chúng tay hay sao?
Hein giữ chặt cằm Maya, ép buộc anh ngẩng đầu lên đối diện với mình.
"Tôi muốn chính là cậu ấy đầu đủ, thứ dễ dàng vỡ nát tôi không cần."
"... Sếp?" Maya ngây ngốc, Hein trước mắt, anh hoàn toàn nhìn không hiểu.
"Còn có, cậu ấy là của tôi, cho nên là do tôi quyết định lúc nào thì làm cậu ấy."
Hein buông lỏng Maya ra, đối phương tựa như thoát lực mà tựa vào tường ngã ngồi xuống. Hein xoay người đi tới cửa, thoáng dừng bước lại.
"Cậu cũng nên chịu một chút giáo huấn, Maya."
Maya từ từ lộ ra biểu tình thảm thiết.
Tiêu Nham lần này vừa ngủ liền thẳng đến giữa trưa mới tỉnh lại, không phải là tỉnh ngủ, mà là bị đói tỉnh. Đầu vang ong ong, đưa tay gõ gõ trán, trong đầu Tiêu Nham hiện ra hình ảnh bản thân bị một đám bộ đội đặc chủng chuốc rượu đến quá chén.
Trời đánh đám người kia, là muốn lấy mạng nhỏ của cậu sao?
Tieu Nham xốc chăn lên chuẩn bị ngồi dầy, trong nháy mắt đó cậu cảm thấy có gì đó không thích hợp. Bàn tay thò vào trong chăn, tuy rằng toàn bộ chăn mền của tất cả bộ đội đặc chủng đều là phối trí thống nhất như nhau, nhưng...
Là khí tức! Tiêu Nham đưa chăn lên giữa mũi, cái mùi này... Trong nháy mắt Tiêu Nham nghĩ đến tình cảnh khi tang thi đột kích, Hein một tay túm lấy cậu ôm vào trong ngực anh. Cậu nhớ rõ khí tức của Hein, an tâm lại chìm đắm đến mức không thể đào thoát.
Mãnh liệt nhớ tới bản thân sau khi say rượu hình như là được Hein đưa trở về!
Cậu đứng dậy nhìn một vòng xung quanh, một đôi giày đặt ngay ngắn bên cạnh giường, trên người còn mặc cái áo quân phục đầy nếp nhăn, mà thân dưới là hai cái đùi trơn bóng, không biết quần đã đi nơi nào.
Còn có con ốc mượn hồn trên bàn chạy đi đâu rồi? Sao lại biến thành một chồng sách được sắp xếp chỉnh tề?
Tiêu Nham đi lên phía trước, theo bảo năng lấy ra một quyển, nhẹ nhàng lật ra xem, không khỏi sửng sốt. Trang giấy tuy rằng đã ố vàng, nhưng rất rõ ràng được bao bì và xử lý bảo tồn rất tốt, chất liệu giấy gần như đã tuyệt tích ở Shire, mà quyển sách cầm trong tay cậu lúc này rất rõ ràng thuộc vào cấp bậc lỗi thời lắm rồi.
Trong khoảnh khắc đó, Tiêu Nham ý thức được, nơi này căn bản không phải phòng của mình!
"Cậu tỉnh rồi." Cửa vừa mở ra, một người đàn ông đứng ngoài cửa nói.
Bả vai Tiêu Nham khẽ run lên, thanh âm này là...
"Đại tá Burton?"
Đối phương không nhanh không chậm đi tới, ngồi trên ghế sa lông, thoáng dựa vào phía sau, mặc dù là tư thế nhàn tản, Hein Burton vẫn tràn đầy một loại sức bật nào đó.
Trong giây lát Tiêu Nham ý thức được bản thân không mặc quần, nhất thời trở nên luống cuống chân tay.
"Quần quân phục của cậu ở trong ngăn tủ thứ ba." Hein lên tiếng nhắc nhở.
Tiêu Nham nhanh chóng mở tủ quần áo, quần của cậu quả nhiên được treo bên trong, song song còn treo một bộ quân trang. Tiêu Nham lập tức nhớ đến vũ hội thoát y của nhóm bộ đội đặc chủng, lỗ tai nhất thời một trận ửng hồng, nếu Hein cũng đến vũ hội thoát ý đó, có phải cũng sẽ mặc bộ quân phục như thế này hay không? Đột nhiên ý thức được lúc này Hein đang ngồi trên ghế sa long nhìn mình, Tiêu Nham nhanh chóng mặc quần vào, nhưng tìm nửa ngày vẫn không tìm được thắt lưng của mình.
Lúc này, Tiêu Nham không thể không nhớ lại bản thân túm lấy lưng quần lắc la lắc lư đi trong thông đạo... Thắt lưng của cậu hình như bỏ lại trong phòng ăn... Thật là muốn chết mà!
Hein vẫn luôn ngồi yên bỗng nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh Tiêu Nham, lấy đi dây thắt lưng trên bộ quân trang treo trong tủ kia, xuyên nó vào lưng quần của Tiêu Nham, lưu loát mà cài chốt khóa lại.
Tiêu Nham cúi đầu, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại. Tư thế như vậy, cậu gần như nằm gọn trong vòng tay của Hein.
"Còn nhớ những gì tối hôm qua tôi đã nói với cậu không?"
Tiêu Nham ngẩng ra, nói tối hôm qua?
Theo ký ý lưu chuyển trong đầu, Tiêu Nham chợt nhớ tới hình ảnh bản thân đè ở trên người Hein hôn môi đối phương... Cùng với sau đó Hein đè ngược lại...
"Nếu sau này, cậu còn dám chơi lại trò chơi này với bất kỳ bộ đội đặc chủng nào như vậy nữa, tôi cam đoan sẽ làm chết cậu." Hein thuật lại trọn vẹn những lời anh đã nói đêm qua.
Làm chết mình? Làm như thế nào...
==============================
Chuyện bên lề:
Maya: Tôi xui xẻo a xui xẻo!
Mark & Liv & Wynne & Casey: Xứng đáng a xứng đáng!
==============================
"Thứ nhất, tôi thân là nhân viên cảnh giới lại rời khỏi bên người Thiếu tướng Gordon." Maya hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt Hein nói.
Hein trầm mặc.
"Thứ hai, Tiêu Nham là nhân viên được giám thị, trong tình huống không có bất kỳ bộ đội đặc chủng nào đi theo tôi lại dẫn cậu ấy rời khỏi nhà ăn, thoát ly phạm vi giám thị."
Tầm mắt Hein dừng trên người Maya, Thiếu tá trẻ tuổi không tự giác nuốt một ngụm nước bọt.
"Thứ ba, tôi không nên dung túng cho Tiêu Nham uống rượu, tác dụng của cồn sẽ giàm giảm năng lực phán đoán của cậu ấy, một khi xuất hiện tình huống bất ngờ, sẽ khiến cho cậu ấy lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm."
"Ừ." Hein nhẹ nhàng lên tiếng.
Maya đứng tại chỗ không biết tiếp theo nên làm thế nào cho phải, là đưa Tiêu Nham trở về phòng cậu hay là trở lại bên người Thiếu tướng Gordon.
"Trở về bên cạnh Thiếu tướng."
Đơn giản một câu khiến Maya ngây ngẩn cả người, anh đáp lời một tiếng: "Vâng, Đại tá." Bật người liền rời khỏi phòng huấn luyện.
Khi bước ra ngoài cửa, trên môi Maya không khỏi hiện lên một tia tươi cười.
Hein lần thứ hai điều chỉnh lại hệ thống bố trí, đâu vào đấy tiếp tục huấn luyện bắn của mình. Mãi đến hơn nửa tiếng sau, không còn cảnh tượng giả lập nào để bố trí luyện tập được nữa, Hein mới tắt hệ thống.
Chậm rãi đi vào toilet, Hein đi đến trước mặt Tiêu Nham, quỳ một gối xuống. Lúc này Tiêu Nham đang cúi đầu, hai tay rủ xuống bên hông, chế phục hoàn toàn mở rộng lộ ra da thịt, hai chân dang rộng ra hai bên, quần rất có cảm giác nguy cơ bị tuột xuống, lộ ra một phần quần lót.
"Dậy đi."
Tiêu Nham chậc chậc lưỡi, mở mắt ra, trong nháy mắt khi thấy khuôn mặt lạnh lùng kia, tựa như bị kích thích mà cả người giật bắn cả lên.
"Đại tá Burton!"
Đáng tiếc tác dụng của cồn vẫn chưa hết, Tiêu Nham đứng lên liền giẫm phải lai quần, lưng quần lập tức tuột xuống, lộ ra hơn nửa đùi. Tiêu Nham chật vật kéo quần mình lên, đứng thẳng người lại.
Đương nhiên, chỉ có mình cậu tự cho là mình đứng thẳng mà thôi, ở trong mắt Hein, cậu vẫn đang loạng choạng lắc lư.
"Dây thắt lưng quân phục của cậu đâu." Hein cũng đứng thẳng lên theo cậu.
"Hả?" Tiêu Nham nghiêng đầu nghĩ nghĩ, chẳng qua giờ phút này cậu phát hiện, đầu óc của mình hình như không nghe theo sai sử, trong đầu hiện ra dáng người nóng bỏng khiêu vũ của nhóm bộ đội đặc chủng cùng với một ly lại một ly rượu cocktail được đưa tới trước mặt cậu, nhưng cố tình lại không nhớ rõ dây lưng của mình bị mất từ lúc nào.
Không chờ được đáp án, vấn đề tiếp theo của Hein đã đến.
"Cậu có thể đi được không."
Tiêu Nham nuốt nước bọt, hết sức trịnh trọng gật gật đầu, "Tôi... Có thể đi, Đại tá."
"Đi thôi."
Tiêu Nham sửng sốt nửa ngày, lúc này mới hiểu được, ý của Hein là muốn đưa cậu trở về phòng mình. Vì thế một màn có chút quẫn bách liền xảy ra, chính là Tiêu Nham túm lấy quần của mình, lắc la lắc lư đi trong thông đạo, mà Đại tá Burton không nói một lời đi theo phía sau cậu, vô luận là Tiêu Nham có đi chậm bao nhiêu, Hein thủy chung vẫn bảo trì khoảng cách một cánh tay với cậu. Trong đầu Tiêu Nham có chút không rõ ràng, cậu đi đến trước cửa ký túc xá, đưa tay ấn khóa nhận dạng, nhưng không ngờ cánh cửa lại không chút sứt mẻ.
"Hửm?" Tiêu Nham híp mắt nhìn chằm chằm vào thiết bị khóa nhận dạng thật lâu, dùng ngón tay ấn thử mấy lần, vẫn không có phản ứng. Thực nhanh Tiêu Nham đều thử hết một lần đủ cả 10 ngón tay, nhưng cánh cửa này không có bất cứ dấu hiệu nào sẽ mở ra.
Hein Burton không nói một tiếng đứng ở phía sau Tiêu Nham, điều này khiến cảm giác quẫn bách của Tiêu Nham càng tăng thêm gấp trăm lần.
Cậu mở thiết bị liên lạc của mình ra, nói với cán bộ quân nhu: "Tôi là Tiêu Nham... Nghiên cứu sinh ID1665... Tôi mở cửa không ra..."
Ngay sau đó, Hein ở phía sau giữa chặt cổ tay Tiêu Nham, tắt thiết bị liên lạc của cậu. Ngay tại thời điểm Tiêu Nham khó hiểu quay đầu lại, tay Hein đã vòng qua cánh tay cậu, ngón tay vừa chạm vào thiết bị nhận dạng, cửa liền mở ra.
Tiêu Nham ngẩn người, bật cười nói: "Đại tá Burton cư nhiên có thể mở cửa phòng tôi ra! Thật sự rất thuận tiện ha!"
Có lẽ bởi vì trở lại phòng của mình, Tiêu Nham có một loại cảm giác hoàn toàn thả lỏng, cậu ngã người ra nằm úp sấp trên ghế sô pha, lười biếng nheo mắt lại, không bao giờ muốn động nữa. Mí mắt vô cùng nặng nề, không để nửa phút sau, tiếng hít thở có quy luật liền truyền đến. Sô pha bên cạnh đột nhiên lõm xuống, Tiêu Nham lại chẳng có chút ý muốn mở mắt nhìn. Cậu biết có người ngồi bên cạnh mình, tay của đối phương áp ở sau gáy cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, lực độ vừa vặn khiến Tiêu Nham càng thêm rã rời.
Khi đối phương rời đi, Tiêu Nham theo bản năng nhíu mày. Rất nhanh, cằm cậu bị nâng lên, ly nước chen vào giữa môi cậu, Tiêu Nham nhấp một ngụm nước mát lạnh, mở to mắt liền nhìn thấy Hein ở ngay bên cạnh mình.
"Hein... Hein Burton..."
"Không tệ, cậu còn nhận ra tôi." Thanh âm lạnh lùng của đối phương thản nhiên vang lên.
Đúng, chính là loại biểu tình như vậy! Chính là loại ngữ điệu nói chuyện này! CMN khiến người ta muốn căm tức bao nhiêu thì có căm tức bấy nhiêu!
"Tôi sao có thể không nhận ra anh!"
"Ừ." Đối phương nhét ly nước vào tay Tiêu Nham, "Uống hết nước."
Hein trong mắt Tiêu Nham, lần thứ hai chỉ còn lại có bóng dáng.
Tựa như bị kim đâm trúng, Tiêu Nham mãnh liệt đứng dậy.
"Tôi chán ghét nhìn bóng dáng của anh." Cho dù thần trí mê ly, nhưng mỗi một lời cậu nói ra lại vô cùng rành mạch.
Cậu cho rằng Hein sẽ giống như trước đây, không chút do dự rời đi, nhưng lúc này đây đối phương lại dừng lại, sau đó xoay người lại.
"Vì sao?"
"Bởi vì giống như cho dù tôi có cố gắng như thế nào cũng sẽ không đuổi kịp bước chân anh vậy! Tôi có thể nghiêm cứu ra thuốc trung hòa vũ khí sinh hóa, tôi có thể nghiên cứu ra virus dấu hiệu, tôi cho anh biết sẽ có một ngày nào đó tôi cũng có thể hoàn thành X—! Nhưng tôi biết đến ngày đó, anh con mẹ nó tuyệt đối vẫn cho tôi nhìn theo bóng dáng của anh mà thôi! Dù sao tôi cũng đánh không lại anh! Lúc chấp hành nhiệm vụ cũng chỉ có thể gây cản trở! Cho nên anh không bao giờ nhìn tôi, cũng sẽ không tín nhiệm tôi như tín nhiệm Mark hay Liv vậy... Bởi vì ngay cả đầu gối của anh tôi còn đánh không trúng..."
Tiêu Nham đứng đó, loạng choạng, lưng quần lần thứ hai trượt xuống, vừa lúc vướng ngay bên hông, chỉ cần cậu bước thêm một bước tuyệt đối sẽ rơi xuống.
Dáng người Hein không có chút dao động nào.
Tiêu Nham tự giễu mỉm cười, lui về phía sau một bước, ngã trở về trên ghế sa lông phía sau, cậu ảo não bản thân uống nhiều rượu như vậy làm chi, tựa như hết thảy đều không trải qua đại não suy nghĩ vậy. Dưới tình huống bình thường, Hein sẽ hoàn toàn không nhìn tới cậu.
Chính lúc này đây, người đàn ông này đi tới trước mặt cậu, chậm rãi mở miệng: "Tôi vẫn luôn nhìn cậu."
Không khí tựa như bị cắt ngang, có thứ gì đó cuồn cuộn không ngừng tràn vào.
"Hả?" Tiêu Nham ngẩng đầu, Hein vừa nói gì?
"Cũng không có ai có thể đánh trúng đầu gối tôi cả."
Tiêu Nham lúc này mới ý thức được Hein đang vô cùng nghiêm túc mà đáp lại những lời mình vừa nói.
"Chờ cho đến khi cậu hoàn thành X—, tôi sẽ ôm cậu. Cho dù cậu khóc cầu tôi dừng lại, tôi cũng sẽ không dừng."
Tiêu Nham há miệng thở dốc, lại nói không ra lời dù chỉ nửa câu. Ôm cái gì? Cái gì sẽ không dừng? Vì sao đầu óc của cậu lại không thể vận chuyển được vậy?
Tay Hein đặt lên trên đỉnh đầu Tiêu Nham, lực độ vô cùng nhẹ, tựa hồ đang an ủi một đứa trẻ vậy.
Cậu không muốn biết trình độ bao dung của Đại tá đối với cậu rốt cục có bao nhiêu sao?
Lời Maya nói vang lên bên tai Tiêu Nham.
Dù sao về sau cậu cũng sẽ không có dung khí như vậy, cùng lắm thì chính là bị Hein đạp nát bả vai bẻ gãy cánh tay, còn có thể như thế nào nữa? Nếu vĩnh viễn lo được lo mất, thiếu khuyết dũng khí như vậy sẽ vĩnh viễn cũng không có được đáp án bản thân mong muốn!
Hai tay Tiêu Nham mãnh liệt đè lại bả vai của đối phương, Hein ngay cả động cũng không thèm động một chút, nhưng Tiêu Nham cũng không tức giận. Mặt của cậu ngẩng lên, tư thế liều lĩnh hết thảy mọi thứ. Trong nháy mắt đó cậu nhìn thấy trong mắt của người đàn ông này một loại cảm xúc kinh ngạc, khuôn mặt vạn năm băng sơn rốt cục nứt ra một khe hở. Lần đầu tiên Hein mất đi trọng tâm, ngã xuống về phía sau, mà Tiêu Nham thì ngã đè trên người anh, môi đập vào xương gò má của Hein. May mắn Hein vươn tay đỡ trán Tiêu Nham lại, nếu không môi của cậu nhất định sẽ bị đập đau đến mắt nổ đom đóm.
"Cậu đang làm gì!" Ấn đường của Hein ngoài ý muốn nhíu lại.
Tiêu Nham từ trước đến nay lần đầu tiên đắc ý, cậu xác định những sát thủ cao cấp của tổ chức Sóng Triều cũng không thể khiến người đàn ông này động dung.
Tôi hôn anh đó! Anh không phải có chứng sạch sẽ sao! Khiến anh ghê tởm chưa! Anh định giết tôi sao?
"Tôi hỏi cậu đang làm gì!" Thanh âm Hein thoát ra từ kẻ răng, hai tay anh giữ chặt cánh tay Tiêu Nham, cậu dường như nghe thấy tiếng xương cốt của mình đang răng rắc rung động.
Tôi đang làm chuyện ngu xuẩn đó!
Cho dù trên mặt Hein tức giận sôi trào tựa như lúc nào cũng có thể giết chết cậu, Tiêu Nham vẫn như cũ cảm thấy tim đập dồn dập, cậu đang ngồi trên người của người đàn ông này, hiện tại cậu vẫn còn sống, đây quả thực tựa như kỳ tích vậy.
Tiêu Nham nhìn chằm chằm Hein, chẳng qua không đáp lại.
"Đứng lên!" Hein buông lỏng cánh tay Tiêu Nham ra, trong một khắc kia Tiêu Nham tựa như không muốn sống nữa mà lần thứ hai cúi đầu xuống.
Hein theo bản năng vươn tay chặn lại, Tiêu Nham hôn lên lòng bàn tay của anh, phát ra một tiếng "chụt" rất nhỏ.
Nháy mắt, tựa như có thứ gì đó vỡ vụn, bàn tay bị Tiêu Nham hôn lên lập tức giữ chặt sau gáy cậu, mãnh liệt kéo cậu xuống.
Nụ hôn của Hein Burton điên cuồng dừng trên gương mặt, trên chóp mũi của Tiêu Nham, mạnh mẽ mà dùng sức, tựa như muốn ăn sạch cậu vậy. Tiêu Nham bị đối phương hôn đến đau đớn, theo bản năng vươn tay ra đẩy đẩy bả vai Hein, cằm của cậu bị Hein vô cùng dùng sức mà gặm hôn, xương cốt gần như muốn thoát ly khỏi ràng buộc của huyết nhục mà bị đối phương mút ra ngoài. Tiêu Nham khẩn trương đến mức há to miệng không thể nói chuyện. Một trận trời rung đất chuyển, Tiêu Nham bị đặt dưới thân Hein, ánh mắt người đàn ông này nhìn cậu dừng sức đến mức như muốn đâm thủng cậu, mà Tiêu Nham chỉ là mở to hai mắt nhìn, hết thảy mọi thứ hoàn toàn phát triển theo phương hướng nằm ngoài ý liệu của Tiêu Nham.
Cậu cố gắng muốn nói gì đó, nhưng đáng tiếc trong não trống rỗng. Đây cũng là ảo giác của cậu sao?
Giây tiếp theo, đau đớn nơi cổ khiến cho cơ bắp toàn thân của cậu chợt buộc chặt, Hein duyện hôn lên cổ cậu, lực đạo lớn đến mức da thịt gần như đứt rời. Còn chưa kịp kinh hô, đầu lưỡi đối phương liếm qua xương quai xanh của cậu, hung hang cắn xuống. Tiêu Nham đau đến phát run, toàn bộ xúc động do cồn mang lại trong nháy mắt lập tức thanh tỉnh. Mà Hein lúc này, bàn tay anh gần như thi ngược mà cách một lớp quân phục vuốt ve cái mông của Tiêu Nham, đau đến mức Tiêu Nham theo bản năng cong thắt lưng, như rất nhanh đã bị đối phương trấn áp trở lại.
"Nói! Ai dạy cậu mấy thứ này!"
Đột nhiên, Hein giữ chặt cổ tay Tiêu Nham ấn lên hai bên đầu, Tiêu Nham nhìn thấy trong mắt Hein một loại uất giận không gì sánh kịp, tựa như muốn nổ tung căn phòng này ra.
"..." Tiêu Nham cương lại tại chỗ, cậu chưa từng nhìn thấy Hein như vậy, một hơi có thể cắn nuốt hết cả người cậu.
"Cậu nếu vẫn không chịu nói tôi sẽ làm cậu!"
Ngón tay Hein nắm lấy lưng quần quân phục của Tiêu Nham, mãnh liệt kéo một cái, nó đã bị xé rách. Đầu gối trái của Hein hướng về phía trước, tách hai đùi của Tiêu Nham ra, tư thái vận sức chờ phát động như thế, khiến Tiêu Nham hoàn toàn ngây ngốc.
"Có phải Maya hay không!"
Bả vai Tiêu Nham run lên, theo bản năng gật đầu, đến thời điểm cậu kịp phản ứng Maya chỉ sợ sẽ chết chắc rồi, mới nhanh chóng lắc đầu, đáng tiếc đã quá muộn rồi.
"Tiêu Nham, cậu thật sự cho rằng mình thừa nhận được sao? Cậu hơi quá tự phụ rồi đó."
Hein bắt lấy tay phải của Tiêu Nham, tìm kiếm xuống phía dưới của mình, cách một lớp trang phục tác chiến, địa phương kia rõ ràng đến mức khiến người ta sợ hãi, trong nháy mắt khi bàn tay chạm vào, nóng đến mức khiến Tiêu Nham hít ngược vào một hơi. Hein cường bách Tiêu Nham co ngón tay lại nắm lấy bộ vị kia, huyết mạch sôi trào thô dài cường tráng đến kiêu ngạo, quả thực như muốn bùng nổ.
"Sau này, cậu còn dám chơi lại trò chơi này với bất kỳ bộ đội đặc chủng nào như vậy nữa, tôi cam đoan sẽ làm chết cậu."
Trong mắt Hein tuy rằng không phải sát ý, lại khiến Tiêu Nham kinh sợ, cậu ngây ngốc mà gật đầu, ngay sau đó Hein từ trên người cậu đứng lên, cảm giác áp bách như muốn nghiền nát xương cốt của cậu đột ngột biến mất, một hơi nghẹn tại lồng ngực của Tiêu Nham rốt cục cũng thở ra được.
"Đi ngủ." Thanh âm Hein đè xuống rất thấp.
Tiêu Nham gật gật đầu, bất chấp tất cả vọt lên giường, phủ chăn lên, bao bọc toàn bộ bản thân lại kín kẽ, cậu không biết trong lòng mình run sợ như vậy là vì cái gì.
Một khắc đó, giữa mũi cậu lan tràn một loại khí tức trầm ổn mà nội liễm, xa lạ mà lại vô cùng quen thuộc. Tiêu Nham nghĩ mà thấy vui vẻ ngoài dự liệu, bất đắc dĩ chất cồn trong cơ thể bắt đầu quấy phá, cảm giác buồn ngủ lần thứ hai lan tràn, giữa mơ hồ cậu biết là có người ngồi ở bên cạnh mình, thật lâu thật lâu vẫn không có chút động tĩnh nào.
"... Có phải tôi thật sự rất vô dụng hay không?" Tiêu Nham mơ hồ nhỏ giọng nói, cho dù sau khi nói xong cậu gần như không rõ bản thân vừa hỏi chuyện gì.
"Không phải. Mỗi người đều có lĩnh vực thuộc về riêng mình."
"... Cho nên đây không phải là lĩnh vực của tôi... Tôi không thể lợi hại giống như bộ đội đặc chủng các anh." Tiêu Nham cũng không biết xảy ra chuyện gì, rõ ràng buồn ngủ vô cùng nhưng lại không muốn bản thân ngủ mất, hơn nữa vừa rồi còn sợ hãi muốn chết lúc này lại khó hiểu mà cảm thấy an tâm.
"Nếu cậu đang am chỉ virus X, tôi không cho phép cậu trả giá đắt như vậy."
"Vì cái gì... A..."
Đối phương không trả lời cậu, chỉ là dùng tay nhẹ nhàng kéo cái chăn che trên đỉnh đầu của Tiêu Nham xuống, cậu cảm giác có cái gì đó chạm vào môi mình.
Tiêu Nham theo bản năng dùng đầu lưỡi liếm đối phương một chút, cậu phát giác bản thân tựa như bị thôi miên, cảm giác không muốn để cho đối phương rời đi, vì thế hôn đuổi theo.
Cánh tay đối phương vòng qua bờ vai của cậu, dễ dàng mà bế cậu lên, Tiêu Nham biết mình tựa vào trên đối phương, mà một bàn tay đối phương ôm lấy thắt lưng cậu, một bàn tay khác thì nhẹ nhàng đỡ phía sau gáy cậu.
"Ưm..." Tiêu Nham cọ cọ vào hai má đối phương, sau đó đối phương nhẹ nhàng hôn lên vành tai cậu.
Cảm giác như thế khiến Tiêu Nham cảm thấy quyến luyến không thôi, qua không bao lâu liền ngủ mất.
Mà người đàn ông ôm cậu lại thủy chung mở to mắt, ngón tay anh siết lại vô cùng dùng sức như thể đang nhẫn nại loại xúc động nào đó.
Hồi lâu sau, người đàn ông này rốt cục chậm rãi đặt Tiêu Nham nằm xuống giường, đứng dậy rời khỏi phòng. Rạng sáng hai giờ, vũ hội thoát y ở nhà ăn rốt cục chấm dứt, nhóm bộ đội đặc chủng còn chưa hết ý mà rời đi, vài nghiên cứu viên mặt mày xanh mét bị ép uống đến mức căn bản không nhấc nổi chân. Liv mặt đầy trách cứ nhìn Mark và Wynne vẫn luôn ồn ào, nâng Casey đã bất tỉnh nhân sự rời đi.
Thiếu tướng Gordon đi trong thông đạo, phía sau là Maya và Jessica.
"Tôi cảm thấy vũ hội thoát y năm nay so với vũ hội hóa trang năm ngoái thú vị hơn rất nhiều." Thiếu tướng Gordon cười gật đầu vô cùng khẳng định năng lực tổ chức của Jessica và Maya.
Sau khi đưa Thiếu tướng về phòng, đồng thời sắp xếp hết thảy mọi việc, Maya liền quay trở về gian phòng ngủ của mình.
Trong nháy mắt khi mở cửa phòng ra, toàn bộ ngọn đèn sáng lên, tác chiến trường ký khiến cho anh có dự cảm về nguy hiểm và sát ý vượt xa người thường, chẳng qua Maya còn chưa kịp tránh né, đối phương đã nhanh chóng mà tàn nhẫn siết chặt cổ anh, hung hắn đè anh sát vào vách tường.
Maya ý đồ bóp nát xương cổ tay của đối phương, nhưng không ngờ một cái đầu gối chợt đánh lên khiến Maya thiếu chút nữa phun luôn nội tạng ra ngoài.
Công kích liên tục đến vô pháp ứng đối như vậy, Maya chỉ có thể liên tưởng đến một người. Anh ôm lấy bụng mình, cúi đầu gọi, "Sếp..."
"Cậu cảm thấy trò chơi mà mình thiết kế rất thú vị sao."
Thanh âm lạnh như băng mà tàn khốc vang lên, rõ ràng là chất vấn, lại không có chút ngữ điệu phập phồng nào, không khí áp lực đến mức không thể tiến vào trong phổi, Maya dùng sức nuốt xuống một ngụm nước bọt.
"... Sếp... Tôi chỉ là cho rằng..." Nửa câu sau anh căn bản không thể nói ra lời.
"Cho rằng cái gì?"|
"Cho rằng... Anh muốn cậu ấy..."
Thế giới chợt lâm vào yên tĩnh. Hein buông Maya ra, đứng yên tại chỗ. Maya cúi đầu, há to miệng thở dốc, anh biết chỉ cần Hein dùng sức một cái là có thể bẻ gãy cổ mình, anh thật sự sẽ chết.
Mặc dù hô hấp đã khôi phục, nhưng Maya vẫn tạm thời không có dũng khí ngẩng đầu nhìn Hein. Tựa như chỉ cần tránh đi tầm mắt của đối phương, anh mới có dũng khí nói hết toàn bộ những lời giấu trong lòng ra.
"Sếp! Anh muốn cậu ấy! Tôi xác định! Chỉ vì cậu ấy là một kỹ thuật binh có thiên phú cho nên anh mới có thể hết lần này đến lần khác cứu cậu ấy? Hay thậm chí muốn tôi trông chừng cậu ấy? Không phải nếu chúng ta muốn thì nên gắt gao nắm trong tay, cho dù có bóp nát nó thì cũng phải là của chúng tay hay sao?
Hein giữ chặt cằm Maya, ép buộc anh ngẩng đầu lên đối diện với mình.
"Tôi muốn chính là cậu ấy đầu đủ, thứ dễ dàng vỡ nát tôi không cần."
"... Sếp?" Maya ngây ngốc, Hein trước mắt, anh hoàn toàn nhìn không hiểu.
"Còn có, cậu ấy là của tôi, cho nên là do tôi quyết định lúc nào thì làm cậu ấy."
Hein buông lỏng Maya ra, đối phương tựa như thoát lực mà tựa vào tường ngã ngồi xuống. Hein xoay người đi tới cửa, thoáng dừng bước lại.
"Cậu cũng nên chịu một chút giáo huấn, Maya."
Maya từ từ lộ ra biểu tình thảm thiết.
Tiêu Nham lần này vừa ngủ liền thẳng đến giữa trưa mới tỉnh lại, không phải là tỉnh ngủ, mà là bị đói tỉnh. Đầu vang ong ong, đưa tay gõ gõ trán, trong đầu Tiêu Nham hiện ra hình ảnh bản thân bị một đám bộ đội đặc chủng chuốc rượu đến quá chén.
Trời đánh đám người kia, là muốn lấy mạng nhỏ của cậu sao?
Tieu Nham xốc chăn lên chuẩn bị ngồi dầy, trong nháy mắt đó cậu cảm thấy có gì đó không thích hợp. Bàn tay thò vào trong chăn, tuy rằng toàn bộ chăn mền của tất cả bộ đội đặc chủng đều là phối trí thống nhất như nhau, nhưng...
Là khí tức! Tiêu Nham đưa chăn lên giữa mũi, cái mùi này... Trong nháy mắt Tiêu Nham nghĩ đến tình cảnh khi tang thi đột kích, Hein một tay túm lấy cậu ôm vào trong ngực anh. Cậu nhớ rõ khí tức của Hein, an tâm lại chìm đắm đến mức không thể đào thoát.
Mãnh liệt nhớ tới bản thân sau khi say rượu hình như là được Hein đưa trở về!
Cậu đứng dậy nhìn một vòng xung quanh, một đôi giày đặt ngay ngắn bên cạnh giường, trên người còn mặc cái áo quân phục đầy nếp nhăn, mà thân dưới là hai cái đùi trơn bóng, không biết quần đã đi nơi nào.
Còn có con ốc mượn hồn trên bàn chạy đi đâu rồi? Sao lại biến thành một chồng sách được sắp xếp chỉnh tề?
Tiêu Nham đi lên phía trước, theo bảo năng lấy ra một quyển, nhẹ nhàng lật ra xem, không khỏi sửng sốt. Trang giấy tuy rằng đã ố vàng, nhưng rất rõ ràng được bao bì và xử lý bảo tồn rất tốt, chất liệu giấy gần như đã tuyệt tích ở Shire, mà quyển sách cầm trong tay cậu lúc này rất rõ ràng thuộc vào cấp bậc lỗi thời lắm rồi.
Trong khoảnh khắc đó, Tiêu Nham ý thức được, nơi này căn bản không phải phòng của mình!
"Cậu tỉnh rồi." Cửa vừa mở ra, một người đàn ông đứng ngoài cửa nói.
Bả vai Tiêu Nham khẽ run lên, thanh âm này là...
"Đại tá Burton?"
Đối phương không nhanh không chậm đi tới, ngồi trên ghế sa lông, thoáng dựa vào phía sau, mặc dù là tư thế nhàn tản, Hein Burton vẫn tràn đầy một loại sức bật nào đó.
Trong giây lát Tiêu Nham ý thức được bản thân không mặc quần, nhất thời trở nên luống cuống chân tay.
"Quần quân phục của cậu ở trong ngăn tủ thứ ba." Hein lên tiếng nhắc nhở.
Tiêu Nham nhanh chóng mở tủ quần áo, quần của cậu quả nhiên được treo bên trong, song song còn treo một bộ quân trang. Tiêu Nham lập tức nhớ đến vũ hội thoát y của nhóm bộ đội đặc chủng, lỗ tai nhất thời một trận ửng hồng, nếu Hein cũng đến vũ hội thoát ý đó, có phải cũng sẽ mặc bộ quân phục như thế này hay không? Đột nhiên ý thức được lúc này Hein đang ngồi trên ghế sa long nhìn mình, Tiêu Nham nhanh chóng mặc quần vào, nhưng tìm nửa ngày vẫn không tìm được thắt lưng của mình.
Lúc này, Tiêu Nham không thể không nhớ lại bản thân túm lấy lưng quần lắc la lắc lư đi trong thông đạo... Thắt lưng của cậu hình như bỏ lại trong phòng ăn... Thật là muốn chết mà!
Hein vẫn luôn ngồi yên bỗng nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh Tiêu Nham, lấy đi dây thắt lưng trên bộ quân trang treo trong tủ kia, xuyên nó vào lưng quần của Tiêu Nham, lưu loát mà cài chốt khóa lại.
Tiêu Nham cúi đầu, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại. Tư thế như vậy, cậu gần như nằm gọn trong vòng tay của Hein.
"Còn nhớ những gì tối hôm qua tôi đã nói với cậu không?"
Tiêu Nham ngẩng ra, nói tối hôm qua?
Theo ký ý lưu chuyển trong đầu, Tiêu Nham chợt nhớ tới hình ảnh bản thân đè ở trên người Hein hôn môi đối phương... Cùng với sau đó Hein đè ngược lại...
"Nếu sau này, cậu còn dám chơi lại trò chơi này với bất kỳ bộ đội đặc chủng nào như vậy nữa, tôi cam đoan sẽ làm chết cậu." Hein thuật lại trọn vẹn những lời anh đã nói đêm qua.
Làm chết mình? Làm như thế nào...
==============================
Chuyện bên lề:
Maya: Tôi xui xẻo a xui xẻo!
Mark & Liv & Wynne & Casey: Xứng đáng a xứng đáng!
==============================
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất