Tỷ Phu Thành Kim Chủ

Chương 12: Ngồi lên đùi anh

Trước Sau
Đợi khi mấy người Lâm Tiếu đi rồi, rất nhanh lại có mấy mỹ nữ trẻ tuổi gợi cảm lục tục tiến vào phòng. Bên cạnh mỗi một lão tổng xuất hiện thêm một mỹ nữ, xem ra đây mới là đại kịch, đám lão tổng tụ hội không thể chỉ có rượu, mà còn cần có sắc!

Đám mỹ nữ mới tới kia không biết rụt rè là gì, ăn mặc hở hang còn chưa tính, vì sao vừa tới gần đã ngồi thẳng lên đùi mấy lão tổng? Chẳng lẽ bọn họ không sợ ngồi gãy đùi đám lão tổng sao?

So sánh với bọn họ, Tần Nùng và anh rể có vẻ không hợp hoàn cảnh.

Trần tổng kia còn sợ chưa đủ ồn ào, cười hì hì nói với Lý Thần Niên: “Lý tổng, anh mau bế người đẹp lên đi. Nếu không muốn ôm thì tôi đổi với anh, tôi còn muốn ôm Tiểu Tần một hồi đây.”

Tần Nùng thầm trợn trắng mắt, sao ông không đi ôm tổ tông mười tám đời nhà ông đi!

Chợt cô nghe được giọng nói của Lý Thần Niên: “Ngồi lên.”

Trong lòng Tần Nùng giật thột, ngẩng đầu nhìn anh: “Ngồi, ngồi đâu?”

Lý Thần Niên lạnh nhạt nói: “Ngồi trên đùi anh.”

Đùng ---

Cô như nghe được một tiếng sấm sét giữa trời quang!

Bốn phía là đám sắc lang như hổ rình mồi, bên cạnh là đại ma vương lạnh lùng như băng tuyết, Tần Nùng cảm thấy mình chọn bên nào cũng phải chết, vì thế dứt khoát để mình được chết một cách thoải mái hơn chút.



Cô cắn môi, hệt như tráng sĩ chặt tay mà hơi khom lưng đứng lên, sau đó thật cẩn thận ngồi lên đùi anh rể.

Đừng nói, chân anh rể thon dài lại không gầy còm, có cơ bắp, ngồi lên có cảm giác rất rắn chắc.

Trên người anh ấy rất ấm, còn có mùi đàn hương nhàn nhạt, hẳn là mùi hương phát ra từ vòng hạt gỗ anh ấy đeo trên tay, rất dễ ngửi.

Ngồi lên xong, thân thể Tần Nùng hoàn toàn dựa vào trong ngực anh rể. Cô có cảm giác quái dị, lại không nhịn được mà xê dịch mông, muốn nhích ra bên ngoài một chút. Nhưng rất nhanh bàn tay anh rể đã đè lên vòng eo cô, tiếp đó, cô nghe được người đàn ông khàn giọng mệnh lệnh: “Đừng nhúc nhích.”

Tần Nùng như vừa bị ai điểm huyệt, hoàn toàn cứng đờ.

Chỉ nghe Liêu tổng cười nói: “Như vậy mới đúng, ra ngoài chơi thì phải phóng túng bản thân, lớn mật mà chơi. Lý tổng cứ yên tâm, mỗi người ở đây đều là người có gia thất, sẽ không có người nào mách lẻo với Lý phu nhân. Mọi người hiểu cả rồi chứ?”

Tần Nùng nghĩ thầm: "Hiểu em gái ông, tôi đã sắp bị ông chơi chết!"

Phục vụ đã dọn hết đồ ăn vặt với trái cây được đặt trên bàn trà trước sofa, chỉ để lại mấy bình rượu quý giá. Mặt bàn cũng được lau sạch sẽ. Một phục vụ mang hai bộ bài Poker mới tinh tới, đám ông chủ chuẩn bị chơi đấu địa chủ, kể ra cũng rất bình dân.

Mãi tới lúc này, cuối cùng Tần Nùng cũng hiểu vì sao đám ông chủ lại muốn ôm người đẹp chơi bài. Bọn họ để người đẹp cầm bài giúp, tiện cho bọn họ rảnh tay. Mà rốt cuộc rảnh tay để làm gì, đương nhiên là có rất nhiều công dụng, ví dụ như uống rượu, ví dụ như hút thuốc, hoặc ví như sờ mó mỹ nữ.

Tần Nùng giương mắt nhìn bống phía, lập tức thấy được Liêu tổng đã vươn đôi tay vào trong quần áo mỹ nữ, đang vừa bóp vừa xoa một bên vú của mỹ nữ. Mà Trần tổng lại càng khoa trương hơn, tay ông ta đã vươn vào trong váy của mỹ nữ. Nhìn vẻ mặt vừa sảng vừa khó nhịn của mỹ nữ, hẳn ngón tay ông ta đã cắm vào tao huyệt.

Đám lão sắc lang này thật sự, thật sự quá dâm loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau