Chương 28: Vừa Lộ Vú Vừa Được Anh Rể Đút Ăn (Hơi H)
Anh mặc kín như vậy là vì sợ cô động dục ăn vạ anh ư? Nhưng cho dù cô có tặc tâm cũng không có tặc đảm đó.
Hai người ăn cơm, anh rể đặt ba món mặn một món canh, đều là mấy món ăn thanh đạm, thật sự rất quan tâm tới người bệnh là cô đây.
Tần Nùng không cầm được đũa cũng không cầm được muỗng, chỉ có thể giương mắt mong ngóng chờ anh rể đút.
Lý Thần Niên bình tĩnh liếc mắt nhìn sang, sau đó bỗng vỗ vỗ lên chân mình: “Ngồi lên đây.”
Tần Nùng nhìn chân anh, hơi do dự: “Ngồi… ngồi lên?”
Lý Thần Niên lãnh đạm “ừm” một tiếng: “Cũng tiện đút cho em.”
Sau khi Tần Nùng bị anh rể lăn lộn trong nhà tắm một hồi, hiện tại cũng không còn sợ anh nhiều như trước, cho nên cô cũng không xoắn xuýt quá lâu đã đứng dậy ngồi qua, sau khi ngồi còn cọ cọ mông, ý đồ tìm được vị trí thoải mái nhất.
Áo ngủ trên người cô được làm từ tơ lụa, vừa nhẹ vừa mỏng. Động tác của cô hơi mạnh, sau khi lôi kéo mấy cái đai lưng đã bị lỏng ra.
Không có đai lưng trói buộc, cổ áo rộng thùng thình lập tức trượt xuống từ một bên vai cô.
Bên trong Tần Nùng không mặc gì, cổ áo vừa trượt xuống hai vú cô lập tức lộ ra. Hai luồng thịt mềm trắng bóng không ngừng dâm đãng mà lắc lư trước mặt hai người.
Tần Nùng nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “Anh rể, áo rớt rồi, anh mặc lại giúp em đi.”
Nhưng dường như anh rể nghe không hiểu lời cô nói, cứ để mặc vú cô lồ lộ như vậy. Anh bình tĩnh cầm lấy muỗng múc đồ ăn, đưa tới bên miệng cô nói: “Há miệng.”
Hu hu hu, thật đáng ghét!
…
Thứ Lý Thần Niên mới đút cô là một muỗng tổ yến. Cháo được hầm sền sệt, rất mịn, vị rất ngon, nhưng đây là lần đầu tiên Lý Thần Niên đút đồ ăn cho người khác, động tác không quá thuần thục dẫn tới muỗng tổ yến này anh múc hơi nhiều. Đa số tổ yến đã lọt vào miệng Tần Nùng, nhưng vẫn còn một phần nhỏ còn chưa kịp vào miệng đã chảy xuống khỏi muỗng.
“Tí tách” một tiếng, một đống tổ yến sền sệt không sai lệch mà rơi xuống ngay trên đầu vú cô. Tổ yến không quá nóng, nhưng cảm giác ấm áp kia vẫn khiến thân thể cô run run.
“A…” Tần Nùng hét lên hoảng sợ, vội vã cúi đầu nhìn xuống. Đầu vú vốn hồng hào đã bị tổ yến ấm áp làm cho đỏ hơn.
Cô vừa uất ức vừa đáng thương gọi anh: “Anh rể, anh làm em bỏng.”
Lý Thần Niên rũ mắt, phát hiện đầu vú hồng nhạt kia đã bị một đống dịch trắng trắng sền sệt bao phủ, hệt như tinh dịch bắn ra từ trong thân thể người đàn ông. Ánh mắt anh không khỏi sâu thẳm, yết hầu lăn lộn, sau đó anh vươn hai ngón tay ra, quét sạch tổ yến trên đầu vú cô.
Chút tổ yến kia đổi sang bám lấy đầu ngón tay anh. Anh cũng không lau đi mà đưa ngón tay tới bên miệng Tần Nùng, giọng điệu mang theo chút áp bách, mệnh lệnh: “Liếm nó.”
Tần Nùng nhìn ngón tay của anh rể, trái tim đập thình thịch. Cô cảm thấy anh rể lúc này như trở nên không giống bình thường, rất nghiêm túc cũng rất cường thế. Anh rể như vậy khiến cô cảm thấy hơi sợ hãi. Vì thế cô không dám nói gì, chỉ ngoan ngoãn hé miệng, sau đó ngậm ngón tay anh vào trong miệng.
Đầu lưỡi liếm lấy đầu ngón tay, nhẹ nhàng mà liếm hết tổ yến vào trong miệng mình. Nhưng anh rể cũng không rút ngón tay ra ngay mà vẫn để lại trong miệng cô, hơn nữa ngón tay còn hơi cong lại, quấy đầu lưỡi cô.
Hai người ăn cơm, anh rể đặt ba món mặn một món canh, đều là mấy món ăn thanh đạm, thật sự rất quan tâm tới người bệnh là cô đây.
Tần Nùng không cầm được đũa cũng không cầm được muỗng, chỉ có thể giương mắt mong ngóng chờ anh rể đút.
Lý Thần Niên bình tĩnh liếc mắt nhìn sang, sau đó bỗng vỗ vỗ lên chân mình: “Ngồi lên đây.”
Tần Nùng nhìn chân anh, hơi do dự: “Ngồi… ngồi lên?”
Lý Thần Niên lãnh đạm “ừm” một tiếng: “Cũng tiện đút cho em.”
Sau khi Tần Nùng bị anh rể lăn lộn trong nhà tắm một hồi, hiện tại cũng không còn sợ anh nhiều như trước, cho nên cô cũng không xoắn xuýt quá lâu đã đứng dậy ngồi qua, sau khi ngồi còn cọ cọ mông, ý đồ tìm được vị trí thoải mái nhất.
Áo ngủ trên người cô được làm từ tơ lụa, vừa nhẹ vừa mỏng. Động tác của cô hơi mạnh, sau khi lôi kéo mấy cái đai lưng đã bị lỏng ra.
Không có đai lưng trói buộc, cổ áo rộng thùng thình lập tức trượt xuống từ một bên vai cô.
Bên trong Tần Nùng không mặc gì, cổ áo vừa trượt xuống hai vú cô lập tức lộ ra. Hai luồng thịt mềm trắng bóng không ngừng dâm đãng mà lắc lư trước mặt hai người.
Tần Nùng nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “Anh rể, áo rớt rồi, anh mặc lại giúp em đi.”
Nhưng dường như anh rể nghe không hiểu lời cô nói, cứ để mặc vú cô lồ lộ như vậy. Anh bình tĩnh cầm lấy muỗng múc đồ ăn, đưa tới bên miệng cô nói: “Há miệng.”
Hu hu hu, thật đáng ghét!
…
Thứ Lý Thần Niên mới đút cô là một muỗng tổ yến. Cháo được hầm sền sệt, rất mịn, vị rất ngon, nhưng đây là lần đầu tiên Lý Thần Niên đút đồ ăn cho người khác, động tác không quá thuần thục dẫn tới muỗng tổ yến này anh múc hơi nhiều. Đa số tổ yến đã lọt vào miệng Tần Nùng, nhưng vẫn còn một phần nhỏ còn chưa kịp vào miệng đã chảy xuống khỏi muỗng.
“Tí tách” một tiếng, một đống tổ yến sền sệt không sai lệch mà rơi xuống ngay trên đầu vú cô. Tổ yến không quá nóng, nhưng cảm giác ấm áp kia vẫn khiến thân thể cô run run.
“A…” Tần Nùng hét lên hoảng sợ, vội vã cúi đầu nhìn xuống. Đầu vú vốn hồng hào đã bị tổ yến ấm áp làm cho đỏ hơn.
Cô vừa uất ức vừa đáng thương gọi anh: “Anh rể, anh làm em bỏng.”
Lý Thần Niên rũ mắt, phát hiện đầu vú hồng nhạt kia đã bị một đống dịch trắng trắng sền sệt bao phủ, hệt như tinh dịch bắn ra từ trong thân thể người đàn ông. Ánh mắt anh không khỏi sâu thẳm, yết hầu lăn lộn, sau đó anh vươn hai ngón tay ra, quét sạch tổ yến trên đầu vú cô.
Chút tổ yến kia đổi sang bám lấy đầu ngón tay anh. Anh cũng không lau đi mà đưa ngón tay tới bên miệng Tần Nùng, giọng điệu mang theo chút áp bách, mệnh lệnh: “Liếm nó.”
Tần Nùng nhìn ngón tay của anh rể, trái tim đập thình thịch. Cô cảm thấy anh rể lúc này như trở nên không giống bình thường, rất nghiêm túc cũng rất cường thế. Anh rể như vậy khiến cô cảm thấy hơi sợ hãi. Vì thế cô không dám nói gì, chỉ ngoan ngoãn hé miệng, sau đó ngậm ngón tay anh vào trong miệng.
Đầu lưỡi liếm lấy đầu ngón tay, nhẹ nhàng mà liếm hết tổ yến vào trong miệng mình. Nhưng anh rể cũng không rút ngón tay ra ngay mà vẫn để lại trong miệng cô, hơn nữa ngón tay còn hơi cong lại, quấy đầu lưỡi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất