Chương 37: Vừa Gọi Điện Cho Chị Gái Vừa Bị Anh Rể Ma Bức (Hơi H)
Cũng may, Lý Thần Niên cũng biết ngày hôm qua anh chơi cô quá tay, vì thế lúc này anh cũng không định giày vò cô thêm. Sau khi chu đáo hầu hạ cô rửa mặt xong, hai người bèn đi tới nhà ăn dưới lầu. Sáng sớm khách sạn đã đưa bữa sáng ngon lành tinh xảo tới, Lý Thần Niên chỉ cần hâm nóng lại là có thể ăn được.
Lúc đút cơm, anh rể cũng không yêu cầu cô ngồi lên đùi anh nữa mà mỗi người một ghế, mặt đối mặt.
Hôm nay động tác đút cơm của anh có vẻ thuần thục hơn một chút, không còn đút quá nhiều nữa, thế nhưng Tần Nùng vẫn ăn một cách rất cẩn thận, rất sợ lại làm cháo rớt xuống người.
Còn chưa ăn được bao nhiêu chị gái cô đã gọi điện thoại tới. Tần Nùng vừa nhìn thấy cái tên hiện trên điện thoại, bỗng cảm thấy căng thẳng vô cùng, hệt như bị bắt gian tại giường.
Cô cuống quít ngẩng đầu nhìn anh rể, nhưng anh rể vẫn bình tĩnh như trước mà đưa muỗng cháo tới bên miệng cô, sau đó mới duỗi tay đẩy điện thoại lại gần hơn một chút, hỏi cô:
“Chỉ là một cuộc điện thoại thôi, em căng thẳng cái gì?”
Nói xong anh còn nhận máy giúp cô.
Vậy mà người đàn ông này còn không biết xấu hổ hỏi cô căng thẳng cái gì? Bọn họ đã làm tới trên giường rồi, sao cô có thể không chột dạ?
Cũng may chị gái cô chỉ gọi điện thoại bình thường chứ không gọi video cũng không nhìn thấy bộ trang phục dâm đãng quá mức trên người cô lúc này.
“Chị.”
“Tiểu Nùng, tay em bị sao vậy? Sao lại bị thương?” Chị gái ở đầu bên kia điện thoại cực kỳ lo lắng mà hỏi cô.
Tần Nùng cảm thấy hơi ngoài ý muốn, cô không muốn nói chuyện mình bị thương cho chị, còn dặn riêng với anh rể, kết quả chị gái ở nước ngoài xa xôi vẫn biết được, cũng kỳ thật.
Vì thế cô không nhịn được hỏi: “Sao chị biết được?”
“Chị nhìn thấy Lâm Tiếu đăng bài.”
Chị gái cô lại nói thêm: “Sao? Bị thương nghiêm trọng lắm ư? Chỉ bị ở tay thôi hay còn chỗ nào khác không?”
Lại là Lâm Tiếu, cô bạn chuyên kéo chân sau này, phải tuyệt giao! Hừ!
“Không ạ, chỉ bị thương ở tay thôi.” Tần Nùng lừa chị gái: “Anh rể đã đón em về nhà chăm sóc, chị đừng lo.”
“Vậy à? Vậy là tốt rồi, trở về chị phải cảm ơn anh rể em mới được.”
Tần Nùng nghĩ thầm: Thật ra chị cũng không cần cảm ơn, anh rể vừa chăm sóc em vừa lấy thân thể của em ra làm thù lao rồi.
Mới vừa nghĩ vậy đã thấy Lý Thần Niên kéo ghế dựa của anh, khiến hai người xích lại gần nhau hơn một chút, sau đó anh lại múc một muỗng cháo đưa tới, ý bảo cô vừa nghe điện thoại vừa ăn.
Chị cô như nghe được cô đang căn sáng, bèn dặn dò cô phải ăn uống thanh đạm một chút.
Tần Nùng vừa nói chuyện với chị gái vừa ăn cháo. Bỗng nhiên cô cảm giác được giữa hai chân mình bị đâm thọc.
Cúi đầu vừa nhìn, phát hiện một chân của anh rể đã chen vào giữa hai chân cô từ lúc nào không rõ, cắm tới vạt áo ngủ của cô biến hình, tách ra hai bên, vừa lúc để lộ tao bức múp míp không một cọng lông giữa hai chân.
Lại vì ngồi quá gần nhau, đầu gối của anh rể vừa lúc chọc trúng tao bức của cô.
Trái tim Tần Nùng run rẩy, cơn dâm trong người lại dũng mãnh trào dâng. Cô vô thức mà mở rộng hai đùi, âm đế sưng to mẫn cảm vừa gặp phải vải dệt quần tây thô ráp đã nảy sinh cảm giác tê dại.
Lúc đút cơm, anh rể cũng không yêu cầu cô ngồi lên đùi anh nữa mà mỗi người một ghế, mặt đối mặt.
Hôm nay động tác đút cơm của anh có vẻ thuần thục hơn một chút, không còn đút quá nhiều nữa, thế nhưng Tần Nùng vẫn ăn một cách rất cẩn thận, rất sợ lại làm cháo rớt xuống người.
Còn chưa ăn được bao nhiêu chị gái cô đã gọi điện thoại tới. Tần Nùng vừa nhìn thấy cái tên hiện trên điện thoại, bỗng cảm thấy căng thẳng vô cùng, hệt như bị bắt gian tại giường.
Cô cuống quít ngẩng đầu nhìn anh rể, nhưng anh rể vẫn bình tĩnh như trước mà đưa muỗng cháo tới bên miệng cô, sau đó mới duỗi tay đẩy điện thoại lại gần hơn một chút, hỏi cô:
“Chỉ là một cuộc điện thoại thôi, em căng thẳng cái gì?”
Nói xong anh còn nhận máy giúp cô.
Vậy mà người đàn ông này còn không biết xấu hổ hỏi cô căng thẳng cái gì? Bọn họ đã làm tới trên giường rồi, sao cô có thể không chột dạ?
Cũng may chị gái cô chỉ gọi điện thoại bình thường chứ không gọi video cũng không nhìn thấy bộ trang phục dâm đãng quá mức trên người cô lúc này.
“Chị.”
“Tiểu Nùng, tay em bị sao vậy? Sao lại bị thương?” Chị gái ở đầu bên kia điện thoại cực kỳ lo lắng mà hỏi cô.
Tần Nùng cảm thấy hơi ngoài ý muốn, cô không muốn nói chuyện mình bị thương cho chị, còn dặn riêng với anh rể, kết quả chị gái ở nước ngoài xa xôi vẫn biết được, cũng kỳ thật.
Vì thế cô không nhịn được hỏi: “Sao chị biết được?”
“Chị nhìn thấy Lâm Tiếu đăng bài.”
Chị gái cô lại nói thêm: “Sao? Bị thương nghiêm trọng lắm ư? Chỉ bị ở tay thôi hay còn chỗ nào khác không?”
Lại là Lâm Tiếu, cô bạn chuyên kéo chân sau này, phải tuyệt giao! Hừ!
“Không ạ, chỉ bị thương ở tay thôi.” Tần Nùng lừa chị gái: “Anh rể đã đón em về nhà chăm sóc, chị đừng lo.”
“Vậy à? Vậy là tốt rồi, trở về chị phải cảm ơn anh rể em mới được.”
Tần Nùng nghĩ thầm: Thật ra chị cũng không cần cảm ơn, anh rể vừa chăm sóc em vừa lấy thân thể của em ra làm thù lao rồi.
Mới vừa nghĩ vậy đã thấy Lý Thần Niên kéo ghế dựa của anh, khiến hai người xích lại gần nhau hơn một chút, sau đó anh lại múc một muỗng cháo đưa tới, ý bảo cô vừa nghe điện thoại vừa ăn.
Chị cô như nghe được cô đang căn sáng, bèn dặn dò cô phải ăn uống thanh đạm một chút.
Tần Nùng vừa nói chuyện với chị gái vừa ăn cháo. Bỗng nhiên cô cảm giác được giữa hai chân mình bị đâm thọc.
Cúi đầu vừa nhìn, phát hiện một chân của anh rể đã chen vào giữa hai chân cô từ lúc nào không rõ, cắm tới vạt áo ngủ của cô biến hình, tách ra hai bên, vừa lúc để lộ tao bức múp míp không một cọng lông giữa hai chân.
Lại vì ngồi quá gần nhau, đầu gối của anh rể vừa lúc chọc trúng tao bức của cô.
Trái tim Tần Nùng run rẩy, cơn dâm trong người lại dũng mãnh trào dâng. Cô vô thức mà mở rộng hai đùi, âm đế sưng to mẫn cảm vừa gặp phải vải dệt quần tây thô ráp đã nảy sinh cảm giác tê dại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất