Uaag – Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không
Chương 47: Vụ tai nạn hai mươi ba năm về trước
Dù có là rượu ngon quý giá hiếm thấy trên đời đến đâu, trước khi khui là tình nhân trong mộng, như keo như sơn; sau khi khui, chỉ cần nhấp nhẹ trong thời gian ngắn thôi là sẽ không tài nào dừng lại nổi.
Chú Joseph uống say như chết. Trước khi uống chai Louis XIII này, ông đã từng uống kha khá rượu Brandy, bây giờ uống một chai Louis XIII Black Pearl làm cồn xộc thẳng lên đầu. Ông đỏ mặt nằm ngửa trên sofa trên sân phơi, cười hì hì không ngơi.
Tô Phi cũng lén lút nhấp một ngụm, cậu chàng bị rượu mạnh làm cay đến độ phải thè lưỡi ra, bèn than thở: "Đâu có ngon lắm." Nhưng ngẫm lại, đó là chai một ngụm ba nghìn đô-la Mỹ, thành thử lại cầm cái cốc nốc hết số rượu còn lại.
Lina lấy quà của mình ra, đoạn cười bất đắc dĩ: "Đụng hàng với mọi người rồi."
Phục Thành nhìn sang bèn thấy Lina cũng mua một cái đồng hồ hiệu Audemars Piguet.
Thật ra cũng dễ hiểu thôi. Lina là con gái, tặng cà-vạt các kiểu có hơi thân mật quá, tặng đồng hồ là vừa phải.
Lina mỉm cười đẩy hộp quà qua: "Reid à, anh không mở ra xem sao?"
Nếu muốn mở quà, dĩ nhiên phải mở luôn quà của ba người Phục Thành góp mua chung. Hai cái đồng hồ khác nhau, cái Lina tặng thiên về đeo thường ngày hơn.
Trác Hoàn nhướn mày: "Hai cái?"
Tô Phi vỗ bàn: "Đeo cả!"
Trác Hoàn trưng biểu cảm hờ hững mở hộp quà rồi đeo cả hai đồng hồ lên cổ tay.
Lina: "Nếu anh chưa thay áo và mặc cái áo phông ban nãy thì em tin chắc rằng cái đồng hồ của em sẽ hợp hơn. Nhưng anh thay sang sơ mi rồi nên là..." Cô trầm ngâm một lát, "Xem như em thua đi. Đồng hồ cơ dáng thể thao và khuy Bầu Trời Sao của Bvlgari thực sự chẳng hợp nhau tí nào."
Trác Hoàn cong môi tháo đồng hồ của Lina xuống.
Đã 10 giờ tối, chú Joseph say bất tỉnh nhân sự, Phục Thành và Tô Phi mỗi người vác một bên cánh tay đưa ông về chung cư. Trác Hoàn không đi xuống tiễn họ mà gọi điện thoại bảo quản gia tìm người dọn hiện trường tàn cuộc trong phòng ăn ngoài trời. Hắn đứng tựa khung cửa, khoanh tay nhìn cả bốn.
Đôi môi đỏ mọng của Lina nhoẻn cười: "Không phải tiễn đâu Reid. Chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Hắn khịt mũi, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Phục Thành.
Nhận ra tầm mắt của người đàn ông nọ, Phục Thành ngước đầu lên. Luồng nhìn chạm nhau trên không, Phục Thành khẽ nói: "Chúc thầy Trác sinh nhật vui vẻ."
Trác Hoàn mỉm cười đầy sâu xa: "Vui chứ."
Tô Phi: "Sinh nhật vui vẻ nha RIP! Đi thôi đi thôi, nhanh chân lên, sao chú Joseph nặng vậy nhỉ! Nhìn ngoài không đoán ra chú ấy nặng như trâu thế này, ít nhất cũng phải tầm 80 cân!"
Lina lấy đồ giúp cả ba người Phục Thành. Phục Thành và Tô Phi dìu chú Joseph vào thang máy.
Vất vả lắm mới vác xác lên xe, hai người bèn đưa chú Joseph về tận nhà và thay quần áo hộ. Đến khi Phục Thành về nhà đã là 0 giờ. Anh nằm trên giường nhưng chẳng tài nào ngủ được. Lòng anh phiền muộn, đoạn đứng dậy, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Trong nhà có người giúp việc theo giờ quét tước cho nên không có gì cần anh phải dọn cả. Anh đang sửa soạn lại một vài thứ linh tinh thì bỗng dưng phát hiện một tờ hóa đơn trong một góc hộc bàn, bèn mở ra nhìn.
Khuy măng sét Bầu Trời Sao Bvlgari, 6539 bảng Anh.
Ánh mắt anh dừng trên tờ hóa đơn vài giây, mặt vô cảm vò nó thành một cục rồi ném vào thùng rác. Đúng là rảnh nỗi sinh nông nổi, đến khi anh dọn sạch nhà xong xuôi thì đã là 3 giờ sáng. Phục Thành tắt ngọn đèn cuối cùng, ánh sáng tắt phụt, vạn vật chìm vào bóng tối.
Song, trước mắt anh lại hiện lên khung cảnh ngập trong tiếng vỗ tay như trống dậy.
Vô số phi công Không quân trẻ tuổi vừa nhập ngũ mặc quân phục xanh da trời thẳng thớm ngồi bồn chồn dưới sân khấu. Lúc người đó lên sân khấu, họ vỗ tay đều nhịp. Tiếng vỗ tay thoáng chốc vang rền thổi bay nóc nhà hội trường lớn, ầm ầm như tiếng động đất.
Người đàn ông nọ dừng chân một thoáng như giật mình, hắn không đi tiếp ra đằng trước mà quay đầu nhìn lướt qua những cậu lính trẻ tuổi này.
Hắn đi đến bàn chủ trì.
Kí ức đã bị mai một gần như không còn qua quãng thời gian dài đằng đẵng, song những cung bậc tình cảm và nỗi xúc động vẫn lên men nồng cháy như rượu thơm lâu năm. Giọng nói của người đàn ông ấy chẳng hùng hồn, thái độ cũng chẳng mấy trang nghiêm, thậm chí còn có phần cà lơ phất phơ. Dưới mái tóc cắt ngắn gọn gàng và sạch đẹp là một đôi mắt lấp lánh như muôn vàn sao trời.
Phục Thành nhìn đến ngơ ngẩn.
Lúc phát biểu đến lĩnh vực của mình, đến chiếc máy bay sắp được sản xuất – MaiFei F485 – con át chủ bài mà công ty Mạch Phi tốn gần hai mươi năm trời để làm ra bằng dã tâm hừng hực với mong muốn xưng bá bầu trời, trong đôi mắt hắn chợt như tỏa sáng, như tự tin, như đường hoàng, như có hồn, như sáng ngời hẳn lên. Tốc độ nói của hắn trở nên nhanh hơn, âm giọng cũng cao hơn, hé lộ nụ cười hân hoan và hạnh phúc.
Tất thảy mọi thứ trên thế gian dường như hóa hình thành quân cờ cúi đầu xưng thần trong mắt hắn.
Và hắn chính là vua.
Vào khoảnh khắc ấy, trong đôi mắt đó chứa đựng hằng hà vì tinh tú.
Phục Thành im lặng chốc lát, ngả người lên giường, đoạn nhắm mắt lại. Tiếng vỗ tay như sấm rền dần dần tiêu tan bên vành tai, người đàn ông trẻ tuổi và tự tin nọ cũng hóa thành một bóng hình khác. Đó là một hắn ngồi vắt vẻo trên lan can sắt nơi con đường nhỏ chốn thôn quê giữa cơn gió lạnh buốt của Helsinki vào thu. Dưới chân là cỏ dại, trên đầu là sao trời.
Hắn cúi đầu, lặng lẽ hút thuốc.
Thứ gì đó đen ngòm bủa vây đôi mắt hắn, vũng bùn của sự tĩnh mịch và u sầu cắn nuốt từ dưới chân hắn lên trên. Hắn ôm nỗi lòng nặng trĩu mà hút thuốc, chẳng thốt một lời nào, hàng mày nhíu chặt kahu, tưởng chừng như có cái gì chặn ngang họng hắn làm hắn phải thở nặng ngắt quãng.
Sau đó, hắn nghe được giọng anh, ngẩng đầu nhìn về phía anh như cười như không.
Tất cả những áp lực, tiêu cực, bi quan biến mất hầu như không còn vào cái thời khắc hắn ngẩng đầu lên.
"Ngoài tiếng Pháp ra thì cậu còn biết cả tiếng Phần Lan nữa à?"
...
Nỗi phiền muộn từ sâu đáy lòng cuối cùng chẳng thể kiềm nén được nữa, chúng đẩy sập hàng rào, tấn công khắp nơi như thác lũ. Phục Thành đứng dậy, khoác thêm cái áo khoác đi ra ngoài ban công. Anh châm một điếu thuốc lá, bất giác thức trắng cả một đêm.
Sáng hôm sau, vì say mà chú Joseph không gọi Phục Thành dậy chạy bộ như thường.
9 giờ, Phục Thành đúng giờ bước vào cửa trụ sở chính của UAAG.
Nhìn thấy anh, Lina hơi kinh ngạc, tức thì cười ngay: "Phục à, anh vẫn luôn là người thứ hai không đi trễ."
Phục Thành mỉm cười hỏi cô: "Người đầu tiên là ai?"
Đại gia Trác đi muộn đã là chuyện thường ngày ở huyện, không muộn mới là bất ngờ; còn về chú Joseph và Tô Phi, có vẻ hai người đó đang ngủ thẳng cẳng đến giờ vẫn chưa chịu dậy.
Lina hụt hẫng: "Lẽ nào trong mắt anh, tôi không phải thành viên UAAG?"
Phục Thành sửng sốt, nghiêm túc đáp: "Xin lỗi nhé Lina."
Lina nháy mắt mấy cái: "Chỉ đùa với anh tí thôi."
Mặt trời lên cao, 11 giờ trưa, chú Joseph và Tô Phi mới khoan thai đến muộn.
Say quắc cần câu một đêm nên sắc mặc chú Joseph chẳng mấy đẹp, song ông vẫn bừng bừng sức sống. Vừa vào cửa, ông đã bắt đầu chỉ trích: "Chú nghĩ chuyện chú đến muộn là chuyện về tình có thể bỏ qua. Phục, Lina, tối qua chú uống say mức đó, chả tỉnh dậy được là chuyện rất đỗi bình thường đúng không? Nhưng chú thực sự đã nhìn lầm thằng nhóc Tô Phi này! Dù có thế nào chú cũng không ngờ rằng nó lại gửi tin nhắn cho chú. Thấy chú không tỉnh, nó hí ha hí hửng ngủ tiếp, căn bản chẳng muốn gọi chú dậy!"
Tô Phi không phục lắm: "Thì chả phải cháu đang quan tâm sức khỏe chú ư? Ngủ thêm cho đỡ đau đầu sau cơn say thôi mà. Đúng không anh Phục?"
Phục Thành nhắc nhở cả hai: "Thầy Trác vẫn chưa tới."
Chú Joseph sửng sốt, sau đó ịn mông xuống sofa: "Sao không nói sớm! Reid không ở đây thì chú cóc thèm tìm lí do làm gì."
Ai nấy đều cười phá lên.
Buổi trưa đã qua mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Trác Hoàn đâu.
Mãi đến 2 giờ chiều, cửa thang máy mới Tinh một tiếng, người đàn ông mặc áo sơ mi chuẩn chỉnh vừa cúi đầu nhìn điện thoại vừa đi đến cửa UAAG. Lúc bước đến bàn làm việc của Lina, hắn dừng bước nói: "Bên Mạch Phi có một vấn đề thiết kế cần anh cố vấn, anh không nhận cuộc gọi của Daniel đâu, em cũng đừng táy máy."
Lina: "Vâng."
Dặn dò xong, Trác Hoàn đi đến bàn làm việc của mình, kéo ghế ngồi xuống.
Tô Phi dõi mắt nhìn hắn đi qua bèn lấy làm ngạc nhiên: "Lần này không thẳng tiến sofa mà ngủ à?"
Giọng cậu chàng không lớn không nhỏ, truyền vào tai Trác Hoàn làm hắn cười khẩy: "Trong đầu cậu chỉ có ngủ thôi hả?"
Tô Phi: "..."
"Rõ ràng người ngày nào đến UAAG cũng ngủ là anh!"
"Ờ, nhưng người phát tiền lương cho cậu cũng là tôi."
"..."
Đậu xanh, đây là lời mà loài người sẽ nói ư?
"Tháo đồng hồ hôm qua tôi tặng anh rồi trả lại cho tôi!"
Trác Hoàn cố tình cao giọng "Ồ", rồi hỏi bằng giọng xỉa xói: "Cậu tặng tôi? Là cậu, chú Joseph và... Phục Thành cùng nhau tặng tôi chứ."
Hôm nay Trác Hoàn mặc cái áo sơ mi trắng thay tối qua, ung dung đeo cái đồng hồ Patek Philippe mà ba người Phục Thành tặng cho. Mặt đồng hồ với lớp khung bạch ngọc màu bạc kết hợp với khuy măng sét Bầu Trời Sao khảm kín kim cương trên cổ tay áo tôn nhau lên, trông tao nhã và quý phái.
Tô Phi nhìn chú Joseph và Phục Thành: "Cháu đề nghị lấy cái đồng hồ này về, hôm nay cả ba chúng ta đi trả lại, hai người đồng ý không?"
"Hừ."
Tô Phi quay đầu nhìn người đàn ông kia.
Trác Hoàn một tay chống cằm nhìn về phía Joseph và Phục Thành. Trông như hắn đang nhìn cả hai, thế nhưng hắn lại nhìn đăm đăm vào Phục Thành, cất giọng nhẹ nhàng hỏi: "Vậy cậu hỏi xem e... họ có đồng ý không? Là tôi quan trọng, hay cậu quan trọng?
(*Đoạn này thầy RIP nói là 看看他... 们同意, nếu chỉ mỗi 他thì ám chỉ anh Thành, nhưng chắc lộ quá nên thêm chữ 们vào cho có thêm cả Joseph.)
Chú Joseph nhớ tới phòng cất rượu Lina nhắc đến tối qua bèn nuốt nước miếng cái ực. Ông nói một cách đứng đắn: "Đương nhiên Reid quan trọng hơn rồi. Thôi Tô Phi à, cháu đừng gây sự nữa, con nít con nôi đừng dễ dỗi vậy."
Tô Phi trợn mắt, nhìn sang Phục Thành: "Anh Phục, anh phải đứng về phía em!"
Đôi mắt đen láy của Trác nhìn chằm chằm Phục Thành, đoạn hắn liếm môi, con ngươi không còn chứa đựng cảm xúc nào nữa mà chỉ yên lặng nhìn anh, đợi anh trả lời.
Phục Thành: "Quà đã tặng người ta nào có lí đòi lại."
Vậy là Tô Phi biết tỏng cậu chàng đã bị cho ra rìa rồi.
Trác Hoàn nhìn Phục Thành cười khẽ: "Vậy là có vẻ tôi quan trọng hơn rồi."
Phục Thành giương mắt nhìn hắn.
"... Phải."
Đại gia Trác nở nụ cười sung sướng.
Có Lina ở đây nên cánh đàn ông thô lỗ có cục cằn đến đâu cũng phải "ngoan hiền" đi.
Cứ đến 3 giờ rưỡi sẽ là thời gian cho buổi trà chiều. Cô đặt phần trà cho cả một năm tại một khách sạn năm sao gần đó, do đầu bếp Michelin đích thân làm. Mỗi lúc đến giờ này còn có bồi bàn mặc lễ phục nhỏ nhắn đeo nơ đen đẩy xe đẩy đã bày đầy trà chiều đến trụ sở chính UAAG.
Mọi người ngồi ngoài sân phơi vừa thưởng thức cảnh sông Hoàng Phố vừa nhấm nháp trà bánh.
Sau khi Phục Thành ấm chỗ chưa được bao lâu thì Trác Hoàn ngồi xịch qua. Hắn ngồi sát rạt Phục Thành, ngay bên cạnh anh.
Lina rót hồng trà cho mọi người xong bèn kể vụ drama về tập đoàn kiểm toán siêu đỉnh nào đó trên tầng mà cô chim lợn được. Ai nấy hào hứng nghe, bình thường còn chọt đôi ba câu vào. Phục Thành lại chẳng hé răng. Anh uống tách hồng trà đậm, trên mặt vẫn mang vẻ lạnh nhạt.
Song không ai biết, dưới bàn ăn, cái chân của tên đàn ông nào đó đang khẽ đụng đầu gối anh.
Lina: "Hình như là ở trong phòng họp, bị người ta tóm được tại chỗ."
Tô Phi: "Ơ đệt, tóm được tại chỗ nghĩa là sao?"
Chú Joseph: "Trẻ vị thành niên nghe mấy chuyện này làm gì. Tóm được tại chỗ cũng chả hiểu, hai quản lí kia... phịch nhau trong phòng họp của tập đoàn. Hiểu chưa?" Chú Joseph cười sằng sặc, "Tin động trời thế này chắc có thể tra được trên mạng." Nói xong, ông lập tức lấy điện thoại ra tìm, đoạn huýt sáo: "Không chỉ bị chụp được ảnh mà còn là woman on top*. Ồ, hai người đó có vợ rồi, còn có cả con nữa."
(*Woman on top tức là các tư thế mà phái nữ ở phía trên.)
Drama luôn làm người ta thích thú dạt dào vậy đấy, nhất là mấy cái drama đặc sắc.
Tô Phi: "Có con, có vợ rồi? Vậy tại sao còn làm chuyện này?"
Chú Joseph cười ra chiều bí ẩn: "Cháu thì biết cái gì, hiểu yêu đương vụng trộm là gì không? Càng lén lút càng đầy cám dỗ. Khụ khụ, đương nhiên chúng ta vẫn phải lên án loại hành vi vô đạo đức này. Lina, cháu đừng nhìn chú như vậy, cháu biết chú là một người đàn ông tốt mà."
Lina đặt tách trà Hermès xuống một cách nhã nhặn: "Cháu chỉ không hiểu, đã làm đến bước này rồi mà sao cứ nhất định phải là ở công ty, ở phòng họp hay có người qua kẻ lại?"
Trác Hoàn: "Bởi vì kích thích."
Lina ngẩng đầu nhìn hắn như thể không ngờ hắn sẽ đáp.
Lát sau, cô đứng dậy: "Tôi vào trước đây, mọi người cứ tiếp tục nhé."
Tô Phi và chú Joseph hãy còn bàn tán rôm rả vụ drama tập đoàn kiểm toán trên tầng, Trác Hoàn cầm miếng bánh quy toan đưa vào miệng thì động tác chợt dừng lại. Nơi bắp đùi bỗng bị ai đó lướt nhẹ dần lên trên, đụng chạm vài cái ám muội rồi rụt về. Nhưng ngay lúc tưởng chừng sẽ không còn gì nữa thì lại khẽ khàng ma sát với mắt cá chân hắn như bịn rịn.
Vài giây sau, Trác Hoàn quay đầu nhìn sang Phục Thành.
Trong làn gió mát của buổi chiều xuân, chàng trai mi thanh mục tú cúi đầu uống trà, trên mặt chẳng có biểu cảm gì. Nhận thấy tầm mắt của người đàn ông nọ, anh quay đầu nhìn hắn. Bốn mắt chạm nhau, Phục Thành chậm rãi hé môi phác họa ba chữ trong lặng thinh.
Trác Hoàn nhoẻn miệng cười. Hắn kề sát bên tai Phục Thành, thấp giọng ma sát với vành tai anh: "Em biết... tỉ lệ vàng không?"
Nói xong câu đó, hắn đứng dậy định bụng quay về văn phòng.
Phục Thành ngẩng đầu nhìn hắn.
Tô Phi: "Ê RIP, anh đi đâu đấy?"
Trác Hoàn chẳng ngoái đầu lại. Hắn vươn tay phải vẽ ba con số trên không.
Tô Phi: "618? Gì, sao tự dưng RIP lại đi nói mật khẩu cửa nhà anh ta chứ. Ủa chả nhẽ đó không phải tỉ lệ vàng mà là sinh nhật bạn gái cũ của anh ta thật?"
Tô Phi còn chưa nghĩ cẩn thận, thậm chí Trác Hoàn còn chưa đến cửa kính ban công thì Lina đã quay lại.
Trác Hoàn dừng bước nhìn cô.
Lina: "Xin lỗi khi phải thông báo cho mọi người là thời gian nghỉ ngơi nhàn nhã luôn ngắn chẳng tày gang. Tôi nghĩ chúng ta lại phải đi công tác rồi."
Tô Phi kinh ngạc: "Xảy ra tai nạn máy bay?"
Phục Thành: "Nghe giọng điệu của Lina thì không giống. Vụ tai nạn lần này không có thương vong à?"
Nếu đột ngột có tai nạn thì nhất định Lina sẽ dùng ngữ điệu trầm trọng mà nói.
Lina gửi một cái hôn gió cho Phục Thành: "Tôi thích nhất là nói chuyện với Phục đó, anh ấy luôn hiểu lòng con gái mà. Nhưng vụ án lần này không phải không ai chết mà là có 38 người gặp nạn, 121 người sống sót. Song, nó đã trôi qua rồi. Đúng vậy, nó không phải vụ tai nạn xảy ra gần đây mà là một vụ xảy ra từ hai mươi ba năm về trước."
"Năm 1998, vụ tai nạn Emirates EK411."
***
Trong phòng nghỉ khách VIP, sân bay Thượng Hải.
"Ngày 11 tháng 7 năm 1998, máy bay Boeing 777 mang số hiệu EK411 cất cánh từ sân bay quốc tế Dubai. Song, vừa cất cánh được năm phút thì nó đã rơi xuống sa mạc gần vịnh Ba Tư."
Chú Joseph vừa lật tài liệu vừa nói: "Lúc đó vụ án này là do cục quản lý Emirates và NTSB cùng nhau điều tra. Ủa? Cuối năm 1999, bản báo cáo điều tra đã được công bố. Để chú đọc coi... Nguyên nhân tai nạn chủ yếu là trục trặc động cơ." Ông ngẩng đầu nhìn Lina: "Chả phải đã điều tra ra kết quả rồi ư?"
Lina: "Cục quản lý Emirates lại có manh mối mới."
Trác Hoàn nhướn mày: "Manh mối gì?"
Một vụ tai nạn hàng không đã công bố bản báo cáo điều tra, trừ phi hộp đen rơi xuống biển không vớt được lên giống như US Airways 4012 trước đó, nhưng bên điều tra vẫn chẳng từ bỏ mà tuyên bố treo tiền thưởng và hai mươi năm sau, hộp đen của nó bị người khác tìm thấy, thì đương nhiên sẽ xuất hiện chứng cứ mới.
Phục Thành nhíu mày: "Hộp đen EK411 đã được tìm thấy. Điều may mắn nhất ở vụ tai nạn này là nó rơi ở nơi cách vịnh Ba Tư 2 km. Nếu không, nó mà rơi vào biển, chắc chắn số người tử vong sẽ nhiều hơn, cứu viện cũng sẽ khó khăn hơn. Tuy rằng sau khi rơi, máy bay đã nổ nhưng xác của nó vẫn tìm được gần như toàn bộ."
Dưới tình huống đó mà vẫn còn có thể tìm ra chứng cứ mới?
Hơn nữa, ngoài chuyện đó ra, người ở cục quản lý Emirates sau hai mươi ba năm vẫn luôn ôm lòng nghi ngờ về vụ tai nạn này nên vẫn kiên trì điều tra, bởi vậy mới phát hiện ra chứng cứ mới?
Lina lắc đầu: "Không phải vật chứng, mà là nhân chứng."
Ai nấy đều sửng sốt.
Lina: "Hai mươi ba năm trước, một người sống sót trên chuyến bay EK411 đã đến cục quản lý Emirates vào ba ngày trước... và nói rằng trước khi máy bay rơi, bà ấy đã chứng kiến một vụ việc."
Tiếng thông báo lên máy bay ở phòng khách VIP sân bay đúng lúc vang lên, Trác Hoàn đứng dậy: "Lên máy bay cái đã."
Sau khi lên máy bay, mặc cho thành viên UAAG từng ngồi máy bay tư nhân cao cấp nhất của Mạch Phi, cũng từng ngồi vô số khoang hạng nhất của các hãng hàng không rồi thì vẫn phải trố mắt vì khoang hạng nhất của Emirates.
Trác Hoàn đi tuốt đằng trước, hai tay đút túi, sắc mặt bình tĩnh. Còn mấy người bám gót sau hắn thì chẳng tài nào bình tĩnh được.
Tô Phi: "Ngoài cái máy bay tư nhân của bố chị Lina ra thì em chưa bao giờ thấy cái máy bay nào tuyệt vời hơn cái này. Khoang hạng nhất của các hãng Mỹ so với nó còn chẳng đáng xách dép!"
Lina cười nói: "Chào mừng đến với khoang hạng nhất xa hoa nhất thế giới của hãng hàng không Emirates."
Nghe nói vậy, tiếp viên của hãng Emirates dẫn đường cho họ nở nụ cười quyến rũ đầy tự tin.
Trong không gian riêng độc lập có một chiếc giường rộng 1m20 và trần sao hợp tác với Rolls-Royce chế tạo riêng cho khách khoang hạng nhất: Lúc hành khách nghỉ ngơi tại khoang này, tiếp viên hàng không xinh đẹp sẽ chủ động trải ga giường, sau đó tắt đèn giúp bạn. Lúc này, bạn có thể thưởng thức trần sao chỉ có ở Rolls-Royce ngay trên máy bay.
Chú Joseph chợt nghĩ đến: "Emirates, lần này đi Dubai... Trời đựu! Khách sạn Burj Al Arab*?"
(*Được thiết kế theo hình dạng cánh buồm, khách sạn Burj Al Arab đã trở thành biểu tượng nổi tiếng của Dubai, là khách sạn 7 sao duy nhất trên thế giới với sự xa hoa khó tưởng tượng. Khi đặt phòng ở đây, du khách sẽ được xe Rolls-Royce có tài xế riêng đến đón ở sân bay.)
Lina gật đầu: "Vâng."
Tô Phi và chú Joseph chợt lệ nóng doanh tròng.
Đến UAAG quả là quyết định chính xác nhất đời họ.
***
Sau khi đáp cánh, một chiếc Rolls-Royce chở cả năm đến khách sạn Buji Al Arab để đặt hành lí.
Đến tối, nhân viên điều tra bên cục quản lý Emirates tự đến khách sạn chở cả năm đi.
Cả vụ Japan Airlines 917 lẫn US Airways 4012, khi thành viên UAAG được mời hỗ trợ điều tra tai nạn hàng không thì bên còn lại sẽ chủ động thành lập một trụ sở điều tra. Mọi người sẽ mổ xẻ xác máy bay, điều tra sự thật tại trụ sở đó.
Thậm chí đến cả vụ tai nạn máy bay vận tải Marsha Airlines 123 cũng có một trụ sở riêng, tuy rằng vốn dĩ nó là một nhà máy kẹo.
Nhưng trong vụ tai nạn Emirates 411 lần này, dường như cục quản lý Emirates không xây dựng trụ sở điều tra mới, họ đi thẳng đến trụ sở chính của cục quản lý Emirates luôn.
Xe vừa đến, cửa xe vừa mở, một người đàn ông trung niên mặc đồ trắng, đội mũ trắng và vòng giữ tóc đen bước tới. Hắn ta mỉm cười vươn tay bắt chuyện với Trác Hoàn: "Chào cậu Patrick, chào mừng chào mừng, chúng tôi đã đợi cậu từ lâu rồi."
Trác Hoàn vươn tay ra bắt, giọng điềm nhiên: "Chào anh."
"Tôi tên là Muhammad Taem, cậu cứ gọi tôi là Muhammad."
Tiếng Anh của hắn ta rất trôi chảy, mọi người cũng tiện bắt chuyện hơn. Tiếp đó, họ bèn đi theo ngài Muhammad này vào tòa nhà làm việc của cục quản lý Emirates.
Lina hỏi: "Xin hỏi các anh không lập trụ sở điều tra sao?"
Muhammad ra vẻ khó xử: "Cô biết đấy, đây là vụ tai nạn hàng không từ hai mươi ba năm trước. Năm đó dĩ nhiên có thành lập đội điều tra, nhưng đã nhiều năm trôi qua rồi, kể từ sau khi bản báo cáo điều tra được công bố thì trụ sở điều được lập riêng cũng đã bị dỡ bỏ. Đương nhiên bây giờ chúng tôi đang lập cái mới, có lẽ hai ngày nữa là xong."
Tô Phi nhỏ giọng nói thầm bằng tiếng Trung: "Xây một lần nữa? Có cần thiết không, tìm một khu vực làm việc trống là được rồi mà. Cháu thấy tòa nhà này lớn như kia."
Chú Joseph ngân giọng: "Cách giải quyết của người giàu là chuyện cháu có thể hiểu được sao?"
Sau khi vào phòng họp, chẳng mấy chốc đã có người đưa hồng trà cao cấp và bánh lên.
Muhammad vừa cười vừa nói đôi câu, cuối cùng cũng đến chủ đề. Hắn ta trưng biểu cảm nghiêm túc, đoạn thở dài: "Nói thật, chẳng ai trong chúng tôi ngờ rằng sau hai mươi ba năm lại đột nhiên có một nhân chứng mới chạy đến. Đến mai tôi sẽ dẫn mọi người đi gặp cô ấy."
Trác Hoàn: "Tại sao bà ấy không làm chứng từ hai mươi ba năm trước?"
Dọc đường đi, ai ai cũng ôm lòng nghi ngờ với việc này.
Lina chỉ biết bỗng dưng có một nhân chứng mới xuất hiện, vả lại nhân chứng này còn là người sống sót trên chuyến bay. Song không hiểu tại sao đến tận hai mươi ba năm sau, bà ta mới đột ngột đứng ra.
Phục Thành ngẫm nghĩ: "Là vì sau khi xảy ra tai nạn, người sống sót này bị thương, hôn mê không tỉnh? Ví dụ như... trở thành người thực vật, bây giờ mới tỉnh lại như một kì tích?"
Đó là lí do khả thi nhất mà họ đoán được trên máy bay.
Lina mỉm cười: "Tuy rằng chúng tôi không biết nguyên nhân giữ bí mật là gì, nhưng thưa anh Muhammad, chúng tôi đã đến đây thì dù có là nguyên do gì, anh cũng phải nói ra."
Muhammad nhìn họ, thở dài thật sâu.
"Nhân chứng không hề hôn mê, càng không trở thành người thực vật. Ngày xưa khi tai nạn máy bay xảy ra, cô ấy không thuộc một trong 49 người bị thương nặng, ba tháng sau cô ấy đã xuất viện rồi. Nguyên nhân đến tận bây giờ cô ấy mới đứng ra và nói ra tất cả những sự thật cô ấy biết được là bởi..."
"Cô ấy là một người nhập cư trái phép."
"Hai mươi ba năm trước, cô ấy dùng chứng minh thư giả để lên máy bay. Cô ấy lo rằng nếu cô ấy đứng ra làm chứng thì nhân viên điều tra sẽ tra xét lai lịch của cô ấy. Cho nên..."
"Cô ấy lựa chọn im lặng."
*Tác giả:
Phục Chanh Chanh: Lina không tặng cà-vạt các kiểu là vì mang tính thân mật quá, tặng đồng hồ là vừa phải.
Lina: Vậy tức là anh cũng biết tặng cà-vạt (khuy măng sét) là rất thân mật nhỉ?
Phục Chanh Chanh:...
*Dú: Ở trong chương này có 4 điểm chú ý to bự siêu thú vị.
Đầu tiên, anh Thành phản đòn lại thầy =)) Cũng chơi trò "đá chân" nhau dưới bàn nha.
Thứ hai, vụ drama trong đây là có thật ngoài đời. Hình như vào năm 2019, chi nhánh tập đoàn PwC (Big 4 Kiểm toán) tại Thượng Hải có scandal hai ông quản lý phịch nhau trong phòng họp và bị bêu riếu, chụp ảnh lại thật. Lúc đọc được cái này ở dưới bình luận và đi tìm tôi có hơi sốc =))
Thứ ba, khách sạn Buji Al Arab đó siêu siêu siêu xịn. Tự dưng nghĩ có khi lần đầu của hai người ở cái khách sạn này mà cảm thấy mình nghèo thật sự:) À kèm link giới thiệu khách sạn cho ai muốn chiêm ngưỡng: https://mytour.com/location/12116-dieu-gi-lam-nen-dang-cap-cua-burj-al-arab-khach-san-7-sao-duy-nhat-tren-the-gioi.html
Thứ tư, mọi người có thắc mắc cái 618 của thầy Trác và câu nói của anh Thành không nào =)) Trên Tấn Giang cũng mổ xẻ vụ này dữ lắm và đây là các theories các chị í đưa ra:
(1) 618 là mật khẩu nhà thầy. Anh Thành hỏi: Kích thích chưa? Hoặc Yêu đương lén lút không? Thầy đáp: 618 aka em đến nhà tôi làm một nháy không.
(2) 618 = 6.18 inch = tầm 15.7 cm, size trung bình của châu Âu:"> Suy ra anh Thành hỏi: Kích thước anh bao nhiêu? Thầy đáp: 6.18 inch.
(3) Cái này hơi khó thuyết phục nhưng các chị í bảo 618 là sex one night. Hmmm...
BONUS: (Lại) các chị bên Tấn Giang kháo nhau phi công yêu cầu chân phải dài ít nhất từ 75cm trở lên, anh Thành cao 1m83 chắc chân cũng phải tầm 1m mấy ấy nhỉ. Tưởng tượng cái đôi chân ấy đi huhu...
Chú Joseph uống say như chết. Trước khi uống chai Louis XIII này, ông đã từng uống kha khá rượu Brandy, bây giờ uống một chai Louis XIII Black Pearl làm cồn xộc thẳng lên đầu. Ông đỏ mặt nằm ngửa trên sofa trên sân phơi, cười hì hì không ngơi.
Tô Phi cũng lén lút nhấp một ngụm, cậu chàng bị rượu mạnh làm cay đến độ phải thè lưỡi ra, bèn than thở: "Đâu có ngon lắm." Nhưng ngẫm lại, đó là chai một ngụm ba nghìn đô-la Mỹ, thành thử lại cầm cái cốc nốc hết số rượu còn lại.
Lina lấy quà của mình ra, đoạn cười bất đắc dĩ: "Đụng hàng với mọi người rồi."
Phục Thành nhìn sang bèn thấy Lina cũng mua một cái đồng hồ hiệu Audemars Piguet.
Thật ra cũng dễ hiểu thôi. Lina là con gái, tặng cà-vạt các kiểu có hơi thân mật quá, tặng đồng hồ là vừa phải.
Lina mỉm cười đẩy hộp quà qua: "Reid à, anh không mở ra xem sao?"
Nếu muốn mở quà, dĩ nhiên phải mở luôn quà của ba người Phục Thành góp mua chung. Hai cái đồng hồ khác nhau, cái Lina tặng thiên về đeo thường ngày hơn.
Trác Hoàn nhướn mày: "Hai cái?"
Tô Phi vỗ bàn: "Đeo cả!"
Trác Hoàn trưng biểu cảm hờ hững mở hộp quà rồi đeo cả hai đồng hồ lên cổ tay.
Lina: "Nếu anh chưa thay áo và mặc cái áo phông ban nãy thì em tin chắc rằng cái đồng hồ của em sẽ hợp hơn. Nhưng anh thay sang sơ mi rồi nên là..." Cô trầm ngâm một lát, "Xem như em thua đi. Đồng hồ cơ dáng thể thao và khuy Bầu Trời Sao của Bvlgari thực sự chẳng hợp nhau tí nào."
Trác Hoàn cong môi tháo đồng hồ của Lina xuống.
Đã 10 giờ tối, chú Joseph say bất tỉnh nhân sự, Phục Thành và Tô Phi mỗi người vác một bên cánh tay đưa ông về chung cư. Trác Hoàn không đi xuống tiễn họ mà gọi điện thoại bảo quản gia tìm người dọn hiện trường tàn cuộc trong phòng ăn ngoài trời. Hắn đứng tựa khung cửa, khoanh tay nhìn cả bốn.
Đôi môi đỏ mọng của Lina nhoẻn cười: "Không phải tiễn đâu Reid. Chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Hắn khịt mũi, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Phục Thành.
Nhận ra tầm mắt của người đàn ông nọ, Phục Thành ngước đầu lên. Luồng nhìn chạm nhau trên không, Phục Thành khẽ nói: "Chúc thầy Trác sinh nhật vui vẻ."
Trác Hoàn mỉm cười đầy sâu xa: "Vui chứ."
Tô Phi: "Sinh nhật vui vẻ nha RIP! Đi thôi đi thôi, nhanh chân lên, sao chú Joseph nặng vậy nhỉ! Nhìn ngoài không đoán ra chú ấy nặng như trâu thế này, ít nhất cũng phải tầm 80 cân!"
Lina lấy đồ giúp cả ba người Phục Thành. Phục Thành và Tô Phi dìu chú Joseph vào thang máy.
Vất vả lắm mới vác xác lên xe, hai người bèn đưa chú Joseph về tận nhà và thay quần áo hộ. Đến khi Phục Thành về nhà đã là 0 giờ. Anh nằm trên giường nhưng chẳng tài nào ngủ được. Lòng anh phiền muộn, đoạn đứng dậy, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Trong nhà có người giúp việc theo giờ quét tước cho nên không có gì cần anh phải dọn cả. Anh đang sửa soạn lại một vài thứ linh tinh thì bỗng dưng phát hiện một tờ hóa đơn trong một góc hộc bàn, bèn mở ra nhìn.
Khuy măng sét Bầu Trời Sao Bvlgari, 6539 bảng Anh.
Ánh mắt anh dừng trên tờ hóa đơn vài giây, mặt vô cảm vò nó thành một cục rồi ném vào thùng rác. Đúng là rảnh nỗi sinh nông nổi, đến khi anh dọn sạch nhà xong xuôi thì đã là 3 giờ sáng. Phục Thành tắt ngọn đèn cuối cùng, ánh sáng tắt phụt, vạn vật chìm vào bóng tối.
Song, trước mắt anh lại hiện lên khung cảnh ngập trong tiếng vỗ tay như trống dậy.
Vô số phi công Không quân trẻ tuổi vừa nhập ngũ mặc quân phục xanh da trời thẳng thớm ngồi bồn chồn dưới sân khấu. Lúc người đó lên sân khấu, họ vỗ tay đều nhịp. Tiếng vỗ tay thoáng chốc vang rền thổi bay nóc nhà hội trường lớn, ầm ầm như tiếng động đất.
Người đàn ông nọ dừng chân một thoáng như giật mình, hắn không đi tiếp ra đằng trước mà quay đầu nhìn lướt qua những cậu lính trẻ tuổi này.
Hắn đi đến bàn chủ trì.
Kí ức đã bị mai một gần như không còn qua quãng thời gian dài đằng đẵng, song những cung bậc tình cảm và nỗi xúc động vẫn lên men nồng cháy như rượu thơm lâu năm. Giọng nói của người đàn ông ấy chẳng hùng hồn, thái độ cũng chẳng mấy trang nghiêm, thậm chí còn có phần cà lơ phất phơ. Dưới mái tóc cắt ngắn gọn gàng và sạch đẹp là một đôi mắt lấp lánh như muôn vàn sao trời.
Phục Thành nhìn đến ngơ ngẩn.
Lúc phát biểu đến lĩnh vực của mình, đến chiếc máy bay sắp được sản xuất – MaiFei F485 – con át chủ bài mà công ty Mạch Phi tốn gần hai mươi năm trời để làm ra bằng dã tâm hừng hực với mong muốn xưng bá bầu trời, trong đôi mắt hắn chợt như tỏa sáng, như tự tin, như đường hoàng, như có hồn, như sáng ngời hẳn lên. Tốc độ nói của hắn trở nên nhanh hơn, âm giọng cũng cao hơn, hé lộ nụ cười hân hoan và hạnh phúc.
Tất thảy mọi thứ trên thế gian dường như hóa hình thành quân cờ cúi đầu xưng thần trong mắt hắn.
Và hắn chính là vua.
Vào khoảnh khắc ấy, trong đôi mắt đó chứa đựng hằng hà vì tinh tú.
Phục Thành im lặng chốc lát, ngả người lên giường, đoạn nhắm mắt lại. Tiếng vỗ tay như sấm rền dần dần tiêu tan bên vành tai, người đàn ông trẻ tuổi và tự tin nọ cũng hóa thành một bóng hình khác. Đó là một hắn ngồi vắt vẻo trên lan can sắt nơi con đường nhỏ chốn thôn quê giữa cơn gió lạnh buốt của Helsinki vào thu. Dưới chân là cỏ dại, trên đầu là sao trời.
Hắn cúi đầu, lặng lẽ hút thuốc.
Thứ gì đó đen ngòm bủa vây đôi mắt hắn, vũng bùn của sự tĩnh mịch và u sầu cắn nuốt từ dưới chân hắn lên trên. Hắn ôm nỗi lòng nặng trĩu mà hút thuốc, chẳng thốt một lời nào, hàng mày nhíu chặt kahu, tưởng chừng như có cái gì chặn ngang họng hắn làm hắn phải thở nặng ngắt quãng.
Sau đó, hắn nghe được giọng anh, ngẩng đầu nhìn về phía anh như cười như không.
Tất cả những áp lực, tiêu cực, bi quan biến mất hầu như không còn vào cái thời khắc hắn ngẩng đầu lên.
"Ngoài tiếng Pháp ra thì cậu còn biết cả tiếng Phần Lan nữa à?"
...
Nỗi phiền muộn từ sâu đáy lòng cuối cùng chẳng thể kiềm nén được nữa, chúng đẩy sập hàng rào, tấn công khắp nơi như thác lũ. Phục Thành đứng dậy, khoác thêm cái áo khoác đi ra ngoài ban công. Anh châm một điếu thuốc lá, bất giác thức trắng cả một đêm.
Sáng hôm sau, vì say mà chú Joseph không gọi Phục Thành dậy chạy bộ như thường.
9 giờ, Phục Thành đúng giờ bước vào cửa trụ sở chính của UAAG.
Nhìn thấy anh, Lina hơi kinh ngạc, tức thì cười ngay: "Phục à, anh vẫn luôn là người thứ hai không đi trễ."
Phục Thành mỉm cười hỏi cô: "Người đầu tiên là ai?"
Đại gia Trác đi muộn đã là chuyện thường ngày ở huyện, không muộn mới là bất ngờ; còn về chú Joseph và Tô Phi, có vẻ hai người đó đang ngủ thẳng cẳng đến giờ vẫn chưa chịu dậy.
Lina hụt hẫng: "Lẽ nào trong mắt anh, tôi không phải thành viên UAAG?"
Phục Thành sửng sốt, nghiêm túc đáp: "Xin lỗi nhé Lina."
Lina nháy mắt mấy cái: "Chỉ đùa với anh tí thôi."
Mặt trời lên cao, 11 giờ trưa, chú Joseph và Tô Phi mới khoan thai đến muộn.
Say quắc cần câu một đêm nên sắc mặc chú Joseph chẳng mấy đẹp, song ông vẫn bừng bừng sức sống. Vừa vào cửa, ông đã bắt đầu chỉ trích: "Chú nghĩ chuyện chú đến muộn là chuyện về tình có thể bỏ qua. Phục, Lina, tối qua chú uống say mức đó, chả tỉnh dậy được là chuyện rất đỗi bình thường đúng không? Nhưng chú thực sự đã nhìn lầm thằng nhóc Tô Phi này! Dù có thế nào chú cũng không ngờ rằng nó lại gửi tin nhắn cho chú. Thấy chú không tỉnh, nó hí ha hí hửng ngủ tiếp, căn bản chẳng muốn gọi chú dậy!"
Tô Phi không phục lắm: "Thì chả phải cháu đang quan tâm sức khỏe chú ư? Ngủ thêm cho đỡ đau đầu sau cơn say thôi mà. Đúng không anh Phục?"
Phục Thành nhắc nhở cả hai: "Thầy Trác vẫn chưa tới."
Chú Joseph sửng sốt, sau đó ịn mông xuống sofa: "Sao không nói sớm! Reid không ở đây thì chú cóc thèm tìm lí do làm gì."
Ai nấy đều cười phá lên.
Buổi trưa đã qua mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Trác Hoàn đâu.
Mãi đến 2 giờ chiều, cửa thang máy mới Tinh một tiếng, người đàn ông mặc áo sơ mi chuẩn chỉnh vừa cúi đầu nhìn điện thoại vừa đi đến cửa UAAG. Lúc bước đến bàn làm việc của Lina, hắn dừng bước nói: "Bên Mạch Phi có một vấn đề thiết kế cần anh cố vấn, anh không nhận cuộc gọi của Daniel đâu, em cũng đừng táy máy."
Lina: "Vâng."
Dặn dò xong, Trác Hoàn đi đến bàn làm việc của mình, kéo ghế ngồi xuống.
Tô Phi dõi mắt nhìn hắn đi qua bèn lấy làm ngạc nhiên: "Lần này không thẳng tiến sofa mà ngủ à?"
Giọng cậu chàng không lớn không nhỏ, truyền vào tai Trác Hoàn làm hắn cười khẩy: "Trong đầu cậu chỉ có ngủ thôi hả?"
Tô Phi: "..."
"Rõ ràng người ngày nào đến UAAG cũng ngủ là anh!"
"Ờ, nhưng người phát tiền lương cho cậu cũng là tôi."
"..."
Đậu xanh, đây là lời mà loài người sẽ nói ư?
"Tháo đồng hồ hôm qua tôi tặng anh rồi trả lại cho tôi!"
Trác Hoàn cố tình cao giọng "Ồ", rồi hỏi bằng giọng xỉa xói: "Cậu tặng tôi? Là cậu, chú Joseph và... Phục Thành cùng nhau tặng tôi chứ."
Hôm nay Trác Hoàn mặc cái áo sơ mi trắng thay tối qua, ung dung đeo cái đồng hồ Patek Philippe mà ba người Phục Thành tặng cho. Mặt đồng hồ với lớp khung bạch ngọc màu bạc kết hợp với khuy măng sét Bầu Trời Sao khảm kín kim cương trên cổ tay áo tôn nhau lên, trông tao nhã và quý phái.
Tô Phi nhìn chú Joseph và Phục Thành: "Cháu đề nghị lấy cái đồng hồ này về, hôm nay cả ba chúng ta đi trả lại, hai người đồng ý không?"
"Hừ."
Tô Phi quay đầu nhìn người đàn ông kia.
Trác Hoàn một tay chống cằm nhìn về phía Joseph và Phục Thành. Trông như hắn đang nhìn cả hai, thế nhưng hắn lại nhìn đăm đăm vào Phục Thành, cất giọng nhẹ nhàng hỏi: "Vậy cậu hỏi xem e... họ có đồng ý không? Là tôi quan trọng, hay cậu quan trọng?
(*Đoạn này thầy RIP nói là 看看他... 们同意, nếu chỉ mỗi 他thì ám chỉ anh Thành, nhưng chắc lộ quá nên thêm chữ 们vào cho có thêm cả Joseph.)
Chú Joseph nhớ tới phòng cất rượu Lina nhắc đến tối qua bèn nuốt nước miếng cái ực. Ông nói một cách đứng đắn: "Đương nhiên Reid quan trọng hơn rồi. Thôi Tô Phi à, cháu đừng gây sự nữa, con nít con nôi đừng dễ dỗi vậy."
Tô Phi trợn mắt, nhìn sang Phục Thành: "Anh Phục, anh phải đứng về phía em!"
Đôi mắt đen láy của Trác nhìn chằm chằm Phục Thành, đoạn hắn liếm môi, con ngươi không còn chứa đựng cảm xúc nào nữa mà chỉ yên lặng nhìn anh, đợi anh trả lời.
Phục Thành: "Quà đã tặng người ta nào có lí đòi lại."
Vậy là Tô Phi biết tỏng cậu chàng đã bị cho ra rìa rồi.
Trác Hoàn nhìn Phục Thành cười khẽ: "Vậy là có vẻ tôi quan trọng hơn rồi."
Phục Thành giương mắt nhìn hắn.
"... Phải."
Đại gia Trác nở nụ cười sung sướng.
Có Lina ở đây nên cánh đàn ông thô lỗ có cục cằn đến đâu cũng phải "ngoan hiền" đi.
Cứ đến 3 giờ rưỡi sẽ là thời gian cho buổi trà chiều. Cô đặt phần trà cho cả một năm tại một khách sạn năm sao gần đó, do đầu bếp Michelin đích thân làm. Mỗi lúc đến giờ này còn có bồi bàn mặc lễ phục nhỏ nhắn đeo nơ đen đẩy xe đẩy đã bày đầy trà chiều đến trụ sở chính UAAG.
Mọi người ngồi ngoài sân phơi vừa thưởng thức cảnh sông Hoàng Phố vừa nhấm nháp trà bánh.
Sau khi Phục Thành ấm chỗ chưa được bao lâu thì Trác Hoàn ngồi xịch qua. Hắn ngồi sát rạt Phục Thành, ngay bên cạnh anh.
Lina rót hồng trà cho mọi người xong bèn kể vụ drama về tập đoàn kiểm toán siêu đỉnh nào đó trên tầng mà cô chim lợn được. Ai nấy hào hứng nghe, bình thường còn chọt đôi ba câu vào. Phục Thành lại chẳng hé răng. Anh uống tách hồng trà đậm, trên mặt vẫn mang vẻ lạnh nhạt.
Song không ai biết, dưới bàn ăn, cái chân của tên đàn ông nào đó đang khẽ đụng đầu gối anh.
Lina: "Hình như là ở trong phòng họp, bị người ta tóm được tại chỗ."
Tô Phi: "Ơ đệt, tóm được tại chỗ nghĩa là sao?"
Chú Joseph: "Trẻ vị thành niên nghe mấy chuyện này làm gì. Tóm được tại chỗ cũng chả hiểu, hai quản lí kia... phịch nhau trong phòng họp của tập đoàn. Hiểu chưa?" Chú Joseph cười sằng sặc, "Tin động trời thế này chắc có thể tra được trên mạng." Nói xong, ông lập tức lấy điện thoại ra tìm, đoạn huýt sáo: "Không chỉ bị chụp được ảnh mà còn là woman on top*. Ồ, hai người đó có vợ rồi, còn có cả con nữa."
(*Woman on top tức là các tư thế mà phái nữ ở phía trên.)
Drama luôn làm người ta thích thú dạt dào vậy đấy, nhất là mấy cái drama đặc sắc.
Tô Phi: "Có con, có vợ rồi? Vậy tại sao còn làm chuyện này?"
Chú Joseph cười ra chiều bí ẩn: "Cháu thì biết cái gì, hiểu yêu đương vụng trộm là gì không? Càng lén lút càng đầy cám dỗ. Khụ khụ, đương nhiên chúng ta vẫn phải lên án loại hành vi vô đạo đức này. Lina, cháu đừng nhìn chú như vậy, cháu biết chú là một người đàn ông tốt mà."
Lina đặt tách trà Hermès xuống một cách nhã nhặn: "Cháu chỉ không hiểu, đã làm đến bước này rồi mà sao cứ nhất định phải là ở công ty, ở phòng họp hay có người qua kẻ lại?"
Trác Hoàn: "Bởi vì kích thích."
Lina ngẩng đầu nhìn hắn như thể không ngờ hắn sẽ đáp.
Lát sau, cô đứng dậy: "Tôi vào trước đây, mọi người cứ tiếp tục nhé."
Tô Phi và chú Joseph hãy còn bàn tán rôm rả vụ drama tập đoàn kiểm toán trên tầng, Trác Hoàn cầm miếng bánh quy toan đưa vào miệng thì động tác chợt dừng lại. Nơi bắp đùi bỗng bị ai đó lướt nhẹ dần lên trên, đụng chạm vài cái ám muội rồi rụt về. Nhưng ngay lúc tưởng chừng sẽ không còn gì nữa thì lại khẽ khàng ma sát với mắt cá chân hắn như bịn rịn.
Vài giây sau, Trác Hoàn quay đầu nhìn sang Phục Thành.
Trong làn gió mát của buổi chiều xuân, chàng trai mi thanh mục tú cúi đầu uống trà, trên mặt chẳng có biểu cảm gì. Nhận thấy tầm mắt của người đàn ông nọ, anh quay đầu nhìn hắn. Bốn mắt chạm nhau, Phục Thành chậm rãi hé môi phác họa ba chữ trong lặng thinh.
Trác Hoàn nhoẻn miệng cười. Hắn kề sát bên tai Phục Thành, thấp giọng ma sát với vành tai anh: "Em biết... tỉ lệ vàng không?"
Nói xong câu đó, hắn đứng dậy định bụng quay về văn phòng.
Phục Thành ngẩng đầu nhìn hắn.
Tô Phi: "Ê RIP, anh đi đâu đấy?"
Trác Hoàn chẳng ngoái đầu lại. Hắn vươn tay phải vẽ ba con số trên không.
Tô Phi: "618? Gì, sao tự dưng RIP lại đi nói mật khẩu cửa nhà anh ta chứ. Ủa chả nhẽ đó không phải tỉ lệ vàng mà là sinh nhật bạn gái cũ của anh ta thật?"
Tô Phi còn chưa nghĩ cẩn thận, thậm chí Trác Hoàn còn chưa đến cửa kính ban công thì Lina đã quay lại.
Trác Hoàn dừng bước nhìn cô.
Lina: "Xin lỗi khi phải thông báo cho mọi người là thời gian nghỉ ngơi nhàn nhã luôn ngắn chẳng tày gang. Tôi nghĩ chúng ta lại phải đi công tác rồi."
Tô Phi kinh ngạc: "Xảy ra tai nạn máy bay?"
Phục Thành: "Nghe giọng điệu của Lina thì không giống. Vụ tai nạn lần này không có thương vong à?"
Nếu đột ngột có tai nạn thì nhất định Lina sẽ dùng ngữ điệu trầm trọng mà nói.
Lina gửi một cái hôn gió cho Phục Thành: "Tôi thích nhất là nói chuyện với Phục đó, anh ấy luôn hiểu lòng con gái mà. Nhưng vụ án lần này không phải không ai chết mà là có 38 người gặp nạn, 121 người sống sót. Song, nó đã trôi qua rồi. Đúng vậy, nó không phải vụ tai nạn xảy ra gần đây mà là một vụ xảy ra từ hai mươi ba năm về trước."
"Năm 1998, vụ tai nạn Emirates EK411."
***
Trong phòng nghỉ khách VIP, sân bay Thượng Hải.
"Ngày 11 tháng 7 năm 1998, máy bay Boeing 777 mang số hiệu EK411 cất cánh từ sân bay quốc tế Dubai. Song, vừa cất cánh được năm phút thì nó đã rơi xuống sa mạc gần vịnh Ba Tư."
Chú Joseph vừa lật tài liệu vừa nói: "Lúc đó vụ án này là do cục quản lý Emirates và NTSB cùng nhau điều tra. Ủa? Cuối năm 1999, bản báo cáo điều tra đã được công bố. Để chú đọc coi... Nguyên nhân tai nạn chủ yếu là trục trặc động cơ." Ông ngẩng đầu nhìn Lina: "Chả phải đã điều tra ra kết quả rồi ư?"
Lina: "Cục quản lý Emirates lại có manh mối mới."
Trác Hoàn nhướn mày: "Manh mối gì?"
Một vụ tai nạn hàng không đã công bố bản báo cáo điều tra, trừ phi hộp đen rơi xuống biển không vớt được lên giống như US Airways 4012 trước đó, nhưng bên điều tra vẫn chẳng từ bỏ mà tuyên bố treo tiền thưởng và hai mươi năm sau, hộp đen của nó bị người khác tìm thấy, thì đương nhiên sẽ xuất hiện chứng cứ mới.
Phục Thành nhíu mày: "Hộp đen EK411 đã được tìm thấy. Điều may mắn nhất ở vụ tai nạn này là nó rơi ở nơi cách vịnh Ba Tư 2 km. Nếu không, nó mà rơi vào biển, chắc chắn số người tử vong sẽ nhiều hơn, cứu viện cũng sẽ khó khăn hơn. Tuy rằng sau khi rơi, máy bay đã nổ nhưng xác của nó vẫn tìm được gần như toàn bộ."
Dưới tình huống đó mà vẫn còn có thể tìm ra chứng cứ mới?
Hơn nữa, ngoài chuyện đó ra, người ở cục quản lý Emirates sau hai mươi ba năm vẫn luôn ôm lòng nghi ngờ về vụ tai nạn này nên vẫn kiên trì điều tra, bởi vậy mới phát hiện ra chứng cứ mới?
Lina lắc đầu: "Không phải vật chứng, mà là nhân chứng."
Ai nấy đều sửng sốt.
Lina: "Hai mươi ba năm trước, một người sống sót trên chuyến bay EK411 đã đến cục quản lý Emirates vào ba ngày trước... và nói rằng trước khi máy bay rơi, bà ấy đã chứng kiến một vụ việc."
Tiếng thông báo lên máy bay ở phòng khách VIP sân bay đúng lúc vang lên, Trác Hoàn đứng dậy: "Lên máy bay cái đã."
Sau khi lên máy bay, mặc cho thành viên UAAG từng ngồi máy bay tư nhân cao cấp nhất của Mạch Phi, cũng từng ngồi vô số khoang hạng nhất của các hãng hàng không rồi thì vẫn phải trố mắt vì khoang hạng nhất của Emirates.
Trác Hoàn đi tuốt đằng trước, hai tay đút túi, sắc mặt bình tĩnh. Còn mấy người bám gót sau hắn thì chẳng tài nào bình tĩnh được.
Tô Phi: "Ngoài cái máy bay tư nhân của bố chị Lina ra thì em chưa bao giờ thấy cái máy bay nào tuyệt vời hơn cái này. Khoang hạng nhất của các hãng Mỹ so với nó còn chẳng đáng xách dép!"
Lina cười nói: "Chào mừng đến với khoang hạng nhất xa hoa nhất thế giới của hãng hàng không Emirates."
Nghe nói vậy, tiếp viên của hãng Emirates dẫn đường cho họ nở nụ cười quyến rũ đầy tự tin.
Trong không gian riêng độc lập có một chiếc giường rộng 1m20 và trần sao hợp tác với Rolls-Royce chế tạo riêng cho khách khoang hạng nhất: Lúc hành khách nghỉ ngơi tại khoang này, tiếp viên hàng không xinh đẹp sẽ chủ động trải ga giường, sau đó tắt đèn giúp bạn. Lúc này, bạn có thể thưởng thức trần sao chỉ có ở Rolls-Royce ngay trên máy bay.
Chú Joseph chợt nghĩ đến: "Emirates, lần này đi Dubai... Trời đựu! Khách sạn Burj Al Arab*?"
(*Được thiết kế theo hình dạng cánh buồm, khách sạn Burj Al Arab đã trở thành biểu tượng nổi tiếng của Dubai, là khách sạn 7 sao duy nhất trên thế giới với sự xa hoa khó tưởng tượng. Khi đặt phòng ở đây, du khách sẽ được xe Rolls-Royce có tài xế riêng đến đón ở sân bay.)
Lina gật đầu: "Vâng."
Tô Phi và chú Joseph chợt lệ nóng doanh tròng.
Đến UAAG quả là quyết định chính xác nhất đời họ.
***
Sau khi đáp cánh, một chiếc Rolls-Royce chở cả năm đến khách sạn Buji Al Arab để đặt hành lí.
Đến tối, nhân viên điều tra bên cục quản lý Emirates tự đến khách sạn chở cả năm đi.
Cả vụ Japan Airlines 917 lẫn US Airways 4012, khi thành viên UAAG được mời hỗ trợ điều tra tai nạn hàng không thì bên còn lại sẽ chủ động thành lập một trụ sở điều tra. Mọi người sẽ mổ xẻ xác máy bay, điều tra sự thật tại trụ sở đó.
Thậm chí đến cả vụ tai nạn máy bay vận tải Marsha Airlines 123 cũng có một trụ sở riêng, tuy rằng vốn dĩ nó là một nhà máy kẹo.
Nhưng trong vụ tai nạn Emirates 411 lần này, dường như cục quản lý Emirates không xây dựng trụ sở điều tra mới, họ đi thẳng đến trụ sở chính của cục quản lý Emirates luôn.
Xe vừa đến, cửa xe vừa mở, một người đàn ông trung niên mặc đồ trắng, đội mũ trắng và vòng giữ tóc đen bước tới. Hắn ta mỉm cười vươn tay bắt chuyện với Trác Hoàn: "Chào cậu Patrick, chào mừng chào mừng, chúng tôi đã đợi cậu từ lâu rồi."
Trác Hoàn vươn tay ra bắt, giọng điềm nhiên: "Chào anh."
"Tôi tên là Muhammad Taem, cậu cứ gọi tôi là Muhammad."
Tiếng Anh của hắn ta rất trôi chảy, mọi người cũng tiện bắt chuyện hơn. Tiếp đó, họ bèn đi theo ngài Muhammad này vào tòa nhà làm việc của cục quản lý Emirates.
Lina hỏi: "Xin hỏi các anh không lập trụ sở điều tra sao?"
Muhammad ra vẻ khó xử: "Cô biết đấy, đây là vụ tai nạn hàng không từ hai mươi ba năm trước. Năm đó dĩ nhiên có thành lập đội điều tra, nhưng đã nhiều năm trôi qua rồi, kể từ sau khi bản báo cáo điều tra được công bố thì trụ sở điều được lập riêng cũng đã bị dỡ bỏ. Đương nhiên bây giờ chúng tôi đang lập cái mới, có lẽ hai ngày nữa là xong."
Tô Phi nhỏ giọng nói thầm bằng tiếng Trung: "Xây một lần nữa? Có cần thiết không, tìm một khu vực làm việc trống là được rồi mà. Cháu thấy tòa nhà này lớn như kia."
Chú Joseph ngân giọng: "Cách giải quyết của người giàu là chuyện cháu có thể hiểu được sao?"
Sau khi vào phòng họp, chẳng mấy chốc đã có người đưa hồng trà cao cấp và bánh lên.
Muhammad vừa cười vừa nói đôi câu, cuối cùng cũng đến chủ đề. Hắn ta trưng biểu cảm nghiêm túc, đoạn thở dài: "Nói thật, chẳng ai trong chúng tôi ngờ rằng sau hai mươi ba năm lại đột nhiên có một nhân chứng mới chạy đến. Đến mai tôi sẽ dẫn mọi người đi gặp cô ấy."
Trác Hoàn: "Tại sao bà ấy không làm chứng từ hai mươi ba năm trước?"
Dọc đường đi, ai ai cũng ôm lòng nghi ngờ với việc này.
Lina chỉ biết bỗng dưng có một nhân chứng mới xuất hiện, vả lại nhân chứng này còn là người sống sót trên chuyến bay. Song không hiểu tại sao đến tận hai mươi ba năm sau, bà ta mới đột ngột đứng ra.
Phục Thành ngẫm nghĩ: "Là vì sau khi xảy ra tai nạn, người sống sót này bị thương, hôn mê không tỉnh? Ví dụ như... trở thành người thực vật, bây giờ mới tỉnh lại như một kì tích?"
Đó là lí do khả thi nhất mà họ đoán được trên máy bay.
Lina mỉm cười: "Tuy rằng chúng tôi không biết nguyên nhân giữ bí mật là gì, nhưng thưa anh Muhammad, chúng tôi đã đến đây thì dù có là nguyên do gì, anh cũng phải nói ra."
Muhammad nhìn họ, thở dài thật sâu.
"Nhân chứng không hề hôn mê, càng không trở thành người thực vật. Ngày xưa khi tai nạn máy bay xảy ra, cô ấy không thuộc một trong 49 người bị thương nặng, ba tháng sau cô ấy đã xuất viện rồi. Nguyên nhân đến tận bây giờ cô ấy mới đứng ra và nói ra tất cả những sự thật cô ấy biết được là bởi..."
"Cô ấy là một người nhập cư trái phép."
"Hai mươi ba năm trước, cô ấy dùng chứng minh thư giả để lên máy bay. Cô ấy lo rằng nếu cô ấy đứng ra làm chứng thì nhân viên điều tra sẽ tra xét lai lịch của cô ấy. Cho nên..."
"Cô ấy lựa chọn im lặng."
*Tác giả:
Phục Chanh Chanh: Lina không tặng cà-vạt các kiểu là vì mang tính thân mật quá, tặng đồng hồ là vừa phải.
Lina: Vậy tức là anh cũng biết tặng cà-vạt (khuy măng sét) là rất thân mật nhỉ?
Phục Chanh Chanh:...
*Dú: Ở trong chương này có 4 điểm chú ý to bự siêu thú vị.
Đầu tiên, anh Thành phản đòn lại thầy =)) Cũng chơi trò "đá chân" nhau dưới bàn nha.
Thứ hai, vụ drama trong đây là có thật ngoài đời. Hình như vào năm 2019, chi nhánh tập đoàn PwC (Big 4 Kiểm toán) tại Thượng Hải có scandal hai ông quản lý phịch nhau trong phòng họp và bị bêu riếu, chụp ảnh lại thật. Lúc đọc được cái này ở dưới bình luận và đi tìm tôi có hơi sốc =))
Thứ ba, khách sạn Buji Al Arab đó siêu siêu siêu xịn. Tự dưng nghĩ có khi lần đầu của hai người ở cái khách sạn này mà cảm thấy mình nghèo thật sự:) À kèm link giới thiệu khách sạn cho ai muốn chiêm ngưỡng: https://mytour.com/location/12116-dieu-gi-lam-nen-dang-cap-cua-burj-al-arab-khach-san-7-sao-duy-nhat-tren-the-gioi.html
Thứ tư, mọi người có thắc mắc cái 618 của thầy Trác và câu nói của anh Thành không nào =)) Trên Tấn Giang cũng mổ xẻ vụ này dữ lắm và đây là các theories các chị í đưa ra:
(1) 618 là mật khẩu nhà thầy. Anh Thành hỏi: Kích thích chưa? Hoặc Yêu đương lén lút không? Thầy đáp: 618 aka em đến nhà tôi làm một nháy không.
(2) 618 = 6.18 inch = tầm 15.7 cm, size trung bình của châu Âu:"> Suy ra anh Thành hỏi: Kích thước anh bao nhiêu? Thầy đáp: 6.18 inch.
(3) Cái này hơi khó thuyết phục nhưng các chị í bảo 618 là sex one night. Hmmm...
BONUS: (Lại) các chị bên Tấn Giang kháo nhau phi công yêu cầu chân phải dài ít nhất từ 75cm trở lên, anh Thành cao 1m83 chắc chân cũng phải tầm 1m mấy ấy nhỉ. Tưởng tượng cái đôi chân ấy đi huhu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất