Chương 5
Đầu cầu Ngũ Lộc, mưa hè như trút.
Xe chở Liễu Ô dừng ở đầu Đông cây cầu.
Chốc sau, có người giục ngựa tới, xuyên qua màn mưa, vóc dáng hiên ngang. Trương Dẫn Tố nấp sau gốc cây bên bờ sông, chăm chú nhìn người nọ.
Liễu Chí khinh thường nói: Y như chuột lội.
…Liễu Chí bám theo y cùng đi xem người Liễu Ô hẹn gặp. Nó không thể rời Liễu phủ quá xa, nhưng Trương Dẫn Tố có cách để nó đi theo mình một lúc.
Nó trốn trong tay áo tiên sinh, nhìn người nghi là tỷ phu của mình. Người kia xuống ngựa, khắp người ướt sũng, hắn đứng ngoài xe của Liễu Ô, nói chuyện với cô qua màn cửa.
Trương Dẫn Tố: Có nghe được họ nói gì không?
Liễu Chí nào nghe được. Cách xa Liễu phủ, nó muốn giữ được tư duy còn khó.
Liễu Ô chỉ gặp người kia một lát, quyến luyến không muốn xa. Trương Dẫn Tố nhảy lên ngựa, lợi dụng mưa to bám theo người kia đến phía Đông thành. Phía Đông nhiều quý nhân, là nơi xa hoa quan lại danh môn tụ tập. Người kia ghìm cương trước cổng son phủ lớn, được người hầu dẫn vào nhà.
Y ngẩng đầu nhìn biển, là Dương phủ.
Liễu Chí giục hỏi: Tỷ phu ta là nhà nào?
Trương Dẫn Tố: Phủ Viễn Uy tướng quân Dương thị, nhưng không biết là ai.
Liễu Chí rục rịch: Xứng không? Xứng không? Nếu là kẻ vớ vẩn nào ta sẽ giết luôn!
…Sao mà nhiều chuyện thế?! Trương Dẫn Tố cũng bực mình, ném nó qua tường phủ tướng quân: Tự vào mà xem!
Lát sau, bóng đen đã quay lại, trông nó có vẻ vui lắm, nhảy ton tót trong mưa, chui lại vào tay áo y: Chỗ hắn ở cũng được, có thân phận đấy!
Trương Dẫn Tố: Có nhớ mặt không?
Liễu Chí nhớ. Bên ngoài không thấy rõ, nhưng trong nhà có đèn dầu, trong mắt nó thì khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị của người kia phải xứng bảy, tám phần với tỷ tỷ.
Hai bên tình nguyện, yêu thương lẫn nhau, trai tài gái sắc, có gì phải nói nữa? Ngự hoàng kia bắt đầu khóc là được rồi.
…
Đêm qua mưa lớn.
Sáng hôm sau, người gác cổng phủ tướng quân dâng thiệp lên, nói công tử nhà Trương đại học sĩ tới thăm hỏi. Dương phủ cũng bất ngờ, vì thường ngày hai nhà có qua lại gì đâu.
Trương công tử ngồi trong phòng khách, khí chất hơn người. Y nói trước kia mình tu đạo trên núi Sở, nay hoàn tục quay về, nghe lệnh phụ thân tới thăm hỏi các danh môn trong kinh.
Dương phủ phái Dương tiểu tướng quân là Dương Kích ra tiếp khách. Không hiểu sao, Dương Kích vừa hành lễ ngồi xuống thì thấy Trương Dẫn Tố chao đảo.
Dương Kích: Trương công tử?
Trương Dẫn Tố túm chặt tay áo, người khác không thấy được thứ đang quậy tung trong tay áo y, thứ ô uế kia mừng rỡ: Chính hắn, chính hắn!
…Liễu Ô có tình cảm với tiểu tướng quân của Dương phủ, đây là mối hôn nhân môn đăng hộ đối, Ngự hoàng có thể chuẩn bị vại hứng nước mắt được rồi.
Họ về Liễu phủ. Trương Dẫn Tố ném thứ kia về lầu Bắc, nó nằm bẹp trên thềm cửa, mãi sau mới hoàn hồn.
Rời phủ quá xa lại vào giữa trưa, hơn nữa còn bám sát Trương Dẫn Tố, chịu đủ thanh khí trên người y.
Y cũng không khá hơn là bao. Ở cùng hung sát một ngày một đêm, sau khi tách ra, y gục bên bụi hoa khạc ra máu… Nếu là người bình thường có lẽ lục phủ ngũ tạng đã tan hết rồi.
Liễu Ô mang dược thiện cho đệ đệ, đúng lúc thấy hai người mặt mày tái mét ngoài cửa. Trương Dẫn Tố nhanh chóng mau vết máu ở khóe miệng, hành lễ với cô.
Liễu Ô dịu dàng nói: Mấy hôm nay đêm mưa trời lạnh, ta làm ít dược thiện cho Chí Nhi, Trương tiên sinh ngồi ăn cùng đi.
Dược thiện là món canh dưỡng sinh bát trân, dược liệu đều là hảo hạng. Nghe đâu là quà của phủ tướng quân… Dương tướng quân chiến công hiển hách, có rất nhiều đồ ngự ban trong phủ.
“Ba người” ngồi ăn trong đình nhỏ trong sân, Liễu Chí nào yên cho được, hỏi thẳng tỷ tỷ có thích Dương gia không.
Liễu Ô: Viễn Uy tướng quân là rường cột quốc gia, dĩ nhiên ta đem lòng ngưỡng mộ.
Liễu Chí: Thế còn tiểu tướng quân thì sao?
Trương Dẫn Tố hắng giọng, cắt ngang: Tiểu tướng quân Dương Kích của Dương thị chưa có chiến công gì thì phải.
Đâu chỉ chưa có chiến công, mà còn từng chiến bại nữa chứ. Hắn xuất chinh đánh bộ tộc Đào thị thay phụ thân, vì bị nội gián bán đứng mà suýt bỏ mình tại sa mạc.
Đào thị ngang ngược ngoài biên quan nhiều đời, khi cường thịnh nhất từng xưng Đào Thần Vương, song luôn bị Viễn Uy tướng quân đánh tan tác.
Thời thế thay đổi, tướng quân đã già, mà các tộc Đào thị lại có vẻ manh nha trở lại. Năm ngoái, Dương Kích được phái dẫn theo hai lão tướng đi chinh chiến, tiếc là không được như ý.
Liễu Ô thở dài: Bệ hạ nể tình thuở nhỏ không hỏi tội Dương Kích, đã là vạn hạnh rồi.
Trương Dẫn Tố: Có vẻ Nam Phật tiểu thư hiểu rất rõ bệ hạ?
Liễu Ô cười khổ: Ta, bệ hạ, Dương Kích cùng nhau lớn lên. Ngày nhỏ vẫn thường cùng chơi trong cung.
Trương Dẫn Tố và Liễu Chí cùng ngả người, “à” một hơi dài.
Liễu Chí: Tỷ tỷ, tỷ có thích Ngự hoàng không?
Liễu Ô vuốt tóc mai của “đệ đệ”, nhìn đệ đệ mình như kẻ ngốc: Trương tiên sinh dạy đệ biết mấy chữ rồi? Đọc mấy cuốn sách rồi?
Liễu Ô: Phiền tiên sinh dạy dỗ nhiều hơn, sau này không được nói mấy lời rơi đầu thế được nữa.
…
Lý Dung nghe Trương Dẫn Tố bẩm báo trên đường về Bắc Cung.
Trương mật sứ làm hết bổn phận, không giấu việc gì mà kể rõ mọi chuyện cho hắn. Ngự hoàng nhìn xa xăm, ánh mắt mơ màng như muốn nhảy từ trên cao xuống.
Lý Dung: Họ ở bên nhau rồi à?
Lý Dung: Đành thôi… Đúng là hết cách rồi…
Trương Dẫn Tố không nói gì, chỉ im lặng đứng bên. Ngự hoàng kế vị khi còn trẻ, lần lượt đánh bại Nhiếp Chính Vương và hai hoàng huynh, nếu hắn không từ thủ đoạn thì cả Liễu Ô và Dương Kích đều không còn đường sống.
Lý Dung hành sự thận trọng, tỉ mỉ, thủ đoạn luôn lắt léo phức tạp. Cho dù có ý với Liễu Ô thật thì hắn cũng không tỏ rõ vì vướng nhiều quan hệ lợi, hại. Mà tỏ rõ cũng khó, Thừa tướng lớn mạnh, nếu con gái cũng vào cung thì sẽ chẳng ai bì được nữa.
Lý Dung suy nghĩ, nhìn vào mắt y: Liễu Chí thì sao?
Trương Dẫn Tố sửng sốt: Để thứ ô uế vào cung không hay lắm đâu ạ…
Điên cuồng tới vậy sao? Không có được tỷ tỷ thì có đệ đệ cũng được?
Lý Dung biết y hiểu lầm: Ý trẫm là hắn còn sống lâu không?
Trương Dẫn Tố: Thần nghĩ có lẽ Liễu Chí đã bị thứ ô uế kia thay thế rồi.
Lý Dung rời mắt, cúi đầu xoa miếng ngọc bội trong tay: Giết được không?
Trương Dẫn Tố im lặng. Một khi ra tay với thứ hung sát đó, sống chết khó lường.
Lý Dung thấy phiền, sát ý xuất hiện trong mắt… Nếu Liễu Chí là một kẻ bệnh tật thì hay rồi, bảo Trương ái khanh giết đại là được; nếu Liễu gia không còn đời sau, Liễu Thừa tướng cũng sẽ buông xuôi nhiều.
Hắn khoát tay: Khanh đi trước đi.
Lý Dung: Trẫm nghĩ, đến lúc dọn dẹp Liễu gia rồi. Để Nam Phật ở cùng thứ đó khiến người ta không yên tâm.
…
Trước khi xuất cung, Ngự hoàng âm thầm chuyển lời, bảo Trương Dẫn Tố tới nơi giam giữ ở ngoại ô phía Bắc thăm Nhiếp Chính Vương ngày trước.
Nhiếp Chính Vương Lý Miên là hoàng thúc của Lý Dung, vẫn bị giam tới nay, đã không còn tỉnh táo nữa. Ông hay mặc đồ đơn giản, ngồi thơ thẩn dưới gốc cây trong sân.
Trương Dẫn Tố không dẫn thứ kia theo, sợ làm ông sợ. Một người vốn dịu dàng nho nhã nay cùng đường mạt lộ, khiến người ta không đành lòng trông thấy. Khuôn mặt vẫn còn như khi còn trẻ, nhưng đầu tóc đã bạc phơ rối tung.
Y còn nhớ ngày nhỏ khi phụ thân dẫn tới Vương phủ thăm hỏi ngày đầu năm, người này ngồi trên ghế cao, phong thái tuấn tú, mặc trang phục lộng lẫy xa hoa.
Ông vốn ôm một cây đàn tỳ bà dây đỏ, thấy đứa bé đáng yêu chạy vào thì tươi cười ôm vào lòng chơi cùng. Ngón tay từng búng mũi Trương Dẫn Tố kia như ngọc khắc, trong trắng vô ngần.
Trương Dẫn Tố nhìn bàn tay gầy gò dưới tay áo rộng rãi, lòng rất đau buồn.
Hỏi thăm vài câu, an ủi vài câu, vừa định từ biệt thì Lý Miên ngẩng đầu, nhẹ nhàng hỏi: Nó lại sai cậu đi tìm nội gián gì à?
Trương Dẫn Tố không thể trả lời, đành im lặng.
Lý Miên cười: Đâu ra mà lắm nội gián thế. Chuyện thông đồng với địch ấy, có khi là tự nó gây ra, kiếm cớ mà thôi.
Trương Dẫn Tố nói nhỏ: Điện hạ, tôi không biết sao ngài lại nhắc tới chuyện này, cũng không cần biết sao ngài lại biết. Nhưng vì tính mạng của ngài, xin đừng nhắc lại nữa.
Lý Miên bỗng kéo y lại. Thị vệ ở hành lang phía xa không ngăn cản, nhưng cũng dần tụ về đây.
Lý Miên: Phụng Tuyết, cái mạng này của ta mà cho cậu, cậu có lấy không?
Y vội vàng cáo từ, không thể ở lại nữa. Người này không điên, nhưng chính vì không điên nên mới đau khổ hơn cả thế.
Trương gia vốn thân thiết với Lý Miên, trong nhà có người từng là bạn học và sư phụ của Lý Miên. Trương Dẫn Tố vào được núi Sở từ nhỏ, trở thành đệ tử cuối cùng cũng là nhờ Lý Miên giúp đỡ.
Nay tất cả đều như lớp băng mỏng, gia tộc Trương thị cũng không yên ổn, mọi vinh nhục dựa hết vào Trương Dẫn Tố.
Y ra khỏi nơi giam giữ mới cảm thấy gió bên ngoài mát mẻ hơn nhiều; trong tay áo có một mảnh huyết thư, là Lý Miên vừa lén lút nhét vào.
“Hộ Tấn.”
…Tấn Vương là đệ đệ ruột của Lý Miên, từng có nhiều lời oán giận vì việc Lý Miên bị giam giữ.
Khi Trương Dẫn Tố về Liễu phủ đã là nửa đêm. Y ngồi một mình dưới hiên nhà, nhìn huyết thư dưới trắng, hồi lâu. Cuối cùng, y đốt đèn, định bụng đốt nó đi.
Nhưng miếng vải chưa kịp chạm tới ngọn lửa thì một cái chi mảnh đã chạy tới, giật nó đi. Trương Dẫn Tố giật mình: Bỏ xuống!
Liễu Chí đắc chí nói: Ngươi cũng hẹn hò bí mật hả? Ở đâu? Ở đâu?
Trương Dẫn Tố chỉ nghĩ tới huyết thư của Lý Miên, không thể để thứ đó truyền ra ngoài được: Trả ta!
Liễu Chí: Ta không…
Chợt có cơn gió thoảng gia cuốn bay huyết thư, không biết rơi vào chỗ nào.
Xe chở Liễu Ô dừng ở đầu Đông cây cầu.
Chốc sau, có người giục ngựa tới, xuyên qua màn mưa, vóc dáng hiên ngang. Trương Dẫn Tố nấp sau gốc cây bên bờ sông, chăm chú nhìn người nọ.
Liễu Chí khinh thường nói: Y như chuột lội.
…Liễu Chí bám theo y cùng đi xem người Liễu Ô hẹn gặp. Nó không thể rời Liễu phủ quá xa, nhưng Trương Dẫn Tố có cách để nó đi theo mình một lúc.
Nó trốn trong tay áo tiên sinh, nhìn người nghi là tỷ phu của mình. Người kia xuống ngựa, khắp người ướt sũng, hắn đứng ngoài xe của Liễu Ô, nói chuyện với cô qua màn cửa.
Trương Dẫn Tố: Có nghe được họ nói gì không?
Liễu Chí nào nghe được. Cách xa Liễu phủ, nó muốn giữ được tư duy còn khó.
Liễu Ô chỉ gặp người kia một lát, quyến luyến không muốn xa. Trương Dẫn Tố nhảy lên ngựa, lợi dụng mưa to bám theo người kia đến phía Đông thành. Phía Đông nhiều quý nhân, là nơi xa hoa quan lại danh môn tụ tập. Người kia ghìm cương trước cổng son phủ lớn, được người hầu dẫn vào nhà.
Y ngẩng đầu nhìn biển, là Dương phủ.
Liễu Chí giục hỏi: Tỷ phu ta là nhà nào?
Trương Dẫn Tố: Phủ Viễn Uy tướng quân Dương thị, nhưng không biết là ai.
Liễu Chí rục rịch: Xứng không? Xứng không? Nếu là kẻ vớ vẩn nào ta sẽ giết luôn!
…Sao mà nhiều chuyện thế?! Trương Dẫn Tố cũng bực mình, ném nó qua tường phủ tướng quân: Tự vào mà xem!
Lát sau, bóng đen đã quay lại, trông nó có vẻ vui lắm, nhảy ton tót trong mưa, chui lại vào tay áo y: Chỗ hắn ở cũng được, có thân phận đấy!
Trương Dẫn Tố: Có nhớ mặt không?
Liễu Chí nhớ. Bên ngoài không thấy rõ, nhưng trong nhà có đèn dầu, trong mắt nó thì khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị của người kia phải xứng bảy, tám phần với tỷ tỷ.
Hai bên tình nguyện, yêu thương lẫn nhau, trai tài gái sắc, có gì phải nói nữa? Ngự hoàng kia bắt đầu khóc là được rồi.
…
Đêm qua mưa lớn.
Sáng hôm sau, người gác cổng phủ tướng quân dâng thiệp lên, nói công tử nhà Trương đại học sĩ tới thăm hỏi. Dương phủ cũng bất ngờ, vì thường ngày hai nhà có qua lại gì đâu.
Trương công tử ngồi trong phòng khách, khí chất hơn người. Y nói trước kia mình tu đạo trên núi Sở, nay hoàn tục quay về, nghe lệnh phụ thân tới thăm hỏi các danh môn trong kinh.
Dương phủ phái Dương tiểu tướng quân là Dương Kích ra tiếp khách. Không hiểu sao, Dương Kích vừa hành lễ ngồi xuống thì thấy Trương Dẫn Tố chao đảo.
Dương Kích: Trương công tử?
Trương Dẫn Tố túm chặt tay áo, người khác không thấy được thứ đang quậy tung trong tay áo y, thứ ô uế kia mừng rỡ: Chính hắn, chính hắn!
…Liễu Ô có tình cảm với tiểu tướng quân của Dương phủ, đây là mối hôn nhân môn đăng hộ đối, Ngự hoàng có thể chuẩn bị vại hứng nước mắt được rồi.
Họ về Liễu phủ. Trương Dẫn Tố ném thứ kia về lầu Bắc, nó nằm bẹp trên thềm cửa, mãi sau mới hoàn hồn.
Rời phủ quá xa lại vào giữa trưa, hơn nữa còn bám sát Trương Dẫn Tố, chịu đủ thanh khí trên người y.
Y cũng không khá hơn là bao. Ở cùng hung sát một ngày một đêm, sau khi tách ra, y gục bên bụi hoa khạc ra máu… Nếu là người bình thường có lẽ lục phủ ngũ tạng đã tan hết rồi.
Liễu Ô mang dược thiện cho đệ đệ, đúng lúc thấy hai người mặt mày tái mét ngoài cửa. Trương Dẫn Tố nhanh chóng mau vết máu ở khóe miệng, hành lễ với cô.
Liễu Ô dịu dàng nói: Mấy hôm nay đêm mưa trời lạnh, ta làm ít dược thiện cho Chí Nhi, Trương tiên sinh ngồi ăn cùng đi.
Dược thiện là món canh dưỡng sinh bát trân, dược liệu đều là hảo hạng. Nghe đâu là quà của phủ tướng quân… Dương tướng quân chiến công hiển hách, có rất nhiều đồ ngự ban trong phủ.
“Ba người” ngồi ăn trong đình nhỏ trong sân, Liễu Chí nào yên cho được, hỏi thẳng tỷ tỷ có thích Dương gia không.
Liễu Ô: Viễn Uy tướng quân là rường cột quốc gia, dĩ nhiên ta đem lòng ngưỡng mộ.
Liễu Chí: Thế còn tiểu tướng quân thì sao?
Trương Dẫn Tố hắng giọng, cắt ngang: Tiểu tướng quân Dương Kích của Dương thị chưa có chiến công gì thì phải.
Đâu chỉ chưa có chiến công, mà còn từng chiến bại nữa chứ. Hắn xuất chinh đánh bộ tộc Đào thị thay phụ thân, vì bị nội gián bán đứng mà suýt bỏ mình tại sa mạc.
Đào thị ngang ngược ngoài biên quan nhiều đời, khi cường thịnh nhất từng xưng Đào Thần Vương, song luôn bị Viễn Uy tướng quân đánh tan tác.
Thời thế thay đổi, tướng quân đã già, mà các tộc Đào thị lại có vẻ manh nha trở lại. Năm ngoái, Dương Kích được phái dẫn theo hai lão tướng đi chinh chiến, tiếc là không được như ý.
Liễu Ô thở dài: Bệ hạ nể tình thuở nhỏ không hỏi tội Dương Kích, đã là vạn hạnh rồi.
Trương Dẫn Tố: Có vẻ Nam Phật tiểu thư hiểu rất rõ bệ hạ?
Liễu Ô cười khổ: Ta, bệ hạ, Dương Kích cùng nhau lớn lên. Ngày nhỏ vẫn thường cùng chơi trong cung.
Trương Dẫn Tố và Liễu Chí cùng ngả người, “à” một hơi dài.
Liễu Chí: Tỷ tỷ, tỷ có thích Ngự hoàng không?
Liễu Ô vuốt tóc mai của “đệ đệ”, nhìn đệ đệ mình như kẻ ngốc: Trương tiên sinh dạy đệ biết mấy chữ rồi? Đọc mấy cuốn sách rồi?
Liễu Ô: Phiền tiên sinh dạy dỗ nhiều hơn, sau này không được nói mấy lời rơi đầu thế được nữa.
…
Lý Dung nghe Trương Dẫn Tố bẩm báo trên đường về Bắc Cung.
Trương mật sứ làm hết bổn phận, không giấu việc gì mà kể rõ mọi chuyện cho hắn. Ngự hoàng nhìn xa xăm, ánh mắt mơ màng như muốn nhảy từ trên cao xuống.
Lý Dung: Họ ở bên nhau rồi à?
Lý Dung: Đành thôi… Đúng là hết cách rồi…
Trương Dẫn Tố không nói gì, chỉ im lặng đứng bên. Ngự hoàng kế vị khi còn trẻ, lần lượt đánh bại Nhiếp Chính Vương và hai hoàng huynh, nếu hắn không từ thủ đoạn thì cả Liễu Ô và Dương Kích đều không còn đường sống.
Lý Dung hành sự thận trọng, tỉ mỉ, thủ đoạn luôn lắt léo phức tạp. Cho dù có ý với Liễu Ô thật thì hắn cũng không tỏ rõ vì vướng nhiều quan hệ lợi, hại. Mà tỏ rõ cũng khó, Thừa tướng lớn mạnh, nếu con gái cũng vào cung thì sẽ chẳng ai bì được nữa.
Lý Dung suy nghĩ, nhìn vào mắt y: Liễu Chí thì sao?
Trương Dẫn Tố sửng sốt: Để thứ ô uế vào cung không hay lắm đâu ạ…
Điên cuồng tới vậy sao? Không có được tỷ tỷ thì có đệ đệ cũng được?
Lý Dung biết y hiểu lầm: Ý trẫm là hắn còn sống lâu không?
Trương Dẫn Tố: Thần nghĩ có lẽ Liễu Chí đã bị thứ ô uế kia thay thế rồi.
Lý Dung rời mắt, cúi đầu xoa miếng ngọc bội trong tay: Giết được không?
Trương Dẫn Tố im lặng. Một khi ra tay với thứ hung sát đó, sống chết khó lường.
Lý Dung thấy phiền, sát ý xuất hiện trong mắt… Nếu Liễu Chí là một kẻ bệnh tật thì hay rồi, bảo Trương ái khanh giết đại là được; nếu Liễu gia không còn đời sau, Liễu Thừa tướng cũng sẽ buông xuôi nhiều.
Hắn khoát tay: Khanh đi trước đi.
Lý Dung: Trẫm nghĩ, đến lúc dọn dẹp Liễu gia rồi. Để Nam Phật ở cùng thứ đó khiến người ta không yên tâm.
…
Trước khi xuất cung, Ngự hoàng âm thầm chuyển lời, bảo Trương Dẫn Tố tới nơi giam giữ ở ngoại ô phía Bắc thăm Nhiếp Chính Vương ngày trước.
Nhiếp Chính Vương Lý Miên là hoàng thúc của Lý Dung, vẫn bị giam tới nay, đã không còn tỉnh táo nữa. Ông hay mặc đồ đơn giản, ngồi thơ thẩn dưới gốc cây trong sân.
Trương Dẫn Tố không dẫn thứ kia theo, sợ làm ông sợ. Một người vốn dịu dàng nho nhã nay cùng đường mạt lộ, khiến người ta không đành lòng trông thấy. Khuôn mặt vẫn còn như khi còn trẻ, nhưng đầu tóc đã bạc phơ rối tung.
Y còn nhớ ngày nhỏ khi phụ thân dẫn tới Vương phủ thăm hỏi ngày đầu năm, người này ngồi trên ghế cao, phong thái tuấn tú, mặc trang phục lộng lẫy xa hoa.
Ông vốn ôm một cây đàn tỳ bà dây đỏ, thấy đứa bé đáng yêu chạy vào thì tươi cười ôm vào lòng chơi cùng. Ngón tay từng búng mũi Trương Dẫn Tố kia như ngọc khắc, trong trắng vô ngần.
Trương Dẫn Tố nhìn bàn tay gầy gò dưới tay áo rộng rãi, lòng rất đau buồn.
Hỏi thăm vài câu, an ủi vài câu, vừa định từ biệt thì Lý Miên ngẩng đầu, nhẹ nhàng hỏi: Nó lại sai cậu đi tìm nội gián gì à?
Trương Dẫn Tố không thể trả lời, đành im lặng.
Lý Miên cười: Đâu ra mà lắm nội gián thế. Chuyện thông đồng với địch ấy, có khi là tự nó gây ra, kiếm cớ mà thôi.
Trương Dẫn Tố nói nhỏ: Điện hạ, tôi không biết sao ngài lại nhắc tới chuyện này, cũng không cần biết sao ngài lại biết. Nhưng vì tính mạng của ngài, xin đừng nhắc lại nữa.
Lý Miên bỗng kéo y lại. Thị vệ ở hành lang phía xa không ngăn cản, nhưng cũng dần tụ về đây.
Lý Miên: Phụng Tuyết, cái mạng này của ta mà cho cậu, cậu có lấy không?
Y vội vàng cáo từ, không thể ở lại nữa. Người này không điên, nhưng chính vì không điên nên mới đau khổ hơn cả thế.
Trương gia vốn thân thiết với Lý Miên, trong nhà có người từng là bạn học và sư phụ của Lý Miên. Trương Dẫn Tố vào được núi Sở từ nhỏ, trở thành đệ tử cuối cùng cũng là nhờ Lý Miên giúp đỡ.
Nay tất cả đều như lớp băng mỏng, gia tộc Trương thị cũng không yên ổn, mọi vinh nhục dựa hết vào Trương Dẫn Tố.
Y ra khỏi nơi giam giữ mới cảm thấy gió bên ngoài mát mẻ hơn nhiều; trong tay áo có một mảnh huyết thư, là Lý Miên vừa lén lút nhét vào.
“Hộ Tấn.”
…Tấn Vương là đệ đệ ruột của Lý Miên, từng có nhiều lời oán giận vì việc Lý Miên bị giam giữ.
Khi Trương Dẫn Tố về Liễu phủ đã là nửa đêm. Y ngồi một mình dưới hiên nhà, nhìn huyết thư dưới trắng, hồi lâu. Cuối cùng, y đốt đèn, định bụng đốt nó đi.
Nhưng miếng vải chưa kịp chạm tới ngọn lửa thì một cái chi mảnh đã chạy tới, giật nó đi. Trương Dẫn Tố giật mình: Bỏ xuống!
Liễu Chí đắc chí nói: Ngươi cũng hẹn hò bí mật hả? Ở đâu? Ở đâu?
Trương Dẫn Tố chỉ nghĩ tới huyết thư của Lý Miên, không thể để thứ đó truyền ra ngoài được: Trả ta!
Liễu Chí: Ta không…
Chợt có cơn gió thoảng gia cuốn bay huyết thư, không biết rơi vào chỗ nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất