Chương 10
Mạc Hi muốn chuyển tới nơi khác ở.
Bên công ty điều anh đến chi nhánh ở thành phố B, ở gần thành phố này thôi, cũng không xa lắm. Tôi lại muốn tiếp tục làm việc ở bên này, nên không thể đi cùng anh ấy. Cho nên Mạc Hi định mỗi tuần trở về một lần, chạy tới chạy lui hai nơi.
Chuyện xảy ra lần trước chúng tôi đều coi là hiểu lầm, Mạc Hi vẫn luôn cho rằng bản thân bị thần kinh mới có thể làm ra chuyện đáng chê cười như vậy, còn thấy rất ngại ngùng mỗi khi nhắc lại. Vể sau vụ án kia cũng không tiến triển gì mới, có lẽ cả đời này tôi cũng không cần phải lo sẽ có cảnh sát tìm tới cửa nữa.
Mạc Hi định cuối tuần này sẽ chuyển đi, lòng tôi trăm ngàn lần không muốn, bởi vì tôi hận không thể mỗi giây mỗi khắc đều dính trên người anh.
Nếu chúng tôi cũng có một căn nhà ở thành phố B thì tốt rồi. Tôi vừa quét nhà vừa mơ mộng, tôi cần tiền, tôi cần có tiền để mua nhà. Mấy hôm trước tôi nghe người ta nói ở nước ngoài hai người đàn ông cũng có thể kết hôn, tôi muốn kiếm tiền để đưa mạc Hi ra nước ngoài, chính thức kết hôn với anh.
Tôi không nhịn được mà tưởng tượng bộ dáng Mạc Hi mặc lễ phục mỉm cười, trời ạ, thật là đẹp trai biết bao.
Vì thế một lần nữa tôi click mở app "Sát Nhân".
Tôi nhận được một nhiệm vụ, là đi giết một lão già. Tên già này sống trong khu biệt thự trên núi ở vùng ngoại ô, xem ra là một kẻ có tiền. Sẽ có người giúp tôi đi vào. Thù lao rất cao, tôi đếm được tận mấy con số không, nhịn không được mà cười rộ lên.
"Có chuyện gì mà cười vui như vậy?" Mạc Hi từ phía sau ôm lấy tôi, hỏi, "Xem em cười tít cả mắt kìa."
"Không có gì." Tôi nói, rồi mỉm cười mà hôn anh, "Em đi nấu cơm đây."
Có số tiền này, tôi có thể mua nhà ở thành phố B, còn có thể kết hôn với Mạc Hi, sau đó hai người cứ vậy mà sống yên ổn cả đời.
Còn việc tiền từ đâu mà có, phải giải thích với Mạc Hi như thế nào...... Có rất nhiều lý do để chọn lựa, mà Mạc Hi lại tin tưởng tôi như vậy, tôi nói thế nào cũng được, không phải sao.
Mấy ngày sau Mạc Hi đã chuyển đến thành phố B, tôi lại xin nghỉ phép, lên đường hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của tôi.
Hôm đó tôi dậy rất sớm, khi rời khỏi giường, trời vẫn còn chưa sáng, xám xịt một màu. Chân trời trăng trắng có chút mơ hồ. Đa số mọi người vẫn còn chưa dậy, cửa sổ đều tối om, chỉ có một vài ánh đèn le lói.
Bên ngoài im ắng, trong nhà chỉ có tiếng nước phát ra khi tôi rửa mặt, không gian lại càng thêm tĩnh lặng. Tôi lại cảm thấy hạnh phúc yên bình làm sao, là cái cảm giác khi cuối cùng cũng vứt bỏ được gánh nặng, sắp sửa bắt đầu cuộc sống mới ngập tràn hạnh phúc.
Tôi ngồi xe tới vùng ngoại thành, khi đến nơi đã là hơn 9 giờ sáng. Thời tiết rất tốt, ánh mặt trời tươi sáng, nền trời màu xanh cứ có cảm giác không chân thật.
Căn biệt thự kia nằm trơ trọi ở nơi đó, xung quanh có rất nhiều cây cối, một màu xanh sẫm nửa tươi sáng nửa u ám. Tôi lẻn vào căn phòng đó, bên trong tối thui, bởi vì gần như tất cả cửa sổ ở đây đều được che lấp bởi một tấm rèm thật dày, chỉ có một chút ánh mặt trời từ khe hở chiếu vào.
Tôi nhớ trong tư liệu được gửi tới cho tôi có nói rằng lúc này ông già kia hẳn là đang ở thư phòng, nơi này có rất nhiều phòng, ở giữa có một hành lang vừa dài vừa hẹp, hai bên đều là phòng, cửa đóng chặt.
Thả nhẹ bước chân, tôi lặng lẽ đi đến thư phòng, chậm rãi đẩy cửa ra.
Trong căn phòng đó trải một tầng thảm thật dày, bên trong cũng rất tối, cửa sổ chỉ mở ra một khe nhỏ, ánh mặt trời chiếu qua khe hở thành từng tia sáng mong manh, chiếu lên trên bàn sách.
Không có ai.
Tôi vừa định đi, liền nghe thấy một giọng nói vang lên trong bóng tối: "Ai đó?"
Tôi cả kinh, lập tức nâng cao cảnh giác. Chợt nhìn thấy một lão già đi đến bên bàn sách, mặt hướng về phía tôi hỏi: "Ai phái mày tới?"
Tôi lắc đầu: "Không biết."
Lão già hừ lạnh một tiếng, thanh âm ân ẩn giận dữ: "Ai dám lớn mật như vậy, dám động đến tao? Mày nói thật đi, rốt cuộc là ai?"
Tôi không muốn nhiều lời với lão, định bước lại giết lão cho nhanh. Không nghĩ tới lão già này nhoáng một cái đã móc ra khẩu súng nhắm vào tôi, cười dữ tợn bắn một phát. Tôi chật vật né sang bên cạnh, nhưng vai vẫn trúng một phát súng, tức khắc máu ào ào chảy xuống. Lão nhân già lại nhân cơ hội ấn cái nút trên mặt bàn, tiếng chuông báo động ngay lập tức vang lên khắp nơi trong căn biệt thự.
Trong lòng tôi cũngcảm thấy lạnh lẽo: Xong rồi.
======Hết chương 10======
#Riz: Bạn công đáng thương thật sự TvT
Bên công ty điều anh đến chi nhánh ở thành phố B, ở gần thành phố này thôi, cũng không xa lắm. Tôi lại muốn tiếp tục làm việc ở bên này, nên không thể đi cùng anh ấy. Cho nên Mạc Hi định mỗi tuần trở về một lần, chạy tới chạy lui hai nơi.
Chuyện xảy ra lần trước chúng tôi đều coi là hiểu lầm, Mạc Hi vẫn luôn cho rằng bản thân bị thần kinh mới có thể làm ra chuyện đáng chê cười như vậy, còn thấy rất ngại ngùng mỗi khi nhắc lại. Vể sau vụ án kia cũng không tiến triển gì mới, có lẽ cả đời này tôi cũng không cần phải lo sẽ có cảnh sát tìm tới cửa nữa.
Mạc Hi định cuối tuần này sẽ chuyển đi, lòng tôi trăm ngàn lần không muốn, bởi vì tôi hận không thể mỗi giây mỗi khắc đều dính trên người anh.
Nếu chúng tôi cũng có một căn nhà ở thành phố B thì tốt rồi. Tôi vừa quét nhà vừa mơ mộng, tôi cần tiền, tôi cần có tiền để mua nhà. Mấy hôm trước tôi nghe người ta nói ở nước ngoài hai người đàn ông cũng có thể kết hôn, tôi muốn kiếm tiền để đưa mạc Hi ra nước ngoài, chính thức kết hôn với anh.
Tôi không nhịn được mà tưởng tượng bộ dáng Mạc Hi mặc lễ phục mỉm cười, trời ạ, thật là đẹp trai biết bao.
Vì thế một lần nữa tôi click mở app "Sát Nhân".
Tôi nhận được một nhiệm vụ, là đi giết một lão già. Tên già này sống trong khu biệt thự trên núi ở vùng ngoại ô, xem ra là một kẻ có tiền. Sẽ có người giúp tôi đi vào. Thù lao rất cao, tôi đếm được tận mấy con số không, nhịn không được mà cười rộ lên.
"Có chuyện gì mà cười vui như vậy?" Mạc Hi từ phía sau ôm lấy tôi, hỏi, "Xem em cười tít cả mắt kìa."
"Không có gì." Tôi nói, rồi mỉm cười mà hôn anh, "Em đi nấu cơm đây."
Có số tiền này, tôi có thể mua nhà ở thành phố B, còn có thể kết hôn với Mạc Hi, sau đó hai người cứ vậy mà sống yên ổn cả đời.
Còn việc tiền từ đâu mà có, phải giải thích với Mạc Hi như thế nào...... Có rất nhiều lý do để chọn lựa, mà Mạc Hi lại tin tưởng tôi như vậy, tôi nói thế nào cũng được, không phải sao.
Mấy ngày sau Mạc Hi đã chuyển đến thành phố B, tôi lại xin nghỉ phép, lên đường hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của tôi.
Hôm đó tôi dậy rất sớm, khi rời khỏi giường, trời vẫn còn chưa sáng, xám xịt một màu. Chân trời trăng trắng có chút mơ hồ. Đa số mọi người vẫn còn chưa dậy, cửa sổ đều tối om, chỉ có một vài ánh đèn le lói.
Bên ngoài im ắng, trong nhà chỉ có tiếng nước phát ra khi tôi rửa mặt, không gian lại càng thêm tĩnh lặng. Tôi lại cảm thấy hạnh phúc yên bình làm sao, là cái cảm giác khi cuối cùng cũng vứt bỏ được gánh nặng, sắp sửa bắt đầu cuộc sống mới ngập tràn hạnh phúc.
Tôi ngồi xe tới vùng ngoại thành, khi đến nơi đã là hơn 9 giờ sáng. Thời tiết rất tốt, ánh mặt trời tươi sáng, nền trời màu xanh cứ có cảm giác không chân thật.
Căn biệt thự kia nằm trơ trọi ở nơi đó, xung quanh có rất nhiều cây cối, một màu xanh sẫm nửa tươi sáng nửa u ám. Tôi lẻn vào căn phòng đó, bên trong tối thui, bởi vì gần như tất cả cửa sổ ở đây đều được che lấp bởi một tấm rèm thật dày, chỉ có một chút ánh mặt trời từ khe hở chiếu vào.
Tôi nhớ trong tư liệu được gửi tới cho tôi có nói rằng lúc này ông già kia hẳn là đang ở thư phòng, nơi này có rất nhiều phòng, ở giữa có một hành lang vừa dài vừa hẹp, hai bên đều là phòng, cửa đóng chặt.
Thả nhẹ bước chân, tôi lặng lẽ đi đến thư phòng, chậm rãi đẩy cửa ra.
Trong căn phòng đó trải một tầng thảm thật dày, bên trong cũng rất tối, cửa sổ chỉ mở ra một khe nhỏ, ánh mặt trời chiếu qua khe hở thành từng tia sáng mong manh, chiếu lên trên bàn sách.
Không có ai.
Tôi vừa định đi, liền nghe thấy một giọng nói vang lên trong bóng tối: "Ai đó?"
Tôi cả kinh, lập tức nâng cao cảnh giác. Chợt nhìn thấy một lão già đi đến bên bàn sách, mặt hướng về phía tôi hỏi: "Ai phái mày tới?"
Tôi lắc đầu: "Không biết."
Lão già hừ lạnh một tiếng, thanh âm ân ẩn giận dữ: "Ai dám lớn mật như vậy, dám động đến tao? Mày nói thật đi, rốt cuộc là ai?"
Tôi không muốn nhiều lời với lão, định bước lại giết lão cho nhanh. Không nghĩ tới lão già này nhoáng một cái đã móc ra khẩu súng nhắm vào tôi, cười dữ tợn bắn một phát. Tôi chật vật né sang bên cạnh, nhưng vai vẫn trúng một phát súng, tức khắc máu ào ào chảy xuống. Lão nhân già lại nhân cơ hội ấn cái nút trên mặt bàn, tiếng chuông báo động ngay lập tức vang lên khắp nơi trong căn biệt thự.
Trong lòng tôi cũngcảm thấy lạnh lẽo: Xong rồi.
======Hết chương 10======
#Riz: Bạn công đáng thương thật sự TvT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất