Chương 6
Mạc Hi có thể mang đến cho tôi một tương lai hạnh phúc vô lo vô nghĩ, ánh mắt anh ấy nhìn tôi lúc nào cũng dịu dàng như vậy, làm tôi như muốn chết chìm ở bên trong. Thường thường anh ấy sẽ trao cho tôi một nụ hôn bất chợt. Anh ấy sẽ dùng ngón tay thon dài của mình vuốt ve khóe môi gượng gạo của tôi. Anh ấy đi công tác cũng sẽ gọi điện nhắc tôi ăn cơm, nhắc tôi đi ngủ. Có đôi khi anh ấy sẽ gội đầu cho tôi, ngón tay luồn vào mái tóc nhẹ nhàng mát xa da đầu, thoải mái đến mức khiến tôi suýt ngủ mất.
Đã rất lâu rồi tôi chưa giết người, bởi vì tôi nghĩ anh ấy hẳn là sẽ không thích tôi giết người.
Nhưng mà có đôi khi, trong màn đêm yên tĩnh, khi tôi ngắm nhìn dung nhan an tĩnh lúc ngủ của anh ấy, vẫn cứ có giác không an toàn.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi vào trong phòng, chiếu lên mặt Mạc Hi, anh ấy yên ổn mà ngủ, lông mi đổ thành một cái bóng nho nhỏ. Tôi nhìn cái mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng của anh ấy, dường như có hơi ngây người. Nhưng ngay tại lúc này tôi bỗng nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên bệ cửa sổ!
Tôi tức khắc cứng đờ người, hô hấp dồn dập cả lên. Người phụ nữ đó ngồi bên cửa sổ, một chân rũ xuống để dưới đất, đang ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay kẹp điếu thuốc lá, miệng nhả khói như sương mù.
Cái dáng vẻ này của ả tôi đã quá quen thuộc, trong quá khứ tôi đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần.
Ả ta chợt quay mặt lại nhìn về phía tôi, trên mặt trát một lớp phấn thật dày, trắng bệch. Môi ả đỏ tươi, tựa như máu. Cả khuôn mặt như một cái mặt nạ vô cùng dữ tợn. Nàng hất mái tóc xoăn qua đầu vai, không phát ra tiếng mà cử động miệng:
"Mày quên tao rồi sao?"
Ả chỉ vào mặt tôi cuồng loạn mà cười rộ lên, như là đang thấy một thứ gì đó ngu ngốc vớ vẩn rất tức cười. Cái cảm giác muốn giết người lại lần nữa ập tới, tôi trừng mắt, siết chặt nắm tay, kẽo kẹt kẽo kẹt nghiến răng.
"Lý Thanh? Lý Thanh!"
Tôi lập tức lấy lại tinh thần, Mạc Hi lắc bả vai tôi, mặt đầy lo lắng nhíu mày hỏi: "Lý Thanh, em sao vậy?"
Tôi ôm lấy anh ấy, liều mạng hấp thu độ ấm trên người anh. Một tay Mạc Hi cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của tôi, tay kia nhẹ nhàng vỗ về đầu tôi, dịu dàng mà nói: "Gặp ác mộng sao? Đừng sợ, anh ở đây...... Đừng sợ......"
Tôi được Mạc Hi ôm vào trong ngực, cái ôm của anh ấy vô cùng ấm áp, tựa như có thể cản lại hết tất cả gió lạnh bên ngoài. Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy rất lạnh, bởi vì cái lạnh đó phát ra từ trong lòng, từng chút từng chút một lan ra khắp toàn thân.
Con đàn bà kia, ả điếm đó, đã cho tôi một cái tát tỉnh.
Tôi nói dối Mạc Hi.
Cha tôi không hề chết, trên thực tế chưa biết chừng cái tên vương bát đản đó vẫn còn đang vui vẻ thoải mái sống ở cái xó xỉnh nào kia. Mà mẹ của tôi, là một người thứ ba chen chân vào gia đình người khác, sau này vì bị thằng cha khốn nạn của tôi vứt bỏ mà sa ngã, trở thành một con điếm ai ai cũng có thể làm chồng.
Ả điếm đó ban ngày thì điên điên khùng khùng, đêm đến lại yên tĩnh đến dọa người, tựa người ngồi trên bệ cửa sổ mà nhìn ra bên ngoài, khói thuốc lá từ mũi miệng ả bay ra, khiến khuôn mặt ả trở nên mờ ảo nhạt nhòa. Sau làn khói lượn lờ ấy ả đã nói với tôi: "A Thanh, lời đàn ông nói, nhất định không được tin. Lúc ôm mày sẽ nói yêu mày thương mày, xoay mặt một cái là có thể vứt mày đi như một chiếc giày rách."
Tôi đang cảm thấy rất bất an.
Thật lâu về trước chỉ cần Mạc Hi có thể cười với tôi một chút, tôi đã vui vẻ cả nửa ngày. Nhưng bây giờ Mạc Hi đối xử tốt với tôi như thế, tôi lại cảm thấy không thỏa mãn.
Phàm là con người ai cũng có lòng tham. Đã có rất nhiều, thì lại muốn càng nhiều hơn nữa. Tôi không ngừng hỏi Mạc Hi chỉ yêu một mình tôi thôi có được không, Mạc Hi luôn trả lời rằng: "Lý Thanh, anh yêu em, anh chỉ yêu mỗi em."
Hỏi mãi đến khi Mạc Hi còn chưa bảo phiền, tôi đã tự mình cảm thấy phiền. Mạc Hi nói mấy câu như "Anh yêu em" có thể làm tôi cảm thấy vui, nhưng lại không thể khiến tôi an tâm.
Có một ngày tôi cùng Mạc Hi ngồi trên sofa xem phim, nam chính cầm tay trái nữ chính, đeo một cái nhẫn lên ngón áp út của cô ấy. Mạc Hi đột nhiên cầm tay trái tôi, nhẹ nhàng cắn một cái lên ngón áp út của tôi, để lại một vòng dấu răng.
"Tặng cho em cái nhẫn." Anh ấy cười nói.
Tôi rút tay về, vuốt ve cái dấu răng kia, ngây ngốc mà cười rộ lên.
Tôi đột nhiên nghĩ tới, phải mua một đôi nhẫn dành riêng cho tôi và Mạc Hi. Thằng cha khốn nạn kia chưa từng tặng nhẫn cho ả điếm, tôi với Mạc Hi sẽ không giống như bọn họ.
Chúng tôi muốn ở bên nhau lâu dài.
======Hết chương 6======
#Riz: Để tui ráng tranh thủ beta xong bộ này với kết bộ Hồ Ly trước thi giữa kỳ mới được, rồi sau thi sẽ đào hố mới, hy vọng là kịp...
Đã rất lâu rồi tôi chưa giết người, bởi vì tôi nghĩ anh ấy hẳn là sẽ không thích tôi giết người.
Nhưng mà có đôi khi, trong màn đêm yên tĩnh, khi tôi ngắm nhìn dung nhan an tĩnh lúc ngủ của anh ấy, vẫn cứ có giác không an toàn.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi vào trong phòng, chiếu lên mặt Mạc Hi, anh ấy yên ổn mà ngủ, lông mi đổ thành một cái bóng nho nhỏ. Tôi nhìn cái mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng của anh ấy, dường như có hơi ngây người. Nhưng ngay tại lúc này tôi bỗng nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên bệ cửa sổ!
Tôi tức khắc cứng đờ người, hô hấp dồn dập cả lên. Người phụ nữ đó ngồi bên cửa sổ, một chân rũ xuống để dưới đất, đang ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay kẹp điếu thuốc lá, miệng nhả khói như sương mù.
Cái dáng vẻ này của ả tôi đã quá quen thuộc, trong quá khứ tôi đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần.
Ả ta chợt quay mặt lại nhìn về phía tôi, trên mặt trát một lớp phấn thật dày, trắng bệch. Môi ả đỏ tươi, tựa như máu. Cả khuôn mặt như một cái mặt nạ vô cùng dữ tợn. Nàng hất mái tóc xoăn qua đầu vai, không phát ra tiếng mà cử động miệng:
"Mày quên tao rồi sao?"
Ả chỉ vào mặt tôi cuồng loạn mà cười rộ lên, như là đang thấy một thứ gì đó ngu ngốc vớ vẩn rất tức cười. Cái cảm giác muốn giết người lại lần nữa ập tới, tôi trừng mắt, siết chặt nắm tay, kẽo kẹt kẽo kẹt nghiến răng.
"Lý Thanh? Lý Thanh!"
Tôi lập tức lấy lại tinh thần, Mạc Hi lắc bả vai tôi, mặt đầy lo lắng nhíu mày hỏi: "Lý Thanh, em sao vậy?"
Tôi ôm lấy anh ấy, liều mạng hấp thu độ ấm trên người anh. Một tay Mạc Hi cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của tôi, tay kia nhẹ nhàng vỗ về đầu tôi, dịu dàng mà nói: "Gặp ác mộng sao? Đừng sợ, anh ở đây...... Đừng sợ......"
Tôi được Mạc Hi ôm vào trong ngực, cái ôm của anh ấy vô cùng ấm áp, tựa như có thể cản lại hết tất cả gió lạnh bên ngoài. Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy rất lạnh, bởi vì cái lạnh đó phát ra từ trong lòng, từng chút từng chút một lan ra khắp toàn thân.
Con đàn bà kia, ả điếm đó, đã cho tôi một cái tát tỉnh.
Tôi nói dối Mạc Hi.
Cha tôi không hề chết, trên thực tế chưa biết chừng cái tên vương bát đản đó vẫn còn đang vui vẻ thoải mái sống ở cái xó xỉnh nào kia. Mà mẹ của tôi, là một người thứ ba chen chân vào gia đình người khác, sau này vì bị thằng cha khốn nạn của tôi vứt bỏ mà sa ngã, trở thành một con điếm ai ai cũng có thể làm chồng.
Ả điếm đó ban ngày thì điên điên khùng khùng, đêm đến lại yên tĩnh đến dọa người, tựa người ngồi trên bệ cửa sổ mà nhìn ra bên ngoài, khói thuốc lá từ mũi miệng ả bay ra, khiến khuôn mặt ả trở nên mờ ảo nhạt nhòa. Sau làn khói lượn lờ ấy ả đã nói với tôi: "A Thanh, lời đàn ông nói, nhất định không được tin. Lúc ôm mày sẽ nói yêu mày thương mày, xoay mặt một cái là có thể vứt mày đi như một chiếc giày rách."
Tôi đang cảm thấy rất bất an.
Thật lâu về trước chỉ cần Mạc Hi có thể cười với tôi một chút, tôi đã vui vẻ cả nửa ngày. Nhưng bây giờ Mạc Hi đối xử tốt với tôi như thế, tôi lại cảm thấy không thỏa mãn.
Phàm là con người ai cũng có lòng tham. Đã có rất nhiều, thì lại muốn càng nhiều hơn nữa. Tôi không ngừng hỏi Mạc Hi chỉ yêu một mình tôi thôi có được không, Mạc Hi luôn trả lời rằng: "Lý Thanh, anh yêu em, anh chỉ yêu mỗi em."
Hỏi mãi đến khi Mạc Hi còn chưa bảo phiền, tôi đã tự mình cảm thấy phiền. Mạc Hi nói mấy câu như "Anh yêu em" có thể làm tôi cảm thấy vui, nhưng lại không thể khiến tôi an tâm.
Có một ngày tôi cùng Mạc Hi ngồi trên sofa xem phim, nam chính cầm tay trái nữ chính, đeo một cái nhẫn lên ngón áp út của cô ấy. Mạc Hi đột nhiên cầm tay trái tôi, nhẹ nhàng cắn một cái lên ngón áp út của tôi, để lại một vòng dấu răng.
"Tặng cho em cái nhẫn." Anh ấy cười nói.
Tôi rút tay về, vuốt ve cái dấu răng kia, ngây ngốc mà cười rộ lên.
Tôi đột nhiên nghĩ tới, phải mua một đôi nhẫn dành riêng cho tôi và Mạc Hi. Thằng cha khốn nạn kia chưa từng tặng nhẫn cho ả điếm, tôi với Mạc Hi sẽ không giống như bọn họ.
Chúng tôi muốn ở bên nhau lâu dài.
======Hết chương 6======
#Riz: Để tui ráng tranh thủ beta xong bộ này với kết bộ Hồ Ly trước thi giữa kỳ mới được, rồi sau thi sẽ đào hố mới, hy vọng là kịp...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất