Chương 28
Về việc Nghê Tinh Kiều là vợ của Diêu Tự, cậu đã nghe nhàm cả tai. Lúc nhỏ lần nào đối phương nhắc đến cậu cũng sẽ rượt theo đánh, còn giờ chỉ hừ mũi cho qua.
Hai đứa chơi trong phòng không bao lâu thì Hoàng Tây vào gọi ra ăn sáng.
– Sáng nay ăn gì vậy mẹ? – Nghê Tinh Kiều chưa rửa mặt đã quan tâm ăn gì trước rồi.
– Làm cái gì thì con ăn cái đó. – Hoàng Tây nói – Đứa ngủ nướng không có quyền lợi kén cá chọn canh!
Nghê Tinh Kiều bĩu môi:
– Chắc chắn bố lại nấu mì.
Nghê Tinh Kiều đã ăn mì buổi sáng liên tục suốt một tháng nay, không biết bố cậu bị cái gì tác động mà đam mê làm đủ các loại mì.
Gì mà mì trứng trộn, mì bò trộn, mì trứng nước, mì bò nước, tóm lại là sáng nào cũng đủ các loại mì khác nhau.
Nghê Tinh Kiều nói:
– Con sắp thành cọng mì luôn rồi.
Hoàng Tây cũng không thèm nể nang:
– Còn lâu, con không có ngon được như mì đâu.
Nghê Tinh Kiều bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng gục trên vai Diêu Tự:
– Ngôi nhà này đã không còn chỗ cho mình dung thân nữa rồi, Diêu Tự, hay là cậu đưa mình bỏ trốn đi.
Diêu Tự cười hết nói nổi, Hoàng Tây dè bỉu:
– Chân đã què còn đòi bỏ trốn, con chạy không kịp với người ta đâu.
Cô hối con trai mình mau chóng rời giường, nếu còn lằng nhằng nữa thì hôm nay ai đi làm ai đi học cũng sẽ muộn hết cho coi.
Vì Diêu Tự đến nên Hoàng Tây và Nghê Hải Minh đều lười, việc trông coi Nghê Tinh Kiều thay quần áo, đánh răng rửa mặt đều giao hết cho Diêu Tự.
Anh dìu Nghê Tinh Kiều vào phòng vệ sinh, rồi lại giúp cậu thay quần áo.
– Mình cứ như là sống sớm cuộc sống của người già vậy.
– Không có người già nào dậy muộn như vậy đâu. – Diêu Tự cũng dè bỉu cậu – Năm giờ hơn người ta đã xuống dưới tập Thái cực quyền rồi.
Hai trẻ em hai người lớn cùng nhau ngồi ăn sáng.
Diêu Tự hết sức lạ lẫm với khung cảnh ấm cúng hòa thuận này. Lần nào anh cũng nhận được nó tại gia đình của Nghê Tinh Kiều, còn nhà của mình thì chưa bao giờ xuất hiện hình ảnh như vậy cả.
Trong ký ức của anh, khi bố anh vẫn chưa rời khỏi nhà thì ngày nào gia đình cũng chí chóe, hoặc là hai người gặp nhau là cãi, hoặc là Thích Mỹ Linh một mình độc thoại gào thét. Điều Diêu Tự cảm thấy nực cười nhất chính là, mặc dù quan hệ gia đình đã như vậy, nhưng ở bên ngoài bố mẹ lại luôn giả vờ đầm ấm. Thật ra bố anh không phối hợp cho lắm, nhưng Thích Mỹ Linh cứ gặp ai cũng nói tình cảm hai người rất tốt, cứ như đang cố gắng để chứng minh điều gì đó.
Diêu Tự cảm thấy ai cũng đáng thương.
Về sau bố đi, Thích Mỹ Linh cũng hoàn toàn bùng nổ.
Dù là trong căn nhà hơn ba mươi độ nhưng lúc nào cũng lạnh hơn hầm băng.
Đối với Diêu Tự mà nói, gia đình Nghê Tinh Kiều là cảng tránh gió mà anh tự tưởng tượng ra. Thỉnh thoảng anh trốn sang đây để trộm đi một ít tình thương cuộc sống.
Tài nghệ nấu ăn của Nghê Hải Minh khá ổn, dẫu Nghê Tinh Kiều có bực dọc thì cũng ăn hết cả bát to, thậm chí còn có vẻ thèm thuồng.
– Trong bốn người chúng ta thì con ăn nhiều nhất đấy. – Nghê Hải Minh nói – Bụng phình lên rồi kìa.
– Ăn mau chóng lớn mà. – Nghê Tinh Kiều nói – Là vì bố mẹ chẳng cho con ăn no cho nên con mới lùn hơn Diêu Tự đó!
Nghê Hải Minh “chậc chậc”, cười nói với Diêu Tự:
– Con thấy chưa? Thằng nhóc này nói chuyện không có lý lẽ gì cả.
Diêu Tự cười suốt từ nãy tới giờ, anh thích mỗi một người trong gia đình này.
Ăn sáng xong thì cũng không còn sớm nữa, Nghê Hải Minh lái xe chở bọn họ đến trường.
– Tuần sau là nghỉ Quốc khánh rồi. – Trên đường đi, Nghê Tinh Kiều nói – Lần này đi đâu chơi vậy bố?
Nghê Hải Minh đang lái xe, nhịn không được phải nói:
– Con coi chân mình đi, đi chơi được đâu hả?
Nghê Tinh Kiều tức, nghiến răng nghiến lợi lầm bầm:
– Tất cả đều tại Lâm Tự Châu!
Tóm lại là bất kể có chuyện gì thì cũng tại Lâm Tự Châu.
Buổi sáng đi trời vẫn còn trong xanh, nhưng khi gần tới trường thì lại đổ mưa.
Nghê Tinh Kiều nói:
– Nhìn đi, ông trời cũng đang nhỏ lệ vì mình kìa.
– Cậu nghĩ hơi bị nhiều rồi đấy.
Đối mặt với sự bất hợp tác của Diêu Tự, Nghê Tinh Kiều trợn tròn mắt, uy hiệp người ta.
Diêu Tự cười nắc nẻ, sau đó lo lát nữa Nghê Tinh Kiều đi đứng bất tiện.
Lúc xuống xe thì đã mưa rất to, sấm giật đùng đùng nữa chứ.
Cả xe và phụ huynh đều không được vào trong khuôn viên trường, Nghê Hải Minh thấy thế thì hơi lo.
– Để mình cõng cậu. – Diêu Tự nói – Cậu cầm dù đi.
– Hả? – Nghê Tinh Kiều ngồi trong xe, nhìn Diêu Tự bằng ánh mắt kinh ngạc.
– Đường trơn trượt, toàn là nước, cậu chống nạng dễ ngã lắm. – Diêu Tự treo cặp trước ngực, sau đó xuống xe trước, rồi bảo Nghê Tinh Kiều leo lên lưng mình.
Nghê Tinh Kiều hơi ngượng ngùng, Nghê Hải Minh càng ngượng hơn.
Nghê Hải Minh nói:
– Hay là để chú cõng cho, chúng ta nói chuyện với bảo vệ thử xem sao.
– Không sao đâu chú, ở đây khó đỗ xe, rắc rối lắm, để con cõng cậu ấy là được rồi.
Dưới sự kiên quyết của Diêu Tự, Nghê Tinh Kiều đỏ mặt để Diêu Tự cõng mình trước bao nhiêu con mắt của bạn học.
Nghê Hải Minh nói đùa:
– Từ nhỏ tới lớn chỉ có Diêu Tự là đáng tin nhất, hồi xưa lập hôn ước cho hai đứa quả là không uổng.
Nghê Tinh Kiều thẹn quá hóa giận hối bố mình đi mau:
– Bố sắp muộn rồi đấy! Bị trừ lương bây giờ!
Sau đó lại giục Diêu Tự:
– Đi thôi đi thôi, cậu cũng sắp muộn rồi đấy!
Diêu Tự cười cười, chào tạm biệt Nghê Hải Minh sau đó cõng Nghê Tinh Kiều đi chậm rãi vào trường.
– Úi giồi, Trư Bát Giới cõng vợ kìa!
Nghê Tinh Kiều chẳng cần nhìn cũng biết là Lộ Lý, cậu tỏ ra khinh bỉ:
– Nói câu gì dễ nghe hơn được không! Diêu Tự giống Trư Bát Giới chỗ nào hả?
– Vậy thì… vợ yêu cõng Trư Bát Giới?
Nếu không phải hành động bất tiện còn phải cầm dù thì chắc chắn Nghê Tinh Kiều đã nhào vô đánh Lộ Lý rồi.
Lộ Lý đùa thì đùa thế thôi chứ vẫn tới giúp Nghê Tinh Kiều cầm cặp và nạng.
Ba người lội nước mưa đi vào lớp, gấu quần chưa gì đã ướt sũng.
Đột nhiên Nghê Tinh Kiều nhớ cái hồi chân mình còn linh hoạt. Có một lần cũng là trời mưa, cậu và Diêu Tự che chung một dù, sau đó lỡ chân giẫm xuống vũng nước, thế là giày ướt nguyên cả ngày.
Dường như mọi ký ức của bản thân đều có sự hiện diện của Diêu Tự. từ nhỏ đến giờ, tất cả mọi chuyện cậu đều trải qua cùng Diêu Tự.
Cậu nằm bò trên lưng Diêu Tự đột nhiên bật cười, Diêu Tự hỏi:
– Cười gì thế?
– Không có gì. – Nghê Tinh Kiều không định nói những lời sến sẩm kia. Lộ Lý ở bên cạnh không chịu giữ im lặng, mở miệng nói – Đắc ý chứ còn gì nữa, người khác cùng lắm có xe riêng đưa rước, còn cậu ấy đây có sẵn kiệu riêng, sướng quá!
Nghê Tinh Kiều đang vui, không cự như bình thường, chỉ trả lời một câu:
– Lộ Lý! Cậu ghen tỵ với mình!
Vì trời mưa nên tập thể dục giữa giờ bị hủy bỏ, tiết thể dục cũng bị hủy luôn.
Đến chiều, Tào Quân thấy trống tiết nên biến tiết thể dục thành “buổi kiểm tra thường xuyên môn Toán”.
– Mình nói thật nhé, số lần bố mẹ mình cãi nhau còn không nhiều bằng số bài kiểm tra Toán của lớp mình. – Lộ Lý dè bỉu – Mình với thầy Tào còn chưa được bảy năm đã lục đục rồi.
– Mình thấy cậu thích bị đục thì có. – Nghê Tinh Kiều chê.
Bài kiểm tra lần này cũng vẫn hóc búa, nộp bài xong Nghê Tinh Kiều cảm thấy đầu đau như búa bổ. Cậu gọi Diêu Tự tới thảo luận về đề bài, thế mà Diêu Tự vừa mới tới thì đã bị người khác gọi đi.
Một bạn học trong lớp đứng ở cửa gọi:
– Diêu Tự! Có người tìm này!
Diêu Tự hơi bất ngờ, bèn đi ra ngoài.
Nghê Tinh Kiều đánh cược với Lộ Lý:
– Chắc chắn là đàn chị bữa trước!
Cậu muốn hóng hớt nhưng Lộ Lý đã xông ra trước mất rồi.
Nhưng mà, người tìm Diêu Tự không phải là Mạnh Tiệp, mà là bố của anh. Chuyện này càng khiến anh khó tin hơn.
Từ sau khi Diêu Chấn Hải và Thích Mỹ Linh ly hôn thì ông chưa từng xuất hiện, sinh hoạt phí chưa từng quan tâm, thậm chí là hai mẹ con anh cũng chưa từng nhận được một cắc tiền chu cấp nào mà tòa đã phán quyết.
Lần duy nhất Diêu Tự nhận được lì xì của Diêu Chấn Hải trong ký ức của anh là Tết Diêu Tự được gọi đến nhà ông nội. Bao lì xì đó là Diêu Chấn Hải đưa cho ông nội, và ông nội tiện tay nhét vào cặp Diêu Tự.
Từ khi bố mẹ ly hôn, Diêu Tự dường như chưa từng có bố.
Anh đứng ở cửa lớp nhìn Diêu Chấn Hải, không đi tới.
Diêu Chấn Hải đi sang, nói với anh:
– Tuần sau là sinh nhật bố, cô của con muốn gọi con tới ăn bữa cơm chung với cả nhà.
Diêu Tự nhìn bố bằng ánh mắt vô cảm, quyết liệt từ chối:
– Con không đi.
Nếu biết người tới là Diêu Chấn Hải thì anh đã không ra rồi.
Anh nói xong xoay người dợm đi, nhưng Diêu Chấn Hải túm lấy tay anh.
Diêu Tự không muốn nảy sinh tranh chấp với ông trong lớp, bao nhiêu người đang dòm thế này, mất hết cả thể diện.
– Bố cách xa con ra đi. – Diêu Tự nói – Con làm gì có tư cách đến nhà bố ăn cơm chứ.
– Sao con lại nói thế? – Diêu Chấn Hải không vui – Cô của con bảo bố tới gọi đấy.
– Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. – Diêu Tự nói – Hai người tính thế nào con không biết, nhưng con sẽ không đi.
Diêu Tự vùng tay ra rồi quay vào lớp.
Lộ Lý đã quay lại báo cáo với Nghê Tinh Kiều trước:
– Bố của anh Tự.
Nghê Tinh Kiều còn không nhớ lần cuối mình gặp bố Diêu Tự là khi nào, từ nhỏ đã ít gặp rồi, toàn là Nghê Hải Minh dẫn hai đứa đi chơi. Tết thiếu nhi, sinh nhật, nghỉ hè, ngay cả sinh nhật Diêu Tự cũng đón ở nhà Nghê Tinh Kiều.
Nghê Tinh Kiều biết tình cảm của bố mẹ Diêu Tự không tốt cho lắm, sau này ly hôn rồi thì Diêu Tự không mấy khi nhắc đến, nên cậu cũng không hỏi.
Vì biết nhà Diêu Tự bây giờ chỉ có Diêu Tự và mẹ, nên Nghê Tinh Kiều toàn nghĩ cách đối xử tốt với anh, có đồ ăn ngon có đồ gì vui đều đem sang cho Diêu Tự, hy vọng Diêu Tự vui vẻ hơn.
Nhiều năm qua đi, trông bề ngoài Diêu Tự như không hề bị ảnh hưởng quá lớn bởi chuyện này, Nghê Tinh Kiều vẫn luôn nghĩ như vậy.
Nhưng con trai tuổi dậy thì đâu biết mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Diêu Tự giấu hết mọi giày vò và tối tăm của mình vào một góc, chỉ cho Nghê Tinh Kiều xem những sự vật đẹp đẽ.
Đây là cách mà Diêu Tự bảo vệ Nghê Tinh Kiều, mong muốn cậu mãi mãi giữ được vẻ ngây thơ lạc quan, không phải nếm dù là một chút vị đắng cuộc đời này.
Hai đứa chơi trong phòng không bao lâu thì Hoàng Tây vào gọi ra ăn sáng.
– Sáng nay ăn gì vậy mẹ? – Nghê Tinh Kiều chưa rửa mặt đã quan tâm ăn gì trước rồi.
– Làm cái gì thì con ăn cái đó. – Hoàng Tây nói – Đứa ngủ nướng không có quyền lợi kén cá chọn canh!
Nghê Tinh Kiều bĩu môi:
– Chắc chắn bố lại nấu mì.
Nghê Tinh Kiều đã ăn mì buổi sáng liên tục suốt một tháng nay, không biết bố cậu bị cái gì tác động mà đam mê làm đủ các loại mì.
Gì mà mì trứng trộn, mì bò trộn, mì trứng nước, mì bò nước, tóm lại là sáng nào cũng đủ các loại mì khác nhau.
Nghê Tinh Kiều nói:
– Con sắp thành cọng mì luôn rồi.
Hoàng Tây cũng không thèm nể nang:
– Còn lâu, con không có ngon được như mì đâu.
Nghê Tinh Kiều bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng gục trên vai Diêu Tự:
– Ngôi nhà này đã không còn chỗ cho mình dung thân nữa rồi, Diêu Tự, hay là cậu đưa mình bỏ trốn đi.
Diêu Tự cười hết nói nổi, Hoàng Tây dè bỉu:
– Chân đã què còn đòi bỏ trốn, con chạy không kịp với người ta đâu.
Cô hối con trai mình mau chóng rời giường, nếu còn lằng nhằng nữa thì hôm nay ai đi làm ai đi học cũng sẽ muộn hết cho coi.
Vì Diêu Tự đến nên Hoàng Tây và Nghê Hải Minh đều lười, việc trông coi Nghê Tinh Kiều thay quần áo, đánh răng rửa mặt đều giao hết cho Diêu Tự.
Anh dìu Nghê Tinh Kiều vào phòng vệ sinh, rồi lại giúp cậu thay quần áo.
– Mình cứ như là sống sớm cuộc sống của người già vậy.
– Không có người già nào dậy muộn như vậy đâu. – Diêu Tự cũng dè bỉu cậu – Năm giờ hơn người ta đã xuống dưới tập Thái cực quyền rồi.
Hai trẻ em hai người lớn cùng nhau ngồi ăn sáng.
Diêu Tự hết sức lạ lẫm với khung cảnh ấm cúng hòa thuận này. Lần nào anh cũng nhận được nó tại gia đình của Nghê Tinh Kiều, còn nhà của mình thì chưa bao giờ xuất hiện hình ảnh như vậy cả.
Trong ký ức của anh, khi bố anh vẫn chưa rời khỏi nhà thì ngày nào gia đình cũng chí chóe, hoặc là hai người gặp nhau là cãi, hoặc là Thích Mỹ Linh một mình độc thoại gào thét. Điều Diêu Tự cảm thấy nực cười nhất chính là, mặc dù quan hệ gia đình đã như vậy, nhưng ở bên ngoài bố mẹ lại luôn giả vờ đầm ấm. Thật ra bố anh không phối hợp cho lắm, nhưng Thích Mỹ Linh cứ gặp ai cũng nói tình cảm hai người rất tốt, cứ như đang cố gắng để chứng minh điều gì đó.
Diêu Tự cảm thấy ai cũng đáng thương.
Về sau bố đi, Thích Mỹ Linh cũng hoàn toàn bùng nổ.
Dù là trong căn nhà hơn ba mươi độ nhưng lúc nào cũng lạnh hơn hầm băng.
Đối với Diêu Tự mà nói, gia đình Nghê Tinh Kiều là cảng tránh gió mà anh tự tưởng tượng ra. Thỉnh thoảng anh trốn sang đây để trộm đi một ít tình thương cuộc sống.
Tài nghệ nấu ăn của Nghê Hải Minh khá ổn, dẫu Nghê Tinh Kiều có bực dọc thì cũng ăn hết cả bát to, thậm chí còn có vẻ thèm thuồng.
– Trong bốn người chúng ta thì con ăn nhiều nhất đấy. – Nghê Hải Minh nói – Bụng phình lên rồi kìa.
– Ăn mau chóng lớn mà. – Nghê Tinh Kiều nói – Là vì bố mẹ chẳng cho con ăn no cho nên con mới lùn hơn Diêu Tự đó!
Nghê Hải Minh “chậc chậc”, cười nói với Diêu Tự:
– Con thấy chưa? Thằng nhóc này nói chuyện không có lý lẽ gì cả.
Diêu Tự cười suốt từ nãy tới giờ, anh thích mỗi một người trong gia đình này.
Ăn sáng xong thì cũng không còn sớm nữa, Nghê Hải Minh lái xe chở bọn họ đến trường.
– Tuần sau là nghỉ Quốc khánh rồi. – Trên đường đi, Nghê Tinh Kiều nói – Lần này đi đâu chơi vậy bố?
Nghê Hải Minh đang lái xe, nhịn không được phải nói:
– Con coi chân mình đi, đi chơi được đâu hả?
Nghê Tinh Kiều tức, nghiến răng nghiến lợi lầm bầm:
– Tất cả đều tại Lâm Tự Châu!
Tóm lại là bất kể có chuyện gì thì cũng tại Lâm Tự Châu.
Buổi sáng đi trời vẫn còn trong xanh, nhưng khi gần tới trường thì lại đổ mưa.
Nghê Tinh Kiều nói:
– Nhìn đi, ông trời cũng đang nhỏ lệ vì mình kìa.
– Cậu nghĩ hơi bị nhiều rồi đấy.
Đối mặt với sự bất hợp tác của Diêu Tự, Nghê Tinh Kiều trợn tròn mắt, uy hiệp người ta.
Diêu Tự cười nắc nẻ, sau đó lo lát nữa Nghê Tinh Kiều đi đứng bất tiện.
Lúc xuống xe thì đã mưa rất to, sấm giật đùng đùng nữa chứ.
Cả xe và phụ huynh đều không được vào trong khuôn viên trường, Nghê Hải Minh thấy thế thì hơi lo.
– Để mình cõng cậu. – Diêu Tự nói – Cậu cầm dù đi.
– Hả? – Nghê Tinh Kiều ngồi trong xe, nhìn Diêu Tự bằng ánh mắt kinh ngạc.
– Đường trơn trượt, toàn là nước, cậu chống nạng dễ ngã lắm. – Diêu Tự treo cặp trước ngực, sau đó xuống xe trước, rồi bảo Nghê Tinh Kiều leo lên lưng mình.
Nghê Tinh Kiều hơi ngượng ngùng, Nghê Hải Minh càng ngượng hơn.
Nghê Hải Minh nói:
– Hay là để chú cõng cho, chúng ta nói chuyện với bảo vệ thử xem sao.
– Không sao đâu chú, ở đây khó đỗ xe, rắc rối lắm, để con cõng cậu ấy là được rồi.
Dưới sự kiên quyết của Diêu Tự, Nghê Tinh Kiều đỏ mặt để Diêu Tự cõng mình trước bao nhiêu con mắt của bạn học.
Nghê Hải Minh nói đùa:
– Từ nhỏ tới lớn chỉ có Diêu Tự là đáng tin nhất, hồi xưa lập hôn ước cho hai đứa quả là không uổng.
Nghê Tinh Kiều thẹn quá hóa giận hối bố mình đi mau:
– Bố sắp muộn rồi đấy! Bị trừ lương bây giờ!
Sau đó lại giục Diêu Tự:
– Đi thôi đi thôi, cậu cũng sắp muộn rồi đấy!
Diêu Tự cười cười, chào tạm biệt Nghê Hải Minh sau đó cõng Nghê Tinh Kiều đi chậm rãi vào trường.
– Úi giồi, Trư Bát Giới cõng vợ kìa!
Nghê Tinh Kiều chẳng cần nhìn cũng biết là Lộ Lý, cậu tỏ ra khinh bỉ:
– Nói câu gì dễ nghe hơn được không! Diêu Tự giống Trư Bát Giới chỗ nào hả?
– Vậy thì… vợ yêu cõng Trư Bát Giới?
Nếu không phải hành động bất tiện còn phải cầm dù thì chắc chắn Nghê Tinh Kiều đã nhào vô đánh Lộ Lý rồi.
Lộ Lý đùa thì đùa thế thôi chứ vẫn tới giúp Nghê Tinh Kiều cầm cặp và nạng.
Ba người lội nước mưa đi vào lớp, gấu quần chưa gì đã ướt sũng.
Đột nhiên Nghê Tinh Kiều nhớ cái hồi chân mình còn linh hoạt. Có một lần cũng là trời mưa, cậu và Diêu Tự che chung một dù, sau đó lỡ chân giẫm xuống vũng nước, thế là giày ướt nguyên cả ngày.
Dường như mọi ký ức của bản thân đều có sự hiện diện của Diêu Tự. từ nhỏ đến giờ, tất cả mọi chuyện cậu đều trải qua cùng Diêu Tự.
Cậu nằm bò trên lưng Diêu Tự đột nhiên bật cười, Diêu Tự hỏi:
– Cười gì thế?
– Không có gì. – Nghê Tinh Kiều không định nói những lời sến sẩm kia. Lộ Lý ở bên cạnh không chịu giữ im lặng, mở miệng nói – Đắc ý chứ còn gì nữa, người khác cùng lắm có xe riêng đưa rước, còn cậu ấy đây có sẵn kiệu riêng, sướng quá!
Nghê Tinh Kiều đang vui, không cự như bình thường, chỉ trả lời một câu:
– Lộ Lý! Cậu ghen tỵ với mình!
Vì trời mưa nên tập thể dục giữa giờ bị hủy bỏ, tiết thể dục cũng bị hủy luôn.
Đến chiều, Tào Quân thấy trống tiết nên biến tiết thể dục thành “buổi kiểm tra thường xuyên môn Toán”.
– Mình nói thật nhé, số lần bố mẹ mình cãi nhau còn không nhiều bằng số bài kiểm tra Toán của lớp mình. – Lộ Lý dè bỉu – Mình với thầy Tào còn chưa được bảy năm đã lục đục rồi.
– Mình thấy cậu thích bị đục thì có. – Nghê Tinh Kiều chê.
Bài kiểm tra lần này cũng vẫn hóc búa, nộp bài xong Nghê Tinh Kiều cảm thấy đầu đau như búa bổ. Cậu gọi Diêu Tự tới thảo luận về đề bài, thế mà Diêu Tự vừa mới tới thì đã bị người khác gọi đi.
Một bạn học trong lớp đứng ở cửa gọi:
– Diêu Tự! Có người tìm này!
Diêu Tự hơi bất ngờ, bèn đi ra ngoài.
Nghê Tinh Kiều đánh cược với Lộ Lý:
– Chắc chắn là đàn chị bữa trước!
Cậu muốn hóng hớt nhưng Lộ Lý đã xông ra trước mất rồi.
Nhưng mà, người tìm Diêu Tự không phải là Mạnh Tiệp, mà là bố của anh. Chuyện này càng khiến anh khó tin hơn.
Từ sau khi Diêu Chấn Hải và Thích Mỹ Linh ly hôn thì ông chưa từng xuất hiện, sinh hoạt phí chưa từng quan tâm, thậm chí là hai mẹ con anh cũng chưa từng nhận được một cắc tiền chu cấp nào mà tòa đã phán quyết.
Lần duy nhất Diêu Tự nhận được lì xì của Diêu Chấn Hải trong ký ức của anh là Tết Diêu Tự được gọi đến nhà ông nội. Bao lì xì đó là Diêu Chấn Hải đưa cho ông nội, và ông nội tiện tay nhét vào cặp Diêu Tự.
Từ khi bố mẹ ly hôn, Diêu Tự dường như chưa từng có bố.
Anh đứng ở cửa lớp nhìn Diêu Chấn Hải, không đi tới.
Diêu Chấn Hải đi sang, nói với anh:
– Tuần sau là sinh nhật bố, cô của con muốn gọi con tới ăn bữa cơm chung với cả nhà.
Diêu Tự nhìn bố bằng ánh mắt vô cảm, quyết liệt từ chối:
– Con không đi.
Nếu biết người tới là Diêu Chấn Hải thì anh đã không ra rồi.
Anh nói xong xoay người dợm đi, nhưng Diêu Chấn Hải túm lấy tay anh.
Diêu Tự không muốn nảy sinh tranh chấp với ông trong lớp, bao nhiêu người đang dòm thế này, mất hết cả thể diện.
– Bố cách xa con ra đi. – Diêu Tự nói – Con làm gì có tư cách đến nhà bố ăn cơm chứ.
– Sao con lại nói thế? – Diêu Chấn Hải không vui – Cô của con bảo bố tới gọi đấy.
– Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. – Diêu Tự nói – Hai người tính thế nào con không biết, nhưng con sẽ không đi.
Diêu Tự vùng tay ra rồi quay vào lớp.
Lộ Lý đã quay lại báo cáo với Nghê Tinh Kiều trước:
– Bố của anh Tự.
Nghê Tinh Kiều còn không nhớ lần cuối mình gặp bố Diêu Tự là khi nào, từ nhỏ đã ít gặp rồi, toàn là Nghê Hải Minh dẫn hai đứa đi chơi. Tết thiếu nhi, sinh nhật, nghỉ hè, ngay cả sinh nhật Diêu Tự cũng đón ở nhà Nghê Tinh Kiều.
Nghê Tinh Kiều biết tình cảm của bố mẹ Diêu Tự không tốt cho lắm, sau này ly hôn rồi thì Diêu Tự không mấy khi nhắc đến, nên cậu cũng không hỏi.
Vì biết nhà Diêu Tự bây giờ chỉ có Diêu Tự và mẹ, nên Nghê Tinh Kiều toàn nghĩ cách đối xử tốt với anh, có đồ ăn ngon có đồ gì vui đều đem sang cho Diêu Tự, hy vọng Diêu Tự vui vẻ hơn.
Nhiều năm qua đi, trông bề ngoài Diêu Tự như không hề bị ảnh hưởng quá lớn bởi chuyện này, Nghê Tinh Kiều vẫn luôn nghĩ như vậy.
Nhưng con trai tuổi dậy thì đâu biết mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Diêu Tự giấu hết mọi giày vò và tối tăm của mình vào một góc, chỉ cho Nghê Tinh Kiều xem những sự vật đẹp đẽ.
Đây là cách mà Diêu Tự bảo vệ Nghê Tinh Kiều, mong muốn cậu mãi mãi giữ được vẻ ngây thơ lạc quan, không phải nếm dù là một chút vị đắng cuộc đời này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất