Chương 7
Diêu Tự phải tốn ít nước bọt mới xin lại được cuốn truyện của Nghê Tinh Kiều.
Thật ra lí do ban đầu anh đến văn phòng của Tào Quân không phải là cái này, là do Tào Quân gọi anh đến.
Thứ Hai tuần sau họp lớp, Tào Quân muốn bàn chuyện với lớp trưởng tạm thời là anh trước.
Trước khi khai giảng, Tào Quân đã đi nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm lớp 10 của Diêu Tự, biết được Diêu Tự không có hứng thú với ban cán sự lớp. Hồi lớp 10 ngoài làm cán sự bộ môn toán ra thì Diêu Tự từ chối tất cả những chức vị khác.
Giáo viên họ Triệu kia bảo:
– Tôi nhận ra tâm tư của em ấy đều đổ hết vào việc học, cảm thấy việc làm ban cán sự lớp là lãng phí thời gian và công sức, tôi có thể hiểu được.
Hiểu thì hiểu đấy, nhưng Tào Quân cho rằng vẫn nên rèn luyện một tí, cho nên đầu năm ông đã chỉ định Diêu Tự là lớp trưởng tạm thời, cũng muốn mượn cơ hội này tiếp xúc thêm với Diêu Tự, tìm hiểu hoàn cảnh của đứa trẻ này.
Mấy hôm nay Tào Quân vẫn luôn chú ý đến động thái của các học sinh trong lớp. Trong mắt Tào Quân, Diêu Tự không phải là đứa chỉ biết cắm mặt vào sách, cậu chàng này có khả năng cân bằng tất cả mọi phương diện, cũng chính là đối tượng trọng điểm để Tào Quân bồi dưỡng thành thủ khoa tỉnh trong kỳ thi đại học năm sau.
Tào Quân nói:
– Mấy nay làm lớp trưởng thấy thế nào rồi?
Diêu Tự:
– Bình thường ạ, chủ yếu là cũng chẳng có chuyện gì để làm.
– Thứ Hai tuần sau là bắt đầu có tiết tự học, thầy sẽ chọn ban cán sự chính thức. – Tào Quân nhìn Diêu Tự – Em có ý định ra tranh cử không?
Diêu Tự nở nụ cười:
– Thưa không ạ.
Ngắn gọn súc tích, khiến Tào Quân thất vọng y như trong dự kiến.
– Em nói thử lý do thầy nghe. – Tào Quân thật sự khá tò mò.
Hôm khai giảng Tề Vi Ninh đã chủ động tới tìm ông, nói mình muốn làm lớp trưởng. Ông bảo Tề Vi Ninh hãy giao lưu với các bạn trong lớp nhiều hơn, đến lúc họp sẽ cho bầu phiếu dân chủ.
Một bên thì tích cực ứng cử, một bên thì khuyên mãi cũng không chịu làm.
Tâm tư của thanh thiếu niên bây giờ như mò kim đáy bể.
– Em không có hứng thú với công việc của ban cán sự sao?
– Dạ không ạ. – Diêu Tự đáp gãy gọn.
Về chuyện này thì Tào Quân cũng không định ép uổng, vì dù gì dưa hái xanh cũng không ngọt, đặc biệt là quả dưa như Diêu Tự. Bạn càng cố hái thì nó thà đứt nhánh cũng không bao giờ chịu khuất phục.
Không cần thiết.
– Thôi được rồi, em cũng có những áp lực khác, thầy chỉ hỏi vậy thôi. – Tào Quân nói – Em cầm xấp bài tập này về đi, giờ truy bài sáng mai phát cho các bạn.
Diêu Tự ôm chồng bài tập từ bàn Tào Quân lên, nhưng vẫn chưa chịu đi.
– Còn chuyện gì à?
Ánh mắt Diêu Tự đáp xuống cuốn truyện bên cạnh.
“Cậu nhóc kia đẹp trai quá đi”. Cái quái gì đây trời!
Gân trên trán Diêu Tự nảy giần giật, không ngờ thứ Nghê Tinh Kiều đọc lại là thể loại tiểu thuyết này.
Chẳng lẽ… mụn yêu đã nhú rồi sao?
Diêu Tự nghĩ đến đây thì cười thầm.
– Đây là nhiệm vụ Nghê Tinh Kiều giao cho em phải không? – Tào Quân cười trêu.
Tào Quân cũng biết hai thằng bé này thân thiết, ngày ngày cùng đi cùng về, chỉ cần có mặt là sẽ dính nhau như sam. Nếu không phải là hai thằng con trai thì chắc Tào Quân cũng phải hồ nghi hai đứa này yêu sớm.
– Không phải ạ. – Diêu Tự nhìn thấy nhãn thư viện dán trên gáy sách, nên bảo – Sách này cậu ấy mượn của thư viện, phải trả lại nữa thầy, thầy có thể…
– Ghê nhỉ, nghĩa khí gớm. – Tào Quân ngả lưng ra ghế nhìn anh – Bất chấp nguy hiểm bị mắng để tới xin lại cuốn truyện bị tịch thu luôn sao?
Tai Diêu Tự phiếm đỏ, anh chưa từng làm chuyện như thế này trước đây, chủ yếu là do ngày xưa Nghê Tinh Kiều có lên lớp làm mấy chuyện trộm gà bắt chó hay không anh cũng mù tịt.
Bây giờ thì khác rồi, hiện tại hai đứa đã ở chung một lớp, tên nhóc kia nghịch ngợm cái gì anh biết hết.
Anh cũng biết chắc chắn Nghê Tinh Kiều rất muốn xin lại cuốn truyện.
– Chắc em cũng biết những học sinh thầy từng dạy gọi thầy là gì phải không?
“Diệt Tuyệt” chứ gì nữa! Nhưng Diêu Tự không dám nói, anh bèn lắc đầu.
– Không biết hả? – Tào Quân bật cười – Tụi nó gọi thầy là “Diệt Tuyệt”, ý là thầy có trái tim sắt đá.
Diêu Tự cũng cười:
– Không đâu ạ, em cảm thấy thầy rất tốt.
Diêu Tự không phải kiểu người hay phỉnh phờ để lấy lòng người khác, ngoại trừ khoái dỗ dành Nghê Tinh Kiều ra thì anh hiếm khi bôi mỡ miệng với người khác lắm.
Anh nói Tào Quân rất tốt là câu nói thật lòng.
Tuy Tào Quân nghiêm khắc với học sinh đến mức gần như vô tình, nhưng anh có thể cảm nhận được thầy dốc hết mọi tâm sức cho lớp. Có được một giáo viên chủ nhiệm tận tụy như vậy thật ra chính là may mắn của đám học trò bọn anh.
Tào Quân thì không tin lời của thằng nhóc con này. Ông đã dạy bao nhiêu lứa học trò, quá hiểu cái đám trẻ to xác hay nói gì sau lưng mình.
– Trả sách cho em cũng được, nhưng thầy có một yêu cầu.
– Thầy cứ nói đi ạ.
– Tham gia cuộc thi học sinh giỏi môn toán năm nay.
Theo như sự thông hiểu của Tào Quân, thầy Triệu năm lớp 10 đã tiến cử Diêu Tự tham gia cuộc thi học sinh giỏi môn toán của tỉnh, nếu như lọt vào tốp ba thì sẽ có thể đại diện tỉnh tham gia thi đấu Olympic Toán học khu vực bắc bộ, nếu biểu hiện xuất sắc thì rất có khả năng nhận được một vé tuyển thẳng vào đại học danh tiếng.
Nhưng Diêu Tự không có hứng thú nên đã từ chối rồi.
Nghê Tinh Kiều có đăng ký đi thi học sinh giỏi, ấy thế mà tên nhóc đó lại ngủ quên nên để tuột mất cơ hội.
Tào Quân nói:
– Trường chúng ta đã hai năm rồi không có ai tham gia Olympic Toán học, thầy cảm thấy em chính là hạt giống hiếm có khó tìm.
Diêu Tự định từ chối theo thường lệ, anh thật sự không muốn tham gia những kỳ thi như vậy.
Một là không hứng thú, hai là anh có nguyên nhân không muốn nói ra.
– Thầy không lấy đó ra để làm khó em đâu. – Tào Quân đưa cuốn truyện đến trước mặt Diêu Tự – Nó không đáng.
Diêu Tự hiểu, Tào Quân chỉ mượn cớ này để nhắc anh vụ cuộc thi thôi.
– Em cầm sách về đi, rồi nghĩ cho kĩ chuyện đó. – Tào Quân nói – Vẫn còn thời gian, thầy đợi câu trả lời của em.
Diêu Tự nhìn chăm chăm quyển tiểu thuyết, khựng một hồi rồi mới cầm lên.
– Em hiểu rồi ạ. – Trước khi đi Diêu Tự bảo – Em cảm ơn thầy, em sẽ suy nghĩ thật kĩ.
Diêu Tự không cho Nghê Tinh Kiều biết những chuyện Tào Quân đã nói với mình, nhưng anh đoán chắc năm nay tên nhóc này cũng sẽ tham gia.
Đến lúc đó rồi tính vậy, dù gì cũng còn lâu mới tới thời hạn đăng ký.
Khi Diêu Tự và Nghê Tinh Kiều rời khỏi trường thì sân trường đã vắng lặng.
Nghê Tinh Kiều nghĩ dù sao bố mẹ cũng chưa đi làm về, cậu về nhà cũng chẳng có gì ăn, nên quyết định đến “Ưu ái” vừa ăn sữa hai lớp vừa đọc nốt phần còn lại của cuốn tiểu thuyết kia để cuối tuần còn trả thư viện.
Diêu Tự nói:
– Mình đi chung với cậu.
Vừa hay Diêu Tự cũng không muốn về nhà.
Hai người đẩy xe đạp đến “Ưu ái”, Nghê Tinh Kiều vừa ngoẹo đầu thì thấy Tề Vi Ninh đang bị mấy thằng con trai khác vây lại trong con hẻm bên cạnh “Ưu ái”.
– Chuyện gì thế nhỉ? – Nghê Tinh Kiều đập cánh tay Diêu Tự.
Diêu Tự nhìn theo tầm mắt cậu, thấy cặp sách của Tề Vi Ninh bị ném tuốt ra xa ơi là xa, cậu ta thì dính ệp lưng vào tường, xung quanh là mấy thằng con trai mặc đồng phục trường số Một.
Tề Vi Ninh toan chạy, tìm thấy cơ hội thì sẽ vùng ra ngoài. Nhưng vốn dĩ nó không phải người nhanh nhẹn, chưa gì đã bị mấy đứa kia túm gáy về lại chỗ cũ rồi.
– Bắt nạt bạn nhá! – Nghê Tinh Kiều lập tức chống xe, chạy xộc vào hẻm không ngần ngại gì.
Diêu Tự không thích lo chuyện bao đồng, nhưng anh cũng không thể tai ngơ mắt điếc với chuyện này được, huống hồ Nghê Tinh Kiều đã xông vào rồi, dù có ra sao cũng không thể để Nghê Tinh Kiều chiến đấu một mình.
Thậm chí Diêu Tự còn không kịp chống xe, quăng đại ở đó rồi đuổi theo.
Tề Vi Ninh co ro cúm rúm trong góc tường, không thèm nhìn ai, cũng chẳng chịu mở miệng.
Một thằng trong số đó đá Tề Vi Ninh một phát, tức giận bảo:
– Nghiệp thằng cha mày tạo thì mày gánh cho ổng đi!
Cú đá này rơi trúng đầu gối Tề Vi Ninh, nó đau đớn bụm đầu gối nằm lăn ra đất.
Ngay sau đó, ba thằng kia đạp túi bụi vào người nó. Nam sinh mười bảy mười tám tuổi chẳng biết đâu nặng đâu nhẹ, không chịu chừa người ta đường lui, cứ thế mà trút cơn thịnh nộ của mình.
Nghê Tinh Kiều thấy thế la toáng lên:
– Tụi mày làm gì đấy!
Ba thằng kia quay đầu nhìn thấy Nghê Tinh Kiều, một thằng xoay người định dộng cho một đấm.
Nghê Tinh Kiều chỉ có xốc nổi là nhanh, chứ mà đánh lộn thì chả có tí kinh nghiệm nào đâu. Ngó thấy cú đấm sắp giáng xuống mặt mình, cậu vội vàng hít ngược một hơi.
Cậu vẫn chưa kịp phản ứng thì Diêu Tự đã kéo cậu ra sau lưng anh rồi, cùng lúc đó anh cũng kịp thời tóm lấy cổ tay tên kia, bẻ ngược ra sau, tên kia rên như bộng.
Nghê Tinh Kiều bị Diêu Tự kéo đến chếnh choáng, suýt nữa là quẳng vào tường rồi.
Nghê Tinh Kiều thoát nạn, kinh ngạc nhìn Diêu Tự giáp lá cà với ba thằng kia, một chọi ba mà vẫn chém giết thoăn thoắt.
Diêu Tự học võ từ khi nào vậy ta? Nghê Tinh Kiều gần như bám gót người ta hàng ngày vậy mà chẳng hay biết tí gì.
Lúc này Tề Vi Ninh cũng thấy rõ người tới là ai, hơi bất ngờ, cũng thấy hơi bối rối.
Nó rúc vào góc, lia mắt dòm xung quanh, định tìm vũ khí gì đó để phòng thân.
Nhưng Diêu Tự không cho nó cơ hội, ba tên kia đúng là chỉ giỏi món võ mèo cào, chưa gì đã thất thế cụp đuôi bỏ chạy.
Nhưng trước khi trốn vẫn mạnh miệng:
– Mày cứ đợi đấy cho tao!
Diêu Tự đứng ở đó, chả thèm hãi:
– Được thôi, tao đợi, Diêu Tự lớp 11/13, đừng tìm nhầm người đấy nhá!
Suốt quá trình Nghê Tinh Kiều chỉ mải ngây ra tán thưởng phong thái tuấn tú của Diêu Tự. Đợi đến khi tụi kia chạy xa, Diêu Tự quay lại nhìn cậu:
– Đơ rồi hả?
– Đỉnh quá! – Nghê Tinh Kiều không kiềm lòng được phải vỗ tay – Cậu còn bao nhiêu bất ngờ nữa mà mình chưa biết vậy?
Diêu Tự phì cười, vuốt mái đầu đinh của cậu:
– Bớt giỡn đi.
– Mình nói thật mà! Sao mình không hay cậu biết đánh nhau vậy? – Nghê Tinh Kiều nói – Thôi được rồi, từ hôm nay trở đi, mình quyết định thu nạp cậu làm vệ sĩ riêng cho mình, bao ăn bao ở bao làm bài tập chung.
Diêu Tự vừa nghe thấy “bao ở” thì nhủ bụng, cái này được đấy, anh mừng còn không kịp!
Hai người vẫn còn đang tán phét linh tinh ở đây, Tề Vi Ninh ở bên kia nén đau chống tường đứng dậy, lết tới một bên nhặt cặp sách.
Diêu Tự và Nghê Tinh Kiều nhìn về phía nó, giờ mới phát hiện đồng phục của Tề Vi Ninh đã bẩn hết cả, mặt cũng bầm dập.
Nghê Tinh Kiều sờ túi quần mình, móc ra một tút khăn giấy “Tâm Tương Ấn”:
– Mũi cậu chảy máu rồi kìa.
Tề Vi Ninh nhìn gói khăn giấy bao bì hồng, không nhận, chỉ giơ tay quệt mũi, tay lem nhem những máu.
Nó không nói gì, chỉ ôm cặp chôn chân ở đó.
Nghê Tinh Kiều thấy nó không nhận khăn giấy của mình, lại trưng cái vẻ kênh kiệu kia nên hơi bực mình.
– Đừng có mà té đấy. – Nghê Tinh Kiều dúi khăn giấy lại vào trong túi.
Diêu Tự quan sát Tề Vi Ninh, hỏi thăm:
– Cậu không sao chứ?
Tề Vi Ninh đờ ra một lúc mới lắc đầu.
– Đi thôi. – Diêu Tự kéo Nghê Tinh Kiều lại, dẫn cậu ra khỏi con hẻm.
Anh với Nghê Tinh Kiều không hỏi nhiều về chuyện của Tề Vi Ninh: Tại sao mấy tên đó lại đánh cậu?
Bọn họ chỉ làm chuyện bọn họ nên làm, còn những chuyện khác thì không nằm trong phạm vi bọn họ nên quan tâm.
Nghê Tinh Kiều và Diêu Tự đi ra ngoài, đến trước hẻm thì ngoái lại nhìn, phát hiện Tề Vi Ninh vẫn đứng ở tư thế đó, như một bức tượng đá vậy.
– Nó lạ ghê. – Nghê Tinh Kiều nói.
Diêu Tự cũng liếc Tề Vi Ninh, không nói gì thêm, gọi Nghê Tinh Kiều mau đến “Ưu ái”.
– Mình thấy nó bất lịch sự quá. – Khi Nghê Tinh Kiều và Diêu Tự ngồi ăn sữa hai lớp trong “Ưu ái”, cậu vẫn còn đau đáu chuyện vừa rồi.
– Ai cơ?
– Bạn cùng bàn của cậu đó! – Nghê Tinh Kiều nói – Dù có ra sao thì chúng ta cũng đã “ra tay nghĩa hiệp” rồi, thế mà đến cả một tiếng cảm ơn nó cũng không nói được.
Diêu Tự vừa cúi đầu làm bài tập vừa nói:
– Nếu lần sau cậu lại gặp nó bị bắt nạt nữa thì cậu còn giúp nó không?
Nghê Tinh Kiều mím môi, nghĩ một hồi cuối cùng nói:
– Chắc vẫn sẽ giúp.
Thật ra lí do ban đầu anh đến văn phòng của Tào Quân không phải là cái này, là do Tào Quân gọi anh đến.
Thứ Hai tuần sau họp lớp, Tào Quân muốn bàn chuyện với lớp trưởng tạm thời là anh trước.
Trước khi khai giảng, Tào Quân đã đi nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm lớp 10 của Diêu Tự, biết được Diêu Tự không có hứng thú với ban cán sự lớp. Hồi lớp 10 ngoài làm cán sự bộ môn toán ra thì Diêu Tự từ chối tất cả những chức vị khác.
Giáo viên họ Triệu kia bảo:
– Tôi nhận ra tâm tư của em ấy đều đổ hết vào việc học, cảm thấy việc làm ban cán sự lớp là lãng phí thời gian và công sức, tôi có thể hiểu được.
Hiểu thì hiểu đấy, nhưng Tào Quân cho rằng vẫn nên rèn luyện một tí, cho nên đầu năm ông đã chỉ định Diêu Tự là lớp trưởng tạm thời, cũng muốn mượn cơ hội này tiếp xúc thêm với Diêu Tự, tìm hiểu hoàn cảnh của đứa trẻ này.
Mấy hôm nay Tào Quân vẫn luôn chú ý đến động thái của các học sinh trong lớp. Trong mắt Tào Quân, Diêu Tự không phải là đứa chỉ biết cắm mặt vào sách, cậu chàng này có khả năng cân bằng tất cả mọi phương diện, cũng chính là đối tượng trọng điểm để Tào Quân bồi dưỡng thành thủ khoa tỉnh trong kỳ thi đại học năm sau.
Tào Quân nói:
– Mấy nay làm lớp trưởng thấy thế nào rồi?
Diêu Tự:
– Bình thường ạ, chủ yếu là cũng chẳng có chuyện gì để làm.
– Thứ Hai tuần sau là bắt đầu có tiết tự học, thầy sẽ chọn ban cán sự chính thức. – Tào Quân nhìn Diêu Tự – Em có ý định ra tranh cử không?
Diêu Tự nở nụ cười:
– Thưa không ạ.
Ngắn gọn súc tích, khiến Tào Quân thất vọng y như trong dự kiến.
– Em nói thử lý do thầy nghe. – Tào Quân thật sự khá tò mò.
Hôm khai giảng Tề Vi Ninh đã chủ động tới tìm ông, nói mình muốn làm lớp trưởng. Ông bảo Tề Vi Ninh hãy giao lưu với các bạn trong lớp nhiều hơn, đến lúc họp sẽ cho bầu phiếu dân chủ.
Một bên thì tích cực ứng cử, một bên thì khuyên mãi cũng không chịu làm.
Tâm tư của thanh thiếu niên bây giờ như mò kim đáy bể.
– Em không có hứng thú với công việc của ban cán sự sao?
– Dạ không ạ. – Diêu Tự đáp gãy gọn.
Về chuyện này thì Tào Quân cũng không định ép uổng, vì dù gì dưa hái xanh cũng không ngọt, đặc biệt là quả dưa như Diêu Tự. Bạn càng cố hái thì nó thà đứt nhánh cũng không bao giờ chịu khuất phục.
Không cần thiết.
– Thôi được rồi, em cũng có những áp lực khác, thầy chỉ hỏi vậy thôi. – Tào Quân nói – Em cầm xấp bài tập này về đi, giờ truy bài sáng mai phát cho các bạn.
Diêu Tự ôm chồng bài tập từ bàn Tào Quân lên, nhưng vẫn chưa chịu đi.
– Còn chuyện gì à?
Ánh mắt Diêu Tự đáp xuống cuốn truyện bên cạnh.
“Cậu nhóc kia đẹp trai quá đi”. Cái quái gì đây trời!
Gân trên trán Diêu Tự nảy giần giật, không ngờ thứ Nghê Tinh Kiều đọc lại là thể loại tiểu thuyết này.
Chẳng lẽ… mụn yêu đã nhú rồi sao?
Diêu Tự nghĩ đến đây thì cười thầm.
– Đây là nhiệm vụ Nghê Tinh Kiều giao cho em phải không? – Tào Quân cười trêu.
Tào Quân cũng biết hai thằng bé này thân thiết, ngày ngày cùng đi cùng về, chỉ cần có mặt là sẽ dính nhau như sam. Nếu không phải là hai thằng con trai thì chắc Tào Quân cũng phải hồ nghi hai đứa này yêu sớm.
– Không phải ạ. – Diêu Tự nhìn thấy nhãn thư viện dán trên gáy sách, nên bảo – Sách này cậu ấy mượn của thư viện, phải trả lại nữa thầy, thầy có thể…
– Ghê nhỉ, nghĩa khí gớm. – Tào Quân ngả lưng ra ghế nhìn anh – Bất chấp nguy hiểm bị mắng để tới xin lại cuốn truyện bị tịch thu luôn sao?
Tai Diêu Tự phiếm đỏ, anh chưa từng làm chuyện như thế này trước đây, chủ yếu là do ngày xưa Nghê Tinh Kiều có lên lớp làm mấy chuyện trộm gà bắt chó hay không anh cũng mù tịt.
Bây giờ thì khác rồi, hiện tại hai đứa đã ở chung một lớp, tên nhóc kia nghịch ngợm cái gì anh biết hết.
Anh cũng biết chắc chắn Nghê Tinh Kiều rất muốn xin lại cuốn truyện.
– Chắc em cũng biết những học sinh thầy từng dạy gọi thầy là gì phải không?
“Diệt Tuyệt” chứ gì nữa! Nhưng Diêu Tự không dám nói, anh bèn lắc đầu.
– Không biết hả? – Tào Quân bật cười – Tụi nó gọi thầy là “Diệt Tuyệt”, ý là thầy có trái tim sắt đá.
Diêu Tự cũng cười:
– Không đâu ạ, em cảm thấy thầy rất tốt.
Diêu Tự không phải kiểu người hay phỉnh phờ để lấy lòng người khác, ngoại trừ khoái dỗ dành Nghê Tinh Kiều ra thì anh hiếm khi bôi mỡ miệng với người khác lắm.
Anh nói Tào Quân rất tốt là câu nói thật lòng.
Tuy Tào Quân nghiêm khắc với học sinh đến mức gần như vô tình, nhưng anh có thể cảm nhận được thầy dốc hết mọi tâm sức cho lớp. Có được một giáo viên chủ nhiệm tận tụy như vậy thật ra chính là may mắn của đám học trò bọn anh.
Tào Quân thì không tin lời của thằng nhóc con này. Ông đã dạy bao nhiêu lứa học trò, quá hiểu cái đám trẻ to xác hay nói gì sau lưng mình.
– Trả sách cho em cũng được, nhưng thầy có một yêu cầu.
– Thầy cứ nói đi ạ.
– Tham gia cuộc thi học sinh giỏi môn toán năm nay.
Theo như sự thông hiểu của Tào Quân, thầy Triệu năm lớp 10 đã tiến cử Diêu Tự tham gia cuộc thi học sinh giỏi môn toán của tỉnh, nếu như lọt vào tốp ba thì sẽ có thể đại diện tỉnh tham gia thi đấu Olympic Toán học khu vực bắc bộ, nếu biểu hiện xuất sắc thì rất có khả năng nhận được một vé tuyển thẳng vào đại học danh tiếng.
Nhưng Diêu Tự không có hứng thú nên đã từ chối rồi.
Nghê Tinh Kiều có đăng ký đi thi học sinh giỏi, ấy thế mà tên nhóc đó lại ngủ quên nên để tuột mất cơ hội.
Tào Quân nói:
– Trường chúng ta đã hai năm rồi không có ai tham gia Olympic Toán học, thầy cảm thấy em chính là hạt giống hiếm có khó tìm.
Diêu Tự định từ chối theo thường lệ, anh thật sự không muốn tham gia những kỳ thi như vậy.
Một là không hứng thú, hai là anh có nguyên nhân không muốn nói ra.
– Thầy không lấy đó ra để làm khó em đâu. – Tào Quân đưa cuốn truyện đến trước mặt Diêu Tự – Nó không đáng.
Diêu Tự hiểu, Tào Quân chỉ mượn cớ này để nhắc anh vụ cuộc thi thôi.
– Em cầm sách về đi, rồi nghĩ cho kĩ chuyện đó. – Tào Quân nói – Vẫn còn thời gian, thầy đợi câu trả lời của em.
Diêu Tự nhìn chăm chăm quyển tiểu thuyết, khựng một hồi rồi mới cầm lên.
– Em hiểu rồi ạ. – Trước khi đi Diêu Tự bảo – Em cảm ơn thầy, em sẽ suy nghĩ thật kĩ.
Diêu Tự không cho Nghê Tinh Kiều biết những chuyện Tào Quân đã nói với mình, nhưng anh đoán chắc năm nay tên nhóc này cũng sẽ tham gia.
Đến lúc đó rồi tính vậy, dù gì cũng còn lâu mới tới thời hạn đăng ký.
Khi Diêu Tự và Nghê Tinh Kiều rời khỏi trường thì sân trường đã vắng lặng.
Nghê Tinh Kiều nghĩ dù sao bố mẹ cũng chưa đi làm về, cậu về nhà cũng chẳng có gì ăn, nên quyết định đến “Ưu ái” vừa ăn sữa hai lớp vừa đọc nốt phần còn lại của cuốn tiểu thuyết kia để cuối tuần còn trả thư viện.
Diêu Tự nói:
– Mình đi chung với cậu.
Vừa hay Diêu Tự cũng không muốn về nhà.
Hai người đẩy xe đạp đến “Ưu ái”, Nghê Tinh Kiều vừa ngoẹo đầu thì thấy Tề Vi Ninh đang bị mấy thằng con trai khác vây lại trong con hẻm bên cạnh “Ưu ái”.
– Chuyện gì thế nhỉ? – Nghê Tinh Kiều đập cánh tay Diêu Tự.
Diêu Tự nhìn theo tầm mắt cậu, thấy cặp sách của Tề Vi Ninh bị ném tuốt ra xa ơi là xa, cậu ta thì dính ệp lưng vào tường, xung quanh là mấy thằng con trai mặc đồng phục trường số Một.
Tề Vi Ninh toan chạy, tìm thấy cơ hội thì sẽ vùng ra ngoài. Nhưng vốn dĩ nó không phải người nhanh nhẹn, chưa gì đã bị mấy đứa kia túm gáy về lại chỗ cũ rồi.
– Bắt nạt bạn nhá! – Nghê Tinh Kiều lập tức chống xe, chạy xộc vào hẻm không ngần ngại gì.
Diêu Tự không thích lo chuyện bao đồng, nhưng anh cũng không thể tai ngơ mắt điếc với chuyện này được, huống hồ Nghê Tinh Kiều đã xông vào rồi, dù có ra sao cũng không thể để Nghê Tinh Kiều chiến đấu một mình.
Thậm chí Diêu Tự còn không kịp chống xe, quăng đại ở đó rồi đuổi theo.
Tề Vi Ninh co ro cúm rúm trong góc tường, không thèm nhìn ai, cũng chẳng chịu mở miệng.
Một thằng trong số đó đá Tề Vi Ninh một phát, tức giận bảo:
– Nghiệp thằng cha mày tạo thì mày gánh cho ổng đi!
Cú đá này rơi trúng đầu gối Tề Vi Ninh, nó đau đớn bụm đầu gối nằm lăn ra đất.
Ngay sau đó, ba thằng kia đạp túi bụi vào người nó. Nam sinh mười bảy mười tám tuổi chẳng biết đâu nặng đâu nhẹ, không chịu chừa người ta đường lui, cứ thế mà trút cơn thịnh nộ của mình.
Nghê Tinh Kiều thấy thế la toáng lên:
– Tụi mày làm gì đấy!
Ba thằng kia quay đầu nhìn thấy Nghê Tinh Kiều, một thằng xoay người định dộng cho một đấm.
Nghê Tinh Kiều chỉ có xốc nổi là nhanh, chứ mà đánh lộn thì chả có tí kinh nghiệm nào đâu. Ngó thấy cú đấm sắp giáng xuống mặt mình, cậu vội vàng hít ngược một hơi.
Cậu vẫn chưa kịp phản ứng thì Diêu Tự đã kéo cậu ra sau lưng anh rồi, cùng lúc đó anh cũng kịp thời tóm lấy cổ tay tên kia, bẻ ngược ra sau, tên kia rên như bộng.
Nghê Tinh Kiều bị Diêu Tự kéo đến chếnh choáng, suýt nữa là quẳng vào tường rồi.
Nghê Tinh Kiều thoát nạn, kinh ngạc nhìn Diêu Tự giáp lá cà với ba thằng kia, một chọi ba mà vẫn chém giết thoăn thoắt.
Diêu Tự học võ từ khi nào vậy ta? Nghê Tinh Kiều gần như bám gót người ta hàng ngày vậy mà chẳng hay biết tí gì.
Lúc này Tề Vi Ninh cũng thấy rõ người tới là ai, hơi bất ngờ, cũng thấy hơi bối rối.
Nó rúc vào góc, lia mắt dòm xung quanh, định tìm vũ khí gì đó để phòng thân.
Nhưng Diêu Tự không cho nó cơ hội, ba tên kia đúng là chỉ giỏi món võ mèo cào, chưa gì đã thất thế cụp đuôi bỏ chạy.
Nhưng trước khi trốn vẫn mạnh miệng:
– Mày cứ đợi đấy cho tao!
Diêu Tự đứng ở đó, chả thèm hãi:
– Được thôi, tao đợi, Diêu Tự lớp 11/13, đừng tìm nhầm người đấy nhá!
Suốt quá trình Nghê Tinh Kiều chỉ mải ngây ra tán thưởng phong thái tuấn tú của Diêu Tự. Đợi đến khi tụi kia chạy xa, Diêu Tự quay lại nhìn cậu:
– Đơ rồi hả?
– Đỉnh quá! – Nghê Tinh Kiều không kiềm lòng được phải vỗ tay – Cậu còn bao nhiêu bất ngờ nữa mà mình chưa biết vậy?
Diêu Tự phì cười, vuốt mái đầu đinh của cậu:
– Bớt giỡn đi.
– Mình nói thật mà! Sao mình không hay cậu biết đánh nhau vậy? – Nghê Tinh Kiều nói – Thôi được rồi, từ hôm nay trở đi, mình quyết định thu nạp cậu làm vệ sĩ riêng cho mình, bao ăn bao ở bao làm bài tập chung.
Diêu Tự vừa nghe thấy “bao ở” thì nhủ bụng, cái này được đấy, anh mừng còn không kịp!
Hai người vẫn còn đang tán phét linh tinh ở đây, Tề Vi Ninh ở bên kia nén đau chống tường đứng dậy, lết tới một bên nhặt cặp sách.
Diêu Tự và Nghê Tinh Kiều nhìn về phía nó, giờ mới phát hiện đồng phục của Tề Vi Ninh đã bẩn hết cả, mặt cũng bầm dập.
Nghê Tinh Kiều sờ túi quần mình, móc ra một tút khăn giấy “Tâm Tương Ấn”:
– Mũi cậu chảy máu rồi kìa.
Tề Vi Ninh nhìn gói khăn giấy bao bì hồng, không nhận, chỉ giơ tay quệt mũi, tay lem nhem những máu.
Nó không nói gì, chỉ ôm cặp chôn chân ở đó.
Nghê Tinh Kiều thấy nó không nhận khăn giấy của mình, lại trưng cái vẻ kênh kiệu kia nên hơi bực mình.
– Đừng có mà té đấy. – Nghê Tinh Kiều dúi khăn giấy lại vào trong túi.
Diêu Tự quan sát Tề Vi Ninh, hỏi thăm:
– Cậu không sao chứ?
Tề Vi Ninh đờ ra một lúc mới lắc đầu.
– Đi thôi. – Diêu Tự kéo Nghê Tinh Kiều lại, dẫn cậu ra khỏi con hẻm.
Anh với Nghê Tinh Kiều không hỏi nhiều về chuyện của Tề Vi Ninh: Tại sao mấy tên đó lại đánh cậu?
Bọn họ chỉ làm chuyện bọn họ nên làm, còn những chuyện khác thì không nằm trong phạm vi bọn họ nên quan tâm.
Nghê Tinh Kiều và Diêu Tự đi ra ngoài, đến trước hẻm thì ngoái lại nhìn, phát hiện Tề Vi Ninh vẫn đứng ở tư thế đó, như một bức tượng đá vậy.
– Nó lạ ghê. – Nghê Tinh Kiều nói.
Diêu Tự cũng liếc Tề Vi Ninh, không nói gì thêm, gọi Nghê Tinh Kiều mau đến “Ưu ái”.
– Mình thấy nó bất lịch sự quá. – Khi Nghê Tinh Kiều và Diêu Tự ngồi ăn sữa hai lớp trong “Ưu ái”, cậu vẫn còn đau đáu chuyện vừa rồi.
– Ai cơ?
– Bạn cùng bàn của cậu đó! – Nghê Tinh Kiều nói – Dù có ra sao thì chúng ta cũng đã “ra tay nghĩa hiệp” rồi, thế mà đến cả một tiếng cảm ơn nó cũng không nói được.
Diêu Tự vừa cúi đầu làm bài tập vừa nói:
– Nếu lần sau cậu lại gặp nó bị bắt nạt nữa thì cậu còn giúp nó không?
Nghê Tinh Kiều mím môi, nghĩ một hồi cuối cùng nói:
– Chắc vẫn sẽ giúp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất