Uy Mãnh Tiên Sinh Và Tiểu Trợ Lý

Chương 31

Trước Sau
"Cái gì mà Trần Thế Mỹ*? Là thành toàn** cho người ta đó có được hay không?"

*: gốc 陈世美, pinyin là chenshimei.

**: gốc 成人之美, pinyin là chengrenzhimei.

Uy mãnh tiên sinh tủi thân quá chừng, hắn một thân một mình nhiều năm như vậy, đến tay của con gái nhà người ta cũng không nắm được một lần, còn ghép được không biết bao nhiêu đôi uyên ương, làm gì có chỗ nào sai chứ?

"Tôi hiểu tại sao bây giờ anh lại mở văn phòng môi giới hôn nhân rồi." Tiểu trợ lý tức giận muốn nổ phổi, lật người lại, cả người đều héo hon.

"Ài, tôi nói thật đấy." Hảo Vệ Manh cũng bò trên giường, tay chống cằm nhìn nửa gương mặt lộ ra ngoài của tiểu trợ lý, vành tai trông cũng mềm mại như vậy, sao mà giống kẹo bông gòn thế chứ lị, "Cậu đừng chôn trái tim mình ở chỗ Lý Chính nữa, trao cho người thích cậu không phải tốt hơn sao?"

"Người thích tôi?" Tiểu trợ lý nhướng mày, "Tôi thấy là không dễ tìm rồi đó, người ta tại sao phải thích tôi chứ?"

"Cậu đừng xem thường bản thân như vậy chớ, để tôi phân tích cho cậu nghe ha." Công việc hằng ngày của Hảo Vệ Manh chính là cái này, nên rất nhanh đã có thể bắt đầu thuyết trình, "Cậu xem, cậu vừa đúng 30 tuổi, sự nghiệp cũng có, lương bổng lại tốt, cơ hội thăng tiến vẫn còn, nếu làm thêm mấy năm nữa chắc cũng sẽ được phân sang công ty con làm giám đốc rồi, nếu không thì rời đi tự làm ông chủ, tệ nhất tệ nhất cũng chỉ là giữ nguyên hiện trạng mà thôi...... Nói chung là case ưu tú trong những case ưu tú đó."



"Nhưng tôi vẫn chưa có sổ đỏ, nhà vẫn là nhà mướn, đến xe cũng là xe điện dùng để đi siêu thị, trong nhà cũng chả còn ai để nuôi, ai có thể thích người như tôi chứ?"

Hảo Vệ Manh ngập ngừng, đưa tay ra xoa xoa mái tóc mềm mại của tiểu trợ lý.

"Bà nội cậu......"

Tiểu trợ lý híp mắt lại, giấu nhẹm đi hơi nước trong mắt.

"Năm trước bà đã rời đi rồi."

Hảo Vệ Manh ôm lấy người vào lòng, vỗ vỗ lưng cậu an ủi.

"Xin lỗi mà, mắt kính nhỏ." Hảo Vệ Manh thấp giọng nói bên tai cậu, "Nếu như tôi kiếm được cậu sớm hơn một chút là được rồi."

Không nên để em một mình, đáng thương biết bao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau