Uy Mãnh Tiên Sinh Và Tiểu Trợ Lý
Chương 43
Vào lúc tiểu Trợ Lý tức giận đi ra ngoài, đúng lúc bị Bố Chung Diệu nhìn thấy.
"Cậu Cao, muốn về nhà rồi sao?" Anh ta lễ phép lại khách sáo, "Nếu như không phiền, để tôi đưa cậu về nhà đi."
Tiểu Trợ Lý không từ chối được, lại nhìn thấy Hảo Vệ Manh hình như đang chạy đi tìm mình, trực tiếp đồng ý luôn.
Bố Chung Diệu mặc dù tên có chút kỳ lạ*, nhưng quả thật có thể coi là một thanh niên tài tuấn.
*: again, sợ lâu quá mọi người quên, tên anh này gốc là 布钟耀, pinyin là Bu ZhongYao đọc gần giống 不重要, nghĩa là không quan trọng:))))))))))))) có 2 lí do tại sao anh ấy lại có tên này, một là vì anh ấy chỉ là người công cụ, là chất xúc tác cho 2 nhân vật chính, nên tác giả lười nghĩ tên, còn lí do thứ hai lát mọi người sẽ biết tại sao:)))))))))))).
Anh ấy kinh doanh hoa chim cá giun, thường xuyên làm ăn qua lại nhiều năm với công ty của Hảo Vệ Manh rồi.
Trên thương trường nhiều rồi, cũng không tránh được miệng lưỡi điêu luyện, nhưng Bố Chung Diệu người vốn nội liễm, cũng không hề có ý cố tình hâm nóng bầu không khí, vì vậy tiểu trợ lý cũng cảm thấy tự tại rất nhiều.
"Có mấy lời không biết nên nói hay không, cậu Cao nếu như thích Hảo Tổng, sớm nói ra sẽ tốt hơn." Bố Chung Diệu cười lên trông cũng có chút xấu xa, "Hảo Tổng thẳng tính, chỉ là thẳng có hơi quá, sợ là sẽ không hiểu những chuyện ám chỉ này đâu."
Cao Quả sắp bực xỉu luôn rồi, cậu thích ai có thể nói là cả thế giới đều biết, chỉ duy nhất mỗi cái người mà cậu thích là không biết.
"Cậu không cần phải cảm thấy khó xử." Bố Chung Diệu thấy cậu không đáp lại, nói tiếp, "Tôi vốn cũng không có ý muốn đến xem mắt, chỉ là muốn chừa chút mặt mũi cho Hảo Tổng mà thôi, tôi sống một mình đã quen rồi, cũng không muốn thành gia với ai nữa."
Tiểu Trợ Lý nghe anh ta nói vậy, tầm mắt dừng lại trên tấm ảnh nhỏ được treo cũng với chùm chìa khóa xe của Bố Chung Diệu, là bức ảnh chụp của anh ta và một cậu thanh niên khác, trông rất thân mật ấm áp.
Tiểu Trợ Lý cắn môi, không truy vấn.
(Editor: khúc này mị đúnggggggg tò mò luôn mà pé không hỏi nữa QAQ, tác giả cũng chả nghĩ đến việc viết về nhân vật này, nên đặt tên là "không quan trọng" luôn để mọi người khỏi hỏi)
Chuyện nhà người ta cậu không muốn tìm tòi đâu, bản thân cậu còn là một vũng bùn đây này.
Hảo Vệ Manh ơi Hảo Vệ Manh, tiểu trợ lý tắm rửa sạch sẽ thơm tho nằm phơi mông trên giường nhà mình.
Em phải xử anh như thế nào đây.
"Cậu Cao, muốn về nhà rồi sao?" Anh ta lễ phép lại khách sáo, "Nếu như không phiền, để tôi đưa cậu về nhà đi."
Tiểu Trợ Lý không từ chối được, lại nhìn thấy Hảo Vệ Manh hình như đang chạy đi tìm mình, trực tiếp đồng ý luôn.
Bố Chung Diệu mặc dù tên có chút kỳ lạ*, nhưng quả thật có thể coi là một thanh niên tài tuấn.
*: again, sợ lâu quá mọi người quên, tên anh này gốc là 布钟耀, pinyin là Bu ZhongYao đọc gần giống 不重要, nghĩa là không quan trọng:))))))))))))) có 2 lí do tại sao anh ấy lại có tên này, một là vì anh ấy chỉ là người công cụ, là chất xúc tác cho 2 nhân vật chính, nên tác giả lười nghĩ tên, còn lí do thứ hai lát mọi người sẽ biết tại sao:)))))))))))).
Anh ấy kinh doanh hoa chim cá giun, thường xuyên làm ăn qua lại nhiều năm với công ty của Hảo Vệ Manh rồi.
Trên thương trường nhiều rồi, cũng không tránh được miệng lưỡi điêu luyện, nhưng Bố Chung Diệu người vốn nội liễm, cũng không hề có ý cố tình hâm nóng bầu không khí, vì vậy tiểu trợ lý cũng cảm thấy tự tại rất nhiều.
"Có mấy lời không biết nên nói hay không, cậu Cao nếu như thích Hảo Tổng, sớm nói ra sẽ tốt hơn." Bố Chung Diệu cười lên trông cũng có chút xấu xa, "Hảo Tổng thẳng tính, chỉ là thẳng có hơi quá, sợ là sẽ không hiểu những chuyện ám chỉ này đâu."
Cao Quả sắp bực xỉu luôn rồi, cậu thích ai có thể nói là cả thế giới đều biết, chỉ duy nhất mỗi cái người mà cậu thích là không biết.
"Cậu không cần phải cảm thấy khó xử." Bố Chung Diệu thấy cậu không đáp lại, nói tiếp, "Tôi vốn cũng không có ý muốn đến xem mắt, chỉ là muốn chừa chút mặt mũi cho Hảo Tổng mà thôi, tôi sống một mình đã quen rồi, cũng không muốn thành gia với ai nữa."
Tiểu Trợ Lý nghe anh ta nói vậy, tầm mắt dừng lại trên tấm ảnh nhỏ được treo cũng với chùm chìa khóa xe của Bố Chung Diệu, là bức ảnh chụp của anh ta và một cậu thanh niên khác, trông rất thân mật ấm áp.
Tiểu Trợ Lý cắn môi, không truy vấn.
(Editor: khúc này mị đúnggggggg tò mò luôn mà pé không hỏi nữa QAQ, tác giả cũng chả nghĩ đến việc viết về nhân vật này, nên đặt tên là "không quan trọng" luôn để mọi người khỏi hỏi)
Chuyện nhà người ta cậu không muốn tìm tòi đâu, bản thân cậu còn là một vũng bùn đây này.
Hảo Vệ Manh ơi Hảo Vệ Manh, tiểu trợ lý tắm rửa sạch sẽ thơm tho nằm phơi mông trên giường nhà mình.
Em phải xử anh như thế nào đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất