Uy Mãnh Tiên Sinh Và Tiểu Trợ Lý
Chương 9
Người đến tham gia chuyến du lịch này tính luôn tiểu trợ lý tổng cộng có mười người, năm nam năm nữ.
Mọi người đến từ bốn phương tám hướng, không ai biết ai, mặc dù thức ăn trong bữa tiệc tối đó rất ngon, nhưng lại không thể chỉ lo ăn uống, ít nhất bọn họ nói chuyện với nhau không mấy khó khăn.
Bữa ăn đầu tiên, đại đa số phụ nữ đều không thể bung xoã, vì giữ hình tượng nên ăn cũng rất ít. Đàn ông thì cố gắng bắt chuyện, những người tính cách hướng ngoại hơn chút sẽ vắt kiệt não mà suy nghĩ chủ đề.
Tiểu trợ lý không mấy hứng thú, ngày đi làm bình thường của cậu luôn phải đi theo ông chủ bàn chuyện làm ăn, loại công việc khuấy động không khí này cậu đã làm quá nhiều rồi, khó tránh khỏi mệt mỏi. Phải biết đi social là tốn nhiều tinh lực nhất đó, tiểu trợ lý tự nhận sức mình có hạn, hết giờ làm việc đang trong lúc nghỉ ngơi nên cậu chẳng muốn động đến nữa, bọn họ khó xử là chuyện của họ, dù sao cũng sẽ chẳng có mất mác gì lớn lao.
Bánh mousse của khách sạn năm sao này cực kỳ mềm mịn, cậu đi đi lại lại lấy rồi ăn, ăn rồi lại lấy, một hơi ăn hết ba miếng, cực kỳ ưu nhã.
Cậu du ngoạn bên ngoài vòng người đang xã giao kia, đột nhiên lại có người đến bên cạnh cậu.
"Mousse dâu tây ở đây là ngon nhất đó, đúng không."
Tiểu trợ lý ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy uy mãnh tiên sinh đang cười tươi với mình.
"Ứm........"
Trong miệng tiểu trợ lý còn đang ngậm miếng bánh, khách sáo gật gật đầu.
"Em gái tôi cũng thích bánh này lắm, em ấy còn nói với tôi vị xoài ăn cũng khá ngon đó......" Uy mãnh tiên sinh đưa tay ra, trên tay là một đĩa nhỏ, trên đĩa nhỏ là một miếng bánh nhỏ nhắn vuông vức, "Có muốn thử chút không?"
"............ Cám ơn."
Tim tiểu trợ lý đập bình bịch.
Tại sao anh ấy lại đến đây nói chuyện với mình chớ! Còn lấy bánh cho mình nữa! Rốt cuộc là có ý đồ gì đây! Viên đạn bọc có chút xíu đường này hông có qua mắt được tui đâu nha!
"Ngon không?"
Tiểu trợ lý nhét một muỗng vào miệng, vui vẻ đến mức mắt sáng lấp lánh.
"Ngon lắm!"
Uy mãnh tiên sinh mỉm cười gật đầu, lén lút thở dài một hơi.
Nghiêu Nhị Cẩu à, tình địch này của cậu ông đây nhất định sẽ giúp cậu đẩy mạnh tiêu thụ nhanh chóng gả đi.
Tới lúc đó có phải nên kêu ông đây một tiếng ông nội không.
Sướng!
Mọi người đến từ bốn phương tám hướng, không ai biết ai, mặc dù thức ăn trong bữa tiệc tối đó rất ngon, nhưng lại không thể chỉ lo ăn uống, ít nhất bọn họ nói chuyện với nhau không mấy khó khăn.
Bữa ăn đầu tiên, đại đa số phụ nữ đều không thể bung xoã, vì giữ hình tượng nên ăn cũng rất ít. Đàn ông thì cố gắng bắt chuyện, những người tính cách hướng ngoại hơn chút sẽ vắt kiệt não mà suy nghĩ chủ đề.
Tiểu trợ lý không mấy hứng thú, ngày đi làm bình thường của cậu luôn phải đi theo ông chủ bàn chuyện làm ăn, loại công việc khuấy động không khí này cậu đã làm quá nhiều rồi, khó tránh khỏi mệt mỏi. Phải biết đi social là tốn nhiều tinh lực nhất đó, tiểu trợ lý tự nhận sức mình có hạn, hết giờ làm việc đang trong lúc nghỉ ngơi nên cậu chẳng muốn động đến nữa, bọn họ khó xử là chuyện của họ, dù sao cũng sẽ chẳng có mất mác gì lớn lao.
Bánh mousse của khách sạn năm sao này cực kỳ mềm mịn, cậu đi đi lại lại lấy rồi ăn, ăn rồi lại lấy, một hơi ăn hết ba miếng, cực kỳ ưu nhã.
Cậu du ngoạn bên ngoài vòng người đang xã giao kia, đột nhiên lại có người đến bên cạnh cậu.
"Mousse dâu tây ở đây là ngon nhất đó, đúng không."
Tiểu trợ lý ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy uy mãnh tiên sinh đang cười tươi với mình.
"Ứm........"
Trong miệng tiểu trợ lý còn đang ngậm miếng bánh, khách sáo gật gật đầu.
"Em gái tôi cũng thích bánh này lắm, em ấy còn nói với tôi vị xoài ăn cũng khá ngon đó......" Uy mãnh tiên sinh đưa tay ra, trên tay là một đĩa nhỏ, trên đĩa nhỏ là một miếng bánh nhỏ nhắn vuông vức, "Có muốn thử chút không?"
"............ Cám ơn."
Tim tiểu trợ lý đập bình bịch.
Tại sao anh ấy lại đến đây nói chuyện với mình chớ! Còn lấy bánh cho mình nữa! Rốt cuộc là có ý đồ gì đây! Viên đạn bọc có chút xíu đường này hông có qua mắt được tui đâu nha!
"Ngon không?"
Tiểu trợ lý nhét một muỗng vào miệng, vui vẻ đến mức mắt sáng lấp lánh.
"Ngon lắm!"
Uy mãnh tiên sinh mỉm cười gật đầu, lén lút thở dài một hơi.
Nghiêu Nhị Cẩu à, tình địch này của cậu ông đây nhất định sẽ giúp cậu đẩy mạnh tiêu thụ nhanh chóng gả đi.
Tới lúc đó có phải nên kêu ông đây một tiếng ông nội không.
Sướng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất