Vai Ác Cố Chấp Trong Tiểu Thuyết Nhân Ngư Lật Xe Rồi
Chương 1
Edit: Tiannn (w.a.t.t.p.a.d @WangTiannn)
- -
Cơn đau dữ dội do tinh hạch bị vỡ như từng đợt sóng đang dao động mạnh liệt trong đầu Lục Vân Vãn.
Mình không phải đã chết rồi sao? Hoá ra ma cũng đau đầu ư?
"Shh..." Lục Vân Vãn theo bản năng đưa tay lên ấn huyệt thái dương nhưng lại bị đồ vật đang nắm trong tay đánh gãy.
Người đàn ông nghiêng người dựa vào sô pha nhung đỏ sậm, chậm rãi mở mắt. Một cây gậy đen như mực bị hoa anh túc quấn quanh, cùng bóng người quỳ gối cạnh cây gậy cũng như đám người mặc đồ đen khắp nơi đều rơi vào tầm mắt y.
Theo một tiếng "phanh", cây gậy anh túc xinh đẹp tuột khỏi tay y, nặng nề rơi xuống tạo ra một vết nứt trên đất trong nháy mắt.
Lục Vân Vãn theo quán tính đưa tay nhặt nó lên, nhưng vừa cúi đầu xuống, y lại thấy một vết sẹo dài trên cổ tay mình.
Đây không phải tay y.
"Nhiếp Chính Vương điện hạ... Điện hạ..." Thấy y rũ mắt, người trên mặt đất đột nhiên quỳ gối tiến lên, chật vật vươn tay muốn chạm vào vạt áo của Lục Vân Vãn, nhưng ngay lập tức bị đám người mặc đồ đen chặn lại, "Tôi với Sở Huyền Chu không có quan hệ. Cầu ngài, cầu xin ngài hãy tha cho tôi..." Ánh mắt anh ta tràn đầy khẩn cầu cùng sợ hãi.
Nhiếp Chính Vương, Sở Huyền Chu?
Nghe thấy những lời này, Lục Vân Vãn đột nhiên ngẩng đầu như vừa nghĩ ra điều gì.
— Trên mái vòm của toà nhà không khắc những hoạ tiết thường thấy như thiên thần, hoa cỏ mà chỉ có một mảnh nước biển quay cuồng mãnh liệt trong sóng gió.
Thế giới của y bị đảo lộn tức thì, hơi nước và hàn khí cùng tụ lại. Lưng Lục Vân Vãn chợt lạnh, cuối cùng cũng tỉnh táo hoàn toàn.
Trên thế giới còn có hình ảnh 3D chân thật đến từng milimet như này hả?
Thế giới mà y sinh sống không có nhưng trong cuốn "Đế Quốc Nhân Ngư" kia lại có!
Hẳn nào thấy cái tên kia nghe quen quen!
Lục Vân Vãn sinh ra trong một gia đình dị năng, là một dị năng giả hệ tinh thần cực kỳ hiếm!
Chỉ tiếc y mắc bệnh di truyền hiếm gặp từ nhỏ, không thể bay nhảy tự do như người bình thường. Đọc tiểu thuyết là một trong những thú vui ít ỏi của y.
"Sở Huyền Chu" là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết "Đế Quốc Nhân Ngư" mà Lục Vân Vãn đọc trước khi chết — Hắn sau khi bị nhân vật phản diện hãm hại soán quyền, bị tra tấn dã man đã thức tỉnh huyết thống nhân như đỉnh cấp và tinh thần lực. Nếm qua ấm lạnh lòng người, hắc hóa nằm gai nếm mật, báo thù rửa hận, cuối cùng thống nhất tinh tế.
Quan trọng nhất.... Xuyên suốt cuốn tiểu thuyết, ba từ "Nhiếp Chính Vương" là để chỉ nhân vật phản diện mà cây gậy hoa anh túc chính là một trong những đặc điểm nhận dạng của hắn ta!
Lục Vân Vãn do dự một hồi, cuối cùng nhặt một khối đá vụn bên cạnh vết nứt do cây gậy tạo ra. Bảo thạch bất quy tắc, nháy mắt đã đâm thủng ngón tay y.
Giây tiếp theo, máu tươi cùng đau đớn đã nói rõ cho y:
Tất cả những điều trước mắt này không phải ảo giác, y thực sự đã xuyên thành đại phản diện trong "Đế Quốc Nhân Ngư"!
Lục Vân Vãn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại như có thể nhìn thấy tinh thần hạch bị nghiền nát, kết cấu tế bào bị phá huỷ từng chút một của mình, đau khổ sống mấy chục năm cho đến lúc chết.
"Đại, đại nhân..." Tiếng khẩn cầu của người trên mặt đất kéo suy nghĩ của Lục Vân Vãn trở về.
Anh ta giãy giũa muốn tiến lên trước, máu tươi cọ khắp nơi thành một mớ hỗn độn nhưng thủ hạ của Lục Vân Vãn cũng không dùng lực đè anh ta lại.
Đám người mặc đồ đen này biết, Nhiếp Chính Vương thích nhất việc thưởng thức bộ dáng giãy dụa của người sắp chết.
Nhìn thảm trạng của anh ta, Lục Vân Vãn nhớ ra. Trước mắt là cốt truyện chương 1 của "Đế Quốc Nhân Ngư".
Sau khi nhân vật phản diện lấy tội danh "ruồi nhặng" để hãm hại Sở Huyền Chu, pháo hôi từng có hôn ước với hắn lập tức "gió thổi chiều nào theo chiều đó" phản bội hắn, quy phục dưới chân phản diện.
Không ngờ, ở ác gặp ác. Thủ đoạn của nguyên chủ tàn nhẫn, tính tình khó lường, là trình độ ngay cả khi đi qua con kiến cũng phải làm bộ một phen.
Sau khi bắt được Sở Huyền Chu, hắn liền trở tay giết chết người đã không còn giá trị lợi dụng này.
Trong nguyên tác, Sở Huyền Chu không biết mình từng bị phản bội, tuy không có tình cảm gì với vị hôn thê tương lai trên danh nghĩa nhưng hắn vẫn đem khoản nợ máu này tính trên đầu nhân vật phản diện.
...... Chuyện tương lai nói sau, hiện tại, trước hết y phải vứt bỏ cái nồi "vô tội" này.
"Sở Huyền Chu đâu?" Nghĩ tới đây, Lục Vân Vãn ôm hy vọng nguyên chủ vẫn chưa kịp tìm đường chết, theo bản năng hỏi pháo hôi, "Hắn có khoẻ không?"
Người trên mặt đất hơi ngạc nhiên, không biết có phải do ảo giác hay không nhưng anh ta thấy được vài phần lo lắng và vội vã trên người Nhiếp Chính Vương... Nhưng càng gần cái chết càng hoảng loạn, anh ta không có tinh lực suy nghĩ sâu xa, chỉ có thể do dự mà gật gật đầu — Anh ta chỉ tiết lộ hành tung của Sở Huyền Chu, những chuyện còn lại cái gì cũng không biết.
Tiếp theo, còn chưa kịp nói thêm điều gì, người đang quỳ gối đột nhiên phun một ngụm máu tươi.
Anh ta tuyệt vọng mở to hai mắt, nỗi sợ chết lại một lần nữa đánh tới, anh đã đánh giá thấp trình độ phát điên của nguyên chủ, còn đang khàn giọng không cam lòng hỏi Lục Vân Vãn "Vì sao?"
"Tôi, tôi đã đưa Sở Huyền Chu đến. Ngài, tại sao ngài lại muốn giết tôi?"
Người trên mặt đất thất khiếu chảy máu, ngũ quan vặn vẹo biến dạng, không còn nhìn ra bộ dáng thanh tú trước kia.
Nhìn thấy dáng vẻ sắp chết thảm hại của anh ta, đám người mặc áo đen kinh hãi lùi về phía sau nửa bước. Nhưng đối với Lục Vân Vãn, người từng chung sống với tang thi mà nói, quả thực không có lực sát thương.
Lục Vân Vãn đột nhiên chạm mắt với anh ta, sau đó chậm rãi nở nụ cười.
Tựa như một con rắn độc, di chuyển trên bãi cỏ, nguy hiểm, lạnh lẽo nhưng không kém phần xinh đẹp.
Câu hỏi hay đấy!
"Tôi" vì sao muốn giết người từng có hôn ước với Sở Huyền Chu rồi lại phản bội hắn?
Nguyên chủ là vì nhổ cỏ tận gốc.... Nhưng hiện tại, y là vai ác, đáp án đương nhiên không giống nhau.
"Bởi vì ngươi phản bội Huyền Chu." Ánh mắt Lục Vân Vãn lướt nhẹ qua người pháo hôi, cuối cùng dừng ở ngón tay trống rỗng của anh ta.
"Nhưng, nhưng..." nhưng không phải ngài muốn bắt hắn sao?
Đáp lại anh ta, là nụ cười của Lục Vân Vãn.
"Ngón tay xinh đẹp", Lục Vân Vãn đột nhiên cúi người, nhẹ nhàng đem bàn tay dính đầy máu tươi của anh ta đặt vào lòng bàn tay của mình, quyến luyến lại tiếc nuối nói, "Đáng tiếc đã từng đeo chiếc nhẫn kia."
Căn phòng im lặng trong nháy mắt.
Anh ta chỉ đeo nhẫn một lần khi đính hôn với Sở Huyền Chu.
Người trên mặt đất gắt gao nhìn chằm chằm Lục Vân Vãn, trong nháy mắt cảm giác tuyệt vọng do tử vong mang đến bao trùm hết thảy, anh ta nhớ lại mấy phút trước khi đối phương hỏi về Sở Huyền Chu, không che dấu lo lắng cùng khẩn trương.
Một câu trả lời hoang đường nhưng đang dần hợp lý xuất hiện trong tâm trí của anh ta.
Là anh ta từ đầu đến cuối đoán sai tình cảm mà Lục Vân Vãn dành cho Sở Huyền Chu. Y có lẽ không phải hận Sở Huyền Chu mà là... yêu?
Tất cả mọi chuyện lúc trước đều là đao phủ do Lục Vân Vãn kiên nhẫn bày ra, cố ý dẫn xà xuất động!
Y muốn giết những người phản bội Sở Huyền Chu, càng muốn giết người là "tình địch" như anh ta.
Cũng ý thức được như anh ta là đám thủ hạ của Lục Vân Vãn.
Nam nữ mặc hắc y nhanh chóng nhìn nhau, nghĩ đến nhân ngư đã bị áp giải vào ngục tù, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn thấy nỗi sợ hãi cực độ trên mặt đối phương...
Dưới ánh mắt hoảng sợ và sợ hãi đan xen, Lục Vân Vãn không nhanh không chậm lau sạch vết máu trên tay, "Dẫn ta đi thăm Sở Huyền Chu." Y nói.
"... Vâng, vâng thưa điện hạ."
Ánh sáng màu lạnh xuyên thấu sóng biển trên mái vòm, chiếu lên gương mặt xinh đẹp tuyệt diễm kia, lông mi dài như cánh quạt nhỏ che khuất đôi mắt cùng cảm xúc của y.
Lục Vân Vãn nhẹ nhàng giữ áo choàng màu đen nặng nề trên vai, bước qua đám người quỳ một gối, đi về phía hành lang.
Bình tĩnh bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!
Lực chú ý của Lục Vân Vãn tập trung cao độ, không hề để ý tới biểu tình kì quái của thủ hạ. Y vừa đi vừa nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ: Sở Huyền Chu là chủ nhân tương lai của tinh tế, là người sáng lập ra quy tắc mới.
Mà y là đại diện cho thế lực cũ, là trở ngại lớn nhất trên con đường thành công của hắn.
Đối đầu với nhân vật chính, không có tương lai.
Y cần tìm một lý do để hợp lý hoá toàn bộ hành động ác ý ngày trước, mau chóng xoay người, đứng trong trận doanh của Sở Huyền Chu.
Trong mắt Lục Vân Vãn.... Có thể tạo ra một sự thay đổi chóng mặt ấy chỉ có "Tình yêu".
Y phải làm cho mọi người tin rằng, y yêu Sở Huyền Chu tha thiết.
Nhất là Sở Huyền Chu.
Trong "Đế Quốc Nhân Ngư" hắn là một người lý tính, đa nghi, độc tài.
Khác với những người cá khác, đối với hai chữ "tình yêu" hắn không có nửa điểm hứng thú, thậm chí ngay khi ở "Hồi du kỳ" – thời điểm mà người cá bị dục vọng nguyên thuỷ chi phối, hắn vẫn có thể bảo trì sự bình tình của mình.
Lúc Lục Vân Vãn đọc truyện, thưởng thức nhất chính là ý chí một lòng vì sự nghiệp này của vai chính.
Nhưng hiện tại, khó khăn lớn nhất của y cũng là làm sao có thể lừa được Sở Huyền Chu.
May mắn thay... Lục Vân Vãn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nguyên chủ mới bắt được Sở Huyền Chu, chưa kịp làm gì, y vẫn còn đường xoay chuyển cốt truyện.
"Chào buổi sáng, Nhiếp Chính Vương đại nhân." Người canh giữ ngoài nhà giam từ xa nghênh đón, gã thành kính đặt tay lên ngực, hành đại lễ với Lục Vân Vãn.
"Sở Huyền Chu ở đây?"
Người kia được nhìn thấy Nhiếp Chính Vương mà kích động đến choáng váng đầu óc, bỏ qua ánh mắt ám chỉ mãnh liệt của người bên cạnh Lục Vân Vãn, "Vâng, thưa đại nhân." Gã nhịn không được cười một chút, đè thấp thanh âm thần thần bí bí nói, "Chúng thần 'chăm sóc' hắn vô cùng tốt."
Chăm sóc?
Mí mắt Lục Vân Vãn giật giật.... Hình như có gì đó sai sai?
Nhìn thấy vẻ mặt có chút cổ quái của y, nhớ tới tính cách quỷ bí khó nắm bắt của Nhiếp Chính Vương trong lời đồn, người đối diện lập tức câm miệng, lùi về sau một bước dài.
Lam quang từ cuối hành lang hiện lên, bức tường đen bên ngoài chợt biến mất.
Không đợi y chuẩn bị tốt, theo một trận hơi nước, nhà giam rộng rãi cùng một cái lồng giam khổng lồ, hệt như quan tài làm bằng thuỷ tinh đứng thẳng tắp, không chút tiếng động đã xuất hiện trước mắt Lục Vân Vãn.
Moẹ nó! Chuyện gì vậy?
Đuôi cá dính đầy máu tươi không nhìn ra bản sắc, như một loan huyết nguyệt (vầng trăng máu). Thứ đọng lại trong đáy mắt Lục Vân Vãn, thứ mà y nhìn thấy là một nhân ngư đang bị treo trong "bể" trong suốt!
Thân hình nhân ngư lạnh băng, tái nhợt như (chất) vô cơ, được bao phủ bởi một tầng cơ bắp mỏng mà mạnh mẽ.
Thân thể đầy những vết thương chồng chất của hắn bị hơn mười sợi bạc đan xen xuyên thấu, xa xa nối liền với một dụng cụ loé ra hồng quang... Nhìn qua không còn nhiều sức sống.
Trái tim Lục Vân Vãn rơi 'bịch' xuống, giờ khắc này, y như nhìn thấy hai chữ "Xong đời!" đỏ rực đang lao mạnh về phía mình.
Thấy y không nói lời nào, người canh gác đứng một bên lập tức tiến lên giải thích: "Xin điện hạ yên tâm, mỗi sợi cáp lượng tử ở đây đảm bảo đều đã đâm xuyên dây thần kinh của Sở Huyền Chu. Hắn ta vừa mới bị sốc mười phút trước, sẽ không thể tỉnh dậy trong một khoảng thời gian ngắn."
"... Nếu điện hạ cảm thấy hứng thú, có thể tự mình hành hình." Thủ hạ gãi đúng chỗ ngứa, đưa ra kiến nghị.
Lục Vân Vãn trăm triệu không ngờ tới: Y còn chưa kịp ra tay nhưng những thủ hạ "hiểu ý người" trước mắt này đã hành động trước!
Đúng lúc này, tiếng chuông báo động sắc bén đột nhiên vang lên.
Máu tươi đỏ sậm từ chỗ cáp lượng tử nối liền với thân thể chảy ra, đôi mắt màu tím sậm tràn đầy cừu hận ẩn sau mái tóc dài bạc trắng, dưới tình huống Lục Vân Vãn không hề phòng bị khẽ mở ra.
Y nhìn thấy — đáy mắt nhân ngư phiếm sắc đỏ tươi, phảng phất một giây sau sẽ lao ra khỏi lồng giam, đem người trước mắt xé nát.
- -
Lần đầu edit truyện tinh tế, tương lai nên không biết xưng hô ra sao cho đúng. Mn góp ý giúp mị với nha QwQ
- -
Cơn đau dữ dội do tinh hạch bị vỡ như từng đợt sóng đang dao động mạnh liệt trong đầu Lục Vân Vãn.
Mình không phải đã chết rồi sao? Hoá ra ma cũng đau đầu ư?
"Shh..." Lục Vân Vãn theo bản năng đưa tay lên ấn huyệt thái dương nhưng lại bị đồ vật đang nắm trong tay đánh gãy.
Người đàn ông nghiêng người dựa vào sô pha nhung đỏ sậm, chậm rãi mở mắt. Một cây gậy đen như mực bị hoa anh túc quấn quanh, cùng bóng người quỳ gối cạnh cây gậy cũng như đám người mặc đồ đen khắp nơi đều rơi vào tầm mắt y.
Theo một tiếng "phanh", cây gậy anh túc xinh đẹp tuột khỏi tay y, nặng nề rơi xuống tạo ra một vết nứt trên đất trong nháy mắt.
Lục Vân Vãn theo quán tính đưa tay nhặt nó lên, nhưng vừa cúi đầu xuống, y lại thấy một vết sẹo dài trên cổ tay mình.
Đây không phải tay y.
"Nhiếp Chính Vương điện hạ... Điện hạ..." Thấy y rũ mắt, người trên mặt đất đột nhiên quỳ gối tiến lên, chật vật vươn tay muốn chạm vào vạt áo của Lục Vân Vãn, nhưng ngay lập tức bị đám người mặc đồ đen chặn lại, "Tôi với Sở Huyền Chu không có quan hệ. Cầu ngài, cầu xin ngài hãy tha cho tôi..." Ánh mắt anh ta tràn đầy khẩn cầu cùng sợ hãi.
Nhiếp Chính Vương, Sở Huyền Chu?
Nghe thấy những lời này, Lục Vân Vãn đột nhiên ngẩng đầu như vừa nghĩ ra điều gì.
— Trên mái vòm của toà nhà không khắc những hoạ tiết thường thấy như thiên thần, hoa cỏ mà chỉ có một mảnh nước biển quay cuồng mãnh liệt trong sóng gió.
Thế giới của y bị đảo lộn tức thì, hơi nước và hàn khí cùng tụ lại. Lưng Lục Vân Vãn chợt lạnh, cuối cùng cũng tỉnh táo hoàn toàn.
Trên thế giới còn có hình ảnh 3D chân thật đến từng milimet như này hả?
Thế giới mà y sinh sống không có nhưng trong cuốn "Đế Quốc Nhân Ngư" kia lại có!
Hẳn nào thấy cái tên kia nghe quen quen!
Lục Vân Vãn sinh ra trong một gia đình dị năng, là một dị năng giả hệ tinh thần cực kỳ hiếm!
Chỉ tiếc y mắc bệnh di truyền hiếm gặp từ nhỏ, không thể bay nhảy tự do như người bình thường. Đọc tiểu thuyết là một trong những thú vui ít ỏi của y.
"Sở Huyền Chu" là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết "Đế Quốc Nhân Ngư" mà Lục Vân Vãn đọc trước khi chết — Hắn sau khi bị nhân vật phản diện hãm hại soán quyền, bị tra tấn dã man đã thức tỉnh huyết thống nhân như đỉnh cấp và tinh thần lực. Nếm qua ấm lạnh lòng người, hắc hóa nằm gai nếm mật, báo thù rửa hận, cuối cùng thống nhất tinh tế.
Quan trọng nhất.... Xuyên suốt cuốn tiểu thuyết, ba từ "Nhiếp Chính Vương" là để chỉ nhân vật phản diện mà cây gậy hoa anh túc chính là một trong những đặc điểm nhận dạng của hắn ta!
Lục Vân Vãn do dự một hồi, cuối cùng nhặt một khối đá vụn bên cạnh vết nứt do cây gậy tạo ra. Bảo thạch bất quy tắc, nháy mắt đã đâm thủng ngón tay y.
Giây tiếp theo, máu tươi cùng đau đớn đã nói rõ cho y:
Tất cả những điều trước mắt này không phải ảo giác, y thực sự đã xuyên thành đại phản diện trong "Đế Quốc Nhân Ngư"!
Lục Vân Vãn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại như có thể nhìn thấy tinh thần hạch bị nghiền nát, kết cấu tế bào bị phá huỷ từng chút một của mình, đau khổ sống mấy chục năm cho đến lúc chết.
"Đại, đại nhân..." Tiếng khẩn cầu của người trên mặt đất kéo suy nghĩ của Lục Vân Vãn trở về.
Anh ta giãy giũa muốn tiến lên trước, máu tươi cọ khắp nơi thành một mớ hỗn độn nhưng thủ hạ của Lục Vân Vãn cũng không dùng lực đè anh ta lại.
Đám người mặc đồ đen này biết, Nhiếp Chính Vương thích nhất việc thưởng thức bộ dáng giãy dụa của người sắp chết.
Nhìn thảm trạng của anh ta, Lục Vân Vãn nhớ ra. Trước mắt là cốt truyện chương 1 của "Đế Quốc Nhân Ngư".
Sau khi nhân vật phản diện lấy tội danh "ruồi nhặng" để hãm hại Sở Huyền Chu, pháo hôi từng có hôn ước với hắn lập tức "gió thổi chiều nào theo chiều đó" phản bội hắn, quy phục dưới chân phản diện.
Không ngờ, ở ác gặp ác. Thủ đoạn của nguyên chủ tàn nhẫn, tính tình khó lường, là trình độ ngay cả khi đi qua con kiến cũng phải làm bộ một phen.
Sau khi bắt được Sở Huyền Chu, hắn liền trở tay giết chết người đã không còn giá trị lợi dụng này.
Trong nguyên tác, Sở Huyền Chu không biết mình từng bị phản bội, tuy không có tình cảm gì với vị hôn thê tương lai trên danh nghĩa nhưng hắn vẫn đem khoản nợ máu này tính trên đầu nhân vật phản diện.
...... Chuyện tương lai nói sau, hiện tại, trước hết y phải vứt bỏ cái nồi "vô tội" này.
"Sở Huyền Chu đâu?" Nghĩ tới đây, Lục Vân Vãn ôm hy vọng nguyên chủ vẫn chưa kịp tìm đường chết, theo bản năng hỏi pháo hôi, "Hắn có khoẻ không?"
Người trên mặt đất hơi ngạc nhiên, không biết có phải do ảo giác hay không nhưng anh ta thấy được vài phần lo lắng và vội vã trên người Nhiếp Chính Vương... Nhưng càng gần cái chết càng hoảng loạn, anh ta không có tinh lực suy nghĩ sâu xa, chỉ có thể do dự mà gật gật đầu — Anh ta chỉ tiết lộ hành tung của Sở Huyền Chu, những chuyện còn lại cái gì cũng không biết.
Tiếp theo, còn chưa kịp nói thêm điều gì, người đang quỳ gối đột nhiên phun một ngụm máu tươi.
Anh ta tuyệt vọng mở to hai mắt, nỗi sợ chết lại một lần nữa đánh tới, anh đã đánh giá thấp trình độ phát điên của nguyên chủ, còn đang khàn giọng không cam lòng hỏi Lục Vân Vãn "Vì sao?"
"Tôi, tôi đã đưa Sở Huyền Chu đến. Ngài, tại sao ngài lại muốn giết tôi?"
Người trên mặt đất thất khiếu chảy máu, ngũ quan vặn vẹo biến dạng, không còn nhìn ra bộ dáng thanh tú trước kia.
Nhìn thấy dáng vẻ sắp chết thảm hại của anh ta, đám người mặc áo đen kinh hãi lùi về phía sau nửa bước. Nhưng đối với Lục Vân Vãn, người từng chung sống với tang thi mà nói, quả thực không có lực sát thương.
Lục Vân Vãn đột nhiên chạm mắt với anh ta, sau đó chậm rãi nở nụ cười.
Tựa như một con rắn độc, di chuyển trên bãi cỏ, nguy hiểm, lạnh lẽo nhưng không kém phần xinh đẹp.
Câu hỏi hay đấy!
"Tôi" vì sao muốn giết người từng có hôn ước với Sở Huyền Chu rồi lại phản bội hắn?
Nguyên chủ là vì nhổ cỏ tận gốc.... Nhưng hiện tại, y là vai ác, đáp án đương nhiên không giống nhau.
"Bởi vì ngươi phản bội Huyền Chu." Ánh mắt Lục Vân Vãn lướt nhẹ qua người pháo hôi, cuối cùng dừng ở ngón tay trống rỗng của anh ta.
"Nhưng, nhưng..." nhưng không phải ngài muốn bắt hắn sao?
Đáp lại anh ta, là nụ cười của Lục Vân Vãn.
"Ngón tay xinh đẹp", Lục Vân Vãn đột nhiên cúi người, nhẹ nhàng đem bàn tay dính đầy máu tươi của anh ta đặt vào lòng bàn tay của mình, quyến luyến lại tiếc nuối nói, "Đáng tiếc đã từng đeo chiếc nhẫn kia."
Căn phòng im lặng trong nháy mắt.
Anh ta chỉ đeo nhẫn một lần khi đính hôn với Sở Huyền Chu.
Người trên mặt đất gắt gao nhìn chằm chằm Lục Vân Vãn, trong nháy mắt cảm giác tuyệt vọng do tử vong mang đến bao trùm hết thảy, anh ta nhớ lại mấy phút trước khi đối phương hỏi về Sở Huyền Chu, không che dấu lo lắng cùng khẩn trương.
Một câu trả lời hoang đường nhưng đang dần hợp lý xuất hiện trong tâm trí của anh ta.
Là anh ta từ đầu đến cuối đoán sai tình cảm mà Lục Vân Vãn dành cho Sở Huyền Chu. Y có lẽ không phải hận Sở Huyền Chu mà là... yêu?
Tất cả mọi chuyện lúc trước đều là đao phủ do Lục Vân Vãn kiên nhẫn bày ra, cố ý dẫn xà xuất động!
Y muốn giết những người phản bội Sở Huyền Chu, càng muốn giết người là "tình địch" như anh ta.
Cũng ý thức được như anh ta là đám thủ hạ của Lục Vân Vãn.
Nam nữ mặc hắc y nhanh chóng nhìn nhau, nghĩ đến nhân ngư đã bị áp giải vào ngục tù, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn thấy nỗi sợ hãi cực độ trên mặt đối phương...
Dưới ánh mắt hoảng sợ và sợ hãi đan xen, Lục Vân Vãn không nhanh không chậm lau sạch vết máu trên tay, "Dẫn ta đi thăm Sở Huyền Chu." Y nói.
"... Vâng, vâng thưa điện hạ."
Ánh sáng màu lạnh xuyên thấu sóng biển trên mái vòm, chiếu lên gương mặt xinh đẹp tuyệt diễm kia, lông mi dài như cánh quạt nhỏ che khuất đôi mắt cùng cảm xúc của y.
Lục Vân Vãn nhẹ nhàng giữ áo choàng màu đen nặng nề trên vai, bước qua đám người quỳ một gối, đi về phía hành lang.
Bình tĩnh bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!
Lực chú ý của Lục Vân Vãn tập trung cao độ, không hề để ý tới biểu tình kì quái của thủ hạ. Y vừa đi vừa nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ: Sở Huyền Chu là chủ nhân tương lai của tinh tế, là người sáng lập ra quy tắc mới.
Mà y là đại diện cho thế lực cũ, là trở ngại lớn nhất trên con đường thành công của hắn.
Đối đầu với nhân vật chính, không có tương lai.
Y cần tìm một lý do để hợp lý hoá toàn bộ hành động ác ý ngày trước, mau chóng xoay người, đứng trong trận doanh của Sở Huyền Chu.
Trong mắt Lục Vân Vãn.... Có thể tạo ra một sự thay đổi chóng mặt ấy chỉ có "Tình yêu".
Y phải làm cho mọi người tin rằng, y yêu Sở Huyền Chu tha thiết.
Nhất là Sở Huyền Chu.
Trong "Đế Quốc Nhân Ngư" hắn là một người lý tính, đa nghi, độc tài.
Khác với những người cá khác, đối với hai chữ "tình yêu" hắn không có nửa điểm hứng thú, thậm chí ngay khi ở "Hồi du kỳ" – thời điểm mà người cá bị dục vọng nguyên thuỷ chi phối, hắn vẫn có thể bảo trì sự bình tình của mình.
Lúc Lục Vân Vãn đọc truyện, thưởng thức nhất chính là ý chí một lòng vì sự nghiệp này của vai chính.
Nhưng hiện tại, khó khăn lớn nhất của y cũng là làm sao có thể lừa được Sở Huyền Chu.
May mắn thay... Lục Vân Vãn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nguyên chủ mới bắt được Sở Huyền Chu, chưa kịp làm gì, y vẫn còn đường xoay chuyển cốt truyện.
"Chào buổi sáng, Nhiếp Chính Vương đại nhân." Người canh giữ ngoài nhà giam từ xa nghênh đón, gã thành kính đặt tay lên ngực, hành đại lễ với Lục Vân Vãn.
"Sở Huyền Chu ở đây?"
Người kia được nhìn thấy Nhiếp Chính Vương mà kích động đến choáng váng đầu óc, bỏ qua ánh mắt ám chỉ mãnh liệt của người bên cạnh Lục Vân Vãn, "Vâng, thưa đại nhân." Gã nhịn không được cười một chút, đè thấp thanh âm thần thần bí bí nói, "Chúng thần 'chăm sóc' hắn vô cùng tốt."
Chăm sóc?
Mí mắt Lục Vân Vãn giật giật.... Hình như có gì đó sai sai?
Nhìn thấy vẻ mặt có chút cổ quái của y, nhớ tới tính cách quỷ bí khó nắm bắt của Nhiếp Chính Vương trong lời đồn, người đối diện lập tức câm miệng, lùi về sau một bước dài.
Lam quang từ cuối hành lang hiện lên, bức tường đen bên ngoài chợt biến mất.
Không đợi y chuẩn bị tốt, theo một trận hơi nước, nhà giam rộng rãi cùng một cái lồng giam khổng lồ, hệt như quan tài làm bằng thuỷ tinh đứng thẳng tắp, không chút tiếng động đã xuất hiện trước mắt Lục Vân Vãn.
Moẹ nó! Chuyện gì vậy?
Đuôi cá dính đầy máu tươi không nhìn ra bản sắc, như một loan huyết nguyệt (vầng trăng máu). Thứ đọng lại trong đáy mắt Lục Vân Vãn, thứ mà y nhìn thấy là một nhân ngư đang bị treo trong "bể" trong suốt!
Thân hình nhân ngư lạnh băng, tái nhợt như (chất) vô cơ, được bao phủ bởi một tầng cơ bắp mỏng mà mạnh mẽ.
Thân thể đầy những vết thương chồng chất của hắn bị hơn mười sợi bạc đan xen xuyên thấu, xa xa nối liền với một dụng cụ loé ra hồng quang... Nhìn qua không còn nhiều sức sống.
Trái tim Lục Vân Vãn rơi 'bịch' xuống, giờ khắc này, y như nhìn thấy hai chữ "Xong đời!" đỏ rực đang lao mạnh về phía mình.
Thấy y không nói lời nào, người canh gác đứng một bên lập tức tiến lên giải thích: "Xin điện hạ yên tâm, mỗi sợi cáp lượng tử ở đây đảm bảo đều đã đâm xuyên dây thần kinh của Sở Huyền Chu. Hắn ta vừa mới bị sốc mười phút trước, sẽ không thể tỉnh dậy trong một khoảng thời gian ngắn."
"... Nếu điện hạ cảm thấy hứng thú, có thể tự mình hành hình." Thủ hạ gãi đúng chỗ ngứa, đưa ra kiến nghị.
Lục Vân Vãn trăm triệu không ngờ tới: Y còn chưa kịp ra tay nhưng những thủ hạ "hiểu ý người" trước mắt này đã hành động trước!
Đúng lúc này, tiếng chuông báo động sắc bén đột nhiên vang lên.
Máu tươi đỏ sậm từ chỗ cáp lượng tử nối liền với thân thể chảy ra, đôi mắt màu tím sậm tràn đầy cừu hận ẩn sau mái tóc dài bạc trắng, dưới tình huống Lục Vân Vãn không hề phòng bị khẽ mở ra.
Y nhìn thấy — đáy mắt nhân ngư phiếm sắc đỏ tươi, phảng phất một giây sau sẽ lao ra khỏi lồng giam, đem người trước mắt xé nát.
- -
Lần đầu edit truyện tinh tế, tương lai nên không biết xưng hô ra sao cho đúng. Mn góp ý giúp mị với nha QwQ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất