Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng

Chương 101: Thỏ con ngoan ngoãn 36

Trước Sau
Diệp Nam Kỳ dường như bị thương, sắc mặt hắn hơi trắng, đôi mắt nửa khép, có lẽ là do đứng thẳng không được, cho nên nữ tu bên cạnh phải nâng đỡ hắn, làm cho hắn không đến mức bị té ngã.

Hai người khó khăn đi ra khỏi bụi cây, nhưng lấy tu vi của nữ tu kia cùng với bộ dáng hiện giờ của Diệp Nam Kỳ, chỉ sợ khó có thể ngăn cản ma khí ở đây. Tư Cửu Lê nắm tay Nguyễn Đường đi thẳng ra ngoài, hắn cố tình phát ra một chút tiếng động, "Diệp Nam Kỳ, là ta, Tư Cửu Lê."

Thân thể Diệp Nam Kỳ nguyên bản đang căng chặt hơi hơi thả lỏng một chút, hô hấp của hắn sâu mấy phần, muốn nói cái gì, nhưng lục phủ ngũ tạng lại như bị đảo lộn, vô cùng đau đớn, làm hắn căn bản không nói nên lời.

Hắn chỉ đành phải gật gật đầu, ý bảo mình thấy được.

"Trước tiên rời khỏi nơi này rồi nói sau," Tư Cửu Lê vững giọng nói, "Nơi này bốn phía đều là ma khí, đối với các ngươi không tốt."

Nữ tu kia nhìn Tư Cửu Lê, có chút nghi hoặc, nhưng nàng vẫn miễn cưỡng đỡ lấy Diệp Nam Kỳ, đi ra bên ngoài.

May mắn, bên ngoài đã không còn người.

Mấy người tìm một sơn động kín đáo, lại thiết lập trận pháp cách âm, lúc này mới trò chuyện với nhau.

Vẫn là vị nữ tu kia mở miệng trước, nàng cảnh giác nhìn Tư Cửu Lê, "Ngươi vì cái gì không bị ma khí ảnh hưởng?"

Tư Cửu Lê liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó chậm rãi nói, "Ta là hỗn huyết, trong thân thể có huyết mạch Ma tộc."

Diệp Nam Kỳ nhìn thoáng qua nữ tu kia, lãnh đạm lên tiếng, "Thẩm Độ Lê, hắn không có vấn đề."

Thẩm Độ Lê há miệng thở dốc, còn muốn nói gì nữa, nhưng hiện tại nàng cùng Diệp Nam Kỳ đang ở thế yếu, nếu lại tiếp tục dò hỏi, phỏng chừng tình huống sẽ bất lợi đối với bọn họ.

Nàng cũng không phải người không biết thời thế, nghe Diệp Nam Kỳ nói như vậy thì ngậm miệng lại.

Nhưng Nguyễn Đường lại lay góc áo Tư Cửu Lê, nhút nhát sợ sệt nhìn hai người bọn họ, giải thích một câu, "Chúng ta, chúng ta tới đây để tìm đồ vật, tìm được đồ vật rồi, vừa mới chuẩn bị rời đi thì gặp phải các ngươi."

Tư Cửu Lê nắm chặt tay Nguyễn Đường, trải trên mặt đất một bộ quần áo, lúc này mới cho Nguyễn Đường ngồi xuống.

Hắn giúp Nguyễn Đường lau sạch bùn đất trên tay cùng trên mặt vừa rồi không cẩn thận dính phải, động tác cẩn thận, đáy mắt còn có vài phần ôn nhu.

Thẩm Độ Lê nhìn qua Nguyễn Đường, thiếu niên kia ngoan ngoãn đáng yêu, còn có chút mềm mại, nhìn thế nào cũng không giống người mà loại hung thần ác sát như Tư Cửu Lê này sẽ mang theo bên người.



Cố tình Tư Cửu Lê lại sủng nịch thiếu niên này đến cực điểm. Nàng nghĩ nghĩ, đánh giá Tư Cửu Lê có lẽ cũng không phải ác nhân cả người đều là huyết khí cùng ma khí như mình tưởng.

"Các ngươi gặp phải chuyện gì, sao lại chật vật như vậy?"

Tư Cửu Lê giúp Nguyễn Đường lau tay xong, lúc này mới thong thả ung dung hỏi một câu.

Hắn vốn không có nhiều lòng đồng cảm với người khác, nhưng lúc trước mới xuất hiện một đám người lai lịch không rõ, thậm chí còn có chút quái dị, Tư Cửu Lê luôn cảm thấy hơi bất an.

Diệp Nam Kỳ ho nhẹ một tiếng, sắc môi trở nên trắng bệch, "Chúng ta vốn đang đi tìm kiếm chút thiên tài địa bảo, nhưng khi đi được một nửa, thân thể của ta đột nhiên xảy ra vấn đề."

Trước khi hắn rời đi, thân thể Lâm Hư Tiên Tôn tựa hồ đã rất yếu rồi, hắn tới bí cảnh này là muốn thử thời vận, tìm kiếm xem có thiên tài địa bảo nào có thể chữa khỏi cho Lâm Hư Tiên Tôn được hay không.

Nhưng nhìn Tư Cửu Lê trước mặt, hắn lập tức nghĩ tới mình cùng Lâm Hư Tiên Tôn đã bất hòa, lời này làm sao cũng không nói lên được, đành phải trực tiếp cho qua.

Tư Cửu Lê nhìn Diệp Nam Kỳ, phát hiện sắc mặt của hắn hơi phát xanh, hô hấp cũng mỏng manh hơn một chút, thay vì nói là xảy ra vấn đề, không bằng nói là trúng độc thì đúng hơn.

Nguyễn Đường nhìn Diệp Nam Kỳ một lúc lâu, trực tiếp để hệ thống rà quét một chút.

【 ký chủ, Diệp Nam Kỳ hình như đã trúng độc từ rất lâu trước đó, chỉ là có lực lượng nào đó áp chế độc tính này xuống, cho nên mấy năm nay hắn mới không có vấn đề gì. Nhưng đại khái là thời gian đã lâu lắm rồi, lực lượng áp chế độc tính cho hắn đã dần dần biến mất, cho nên thân thể Diệp Nam Kỳ mới xảy ra vấn đề. 】

【 hơn nữa, áp chế càng lâu, sau này phản phệ cũng càng nghiêm trọng. 】

Nguyễn Đường kinh ngạc, cậu kéo kéo góc áo Tư Cửu Lê, tiến đến bên tai Tư Cửu Lê nhỏ giọng nói cho hắn kết quả rà quét của hệ thống.

Tư Cửu Lê lập tức nghĩ tới cây Xích Ly Thảo trong không gian trữ vật của mình.

Hắn trầm mặt nhìn về phía Diệp Nam Kỳ, "Thân thể của ngươi sợ là bị trúng độc, ngươi lúc trước có ấn tượng gì không?"

Diệp Nam Kỳ ngẩn ra, hắn nỗ lực hồi tưởng lại có phải bị người hạ độc rồi hay không, nhưng những ký ức quá xa xôi đều đã mơ hồ, hắn không nhớ rõ lắm.

Ký ức hắn như bị sương mù bao phủ, hình thành một lỗ hổng, chỉ cần hắn vừa nhớ tới liền đau đầu đến muốn nứt ra.

Diệp Nam Kỳ xoa xoa trán, có chút gian nan mở miệng, "Ta không nhớ rõ."



Không biết là loại độc gì, cũng không biết rốt cuộc là hạ khi nào, điều này làm cho bọn họ lâm vào khốn cảnh.

"Vậy, vậy mấy kẻ đuổi theo các ngươi là sao?"

Hơn nửa ngày, Tư Cửu Lê mới mở miệng.

Có Lâm Hư Tiên Tôn ở đây, chắc chắn sẽ không để Diệp Nam Kỳ xảy ra chuyện.

Dù sao ở kiếp trước Lâm Hư Tiên Tôn còn chết trước Diệp Nam Kỳ, thẳng đến khi hắn dẫn theo Ma quân tấn công vào Thiên Tê Tông, Diệp Nam Kỳ vẫn sống được rất tốt, không giống như bị trúng độc.

Nhắc tới mấy người kia, sắc mặt Thẩm Độ Lê khó coi thấy rõ, bên trong ẩn giấu một chút sợ hãi, nàng theo bản năng nắm chặt ngón tay, "Bọn họ, bắt đi mấy tên đệ tử."

"Tiến vào bí cảnh đều là thiên chi kiêu tử của các đại tông môn, tuy chưa gặp qua nhưng cũng đã từng nghe tên, những người đó tu vi cao như vậy, ta không thể nào không có một chút ấn tượng, bọn họ có lẽ là trộm lẻn vào."

"Bọn họ ỷ vào tu vi cao hơn những người khác một bậc, nhân lúc những người khác không chú ý thì đánh lén, sau đó mang những người đó đi."

Mang đi không chỉ là người của Thiên Tê Tông, còn có đệ tử của những tông môn khác.

"Ta trúng độc, không thể che giấu hành tung của mình, bị bọn họ phát hiện, cho nên mới một đường chạy trốn tới nơi này."

Diệp Nam Kỳ rũ mắt, chút khí phách hăng hái cùng trương dương dưới đáy mắt đều biến mất, âm thanh hắn trầm thấp, thần sắc có chút mờ mịt.

"Hơn nữa bọn họ rất kỳ quái," Thẩm Độ Lê tiếp tục mở miệng, "Tiến vào bí cảnh nhưng vừa không giết người vừa không đoạt bảo, ngược lại đánh lén những người khác sau đó bắt họ đi, những người này rốt cuộc đánh chủ ý gì?"

Tư Cửu Lê trầm mặc một lúc lâu, lúc sau mới mở miệng, "Trước đó Thiên Tê Tông cũng đã xảy ra vài vụ đệ tử mất tích, sống không thấy người chết không thấy xác, vô luận thế nào cũng không tìm được."

Nghe Tư Cửu Lê nói những lời này, Thẩm Độ Lê toàn thân nháy mắt nổi lên một tầng da gà, nàng nhìn về phía Tư Cửu Lê, "Ngươi có ý gì?"

Tư Cửu Lê cười cười, "Ta chỉ là cảm thấy thật trùng hợp mà thôi."

Kẻ bắt những đệ tử đó, có quan hệ gì với Thiên Tê Tông sao?

Kẻ đó trong Thiên Tê Tông rốt cuộc sắm vai dạng nhân vật gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau