Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng
Chương 104: Thỏ con ngoan ngoãn 39
Thẩm Độ Lê mở to hai mắt, không dám tin tưởng nhìn y, "Ngài có biết hay không, hắn vẫn luôn đợi ngài tới?"
Ánh mắt Lâm Hư Tiên Tôn dừng trên người Diệp Nam Kỳ một chốc ngắn ngủi, mang theo một chút ôn nhu, y nhẹ giọng nói, "Ta biết."
"Nhưng vậy thì sao?" Y quay đầu nhìn Thẩm Độ Lê, con ngươi nhạt màu có vài phần lãnh đạm, y trần thuật một sự thật, "Ta sắp chết rồi."
"Chẳng lẽ muốn ta nói cho hắn, là ta dùng cấm thuật cứu hắn, chính mình thì lại sắp chết? Nam Kỳ sẽ không tiếp thu, hắn sẽ chỉ sống trong đau khổ cùng bi thống cả đời, hận không thể đem cái mạng này trả lại cho ta."
"Nếu là như vậy, còn không bằng coi như từ đầu đến cuối ta chưa từng tới đây," Lâm Hư Tiên Tôn nhận lấy Xích Ly Thảo Tư Cửu Lê đưa qua, dùng linh lực phá vỏ, làm nước quả tràn ra, từng chút từng chút một đút vào trong miệng Diệp Nam Kỳ, "Ta không cho hắn hy vọng, hắn tự nhiên sẽ không thống khổ."
"Hắn về sau, sẽ sống tốt."
Lâm Hư Tiên Tôn nói như vậy, Thẩm Độ Lê lại không còn lời nào để nói.
Nhìn bộ dáng Diệp Nam Kỳ thích Lâm Hư Tiên Tôn như vậy, nếu hắn biết sự thật, nhất định sẽ nổi điên.
Lâm Hư Tiên Tôn suy xét cũng có vài phần đạo lý.
Nàng ngồi ở một bên lau khóe mắt, đáy lòng vừa buồn bực lại vừa khó chịu.
Vì cái gì giữa Lâm Hư Tiên Tôn và Diệp Nam Kỳ nhất định phải có một người chết, không thể để cả hai cùng sống sót sao?
Thẩm Diệu cầm khăn lau nước mắt cho Thẩm Độ Lê, hắn tựa hồ đã đoán được Thẩm Độ Lê đang suy nghĩ gì, vững giọng nói, "Cô nương ngốc."
"Hạt giống bông hoa kia là linh thực của người Tiên giới lưu lại từ rất lâu rất lâu trước kia, nghe nói có thể làm người chết sống lại, có thể làm xương trắng mọc ra thịt. Tuy nhiên nếu muốn nó sinh trưởng nở hoa, cần phải ngày ngày tưới bằng máu tươi cùng linh khí."
"Linh thực này sinh trưởng như thế nào, có quan hệ với tâm của người tưới," Thần sắc Thẩm Diệu có vài phần cảm khái, "Nếu như muốn cứu Diệp Nam Kỳ, người trồng hoa phải ôm ấp tình yêu sâu đậm nhất đối với Diệp Nam Kỳ, bức thiết hy vọng Diệp Nam Kỳ có thể khôi phục."
Thẩm Độ Lê mím chặt môi, hậu tri hậu giác nhớ ra, Diệp Nam Kỳ là một cô nhi, trên thế gian này hắn đã không còn người thân.
Cộng thêm đóa hoa yêu này cần cắn nuốt không ít linh khí cùng máu thịt, nếu đổi thành những người khác, sợ là đã sớm biến thành một khối thi thể.
Chuyện này trừ bỏ Lâm Hư Tiên Tôn, ai cũng không thể hoàn thành.
"Bởi vì tác dụng của linh thực quá mức cường đại, cho nên kết cục của người tưới luôn vô cùng thê thảm. Vì phòng ngừa loại chuyện này tiếp tục phát sinh, Tu chân Giới liệt loại hoa này vào hàng cấm thuật."
"Không nghĩ tới, Lâm Hư Tiên Tôn vậy mà tìm được hạt giống hoa, còn trồng được đến khi hoa nở."
Thẩm Độ Lê không nói gì, nàng nhìn Lâm Hư Tiên Tôn đem hoa đút cho Diệp Nam Kỳ, sau đó lại nhét vào miệng Diệp Nam Kỳ một viên đan dược.
Có lẽ là do đóa hoa kia dược hiệu quá bá đạo, cần đồ vật khác tới trung hòa.
Ngón tay hơi lạnh của Lâm Hư Tiên Tôn sờ lên trán Diệp Nam Kỳ, lại dùng linh khí tra xét một lúc, sau khi cảm giác được độc trong cơ thể Diệp Nam Kỳ đang dần dần bị áp chế, y mới thả lỏng cơ thể.
"Được rồi, hẳn là không qua bao lâu sau hắn sẽ tỉnh."
Y vừa mới chuẩn bị rời đi, Diệp Nam Kỳ lại như phát hiện điều gì, chợt vươn một bàn tay ra nắm lấy cổ tay Lâm Hư Tiên Tôn.
Diệp Nam Kỳ nhắm chặt mắt, nhíu mày, khàn giọng gọi, "Sư tôn."
Lâm Hư Tiên Tôn nhìn về phía Thẩm Diệu, "Thẩm tông chủ, các ngươi trước đi ra ngoài chờ ta một lát, có một số việc ta muốn nói với ngài."
Thẩm Diệu nhìn thoáng qua bàn tay Diệp Nam Kỳ nắm lấy tay Lâm Hư Tiên Tôn, lại nhìn thoáng qua sắc mặt bình tĩnh của Lâm Hư Tiên Tôn, đột nhiên có chút không đành lòng.
Hắn lôi kéo Thẩm Độ Lê đi ra ngoài, Tư Cửu Lê cũng thức thời bế Nguyễn Đường ra cửa, còn rất săn sóc đóng cửa lại giúp hai người.
Lâm Hư Tiên Tôn thở dài nhẹ nhõm một hơi, y cúi đầu nhìn Diệp Nam Kỳ, ngón tay chạm vào bạc môi trắng bệch của Diệp Nam Kỳ, ánh mắt giật giật.
Chần chờ một lúc lâu, y cuối cùng vẫn không có hôn lên.
Y bắt lấy cái tay kia của Diệp Nam Kỳ, tiến đến bên tai Diệp Nam Kỳ nhẹ giọng nói, "Sư tôn không đi."
"Sư tôn đi lấy cho ngươi cái này, ngươi buông ra một chút được không?"
Diệp Nam Kỳ ở trong mộng như phát hiện ra, hắn giật giật ngón tay, chần chờ buông ra, mà Lâm Hư Tiên Tôn lại chậm rãi kéo ngón tay hắn ra, rút tay mình ra ngoài.
Y đắp lại chăn cho Diệp Nam Kỳ, lúc sau mới nhẹ bước chân đi ra ngoài.
Cửa phòng vang lên tiếng động nhỏ, sau đó chậm rãi khép lại.
Cánh cửa mỏng manh lại như một lá chắn vô hình ngăn cách giữa hai người.
Y vĩnh viễn cách Diệp Nam Kỳ một cánh cửa.
Lâm Hư Tiên Tôn vuốt ve đầu ngón tay của mình, nghĩ đến mình vừa rồi có chạm nhẹ vào Diệp Nam Kỳ, tâm tình cũng tốt lên không ít. Y đi hướng phòng nghị sự, Thẩm Diệu còn có Tư Cửu Lê đều đang chờ y ở đây.
"Thẩm tông chủ, ta biết những đệ tử mất tích đó ở nơi nào."
Lâm Hư Tiên Tôn đi thẳng vào vấn đề, thần sắc y bình tĩnh ngoài dự đoán, thậm chí còn có mấy phần thoải mái.
Thẩm Diệu nhìn chằm chằm vào y, cũng không nói chen vào, chờ Lâm Hư Tiên Tôn tiếp tục nói.
"Từ rất lâu trước kia, tông chủ Thiên Tê Tông đã bắt đầu bắt giữ đệ tử làm thí nghiệm," Lâm Hư Tiên Tôn sửa sang lại ngôn ngữ, sau đó nói, "Trận chiến cùng Ma tộc lúc trước, nhìn như là Thiên Tê Tông chúng ta được lời, nhưng trên thực tế tông chủ bị trọng thương, tu vi của hắn cũng trì trệ không tiến, cuộc đời này có lẽ vô duyên với tiên đạo."
"Ta không biết trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết lúc sau Thiên Tê Tông không ngừng có đệ tử mất tích, tuy rằng cũng không tìm thấy được, nhưng ta có chú ý tới. Ta trộm theo dõi tông chủ, lúc này mới phát hiện hắn hình như đang lợi dụng những đệ tử này làm thí nghiệm gì đó."
"Sau đó ta mới biết, hắn đây là đem linh khí cùng tu vi trong cơ thể người tu luyện rót vào cơ thể mình, cường ngạnh đề cao tu vi chính mình."
"Nam Kỳ là Thiên linh căn trời sinh, tu luyện cũng là làm ít công to, không đợi ta nói chuyện này cho những người khác, tông chủ đã đặt mục tiêu lên người Nam Kỳ. Hắn muốn moi linh căn của Nam Kỳ ra tiến hành nghiên cứu, ý đồ đạt được linh khí cuồn cuộn không ngừng."
"Lúc ấy ta phát hiện ra mục đích của hắn, làm bộ vô tình phá hủy hành động của hắn, nhưng ta cũng bởi vậy mà bị thương, còn Nam Kỳ bị hắn hạ độc. Tông chủ muốn dùng độc này khống chế Nam Kỳ, đề phòng hắn chạy mất."
"Mặc dù ta đã nhanh chóng ngăn chặn chất độc, nhưng một thời gian sau ta cũng bị theo dõi, Thiên Tê Tông lúc nào cũng có người giám sát hành động của ta, sau lại, có lẽ là sợ ta biết chút gì đó, tông chủ cũng đình chỉ hành động một đoạn thời gian."
"Không lâu trước kia đệ tử tông môn lại tiếp tục mất tích, ta biết là bọn họ lại bắt đầu hành động."
Lông mi Lâm Hư Tiên Tôn rung lên nhè nhẹ, y nắm chặt ngón tay, đem tất cả những điều mình biết đều nói ra.
Cũng chính là lúc ấy, y lo lắng tông chủ sẽ tiếp tục xuống tay với Nam Kỳ, cho nên mới đuổi Diệp Nam Kỳ ra khỏi tông môn.
"Ta biết bọn họ giam giữ những đệ tử đó ở nơi nào, ta có thể mang các ngươi đi." Lâm Hư Tiên Tôn nhìn về phía Thẩm Diệu, tiếp tục nói.
Ánh mắt Lâm Hư Tiên Tôn dừng trên người Diệp Nam Kỳ một chốc ngắn ngủi, mang theo một chút ôn nhu, y nhẹ giọng nói, "Ta biết."
"Nhưng vậy thì sao?" Y quay đầu nhìn Thẩm Độ Lê, con ngươi nhạt màu có vài phần lãnh đạm, y trần thuật một sự thật, "Ta sắp chết rồi."
"Chẳng lẽ muốn ta nói cho hắn, là ta dùng cấm thuật cứu hắn, chính mình thì lại sắp chết? Nam Kỳ sẽ không tiếp thu, hắn sẽ chỉ sống trong đau khổ cùng bi thống cả đời, hận không thể đem cái mạng này trả lại cho ta."
"Nếu là như vậy, còn không bằng coi như từ đầu đến cuối ta chưa từng tới đây," Lâm Hư Tiên Tôn nhận lấy Xích Ly Thảo Tư Cửu Lê đưa qua, dùng linh lực phá vỏ, làm nước quả tràn ra, từng chút từng chút một đút vào trong miệng Diệp Nam Kỳ, "Ta không cho hắn hy vọng, hắn tự nhiên sẽ không thống khổ."
"Hắn về sau, sẽ sống tốt."
Lâm Hư Tiên Tôn nói như vậy, Thẩm Độ Lê lại không còn lời nào để nói.
Nhìn bộ dáng Diệp Nam Kỳ thích Lâm Hư Tiên Tôn như vậy, nếu hắn biết sự thật, nhất định sẽ nổi điên.
Lâm Hư Tiên Tôn suy xét cũng có vài phần đạo lý.
Nàng ngồi ở một bên lau khóe mắt, đáy lòng vừa buồn bực lại vừa khó chịu.
Vì cái gì giữa Lâm Hư Tiên Tôn và Diệp Nam Kỳ nhất định phải có một người chết, không thể để cả hai cùng sống sót sao?
Thẩm Diệu cầm khăn lau nước mắt cho Thẩm Độ Lê, hắn tựa hồ đã đoán được Thẩm Độ Lê đang suy nghĩ gì, vững giọng nói, "Cô nương ngốc."
"Hạt giống bông hoa kia là linh thực của người Tiên giới lưu lại từ rất lâu rất lâu trước kia, nghe nói có thể làm người chết sống lại, có thể làm xương trắng mọc ra thịt. Tuy nhiên nếu muốn nó sinh trưởng nở hoa, cần phải ngày ngày tưới bằng máu tươi cùng linh khí."
"Linh thực này sinh trưởng như thế nào, có quan hệ với tâm của người tưới," Thần sắc Thẩm Diệu có vài phần cảm khái, "Nếu như muốn cứu Diệp Nam Kỳ, người trồng hoa phải ôm ấp tình yêu sâu đậm nhất đối với Diệp Nam Kỳ, bức thiết hy vọng Diệp Nam Kỳ có thể khôi phục."
Thẩm Độ Lê mím chặt môi, hậu tri hậu giác nhớ ra, Diệp Nam Kỳ là một cô nhi, trên thế gian này hắn đã không còn người thân.
Cộng thêm đóa hoa yêu này cần cắn nuốt không ít linh khí cùng máu thịt, nếu đổi thành những người khác, sợ là đã sớm biến thành một khối thi thể.
Chuyện này trừ bỏ Lâm Hư Tiên Tôn, ai cũng không thể hoàn thành.
"Bởi vì tác dụng của linh thực quá mức cường đại, cho nên kết cục của người tưới luôn vô cùng thê thảm. Vì phòng ngừa loại chuyện này tiếp tục phát sinh, Tu chân Giới liệt loại hoa này vào hàng cấm thuật."
"Không nghĩ tới, Lâm Hư Tiên Tôn vậy mà tìm được hạt giống hoa, còn trồng được đến khi hoa nở."
Thẩm Độ Lê không nói gì, nàng nhìn Lâm Hư Tiên Tôn đem hoa đút cho Diệp Nam Kỳ, sau đó lại nhét vào miệng Diệp Nam Kỳ một viên đan dược.
Có lẽ là do đóa hoa kia dược hiệu quá bá đạo, cần đồ vật khác tới trung hòa.
Ngón tay hơi lạnh của Lâm Hư Tiên Tôn sờ lên trán Diệp Nam Kỳ, lại dùng linh khí tra xét một lúc, sau khi cảm giác được độc trong cơ thể Diệp Nam Kỳ đang dần dần bị áp chế, y mới thả lỏng cơ thể.
"Được rồi, hẳn là không qua bao lâu sau hắn sẽ tỉnh."
Y vừa mới chuẩn bị rời đi, Diệp Nam Kỳ lại như phát hiện điều gì, chợt vươn một bàn tay ra nắm lấy cổ tay Lâm Hư Tiên Tôn.
Diệp Nam Kỳ nhắm chặt mắt, nhíu mày, khàn giọng gọi, "Sư tôn."
Lâm Hư Tiên Tôn nhìn về phía Thẩm Diệu, "Thẩm tông chủ, các ngươi trước đi ra ngoài chờ ta một lát, có một số việc ta muốn nói với ngài."
Thẩm Diệu nhìn thoáng qua bàn tay Diệp Nam Kỳ nắm lấy tay Lâm Hư Tiên Tôn, lại nhìn thoáng qua sắc mặt bình tĩnh của Lâm Hư Tiên Tôn, đột nhiên có chút không đành lòng.
Hắn lôi kéo Thẩm Độ Lê đi ra ngoài, Tư Cửu Lê cũng thức thời bế Nguyễn Đường ra cửa, còn rất săn sóc đóng cửa lại giúp hai người.
Lâm Hư Tiên Tôn thở dài nhẹ nhõm một hơi, y cúi đầu nhìn Diệp Nam Kỳ, ngón tay chạm vào bạc môi trắng bệch của Diệp Nam Kỳ, ánh mắt giật giật.
Chần chờ một lúc lâu, y cuối cùng vẫn không có hôn lên.
Y bắt lấy cái tay kia của Diệp Nam Kỳ, tiến đến bên tai Diệp Nam Kỳ nhẹ giọng nói, "Sư tôn không đi."
"Sư tôn đi lấy cho ngươi cái này, ngươi buông ra một chút được không?"
Diệp Nam Kỳ ở trong mộng như phát hiện ra, hắn giật giật ngón tay, chần chờ buông ra, mà Lâm Hư Tiên Tôn lại chậm rãi kéo ngón tay hắn ra, rút tay mình ra ngoài.
Y đắp lại chăn cho Diệp Nam Kỳ, lúc sau mới nhẹ bước chân đi ra ngoài.
Cửa phòng vang lên tiếng động nhỏ, sau đó chậm rãi khép lại.
Cánh cửa mỏng manh lại như một lá chắn vô hình ngăn cách giữa hai người.
Y vĩnh viễn cách Diệp Nam Kỳ một cánh cửa.
Lâm Hư Tiên Tôn vuốt ve đầu ngón tay của mình, nghĩ đến mình vừa rồi có chạm nhẹ vào Diệp Nam Kỳ, tâm tình cũng tốt lên không ít. Y đi hướng phòng nghị sự, Thẩm Diệu còn có Tư Cửu Lê đều đang chờ y ở đây.
"Thẩm tông chủ, ta biết những đệ tử mất tích đó ở nơi nào."
Lâm Hư Tiên Tôn đi thẳng vào vấn đề, thần sắc y bình tĩnh ngoài dự đoán, thậm chí còn có mấy phần thoải mái.
Thẩm Diệu nhìn chằm chằm vào y, cũng không nói chen vào, chờ Lâm Hư Tiên Tôn tiếp tục nói.
"Từ rất lâu trước kia, tông chủ Thiên Tê Tông đã bắt đầu bắt giữ đệ tử làm thí nghiệm," Lâm Hư Tiên Tôn sửa sang lại ngôn ngữ, sau đó nói, "Trận chiến cùng Ma tộc lúc trước, nhìn như là Thiên Tê Tông chúng ta được lời, nhưng trên thực tế tông chủ bị trọng thương, tu vi của hắn cũng trì trệ không tiến, cuộc đời này có lẽ vô duyên với tiên đạo."
"Ta không biết trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết lúc sau Thiên Tê Tông không ngừng có đệ tử mất tích, tuy rằng cũng không tìm thấy được, nhưng ta có chú ý tới. Ta trộm theo dõi tông chủ, lúc này mới phát hiện hắn hình như đang lợi dụng những đệ tử này làm thí nghiệm gì đó."
"Sau đó ta mới biết, hắn đây là đem linh khí cùng tu vi trong cơ thể người tu luyện rót vào cơ thể mình, cường ngạnh đề cao tu vi chính mình."
"Nam Kỳ là Thiên linh căn trời sinh, tu luyện cũng là làm ít công to, không đợi ta nói chuyện này cho những người khác, tông chủ đã đặt mục tiêu lên người Nam Kỳ. Hắn muốn moi linh căn của Nam Kỳ ra tiến hành nghiên cứu, ý đồ đạt được linh khí cuồn cuộn không ngừng."
"Lúc ấy ta phát hiện ra mục đích của hắn, làm bộ vô tình phá hủy hành động của hắn, nhưng ta cũng bởi vậy mà bị thương, còn Nam Kỳ bị hắn hạ độc. Tông chủ muốn dùng độc này khống chế Nam Kỳ, đề phòng hắn chạy mất."
"Mặc dù ta đã nhanh chóng ngăn chặn chất độc, nhưng một thời gian sau ta cũng bị theo dõi, Thiên Tê Tông lúc nào cũng có người giám sát hành động của ta, sau lại, có lẽ là sợ ta biết chút gì đó, tông chủ cũng đình chỉ hành động một đoạn thời gian."
"Không lâu trước kia đệ tử tông môn lại tiếp tục mất tích, ta biết là bọn họ lại bắt đầu hành động."
Lông mi Lâm Hư Tiên Tôn rung lên nhè nhẹ, y nắm chặt ngón tay, đem tất cả những điều mình biết đều nói ra.
Cũng chính là lúc ấy, y lo lắng tông chủ sẽ tiếp tục xuống tay với Nam Kỳ, cho nên mới đuổi Diệp Nam Kỳ ra khỏi tông môn.
"Ta biết bọn họ giam giữ những đệ tử đó ở nơi nào, ta có thể mang các ngươi đi." Lâm Hư Tiên Tôn nhìn về phía Thẩm Diệu, tiếp tục nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất