Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng
Chương 105: Thỏ con ngoan ngoãn 40
Thẩm Diệu nhìn qua Lâm Hư Tiên Tôn, sắc mặt có chút trầm trọng, "Ngài có thể xác định lời ngài nói, không có nửa câu nói dối sao?"
Lâm Hư Tiên Tôn nhàn nhạt cười, "Tuyệt không nửa lời nói dối."
Y giấu ở trong lòng nhiều năm như vậy, mỗi khi nghĩ đến những đệ tử vô tội đó cứ như vậy mà chết đi, y rõ ràng biết chân tướng nhưng lại bị nhốt ở Thiên Tê Tông, không thể nói ra nửa lời, nội tâm y luôn áy náy bất an.
Hiện giờ, y rốt cuộc có thể nói ra.
Thẩm Diệu trầm ngâm một lúc, lát sau mới chậm rãi mở miệng, "Lâm Hư Tiên Tôn, việc này rất trọng đại, lại liên quan đến thanh danh Thiên Tê Tông, ngài cũng biết, ta không thể chỉ nghe lời từ một phía của ngài đã vội kết luận tội danh Thiên Tê Tông."
"Chuyện này, ta sẽ liên hợp tông chủ năm đại tông môn khác đồng loạt thương lượng, chờ đưa ra kết luận sẽ cùng ngài nói sau."
Lâm Hư Tiên Tôn đương nhiên cũng biết, dù sao Thiên Tê Tông sừng sững ở Tu chân Giới nhiều năm như vậy, thanh danh bên ngoài đã in sâu vào lòng người. Nếu đột nhiên có người nói Thiên Tê Tông đang làm ra vài hành động gì đó khác thường, sợ là cũng không có người tin tưởng.
Y dừng một chút, nghiêm túc nhìn về phía Thẩm Diệu, "Nếu cần thiết có thể sưu hồn, chứng cứ trong trí nhớ của ta không thể giả được."
Thẩm Diệu cả kinh, cười khổ nói, "Ngài thật đúng là lớn mật."
Sưu Hồn Thuật xác thật có thể nhìn thấy được những đồ vật lưu giữ trong ký ức, nhưng đối với thân thể người sẽ để lại tổn thương không thể xóa nhòa.
Lâm Hư Tiên Tôn không có trả lời, chỉ cố chấp nhìn Thẩm Diệu.
Thẩm Diệu nhìn thái độ y kiên quyết như vậy, cũng đành đồng ý. Đêm ngày hôm đó, hắn tìm tới mấy vị tông chủ tông môn, để bọn họ nhìn xem đệ tử tông môn mình có bị mất tích ở trong bí cảnh hay không.
Mấy vị tông chủ hai mặt nhìn nhau, lại thấy Thẩm Diệu kiên định như thế thì cũng bán tín bán nghi bắt đầu điều tra đệ tử tông môn mình.
Trừ bỏ những mệnh bài bị nát bên trong bí cảnh, mỗi tông môn phần lớn đều biến mất 2 - 3 đệ tử nội môn, sống không thấy người chết không thấy xác.
Cho dù có lục soát khắp bí cảnh cũng không tìm ra được.
Nếu không phải cố tình điều tra, bọn họ có lẽ cũng không phát hiện ra chuyện này, bởi vì trong quá trình rèn luyện, có người tử vong cùng mất tích là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng mỗi tông môn đều bị mất tích số đệ tử không nhiều lắm, điều này quá mức trùng hợp.
Thẩm Diệu lúc này mới cho những người khác lui xuống, còn thiết lập một trận pháp cách âm, sau đó một năm một mười thuật lại chuyện Thẩm Độ Lê cùng Diệp Nam Kỳ gặp được 8 người kia, những việc bọn chúng làm cùng với tình huống Lâm Hư Tiên Tôn kể trên cho mấy vị tông chủ.
"Có người ngầm tiến vào bí cảnh, còn trộm bắt đi các đệ tử tông môn."
"Nghe nói Thiên Tê Tông từ mấy năm trước cũng đã bắt đầu có đệ tử mất tích hoặc nhiều hoặc ít. Nếu cứ để Thiên Tê Tông tiếp tục tùy ý hành động, nói không chừng những đệ tử khác của chúng ta cũng sẽ gặp tai ương."
Rốt cuộc nhân loại vẫn luôn không biết thỏa mãn, chẳng lẽ sau khi tông chủ Thiên Tê Tông hấp thu xong linh khí cùng tu vi của những người khác còn sẽ ngại tu vi không đủ sao?
Nói không chừng sau này còn nhắm đến những người tu vi cao như bọn họ.
Cộng thêm những đệ tử mất tích đó có rất nhiều người xuất thân từ thế gia tu chân, những đệ tử đó nếu thật sự mất tích, các thế gia tu chân này phỏng chừng sẽ kẻ đầu tiên tìm tới cửa.
Nếu làm lớn chuyện, thực sự khó giải quyết.
Mấy vị tông chủ này trong lòng đều có tính toán riêng, một vị trong đó mở miệng hỏi, "Lâm Hư Tiên Tôn có thể bảo đảm, những điều y nói đều là sự thật sao?"
"Lâm Hư Tiên Tôn nói có thể sưu hồn, y tuyệt không có nửa câu nói dối."
Mấy vị tông chủ trầm mặc một thời gian, ngay sau đó tầm mắt chạm nhau, sau một lúc lâu mới gật đầu, "Để Lâm Hư Tiên Tôn đến đây đi."
Thẩm Diệu thở dài nhẹ nhõm một hơi, gật gật đầu.
Xét thấy động tác tìm kiếm đệ tử lúc trước có lẽ cũng đã rút dây động rừng, Thẩm Diệu quyết định thừa dịp này đánh úp, trực tiếp đánh vào Thiên Tê Tông, mang những đệ tử đó đi.
Vào ban đêm cùng ngày, các vị tông chủ cùng Lâm Hư Tiên Tôn xuất phát, phía sau bọn họ đi theo mấy vị trưởng lão cùng đệ tử tinh nhuệ của các đại tông môn.
Chờ đến buổi sáng ngày mai còn sẽ có một bộ phận thế gia tu chân đến chi viện, rốt cuộc rất nhiều đệ tử mất tích đều là con cháu của những thế gia tu chân này. Toàn bộ Thiên Tê Tông đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị thua cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Cũng trong đêm khuya ngày hôm đó, nửa canh giờ sau khi Lâm Hư Tiên Tôn rời đi, Diệp Nam Kỳ cuối cùng cũng mở mắt, tỉnh lại.
Lâm Hư Tiên Tôn nhàn nhạt cười, "Tuyệt không nửa lời nói dối."
Y giấu ở trong lòng nhiều năm như vậy, mỗi khi nghĩ đến những đệ tử vô tội đó cứ như vậy mà chết đi, y rõ ràng biết chân tướng nhưng lại bị nhốt ở Thiên Tê Tông, không thể nói ra nửa lời, nội tâm y luôn áy náy bất an.
Hiện giờ, y rốt cuộc có thể nói ra.
Thẩm Diệu trầm ngâm một lúc, lát sau mới chậm rãi mở miệng, "Lâm Hư Tiên Tôn, việc này rất trọng đại, lại liên quan đến thanh danh Thiên Tê Tông, ngài cũng biết, ta không thể chỉ nghe lời từ một phía của ngài đã vội kết luận tội danh Thiên Tê Tông."
"Chuyện này, ta sẽ liên hợp tông chủ năm đại tông môn khác đồng loạt thương lượng, chờ đưa ra kết luận sẽ cùng ngài nói sau."
Lâm Hư Tiên Tôn đương nhiên cũng biết, dù sao Thiên Tê Tông sừng sững ở Tu chân Giới nhiều năm như vậy, thanh danh bên ngoài đã in sâu vào lòng người. Nếu đột nhiên có người nói Thiên Tê Tông đang làm ra vài hành động gì đó khác thường, sợ là cũng không có người tin tưởng.
Y dừng một chút, nghiêm túc nhìn về phía Thẩm Diệu, "Nếu cần thiết có thể sưu hồn, chứng cứ trong trí nhớ của ta không thể giả được."
Thẩm Diệu cả kinh, cười khổ nói, "Ngài thật đúng là lớn mật."
Sưu Hồn Thuật xác thật có thể nhìn thấy được những đồ vật lưu giữ trong ký ức, nhưng đối với thân thể người sẽ để lại tổn thương không thể xóa nhòa.
Lâm Hư Tiên Tôn không có trả lời, chỉ cố chấp nhìn Thẩm Diệu.
Thẩm Diệu nhìn thái độ y kiên quyết như vậy, cũng đành đồng ý. Đêm ngày hôm đó, hắn tìm tới mấy vị tông chủ tông môn, để bọn họ nhìn xem đệ tử tông môn mình có bị mất tích ở trong bí cảnh hay không.
Mấy vị tông chủ hai mặt nhìn nhau, lại thấy Thẩm Diệu kiên định như thế thì cũng bán tín bán nghi bắt đầu điều tra đệ tử tông môn mình.
Trừ bỏ những mệnh bài bị nát bên trong bí cảnh, mỗi tông môn phần lớn đều biến mất 2 - 3 đệ tử nội môn, sống không thấy người chết không thấy xác.
Cho dù có lục soát khắp bí cảnh cũng không tìm ra được.
Nếu không phải cố tình điều tra, bọn họ có lẽ cũng không phát hiện ra chuyện này, bởi vì trong quá trình rèn luyện, có người tử vong cùng mất tích là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng mỗi tông môn đều bị mất tích số đệ tử không nhiều lắm, điều này quá mức trùng hợp.
Thẩm Diệu lúc này mới cho những người khác lui xuống, còn thiết lập một trận pháp cách âm, sau đó một năm một mười thuật lại chuyện Thẩm Độ Lê cùng Diệp Nam Kỳ gặp được 8 người kia, những việc bọn chúng làm cùng với tình huống Lâm Hư Tiên Tôn kể trên cho mấy vị tông chủ.
"Có người ngầm tiến vào bí cảnh, còn trộm bắt đi các đệ tử tông môn."
"Nghe nói Thiên Tê Tông từ mấy năm trước cũng đã bắt đầu có đệ tử mất tích hoặc nhiều hoặc ít. Nếu cứ để Thiên Tê Tông tiếp tục tùy ý hành động, nói không chừng những đệ tử khác của chúng ta cũng sẽ gặp tai ương."
Rốt cuộc nhân loại vẫn luôn không biết thỏa mãn, chẳng lẽ sau khi tông chủ Thiên Tê Tông hấp thu xong linh khí cùng tu vi của những người khác còn sẽ ngại tu vi không đủ sao?
Nói không chừng sau này còn nhắm đến những người tu vi cao như bọn họ.
Cộng thêm những đệ tử mất tích đó có rất nhiều người xuất thân từ thế gia tu chân, những đệ tử đó nếu thật sự mất tích, các thế gia tu chân này phỏng chừng sẽ kẻ đầu tiên tìm tới cửa.
Nếu làm lớn chuyện, thực sự khó giải quyết.
Mấy vị tông chủ này trong lòng đều có tính toán riêng, một vị trong đó mở miệng hỏi, "Lâm Hư Tiên Tôn có thể bảo đảm, những điều y nói đều là sự thật sao?"
"Lâm Hư Tiên Tôn nói có thể sưu hồn, y tuyệt không có nửa câu nói dối."
Mấy vị tông chủ trầm mặc một thời gian, ngay sau đó tầm mắt chạm nhau, sau một lúc lâu mới gật đầu, "Để Lâm Hư Tiên Tôn đến đây đi."
Thẩm Diệu thở dài nhẹ nhõm một hơi, gật gật đầu.
Xét thấy động tác tìm kiếm đệ tử lúc trước có lẽ cũng đã rút dây động rừng, Thẩm Diệu quyết định thừa dịp này đánh úp, trực tiếp đánh vào Thiên Tê Tông, mang những đệ tử đó đi.
Vào ban đêm cùng ngày, các vị tông chủ cùng Lâm Hư Tiên Tôn xuất phát, phía sau bọn họ đi theo mấy vị trưởng lão cùng đệ tử tinh nhuệ của các đại tông môn.
Chờ đến buổi sáng ngày mai còn sẽ có một bộ phận thế gia tu chân đến chi viện, rốt cuộc rất nhiều đệ tử mất tích đều là con cháu của những thế gia tu chân này. Toàn bộ Thiên Tê Tông đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị thua cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Cũng trong đêm khuya ngày hôm đó, nửa canh giờ sau khi Lâm Hư Tiên Tôn rời đi, Diệp Nam Kỳ cuối cùng cũng mở mắt, tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất