Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng
Chương 40: Giáo bá, mời cậu ăn kẹo 4
Thân thể Thích Nguyên lập tức căng thẳng, khóe môi giật giật, chợt sinh ra vài phần hoảng loạn cùng vô thố.
Trước nay chưa từng có người hỏi hắn như vậy.
Người khác mang cho hắn càng nhiều đều là cảm xúc tiêu cực chán ghét, lạnh nhạt, coi khinh, trốn tránh này đó, cho dù Hứa Diệu cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà Nguyễn Đường lại có thể dễ dàng lộ ra tươi cười với hắn.
Tay Thích Nguyên vô thức nắm chặt, thần sắc hắn có vài phần ngơ ngẩn, tựa hồ là đang ngẩn người, nhưng mà chính hắn lại rõ ràng có thể cảm nhận được, trái tim lãnh ngạnh của mình đã mềm đi vài phần.
Không đợi Thích Nguyên suy nghĩ cẩn thận, cổ tay áo của hắn lại bị nhẹ nhàng túm túm, ánh mắt Nguyễn Đường tỏa sáng nhìn hắn, thần sắc có điểm chờ mong cùng khẩn trương, tựa hồ đang chờ hắn trả lời.
Ánh mắt Thích Nguyên sâu thẳm, một lúc lâu sau, hắn mới gật gật đầu, "Được."
Nguyễn Đường lập tức vui vẻ lên, cậu nhịn không được vươn ngón tay út, móc vào ngón út của Thích Nguyên, mang theo một chút vui mừng cùng nhảy nhót không giấu được, thanh âm cậu mềm mại ngọt ngào, lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện, "Chúng ta đã trở thành bạn tốt."
Hệ thống nói, gần quan được ban lộc.
Cậu nhất định sẽ cứu vớt vầng trăng sáng Thích Nguyên này.
Thích Nguyên nhìn chằm chằm ngón út của mình một lúc lâu, thừa dịp lúc Nguyễn Đường không chú ý, nhịn không được trộm vươn tay chạm vào.
Độ ấm, đã không còn.
Hắn lại làm như không có việc gì thu tay, lật xem sách, thần sắc lạnh băng mà âm trầm, đáy lòng lại ẩn ẩn có chút mất mát.
Hắn như một gốc cây mọc đầy gai nhọn, không ai nguyện ý tới gần hắn, cũng không ai nguyện ý cho dù bị đâm chảy máu cũng muốn ôm hắn.
Cho dù đã trở thành bạn bè, quan hệ giữa Nguyễn Đường cùng Thích Nguyên cũng không có tiến triển gì lớn, Thích Nguyên như cũ bày ra bộ mặt tối tăm lạnh như băng kia, chỉ là thời điểm Nguyễn Đường ở bên tai hắn nói chuyện, hắn cũng sẽ phản hồi một hai câu.
Nhưng hắn vẫn không chịu nhận bữa sáng của Nguyễn Đường, nhiệm vụ của Nguyễn Đường cũng trì trệ thật lâu.
Nếu đổi thành những người khác sớm đã không còn kiên nhẫn, cố tình Nguyễn Đường tâm lại lớn, cậu không để ý chút việc này, mỗi ngày vẫn sẽ hỏi han Thích Nguyên, giúp hắn rót nước, mời hắn ăn kẹo, hoặc là cùng hắn nói chuyện phiếm một hai câu.
"Nguyễn Đường, thầy giáo kêu cậu đi Phòng Giáo Vụ lấy sách giáo khoa còn có đồng phục mới của cậu kìa."
Lớp trưởng từ trong văn phòng ra tới, hô lên với Nguyễn Đường một câu, sau đó lại vội vã đâm đầu chìm vào trong bể sách, trầm mê học tập, cái gì cũng không để ý tới.
Nguyễn Đường mờ mịt ngẩng đầu, sợi tóc ngốc trên đầu vểnh vểnh, trong miệng còn đang ngậm nửa khối kẹo dâu tây chưa ăn xong, nhìn ngây ngốc.
Đợi hơn nửa ngày cậu mới nhớ ra, nguyên chủ là lâm thời chuyển đến trường này, bởi vì sách giáo khoa cùng tài liệu của trường cũ hoàn toàn không giống trường học hiện tại, cầm cũng không dùng được, cho nên yêu cầu mua mới một lần nữa.
Thầy giáo để cậu trước chờ một đoạn thời gian, chờ Phòng Giáo Vụ nhập về sẽ thông báo cậu đi lấy sách giáo khoa mới.
Nguyễn Đường còn không biết Phòng Giáo Vụ ở chỗ nào, muốn tìm ai đó bồi cậu đi cùng, nhưng lại không dám mở miệng.
Đang lúc cậu không biết làm sao, tóc lại bị người nhẹ nhàng xoa xoa, Thích Nguyên làm như không có việc gì thu hồi tay, đầu ngón tay nắn vuốt, đứng lên, dáng người hắn thon dài, vòng eo thon chắc, so với Nguyễn Đường thế mà cao hơn phân nửa cái đầu.
Ngữ điệu Thích Nguyên thanh lãnh, lộ ra một chút xa cách, "Đi thôi."
Nguyễn Đường sửng sốt một chút, hậu tri hậu giác mới phản ứng lại.
Cậu vội vàng bước chân theo sau Thích Nguyên, trong ngực như có chim sẻ nhỏ đang vỗ loạn cánh, đôi má lúm đồng tiền hằn sâu, "Cậu muốn giúp tôi mang sách sao?"
Thích Nguyên liếc mắt nhìn Nguyễn Đường một cái, nhàn nhạt lên tiếng, "Ừ."
Tim Nguyễn Đường đập nhanh vài phần, thính tai phiếm hồng, cậu lập tức vui vẻ lên.
Cậu vươn tay bắt được tay Thích Nguyên, thả trên đỉnh đầu mình, vừa ngoan vừa mềm nói, "Cho cậu sờ sờ đầu tôi."
Lông mao của cậu mềm mại, sờ rất sướng.
Thích Nguyên cúi đầu, liền nhìn thấy Nguyễn Đường dùng đỉnh đầu cọ cọ lòng bàn tay hắn, ánh mắt lấp lánh, như một con thỏ con đang làm nũng.
Thật ngoan.
Lạnh nhạt trên mặt Thích Nguyên vỡ vụn trong nháy mắt, hắn không có cự tuyệt, chỉ là sờ sờ tóc Nguyễn Đường, sau một lúc lâu mới khắc chế thu hồi tay mình lại, thời điểm cúi đầu đáy mắt có vài phần thỏa mãn.
"Đi thôi, đợi lát nữa vào học rồi."
Hắn nhàn nhạt dặn dò Nguyễn Đường một tiếng, trong thanh âm thanh lãnh xa cách kia lại nhiều vài phần ôn hòa.
Nguyễn Đường đi theo phía sau Thích Nguyên, nhắm mắt theo đuôi đi tới, như một cái đuôi nhỏ ném thế nào cũng không được.
Hai người đi qua sân thể dục, lúc này đúng là lúc tiết học kết thúc, được nghỉ ngơi giữa giờ mười lăm phút, có học sinh không chịu nổi cầm bóng rổ chạy tới sân thể dục chơi bóng, trên khán đài hai bên còn có nữ sinh đang quan khán, cổ vũ cho những nam sinh đó, nhìn thực náo nhiệt.
Nguyễn Đường trước kia chưa từng chơi qua loại trò chơi này, lúc này có điểm tò mò.
Cậu dừng bước chân, định nhìn một cái, nhưng mà không đợi cậu xem cẩn thận một chút, một đồ vật nào đó lại thẳng tắp hướng cậu bay tới.
Là một quả bóng rổ không biết từ nơi nào ném ra.
Nguyễn Đường có điểm sợ hãi nhắm chặt đôi mắt, cậu cũng không biết mình vì cái gì lại xui xẻo như vậy, thế nhưng đụng phải loại chuyện này.
Trốn là trốn không thoát, đành phải nhắm mắt chịu đau.
Một trận gió xẹt qua, đau đớn trong tưởng tượng cũng không có đến, cả người cậu bị Thích Nguyên ôm vào trong lòng ngực.
Gương mặt Nguyễn Đường gắt gao dán vào ngực Thích Nguyên, cậu thậm chí có thể ngửi được mùi nước giặt quần áo sạch sẽ mà tươi mát trên người Thích Nguyên cùng với độ ấm từ địa phương tiếp xúc truyền lại, hô hấp Nguyễn Đường dồn dập vài phần, cả người đều có chút nóng lên.
Thích Nguyên kêu lên một tiếng, cái gì cũng chưa nói, chỉ là vỗ vỗ phía sau lưng mình, lúc này mới buông lỏng Nguyễn Đường, nhìn về phía quả bóng rổ trên mặt đất kia.
Hắn cười lạnh một tiếng, trên mặt là lạnh băng cùng với âm trầm, đuôi lông mày hơi hơi rũ xuống, môi mỏng mím chặt, thời điểm Thích Nguyên tức giận, khí thế càng thêm sắc bén, làm người không dám tiếp cận.
"Ai ném bóng?" Hắn hỏi.
Sân thể dục mới vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt lúc này an tĩnh không ít, thanh danh Thích Nguyên sớm đã truyền khắp trường học, ai cũng không dám đi tiếp cận tôn sát thần này, bọn họ sợ hãi Thích Nguyên, lại cũng chán ghét Thích Nguyên.
Sau một lúc thật lâu mới có một nam sinh đi ra, ngữ khí có chút co rúm," Xin lỗi, vừa rồi là tôi không cẩn thận, tôi, tôi không phải cố ý......"
Thích Nguyên ném bóng rổ ra ngoài, nắm tay Nguyễn Đường, nâng bước chân rời đi.
Tuy rằng hắn có chút bực bội, nhưng cũng không đến mức ở trước công chúng đánh nhau cùng người khác, chính hắn cũng không có vấn đề gì, chỉ là sợ liên lụy Nguyễn Đường.
Nguyễn Đường thật cẩn thận sờ sờ phía sau lưng Thích Nguyên, sợ làm đau Thích Nguyên, cậu nhỏ giọng hỏi, "Đau không?"
Thích Nguyên lắc lắc đầu, nắm chặt tay Nguyễn Đường, Nguyễn Đường lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được, Thích Nguyên đang dắt tay cậu.
Cậu giãy giụa biên độ rất nhỏ, mặt lập tức đỏ, cậu lắp bắp hỏi, "Vì, vì sao lại dắt tay tôi a?"
Trên mặt Thích Nguyên lãnh đạm, ngữ khí lại hết sức nghiêm túc, "Sợ lại bỏ rơi cậu."
Vừa rồi khi hắn vừa quay đầu, liền phát hiện Nguyễn Đường ở phía sau mình không ít khoảng cách, lại còn thiếu chút nữa bị bóng rổ đập vào.
"Tôi nắm tay cậu, cậu sẽ không bị lạc nữa."
Trước nay chưa từng có người hỏi hắn như vậy.
Người khác mang cho hắn càng nhiều đều là cảm xúc tiêu cực chán ghét, lạnh nhạt, coi khinh, trốn tránh này đó, cho dù Hứa Diệu cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà Nguyễn Đường lại có thể dễ dàng lộ ra tươi cười với hắn.
Tay Thích Nguyên vô thức nắm chặt, thần sắc hắn có vài phần ngơ ngẩn, tựa hồ là đang ngẩn người, nhưng mà chính hắn lại rõ ràng có thể cảm nhận được, trái tim lãnh ngạnh của mình đã mềm đi vài phần.
Không đợi Thích Nguyên suy nghĩ cẩn thận, cổ tay áo của hắn lại bị nhẹ nhàng túm túm, ánh mắt Nguyễn Đường tỏa sáng nhìn hắn, thần sắc có điểm chờ mong cùng khẩn trương, tựa hồ đang chờ hắn trả lời.
Ánh mắt Thích Nguyên sâu thẳm, một lúc lâu sau, hắn mới gật gật đầu, "Được."
Nguyễn Đường lập tức vui vẻ lên, cậu nhịn không được vươn ngón tay út, móc vào ngón út của Thích Nguyên, mang theo một chút vui mừng cùng nhảy nhót không giấu được, thanh âm cậu mềm mại ngọt ngào, lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện, "Chúng ta đã trở thành bạn tốt."
Hệ thống nói, gần quan được ban lộc.
Cậu nhất định sẽ cứu vớt vầng trăng sáng Thích Nguyên này.
Thích Nguyên nhìn chằm chằm ngón út của mình một lúc lâu, thừa dịp lúc Nguyễn Đường không chú ý, nhịn không được trộm vươn tay chạm vào.
Độ ấm, đã không còn.
Hắn lại làm như không có việc gì thu tay, lật xem sách, thần sắc lạnh băng mà âm trầm, đáy lòng lại ẩn ẩn có chút mất mát.
Hắn như một gốc cây mọc đầy gai nhọn, không ai nguyện ý tới gần hắn, cũng không ai nguyện ý cho dù bị đâm chảy máu cũng muốn ôm hắn.
Cho dù đã trở thành bạn bè, quan hệ giữa Nguyễn Đường cùng Thích Nguyên cũng không có tiến triển gì lớn, Thích Nguyên như cũ bày ra bộ mặt tối tăm lạnh như băng kia, chỉ là thời điểm Nguyễn Đường ở bên tai hắn nói chuyện, hắn cũng sẽ phản hồi một hai câu.
Nhưng hắn vẫn không chịu nhận bữa sáng của Nguyễn Đường, nhiệm vụ của Nguyễn Đường cũng trì trệ thật lâu.
Nếu đổi thành những người khác sớm đã không còn kiên nhẫn, cố tình Nguyễn Đường tâm lại lớn, cậu không để ý chút việc này, mỗi ngày vẫn sẽ hỏi han Thích Nguyên, giúp hắn rót nước, mời hắn ăn kẹo, hoặc là cùng hắn nói chuyện phiếm một hai câu.
"Nguyễn Đường, thầy giáo kêu cậu đi Phòng Giáo Vụ lấy sách giáo khoa còn có đồng phục mới của cậu kìa."
Lớp trưởng từ trong văn phòng ra tới, hô lên với Nguyễn Đường một câu, sau đó lại vội vã đâm đầu chìm vào trong bể sách, trầm mê học tập, cái gì cũng không để ý tới.
Nguyễn Đường mờ mịt ngẩng đầu, sợi tóc ngốc trên đầu vểnh vểnh, trong miệng còn đang ngậm nửa khối kẹo dâu tây chưa ăn xong, nhìn ngây ngốc.
Đợi hơn nửa ngày cậu mới nhớ ra, nguyên chủ là lâm thời chuyển đến trường này, bởi vì sách giáo khoa cùng tài liệu của trường cũ hoàn toàn không giống trường học hiện tại, cầm cũng không dùng được, cho nên yêu cầu mua mới một lần nữa.
Thầy giáo để cậu trước chờ một đoạn thời gian, chờ Phòng Giáo Vụ nhập về sẽ thông báo cậu đi lấy sách giáo khoa mới.
Nguyễn Đường còn không biết Phòng Giáo Vụ ở chỗ nào, muốn tìm ai đó bồi cậu đi cùng, nhưng lại không dám mở miệng.
Đang lúc cậu không biết làm sao, tóc lại bị người nhẹ nhàng xoa xoa, Thích Nguyên làm như không có việc gì thu hồi tay, đầu ngón tay nắn vuốt, đứng lên, dáng người hắn thon dài, vòng eo thon chắc, so với Nguyễn Đường thế mà cao hơn phân nửa cái đầu.
Ngữ điệu Thích Nguyên thanh lãnh, lộ ra một chút xa cách, "Đi thôi."
Nguyễn Đường sửng sốt một chút, hậu tri hậu giác mới phản ứng lại.
Cậu vội vàng bước chân theo sau Thích Nguyên, trong ngực như có chim sẻ nhỏ đang vỗ loạn cánh, đôi má lúm đồng tiền hằn sâu, "Cậu muốn giúp tôi mang sách sao?"
Thích Nguyên liếc mắt nhìn Nguyễn Đường một cái, nhàn nhạt lên tiếng, "Ừ."
Tim Nguyễn Đường đập nhanh vài phần, thính tai phiếm hồng, cậu lập tức vui vẻ lên.
Cậu vươn tay bắt được tay Thích Nguyên, thả trên đỉnh đầu mình, vừa ngoan vừa mềm nói, "Cho cậu sờ sờ đầu tôi."
Lông mao của cậu mềm mại, sờ rất sướng.
Thích Nguyên cúi đầu, liền nhìn thấy Nguyễn Đường dùng đỉnh đầu cọ cọ lòng bàn tay hắn, ánh mắt lấp lánh, như một con thỏ con đang làm nũng.
Thật ngoan.
Lạnh nhạt trên mặt Thích Nguyên vỡ vụn trong nháy mắt, hắn không có cự tuyệt, chỉ là sờ sờ tóc Nguyễn Đường, sau một lúc lâu mới khắc chế thu hồi tay mình lại, thời điểm cúi đầu đáy mắt có vài phần thỏa mãn.
"Đi thôi, đợi lát nữa vào học rồi."
Hắn nhàn nhạt dặn dò Nguyễn Đường một tiếng, trong thanh âm thanh lãnh xa cách kia lại nhiều vài phần ôn hòa.
Nguyễn Đường đi theo phía sau Thích Nguyên, nhắm mắt theo đuôi đi tới, như một cái đuôi nhỏ ném thế nào cũng không được.
Hai người đi qua sân thể dục, lúc này đúng là lúc tiết học kết thúc, được nghỉ ngơi giữa giờ mười lăm phút, có học sinh không chịu nổi cầm bóng rổ chạy tới sân thể dục chơi bóng, trên khán đài hai bên còn có nữ sinh đang quan khán, cổ vũ cho những nam sinh đó, nhìn thực náo nhiệt.
Nguyễn Đường trước kia chưa từng chơi qua loại trò chơi này, lúc này có điểm tò mò.
Cậu dừng bước chân, định nhìn một cái, nhưng mà không đợi cậu xem cẩn thận một chút, một đồ vật nào đó lại thẳng tắp hướng cậu bay tới.
Là một quả bóng rổ không biết từ nơi nào ném ra.
Nguyễn Đường có điểm sợ hãi nhắm chặt đôi mắt, cậu cũng không biết mình vì cái gì lại xui xẻo như vậy, thế nhưng đụng phải loại chuyện này.
Trốn là trốn không thoát, đành phải nhắm mắt chịu đau.
Một trận gió xẹt qua, đau đớn trong tưởng tượng cũng không có đến, cả người cậu bị Thích Nguyên ôm vào trong lòng ngực.
Gương mặt Nguyễn Đường gắt gao dán vào ngực Thích Nguyên, cậu thậm chí có thể ngửi được mùi nước giặt quần áo sạch sẽ mà tươi mát trên người Thích Nguyên cùng với độ ấm từ địa phương tiếp xúc truyền lại, hô hấp Nguyễn Đường dồn dập vài phần, cả người đều có chút nóng lên.
Thích Nguyên kêu lên một tiếng, cái gì cũng chưa nói, chỉ là vỗ vỗ phía sau lưng mình, lúc này mới buông lỏng Nguyễn Đường, nhìn về phía quả bóng rổ trên mặt đất kia.
Hắn cười lạnh một tiếng, trên mặt là lạnh băng cùng với âm trầm, đuôi lông mày hơi hơi rũ xuống, môi mỏng mím chặt, thời điểm Thích Nguyên tức giận, khí thế càng thêm sắc bén, làm người không dám tiếp cận.
"Ai ném bóng?" Hắn hỏi.
Sân thể dục mới vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt lúc này an tĩnh không ít, thanh danh Thích Nguyên sớm đã truyền khắp trường học, ai cũng không dám đi tiếp cận tôn sát thần này, bọn họ sợ hãi Thích Nguyên, lại cũng chán ghét Thích Nguyên.
Sau một lúc thật lâu mới có một nam sinh đi ra, ngữ khí có chút co rúm," Xin lỗi, vừa rồi là tôi không cẩn thận, tôi, tôi không phải cố ý......"
Thích Nguyên ném bóng rổ ra ngoài, nắm tay Nguyễn Đường, nâng bước chân rời đi.
Tuy rằng hắn có chút bực bội, nhưng cũng không đến mức ở trước công chúng đánh nhau cùng người khác, chính hắn cũng không có vấn đề gì, chỉ là sợ liên lụy Nguyễn Đường.
Nguyễn Đường thật cẩn thận sờ sờ phía sau lưng Thích Nguyên, sợ làm đau Thích Nguyên, cậu nhỏ giọng hỏi, "Đau không?"
Thích Nguyên lắc lắc đầu, nắm chặt tay Nguyễn Đường, Nguyễn Đường lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được, Thích Nguyên đang dắt tay cậu.
Cậu giãy giụa biên độ rất nhỏ, mặt lập tức đỏ, cậu lắp bắp hỏi, "Vì, vì sao lại dắt tay tôi a?"
Trên mặt Thích Nguyên lãnh đạm, ngữ khí lại hết sức nghiêm túc, "Sợ lại bỏ rơi cậu."
Vừa rồi khi hắn vừa quay đầu, liền phát hiện Nguyễn Đường ở phía sau mình không ít khoảng cách, lại còn thiếu chút nữa bị bóng rổ đập vào.
"Tôi nắm tay cậu, cậu sẽ không bị lạc nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất