Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng
Chương 94: Thỏ con ngoan ngoãn 29
Tư Cửu Lê nhìn Lâm Hư Tiên Tôn thật sâu, lại nghĩ tới kết cục kiếp trước của Lâm Hư Tiên Tôn, hắn làm bộ vô tình nhưng ý vị thâm trường nói, "Sư tôn, có vài lời nói, nhân lúc còn sớm nói ra thì tốt hơn."
"Nếu không, nếu bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội nữa."
Mặc dù hắn không biết giữa Lâm Hư Tiên Tôn cùng Diệp Nam Kỳ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đời trước, kết cục hai người này đều không hề tốt.
Ánh mắt Lâm Hư Tiên Tôn dừng lại, môi giật giật, nắm chặt ngón tay, sau một lúc lâu mới nói ra một câu, "Nếu hắn sống tốt, cái gì cũng không cần hỏi."
Nếu Diệp Nam Kỳ sống tốt, y cũng không còn vướng bận gì.
Tư Cửu Lê gật gật đầu, rời khỏi cung điện Lâm Hư Tiên Tôn, đi ra bên ngoài.
Chờ ra khỏi chỗ ở Lâm Hư Tiên Tôn, hắn mới cảm thấy bên ngoài ấm áp hơn rất nhiều. Không biết vì sao trong cung điện Lâm Hư Tiên Tôn lại lạnh đến mức như muốn kết băng vậy.
Hắn xoa xoa thái dương, không suy nghĩ những việc này nữa, bước nhanh trở về chỗ ở của mình. Còn cách cửa một đoạn rất xa, trong phòng đột nhiên toát ra một bóng hình.
Nguyễn Đường nhào lên người Tư Cửu Lê, hai cánh tay đều ôm lấy bả vai Tư Cửu Lê, làm nũng oán giận, "Thật chậm."
Tư Cửu Lê nhẹ nhàng bế Nguyễn Đường lên, hắn cúi đầu cọ cọ gương mặt Nguyễn Đường, giọng nói ôn hòa, "Cùng sư tôn nói chuyện một lát, cho nên về trễ."
Hắn nói, lại sờ eo Nguyễn Đường nhẹ nhàng xoa xoa, trong giọng nói Tư Cửu Lê mang một chút cảm giác áp bách, "Động tác nhanh nhẹn như vậy, eo không đau sao?"
Nghe ngữ khí của hắn, nếu như Nguyễn Đường không đau, phỏng chừng lại thêm một trận mười ngày nửa tháng nữa.
Nguyễn Đường cả người cứng đờ, cậu hung dữ cúi đầu, cắn một ngụm lên lỗ tai Tư Cửu Lê, bực tức oán giận, "Quá đáng."
Rõ ràng cậu đã xin tha rồi, nhưng Tư Cửu Lê vẫn không buông tha cậu.
Khi hơn một tháng kia kết thúc, cậu cảm thấy mình đã không còn là thỏ con trước kia nữa, cả người đều lây dính mùi vị của Tư Cửu Lê, như bị rót đầy vậy.
Tư Cửu Lê bị cắn một cái, chẳng những không đau, ngược lại còn cảm thấy đầu quả tim tê dại, hắn ôm Nguyễn Đường đi vào trong phòng, "Phu phu với nhau làm loại chuyện này có cái gì quá đáng, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?"
"Trong thoại bản kia có nói, cái này kêu tình thú."
Tư Cửu Lê gãi cằm Nguyễn Đường một cái, như đang đùa giỡn với một con mèo con xù lông, có loại thích ý không nói nên lời.
Bọn họ mười năm trước đã thành thân, kết khế ước đạo lữ, hiện giờ đã là phu phu.
Đôi mắt tròn của Nguyễn Đường trừng to nhìn Tư Cửu Lê, mím môi tức giận, như đang muốn vươn móng vuốt cào Tư Cửu Lê một cái, "Ngươi lần trước cũng nói như vậy!"
Mất công cậu lần trước vì thực hiện nghĩa vụ phu phu mà phối hợp với Tư Cửu Lê, kết quả chờ đến khi kết thúc, cậu lại nằm bẹp trên giường vài ngày.
Tư Cửu Lê sờ sờ móng vuốt nhỏ của Nguyễn Đường, bắt lấy đưa tới bên miệng hôn một cái, tránh nặng tìm nhẹ nói, "Ta cũng không có lừa ngươi."
Hắn lấy ra một tập tranh mình tích trữ trước kia đưa đến trước mặt Nguyễn Đường, để Nguyễn Đường nhìn xem.
Đây đều là hắn mua lúc xuống núi.
Nguyễn Đường lật vài tờ, thính tai đỏ lên một chút, đầu của cậu cũng rụt càng ngày càng thấp, thậm chí muốn rúc vào bên trong ổ chăn, tốt nhất biến thành con đà điểu.
Quyển tranh kia quá không đứng đắn.
Vài tờ đầu vẫn là phong cách hôn hôn đơn giản, càng về phía sau càng lúc càng bạo, càng lúc càng phóng đãng. Hai tên nam tử trong đó vốn còn đang ở địa phương bình thường, tới các trang sau biến thành từ lăn trong phòng đến lăn trong thư phòng, đình hóng gió, quả thực là mọi địa phương đều có.
Không có nơi nào bọn họ không chơi được.
Tư Cửu Lê nghiêm trang nhìn biến hóa trên mặt Nguyễn Đường, chờ đến khi mặt cậu đỏ ửng, ngay cả làn da sau cổ cũng nhiễm lên màu hồng phấn nhàn nhạt, hắn mới mở miệng, "Thấy thế nào?"
Hắn cầm lên tập tranh kia, quơ quơ trước mặt Nguyễn Đường, "Không bằng hôm nào chúng ta thử xem?"
Nguyễn Đường lập tức khó thở, cắn lên tay Tư Cửu Lê một ngụm. Cậu dẫm lên giày đi vào phòng bếp, không thèm nhìn Tư Cửu Lê nữa.
Tư Cửu Lê cười khẽ một tiếng, vội vàng đuổi theo. Hắn lấy ra đồ chơi làm bằng đường từ trong túi trữ vật, quơ quơ trước mặt Nguyễn Đường, "Đường Đường?"
Nguyễn Đường nhìn đồ chơi bằng đường trong tay Tư Cửu Lê, rất không biết cố gắng mà nuốt nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn vươn tay, đôi mắt trông mong nhìn Tư Cửu Lê, "Muốn."
Trên Thiên Tê Tông linh khí sung túc, chỉ có cái không tốt là không có những đồ ăn vặt của nhân gian, Nguyễn Đường ở trên núi nhiều năm như vậy, nói không chán cũng là giả, nhưng vì muốn ở cùng Tư Cửu Lê, cậu lại nhịn những phiền chán đó xuống.
Ngồi ở trên núi, chờ Tư Cửu Lê mang về cho cậu đồ ăn vặt cùng với thoại bản.
Tư Cửu Lê nhét đồ chơi bằng đường vào trong tay Nguyễn Đường, vuốt ve sợi tóc trên trán Nguyễn Đường, thình lình đột nhiên hỏi, "Đường Đường, ngươi muốn rời khỏi Thiên Tê Tông không?"
Nguyễn Đường miệng đang ngậm đồ chơi làm bằng đường, mở to hai mắt, có chút kinh ngạc.
"Mấy ngày hôm trước sư tôn ủy thác ta giúp y một việc, đến lúc đó ta mang ngươi xuống núi, chờ ta giúp việc cho sư tôn xong, chúng ta sẽ rời khỏi Thiên Tê Tông, như thế nào?"
Ánh mắt Tư Cửu Lê sâu thẳm thâm thúy nhìn chăm chú vào Nguyễn Đường, đáy mắt có chút mềm ấm. Hắn chuyên chú nhìn Nguyễn Đường, "Ở chỗ này rất nhàm chán đúng không, chờ đến khi chúng ta xuống núi, ngươi muốn đi nơi nào, ta sẽ cùng ngươi đi."
Nguyễn Đường nghĩ nghĩ, duỗi tay bắt lấy ngón tay Tư Cửu Lê, sau đó nhẹ nhàng đung đưa như đang làm nũng.
"Ta không có nơi nào đặc biệt muốn đi," Nguyễn Đường kỳ thật đối với thế giới này cũng không phải đặc biệt trung thành, những hiểu biết của cậu với thế giới này phần lớn đều đến từ cốt truyện thế giới cùng thoại bản, "Chẳng qua"
Cậu nhìn về phía Tư Cửu Lê, lúm đồng tiền ngọt ngào mềm mại, làm người hận không thể hôn lên một ngụm, "Ngươi đi đâu, ta liền đi nơi đó."
"Dù sao không rời xa ngươi."
Đôi mắt tối màu của Tư Cửu Lê không chớp nhìn Nguyễn Đường, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của Nguyễn Đường một cái, lên tiếng.
"Được rồi, ăn cơm thôi."
Tông môn đại bỉ ngày đó thời tiết khá tốt, phong chủ mỗi phong của Thiên Tê Tông đều phái ra đệ tử đắc ý nhất của mình xuất chiến. Chờ sau khi tiến hành thi đấu xếp hạng, ba vị trí đầu có thể cùng những đệ tử ưu tú khác của tông môn đồng loạt tiến vào bí cảnh tầm bảo.
Nghe nói bí cảnh kia là của một đại năng đã phi thăng lưu lại, trước kia chưa từng có người mở ra, cũng chưa có người đặt chân vào, đồ vật bên trong đều được bảo tồn. Điều này mang ý nghĩa sẽ có nhiều người tìm được bí bảo vị đại năng kia lưu lại hơn.
Hơn nữa, chỉ mỗi khen thưởng của hạng nhất thôi cũng đã có thể làm cho đông đảo đệ tử xua như xua vịt.
Vốn dĩ trong số danh ngạch tham chiến của Vạn Kiếm Phong có một phần của Diệp Nam Kỳ, nhưng hắn rời đi mười năm chưa có trở về, cho nên danh ngạch này được Lâm Hư Tiên Tôn chuyển cho Tư Cửu Lê.
Tuy rằng động tác này bị không ít người bất mãn, nhưng vì kiêng dè Lâm Hư Tiên Tôn nên không ai dám nói ra.
"Tiểu tử, ngươi hiện tại xin tha còn có thể lưu lại chút thể diện, bằng không chờ lát nữa ta đánh ngươi rớt đài cũng đừng có khóc!"
Đối thủ đầu tiên của Tư Cửu Lê là một nam tử tô son trát phấn, tay cầm một cây quạt, thân thể nhìn có chút yếu ớt. Thế nhưng hắn chỉ nhìn lướt qua Tư Cửu Lê một cái, tuy nhìn không ra tu vi của Tư Cửu Lê, nhưng hắn vẫn nhận định Tư Cửu Lê chỉ là một tên phế vật Luyện Khí kỳ như trước kia, cho nên mũi vểnh thật sự cao.
Nghe người nọ nói năng càn rỡ, Tư Cửu Lê cong môi, trào phúng cười cười, "Ngu xuẩn."
"Nếu không, nếu bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội nữa."
Mặc dù hắn không biết giữa Lâm Hư Tiên Tôn cùng Diệp Nam Kỳ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đời trước, kết cục hai người này đều không hề tốt.
Ánh mắt Lâm Hư Tiên Tôn dừng lại, môi giật giật, nắm chặt ngón tay, sau một lúc lâu mới nói ra một câu, "Nếu hắn sống tốt, cái gì cũng không cần hỏi."
Nếu Diệp Nam Kỳ sống tốt, y cũng không còn vướng bận gì.
Tư Cửu Lê gật gật đầu, rời khỏi cung điện Lâm Hư Tiên Tôn, đi ra bên ngoài.
Chờ ra khỏi chỗ ở Lâm Hư Tiên Tôn, hắn mới cảm thấy bên ngoài ấm áp hơn rất nhiều. Không biết vì sao trong cung điện Lâm Hư Tiên Tôn lại lạnh đến mức như muốn kết băng vậy.
Hắn xoa xoa thái dương, không suy nghĩ những việc này nữa, bước nhanh trở về chỗ ở của mình. Còn cách cửa một đoạn rất xa, trong phòng đột nhiên toát ra một bóng hình.
Nguyễn Đường nhào lên người Tư Cửu Lê, hai cánh tay đều ôm lấy bả vai Tư Cửu Lê, làm nũng oán giận, "Thật chậm."
Tư Cửu Lê nhẹ nhàng bế Nguyễn Đường lên, hắn cúi đầu cọ cọ gương mặt Nguyễn Đường, giọng nói ôn hòa, "Cùng sư tôn nói chuyện một lát, cho nên về trễ."
Hắn nói, lại sờ eo Nguyễn Đường nhẹ nhàng xoa xoa, trong giọng nói Tư Cửu Lê mang một chút cảm giác áp bách, "Động tác nhanh nhẹn như vậy, eo không đau sao?"
Nghe ngữ khí của hắn, nếu như Nguyễn Đường không đau, phỏng chừng lại thêm một trận mười ngày nửa tháng nữa.
Nguyễn Đường cả người cứng đờ, cậu hung dữ cúi đầu, cắn một ngụm lên lỗ tai Tư Cửu Lê, bực tức oán giận, "Quá đáng."
Rõ ràng cậu đã xin tha rồi, nhưng Tư Cửu Lê vẫn không buông tha cậu.
Khi hơn một tháng kia kết thúc, cậu cảm thấy mình đã không còn là thỏ con trước kia nữa, cả người đều lây dính mùi vị của Tư Cửu Lê, như bị rót đầy vậy.
Tư Cửu Lê bị cắn một cái, chẳng những không đau, ngược lại còn cảm thấy đầu quả tim tê dại, hắn ôm Nguyễn Đường đi vào trong phòng, "Phu phu với nhau làm loại chuyện này có cái gì quá đáng, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?"
"Trong thoại bản kia có nói, cái này kêu tình thú."
Tư Cửu Lê gãi cằm Nguyễn Đường một cái, như đang đùa giỡn với một con mèo con xù lông, có loại thích ý không nói nên lời.
Bọn họ mười năm trước đã thành thân, kết khế ước đạo lữ, hiện giờ đã là phu phu.
Đôi mắt tròn của Nguyễn Đường trừng to nhìn Tư Cửu Lê, mím môi tức giận, như đang muốn vươn móng vuốt cào Tư Cửu Lê một cái, "Ngươi lần trước cũng nói như vậy!"
Mất công cậu lần trước vì thực hiện nghĩa vụ phu phu mà phối hợp với Tư Cửu Lê, kết quả chờ đến khi kết thúc, cậu lại nằm bẹp trên giường vài ngày.
Tư Cửu Lê sờ sờ móng vuốt nhỏ của Nguyễn Đường, bắt lấy đưa tới bên miệng hôn một cái, tránh nặng tìm nhẹ nói, "Ta cũng không có lừa ngươi."
Hắn lấy ra một tập tranh mình tích trữ trước kia đưa đến trước mặt Nguyễn Đường, để Nguyễn Đường nhìn xem.
Đây đều là hắn mua lúc xuống núi.
Nguyễn Đường lật vài tờ, thính tai đỏ lên một chút, đầu của cậu cũng rụt càng ngày càng thấp, thậm chí muốn rúc vào bên trong ổ chăn, tốt nhất biến thành con đà điểu.
Quyển tranh kia quá không đứng đắn.
Vài tờ đầu vẫn là phong cách hôn hôn đơn giản, càng về phía sau càng lúc càng bạo, càng lúc càng phóng đãng. Hai tên nam tử trong đó vốn còn đang ở địa phương bình thường, tới các trang sau biến thành từ lăn trong phòng đến lăn trong thư phòng, đình hóng gió, quả thực là mọi địa phương đều có.
Không có nơi nào bọn họ không chơi được.
Tư Cửu Lê nghiêm trang nhìn biến hóa trên mặt Nguyễn Đường, chờ đến khi mặt cậu đỏ ửng, ngay cả làn da sau cổ cũng nhiễm lên màu hồng phấn nhàn nhạt, hắn mới mở miệng, "Thấy thế nào?"
Hắn cầm lên tập tranh kia, quơ quơ trước mặt Nguyễn Đường, "Không bằng hôm nào chúng ta thử xem?"
Nguyễn Đường lập tức khó thở, cắn lên tay Tư Cửu Lê một ngụm. Cậu dẫm lên giày đi vào phòng bếp, không thèm nhìn Tư Cửu Lê nữa.
Tư Cửu Lê cười khẽ một tiếng, vội vàng đuổi theo. Hắn lấy ra đồ chơi làm bằng đường từ trong túi trữ vật, quơ quơ trước mặt Nguyễn Đường, "Đường Đường?"
Nguyễn Đường nhìn đồ chơi bằng đường trong tay Tư Cửu Lê, rất không biết cố gắng mà nuốt nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn vươn tay, đôi mắt trông mong nhìn Tư Cửu Lê, "Muốn."
Trên Thiên Tê Tông linh khí sung túc, chỉ có cái không tốt là không có những đồ ăn vặt của nhân gian, Nguyễn Đường ở trên núi nhiều năm như vậy, nói không chán cũng là giả, nhưng vì muốn ở cùng Tư Cửu Lê, cậu lại nhịn những phiền chán đó xuống.
Ngồi ở trên núi, chờ Tư Cửu Lê mang về cho cậu đồ ăn vặt cùng với thoại bản.
Tư Cửu Lê nhét đồ chơi bằng đường vào trong tay Nguyễn Đường, vuốt ve sợi tóc trên trán Nguyễn Đường, thình lình đột nhiên hỏi, "Đường Đường, ngươi muốn rời khỏi Thiên Tê Tông không?"
Nguyễn Đường miệng đang ngậm đồ chơi làm bằng đường, mở to hai mắt, có chút kinh ngạc.
"Mấy ngày hôm trước sư tôn ủy thác ta giúp y một việc, đến lúc đó ta mang ngươi xuống núi, chờ ta giúp việc cho sư tôn xong, chúng ta sẽ rời khỏi Thiên Tê Tông, như thế nào?"
Ánh mắt Tư Cửu Lê sâu thẳm thâm thúy nhìn chăm chú vào Nguyễn Đường, đáy mắt có chút mềm ấm. Hắn chuyên chú nhìn Nguyễn Đường, "Ở chỗ này rất nhàm chán đúng không, chờ đến khi chúng ta xuống núi, ngươi muốn đi nơi nào, ta sẽ cùng ngươi đi."
Nguyễn Đường nghĩ nghĩ, duỗi tay bắt lấy ngón tay Tư Cửu Lê, sau đó nhẹ nhàng đung đưa như đang làm nũng.
"Ta không có nơi nào đặc biệt muốn đi," Nguyễn Đường kỳ thật đối với thế giới này cũng không phải đặc biệt trung thành, những hiểu biết của cậu với thế giới này phần lớn đều đến từ cốt truyện thế giới cùng thoại bản, "Chẳng qua"
Cậu nhìn về phía Tư Cửu Lê, lúm đồng tiền ngọt ngào mềm mại, làm người hận không thể hôn lên một ngụm, "Ngươi đi đâu, ta liền đi nơi đó."
"Dù sao không rời xa ngươi."
Đôi mắt tối màu của Tư Cửu Lê không chớp nhìn Nguyễn Đường, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của Nguyễn Đường một cái, lên tiếng.
"Được rồi, ăn cơm thôi."
Tông môn đại bỉ ngày đó thời tiết khá tốt, phong chủ mỗi phong của Thiên Tê Tông đều phái ra đệ tử đắc ý nhất của mình xuất chiến. Chờ sau khi tiến hành thi đấu xếp hạng, ba vị trí đầu có thể cùng những đệ tử ưu tú khác của tông môn đồng loạt tiến vào bí cảnh tầm bảo.
Nghe nói bí cảnh kia là của một đại năng đã phi thăng lưu lại, trước kia chưa từng có người mở ra, cũng chưa có người đặt chân vào, đồ vật bên trong đều được bảo tồn. Điều này mang ý nghĩa sẽ có nhiều người tìm được bí bảo vị đại năng kia lưu lại hơn.
Hơn nữa, chỉ mỗi khen thưởng của hạng nhất thôi cũng đã có thể làm cho đông đảo đệ tử xua như xua vịt.
Vốn dĩ trong số danh ngạch tham chiến của Vạn Kiếm Phong có một phần của Diệp Nam Kỳ, nhưng hắn rời đi mười năm chưa có trở về, cho nên danh ngạch này được Lâm Hư Tiên Tôn chuyển cho Tư Cửu Lê.
Tuy rằng động tác này bị không ít người bất mãn, nhưng vì kiêng dè Lâm Hư Tiên Tôn nên không ai dám nói ra.
"Tiểu tử, ngươi hiện tại xin tha còn có thể lưu lại chút thể diện, bằng không chờ lát nữa ta đánh ngươi rớt đài cũng đừng có khóc!"
Đối thủ đầu tiên của Tư Cửu Lê là một nam tử tô son trát phấn, tay cầm một cây quạt, thân thể nhìn có chút yếu ớt. Thế nhưng hắn chỉ nhìn lướt qua Tư Cửu Lê một cái, tuy nhìn không ra tu vi của Tư Cửu Lê, nhưng hắn vẫn nhận định Tư Cửu Lê chỉ là một tên phế vật Luyện Khí kỳ như trước kia, cho nên mũi vểnh thật sự cao.
Nghe người nọ nói năng càn rỡ, Tư Cửu Lê cong môi, trào phúng cười cười, "Ngu xuẩn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất