Vai Ác Này Tôi Nuôi

Chương 3: Lời dẫn (3)

Trước Sau
Xe mới Mục Du mua từ kho hàng hệ thống đã đến, đèn xe sáng sủa, liền dừng ở bên đường.

Hệ thống lần đầu tiên ngồi loại xe sang từ cần gạt nước đến ống xả đều viết đầy mùi tiền, trôi nổi ở ghế phụ lo lắng không dám động đậy, sợ đụng phải lớp nội thất da thật kia.

"Không sao." Mục Du đóng cửa xe lại, thắt dây an toàn, "Ta không hiểu xe lắm. Để chi tiêu nhiều tiền hơn, tùy tiện mua."

Cậu càng có nhiều tiền trong tay, sô lần bị kéo vào khảo hạch cuối cùng càng thường xuyên. Có‎ gì‎ hot?‎

Khi có thể chi tiêu phải tận lực chi tiêu, nếu không lần này đi ra ngoài, cũng có lần sau.

Vung vàng như đất cũng là một loại thiên phú, ít nhất Mục Du chưa từng thành công dưỡng thành thói quen này—— cậu luôn không nghĩ ra mình muốn mua cái gì. Vì vậy, bất cứ khi nào có cơ hội để tiêu tiền, đơn giản là trực tiếp chọn tốt nhất đắt nhất, càng nhiều càng tốt để làm cho tiền trong tay ít hơn một chút.

Hệ thống: "....."

..... Sự thật là sự thật.

Mục Du mở hệ thống sưởi ấm lên, lái xe lên đường chính.

Cậu biết trong vấn đề này không thể dậm chân tại chỗ, nên học hỏi thêm tư vấn: "Cái cần tiêu tiền nhiều nhất là gì."

Hệ thống còn đang đắm chìm trong sự nghèo đói đau lòng của mình. Mở cơ sở dữ liệu ra, lục lọi tìm một vòng: "..... Nuôi con?"

Mục Du mở tự động lái xe: "Tại sao?"

Cậu còn chưa từng nghĩ tới đáp án này, thật sự có chút hoang mang, vịn vô lăng nghiêng đầu.

Hệ thống hỏi: "Ký chủ đã nuôi con bao giờ chưa?"

Mục Du lắc đầu: "Làm cậu."

Tuy rằng đã làm cậu, nhưng đứa trẻ gọi cậu là cậu kia rất hiểu chuyện, cũng không có cống hiến gì cho sự nghiệp tiêu tiền của cậu. Ngược lại công ty giải trí đưa nó ra ngoài kinh doanh đặc biệt tốt, quý này còn nhét tiền gửi cho cậu 50 triệu.

*P/s: Ước có được bao nuôi, mỗi tháng mấy trăm triệu là được, tuyệt đối không làm phiền ông chủ mà còn góp công vào sự nghiệp tiêu tiền nữaԅ(¯﹃¯ԅ)

"Đó hẳn là tình huống rất đặc thù. Ký chủ, đây có ghi chú." Hệ thống chia sẻ màn hình cho cậu thấy: "Đứa trẻ, còn được gọi là con thú vàng bốn chân. Trong tình huống thông thường, cần phải đặt trước mười tháng, tiêu thụ năng lượng cao và hiệu quả thấp, giai đoạn tăng trưởng đầu tư không giới hạn, rất dễ dàng lỗ sạch vốn..."

Hệ thống hứng thú bừng bừng đọc trong chốc lát, lại có chút mất hứng, tắt giao diện: "Nhưng ký chủ là độc thân, thế giới khảo hạch cũng không có yêu đương gì để nói."

Trừ phi tự mình nuôi con, chỉ là làm cữu cữu cho người ta cũng không tiêu được nhiều tiền như vậy.

Nhưng bộ phận tình yêu thật ra đã sớm không phân công người ở chỗ bọn họ. Trước đây còn có một văn phòng vắng vẻ, sau đó phát hiện nhân viên đều rảnh rỗi đến mức ngồi cắn hạt dưa, liền giải tán văn phòng.

Dựa theo logic của thế giới loài người, không yêu đương thì không thể kết hôn, không thể kết hôn tự nhiên cũng không có con......

Mục Du nghe hệ thống lải nhải, có chút nhàm chán.

Cậu chỉ thuận miệng hỏi, cũng không nhất định phải lập tức giải quyết vấn đề này.

Chưa ăn thịt lợn cũng thấy lợn chạy, chờ sau khi trở về, quan sát tổng kết nhiều hơn, tìm mấy con đường tiêu xài hoang phí đốt tiền là được.



Thế giới cấp S cũng không dễ, trước mắt vẫn là lo chính sự trước.

"Chúng ta đang đi vào nội thành." Mục Du kiểm tra hướng dẫn: "Đợi khi tìm được nhân vật phản diện, ta cần một chút trợ giúp."

Hệ thống lập tức tỉnh lại: "Ký chủ muốn làm cái gì?"

"Chế tạo một sự cố giao thông, làm ta đụng phải xe hắn, ta hoàn toàn chịu trách nhiệm." Mục Du nói, "Nghĩ cách làm ta trọng thương không trị được."

Hệ thống nhớ kĩ: "Ký chủ, yêu cầu trước tiên là che chắn đau đớn sao?"

"Đều có thể, ta không cảm giác được đau." Mục Du bỗng nhiên có linh cảm, cậu tựa hồ tìm được chỗ có thể tiêu tiền được rồi, "Nếu ta hoàn toàn chịu trách nhiệm, đối phương bị phương, có phải là bất luận thế nào, ta cũng phải bồi thường đúng không?"

Hệ thống còn sững sờ ở nửa câu đầu, cách vài giây, nhanh chóng kết nối mạng tìm kiếm luật giao thông của thế giới hiện tại: "Vâng, ký chủ."

"Khống chế thương thế của hắn ở mức trầy da, nhớ tránh mặt ra."

Mục Du mở bản đồ giải phẫu người, cân nhắc từ trên xuống dưới một lượt: "Lại giúp ta.... Nhẹ nhàng đâm đầu ngón chân hắn một chút."

Hệ thống: "?"

"Ký chủ." Hệ thống muốn mô phỏng toàn bộ tình huống có thể xảy ra, rất cẩn thận, "Lỡ đâu nhân vật phản diện đi xe đạp....."

Chiếc xe thể thao hạng sang này đắt hơn nó, khả năng rất khó sau khi gây chuyện lại dùng tiền bồi thường, không đụng tới mặt, chỉ đâm đầu ngón chân đối phương.

"Xe đạp cũng đụng." Mục Du rõ ràng lúc này không nên mềm lòng, "Chúng ta nhẹ nhàng."

Hệ thống: "..... Được rồi, được rồi."

Mục Du nhìn lại số dư của mình, tính toán ra khả năng không bị đưa vào khảo hạch cuối cùng, nhẹ nhàng thở ra.

Nhìn xem.

Chỉ cần tìm đúng cách, tiêu tiền thật sự rất dễ dàng.

"Như vậy là được."

Mục Du nhẹ nhàng nắm tay, tỏ vẻ chúc mừng: "Tôi là bên hoàn toàn chịu trách nhiệm, bồi thường cho hắn 200 triệu."

/©/

Mặc dù không biết nhiều về giá xe của chiếc xe này, nhưng trình độ lái xe của Mục Du cũng rất tốt.

Thời tiết khắc nghiệt lại còn là đêm khuya, chuyển xe về mức độ điều khiển, toàn bộ hành trình vẫn thong dong vững vàng, xuyên qua sương tuyết rẽ ra một con đường.

Khi lái xe vào thành phố, hệ thống cũng sắp xếp các tài liệu liên quan lần này: "Ký chủ."

Tốc độ lái xe của Mục Du chậm lại, giơ tay lau sương mù ở cửa sổ phía trước: "Lái quá nhanh sao?"

Hệ thống: "..... Không."

Nó nhìn vào bảng điều khiển.



Ngay từ đầu, tốc độ hiển thị ở đó không thay đổi, thủy chung đều là mức an toàn đến mức làm cho hành khách nước mắt lưng tròng 45 bước.

Nhân vật phản diện đều phải rất giỏi xe đạp, ví dụ như cưỡi một chiếc xe đạp leo núi tốc độ để rèn luyện thân thể, bọn họ lái xe đuổi theo phía sau, cũng không nhất định có thể đuổi kịp.

Ngay tại ngã tư trước, chiếc xe sang trọng hàng đầu nổi tiếng với tốc độ, tăng tốc từ tĩnh lên 100km/h chỉ mất 2,7 giây, tốc độ đỉnh cao có thể tăng vọt lên 450km/h, trí tuệ nhân tạo phụ trách lái xe tự động đã bị nghẹn đến mức chui vào bình xăng tự bế.

"Là tư liệu của thế giới này."

Hệ thống không hiểu sao lại có kích thích, cùng nó phun ra mấy cái bong bóng trong bình xăng: "Tên nhân vật phản diện là Yến Chuẩn, ngài tên là Dư Mục."

"Chúng ta không cần chủ động đi tìm nhân vật phản diện." Hệ thống nói, "Ba ngày sau, ngài sẽ tham gia một chương trình tạp kỹ với nhân vật phản diện..... Ký chủ?"

Hệ thống bỗng nhiên hoàn hồn, mới phát hiện Mục Du đã cởi dây an toàn, tắt máy xuống xe. Người gác cổng mặc đồng phục chạy xuống bậc thang, cúi chào, nhận lấy chìa khóa xe trong tay Mục Du.

"Đang nghe." Mục Du ôn thanh đáp lời, "Ngươi nói chính sự, tiếp tục là được rồi."

Hệ thống tạm thời hoàn toàn quên đi chính sự: "Ký chủ..... Ngài muốn ở khách sạn không?"

Nó nhìn người gác cổng đi đậu xe, nhận được trí tuệ nhân tạo lái xe tự động truyền đến tín hiệu dao động "Tôi có thang máy thật xa hoa, anh em tốt, tôi lên trời rồi", theo bản năng nhìn bão đỗ xe trên không đèn đuốc sáng trưng, lại chuyển hướng khách sạn rực rỡ trước mặt.

Mục Du gật gật đầu: "Phải tốn thêm chút tiền."

"Ta đã không đọc kỹ hướng dẫn sử dụng." Mục Du trên đường đã suy nghĩ qua, "Cho rằng cho dù tiến vào khảo hạch cuối cùng, cũng chỉ cần giẫm lên nắp cống là có thể mạnh mẽ thoát ra."

Không ngờ, lại có quy tắc ẩn giấu "phải chết trong tay nhân vật phản diện".

Mục Du không quen gây thêm phiền phức cho người ta, hồi tưởng lại mấy trăm lần mạnh mẽ thoát ra trong quá khứ, luôn cảm thấy không khỏi có chút quấy rầy quá mức.

Cậu giải thích với hệ thống: "Nếu có quy định như vậy, cố gắng tránh phạm phải là được."

Hệ thống ôm chặt số dư nghèo đói, cắt đứt kênh thông tin liên lạc của lái xe tự động, nhìn khách sạn rực rỡ trước mắt: "Nhưng..."

Hệ thống còn chút lý trí cuối cùng: "Nhưng mà ký chủ, nếu muốn ở khách sạn, có thể phải dùng tiền tệ thông hành của thế giới hiện tại mới được."

Điều này khác với Mục Du dùng tiền tiết kiệm giao dịch, mua một chiếc xe ở kho hàng hệ thống, sau đó hiện hóa ra thế giới hiện tại thao tác là khác nhau.

Tiền tiết kiệm thông dụng không thể trực tiếp dùng đổi thành tiền thông hành thế giới khác được, về phần thân phận "Dư Mục" mà Mục Du nhận được..... Càng là một người nghèo triệt để, trong túi ngoại trừ chứng minh thư, một cái chìa khóa cùng một cái điện thoại cũ nát, ngay cả nửa cái xẻng cũng không có.

Nói cách khác, Mục Du không có tiền mặt có thể sử dụng được.

Mục Du nhìn người giữ cổng chạy lại gần nói cảm ơn, thu lại chìa khóa, đi vào đại sảnh khách sạn: "Chính xác."

Cậu lấy ra một tấm thẻ ngân hàng màu đen, cùng giấy tờ tùy thân giao cho quản lý đại sảnh, thuê phòng đắt nhất ba đêm.

Hệ thống: "....?"

Hệ thống phiêu phiêu trong biển ý thức của Mục Du, nhìn một trong những ngăn thu nạp, sắp xếp chỉnh tề, bút tích tinh tế đánh số, ít nhất đến từ một ngàn thế giới thẻ VIP của Ngân hàng thế giới.

Nó không muốn làm việc chăm chỉ, dừng trên đồ vệ sinh cá nhân miễn phí cùng áo choàng tắm, cùng nhau được gửi đến phòng tổng thống nằm trên tầng trên cùng cao nhất trong khách sạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau