Vai Ác Siêu Đáng Sợ

Chương 17

Trước Sau
Âu Dương Bội Thanh nhìn thấy Lý Văn Bân, mọi cảm xúc lo lắng sợ hãi dần ổn định lại.

Trong cảm nhận của Âu Dương Bội Thanh, Lý Văn Bân vẫn là một người chồng mẫu mực đáng tin cậy, bọn họ có chung tiếng nói, cùng nhau yêu thương chăm sóc bọn trẻ trong cô nhi viện.

Âu Dương Bội Thanh chưa bao giờ nghĩ đến chồng mình sẽ làm hại những đứa trẻ mà bà hết mực trân trọng.

Trong suy nghĩ của bà, Lý Văn Bân xuất hiện vào thời điểm nguy cấp che chở cho bọn họ chứ không phải làm gì xấu xa ác độc.

Bởi vậy khi thấy Lý Văn Bân ở đây, vả lại hai đứa trẻ cũng không thương tổn gì nhiều, bà theo bản năng thả lỏng tâm tình.

Âu Dương Bội Thanh mang theo nghi hoặc đến bên cạnh Lý Văn Bân: "Văn Bân, đã xảy ra chuyện gì?" Nói xong liền ngồi xổm người xuống cẩn thận kiểm tra Đồng Thịnh Chử cùng Lý Thiến Văn một lượt, hỏi: "Các con có bị thương chỗ nào không? Đừng sợ."

"Bội Thanh." Lý Văn Bân nhìn thoáng qua Đồng Thịnh Chử và Lý Thiến Văn, ánh mắt ngoan độc mang theo tia uy hiếp. Lý Thiến Văn vốn nhát gan, bị gã nhìn thân thể không nhịn được phát run.

Âu Dương Bội Thanh định vén tay áo Lý Thiến Văn lên kiểm tra, thấy cô bé sợ hãi đến run rẩy liền ôm vào lòng, vỗ vỗ lưng trấn an: "Bé ngoan đừng sợ, có bác ở đây không cần phải sợ gì hết."

"Bội Thanh, bọn nhỏ chỉ là bị dọa sợ thôi." Lý Văn Bân sau khi đe dọa Lý Thiến Văn, hoàn mỹ thay đổi biểu cảm, biến lại thành một người ôn hòa dịu dàng.

"Bị dọa sợ?" Bà quay đầu nhìn Lý Văn Bân.

"Hai đứa nó trong lúc đùa giỡn không cẩn thận lấy đá ném vào cửa xe của Tiền tổng nên sợ hãi." Gã cười giải thích.

Âu Dương Bội Thanh nhớ lại ban nãy Lý Văn Bân như đang để hai đứa nhỏ xin lỗi, lúc này mới ngẩng đầu nhìn.

"Lý phu nhân, bà vẫn khỏe chứ!" Tiền tổng dáng người mập mạp cười ôn hòa: "Thật ngại quá, tôi vừa mới làm bọn nhỏ sợ."

"Không dám trách Tiền tổng, là do bọn nhỏ nghịch ngợm." Lý Văn Bân tiếp lời rồi quay qua giải thích với Âu Dương Bội Thanh: "Đây là đối tác của anh. Ban nãy Tiền tổng có chuyện tìm anh, vừa lúc cách cổng sau khá gần nên anh mới mở cửa, không ngờ bọn trẻ cũng theo sau, trong lúc chơi đùa còn không cẩn thận làm hư xe của ông ấy."

Tiền tổng một bên tiếp lời: "Có lẽ do ban nãy tôi hơi hung dữ nên dọa đến hai đứa." Lão nói xong còn vươn tay xoa đầu Lý Thiến Văn: "Nhìn xem, cô bé này sợ đến khóc rồi."

Lão nhìn chằm chằm cô bé: "Ngoan đừng sợ, lần sau đến nhà của bác chơi, đến lúc đó bác sẽ cho con ăn thật ngon."

Thân thể Lý Thiến Văn run rẩy.

Âu Dương Bội Thanh vẫn luôn tin tưởng chồng, nghe gã nói vậy cũng không hỏi nữa. Thấy Lý Thiến Văn run run vẫn tưởng cô bé bị sự việc vừa rồi dọa sợ.

Bà ôm Lý Thiến Văn, trấn an vỗ vỗ, sau đó xin lỗi Tiền tổng: "Thật xin lỗi, trẻ con nghịch ngợm làm phiền ông rồi. Tôi sẽ phụ trách toàn bộ chi phí sửa xe."

Tiền tổng cười ha ha khoát tay: "Không cần đâu, bọn trẻ cũng không phải cố ý. Hơn nữa tôi với Lý tổng là bạn bè với nhau, chuyện nhỏ này coi như bỏ qua."

Tuy nói vậy nhưng Âu Dương Bội Thanh vẫn cảm thấy ngại ngùng, bà kéo tay Đồng Thịnh Chử vẫn luôn trầm lặng an tĩnh đứng bên cạnh, cùng với Lý Thiến Văn đôi mắt hồng hồng run rẩy xin lỗi với Tiền tổng.



"Con xin lỗi." Lý Thiến Văn lên tiếng, còn Đồng Thịnh Chử đứng một bên không nói chuyện, miệng gắt gao mím chặt.

Âu Dương Bội Thanh thấy thế tính khuyên nhủ hắn một chút, Tiền tổng lại không đợi được cười cho qua chuyện: "Không cần đâu mà, hai đứa vẫn còn nhỏ nghịch ngợm là phải, đứa nhỏ ở nhà tôi cũng thế."

Tô Đường chống vách tường thở hồng hộc nhìn thấy hình ảnh này.

Không cần nghĩ cũng biết lão già cười "đáng khinh" trước mặt này chính là đồng bọn của gian tặc Lý Văn Bân.

Tô Đường vừa ghê tởm vừa phẫn nộ.

Cư nhiên còn muốn A Chử xin lỗi bọn họ, không có cửa đâu!

"A Chử không có sai!" Tô Đường dùng hết sức lực còn lại rống to, làm ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào cậu: "Có sai cũng là ông ta sai, là ông ta..." Tô Đường chỉ hướng Lý Văn Bân.

"Đường Đường sao lại ra đây?" Lý Văn Bân cắt ngang Tô Đường, sau lưng Âu Dương Bội Thanh đưa mắt uy hiếp Đồng Thịnh Chử, mở miệng hòa khí giới thiệu với Tiền tổng: "Tiền tổng, đây là con trai của Tô gia, dạo này thường xuyên đến đây học. Đứa nhỏ này tính cách rất được lòng người lớn, ông xem dáng vẻ cũng đáng yêu lắm, phải không?"

Tiền tổng nhìn chằm chằm Tô Đường, gật đầu phụ họa: "Vừa nhìn liền biết là một đứa trẻ tốt."

Tô Đường vốn đã mệt còn bị Lý Văn Bân ngắt lời, cậu phẫn nộ: "Là mấy người... ưm ưm"

Tô Đường còn chưa kịp nói ra đã bị Đồng Thịnh Chử không biết đến bên cạnh từ khi nào, đưa tay bịt kín miệng cậu. Thái độ vừa rồi còn kiên quyết không xin lỗi giờ đây xoay người: "Xin lỗi, con không nên lấy đã chọi vào xe của bác, mong bác tha lỗi."

Tô Đường mở to mắt không thể tin được nhìn hắn.

Tại sao lại xin lỗi? Tại sao không vạch trần bọn họ?

Thẳng đến khi về đến lớp học, Tô Đường vẫn còn tức giận không thôi.

Tức giận Lý Văn Bân, tức giận Tiền tổng, còn có tức giận Đồng Thịnh Chử.

Tô Đường không muốn nói chuyện với hắn, nhưng cậu lại muốn hỏi cho ra lẽ, khóe mắt liếc nhìn Đồng Thịnh Chử đang ngồi bên cạnh.

Đồng Thịnh Chử không biết sao lại bắt đầu ngồi làm kẹp hoa.

Đúng là một đứa trẻ chăm chỉ!

Tô Đường nổi giận không có chỗ phát tiết.

Đây là tính làm như không có chuyện gì xảy ra? Sao có thể được chứ!

Tô Đường càng nghĩ càng bực, vươn tay hất giỏ đồ thủ công của Đồng Thịnh Chử xuống đất. Đồng Thịnh Chử dừng một chút, sau đó trầm mặc khom lưng nhặt từng món lần nữa đặt vào trong giỏ.

Bộ dáng im lặng làm Tô Đường chịu không nổi nữa, lập tức tô bạo kéo quần áo hắn, khiến hắn đối mặt với mình.



Sau này mỗi lần cậu nhớ lại mình của ngày hôm nay đều kịch liệt sợ hãi, nhưng bây giờ lửa nóng dâng tới đỉnh đầu, mọi người hãy tạm thời bỏ qua vấn đề thân phận.

"Tại sao lại muốn thả bọn họ đi?" Tô Đường hung dữ chất vấn.

Đồng Thịnh Chử gục đầu xuống đất, tròng mắt đen kịt tràn ngập tức giận.

"Tốt nhất là mày nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không..." Lý Văn Bân nắm áo Đồng Thịnh Chử: "Không phải đứa nhóc bạn của mày lớn lên cũng rất đáng yêu hay sao, tên Đường Đường? Tao sẽ không đem nó đưa cho Tiền tổng chơi, thế nào?"

"Cậu nói đi!" Thấy hắn vẫn im lặng, Tô Đường muốn thét ra lửa.

"Đường Đường, một lát hãy kêu bác Âu Dương đưa cậu về nhà đi." Đồng Thịnh Chử bây giờ mới cất lời: "Ngày mai, không, từ nay về sau cũng đừng đến đây nữa."

Tô Đường thật không ngờ Đồng Thịnh Chử lại nói như vậy. Cậu ngây ngẩn cả người, sau đó cắn răng: "Tại sao? Dựa vào đâu chứ?"

"Đường Đường, nghe lời." Đồng Thịnh Chử một phen kéo tay Tô Đường, nhẹ giọng bên tai cậu: "Ông ta muốn xuống tay với cậu, ngoan, để bác Âu Dương đưa về cậu sẽ an toàn."

Tô Đường không ngờ tới nguyên nhân, cậu ấp úng không nói nên lời.

Cho nên, Lý Văn Bân muốn đánh chủ ý lên người cậu?

Trước giờ chưa từng gặp qua sự việc này, cậu bắt lấy tay hắn, bối rối hỏi: "Vậy còn cậu thì sao? Chúng ta đi tìm bác Âu Dương ngay bây giờ được không? Tớ có bằng chứng..."

"Không đủ." Đồng Thịnh Chử ngược lại bình tĩnh hơn: "Những gì chúng ta ghi lại trong camera căn bản không thể chứng minh được cái gì. Ông ta rất xảo quyệt, nếu bây giờ đưa cho bác viện trưởng xem chỉ càng khiến ông ta tức giận hơn thôi, bứt dây động rừng."

"Vậy..."Tô Đường chưa từng gặp loại sự tình căng thẳng thế này. Cậu vẫn luôn được nâng niu trong lòng bàn tay của người thân, làm sao có thể đối mặt được với thế giới đen tối bên ngoài, cũng không biết phải làm gì mới đúng.

"Hãy để bác Âu Dương đưa cậu về nhà, sau đó đưa camera cho chú Tô Triết, chú ấy sẽ biết cách xử lý thôi. Chuyện này tụi mình không tự giải quyết được đâu."

"Được, đưa cho ba ba của tớ." Tô Triết rất lợi hại, chỉ cần nói cho y chắc chắn có thể xử lý mọi chuyện thật tốt.

Tô Đường như được uống một viên thuốc an thần, cũng đỡ cảm thấy luống cuống hơn.

Đồng Thịnh Chử vỗ tay Tô Đường: "Vậy bây giờ tụi mình đi tìm bác Âu Dương đưa cậu về."

Khi tìm được Âu Dương Bội Thanh, Lý Văn Bân vẫn chưa rời đi.

Nghe được cơ thể Tô Đường không thoải mái nên muốn về nhà, Lý Văn Bân tủm tỉm cười muốn chủ động đưa cậu về: "Lát nữa anh phải đến công ty, sẵn tiện đưa Đường Đường về luôn."

Âu Dương Bội Thanh nghe thấy cũng gật đầu đồng ý lời đề nghị của gã.

Mà Tô Đường bị dọa, trong đầu nghĩ tới mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết gϊếŧ người diệt khẩu, sợ hãi trốn phía sau Đồng Thịnh Chử: "Con không muốn, con chỉ cần bác Âu Dương thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau