Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

Chương 13: + 23

Trước Sau
Chương 22

Edit : Yu

"Xin thứ lỗi, lúc nãy tôi có chút thất thần."

Lăng Sơ Nam dừng xe lại, nở một nụ cười đầy chân thành tỏ ý xin lỗi, cậu cầm lấy một chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu.

"Cô ở trên xe đừng đi xuống, tôi sẽ xử lý tốt."

Bởi vì đây chẳng qua là một vụ va chạm nhẹ, lại còn ở lề đường bên trái, cho nên cũng không có gây sự chú ý quá nhiều, những người vô tình nhìn thấy cũng chỉ liếc mắt quan sát Lăng Sơ Nam một cái tỏ vẻ đồng tình hoặc là vui sướng khi người gặp hoạ. Một chiếc xe bình thường lại đụng phải chiếc siêu xe có giá trị hơn một ngàn vạn, cũng đủ xui xẻo.

Cảm giác được sự va chạm đến từ phía sau, Lâm Thiên Hạo vốn dĩ thần kinh đang căng chặt vì đứa bé trai ngồi trên xe lập tức nứt toạc, hắn lạnh lẽo bước xuống xe, vừa vặn đụng phải một gương mặt tươi cười nhã nhặn. Không thể không nói, người đẹp đều có được một số ưu đãi nhất định, đặc biệt Lăng Sơ Nam lại là người được ông trời ưu ái, nhìn thấy ý tứ xin lỗi trong đôi mắt xinh đẹp kia, cơn giận dữ ban đầu của Lâm Thiên Hạo phút chốc vơi đi tám phần.

Lăng Sơ Nam lên tiếng trước.

"Vị tiên sinh này, xin thứ lỗi, lúc nãy tôi không cẩn thận đụng phải xe của anh."

Cậu chỉ vào đèn xe đã gần như vỡ nát của chiếc siêu xe.

"Tôi sẽ bồi thường cho anh."

098:"Ký chủ, phương thức tiếp cận của ngài thật giàu có."

"Ta đâu có tiếp cận a."

Lăng Sơ Nam đầy vô tội nói.

"Chiêu này là ta học của Sở Vân Qua đấy."

"......"

Lâm Thiên Hạo hiển nhiên nhận ra Lăng Sơ Nam.

"Cậu là.... "

"A.... "

Lăng Sơ Nam sờ sờ mặt mình, biểu tình có chút ảo não.

"Quên đeo mắt kính rồi."

Nhìn thấy người trước mặt dường như có chút buồn bã, ma xui quỷ khiến thế nào Lâm Thiên Hạo đã theo bản năng mở miệng nói.

"Cậu lên xe của tôi ngồi trước đi rồi hẵn nói."

"Cảm ơn anh."

Gương mặt Lăng Sơ Nam hiện lên ý tứ cảm ơn, sau đó kéo thấp vành mũ, ngồi lên xe của Lâm Thiên Hạo. Mà ngay lúc cậu đi vào liền đối diện với một cặp mắt đen láy mang theo chút nước mắt.

Khi Lâm Thiên Hạo trở về xe, liền nhìn thấy thiếu niên mà hắn không cẩn thận mời lên xe đang cùng với tên nhóc con kia mắt to trừng mắt nhỏ.

Tuổi tác của cả hai cách nhau ước chừng mười mấy tuổi, nhưng biểu tình ngược lại có chút giống nhau, nhìn qua rất vui mắt.

Nghe được tiếng cười của nam chính, Lăng Sơ Nam liền quay đầu qua nhìn hắn, sau đó ngượng ngùng nói.

"Đây là con của anh sao? Rất đáng yêu."

Gương mặt của Lâm Thiên Hạo thoáng chốc liền biến đen, nhưng rất nhạn đã phản ứng lại, cười nói.

"Không phải. Trưa hôm nay khi tôi lái xe ngang qua đường Vĩnh Lâm, lúc không để ý thì nhóc con này lẻn vào xe, đợi một lúc lâu cũng không thấy người nhà của nhóc đến tìm, cho nên tôi định đưa nhóc đến đồn công an."

Lăng Sơ Nam gật gật đầu, chân thành nói.

"Anh đúng là người tốt."

Ngay cả con trai của mình mà cũng không biết.

Đôi mắt của Lăng Sơ Nam rất sạch sẽ, trắng đen rõ ràng, đặc biệt là khi cậu nghiêm túc nhìn về phía người đối diện, ánh mắt có thể hiện rõ bóng dáng của đối phương, khiến cho người đó có ảo giác rằng chính mình là toàn bộ thế giới của cậu.

Đây chính là bí quyết duy nhất khiến Lăng Sơ Nam từ nhỏ đã nổi tiếng, không một ai có thể cự tuyệt mị lực của cậu.

Sau khi Lâm Thiên Hạo phục hồi lại tinh thần, Lăng Sơ Nam đã cùng với tên nhóc đáng ghét kia nói chuyện.

"Tiểu Thần có nhớ tên của ba ba hay không?"

Ánh mắt Lăng Sơ Nam mang theo ý cười.

Tiểu Thần hiển nhiên rất yêu thích người anh trai xinh đẹp này, cho nên vô cùng ngoan ngoãn đáp lại.

"Tiểu Thần không có ba ba."

Sao đó nhóc chớp chớp đôi mắt to tròn, duỗi tay túm chặt ngón tay của Lăng Sơ Nam.

"Tiểu Thần rất thích anh trai, anh trai có thể làm ba ba của Tiểu Thần được không?"

Lăng Sơ Nam phụt một tiếng liền bật cười, duỗi tay xoa xoa đầu tóc mềm mại của nhóc.

"Anh trai cũng rất thích Tiểu Thần, nhưng mà anh không thể làm ba ba của Tiểu Thần được."

"Tại sao vậy ạ?"

Nhóc con ngẩng đầu lên, đầy khó hiểu nhìn cậu.

"Bởi vì anh trai không thể thích mẹ của Tiểu Thần."

"Mẹ của em rất rất xinh đẹp, à, không đẹp bằng anh trai một chút, nhưng mà đồ ăn mẹ nấu rất là ngon."

Nhóc con đem chữ ngon kéo dài ra, sau đó đưa ánh mắt đầy trông mong nhìn Lăng Sơ Nam.

"Anh trai, anh làm ba ba của em đi."

098 rốt cuộc nhịn không nổi cười nhạo nói.

"Nam chính còn chưa yêu ngài, thì ngài đã được một đứa bé mới hơn hai tuổi yêu rồi, ký chủ thật lợi hại."

Lăng Sơ Nam nhướng mày.

"Việc này nói lên rằng, mị lực của ta ngay cả em bé cũng không thể từ chối. Nhubgw mà ngươi làm sao khẳng định nam chính vẫn chưa yêu ta?"

098 liếc mắt nhìn nam chính mặt đầy ý cười bên cạnh.

"Vì hắn thẳng."

Không muốn tiếp tục tranh luận với 098, Lăng Sơ Nam ôm nhóc con kia đặt lên đùi mình, cười tủm tỉm hôn hôn lên gương mặt non nớt của nhóc.

"Anh trai thích một anh trai khác rồi, cho nên anh không thể thích mẹ của em được. Nhưng mà, nếu mẹ của Tiểu Thần nấu ăn ngon như vậy, anh có thể làm bạn với mẹ của em nha."

"Dạ."

Tuy rằng Tiểu Thần không hiểu hết những lời mà Lăng Sơ Nam nói, nhưng nhóc con vẫn biết Lăng Sơ Nam không thể làm ba ba của mình, hơn nữa còn muốn làm bạn với mẹ, cho nên lập tức liền vui vẻ lại.

"Mẹ của em tên là Dương Thanh Nhã, anh trai, anh có biết mẹ em không? Mẹ của em là một đại minh tinh đó."

Lăng Sơ Nam theo bản năng nhìn về phía Lâm Thiên Hạo, phát hiện đối phương dường như trở nên thất thần, liền quay lại nhìn nhóc con.

"May quá, anh và mẹ của em đã là bạn rồi, mẹ em còn đang ở trên xe anh đấy."

"Thật ạ? Vậy em có thể đi kiếm mẹ không ạ?"

Ánh mắt của Tiểu Thần đầy mong chờ nhìn Lăng Sơ Nam.

Đứa bé này rất hiểu chuyện a, Lăng Sơ Nam nắn nắn gương mặt bầu bĩnh của nhóc ,sau đó nhìn nam chính vẫn chưa lấy lại tinh thần bên cạnh.

"Tiên sinh, tôi đưa em ấy đi nhìn bạn tôi trên xe đã, xem có phải là mẹ em ấy không."

"Được... Được."

Lâm Thiên Hạo khụ một tiếng, đem tầm mắt từ trên mặt Lăng Sơ Nam dời đi.

"Hy vọng nhóc chính là con trai của bạn cậu."

"Cảm ơn."

Lăng Sơ Nam lại nhìn vào mắt Lâm Thiên Hạo một chút, sau đó lấy ra tấm danh thiếp.

"Thật sự xin lỗi vì đã đụng phải xe của anh, trước mắt thì anh cứ đem xe đi sửa, còn tiền phí sửa chữa tôi nhất định sẽ trả lại. Đây là số điện thoại riêng của rôi, sau khi xong anh cứ gọi điện cho tôi nói một tiếng."

Sau đó, cậu bế đứa bé đang dùng ánh mắt như nhìn ba ba xem mình ra khỏi xe.

"Vậy tôi đưa nhóc con này đi trước."

Ký chủ thực sự làm rất tốt, đụng xe người ta, còn nhân tiện bắt cóc luôn con trai của người ta. 098 liếc mắt nhìn nam chính vẫn còn chưa thể hồi thần chăm chăm nhìn Lăng Sơ Nam rời đi, đột nhiên cảm thấy phỏng đoán lúc nãy của nó hình như sai rồi.

Nam chính có thật là trai thẳng không?

"Dương tiểu thư, lúc nãy tôi đi xử lí sự cố thì bắt gặp đứa bé này, nói chuyện với nhóc một lát thì nhóc bảo mẹ nhóc tên là Dương Thanh Nhã, không biết nhóc có phải là con trai của cô không?"

Lăng Sơ Nam một bên mở cửa xe, một bên nói.

Lúc này, hai âm thanh đồng thời vang lên.

"Tiểu Thần!"

"Mẹ ơi!"

Nhìn chiếc xe kia đã đi xa, Lâm Thiên Hạo chậm rãi dựa lưng vào thành xe, lấy từ trong túi một điếu thuốc, châm lửa.

Ném đi đầu thuốc vẫn đang cháy, hắn ngồi vào trong xe, đem danh thiếp mà Lăng Sơ Nam đưa cho mình nhìn nhìn một hồi, sau đó bỏ vào ngăn xe, không biết nghĩ gì lại lấy ra đặt vào trong ví tiền của mình.

Bởi vì Lăng Sơ Nam đã giúp mình tìm ra con trai, cho nên độ hảo cảm của Dương Thanh Nhã với Lăng Sơ Nam bay lên thêm không ngừng, quả thực xem cậu như ân nhân cứu mạng, thậm chí còn kiên trì đề nghị sẽ phụ trách phí sữa chữa xe của cậu và nam chính.

Lăng Sơ Nam vô cùng nghiêm túc cự tuyệt, lý do là, xe của cậu là công ty mua, cho nên có bảo hiểm, có thể trả toàn bộ chi phí, còn tiền sửa chữa xe nam chính sẽ do Lăng Sơ Nam tự tay trả.



Hiển nhiên Dương Thanh Nhã không muốn, cho nên Lăng Sơ Nam liền nói.

"Sự nghiệp của cô hiện tại chỉ mới bắt đầu, nghe nói bộ điện ảnh này là vai diễn đầu tiên từ khi cô xuất đạo, muốn nhận được thù lao còn phải đợi thêm một khoảng thời gian rất dài. Hơn nữa, cô còn có con trai phải nuôi, xe là do tự tôi đụng phải, cô không có bất kì trách nhiệm gì, đừng lo lắng.

Nói xong cậu liền cười đầy giảo hoạt.

"Tôi có rất nhiều tiền :)."

Sau đó Lăng Sơ Nam thành công thuyết phục được Dương Thanh Nhã.

Nhưng mà cậu thực sự có nhiều tiền a. Xuất đạo đã mười mấy năm, không kể đến tiền thù lao đóng phim càng ngày càng tăng lên, thì chi phí phát ngôn cũng đã có giá trên trời, so với số tiền mà công ty từng bỏ ra đầu tư cho cậu không biết gấp bao nhiêu lần. Tuy rằng tổng tài sản của cậu không bằng được nam chính, nhưng mà so với nam phụ thì lại cao hơn rất nhiều lần.

"Giá trị nghịch tập +5%, hiện tại giá trị nghịch tập là 35%, mong ký chủ tiếp tục nổ lực."

Uyển chuyển từ chối lời mời cơm của nữ chính, Lăng Sơ Nam nhanh chóng lái xe trở về nhà. Khi cậu chuẩn bị lấy chìa khoá mở cửa, thì đột nhiên thấy cửa tự động mở ra.

Từ bên trong xuất hiện gương mặt tươi cười của người đàn ông nào đó.

"Bảo bối! Mừng em về nhà."

"....."

"Sao anh tìm được nhà em?"

Lăng Sơ Nam ngồi lên sô pha, nhìn người đàn ông kia bận bịu qua lại.

"Anh tra tư liệu về em a."

Sở Vân Qua bưng một đĩa trái cây đã cắt sẵn đặt trước mặt Lăng Sơ Nam, ngoan ngoãn trả lời.

"Vậy chìa khoá làm sao có?"

"Anh nhờ người mở đó."

Sở Vân Qua nói, sau đó trơ mặt ra duỗi tay ôm eo Lăng Sơ Nam.

"Hình như làm thế có chút bất tiện, bảo bối, hay là em làm cho anh một chìa riêng đi, về sau mỗi lần đến nhà em anh cũng không cần phải gọi người đến bẻ khoá nữa."

"Không phải anh nói có việc nên phải chuyển nhà hay sao?"

"Đúng vậy, việc của anh chính là chuyển qua nhà em."

Sở Vân Qua nghiêm túc trả lời.

"......"

"098! Ta cảm thấy mình đã bị lừa."

Lăng Sơ Nam thở dài nói.

"Ta không ngờ được mặt xủa y lại dày đến độ này."

098:"Tui cảm thấy y học từ cậu thì có."

Lăng Sơ Nam bước lên lầu, quả nhiên giống như lời Sở Vân Qua nói, y đã đem quần áo mình chiếm một nửa tủ đồ của cậu, ly và bàn chải đánh răng cũng biến thành hai cái được xếp cạnh nhau, ở cửa phòng tắm cũng có hai đôi dép lê đặt gọn gàng.

"Ta chưa bao giờ gặp qua hình thức theo đuổi nào vừa thô bạo vừa đơn giản như vầy cả."

Lăng Sơ Nam nói.

098 đầy vui sướng khi người gặp hoạ.

"Bây giờ thì gặp rồi đó."

"Nhưng mà ta rất thích."

Lăng Sơ Nam lại nói.

"Buổi tối sẽ có người làm ấm giường."

"...."

Mặc kệ thế nào, thì bắt đầu từ bây giờ, trong nhà của Lăng Sơ Nam cũng xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Nhưng mà có một điều khiến Lăng Sơ Nam hơi thất vọng, buổi tối lúc đi ngủ, tuy rằng Sở Vân Qua và cậu chỗ nên sờ đều đã sờ, nên hôn đều đã hôn, nhưng mà một bước cuối cùng kia chưa từng triển khai.

Dùng lời nói của Sở Vân Qua thì y muốn đem thời khắc tốt đẹp đó dành cho đêm tân hôn của họ.

Lăng Sơ Nam bị đốt lửa khắp người nhưng không thể phát tiết liền đỏ mắt cắn mạnh một miếng.

Sở Vân Qua kêu lên, cánh tay vòng qua eo Lăng Sơ Nam ôm chặt, không biết là đang nhịn hay là đang đau, thanh âm có chút khàn khàn.

"Bảo bối, em nhiệt tình như vậy anh sẽ không chịu được."

Lăng Sơ Nam âm thầm liếc xéo y một cái.

"Thế thì làm đi."

-----

Chương 23

Edit : Yu

Cuối cùng, Sở Vân Qua và Lăng Sơ Nam cũng không làm đến bước cuối cùng kia.

Lăng Sơ Nam có chút thất vọng.

"Tên này bị làm sao vậy hả?"

098 dâyd an ủi nói.

"Ký chủ, hành vi của y rất là chính trực nha, ngài đã kết giao với một đối tượng tốt rồi."

"098, hình như ta thấy ngươi đang rất vui vẻ nhỉ?"

098 đầy nghiêm trang phản bác.

"Thưa ký chủ, 098 là một hệ thống chính quy, không kèm theo tình cảm hỗn loạn, cho nên vui vẻ gì đó mà kí chủ nói không thể xuất hiện."

"Ha hả."

Bất quá Lăng Sơ Nam vẫn rất vừa lòng vì có Sở Vân Qua, cậu không cần phải tự cắn mình nữa.

Khuyết điểm duy nhất chính là dục cầu bất mãn.

Dạo gần đây mọi người trong đoàn phim đều nhận ra, Lăng Sơ Nam từ trước đến giờ vốn là người có tính tình dễ chịu, đột nhiên bắt đầu giở chứng. Tỷ như ly nước sau khi uống xong không còn tự mình vứt vào thùng rác, mà lại kêu người nào đó đi vứt, tỷ như dây giày vô tình tuột ra, cũng kêu người nào đó buộc lại.

Mỗi khi nhìn thấy tình huống này, cô gái làm trợ lý chỉ hận không thể tự tay mình đảm nhiệm. Tại sao người bị sai sử không phải là bản thân cô a a a a?

Nhưng mà soái ca ngoại quốc kia và A Nam rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Nhìn qua có vẻ rất thân thiết.

Sau khi hoàn thành cảnh diễn, Lăng Sơ Nam liền nhìn thấy người đàn ông nào đó vẻ mặt đầy tươi cười, hai mắt toả sáng vui vẻ cầm ly nước chạy đến chỗ cậu. Bộ dáng đó muốn có bao nhiêu chân chó liền có bấy nhiêu chân chó.

098 :"......"

Mọi người trong phim trường bị chói mù mắt :"......."

Đạo diễn là một trong số ít người biết được thân phận của Sở Vân Qua :"......"

Cũng may nửa tháng sau, Sở Vân Qua có chuyện quan trọng cần phải xuất ngoại, toàn bộ phim trường đều đồng loạt nhẹ nhàng thở ra.

Vốn dĩ đã có một Lăng Sơ Nam, bây giờ còn xuất hiện thêm một siêu cấp soái ca nữa, thạt sự rất ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc a.

Mà sau hôm Sở Vân Qua rời đi, Lăng Sơ Nam liền nhận được điện thoại của nam chính Lâm Thiên Hạo.

"Xin chào?"

"Xin chào, cho hỏi cậu có phải là Lăng tiên sinh không? Tôi là Lâm Thiên Hạo."

Thanh âm của nam chính truyền đến rừ bên kia điện thoại.

"Không biết cậu có còn nhớ, nửa tháng trước cậu vô tình đụng phải đuôi một chiếc xe."

"Đương nhiên tôi vẫn nhớ. Lâm tiên sinh, chào anh."

Khoé môi Lăng Sơ Nam mang theo ý cười.

"Xin hỏi xe của anh đã sửa xong chưa? Tổng chi phí sửa chữa anh hãy nói cho tôi, đợi một lát nữa tôi sẽ chuyển qua cho anh."

"Đã sửa xong rồi, nhưng chi phí không cần phải trả lại đâu."

Thanh âm phía kia bên trở nên nhu hoà một chút.

"Không biết tôi có vinh hạnh mời Lăng tiên sinh một bữa cơm hay không?"

098:..... Việc này không khoa học a! Tại sao nam chính lại mời ký chủ ăn cơm chứ?

Lăng Sơ Nam xó ý từ chối, nhưng nói một hồi nam chính vẫn không hề buông tha, cho nên cậu đành ỡm ờ đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, Lăng Sơ Nam liền nở một nụ cười sáng lạn.

"098! Ngươi đoán xem nam chính có phải đã yêu ta rồi không?"

"...... Không phải."

098 vẫn cứ kiên trì nói.

Buổi hẹn hôm đó, vừa lúc Lăng Sơ Nam không có cảnh quay, cải trang một chút liền ra ngoài.

098:"Ký chủ, sao tui lại thấy lần đầu tiên ngài đi gặp nam chính còn ăn mặc trang trọng hơn cả đi gặp Sở Vân Qua vậy?"



Lăng Sơ Nam chỉnh lại cà vạt trên cổ.

"Nam chính là tên nam nữ đều ăn, mặt người dạ thú, lỡ như ta ăn mặc tùy tiện bị hắn hiêir lầm là người không đứng đắn, sau đó liền muốn như vậy như vậy với ta thì sao?"

Nhìn biểu tình hoảng sợ đầy khoa trương trên mặt Lăng Sơ Nam, 098 đầy trầm mặc chịu đựng, nó có cảm thấy mạch não ký chủ nhà mình không được bình thường.

Có điều, nó đã bị cái tên khốn nạn này hấp thu rất nhiều năng lượng, cho nên nó tạm thời không có biện pháp rút lui, chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.

Lúc Lăng Sơ Nam đến nhà hàng đã, nam chính đã đến trước, hai người đều ăn mặc vô cùng trang trọng. Giống như đi ký hợp đồng làm ăn ý, Lăng Sơ Nam bình luận.

098 khó có khi đồng ý.

Hai người nói chuyện một lúc liền tượng trưng ăn vài miếng, không khí rốt cuộc cũng hoà hoãn lại không ít.

"Uổng công nam chính ngủ với nhiều người như vậy, đều bị chó ăn rồi hả."

Lăng Sơ Nam một bên tìm đề tài nói chuyện với nam chính, một bên lén lút với 098.

"Một chút kiến thức gạ gẫm cũng không có."

098:"Ký chủ, ngài cũng biết, nam chỉ là người có quyền có thế, tùy tiện kêu đại một người cũng nguyện ý ngủ với hắn, cho nên đâu cần phải da ngoài gạ người khác."

"Chậc, vậy tên Sở Vân Qua kia là làm sao?"

Nhớ đến người đàn ồn mặt dày mày dạn đu nám ở nhà Lăng Sơ Nam, 098 quyết định không nói tiếp.

"Đây chẳng phải là Lâm đại thiếu gia sao?"

Lúc này một âm thanh vang lên, đánh gãy cuộc trò chuyện của bọn họ, bước đến chính là một thanh niên có bộ dáng tuấn lãng lại mang theo một phần tà khí.

"Không đúng, phải kêu là tổng tài Lâm chứ. Sao vậy, tổng tài Lâm sau khi có quyền có thế thì đã quên người anh em này rồi hả?"

098 nhắc nhở nói.

"Trương Sở Lâm, tiểu thiếu gia của tập đoàn Trương thị, đã từng là bạn nhậu của nam chính, về sau khi nam chính bắt đầu tiếp nhận công ty của gia tộc đã cắt đứt liên hệ. Về sau bởi vì có thù oán với nam chính nên hợp tác bắt cóc con trai nữ chính, là một nhân vật pháo hôi."

Lăng Sơ Nam âm thầm gật gật đầu.

"Đã biết."

Lâm Thiên Hạo nhíu nhíu mày, hiển nhiên không hề muốn để ý đến tên lưu manh này, nhưng nhìn sang Lăng Sơ Nam, hắn vẫn đứng dậy.

"Thật xin lỗi, nếu Trương tam thiếu gia có nhã hứng muốn nói chuyện với tôi, cứ trực tiếp gọi cho thư kí của tôi, tôi tin rằng anh biết rõ phương thức liên lạc."

Ở Trương gia, Trương Sở Lâm hoàn toàn không được yêu thích, là một tên ăn chơi trác táng cho nên đều bị mọi người né tránh, làm gì có nhã hứng như lời Lâm Thiên Hạo nói. Nghe vậy, sắc mặt của hắn lập tứng trắng bệch, ánh mắt sắc như dao chăm chăm nhìn Lâm Thiên Hạo, hừ một tiếng, đang chuẩn bị rời đi thì khies mắt trông thấy người đang ngồi đối diện với Lâm Thiên Hạo, ánh mắt hắn lập tức sáng lên.

"Tôi còn đang thắc mắc, sao tổng tài Lâm lại đến đây ăn cơm, thì ra là đang hẹn hò với đại mỹ nhân."

Đại mỹ nhân Lăng Sơ Nam nghe vậy liền ngẩng mặt lên cong cong khoé môi, nở một nụ cười với hắn.

Sau đó, cái tên vốn dĩ đang hống hách đột nhiên đỏ bừng mặt.

"Tôi, tôi đi trước. Lần sau sẽ đến tìm anh tính sổ. Hừ!"

"Phì."

Lăng Sơ Nam đột nhiên cười thành tiếng, trong lòng nói với 098.

"Tên này rất thú vị."

098:"Đúng là rất thú vị."

"Xin lỗi, đã phá hỏng nhã hứng của cậu rồi."

Lâm Thiên Hạo hướng Lăng Sơ Nam cười cười đầy xin lỗi, sau đó giúp cậu rót một tách trà.

Buổi hẹn đầu tiên của Lăng Sơ Nam với Lâm Thiên Hạo được tổng kết là.

"Tên này không có chút thú vị nào cả, không biết hắn cua được nữ chính thế nào nữa."

098:"Loại vận khí này chúng ta gọi là hào quang nhân vật chính, chắc chỉ là ăn may thôi."

Có lẽ là do Lăng Sơ Nam biểu hiện vô cùng thân thiện, cho nên nam chính giống như hiểu lầm cái gì đó, ba ngày sau đột nhiên đến phim trường tham ban cậu.

Hơn nữa, còn vô tình gặp được nữ chính.

Ấn tượng của Dương Thanh Nhã đối với Lâm Thiên Hạo vốn dĩ không có bao nhiêu, nhưng trận cãi vã ở nhà hàng lần trước liền khiến cô nhớ ra hắn. Tuy rằng cô rất yêu thương con trai mình, nhưng đối với người đàn ông này lại hận đến xương tủy, cho nên không muốn trưng cho hắn sắc mặt tốt. Mà Lâm Thiên Hạo hiển nhiên vẫn còn ghi thù nắm đấm lần đó, vừa nhìn thấy Dương Thanh Nhã, tuy rằng không hề biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng khẳng định rất chán ghét.

Dù sao thì hắn vốn là một người vừa có tiền vừa có quyền, đối với loại phụ nữ muốn dùng con để leo lên, vô cùng không thích.

Lăng Sơ Nam hoàn toàn có thể đoán được tâm tư của Lâm Thiên Hạo, nhưng vì bước kế tiếp của kế hoạch, cậu vẫn đi đến chào hỏi Lâm Thiên Hạo.

"Người này chính là tổng tài của công ty giải trí Hạo Thiên đó."

Một cô gái nhẹ giọng lên tiếng nói với mọi người.

"Gần đây hình như có rất nhiều soái ca đến tìm A Nam nha."

"Nhìn anh ta có vể rất ân cần."

Một người khác nói.

"Nhưng nếu bàn đến việc yêu đương, thì tôi vẫn thấy soái ca ngoại quốc lúc trước phì hợp hơn nhiều."

"Nhảm nhí, rõ ràng A Nam là của tôi, làm sao lại để người khác cướp đi được."

"A Nam nhà tôi từ khi nào trở thành của cô vậy?"

"....."

Vốn dĩ 098 còn cho rằng sẽ nghe được mấy người này chỉ trích Lăng Sơ Nam khắp nơi treo hoa ghẹo nguyệt, ai ngờ đâu bọn họ lại thi nhau tranh giành quyền sở hữu Lăng Sơ Nam.

Đầu óc mấy người này đều kì lạ giống như ký chủ của nó vậy.

Kể từ lần đó gặp được Lăng Sơ Nam, Lâm Thiên Hạo ở nhà suy nghĩ suốt hai ngày liền, cuối cùng hắn xác định, một người vốn dĩ chưa từng yêu thích đàn ông như hắn lại động tâm với Lăng Sơ Nam.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn liền chờ không nổi mà chạy đến phim trường tìm Lăng Sơ Nam.

Có điều, tại khoảnh khắc nhìn thấy Lăng Sơ Nam, hắn nhận ra vốn từ ngữ của mình đột nhiên trở nên nghèo nàn.

Trong phim, nhân vật mà Lăng Sơ Nam thủ vai là một dương cầm gia bị mù, lúc này cậu vẫn chưa tẩy trang, cho nên gương mặt vẫn mang theo nét non nớt của thiếu niên, lại mặc một bộ tây trang màu trắng, nhìn qua rất có khia chất.

Lâm Thiên Hạo nuốt nuốt nước miếng, sau đó nói.

"Hôm nay tôi tới đây là muốn nói với em mổ việc, tôi thích em, kể từ ngày hôm nay, tôi muốn chính thức theo đuổi em."

"Xin lỗi.... "

Lăng Sơ Nam còn chưa nói xong, đã bị Lâm Thiên Hạo đánh gãy.

"Tôi hy vọng em hiểu một điều, hôm nay tôi đến để báo cho em biết, chứ không phải hỏi ý kiến của em."

"......" Gì dậy chời.

Lăng Sơ Nam nhìn nam chính vội vàng rời đi giật giật khoé môi.

"Cái thằng hề này đầu óc có vấn đề hả?"

098:"Thưa ký chủ, đây là lời thoại tiêu chuẩn của tổng tài bá đạo."

Lăng Sơ Nam vừa quay đầu liền nhìn thấy Dương Thanh Nhã đứng cách đây không xa, liền cười cười nhìn cô.

"Thanh Nhã, có chuyện gì sao?"

"Tên điên khi nãy rõ ràng là bệnh tâm thần. A Nam, không cần để ý hắn ta."

Dương Thanh Nhã cau mày nói.

Từ trước đến giờ, Dương Thanh Nhã vốn là một cường nữ, có thể nói ra ba chữ bệnh tâm thần này, đã khiến Lăng Sơ Nam kinh ngạc, sau đoa cậu cười cười gật đầu.

"Tôi biết rồi, cảm ơn."

Dương Thanh Nhã lại nhìn Lăng Sơ Nam một chút, thấy biểu tình của cậu cũng không giống đang làm bộ, cho nên liền nở một nụ cười tươi.

"A Nam, hắn không phải người tốt. Sau này nếu gặp hắn, nên tránh xa một chút."

"Giá trị nghịch tập +10%, hiện tại giá trị nghịch tập là 45%, mong ký chủ tiếp tục cố gắng."

Dựa theo tính toán của Lăng Sơ Nam, nếu phân chia giá trị nghịch tập, thì việc nam nữ chính ở bên nhau cao nhất là 35%, cậu đã kiếm đủ, công ty của nam chính chiếm 10% vẫn chưa bắt đầu kiếm, nam phụ chiếm 10% tương tự cũng chưa bắt đầu, người đại diện của cậu chiếm tỉ lệ cao nhất 45%, hiện tại đã lấy được 10%.

Lăng Sơ Nam muốn giải quyết tên đại diện kia cuối cùng, bước tiếp theo chính là công ty của nam chính và nam phụ.

Tuy rằng việc cậu bị hủy dung nhìn qua là do một tay nam phụ tạo thành, nhưng Lăng Sơ Nam biết, phía sau nam chính âm thầm thả ra tin tức, nếu không nam phụ làm sao có thể đến lễ trao giải của cậu, còn mang theo được một chai axit.

Kiếp trước, có rất nhiều chuyện đều là do nam chính thao túng, cho nên Lăng Sơ Nam cảm thấy, chỉ khiến hắn ta trắng tay thực sự là hình phạt quá nhẹ nhàng.

Vì vậy, cậu liền cố ý câu dẫn nam chính.

Còn có việc gì đau đớn hơn với một tên đàn ông có lòng tự trọng cao ngất là đồng thời mất cả người lẫn của chứ?

Cho nên những ngày kế tiếp, Lăng Sơ Nam không hề từ chối ý tốt của Lâm Thiên Hạo.

Việc này khiến cho Lâm Thiên Hạo cảm thấy vô cùng vui vẻ, ngày càng hăng hái, ngay cả truyền thông cũng nghe được tiếng gió, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc người may mắn được tổng tài công ty giải trí Hạo Thiên để mắt đến là ai.

Hôm nay, Lăng Sơ Nam đồng ý lời mời của nam chính, cùng hắn ra ngoài ăn cơm. Cậu đã thay đồ chỉnh tề, vừa mở cửa định đi ra, liền thấy người đàn ông bộ dáng đầy mệt mỏi đứng đó.

Sở Vân Qua dang rộn hai tay.

"Bảo bối, anh về rồi nè!"

Nam chính gì đó ngay lập tức bị vứt lên chín tầng mây.

-------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau