Chương 45: + 84 + 85
Chương 83
Editor : YuTuyTien
Động tác của ông lão vô cùng nhanh, lấy tốc độ của Lăng Sơ Nam trong trò chơi nhất định không thể né tránh được. Ngay khi ông lão sắp chạm đến Lăng Sơ Nam, Phong Bất Dự đứng bên cạnh nhanh chóng kéo Lăng Sơ Nam vào người mình.
Ông lão nhào vào khoảng không, lập tức ngã trên đất, bụi bay đầy trời. Chúng bám vào hai hàng nước mắt trên mặt ông lão, trở nên bẩn hề hề, nhìn qua vô cùng buồn cười.
098:"Ký chủ, ông lão này có bệnh à?"
"Không ngờ rằng NPC của trò chơi này lại có kỹ năng diễn đỉnh cao như thế." Lăng Sơ Nam cảm thán.
"Hả?"
098 không rõ chuyện gì, trong mắt của nó, ông lão rõ ràng vô cùng thương tâm, khóc đến đau lòng như thế, làm sao có thể là diễn được?
Tầm mắt của Lăng Sơ Nam dời khỏi người ông lão, không trả lời vấn đề của 098, nhẹ nhàng nép vào người Phong Bất Dự.
Phong Bất Dự ôm chặt eo Lăng Sơ Nam, nói.
"Bảo bối, không sao chứ?"
"Không....không sao ạ."
Sắc mặt Lăng Sơ Nam có chút trắng bệch, giống như vừa mới bị dọa sợ.
Ông lão nằm dưới đất khóc một lúc lâu, mới nhận ra không có ai để ý đến mình, mới từ từ bò dậy khỏi mặt đất, chỉ vào hai người khiển trách.
"Hai người trẻ tuổi các ngươi, một chút cũng không biết kính già yêu trẻ à? Lão già ta khóc đến thương tâm như thế, lại không biết chạy đến an ủi ta à! Chỉ biết đứng đó khanh khanh ta ta."
"Cháu thấy ông rõ ràng khóc rất vui vẻ."
Vẻ mặt Lăng Sơ Nam tràn ngập khó tin.
"Ông ơi, phần thưởng nhiệm vụ của cháu đâu ạ?"
"Ngươi!"
Ông lão ôm ngực đứng dậy, ngón tay run rẩy chỉ về phía Lăng Sơ Nam.
"Cái tên tiểu tử thúi này, chỉ biết phần thưởng thôi! Mau trả thanh đao của ta lại đây! Ta muốn chém chết hai người các ngươi!"
"Ông căn bản không có em trai."
Thấy bảo bối nhà mình bị dọa sợ, Phong Bất Dự vốn luôn im lặng liền mở miệng, một câu này lập tức khiến toàn bộ lời nói kế tiếp của ông lão bị nghẹn lại.
Ông lão cũng bất chấp đang hăng hái chỉ trích hai người, vẻ mặt tràn ngập khiếp sợ nhìn về phía Phong Bất Dự.
"Ngươi.....Sao ngươi lại biết được?"
"Thanh đao mà chúng tôi tìm về rõ ràng chính là phiên bản kém hơn thanh đao mà ông đưa cho Tiểu Nam mượn. Hơn nữa, tôi nghe Tiểu Nam nói, ông đã từng thường xuyên đến Vân Lĩnh Sơn hái thuốc, cho nên thanh đao mẻ này hẳn là do ông cố ý đánh rơi. Nếu bọn tôi tiếp tục nhận nhiệm vụ tìm em trai của ông, nhất định kết quả sẽ là trắng tay quay về."
Phong Bất Dự một bên trấn an Lăng Sơ Nam, một bên chậm rãi nói.
Biểu tình của ông lão càng ngày càng khó coi, cuối cùng không thể phản bác lại câu nào, chỉ có thể tức giận ném thanh đao trong tay xuống đất.
"Được rồi được rồi, coi như hai người các ngươi thông minh."
Sau đó ông lão nhìn về phía Lăng Sơ Nam, ý vị thâm trường nói.
"Tiểu tử, ta vẫn rất thích ngươi, không bằng thế này, nếu ngươi bái ta làm sư, ta sẽ đem toàn bộ kiến thức cả đời của ta truyền lại cho ngươi. Thế nào?"
Đúng lúc này, 098 xen mồm vào.
"Ký chủ, tui đã tra được tư liệu của ông ấy. Trong cốt truyện, sau này một hậu cung của nam chủ vô tình tìm được một vị sư phụ, giang hồ gọi người đó là Quỷ Thủ Độc Sư, tên khác là Lão Độc Thủ, là một cao thủ dùng độc. Cuối cùng, hậu cung đó của nam chính trở thành người có chiến lực cao nhất trong trò chơi chỉ sau nam chính."
"Đã biết."
Lúc này, gương mặt của ông lão vẫn là chỗ trắng chỗ đen, hai hàng nước mắt còn chưa kịp lau khô, nhìn qua vô cùng buồn cười.
Lăng Sơ Nam nhìn về phía Phong Bất Dự, Phong Bất Dự gật gật đầu, đưa cho cậu một ánh mắt cổ vũ.
Lăng Sơ Nam nhìn ông lão mười giây, sau đó mới đợi lúc ông lão đã không nhịn được bắt đầu lau mặt, ngoan ngoãn chắp tay cúi người bái sư.
"Sư phụ, xin hãy nhận một lạy của đồ nhi."
Vốn dĩ ông lão còn cho rằng Lăng Sơ Nam sẽ gấp không chờ nổi lập tức bái sư, ai ngờ đâu mọi chuyện một chút cũng không giống với trong tưởng tượng của mình. Ngay lúc ông còn đang cho rằng sẽ bị từ chối, đột nhiên lại nhận được sự đồng ý, cho nên không kịp phản ứng lại.
"Ngươi nói cái gì cơ?"
Lăng Sơ Nam vô cùng kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.
"Ha ha ha ha! Ta có đồ đệ rồi!"
Sau khi ông lão đã nghe rõ lập tức trở nên kích động, lần thứ hai nhào đến chỗ Lăng Sơ Nam, cũng lần nữa ngã nhào trên mặt đất.
---Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com YuTuyTien
[Chúc mừng người chơi đã bái sư thành công! Mở ra chức nghiệp ẩn - Độc dược sư, vì đây là chức nghiệp ẩn cho nên sở hữu thuộc tính độc quyền. Chúc mừng người chơi nhận được phần thưởng 1000000 điểm kinh nghiệm, một kiện Linh Khí, 100000 đồng vàng. Xin hỏi có muốn che giấu tên người không? Có - Không]
Lăng Sơ Nam chọn Có.
[Thông báo : Đã có người chơi thành công mở ra chức nghiệp ẩn, nhận được phần thưởng 1000000 điểm kinh nghiệm, một kiện Linh Khí, 100000 đồng vàng. Chức nghiệp ẩn duy nhất mở ra, máy chủ cần cập nhật, thời gian cập nhật là ba ngày, mong toàn bộ người chơi nội trong một tiếng offline]
[Thông báo : Đã có người chơi thành công mở ra chức nghiệp ẩn, nhận được phần thưởng 1000000 điểm kinh nghiệm, một kiện Linh Khí, 100000 đồng vàng. Chức nghiệp ẩn duy nhất mở ra, máy chủ cần cập nhật, thời gian cập nhật là ba ngày, mong toàn bộ người chơi nội trong một tiếng offline]
[Thông báo : Đã có người chơi thành công mở ra chức nghiệp ẩn, nhận được phần thưởng 1000000 điểm kinh nghiệm, một kiện Linh Khí, 100000 đồng vàng. Chức nghiệp ẩn duy nhất mở ra, máy chủ cần cập nhật, thời gian cập nhật là ba ngày, mong toàn bộ người chơi nội trong một tiếng offline]
Thông báo vừa hiện ra, thế giới lập tức trở nên sôi trào.
Đại bác bắn gà : Mẹ nó, chức nghiệp ẩn độc quyền, chỉ nghe thôi đã thấy rất trâu bò rồi. Là vị đại thần nào may mắn nhận được vậy?
Ngỗng lớn đi ngang qua đường : Lần đầu tiên nghe được tin trò chơi còn có chức nghiệp ẩn độc quyền đó. Nghe qua thật cmn thần thánh.
Cầu vồng sau mưa : Chỉ có mỗi tôi chú ý đến 1 trăm vạn điểm thưởng kinh nghiệm thôi sao? Tôi cảm thấy bây giờ nên đến bảng xếp hạng lv tìm danh tính vị đại thần kia thôi.
[....]
Có điều nhóm người kia nhất định không thể tìm ra Lăng Sơ Nam được. Nếu cấp bậc của cậu lớn hơn 40, một trăm vạn điểm kinh nghiệm đủ để cậu tăng 3 cấp, có khả năng sẽ đột nhiên xuất hiện trên một trong các vị trí đầu bảng xếp hạng. Nhưng tiếc là cậu vốn chỉ ở cấp 38, cho dù có tăng lên 4 cấp liền, thì khoảng cách vào top lv trên bảng xếp hạng vẫn còn thiếu một chút.
"Giá trị nghịch tập +10%, hiện tại giá trị nghịch tập là 35%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."
098 tận chức trách thông báo giá trị nghịch tập.
"Nào nào, đồ đệ, để sư phụ chỉ cho ngươi bí tịch độc môn."
Ông lão không hề ngại việc bản thân bị xa lánh, vui tươi hớn hở kéo Lăng Sơ Nam đi về phía căn nhà.
"À đúng rồi, đồ đệ à...."
"Vâng?"
Lăng Sơ Nam một bên kéo kéo tay Phong Bất Dự, một bên đầy nghi hoặc nhìn về phía ông lão.
"Ta đã từng thề rằng, người nào có thể nhìn ra ta chỉ đang diễn, ta nhất định sẽ nhận người đó là đồ đệ. Cho nên, rốt cuộc là tại sao ngươi lại có thể nhận ra ta không có đệ đệ?"
Mặc dù vừa nãy không phải do Lăng Sơ Nam nói ra, nhưng lão già hắn khôn khéo như vậy, đương nhiên đã nhận ra lúc Phong Bất Dự lên tiếng, Lăng Sơ Nam một chút cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
"Chắc ông đã quên, lần đầu chúng ta gặp nhau là lúc ông đang chơi cờ với người khác. Lúc ông thua ván cờ liền buộc miệng nói ra, lão già ta không hề có huynh đệ tỷ muội gì cả."
Lăng Sơ Nam hảo tâm nhắc lại.
"......."
"Ký chủ, dù sao thì ông ấy cũng già rồi, chúng ta làm như vậy hình như không được tốt cho lắm đi?"
098 đối với những NPC trí năng này rất có hảo cảm, nhìn thấy ông ấy tức giận muốn hộc máu đến nơi nó liền nhịn không được nói vài câu giúp đỡ.
"098, ngươi thật là đáng yêu."
Lăng Sơ Nam nói.
098 vẫn còn chưa kịp hiểu Lăng Sơ Nam đang có ý gì, liền phát hiện ông lão vừa nãy vốn dĩ vẫn còn đang bi thương đột nhiên chỉ trong nháy mắt đã trở nên phấn chấn.
"Đồ đệ, mau lại đây, sư phụ cho ngươi xem thứ tốt!"
...... Nó quả nhiên vẫn còn quá đơn thuần. Có điều, tại sao nó lại có cảm giác ông lão này có chút quen thuộc nhỉ?
Nhìn hai sư đồ bọn họ hòa hợp như vậy, 098 đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.... Ông lão này không phải là cùng một dạng với ký chủ nhà nó hay sao? Đều là loại người thích cảm giác lừa gạt người khác.
Cho dù đã nhận là sư đồ, nhưng ông lão vẫn không từ bỏ ý định lừa gạt Lăng Sơ Nam, có điều lần nào cũng bị Phong Bất Dự lật tẩy, ngược lại cuối cùng còn bị hố cha không ít thứ tốt. Sau khi đuổi hai người ra ngoài, biểu tình của ông lão chỉ còn lại đau khổ, tức giận chỉ về phía Phong Bất Dự.
"Sau này đừng bao giờ để ta gặp lại ngươi!"
Lăng Sơ Nam đứng ở cửa thôn, đầy sùng bái nhìn về phía Phong Bất Dự.
"Chú ơi, chú thật lợi hại!"
Phong Bất Dự xoa xoa đầu Lăng Sơ Nam.
"Bảo bối mới lợi hại nhất!"
---Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com YuTuyTien
Ba ngày tiếp theo đó không thể vào trò chơi, cho nên Lăng Sơ Nam liền kéo Phong Bất Dự đi dạo xung quanh. Đúng như suy đoán lần trước của Lăng Sơ Nam, ở hậu viện của Phong Bất Dự có một hồ nước rất lớn.
Ngày hôm sau, Lăng Sơ Nam thừa dịp Phong Bất Dự đang bàn công việc với người khác mà 'không cẩn thận' đi đến hậu viện.
"Ký chủ, ngài đến hậu viện để làm gì?"
Đối với việc chủ động rời khỏi Phong Bất Dự của ký chủ nhà mình, 098 đột nhiên có chút không thích ứng được, nó cảm thấy bản thân mình mấy ngày nay có lẽ đã xem quá nhiều tình tiết bám người của ký chủ rồi đi.
Lăng Sơ Nam đáp :"Ngươi nên nhớ, hiện tại ta chính là một con cá."
"Ngài....Không lẽ ngài muốn bơi lội sao?"
098 lắp bắp hỏi.
"Nơi này có rất nhiều camera, nếu ngài muốn bơi lội gì đó, nhất định sẽ bại lộ thân phận."
Nó không muốn nhìn thấy ký chủ bị đưa vào viện nghiên cứu trước khi hoàn thành nhiệm vụ đâu.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi."
Lăng Sơ Nam đối với sức tưởng tượng thái quá của hệ thống nhà mình đương nhiên đã quen.
"Ngươi đừng quên nhiệm vụ của chúng ta. Hơn nữa, lần trước ta phát hiện ra nước bên trong hồ ở hậu viện đều là nước biển sạch. Hiện tại nước biển đều đã bị ô nhiễm, cho nên ta cần phải xác định lại một chút."
098 cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
"Thực xin lỗi ký chủ, là tui đã hiểu lầm ngài."
"Không sao cả."
Lăng Sơ Nam rất rộng lượng.
"Ở gần hồ nước không có camera, cho nên ta có thể đi xuống bơi vài vòng."
"....." Sao nó lại có cảm giác đây mới chính là mục đích của ký chủ nhỉ?
Hồ nước này vô cùng lớn, ước chừng chiếm hơn một nửa diện tích của hậu viện. Nước bên trong hồ vô cùng mát lạnh, hơn nữa còn có không ít động vật biển, nhìn qua giống như là một phiên bản thu nhỏ của đại dương.
Lăng Sơ Nam ngồi xổm ở bên hồ nước một lát, sau đó dưới tiếng kinh hô của 098, nhanh chóng cởϊ qυầи áo, nhảy xuống hồ.
"Ký chủ, Phong Bất Dự đã họp xong rồi!"
Nhìn chiếc đuôi to lớn của ký chủ nhà mình uốn lượn trong nước, biểu tình của 098 vô cùng khẩn trương. Mặc dù ký chủ từng nói thân phận của Phong Bất Dự không hề đơn giản, nhưng có nói như thế nào thì hiện tại đem thân phận bại lộ cũng không phải là một ý hay. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất mà thôi.
"Thật sự là nước biển."
Lăng Sơ Nam chậm rãi bơi đến bờ, bước lên, cầm lấy chiếc khăn lông lau khô cho đuôi cá. Caaun đã từng nếm thử loại hương vị này thông qua ký ức của Lạc Dĩ Ninh, chính là hương vị của nước biển tinh khiết.
Có điều những năm gần đây, công nghiệp phát triển vượt trội, nước biển đã hoàn toàn bị ô nhiễm. Ban đầu vốn dĩ nhân ngư có thọ mệnh lên đến mấy trăm năm, nhưng đều phải nhiễm bệnh qua đời sớm. Sinh vật sống ở đại dương cũng vì vậy mất đi sức sống vốn có. Nếu trong còng mười năm sắp tới không thể tinh lọc nguồn nước, chỉ sợ sinh vật biển sẽ càng ngày càng ít đi.
"Ký chủ, Phong Bất Dự đến." 098 thất thanh kêu lên.
"Nhỏ giọng thôi, chân ta đã biến trở lại rồi."
"Nhưng mà ngài vẫn chưa mặc áo vào." Quần cũng chưa mặc đâu.
"Ồ, ta quên mất."
Lăng Sơ Nam bừng tình đại ngộ. Sau đó cậu cầm lấy khăn lông, nhìn Phong Bất Dự đang đi về phía của mình, mặt chậm rãi đỏ lên, bộ dạng vô cùng luống cuống, có điều lại nói với 098.
"Vừa hay chúng ta có thể định rõ quan hệ rồi."
098:"....." Uổng công nó lo lắng như vậy.
---
Chương 84
Edit : YuTuyTien
Lăng Sơ Nam cúi đầu, giống như một đứa bé mắc lỗi.
"Xin lỗi chú, con chỉ muốn đến đây bơi một xíu."
Nhìn thiếu niên đã ngại ngùng đến nỗi cả người đỏ ửng, Phong Bất Dự không khỏi cảm thấy may mắn bởi vì mình đã không kêu người cùng đến đây, Y nhanh chóng bước đến, cởϊ áσ khoác khoác lên người Lăng Sơ Nam, ôm lấy cậu.
"Không sao đâu, bảo bối muốn bơi lúc nào cũng được cả. Đừng để bị cảm lạnh."
098 là người duy nhất vây xem ở đây, nó quả thực nhịn không được muốn vỗ tay khen ngợi kỹ thuật diễn của hai người này. Nó biết rất rõ cái đức hạnh của Lăng Sơ Nam, nhưng lại không ngờ rằng kỹ thuật diễn của Phong Bất Dự cũng xuất sắc đến vậy. Rõ ràng du͙ƈ vọиɠ trong mắt đã sắp trào ra ngoài, vậy mà vẫn có thể nghiêm túc an ủi ký chủ nhà nó.
Lăng Sơ Nam đỏ mặt, né né tránh tránh khỏi người Phong Bất Dự.
"Cháu.... Cháu muốn mặc quần áo."
Lúc Lăng Sơ Nam cử động, liền 'không cẩn thận' đụng phải vị trí mẫn cảm nào đó của người nọ, có điều dường như cậu không hề ý thức được điều đó. Phong Bất Dự hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt tối lại, một lát sau y mới quét mắt đến chỗ quần áo của Lăng Sơ Nam.
"Quần áo của con đều bẩn rồi, để chú mang cháu về phòng thay cái khác."
"Dạ."
Lăng Sơ Nam nhỏ giọng trả lời, sau đó lại rụt rụt vào ngực Phong Bất Dự.
Nhìn người đàn ông nọ bị ký chủ trêu chọc đến nỗi cứng người, 098 không khỏi cảm thấy đồng tình với y.
"Ký chủ, không phải lúc nãy ngài nói muốn xác định quan hệ với y hay sao?"
"Y có vẻ vẫn muốn bồi dưỡng tình cảm với ta thêm một chút nữa. Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, cho nên ta quyết định thành toàn cho y."
Lăng Sơ Nam nói.
"Dù sao ta cũng là một người rất rụt rè."
Bây giờ 098 đã hiểu được Lăng Sơ Nam là kiểu người được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Muốn đối phó với cậu phải đơn giản và thô bạo. Có điều, việc đó đương nhiên không có khả năng, bởi vì người nọ nhất định thương tiếc cậu.
Ngay khi 098 quyết định tiếp tục trầm mặc, giọng nói của Lăng Sơ Nam lần nữa vang lên.
"Ta mới chú ý được một điều, y và Monasius đều lớn như nhau."
Còn cái gì lớn không cần hỏi cũng tự biết.
098:"....."
Nó còn cho rằng thế giới Tây huyễn chính là thế giới mà Lăng Sơ Nam nghĩ lại liền kinh hãi. Dù sao thì lần nào cậu cũng bị rồng ngu ép đến nỗi không thể xuống giường được. Sau khi hai người kết hôn thậm chí còn thường xuyên chơi trò nhân thú, mỗi lần đều bị hai cái jj khiến cho khóc nức nở. Không ngờ rằng cậu vẫn còn rất hoài niệm?!
Đúng là không thể hiểu nổi nhân loại này đang nghĩ cái gì nữa.
---Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com YuTuyTien
Trở về phòng, Phong Bất Dự đặt Lăng Sơ Nam lên chiếc giường, đắp chăn, sau đó mới đến tủ quần áo tìm quần áo cho Lăng Sơ Nam mặc. Còn Lăng Sơ Nam lại ngồi trên giường chăm chăm nhìn y.
Cho dù Lăng Sơ Nam chỉ mới chuyển đến đây không lâu, nhưng tủ quần áo trong phòng của Phong Bất Dự gần như đều là quần áo của cậu, những cái đó đều là do y kêu quản gia chuẩn bị ngay hôm sau khi Lăng Sơ Nam chuyển đến. Quần áo xuân hạ thu đông trong ngoài gì cũng có đầy đủ, hơn nữa còn có thể để Lăng Sơ Nam mặc quanh năm suốt tháng mỗi ngày một bộ không trùng lặp.
Phong Bất Dự cầm quần áo trên tay, tầm mắt vừa tiếp xúc với ánh mắt của Lăng Sơ Nam liền lập tức dời đi, thanh thanh giọng nói.
"Chiều nay rất có thể chú sẽ ra ngoài một chuyến. Bảo bối có muốn đến Kim Việt nhìn thử không?"
"Muốn!"
Ánh mắt Lăng Sơ Nam trở nên sáng rực, thân thể theo quán tính nghiêng về phía trước.
"Chú, cháu thực sự có thể đến đó sao?"
Theo động tác của Lăng Sơ Nam, chiếc chăn vốn dĩ đang che lại cơ thể cậu từ bả vai bắt đầu trượt xuống, lộ ra lồng ngực trắng nõn. Tầm mắt của Phong Bất Dự liền dừng ở làn da không tì vết của cậu.
"Đương nhiên là có thể."
Sau đó y đến bên cạnh Lăng Sơ Nam.
"Để chú mặc quần áo cho cháu."
"Y thực sự có thể nhịn a."
Lăng Sơ Nam cảm thán trong lòng một chút.
098:"....." Rõ ràng ngài là người dụ hoặc y mà.
Có điều 098 cũng chỉ có thể âm thầm nói trong lòng, nó làm sao dám phun tào thẳng ra.
Tập đoàn Kim Việt trong cốt truyện vẫn luôn là một thế lực rất thần bí, dường như đều có liên hệ gì đó với các quốc gia khác. Nếu không trò chơi cũng sẽ không có cơ hội trở thành thế giới thứ hai của con người rồi. Sau đó nam chủ đạt được địa vị cao trong trò chơi, mà ở ngoài hiện thực đến cả các nguyên thủ quốc gia cũng phải nể mặt hắn vài phần. Cho nên có thể nói trò chơi này không hề đơn giản tí nào.
Lăng Sơ Nam đứng phía dưới tập đoàn Kim Việt ước chừng có mấy trăm tầng (vc mấy trăm tầng), lần nữa dò lại cốt truyện, đột nhiên hỏi.
"098, ngươi xác định đã đưa cho ta cốt truyện hoàn chỉnh?"
"Đúng vậy ký chủ."
098 nói.
"Đây thực sự là cốt truyện mà tui tiếp nhận được. Có vấn đề gì sao ký chủ?"
"Chẳng hạn như tại sao các nguyên thủ quốc gia lại nguyện ý để trò chơi này trở thành thế giới thứ hai? Hơn nữa, nam chính ở trong trò chơi rất lợi hại, nhưng trong hiện thực hắn cùng lắm chỉ là người bình thường, tại sao lại nhận được sự tôn trọng của những người phía trên như thế? Những vấn đề này không hề được giải đáp. Cuối cùng, nhiệm vụ của ta có một yêu cầu là tinh lọc nguồn nước, nhưng nếu không tìm được nguồn năng lượng đặc biệt, khả năng này có thể nói là cực kỳ nhỏ bé."
Lăng Sơ Nam khó có khi không hề úp mở với 098.
"Ngươi tìm thử xem có cốt truyện thứ hai hay không?"
"Vâng ký chủ."
Sau khi nghe được phân tích của Lăng Sơ Nam, 098 mới nhận ra quả thực cốt truyện có một vài điểm bất hợp lý.
"Tui sẽ đi xin phía trên thử."
"Bảo bối làm sao vậy?"
Thấy Lăng Sơ Nam bất động, Phong Bất Dự liền nhẹ giọng hỏi.
"Không thích nơi này hay sao?"
Tập đoàn Kim Việt được xây dựng ở vị trí trung tâm phồn hoa của thành phố, xe đã được tài xế lái đi. cho nên hai người đứng ở trước cửa tập đoàn vô cùng bắt mắt.
"Không ạ, chúng ta đi vào thôi."
Lăng Sơ Nam cười cười với Phong Bất Dự.
"Cháu chưa từng đến chỗ này, cho nên có chút hồi hộp."
Phong Bất Dự duỗi tay nắm lấy tay của Lăng Sơ Nam.
"Đừng sợ, có chú ở đây."
"Có thấy không? Là y dụ dỗ ta."
Lăng Sơ Nam nói với 098.
"....Thấy rồi."
Trước cửa, tiếp tân nở một nụ cười vô cùng đúng mực chào đón hai người, tầm mắt của cô dừng lại trên hai bàn tay đang nắm lấy nhau của họ một chút.
"Hoan nghênh hai vị, xin hỏi hai vị có hẹn trước không ạ?"
Phong Bất Dự gật gật đầu, lấy ra một chiếc card đưa cho cô.
Biểu tình của tiếp tân nháy mắt trở nên nhiệt tình hơn nhiều.
"Phong tổng, chủ tịch đang đợi ngài ở bên trong."
Chủ tịch của tập đoàn Kim Việt là một người đang ông trung niên hiền hậu phong độ, tên là Mộ Dung Minh. Trong cốt truyện, hắn là một người sát phạt quyết đoán, ngoài mạnh trong yếu, ngay cả nguyên thủ quốc gia cũng phải ăn đắng của hắn không ít.
Có điều, việc khiến Lăng Sơ Nam kinh ngạc chính là, ở trước mặt Phong Bất Dự, hắn thế nhưng lại có vẻ hết sức cung kính, nụ cười trên gương mặt có thể nói chính là lấy lòng.
Dường như cảm nhận được nghi vấn của Lăng Sơ Nam, Phong Bất Dự nắm tay cậu, giới thiệu.
"Bảo bối, vị này chính là Mộ Dung tổng, trước mắt chính là người cầm quyền của tập đoàn Kim Việt."
Nhìn thấy thái độ của Phong Bất Dự với Lăng Sơ Nam, ánh mắt Mộ Dung Minh hiện lên một tia kinh ngạc, bộ dạng cũng trở nên trịnh trọng hơn nhiều.
Lăng Sơ Nam gật đầu, vươn tay phải ra.
"Xin chào, cháu là Lạc Dĩ Ninh."
"Lạc thiếu, xin chào."
Mộ Dung Minh cung kính bắt tay với Lăng Sơ Nam.
"Tôi là Mộ Dung Minh, ngài kêu tên của tôi là được."
098:"Ký chủ, đã xác minh, hắn thạt sự là chủ tịch của tập đoàn Kim Việt."
Có điều thái độ của người này có chút kỳ quái, hình như quá mức nhiệt tình đi.
"Nói không chừng, Phong Bất Dự mới chính là người cầm quyền ở phía sau Kim Việt."
Lăng Sơ Nam nói.
"Khả năng này gần như là không thể. Trong cốt truyện, Phong Bất Dự căn bản không hề xuất hiện, toàn bộ quá trình đều là do Mộ Dung Minh làm chủ. Hơn nữa, hắn cũng từng nói qua hắn chính là cổ đông lớn nhất của Kim Việt."
098 lục lại cốt truyện nói.
Lăng Sơ Nam không hề phản bác, có điều rất nhanh 098 đã tự minh vả mặt.
Câu nói tiếp theo của Mộ Dung Minh chính là...
"Ông chủ, về việc cập nhật trò chơi lần này, phía bên kia đã gửi văn kiện sang, họ hy vọng có thể bàn bạc với công ty chúng ta, ngài có phân phó gì không?"
"Dựa theo kế hoạch ban đầu là được, anh cứ phụ trách đi." Phong Bất Dự nói.
"Vâng."
Lăng Sơ Nam đối với chuyện công việc của Phong Bất Dự không hề hứng thú, chỗ ngồi của cậu vừa hay là sát bên cửa sổ, cho nên vừa hơi duỗi người đã có thể nhìn thấy được vô số bóng người nhỏ bé phía dưới.
"098."
098 vẫn đang đắm chìm trong cảm giác đau đớn vì bị vả mặt, đột nhiên nghe được ký chủ kêu mình, vội vàng điều chỉnh cảm xúc lại.
"Ký chủ, có chuyện gì vậy?"
"Người ở phía dưới, có phải là nam chính hay không?"
---Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com YuTuyTien
Tần Húc Dương cảm thấy bản thân mình gần đây có chút xui xẻo. Đến nhà một người bạn chơi cũng có thể gặp được hỏa hoạn. Việc này không thì cũng thôi đi, lúc hắn men theo đoàn người chạy trốn không ngờ lại vấp phải chân ai đó, hắn đã đếm thử, khi đó ít nhất hắn đã bị hai mươi người giẫm phải.
Có điều coi như may mắn là ngoại trừ cánh tay phải bị gãy xương, cơ thể hắn cũng không có vấn đề gì lớn. Bác sĩ có nói, nghỉ ngơi một thời gian là có thể tốt lên.
Hắn thề, nếu hắn biết người ngáng chân hắn khi ấy, hắn nhất định sẽ cho tên đó đẹp mặt!
Bởi vì bản thân bị thương, cho nên mấy ngày nay Tần Húc Dương không thể lên trò chơi. Cuối cùng hôm nay hắn đã có thể xuất viện, kết quả nghe được trò chơi cần cập nhật, hơn nữa đã xin nghỉ bệnh cho nên hắn không cần đến trường. Trùng hợp có một học muội rủ ra ngoài dạo phố.
Nhìn học muội hoạt bát xinh đẹp ở phía trước, gương mặt Tần Húc Dương nở một nụ cười.
"Anh Tần, ở phía trước có một quán bán bạch tuộc viên, chúng ta đến đó ăn đi."
Tiết Ngọc Nhi nhanh chóng chạy vào trong đám người.
Tần Húc Dương nhanh chóng đuổi theo, đột nhiên cảm giác được chân mình bị ai đó ngáng đường, hắn nhất thời nhớ đến bản thân bị không biết bao nhiêu người giẫm lên, theo bản năng hung hăng giậm mạnh một phát.
Tiết Ngọc Nhi đang đi ở phía trước đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn Tần Húc Dương.
"Anh....anh Tần?"
Tần Húc Dương dường như vẫn chưa kịp phản ứng lại, mãi cho đến khi có một người đột nhiên đẩy hắn ra, hắn mới bị tiếng khóc của trẻ con làm cho bừng tỉnh. Lúc này, hắn mới nhận ra dưới chân mình chính là một đứa bé khoảng bảy tám tuổi.
Hiện tại, Tần Húc Dương đang giẫm mạnh lên chân của đứa bé trai nọ, đứa bé hiển nhiên vô cùng đau đớn, cuộn người trên mặt đất, khóc hai tiếng liền không kêu gì nữa. Sắc mặt của nó trắng bệch, mà bên cạnh có một cây kem ốc quế bị rơi xuống đất.
Người đã đẩy Tần Húc Dương chính là một thiếu niên khoảng 17-18 tuổi. Không hề khoa trương nhưng cho dù Tần Húc Dương đã gặp qua không ít người đẹp, có điều thiếu niên trước mắt này lại là người xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy.
Mà thiếu niên này không phải ai khác, chính là Lăng Sơ Nam vừa nãy mới viện cớ rời đi. Cậu thật sự không ngờ rằng nam chính có thể tàn nhẫn đến như vậy, hắn giận chó đanh mèo lên một đứa bé vô tội chỉ mới 7-8 tuổi. Thậm chí là sau sự việc vừa nãy, Lăng Sơ Nam có thể chắc chắn Tần Húc Dương đã đem đứa bé này nghĩ thành cậu.
Lực đạo vừa nãy, Lăng Sơ Nam sờ sờ chân trái của đứa bé, đã gãy xương.
"Ký chủ, vừa rồi nam chính là cố ý giẫm lên chân đứa bé."
098 đúng lúc mách lẽo.
"Mẹ của đứa bé này đang ở bên trong trung tâm gần đây, chỉ có một mình nó ở đây. Hơn nữa, nó còn là người thân của hậu cung nam chính, em trai của Viên Giai Ngọc."
"Ừm."
"Em trai đừng khóc nha, để anh giúp em xoa xoa một chút sẽ không đau nữa."
Lăng Sơ Nam ôm đứa bé lên, bàn tay mang theo chút dị năng không giấu vết đặt lên chân đứa bé.
Sau khi cơn đau dần dần dịu đi, đứa bé vốn đang khóc liền chỉ còn chút nức nở.
"Bé ơi, thực xin lỗi em nhé."
Lúc này, Tiết Ngọc Nhi mới phản ứng lại được, vội vàng nói xin lỗi đứa bé kia, sau đó áy náy nhìn về phía Lăng Sơ Nam.
"Cậu là anh trai của em ấy sao? Có muốn dẫn em ấy đến bệnh viện xem thử không?"
Hiện tại đã có không ít người vây quanh chỗ này, Tần Húc Dương nghe Tiết Ngọc Nhi nói như vậy, cũng vội đi đến.
"Vẫn nên đưa đến bệnh viện xem sao."
Có điều trong mắt hắn lại không hề chứa chút áy náy nào, toàn bộ quá trình đều chỉ tập trung lên người Lăng Sơ Nam.
"Không có chuyện gì đâu."
Lăng Sơ Nam phủi phủi bụi bẩn trên người đứa bé, đưa mắt nhìn Tần Húc Dương.
"Có điều đụng phải người khác, không phải anh nên nói xin lỗi hay sao?"
Lúc này Tần Húc Dương có chút không vui, hắn nhíu nhíu mày nói.
"Rõ ràng là nó đụng phải tôi, nên xin lỗi cũng là nó xin lỗi tôi mới đúng chứ."
Có điều câu này của hắn nói rất nhỏ, rất nhanh hắn đã phản ứng lại kịp, ý thức được xung quanh vẫn còn nhiều người khác đang nhìn, hơn nữa học muội mà hắn vẫn đang theo đuổi cũng ở đây,. Cho dù như thế nào, trước mặt cũng là một tên nhóc, có hơi khó mở miệng, nhưng mặc kệ trong lòng hắn có bao nhiêu không tình nguyện, thì hắn vẫn phải thành khẩn xin lỗi.
"098, lúc nãy ngươi có quay lại chưa?"
Lăng Sơ Nam hỏi.
"Đã ghi lại, ký chủ, tui còn phóng to câu nói lầm bầm kia của hắn lên nữa."
098 vô cùng nhiệt tình. Người tự cao tự đại như tên nam chính này nó rất ghét.
---
Chương 85
Edit : YuTuyTien
Một đoạn thời gian tiếp theo Tiết Ngọc Nhi im lặng hơn rất nhiều, có điều Tần Húc Dương một chút cũng không phát hiện bất thường, sau khi đưa cô quay lại trường, lại đưa đến dưới tầng ký túc xá, mới lưu luyến không rời rời đi.
Phòng ký túc xá của Tiết Ngọc Nhi là một phòng khách ba phòng ngủ, lúc cô quay trở về, Viên Giai Nghệ vừa hay đang ở phòng khách, lúc thấy vẻ mặt không được vui của cô liền hỏi.
"Ngọc Nhi, sao lại có vẻ mất hứng vậy? Hẹn hò không vui à? Cãi nhau với Tần Húc Dương sao?"
Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của Viên Giai Nghệ còn mang theo chút trêu chọc.
"Tình thú của mấy người yêu nhau là vậy đó, không sao cả, cãi vã một chút liền làm lành thôi."
"Thôi mà, Tiểu Nghệ, cậu đừng có trêu chọc tớ nữa. Tớ và anh ta còn chưa nói rõ gì với nhau đâu."
Tiết Ngọc Nhi ôm ôm chiếc gối, ngã xuống sô pha, vẻ mặt đau khổ nói.
"Hơn nữa, vốn dĩ ban đầu tớ cảm thấy anh ta cũng không tệ lắm, nhưng mà sau hôm nay tớ lại cảm thấy tớ và anh ta không có khả năng."
"Làm sao vậy?"
Viên Giai Nghệ khoanh chân ngồi bên cạnh Tiết Ngọc Nhi, biểu tình trở nên nghiêm túc hơn một chút.
"Không có gì. Chỉ là hôm nay lúc đi dạo phố có xảy ra một chuyện, tớ cảm thấy anh ta có chút..."
Tiết Ngọc Nhi cau mày, nửa ngày mới nghĩ ra được một từ để nói.
"Đáng sợ."
Viên Giai Nghệ ngồi ngay ngắn lại.
"Hả? Sao lại nói như thế?"
Tiết Ngọc Nhi kể lại mọi chuyện lúc nãy cho Viên Giai Nghệ nghe.
"Tớ rất chắc chắn, lúc anh ta vướng phải chân của đứa bé ấy, còn cố ý giậm thêm một cái."
Viên Giai Nghệ hít ngược một hơi.
"Không.... Không thể nào đi. Bình thường thấy anh ta rất rộng lượng, chắc sẽ không tàn nhẫn đến như vậy đâu."
"Thật đó."
Tiết Ngọc Nhi nằm lên gối ôm.
"Cậu không biết đâu, ánh mắt khi đó của anh ta vô cùng đáng sợ, thiếu chút nữa tớ đã cho rằng anh ta muốn gϊếŧ đứa bé ấy."
Nói tới đây cô liền thả nhẹ giọng lại.
"Cũng may là đứa bé không có chuyện gì lớn, nếu không tớ cũng không biết phải làm sao nữa."
Cuối cùng Tiết Ngọc Nhi đưa ra kết luận.
"Tớ cảm thấy tính cách của anh ta quá táo bạo. Thôi bỏ đi, vẫn là không thích hợp với tớ."
---Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com YuTuyTien
"Giá trị nghịch tập +5%, hiện tại giá trị nghịch tập là 40%, mong ký chủ tiếp tục cố gắng."
"Ký chủ, có muốn đăng video không?" 098 hỏi.
"Ừm, đăng liên diễn đàn của trường cao đẳng đại học Tề Phong đi."
Lăng Sơ Nam nói, sau đó đưa cây kem cho đứa bé trai ở đối diện, chỉ chỉ về cửa.
"Tiểu Viễn, mẹ của em đến rồi."
Ở cửa, một người phụ nữ trung niên rất có khí chất đang vẫy vẫy tay về phía họ, sau đó rất nhanh đã đi đến, xoa xoa đầu đứa bé trai.
"Tiểu Viễn, sao lại tùy tiện nhận quà của anh trai vậy? Có nói cảm ơn với anh ấy chưa?"
Nói xong bà liền nở một nụ cười với Lăng Sơ Nam.
"Xin lỗi, đứa bé này bị chiều hư nên có chút nghịch ngợm, gây phiền toái cho cậu rồi."
"Con nói cảm ơn với anh trai rồi ạ."
Bé trai nắm lấy tay của người phụ nữ, nở một nụ cười rạng rỡ với Lăng Sơ Nam.
"Anh ơi, mẹ em đến rồi, anh có muốn đến nhà em chơi không ạ?"
"Hôm nay anh không đến được rồi, về nhà anh sẽ gọi cho em sau."
Lăng Sơ Nam cười nói.
"Về nhà nhớ nghe lời của mẹ đấy, không được nghịch ngợm nữa nha."
"Dạ, em nhất định sẽ nghe lời mẹ."
Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu.
"Mẹ ơi, mẹ không biết đâu, lúc nãy mẹ không ở đây, con gặp phải một người rất là xấu xa đó. Cũng may anh trai đến kịp lúc, cứu con...."
Mẹ con hai người càng lúc càng đi xa, Lăng Sơ Nam cũng rời khỏi cửa hàng bán kem, chậm rãi đi về phía tập đoàn Kim Việt.
"Hai người, hôm nay lại giải quyết thêm một người, còn bốn người nữa."
"Gì cơ?"
Trong lúc nhất thời, 098 không theo kịp được lời nói của Lăng Sơ Nam.
Lăng Sơ Nam cũng không trả lời, chỉ là nhìn dòng xe tấp nập bên đường, sờ sờ bụng.
"Có chút đói bụng rồi."
098 lúc này mới tỉnh ngộ, lời nói lúc nãy của ký chủ là đang chỉ hậu cung nam chính. Hậu cung của hắn cũng quá nhiều người đi.
"Ký chủ, tiếp theo nên làm gì?" 098 hỏi.
Vừa dứt lời liền có một người đi về phía Lăng Sơ Nam, là một thanh niên khoảng 21-22 tuổi. Lúc nhìn thấy Lăng Sơ Nam, gương mặt hắn liền hiện lên kinh hỉ.
"Dĩ Ninh!"
Lăng Sơ Nam có ký ức của Lạc Dĩ Ninh, nhưng thanh niên trước mắt này lại không có bao nhiêu ấn tượng. Chỉ nhớ rằng anh ta tên là Trịnh Minh Kiệt, nếu phải dùng một từ để miêu tả anh ta, thì chắc là... người tốt đi.
Lúc Lạc Dĩ Ninh vừa mới đến đất liền, là bị hậu cung của nam chủ, cũng chính là Thanh Thảo Y Y trong trò chơi nhìn thấy, sau đó cô ta ném cậu cho một ông lão đang sinh sống ở phụ cận vùng biển đó. Sau này cậu được con trai của ông lão đón đi, đưa đến thành phố này, tìm cho cậu một công việc, thuê một căn phòng nhỏ, hơn nữa còn mua cho cậu một chiếc mũ trò chơi.
Có điều, lúc trước Lạc Dĩ Ninh là một con cá không có não, trong mắt chỉ có một mình Thanh Thảo Y Y, cho nên không hề nhìn ra tâm tư của người này dành cho mình.
"Mấy hôm nay em đi đâu vậy? Hôm qua anh mới từ tỉnh khác trở về, nghe nói xảy ra hỏa hoạn. Xin lỗi em, đáng ra anh không nên thuê nhà ở đó cho em."
Trong giọng nói của Trịnh Minh Kiệt chứa đầy khẩn trương, rất dễ nhìn ra anh ta rất áy náy.
"Cũng may là em không có chuyện gì, nếu không anh nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân mình."
Lăng Sơ Nam nhìn tơ máu trong mắt của đối phương, có lẽ hai ngày nay hắn đã không nghỉ ngơi, áo sơ mi mặc trên người cũng nhăn nhúm, giống như hai ngày nay chưa kịp thay ra, biểu tình của cậu tràn ngập áy náy.
"Thực xin lỗi, tôi quên mất số điện thoại của anh, với lại điện thoại vẫn còn trong căn phòng cũ, không kịp mang theo."
"Không sao cả, em không có chuyện gì là được rồi."
Trịnh Minh Kiệt thở nhẹ một hơi, sau đó quan tâm nói.
"Hiện tại em đang ở chỗ nào? Nếu không thì tạm thời đến chỗ anh ở đi?"
"Cảm ơn anh, có điều hiện tại em đang ở nhà của chú, chú rất tốt với em, không cần phiền phức anh đâu."
Lăng Sơ Nam đáp.
Cho dù cảm thấy tiếc nuối, nhưng Trịnh Minh Kiệt không hề khó xử Lăng Sơ Nam, hai người nói thêm vài câu nữa, lúc Lăng Sơ Nam đang muốn nói tạm biệt, đột nhiên lại nhìn thấy hai tên đầu trọc hùng hùng hổ hổ từ đằng xa bước đến.
Hai tên nọ liếc mắt nhìn Lăng Sơ Nam một cái, trong mắt hiện lên kinh diễm, có điều lại không có ý làm gì cậu, một trước một sau bao vây lấy Trịnh Minh Kiệt, kéo vào con hẻm nhỏ bên cạnh.
"Ký chủ, ngài không định giúp hắn sao?"
098 hỏi.
"Nhìn hai người đó rất giống chuẩn bị đánh người."
"Giúp chứ."
"A?"
Không ngờ lần này ký chủ lại dứt khoát đến vậy, khiến 098 cảm thấy có chút kinh ngạc.
"Làm sao vậy?"
Lăng Sơ Nam hỏi.
"Không...không có gì."
098 không hề nói ra nghi vấn, nó nhanh chóng chạy đi điều tra tư liệu.
Lấy kinh nghiệm hợp tác ở vô số thế giới giữa 098 và Lăng Sơ Nam mà nói, ký chủ nhà nó không phải là một người thích lo chuyện bao đồng, huống hồ Trịnh Minh Kiệt cũng không thân thiết với ngài ấy. Lúc trước Lạc Dĩ Ninh tiêu tiền của Trịnh Minh Kiệt, nhưng về sau cậu ta cũng đã đi làm và trả hết. Dựa theo tính cách của Lăng Sơ Nam mà nói, hai người đã không còn liên quan gì nhau nữa, có điều hiện tại cậu lại muốn giúp hắn?!
Sau khi điều tra được thân phận của Trịnh Minh Kiệt, 098 đột nhiên sinh ra một loại cảm giác quả nhiên là như thế.
Trịnh Minh Kiệt là anh trai của Trịnh Minh Duyệt, mà Trịnh Minh Duyệt chính là một trong những hậu cung của nam chính. Sức khỏe của Trịnh Minh Duyệt vốn không tốt, trong cốt truyện là do nam chính giúp cô gom góp tiền phẫu thuật, cũng tương đương với việc đã cứu mạng cô. Hơn nữa, Trịnh Minh Duyệt lại thích Tần Húc Dương, cho nên Trịnh Minh Kiệt mới có thể cam chịu để em gái bảo bối của mình mập mờ với Tần Húc Dương.
Mà hiện tại cũng là lúc Trịnh Minh Kiệt kiếm tiền phẫu thuật cho Trịnh Minh Duyệt.
"098, không ngờ ngươi lại nghĩ ta xấu xa như vậy, ta làm sao lại là loại người thấy chết mà không cứu đúng không?"
Đang lúc 098 nghĩ rằng bản thân đã suy luận chính xác, đột nhiên lại nghe thấy giọng nói của Lăng Sơ Nam.
098:"....."Nó lại nói ra suy nghĩ của mình rồi à?
Lăng Sơ Nam:"Đúng vậy."
"Thực xin lỗi ký chủ, tui không cố ý nghĩ ngài như vậy đâu."
"Biết sai là được rồi."
Lăng Sơ Nam nghiêm túc nói.
"Chúng ta đã hợp tác lâu như vậy rồi, cũng xem như là bạn bè với nhau, ta là người như thế nào không lẽ ngươi không biết ư?"
"Vâng, ký chủ nói rất đúng."
098 thành khẩn nói.
"Ngài có tình cách vô cùng tốt, thiện lương, rất thích giúp đỡ mọi người, là một người tốt."
Sau khi nói xong, 098 liền nhịn không được tán thưởng dộ dày của da mặt mình.
098 vốn dĩ cho rằng Lăng Sơ Nam sẽ thấy ngượng, nhưng hiển nhiên ký chủ nhà nó còn không biết xấu hổ hơn nó tưởng, chỉ nghe cậu nói.
"098, không ngờ rằng ngươi lại hiểu rõ ta đến vậy."
"....."
Nó không còn gì để nói nữa rồi. Sau đó nó liền nhớ đến những thế giới trước, lúc Lăng Sơ Nam làm nhiệm vụ nhân tiện dùng bao tải trùm người ta mà đánh, rồi lại trêu chọc nhân vật chính thế này thế kia, cảm thấy bản thân đối với hai từ lương thiện có nhận thức khác rồi.
"Nhóc con, mấy ngày nay mày trốn đi đâu vậy? Để tụi tao tốn công tìm kiếm khắp nơi."
Một tên đầu trọc đẩy Trịnh Minh Kiệt vào tường, phun một ngụm nước miếng sang bên cạnh.
"Thế nào? Tiền của tháng này đâu?"
"Xin...xin lỗi."
Vẻ mặt Trịnh Minh Kiệt hiện lên đau đớn, cười cười.
"Đại ca, mong các anh có thể cho tôi thêm vài ngày được không? Tôi chỉ mới vừa đi công tác về, còn chưa kịp về báo cáo với công ty. Đợi tôi nhận được lương, nhất định sẽ đưa cho các anh."
Một tên đầu trọc còn lại cũng lên tiếng.
"Người anh em, đây đã không còn là chuyện cho mày thêm mấy ngày nữa rồi, đại ca của bọn tao đã giao phó, nếu tháng này mày vẫn không nộp tiền, bọn tao sẽ chơi em gái mày."
"Phi!"
Người đang ép Trịnh Minh Kiệt vào tường phun nước miếng về phía tên còn lại.
"Đừng có nói bậy."
Nói xong hắn lại quay sang Trịnh Minh Kiệt.
"Nghe rõ đây tên nhóc, hôm nay biết điều thì đem tiền giao ra, nếu không.... hừ hừ!"
098:"Ký chủ, hiện tại mấy tên chủ nợ còn có thể kẻ xướng người họa như vậy nữa sao?"
Nhân loại đúng là diễn quá hay, thật sự đã khiến cho Trịnh Minh Kiệt sợ hãi.
"Coi như là có đi."
Lăng Sơ Nam trả lời.
"Hơn nữa hiệu quả có vẻ khá tốt."
"Ngài vẫn chưa đến giúp sao?"
"Không vội."
Lăng Sơ Nam nói.
"Lúc nãy khi ta ra ngoài chỉ đem theo 200 tệ, đã mua kem cho đứa bé kia, hiện tại trên người không có tiền."
"....."
Hóa ra ngài đang đợi ai kia đem tiền đến.
"Ký chủ, hiện tại Phong Bất Dự còn đang ở sảnh của tập đoàn Kim Việt, nếu muốn đến đây ít nhất cũng phải mất mười phút."
"Đến rồi."
Lăng Sơ Nam nói.
Tiếp theo đó, 098 liền thấy có một chiếc xe đậu trước mặt bọn họ, người phụ trách lái xe kiêm bảo tiêu đi về phía này, cung kính đưa ra một chiếc thẻ.
"Lạc thiếu gia, tiền ngài cần, bên trong đã có sẵn 30 vạn."
"Cảm ơn anh."
Lăng Sơ Nam nhận lấy chiếc thẻ.
"Anh đứng đây đợi tôi một lát, tôi sẽ quay lại liền."
"Vâng."
---Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com YuTuyTien
"Thật xin lỗi, hai vị đại ca, hôm nay tôi thật sự không có tiền, các anh hãy cho tôi thêm mấy ngày nữa đi."
Lúc này Trịnh Minh Kiệt đang đau khổ cầu xin.
"Không được, nếu hôm nay mày không giao tiền ra, dù không có tụi tao cũng sẽ moi được."
Biểu tình của đầu trọc trở hên hung ác.
"Hai người bọn tao đã tốn vài ngày để tìm mày, nếu hôm nay mày không chịu trả tiền, lúc quay về tụi tao làm sao ăn nói với đại ca hả?"
"Anh ấy thiếu mấy người bao nhiêu tiền?"
Lúc này một giọng nói cắt ngang, mà người nói cũng chính là Lăng Sơ Nam đang đi đến.
"Cả vốn lẫn lãi là 30 vạn."
Một tên trong đó trả lời, tiếp theo nhận ra người nói là Lăng Sơ Nam, lập tức bày ra biểu tình hung ác.
"Nhóc con, mày đừng xen vào việc người khác!"
"Vừa hay tôi đang có 30 vạn, tôi trả cho anh ấy, sau này các người đừng đến tìm anh ấy nữa."
Lăng Sơ Nam đem thẻ đưa cho bọn họ.
"Mật khẫu là 6 số cuối của thẻ."
"Thật....thật sao?"
Hai tên đầu trọc liếc mắt nhìn nhau một cái, có chút không thể tin được.
"Gần đây có máy ATM, các người có thể đến đó kiểm tra."
"Được, tao đi xem sao."
Một tên đầu trọc cầm chiếc thẻ nửa tin nửa ngờ đi ra ngoài, chỉ một lát sau hắn đã quay lại, biểu tình có chút kích động.
"Thật sự có 30 vạn."
Lần này quay về đã có thể ăn nói với đại ca rồi.
Hai người bọn họ cũng chỉ cần tiền, sau khi lấy được tiền liền trả lại giấy nợ, cao hứng rời đi.
"Ký chủ, sao ngài lại biết hắn nợ 30 vạn?"
098 hỏi.
"Hơn nữa, sao ngài lại có thể liên lạc với bảo tiêu?"
Vừa nãy sao nó lại không hề phát hiện ra a?
"Trong cốt truyện có nói, ba tháng sau nam chính giúp hắn số tiền 60 vạn, lãi sinh lãi, rất dễ tính."
Lăng Sơ Nam trả lời.
"Lúc nãy ngươi không hề phát hiện ra ta nhắn tin sao?"
098 bị cười nhạo là không biết tính toán trầm mặc vài giây, nói thêm.
"Ký chủ, ngài đang OOC."
Một thiếu niên nhát gan còn thích khóc nhè không hề giống với Lăng Sơ Nam hiện tại.
"Nhân vật mấu chốt không ở đây, ta không cần phải duy trì thiết lập."
Hóa ra ngài chỉ chuyên môn diễn cho Phong Bất Dự xem, 098 khó hiểu.
"Tại...tại sao?"
"Bọn ta đã là vợ chồng già ở rất nhiều thế giới, dù sao cũng phải có chút gì đó mới mẻ chứ?"
Lăng Sơ Nam trả lời vô cùng đúng tình hợp lý.
Dưới sự cảm kích vô cùng của Trịnh Minh Kiệt, giá trị nghịch tập của Lăng Sơ Nam lại tăng thêm 5%.
Sau khi tạm biệt Trịnh Minh Kiệt, lúc bước ra khỏi con hẻm liền đụng phải Phong Bất Dự.
098 đang muốn nhắc nhở Lăng Sơ Nam nhớ chú ý thiết lập, không ngờ lại phát hiện Lăng Sơ Nam phản ứng còn nhanh hơn cả nó.
---
Editor :
Tui lười quạ.....
Editor : YuTuyTien
Động tác của ông lão vô cùng nhanh, lấy tốc độ của Lăng Sơ Nam trong trò chơi nhất định không thể né tránh được. Ngay khi ông lão sắp chạm đến Lăng Sơ Nam, Phong Bất Dự đứng bên cạnh nhanh chóng kéo Lăng Sơ Nam vào người mình.
Ông lão nhào vào khoảng không, lập tức ngã trên đất, bụi bay đầy trời. Chúng bám vào hai hàng nước mắt trên mặt ông lão, trở nên bẩn hề hề, nhìn qua vô cùng buồn cười.
098:"Ký chủ, ông lão này có bệnh à?"
"Không ngờ rằng NPC của trò chơi này lại có kỹ năng diễn đỉnh cao như thế." Lăng Sơ Nam cảm thán.
"Hả?"
098 không rõ chuyện gì, trong mắt của nó, ông lão rõ ràng vô cùng thương tâm, khóc đến đau lòng như thế, làm sao có thể là diễn được?
Tầm mắt của Lăng Sơ Nam dời khỏi người ông lão, không trả lời vấn đề của 098, nhẹ nhàng nép vào người Phong Bất Dự.
Phong Bất Dự ôm chặt eo Lăng Sơ Nam, nói.
"Bảo bối, không sao chứ?"
"Không....không sao ạ."
Sắc mặt Lăng Sơ Nam có chút trắng bệch, giống như vừa mới bị dọa sợ.
Ông lão nằm dưới đất khóc một lúc lâu, mới nhận ra không có ai để ý đến mình, mới từ từ bò dậy khỏi mặt đất, chỉ vào hai người khiển trách.
"Hai người trẻ tuổi các ngươi, một chút cũng không biết kính già yêu trẻ à? Lão già ta khóc đến thương tâm như thế, lại không biết chạy đến an ủi ta à! Chỉ biết đứng đó khanh khanh ta ta."
"Cháu thấy ông rõ ràng khóc rất vui vẻ."
Vẻ mặt Lăng Sơ Nam tràn ngập khó tin.
"Ông ơi, phần thưởng nhiệm vụ của cháu đâu ạ?"
"Ngươi!"
Ông lão ôm ngực đứng dậy, ngón tay run rẩy chỉ về phía Lăng Sơ Nam.
"Cái tên tiểu tử thúi này, chỉ biết phần thưởng thôi! Mau trả thanh đao của ta lại đây! Ta muốn chém chết hai người các ngươi!"
"Ông căn bản không có em trai."
Thấy bảo bối nhà mình bị dọa sợ, Phong Bất Dự vốn luôn im lặng liền mở miệng, một câu này lập tức khiến toàn bộ lời nói kế tiếp của ông lão bị nghẹn lại.
Ông lão cũng bất chấp đang hăng hái chỉ trích hai người, vẻ mặt tràn ngập khiếp sợ nhìn về phía Phong Bất Dự.
"Ngươi.....Sao ngươi lại biết được?"
"Thanh đao mà chúng tôi tìm về rõ ràng chính là phiên bản kém hơn thanh đao mà ông đưa cho Tiểu Nam mượn. Hơn nữa, tôi nghe Tiểu Nam nói, ông đã từng thường xuyên đến Vân Lĩnh Sơn hái thuốc, cho nên thanh đao mẻ này hẳn là do ông cố ý đánh rơi. Nếu bọn tôi tiếp tục nhận nhiệm vụ tìm em trai của ông, nhất định kết quả sẽ là trắng tay quay về."
Phong Bất Dự một bên trấn an Lăng Sơ Nam, một bên chậm rãi nói.
Biểu tình của ông lão càng ngày càng khó coi, cuối cùng không thể phản bác lại câu nào, chỉ có thể tức giận ném thanh đao trong tay xuống đất.
"Được rồi được rồi, coi như hai người các ngươi thông minh."
Sau đó ông lão nhìn về phía Lăng Sơ Nam, ý vị thâm trường nói.
"Tiểu tử, ta vẫn rất thích ngươi, không bằng thế này, nếu ngươi bái ta làm sư, ta sẽ đem toàn bộ kiến thức cả đời của ta truyền lại cho ngươi. Thế nào?"
Đúng lúc này, 098 xen mồm vào.
"Ký chủ, tui đã tra được tư liệu của ông ấy. Trong cốt truyện, sau này một hậu cung của nam chủ vô tình tìm được một vị sư phụ, giang hồ gọi người đó là Quỷ Thủ Độc Sư, tên khác là Lão Độc Thủ, là một cao thủ dùng độc. Cuối cùng, hậu cung đó của nam chính trở thành người có chiến lực cao nhất trong trò chơi chỉ sau nam chính."
"Đã biết."
Lúc này, gương mặt của ông lão vẫn là chỗ trắng chỗ đen, hai hàng nước mắt còn chưa kịp lau khô, nhìn qua vô cùng buồn cười.
Lăng Sơ Nam nhìn về phía Phong Bất Dự, Phong Bất Dự gật gật đầu, đưa cho cậu một ánh mắt cổ vũ.
Lăng Sơ Nam nhìn ông lão mười giây, sau đó mới đợi lúc ông lão đã không nhịn được bắt đầu lau mặt, ngoan ngoãn chắp tay cúi người bái sư.
"Sư phụ, xin hãy nhận một lạy của đồ nhi."
Vốn dĩ ông lão còn cho rằng Lăng Sơ Nam sẽ gấp không chờ nổi lập tức bái sư, ai ngờ đâu mọi chuyện một chút cũng không giống với trong tưởng tượng của mình. Ngay lúc ông còn đang cho rằng sẽ bị từ chối, đột nhiên lại nhận được sự đồng ý, cho nên không kịp phản ứng lại.
"Ngươi nói cái gì cơ?"
Lăng Sơ Nam vô cùng kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.
"Ha ha ha ha! Ta có đồ đệ rồi!"
Sau khi ông lão đã nghe rõ lập tức trở nên kích động, lần thứ hai nhào đến chỗ Lăng Sơ Nam, cũng lần nữa ngã nhào trên mặt đất.
---Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com YuTuyTien
[Chúc mừng người chơi đã bái sư thành công! Mở ra chức nghiệp ẩn - Độc dược sư, vì đây là chức nghiệp ẩn cho nên sở hữu thuộc tính độc quyền. Chúc mừng người chơi nhận được phần thưởng 1000000 điểm kinh nghiệm, một kiện Linh Khí, 100000 đồng vàng. Xin hỏi có muốn che giấu tên người không? Có - Không]
Lăng Sơ Nam chọn Có.
[Thông báo : Đã có người chơi thành công mở ra chức nghiệp ẩn, nhận được phần thưởng 1000000 điểm kinh nghiệm, một kiện Linh Khí, 100000 đồng vàng. Chức nghiệp ẩn duy nhất mở ra, máy chủ cần cập nhật, thời gian cập nhật là ba ngày, mong toàn bộ người chơi nội trong một tiếng offline]
[Thông báo : Đã có người chơi thành công mở ra chức nghiệp ẩn, nhận được phần thưởng 1000000 điểm kinh nghiệm, một kiện Linh Khí, 100000 đồng vàng. Chức nghiệp ẩn duy nhất mở ra, máy chủ cần cập nhật, thời gian cập nhật là ba ngày, mong toàn bộ người chơi nội trong một tiếng offline]
[Thông báo : Đã có người chơi thành công mở ra chức nghiệp ẩn, nhận được phần thưởng 1000000 điểm kinh nghiệm, một kiện Linh Khí, 100000 đồng vàng. Chức nghiệp ẩn duy nhất mở ra, máy chủ cần cập nhật, thời gian cập nhật là ba ngày, mong toàn bộ người chơi nội trong một tiếng offline]
Thông báo vừa hiện ra, thế giới lập tức trở nên sôi trào.
Đại bác bắn gà : Mẹ nó, chức nghiệp ẩn độc quyền, chỉ nghe thôi đã thấy rất trâu bò rồi. Là vị đại thần nào may mắn nhận được vậy?
Ngỗng lớn đi ngang qua đường : Lần đầu tiên nghe được tin trò chơi còn có chức nghiệp ẩn độc quyền đó. Nghe qua thật cmn thần thánh.
Cầu vồng sau mưa : Chỉ có mỗi tôi chú ý đến 1 trăm vạn điểm thưởng kinh nghiệm thôi sao? Tôi cảm thấy bây giờ nên đến bảng xếp hạng lv tìm danh tính vị đại thần kia thôi.
[....]
Có điều nhóm người kia nhất định không thể tìm ra Lăng Sơ Nam được. Nếu cấp bậc của cậu lớn hơn 40, một trăm vạn điểm kinh nghiệm đủ để cậu tăng 3 cấp, có khả năng sẽ đột nhiên xuất hiện trên một trong các vị trí đầu bảng xếp hạng. Nhưng tiếc là cậu vốn chỉ ở cấp 38, cho dù có tăng lên 4 cấp liền, thì khoảng cách vào top lv trên bảng xếp hạng vẫn còn thiếu một chút.
"Giá trị nghịch tập +10%, hiện tại giá trị nghịch tập là 35%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."
098 tận chức trách thông báo giá trị nghịch tập.
"Nào nào, đồ đệ, để sư phụ chỉ cho ngươi bí tịch độc môn."
Ông lão không hề ngại việc bản thân bị xa lánh, vui tươi hớn hở kéo Lăng Sơ Nam đi về phía căn nhà.
"À đúng rồi, đồ đệ à...."
"Vâng?"
Lăng Sơ Nam một bên kéo kéo tay Phong Bất Dự, một bên đầy nghi hoặc nhìn về phía ông lão.
"Ta đã từng thề rằng, người nào có thể nhìn ra ta chỉ đang diễn, ta nhất định sẽ nhận người đó là đồ đệ. Cho nên, rốt cuộc là tại sao ngươi lại có thể nhận ra ta không có đệ đệ?"
Mặc dù vừa nãy không phải do Lăng Sơ Nam nói ra, nhưng lão già hắn khôn khéo như vậy, đương nhiên đã nhận ra lúc Phong Bất Dự lên tiếng, Lăng Sơ Nam một chút cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
"Chắc ông đã quên, lần đầu chúng ta gặp nhau là lúc ông đang chơi cờ với người khác. Lúc ông thua ván cờ liền buộc miệng nói ra, lão già ta không hề có huynh đệ tỷ muội gì cả."
Lăng Sơ Nam hảo tâm nhắc lại.
"......."
"Ký chủ, dù sao thì ông ấy cũng già rồi, chúng ta làm như vậy hình như không được tốt cho lắm đi?"
098 đối với những NPC trí năng này rất có hảo cảm, nhìn thấy ông ấy tức giận muốn hộc máu đến nơi nó liền nhịn không được nói vài câu giúp đỡ.
"098, ngươi thật là đáng yêu."
Lăng Sơ Nam nói.
098 vẫn còn chưa kịp hiểu Lăng Sơ Nam đang có ý gì, liền phát hiện ông lão vừa nãy vốn dĩ vẫn còn đang bi thương đột nhiên chỉ trong nháy mắt đã trở nên phấn chấn.
"Đồ đệ, mau lại đây, sư phụ cho ngươi xem thứ tốt!"
...... Nó quả nhiên vẫn còn quá đơn thuần. Có điều, tại sao nó lại có cảm giác ông lão này có chút quen thuộc nhỉ?
Nhìn hai sư đồ bọn họ hòa hợp như vậy, 098 đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.... Ông lão này không phải là cùng một dạng với ký chủ nhà nó hay sao? Đều là loại người thích cảm giác lừa gạt người khác.
Cho dù đã nhận là sư đồ, nhưng ông lão vẫn không từ bỏ ý định lừa gạt Lăng Sơ Nam, có điều lần nào cũng bị Phong Bất Dự lật tẩy, ngược lại cuối cùng còn bị hố cha không ít thứ tốt. Sau khi đuổi hai người ra ngoài, biểu tình của ông lão chỉ còn lại đau khổ, tức giận chỉ về phía Phong Bất Dự.
"Sau này đừng bao giờ để ta gặp lại ngươi!"
Lăng Sơ Nam đứng ở cửa thôn, đầy sùng bái nhìn về phía Phong Bất Dự.
"Chú ơi, chú thật lợi hại!"
Phong Bất Dự xoa xoa đầu Lăng Sơ Nam.
"Bảo bối mới lợi hại nhất!"
---Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com YuTuyTien
Ba ngày tiếp theo đó không thể vào trò chơi, cho nên Lăng Sơ Nam liền kéo Phong Bất Dự đi dạo xung quanh. Đúng như suy đoán lần trước của Lăng Sơ Nam, ở hậu viện của Phong Bất Dự có một hồ nước rất lớn.
Ngày hôm sau, Lăng Sơ Nam thừa dịp Phong Bất Dự đang bàn công việc với người khác mà 'không cẩn thận' đi đến hậu viện.
"Ký chủ, ngài đến hậu viện để làm gì?"
Đối với việc chủ động rời khỏi Phong Bất Dự của ký chủ nhà mình, 098 đột nhiên có chút không thích ứng được, nó cảm thấy bản thân mình mấy ngày nay có lẽ đã xem quá nhiều tình tiết bám người của ký chủ rồi đi.
Lăng Sơ Nam đáp :"Ngươi nên nhớ, hiện tại ta chính là một con cá."
"Ngài....Không lẽ ngài muốn bơi lội sao?"
098 lắp bắp hỏi.
"Nơi này có rất nhiều camera, nếu ngài muốn bơi lội gì đó, nhất định sẽ bại lộ thân phận."
Nó không muốn nhìn thấy ký chủ bị đưa vào viện nghiên cứu trước khi hoàn thành nhiệm vụ đâu.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi."
Lăng Sơ Nam đối với sức tưởng tượng thái quá của hệ thống nhà mình đương nhiên đã quen.
"Ngươi đừng quên nhiệm vụ của chúng ta. Hơn nữa, lần trước ta phát hiện ra nước bên trong hồ ở hậu viện đều là nước biển sạch. Hiện tại nước biển đều đã bị ô nhiễm, cho nên ta cần phải xác định lại một chút."
098 cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
"Thực xin lỗi ký chủ, là tui đã hiểu lầm ngài."
"Không sao cả."
Lăng Sơ Nam rất rộng lượng.
"Ở gần hồ nước không có camera, cho nên ta có thể đi xuống bơi vài vòng."
"....." Sao nó lại có cảm giác đây mới chính là mục đích của ký chủ nhỉ?
Hồ nước này vô cùng lớn, ước chừng chiếm hơn một nửa diện tích của hậu viện. Nước bên trong hồ vô cùng mát lạnh, hơn nữa còn có không ít động vật biển, nhìn qua giống như là một phiên bản thu nhỏ của đại dương.
Lăng Sơ Nam ngồi xổm ở bên hồ nước một lát, sau đó dưới tiếng kinh hô của 098, nhanh chóng cởϊ qυầи áo, nhảy xuống hồ.
"Ký chủ, Phong Bất Dự đã họp xong rồi!"
Nhìn chiếc đuôi to lớn của ký chủ nhà mình uốn lượn trong nước, biểu tình của 098 vô cùng khẩn trương. Mặc dù ký chủ từng nói thân phận của Phong Bất Dự không hề đơn giản, nhưng có nói như thế nào thì hiện tại đem thân phận bại lộ cũng không phải là một ý hay. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất mà thôi.
"Thật sự là nước biển."
Lăng Sơ Nam chậm rãi bơi đến bờ, bước lên, cầm lấy chiếc khăn lông lau khô cho đuôi cá. Caaun đã từng nếm thử loại hương vị này thông qua ký ức của Lạc Dĩ Ninh, chính là hương vị của nước biển tinh khiết.
Có điều những năm gần đây, công nghiệp phát triển vượt trội, nước biển đã hoàn toàn bị ô nhiễm. Ban đầu vốn dĩ nhân ngư có thọ mệnh lên đến mấy trăm năm, nhưng đều phải nhiễm bệnh qua đời sớm. Sinh vật sống ở đại dương cũng vì vậy mất đi sức sống vốn có. Nếu trong còng mười năm sắp tới không thể tinh lọc nguồn nước, chỉ sợ sinh vật biển sẽ càng ngày càng ít đi.
"Ký chủ, Phong Bất Dự đến." 098 thất thanh kêu lên.
"Nhỏ giọng thôi, chân ta đã biến trở lại rồi."
"Nhưng mà ngài vẫn chưa mặc áo vào." Quần cũng chưa mặc đâu.
"Ồ, ta quên mất."
Lăng Sơ Nam bừng tình đại ngộ. Sau đó cậu cầm lấy khăn lông, nhìn Phong Bất Dự đang đi về phía của mình, mặt chậm rãi đỏ lên, bộ dạng vô cùng luống cuống, có điều lại nói với 098.
"Vừa hay chúng ta có thể định rõ quan hệ rồi."
098:"....." Uổng công nó lo lắng như vậy.
---
Chương 84
Edit : YuTuyTien
Lăng Sơ Nam cúi đầu, giống như một đứa bé mắc lỗi.
"Xin lỗi chú, con chỉ muốn đến đây bơi một xíu."
Nhìn thiếu niên đã ngại ngùng đến nỗi cả người đỏ ửng, Phong Bất Dự không khỏi cảm thấy may mắn bởi vì mình đã không kêu người cùng đến đây, Y nhanh chóng bước đến, cởϊ áσ khoác khoác lên người Lăng Sơ Nam, ôm lấy cậu.
"Không sao đâu, bảo bối muốn bơi lúc nào cũng được cả. Đừng để bị cảm lạnh."
098 là người duy nhất vây xem ở đây, nó quả thực nhịn không được muốn vỗ tay khen ngợi kỹ thuật diễn của hai người này. Nó biết rất rõ cái đức hạnh của Lăng Sơ Nam, nhưng lại không ngờ rằng kỹ thuật diễn của Phong Bất Dự cũng xuất sắc đến vậy. Rõ ràng du͙ƈ vọиɠ trong mắt đã sắp trào ra ngoài, vậy mà vẫn có thể nghiêm túc an ủi ký chủ nhà nó.
Lăng Sơ Nam đỏ mặt, né né tránh tránh khỏi người Phong Bất Dự.
"Cháu.... Cháu muốn mặc quần áo."
Lúc Lăng Sơ Nam cử động, liền 'không cẩn thận' đụng phải vị trí mẫn cảm nào đó của người nọ, có điều dường như cậu không hề ý thức được điều đó. Phong Bất Dự hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt tối lại, một lát sau y mới quét mắt đến chỗ quần áo của Lăng Sơ Nam.
"Quần áo của con đều bẩn rồi, để chú mang cháu về phòng thay cái khác."
"Dạ."
Lăng Sơ Nam nhỏ giọng trả lời, sau đó lại rụt rụt vào ngực Phong Bất Dự.
Nhìn người đàn ông nọ bị ký chủ trêu chọc đến nỗi cứng người, 098 không khỏi cảm thấy đồng tình với y.
"Ký chủ, không phải lúc nãy ngài nói muốn xác định quan hệ với y hay sao?"
"Y có vẻ vẫn muốn bồi dưỡng tình cảm với ta thêm một chút nữa. Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, cho nên ta quyết định thành toàn cho y."
Lăng Sơ Nam nói.
"Dù sao ta cũng là một người rất rụt rè."
Bây giờ 098 đã hiểu được Lăng Sơ Nam là kiểu người được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Muốn đối phó với cậu phải đơn giản và thô bạo. Có điều, việc đó đương nhiên không có khả năng, bởi vì người nọ nhất định thương tiếc cậu.
Ngay khi 098 quyết định tiếp tục trầm mặc, giọng nói của Lăng Sơ Nam lần nữa vang lên.
"Ta mới chú ý được một điều, y và Monasius đều lớn như nhau."
Còn cái gì lớn không cần hỏi cũng tự biết.
098:"....."
Nó còn cho rằng thế giới Tây huyễn chính là thế giới mà Lăng Sơ Nam nghĩ lại liền kinh hãi. Dù sao thì lần nào cậu cũng bị rồng ngu ép đến nỗi không thể xuống giường được. Sau khi hai người kết hôn thậm chí còn thường xuyên chơi trò nhân thú, mỗi lần đều bị hai cái jj khiến cho khóc nức nở. Không ngờ rằng cậu vẫn còn rất hoài niệm?!
Đúng là không thể hiểu nổi nhân loại này đang nghĩ cái gì nữa.
---Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com YuTuyTien
Trở về phòng, Phong Bất Dự đặt Lăng Sơ Nam lên chiếc giường, đắp chăn, sau đó mới đến tủ quần áo tìm quần áo cho Lăng Sơ Nam mặc. Còn Lăng Sơ Nam lại ngồi trên giường chăm chăm nhìn y.
Cho dù Lăng Sơ Nam chỉ mới chuyển đến đây không lâu, nhưng tủ quần áo trong phòng của Phong Bất Dự gần như đều là quần áo của cậu, những cái đó đều là do y kêu quản gia chuẩn bị ngay hôm sau khi Lăng Sơ Nam chuyển đến. Quần áo xuân hạ thu đông trong ngoài gì cũng có đầy đủ, hơn nữa còn có thể để Lăng Sơ Nam mặc quanh năm suốt tháng mỗi ngày một bộ không trùng lặp.
Phong Bất Dự cầm quần áo trên tay, tầm mắt vừa tiếp xúc với ánh mắt của Lăng Sơ Nam liền lập tức dời đi, thanh thanh giọng nói.
"Chiều nay rất có thể chú sẽ ra ngoài một chuyến. Bảo bối có muốn đến Kim Việt nhìn thử không?"
"Muốn!"
Ánh mắt Lăng Sơ Nam trở nên sáng rực, thân thể theo quán tính nghiêng về phía trước.
"Chú, cháu thực sự có thể đến đó sao?"
Theo động tác của Lăng Sơ Nam, chiếc chăn vốn dĩ đang che lại cơ thể cậu từ bả vai bắt đầu trượt xuống, lộ ra lồng ngực trắng nõn. Tầm mắt của Phong Bất Dự liền dừng ở làn da không tì vết của cậu.
"Đương nhiên là có thể."
Sau đó y đến bên cạnh Lăng Sơ Nam.
"Để chú mặc quần áo cho cháu."
"Y thực sự có thể nhịn a."
Lăng Sơ Nam cảm thán trong lòng một chút.
098:"....." Rõ ràng ngài là người dụ hoặc y mà.
Có điều 098 cũng chỉ có thể âm thầm nói trong lòng, nó làm sao dám phun tào thẳng ra.
Tập đoàn Kim Việt trong cốt truyện vẫn luôn là một thế lực rất thần bí, dường như đều có liên hệ gì đó với các quốc gia khác. Nếu không trò chơi cũng sẽ không có cơ hội trở thành thế giới thứ hai của con người rồi. Sau đó nam chủ đạt được địa vị cao trong trò chơi, mà ở ngoài hiện thực đến cả các nguyên thủ quốc gia cũng phải nể mặt hắn vài phần. Cho nên có thể nói trò chơi này không hề đơn giản tí nào.
Lăng Sơ Nam đứng phía dưới tập đoàn Kim Việt ước chừng có mấy trăm tầng (vc mấy trăm tầng), lần nữa dò lại cốt truyện, đột nhiên hỏi.
"098, ngươi xác định đã đưa cho ta cốt truyện hoàn chỉnh?"
"Đúng vậy ký chủ."
098 nói.
"Đây thực sự là cốt truyện mà tui tiếp nhận được. Có vấn đề gì sao ký chủ?"
"Chẳng hạn như tại sao các nguyên thủ quốc gia lại nguyện ý để trò chơi này trở thành thế giới thứ hai? Hơn nữa, nam chính ở trong trò chơi rất lợi hại, nhưng trong hiện thực hắn cùng lắm chỉ là người bình thường, tại sao lại nhận được sự tôn trọng của những người phía trên như thế? Những vấn đề này không hề được giải đáp. Cuối cùng, nhiệm vụ của ta có một yêu cầu là tinh lọc nguồn nước, nhưng nếu không tìm được nguồn năng lượng đặc biệt, khả năng này có thể nói là cực kỳ nhỏ bé."
Lăng Sơ Nam khó có khi không hề úp mở với 098.
"Ngươi tìm thử xem có cốt truyện thứ hai hay không?"
"Vâng ký chủ."
Sau khi nghe được phân tích của Lăng Sơ Nam, 098 mới nhận ra quả thực cốt truyện có một vài điểm bất hợp lý.
"Tui sẽ đi xin phía trên thử."
"Bảo bối làm sao vậy?"
Thấy Lăng Sơ Nam bất động, Phong Bất Dự liền nhẹ giọng hỏi.
"Không thích nơi này hay sao?"
Tập đoàn Kim Việt được xây dựng ở vị trí trung tâm phồn hoa của thành phố, xe đã được tài xế lái đi. cho nên hai người đứng ở trước cửa tập đoàn vô cùng bắt mắt.
"Không ạ, chúng ta đi vào thôi."
Lăng Sơ Nam cười cười với Phong Bất Dự.
"Cháu chưa từng đến chỗ này, cho nên có chút hồi hộp."
Phong Bất Dự duỗi tay nắm lấy tay của Lăng Sơ Nam.
"Đừng sợ, có chú ở đây."
"Có thấy không? Là y dụ dỗ ta."
Lăng Sơ Nam nói với 098.
"....Thấy rồi."
Trước cửa, tiếp tân nở một nụ cười vô cùng đúng mực chào đón hai người, tầm mắt của cô dừng lại trên hai bàn tay đang nắm lấy nhau của họ một chút.
"Hoan nghênh hai vị, xin hỏi hai vị có hẹn trước không ạ?"
Phong Bất Dự gật gật đầu, lấy ra một chiếc card đưa cho cô.
Biểu tình của tiếp tân nháy mắt trở nên nhiệt tình hơn nhiều.
"Phong tổng, chủ tịch đang đợi ngài ở bên trong."
Chủ tịch của tập đoàn Kim Việt là một người đang ông trung niên hiền hậu phong độ, tên là Mộ Dung Minh. Trong cốt truyện, hắn là một người sát phạt quyết đoán, ngoài mạnh trong yếu, ngay cả nguyên thủ quốc gia cũng phải ăn đắng của hắn không ít.
Có điều, việc khiến Lăng Sơ Nam kinh ngạc chính là, ở trước mặt Phong Bất Dự, hắn thế nhưng lại có vẻ hết sức cung kính, nụ cười trên gương mặt có thể nói chính là lấy lòng.
Dường như cảm nhận được nghi vấn của Lăng Sơ Nam, Phong Bất Dự nắm tay cậu, giới thiệu.
"Bảo bối, vị này chính là Mộ Dung tổng, trước mắt chính là người cầm quyền của tập đoàn Kim Việt."
Nhìn thấy thái độ của Phong Bất Dự với Lăng Sơ Nam, ánh mắt Mộ Dung Minh hiện lên một tia kinh ngạc, bộ dạng cũng trở nên trịnh trọng hơn nhiều.
Lăng Sơ Nam gật đầu, vươn tay phải ra.
"Xin chào, cháu là Lạc Dĩ Ninh."
"Lạc thiếu, xin chào."
Mộ Dung Minh cung kính bắt tay với Lăng Sơ Nam.
"Tôi là Mộ Dung Minh, ngài kêu tên của tôi là được."
098:"Ký chủ, đã xác minh, hắn thạt sự là chủ tịch của tập đoàn Kim Việt."
Có điều thái độ của người này có chút kỳ quái, hình như quá mức nhiệt tình đi.
"Nói không chừng, Phong Bất Dự mới chính là người cầm quyền ở phía sau Kim Việt."
Lăng Sơ Nam nói.
"Khả năng này gần như là không thể. Trong cốt truyện, Phong Bất Dự căn bản không hề xuất hiện, toàn bộ quá trình đều là do Mộ Dung Minh làm chủ. Hơn nữa, hắn cũng từng nói qua hắn chính là cổ đông lớn nhất của Kim Việt."
098 lục lại cốt truyện nói.
Lăng Sơ Nam không hề phản bác, có điều rất nhanh 098 đã tự minh vả mặt.
Câu nói tiếp theo của Mộ Dung Minh chính là...
"Ông chủ, về việc cập nhật trò chơi lần này, phía bên kia đã gửi văn kiện sang, họ hy vọng có thể bàn bạc với công ty chúng ta, ngài có phân phó gì không?"
"Dựa theo kế hoạch ban đầu là được, anh cứ phụ trách đi." Phong Bất Dự nói.
"Vâng."
Lăng Sơ Nam đối với chuyện công việc của Phong Bất Dự không hề hứng thú, chỗ ngồi của cậu vừa hay là sát bên cửa sổ, cho nên vừa hơi duỗi người đã có thể nhìn thấy được vô số bóng người nhỏ bé phía dưới.
"098."
098 vẫn đang đắm chìm trong cảm giác đau đớn vì bị vả mặt, đột nhiên nghe được ký chủ kêu mình, vội vàng điều chỉnh cảm xúc lại.
"Ký chủ, có chuyện gì vậy?"
"Người ở phía dưới, có phải là nam chính hay không?"
---Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com YuTuyTien
Tần Húc Dương cảm thấy bản thân mình gần đây có chút xui xẻo. Đến nhà một người bạn chơi cũng có thể gặp được hỏa hoạn. Việc này không thì cũng thôi đi, lúc hắn men theo đoàn người chạy trốn không ngờ lại vấp phải chân ai đó, hắn đã đếm thử, khi đó ít nhất hắn đã bị hai mươi người giẫm phải.
Có điều coi như may mắn là ngoại trừ cánh tay phải bị gãy xương, cơ thể hắn cũng không có vấn đề gì lớn. Bác sĩ có nói, nghỉ ngơi một thời gian là có thể tốt lên.
Hắn thề, nếu hắn biết người ngáng chân hắn khi ấy, hắn nhất định sẽ cho tên đó đẹp mặt!
Bởi vì bản thân bị thương, cho nên mấy ngày nay Tần Húc Dương không thể lên trò chơi. Cuối cùng hôm nay hắn đã có thể xuất viện, kết quả nghe được trò chơi cần cập nhật, hơn nữa đã xin nghỉ bệnh cho nên hắn không cần đến trường. Trùng hợp có một học muội rủ ra ngoài dạo phố.
Nhìn học muội hoạt bát xinh đẹp ở phía trước, gương mặt Tần Húc Dương nở một nụ cười.
"Anh Tần, ở phía trước có một quán bán bạch tuộc viên, chúng ta đến đó ăn đi."
Tiết Ngọc Nhi nhanh chóng chạy vào trong đám người.
Tần Húc Dương nhanh chóng đuổi theo, đột nhiên cảm giác được chân mình bị ai đó ngáng đường, hắn nhất thời nhớ đến bản thân bị không biết bao nhiêu người giẫm lên, theo bản năng hung hăng giậm mạnh một phát.
Tiết Ngọc Nhi đang đi ở phía trước đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn Tần Húc Dương.
"Anh....anh Tần?"
Tần Húc Dương dường như vẫn chưa kịp phản ứng lại, mãi cho đến khi có một người đột nhiên đẩy hắn ra, hắn mới bị tiếng khóc của trẻ con làm cho bừng tỉnh. Lúc này, hắn mới nhận ra dưới chân mình chính là một đứa bé khoảng bảy tám tuổi.
Hiện tại, Tần Húc Dương đang giẫm mạnh lên chân của đứa bé trai nọ, đứa bé hiển nhiên vô cùng đau đớn, cuộn người trên mặt đất, khóc hai tiếng liền không kêu gì nữa. Sắc mặt của nó trắng bệch, mà bên cạnh có một cây kem ốc quế bị rơi xuống đất.
Người đã đẩy Tần Húc Dương chính là một thiếu niên khoảng 17-18 tuổi. Không hề khoa trương nhưng cho dù Tần Húc Dương đã gặp qua không ít người đẹp, có điều thiếu niên trước mắt này lại là người xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy.
Mà thiếu niên này không phải ai khác, chính là Lăng Sơ Nam vừa nãy mới viện cớ rời đi. Cậu thật sự không ngờ rằng nam chính có thể tàn nhẫn đến như vậy, hắn giận chó đanh mèo lên một đứa bé vô tội chỉ mới 7-8 tuổi. Thậm chí là sau sự việc vừa nãy, Lăng Sơ Nam có thể chắc chắn Tần Húc Dương đã đem đứa bé này nghĩ thành cậu.
Lực đạo vừa nãy, Lăng Sơ Nam sờ sờ chân trái của đứa bé, đã gãy xương.
"Ký chủ, vừa rồi nam chính là cố ý giẫm lên chân đứa bé."
098 đúng lúc mách lẽo.
"Mẹ của đứa bé này đang ở bên trong trung tâm gần đây, chỉ có một mình nó ở đây. Hơn nữa, nó còn là người thân của hậu cung nam chính, em trai của Viên Giai Ngọc."
"Ừm."
"Em trai đừng khóc nha, để anh giúp em xoa xoa một chút sẽ không đau nữa."
Lăng Sơ Nam ôm đứa bé lên, bàn tay mang theo chút dị năng không giấu vết đặt lên chân đứa bé.
Sau khi cơn đau dần dần dịu đi, đứa bé vốn đang khóc liền chỉ còn chút nức nở.
"Bé ơi, thực xin lỗi em nhé."
Lúc này, Tiết Ngọc Nhi mới phản ứng lại được, vội vàng nói xin lỗi đứa bé kia, sau đó áy náy nhìn về phía Lăng Sơ Nam.
"Cậu là anh trai của em ấy sao? Có muốn dẫn em ấy đến bệnh viện xem thử không?"
Hiện tại đã có không ít người vây quanh chỗ này, Tần Húc Dương nghe Tiết Ngọc Nhi nói như vậy, cũng vội đi đến.
"Vẫn nên đưa đến bệnh viện xem sao."
Có điều trong mắt hắn lại không hề chứa chút áy náy nào, toàn bộ quá trình đều chỉ tập trung lên người Lăng Sơ Nam.
"Không có chuyện gì đâu."
Lăng Sơ Nam phủi phủi bụi bẩn trên người đứa bé, đưa mắt nhìn Tần Húc Dương.
"Có điều đụng phải người khác, không phải anh nên nói xin lỗi hay sao?"
Lúc này Tần Húc Dương có chút không vui, hắn nhíu nhíu mày nói.
"Rõ ràng là nó đụng phải tôi, nên xin lỗi cũng là nó xin lỗi tôi mới đúng chứ."
Có điều câu này của hắn nói rất nhỏ, rất nhanh hắn đã phản ứng lại kịp, ý thức được xung quanh vẫn còn nhiều người khác đang nhìn, hơn nữa học muội mà hắn vẫn đang theo đuổi cũng ở đây,. Cho dù như thế nào, trước mặt cũng là một tên nhóc, có hơi khó mở miệng, nhưng mặc kệ trong lòng hắn có bao nhiêu không tình nguyện, thì hắn vẫn phải thành khẩn xin lỗi.
"098, lúc nãy ngươi có quay lại chưa?"
Lăng Sơ Nam hỏi.
"Đã ghi lại, ký chủ, tui còn phóng to câu nói lầm bầm kia của hắn lên nữa."
098 vô cùng nhiệt tình. Người tự cao tự đại như tên nam chính này nó rất ghét.
---
Chương 85
Edit : YuTuyTien
Một đoạn thời gian tiếp theo Tiết Ngọc Nhi im lặng hơn rất nhiều, có điều Tần Húc Dương một chút cũng không phát hiện bất thường, sau khi đưa cô quay lại trường, lại đưa đến dưới tầng ký túc xá, mới lưu luyến không rời rời đi.
Phòng ký túc xá của Tiết Ngọc Nhi là một phòng khách ba phòng ngủ, lúc cô quay trở về, Viên Giai Nghệ vừa hay đang ở phòng khách, lúc thấy vẻ mặt không được vui của cô liền hỏi.
"Ngọc Nhi, sao lại có vẻ mất hứng vậy? Hẹn hò không vui à? Cãi nhau với Tần Húc Dương sao?"
Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của Viên Giai Nghệ còn mang theo chút trêu chọc.
"Tình thú của mấy người yêu nhau là vậy đó, không sao cả, cãi vã một chút liền làm lành thôi."
"Thôi mà, Tiểu Nghệ, cậu đừng có trêu chọc tớ nữa. Tớ và anh ta còn chưa nói rõ gì với nhau đâu."
Tiết Ngọc Nhi ôm ôm chiếc gối, ngã xuống sô pha, vẻ mặt đau khổ nói.
"Hơn nữa, vốn dĩ ban đầu tớ cảm thấy anh ta cũng không tệ lắm, nhưng mà sau hôm nay tớ lại cảm thấy tớ và anh ta không có khả năng."
"Làm sao vậy?"
Viên Giai Nghệ khoanh chân ngồi bên cạnh Tiết Ngọc Nhi, biểu tình trở nên nghiêm túc hơn một chút.
"Không có gì. Chỉ là hôm nay lúc đi dạo phố có xảy ra một chuyện, tớ cảm thấy anh ta có chút..."
Tiết Ngọc Nhi cau mày, nửa ngày mới nghĩ ra được một từ để nói.
"Đáng sợ."
Viên Giai Nghệ ngồi ngay ngắn lại.
"Hả? Sao lại nói như thế?"
Tiết Ngọc Nhi kể lại mọi chuyện lúc nãy cho Viên Giai Nghệ nghe.
"Tớ rất chắc chắn, lúc anh ta vướng phải chân của đứa bé ấy, còn cố ý giậm thêm một cái."
Viên Giai Nghệ hít ngược một hơi.
"Không.... Không thể nào đi. Bình thường thấy anh ta rất rộng lượng, chắc sẽ không tàn nhẫn đến như vậy đâu."
"Thật đó."
Tiết Ngọc Nhi nằm lên gối ôm.
"Cậu không biết đâu, ánh mắt khi đó của anh ta vô cùng đáng sợ, thiếu chút nữa tớ đã cho rằng anh ta muốn gϊếŧ đứa bé ấy."
Nói tới đây cô liền thả nhẹ giọng lại.
"Cũng may là đứa bé không có chuyện gì lớn, nếu không tớ cũng không biết phải làm sao nữa."
Cuối cùng Tiết Ngọc Nhi đưa ra kết luận.
"Tớ cảm thấy tính cách của anh ta quá táo bạo. Thôi bỏ đi, vẫn là không thích hợp với tớ."
---Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com YuTuyTien
"Giá trị nghịch tập +5%, hiện tại giá trị nghịch tập là 40%, mong ký chủ tiếp tục cố gắng."
"Ký chủ, có muốn đăng video không?" 098 hỏi.
"Ừm, đăng liên diễn đàn của trường cao đẳng đại học Tề Phong đi."
Lăng Sơ Nam nói, sau đó đưa cây kem cho đứa bé trai ở đối diện, chỉ chỉ về cửa.
"Tiểu Viễn, mẹ của em đến rồi."
Ở cửa, một người phụ nữ trung niên rất có khí chất đang vẫy vẫy tay về phía họ, sau đó rất nhanh đã đi đến, xoa xoa đầu đứa bé trai.
"Tiểu Viễn, sao lại tùy tiện nhận quà của anh trai vậy? Có nói cảm ơn với anh ấy chưa?"
Nói xong bà liền nở một nụ cười với Lăng Sơ Nam.
"Xin lỗi, đứa bé này bị chiều hư nên có chút nghịch ngợm, gây phiền toái cho cậu rồi."
"Con nói cảm ơn với anh trai rồi ạ."
Bé trai nắm lấy tay của người phụ nữ, nở một nụ cười rạng rỡ với Lăng Sơ Nam.
"Anh ơi, mẹ em đến rồi, anh có muốn đến nhà em chơi không ạ?"
"Hôm nay anh không đến được rồi, về nhà anh sẽ gọi cho em sau."
Lăng Sơ Nam cười nói.
"Về nhà nhớ nghe lời của mẹ đấy, không được nghịch ngợm nữa nha."
"Dạ, em nhất định sẽ nghe lời mẹ."
Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu.
"Mẹ ơi, mẹ không biết đâu, lúc nãy mẹ không ở đây, con gặp phải một người rất là xấu xa đó. Cũng may anh trai đến kịp lúc, cứu con...."
Mẹ con hai người càng lúc càng đi xa, Lăng Sơ Nam cũng rời khỏi cửa hàng bán kem, chậm rãi đi về phía tập đoàn Kim Việt.
"Hai người, hôm nay lại giải quyết thêm một người, còn bốn người nữa."
"Gì cơ?"
Trong lúc nhất thời, 098 không theo kịp được lời nói của Lăng Sơ Nam.
Lăng Sơ Nam cũng không trả lời, chỉ là nhìn dòng xe tấp nập bên đường, sờ sờ bụng.
"Có chút đói bụng rồi."
098 lúc này mới tỉnh ngộ, lời nói lúc nãy của ký chủ là đang chỉ hậu cung nam chính. Hậu cung của hắn cũng quá nhiều người đi.
"Ký chủ, tiếp theo nên làm gì?" 098 hỏi.
Vừa dứt lời liền có một người đi về phía Lăng Sơ Nam, là một thanh niên khoảng 21-22 tuổi. Lúc nhìn thấy Lăng Sơ Nam, gương mặt hắn liền hiện lên kinh hỉ.
"Dĩ Ninh!"
Lăng Sơ Nam có ký ức của Lạc Dĩ Ninh, nhưng thanh niên trước mắt này lại không có bao nhiêu ấn tượng. Chỉ nhớ rằng anh ta tên là Trịnh Minh Kiệt, nếu phải dùng một từ để miêu tả anh ta, thì chắc là... người tốt đi.
Lúc Lạc Dĩ Ninh vừa mới đến đất liền, là bị hậu cung của nam chủ, cũng chính là Thanh Thảo Y Y trong trò chơi nhìn thấy, sau đó cô ta ném cậu cho một ông lão đang sinh sống ở phụ cận vùng biển đó. Sau này cậu được con trai của ông lão đón đi, đưa đến thành phố này, tìm cho cậu một công việc, thuê một căn phòng nhỏ, hơn nữa còn mua cho cậu một chiếc mũ trò chơi.
Có điều, lúc trước Lạc Dĩ Ninh là một con cá không có não, trong mắt chỉ có một mình Thanh Thảo Y Y, cho nên không hề nhìn ra tâm tư của người này dành cho mình.
"Mấy hôm nay em đi đâu vậy? Hôm qua anh mới từ tỉnh khác trở về, nghe nói xảy ra hỏa hoạn. Xin lỗi em, đáng ra anh không nên thuê nhà ở đó cho em."
Trong giọng nói của Trịnh Minh Kiệt chứa đầy khẩn trương, rất dễ nhìn ra anh ta rất áy náy.
"Cũng may là em không có chuyện gì, nếu không anh nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân mình."
Lăng Sơ Nam nhìn tơ máu trong mắt của đối phương, có lẽ hai ngày nay hắn đã không nghỉ ngơi, áo sơ mi mặc trên người cũng nhăn nhúm, giống như hai ngày nay chưa kịp thay ra, biểu tình của cậu tràn ngập áy náy.
"Thực xin lỗi, tôi quên mất số điện thoại của anh, với lại điện thoại vẫn còn trong căn phòng cũ, không kịp mang theo."
"Không sao cả, em không có chuyện gì là được rồi."
Trịnh Minh Kiệt thở nhẹ một hơi, sau đó quan tâm nói.
"Hiện tại em đang ở chỗ nào? Nếu không thì tạm thời đến chỗ anh ở đi?"
"Cảm ơn anh, có điều hiện tại em đang ở nhà của chú, chú rất tốt với em, không cần phiền phức anh đâu."
Lăng Sơ Nam đáp.
Cho dù cảm thấy tiếc nuối, nhưng Trịnh Minh Kiệt không hề khó xử Lăng Sơ Nam, hai người nói thêm vài câu nữa, lúc Lăng Sơ Nam đang muốn nói tạm biệt, đột nhiên lại nhìn thấy hai tên đầu trọc hùng hùng hổ hổ từ đằng xa bước đến.
Hai tên nọ liếc mắt nhìn Lăng Sơ Nam một cái, trong mắt hiện lên kinh diễm, có điều lại không có ý làm gì cậu, một trước một sau bao vây lấy Trịnh Minh Kiệt, kéo vào con hẻm nhỏ bên cạnh.
"Ký chủ, ngài không định giúp hắn sao?"
098 hỏi.
"Nhìn hai người đó rất giống chuẩn bị đánh người."
"Giúp chứ."
"A?"
Không ngờ lần này ký chủ lại dứt khoát đến vậy, khiến 098 cảm thấy có chút kinh ngạc.
"Làm sao vậy?"
Lăng Sơ Nam hỏi.
"Không...không có gì."
098 không hề nói ra nghi vấn, nó nhanh chóng chạy đi điều tra tư liệu.
Lấy kinh nghiệm hợp tác ở vô số thế giới giữa 098 và Lăng Sơ Nam mà nói, ký chủ nhà nó không phải là một người thích lo chuyện bao đồng, huống hồ Trịnh Minh Kiệt cũng không thân thiết với ngài ấy. Lúc trước Lạc Dĩ Ninh tiêu tiền của Trịnh Minh Kiệt, nhưng về sau cậu ta cũng đã đi làm và trả hết. Dựa theo tính cách của Lăng Sơ Nam mà nói, hai người đã không còn liên quan gì nhau nữa, có điều hiện tại cậu lại muốn giúp hắn?!
Sau khi điều tra được thân phận của Trịnh Minh Kiệt, 098 đột nhiên sinh ra một loại cảm giác quả nhiên là như thế.
Trịnh Minh Kiệt là anh trai của Trịnh Minh Duyệt, mà Trịnh Minh Duyệt chính là một trong những hậu cung của nam chính. Sức khỏe của Trịnh Minh Duyệt vốn không tốt, trong cốt truyện là do nam chính giúp cô gom góp tiền phẫu thuật, cũng tương đương với việc đã cứu mạng cô. Hơn nữa, Trịnh Minh Duyệt lại thích Tần Húc Dương, cho nên Trịnh Minh Kiệt mới có thể cam chịu để em gái bảo bối của mình mập mờ với Tần Húc Dương.
Mà hiện tại cũng là lúc Trịnh Minh Kiệt kiếm tiền phẫu thuật cho Trịnh Minh Duyệt.
"098, không ngờ ngươi lại nghĩ ta xấu xa như vậy, ta làm sao lại là loại người thấy chết mà không cứu đúng không?"
Đang lúc 098 nghĩ rằng bản thân đã suy luận chính xác, đột nhiên lại nghe thấy giọng nói của Lăng Sơ Nam.
098:"....."Nó lại nói ra suy nghĩ của mình rồi à?
Lăng Sơ Nam:"Đúng vậy."
"Thực xin lỗi ký chủ, tui không cố ý nghĩ ngài như vậy đâu."
"Biết sai là được rồi."
Lăng Sơ Nam nghiêm túc nói.
"Chúng ta đã hợp tác lâu như vậy rồi, cũng xem như là bạn bè với nhau, ta là người như thế nào không lẽ ngươi không biết ư?"
"Vâng, ký chủ nói rất đúng."
098 thành khẩn nói.
"Ngài có tình cách vô cùng tốt, thiện lương, rất thích giúp đỡ mọi người, là một người tốt."
Sau khi nói xong, 098 liền nhịn không được tán thưởng dộ dày của da mặt mình.
098 vốn dĩ cho rằng Lăng Sơ Nam sẽ thấy ngượng, nhưng hiển nhiên ký chủ nhà nó còn không biết xấu hổ hơn nó tưởng, chỉ nghe cậu nói.
"098, không ngờ rằng ngươi lại hiểu rõ ta đến vậy."
"....."
Nó không còn gì để nói nữa rồi. Sau đó nó liền nhớ đến những thế giới trước, lúc Lăng Sơ Nam làm nhiệm vụ nhân tiện dùng bao tải trùm người ta mà đánh, rồi lại trêu chọc nhân vật chính thế này thế kia, cảm thấy bản thân đối với hai từ lương thiện có nhận thức khác rồi.
"Nhóc con, mấy ngày nay mày trốn đi đâu vậy? Để tụi tao tốn công tìm kiếm khắp nơi."
Một tên đầu trọc đẩy Trịnh Minh Kiệt vào tường, phun một ngụm nước miếng sang bên cạnh.
"Thế nào? Tiền của tháng này đâu?"
"Xin...xin lỗi."
Vẻ mặt Trịnh Minh Kiệt hiện lên đau đớn, cười cười.
"Đại ca, mong các anh có thể cho tôi thêm vài ngày được không? Tôi chỉ mới vừa đi công tác về, còn chưa kịp về báo cáo với công ty. Đợi tôi nhận được lương, nhất định sẽ đưa cho các anh."
Một tên đầu trọc còn lại cũng lên tiếng.
"Người anh em, đây đã không còn là chuyện cho mày thêm mấy ngày nữa rồi, đại ca của bọn tao đã giao phó, nếu tháng này mày vẫn không nộp tiền, bọn tao sẽ chơi em gái mày."
"Phi!"
Người đang ép Trịnh Minh Kiệt vào tường phun nước miếng về phía tên còn lại.
"Đừng có nói bậy."
Nói xong hắn lại quay sang Trịnh Minh Kiệt.
"Nghe rõ đây tên nhóc, hôm nay biết điều thì đem tiền giao ra, nếu không.... hừ hừ!"
098:"Ký chủ, hiện tại mấy tên chủ nợ còn có thể kẻ xướng người họa như vậy nữa sao?"
Nhân loại đúng là diễn quá hay, thật sự đã khiến cho Trịnh Minh Kiệt sợ hãi.
"Coi như là có đi."
Lăng Sơ Nam trả lời.
"Hơn nữa hiệu quả có vẻ khá tốt."
"Ngài vẫn chưa đến giúp sao?"
"Không vội."
Lăng Sơ Nam nói.
"Lúc nãy khi ta ra ngoài chỉ đem theo 200 tệ, đã mua kem cho đứa bé kia, hiện tại trên người không có tiền."
"....."
Hóa ra ngài đang đợi ai kia đem tiền đến.
"Ký chủ, hiện tại Phong Bất Dự còn đang ở sảnh của tập đoàn Kim Việt, nếu muốn đến đây ít nhất cũng phải mất mười phút."
"Đến rồi."
Lăng Sơ Nam nói.
Tiếp theo đó, 098 liền thấy có một chiếc xe đậu trước mặt bọn họ, người phụ trách lái xe kiêm bảo tiêu đi về phía này, cung kính đưa ra một chiếc thẻ.
"Lạc thiếu gia, tiền ngài cần, bên trong đã có sẵn 30 vạn."
"Cảm ơn anh."
Lăng Sơ Nam nhận lấy chiếc thẻ.
"Anh đứng đây đợi tôi một lát, tôi sẽ quay lại liền."
"Vâng."
---Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com YuTuyTien
"Thật xin lỗi, hai vị đại ca, hôm nay tôi thật sự không có tiền, các anh hãy cho tôi thêm mấy ngày nữa đi."
Lúc này Trịnh Minh Kiệt đang đau khổ cầu xin.
"Không được, nếu hôm nay mày không giao tiền ra, dù không có tụi tao cũng sẽ moi được."
Biểu tình của đầu trọc trở hên hung ác.
"Hai người bọn tao đã tốn vài ngày để tìm mày, nếu hôm nay mày không chịu trả tiền, lúc quay về tụi tao làm sao ăn nói với đại ca hả?"
"Anh ấy thiếu mấy người bao nhiêu tiền?"
Lúc này một giọng nói cắt ngang, mà người nói cũng chính là Lăng Sơ Nam đang đi đến.
"Cả vốn lẫn lãi là 30 vạn."
Một tên trong đó trả lời, tiếp theo nhận ra người nói là Lăng Sơ Nam, lập tức bày ra biểu tình hung ác.
"Nhóc con, mày đừng xen vào việc người khác!"
"Vừa hay tôi đang có 30 vạn, tôi trả cho anh ấy, sau này các người đừng đến tìm anh ấy nữa."
Lăng Sơ Nam đem thẻ đưa cho bọn họ.
"Mật khẫu là 6 số cuối của thẻ."
"Thật....thật sao?"
Hai tên đầu trọc liếc mắt nhìn nhau một cái, có chút không thể tin được.
"Gần đây có máy ATM, các người có thể đến đó kiểm tra."
"Được, tao đi xem sao."
Một tên đầu trọc cầm chiếc thẻ nửa tin nửa ngờ đi ra ngoài, chỉ một lát sau hắn đã quay lại, biểu tình có chút kích động.
"Thật sự có 30 vạn."
Lần này quay về đã có thể ăn nói với đại ca rồi.
Hai người bọn họ cũng chỉ cần tiền, sau khi lấy được tiền liền trả lại giấy nợ, cao hứng rời đi.
"Ký chủ, sao ngài lại biết hắn nợ 30 vạn?"
098 hỏi.
"Hơn nữa, sao ngài lại có thể liên lạc với bảo tiêu?"
Vừa nãy sao nó lại không hề phát hiện ra a?
"Trong cốt truyện có nói, ba tháng sau nam chính giúp hắn số tiền 60 vạn, lãi sinh lãi, rất dễ tính."
Lăng Sơ Nam trả lời.
"Lúc nãy ngươi không hề phát hiện ra ta nhắn tin sao?"
098 bị cười nhạo là không biết tính toán trầm mặc vài giây, nói thêm.
"Ký chủ, ngài đang OOC."
Một thiếu niên nhát gan còn thích khóc nhè không hề giống với Lăng Sơ Nam hiện tại.
"Nhân vật mấu chốt không ở đây, ta không cần phải duy trì thiết lập."
Hóa ra ngài chỉ chuyên môn diễn cho Phong Bất Dự xem, 098 khó hiểu.
"Tại...tại sao?"
"Bọn ta đã là vợ chồng già ở rất nhiều thế giới, dù sao cũng phải có chút gì đó mới mẻ chứ?"
Lăng Sơ Nam trả lời vô cùng đúng tình hợp lý.
Dưới sự cảm kích vô cùng của Trịnh Minh Kiệt, giá trị nghịch tập của Lăng Sơ Nam lại tăng thêm 5%.
Sau khi tạm biệt Trịnh Minh Kiệt, lúc bước ra khỏi con hẻm liền đụng phải Phong Bất Dự.
098 đang muốn nhắc nhở Lăng Sơ Nam nhớ chú ý thiết lập, không ngờ lại phát hiện Lăng Sơ Nam phản ứng còn nhanh hơn cả nó.
---
Editor :
Tui lười quạ.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất