Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi Và Sếp
Chương 18
Khi tỉnh lại, tôi khịt mũi, giữa hơi thở ngửi thấy mùi thơm thanh mát, mùi hương chắc chắn không phải mùi bột giặt rẻ tiền trên chiếc chăn bông của nhà tôi.
Tôi mở to mắt, lập ngồi dậy. Nhìn căn phòng xa lạ hiện ra trước mắt, căn phòng được trang trí với tông màu trắng dịu nhẹ. Rèm cửa sổ được vén gọn gàng sang hai bên. Vì thế, ngồi trong phòng có thể trực tiếp nhìn thấy những đám mây đen bên ngoài cửa sổ. Thời tiết u ám giống như tâm trạng của tôi lúc này.
Đồng hồ trên đầu giường vẫn đang chuyển động, tôi liếc nhìn thì thấy lúc này đã là 10 giờ 39 phút, tôi khóc thầm trong lòng. Tôi đang ở đâu vậy trời!
Tôi nhấc chăn lên bước xuống giường, cúi đầu xuống thì thấy tôi đang mặc một bộ đồ ngủ màu đen khá rộng rãi, có lẽ lúc ngủ cử động nên để lộ vai trái ra ngoài, tui kéo lên che lại thì nó lại lộ vai phải.
Cũng lười quan tâm đến quần áo trên người, đứng dậy nhìn xung quanh tìm điện thoại di động, đột nhiên có tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói trầm thấp ngọt ngào quen thuộc vang lên: "Em dậy rồi sao?"
Sếp Bách? Biết mình đang ở nhà Bách Vũ, tôi yên tâm một cách lạ thường, trong đầu chợt lóe lên một vài hình ảnh, lúc say tôi ngã lên người Bách Vũ sao? Chuyện gì xảy ra sau đó? Tại sao tôi lại ở đây?
Đầu óc tôi có chút bối rối, theo bản năng trả lời: "Không có!" Nói xong, tôi lấy tay vỗ đầu mình, tôi có ngốc không vậy?
Ở ngoài cửa, dường như tôi nghe thấy anh cười khúc khích, tiếng cười cũng không quá rõ ràng, một lúc sau giọng nói của anh nhẹ nhàng vang lên: "Có nhà tắm trong phòng, đồ dùng cá nhân anh cũng để đầy đủ trong đó. Anh cho em thời gian 20 phút, nếu em vẫn không mở cửa anh sẽ tự mở cửa vào.
Tôi gật đầu lia lịa, nghĩ đến người kia cũng không nhìn thấy được, rầu rĩ nói: "Em biết rồi."
Khăn tắm, bàn chải đánh răng, kem đánh răng được đặt ngay ngắn trên bồn rửa mặt, cái gì cũng có chỉ không có quần áo của tôi, tôi lấy đồ ra rửa mặt, đánh răng với tâm trạng hơi phức tạp.
Xong xuôi mọi thứ mới đi tới mở cửa phòng, tôi nhận ra không chỉ phong cách trang trí của phòng ngủ đơn giản, mà toàn bộ phong cách thiết kế của căn nhà đều là màu trắng đen khá đơn điệu và lạnh lẽo, nhưng điều hòa lại được điều chỉnh khá tốt không hề lạnh một chút nào.....
Tôi đi một vòng trong phòng khách không thấy ai, nhưng lại ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, khi đi đến phòng bếp, tôi nhìn thấy Bách Vũ đang đứng trong bếp nhìn nồi đất trước mặt, vang lên một tiếng "gulugulu".
Trên người anh không còn mặc bộ âu phục thường thấy, thay vào đó anh mặc bộ quần áo ở nhà trông khá thoải mái, bóng lưng cao gầy, đầu hơi cúi xuống, ánh đèn lóng lánh trên đầu chiếu vào người, trong không gian nhà bếp, cả người anh toát lên vẻ nhàn nhã thoải mái.
Có vẻ như phát hiện ra sự hiện diện của tôi, Bách Vũ quay người lại, vẻ mặt nhàn nhạt không nói gì, chỉ liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Tầm mắt đối phương quá nóng bỏng khiến cho tôi có cảm giác như nước trong nồi muốn sôi trào ra ngoài. Tôi kéo cổ áo rộng lên, cầm góc áo vân vê trong tay, muốn nói rồi lại thôi, ngập ngừng rất lâu mới nói ra được một câu không quá hoàn chỉnh: "Sếp Bách, tại sao em lại ở nhà anh?"
Nghe xong, Bách Vũ nhướng mày vẫn tiếp tục nhìn tôi, tôi có thể thấy rõ đôi mắt của anh dưới tác động của ánh đèn trên đầu tường đang lóe sáng.
Một lúc sau, anh đi về phía tôi, chậm rãi tiến lại gần tôi, anh bước ra khỏi ánh đèn mờ ảo trong phòng bếp, hiện tại đứng dưới ánh đèn rực rỡ trước mặt tôi.
Anh cao hơn tôi, lúc này đang cúi đầu nhìn tôi, dáng người anh phủ xuống, khiến tôi có cảm giác hơi áp lực, anh chỉ bình tĩnh hỏi tôi: "Em một chút cũng không nhớ sao?"
Câu này giống như tôi say rượu vô tình gạ gẫm con gái nhà lành, sau đó mặc quần áo vào không nhớ chuyện gì, nhưng tôi nghĩ mình không đủ can đảm để gạ gẫm Bách Vũ! Tôi mở miệng, lại ngậm miệng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh có thể gợi ý cho em một tí được không?"
Nghe xong, Bách Vũ khóe miệng khẽ co giật, cười như không cười nói: "Làm sao bây giờ, hôm qua em ôm anh giờ lại nói không nhớ rõ sao?" Nói xong lập tức tiến lại gần tôi hơn.
Tôi nghệch ra trong chốc lát, ý thức bắt đầu hoảng hốt. Tôi bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về việc liệu đêm qua tôi có thực sự làm vậy với Bách Vũ hay không, nhưng khoảng cách giữa tôi và Bách Vũ quá gần. Tôi không có thời gian để tiếp tục suy nghĩ, theo bản năng muốn lùi ra sau.
Tuy vậy, Bách Vũ hoàn toàn không có ý định dừng lại, tiến lại gần tôi hơn, tôi phải từng chút lùi ra sau cho đến khi thắt lưng chạm đến bàn ăn thì không thể lùi được nữa.
Nhất thời không biết phải làm sao, đưa tay chặn ngực Bách Vũ đang sắp dính sát vào tôi: "Sếp Bách.... anh đến gần quá..."
Sau khi Bách Vũ cúi đầu khẽ "ừm" một tiếng, anh ấy giơ tay tháo đồng hồ trên cổ tay ra, ở khoảng cách gần tôi có thể thấy bàn tay hơi cong lên, trắng nõn lại thon dài.
Bách Vũ từ từ cúi người xuống, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt anh phóng đại trước mặt tôi từng li từng tí, hai tay anh chống lên bàn phía sau tôi, tùy tiện để chiếc đồng hồ lên, phát ra tiếng động lanh lảnh.
Tôi cảm thấy mọi thứ đang trở nên khá điên rồ. Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn anh. Một giây tiếp theo tôi đưa mắt nhìn về phía sau anh, bối rối nói: "Sếp Bách, em chưa bao giờ uống rượu, những chuyện xảy ra thực sự em không cố ý. "
Bách Vũ cúi đầu nhìn tôi, ở khoảng cách gần như vậy, tôi dường như có thể nghe thấy nhịp tim đập dữ dội, nhưng tôi không thể phân biệt được đó là nhịp đập của tôi hay là của anh ấy.
Khi tôi căng thẳng đến mức sắp đứng ngồi không yên, anh lại phá vỡ sự im lặng, giọng nói trầm thấp, mang theo cảm xúc có chút chán nản: "Anh còn muốn đợi thêm nữa, nhưng dường như không thể chờ được rồi."
"....Cái gì không chờ được nữa?" Tôi buột miệng nói ra không chút nghĩ ngợi, Bách Vũ cũng không nói gì, thậm chí còn không cho tôi thời gian phản ứng, bàn tay của anh trên bàn ăn khẽ di chuyển đến eo tôi, anh bế tôi lên,vững vàng đặt tôi trên bàn.
Tôi vô thức nắm lấy cánh tay của Bách Vũ, khi tôi ngồi lên bàn ăn, phản ứng đầu tiên của tôi là: Tại sao Bách Vũ lại mạnh mẽ như vậy? Dù sao thì tôi cũng nặng hơn 100 cân (chắc tầm hơn 50 kg), dễ dàng bị bế lên như vậy thì tôi còn mặt mũi nào nữa chứ?
Khi hoàn hồn, tôi giãy dụa muốn xuống dưới, mặt bàn lạnh và cứng ngồi lên cũng không thoải mái lắm, Bách Vũ thuận thế tách hai chân tôi ra, đè lên người tôi, chặn tôi lại, nhếch miệng, khẽ cười nói: "Hiểu chưa?"
Lời tác giả:
Đây là đang chờ một lời thú nhận không phải sao!!! (Chờ cảnh xxxx)
Ý kiến của mọi người là động lực để tôi có thể viết chương mới! ʕ • ̫͡ • ོ ʔ • ̫͡ • ཻ ʕ • ̫͡ • ʔ • ͓͡ • ʔ
Tôi mở to mắt, lập ngồi dậy. Nhìn căn phòng xa lạ hiện ra trước mắt, căn phòng được trang trí với tông màu trắng dịu nhẹ. Rèm cửa sổ được vén gọn gàng sang hai bên. Vì thế, ngồi trong phòng có thể trực tiếp nhìn thấy những đám mây đen bên ngoài cửa sổ. Thời tiết u ám giống như tâm trạng của tôi lúc này.
Đồng hồ trên đầu giường vẫn đang chuyển động, tôi liếc nhìn thì thấy lúc này đã là 10 giờ 39 phút, tôi khóc thầm trong lòng. Tôi đang ở đâu vậy trời!
Tôi nhấc chăn lên bước xuống giường, cúi đầu xuống thì thấy tôi đang mặc một bộ đồ ngủ màu đen khá rộng rãi, có lẽ lúc ngủ cử động nên để lộ vai trái ra ngoài, tui kéo lên che lại thì nó lại lộ vai phải.
Cũng lười quan tâm đến quần áo trên người, đứng dậy nhìn xung quanh tìm điện thoại di động, đột nhiên có tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói trầm thấp ngọt ngào quen thuộc vang lên: "Em dậy rồi sao?"
Sếp Bách? Biết mình đang ở nhà Bách Vũ, tôi yên tâm một cách lạ thường, trong đầu chợt lóe lên một vài hình ảnh, lúc say tôi ngã lên người Bách Vũ sao? Chuyện gì xảy ra sau đó? Tại sao tôi lại ở đây?
Đầu óc tôi có chút bối rối, theo bản năng trả lời: "Không có!" Nói xong, tôi lấy tay vỗ đầu mình, tôi có ngốc không vậy?
Ở ngoài cửa, dường như tôi nghe thấy anh cười khúc khích, tiếng cười cũng không quá rõ ràng, một lúc sau giọng nói của anh nhẹ nhàng vang lên: "Có nhà tắm trong phòng, đồ dùng cá nhân anh cũng để đầy đủ trong đó. Anh cho em thời gian 20 phút, nếu em vẫn không mở cửa anh sẽ tự mở cửa vào.
Tôi gật đầu lia lịa, nghĩ đến người kia cũng không nhìn thấy được, rầu rĩ nói: "Em biết rồi."
Khăn tắm, bàn chải đánh răng, kem đánh răng được đặt ngay ngắn trên bồn rửa mặt, cái gì cũng có chỉ không có quần áo của tôi, tôi lấy đồ ra rửa mặt, đánh răng với tâm trạng hơi phức tạp.
Xong xuôi mọi thứ mới đi tới mở cửa phòng, tôi nhận ra không chỉ phong cách trang trí của phòng ngủ đơn giản, mà toàn bộ phong cách thiết kế của căn nhà đều là màu trắng đen khá đơn điệu và lạnh lẽo, nhưng điều hòa lại được điều chỉnh khá tốt không hề lạnh một chút nào.....
Tôi đi một vòng trong phòng khách không thấy ai, nhưng lại ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, khi đi đến phòng bếp, tôi nhìn thấy Bách Vũ đang đứng trong bếp nhìn nồi đất trước mặt, vang lên một tiếng "gulugulu".
Trên người anh không còn mặc bộ âu phục thường thấy, thay vào đó anh mặc bộ quần áo ở nhà trông khá thoải mái, bóng lưng cao gầy, đầu hơi cúi xuống, ánh đèn lóng lánh trên đầu chiếu vào người, trong không gian nhà bếp, cả người anh toát lên vẻ nhàn nhã thoải mái.
Có vẻ như phát hiện ra sự hiện diện của tôi, Bách Vũ quay người lại, vẻ mặt nhàn nhạt không nói gì, chỉ liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Tầm mắt đối phương quá nóng bỏng khiến cho tôi có cảm giác như nước trong nồi muốn sôi trào ra ngoài. Tôi kéo cổ áo rộng lên, cầm góc áo vân vê trong tay, muốn nói rồi lại thôi, ngập ngừng rất lâu mới nói ra được một câu không quá hoàn chỉnh: "Sếp Bách, tại sao em lại ở nhà anh?"
Nghe xong, Bách Vũ nhướng mày vẫn tiếp tục nhìn tôi, tôi có thể thấy rõ đôi mắt của anh dưới tác động của ánh đèn trên đầu tường đang lóe sáng.
Một lúc sau, anh đi về phía tôi, chậm rãi tiến lại gần tôi, anh bước ra khỏi ánh đèn mờ ảo trong phòng bếp, hiện tại đứng dưới ánh đèn rực rỡ trước mặt tôi.
Anh cao hơn tôi, lúc này đang cúi đầu nhìn tôi, dáng người anh phủ xuống, khiến tôi có cảm giác hơi áp lực, anh chỉ bình tĩnh hỏi tôi: "Em một chút cũng không nhớ sao?"
Câu này giống như tôi say rượu vô tình gạ gẫm con gái nhà lành, sau đó mặc quần áo vào không nhớ chuyện gì, nhưng tôi nghĩ mình không đủ can đảm để gạ gẫm Bách Vũ! Tôi mở miệng, lại ngậm miệng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh có thể gợi ý cho em một tí được không?"
Nghe xong, Bách Vũ khóe miệng khẽ co giật, cười như không cười nói: "Làm sao bây giờ, hôm qua em ôm anh giờ lại nói không nhớ rõ sao?" Nói xong lập tức tiến lại gần tôi hơn.
Tôi nghệch ra trong chốc lát, ý thức bắt đầu hoảng hốt. Tôi bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về việc liệu đêm qua tôi có thực sự làm vậy với Bách Vũ hay không, nhưng khoảng cách giữa tôi và Bách Vũ quá gần. Tôi không có thời gian để tiếp tục suy nghĩ, theo bản năng muốn lùi ra sau.
Tuy vậy, Bách Vũ hoàn toàn không có ý định dừng lại, tiến lại gần tôi hơn, tôi phải từng chút lùi ra sau cho đến khi thắt lưng chạm đến bàn ăn thì không thể lùi được nữa.
Nhất thời không biết phải làm sao, đưa tay chặn ngực Bách Vũ đang sắp dính sát vào tôi: "Sếp Bách.... anh đến gần quá..."
Sau khi Bách Vũ cúi đầu khẽ "ừm" một tiếng, anh ấy giơ tay tháo đồng hồ trên cổ tay ra, ở khoảng cách gần tôi có thể thấy bàn tay hơi cong lên, trắng nõn lại thon dài.
Bách Vũ từ từ cúi người xuống, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt anh phóng đại trước mặt tôi từng li từng tí, hai tay anh chống lên bàn phía sau tôi, tùy tiện để chiếc đồng hồ lên, phát ra tiếng động lanh lảnh.
Tôi cảm thấy mọi thứ đang trở nên khá điên rồ. Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn anh. Một giây tiếp theo tôi đưa mắt nhìn về phía sau anh, bối rối nói: "Sếp Bách, em chưa bao giờ uống rượu, những chuyện xảy ra thực sự em không cố ý. "
Bách Vũ cúi đầu nhìn tôi, ở khoảng cách gần như vậy, tôi dường như có thể nghe thấy nhịp tim đập dữ dội, nhưng tôi không thể phân biệt được đó là nhịp đập của tôi hay là của anh ấy.
Khi tôi căng thẳng đến mức sắp đứng ngồi không yên, anh lại phá vỡ sự im lặng, giọng nói trầm thấp, mang theo cảm xúc có chút chán nản: "Anh còn muốn đợi thêm nữa, nhưng dường như không thể chờ được rồi."
"....Cái gì không chờ được nữa?" Tôi buột miệng nói ra không chút nghĩ ngợi, Bách Vũ cũng không nói gì, thậm chí còn không cho tôi thời gian phản ứng, bàn tay của anh trên bàn ăn khẽ di chuyển đến eo tôi, anh bế tôi lên,vững vàng đặt tôi trên bàn.
Tôi vô thức nắm lấy cánh tay của Bách Vũ, khi tôi ngồi lên bàn ăn, phản ứng đầu tiên của tôi là: Tại sao Bách Vũ lại mạnh mẽ như vậy? Dù sao thì tôi cũng nặng hơn 100 cân (chắc tầm hơn 50 kg), dễ dàng bị bế lên như vậy thì tôi còn mặt mũi nào nữa chứ?
Khi hoàn hồn, tôi giãy dụa muốn xuống dưới, mặt bàn lạnh và cứng ngồi lên cũng không thoải mái lắm, Bách Vũ thuận thế tách hai chân tôi ra, đè lên người tôi, chặn tôi lại, nhếch miệng, khẽ cười nói: "Hiểu chưa?"
Lời tác giả:
Đây là đang chờ một lời thú nhận không phải sao!!! (Chờ cảnh xxxx)
Ý kiến của mọi người là động lực để tôi có thể viết chương mới! ʕ • ̫͡ • ོ ʔ • ̫͡ • ཻ ʕ • ̫͡ • ʔ • ͓͡ • ʔ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất