Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi Và Sếp
Chương 32
Có thể vì tối hôm qua uống một chút rượu lại thỏa mãn khoái cảm, nhẹ nhàng triền miên lưu luyến khiến cho tôi chìm vào giấc ngủ một cách ngọt ngào và đẹp đẽ vô cùng.
Cảm nhận được sự ấm áp trên mi mắt, tôi sững sờ mở mắt ra, đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều mơ hồ.
Tôi cố gắng quan sát từ đôi mắt khép hờ chưa thật sự tỉnh táo, nhìn thấy bầu trời quang đãng sau vài ngày u ám, ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ trong suốt. Bách Vũ đứng bên mép giường được ánh nắng vàng chiếu vào khiến trên người anh như được phủ lên một lớp ánh sáng mờ nhạt.
Dưới ánh sáng, đường nét trên khuôn mặt anh ấy trở nên mờ ảo, giống như chiếc bóng lúc ẩn lúc hiện, khiến tôi trong tiềm thức có một ý nghĩ, không biết nếu đụng vào thì mọi thứ có tan biến hay không.
Thấy tôi khó khăn mở mắt ra, Bách Vũ cúi xuống, lấy lòng bàn tay xoa xoa tóc tôi, những ý nghĩ hư ảo cứ thế trôi đi, bóng người trong trẻo và mơ màng trước mặt là thật.
Tôi lại buồn ngủ nhắm mắt lại, đầu khẽ cọ cọ vào lòng bàn tay Bách Vũ, sau đó quay đầu chìm vào giấc ngủ, lúc đó mơ hồ nghĩ hôm nay không phải thứ bảy sao? Tại sao Bách Vũ lại ăn mặc như thể muốn ra ngoài đi chơi vậy.
Tôi chưa kịp nghĩ ra lý do, Bách Vũ đã hôn lên má tôi rồi ghé sát vào người tôi, giọng điệu nhẹ nhàng vô cùng: "Chào buổi sáng." Ngừng một lát, anh tiếp tục nói với giọng điệu trêu chọc: "Vợ ơi."
Âm thanh lọt vào tai tôi rõ ràng từng chữ một, tôi ngay lập tức mở mắt ra, mọi thứ xảy ra đêm qua bắt đầu xuất hiện trong đầu tôi như một thước phim mà đó là một bộ phim hành động!
Tôi xấu hổ đến mức không ngủ được...
Tôi chớp mắt hai cái nhìn Bách Vũ, ánh mắt anh mang theo ý cười, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt rất vui vẻ.
Mặt tôi lại đỏ lên một cách nhanh chóng...
Tôi đảo mắt rời tầm nhìn, nhanh chóng vươn tay kéo chăn che đầu chui vào trong chăn.
Cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, tôi nắm chặt góc chăn quấn chặt lấy mình, lăn sang một bên, tầm mắt tối đen như mực, không khí dường như trở nên loãng hơn, nhưng chóp mũi lại tràn ngập mùi thơm thoang thoảng và hơi thở của Bách Vũ.
Tôi không ngừng khóc trong lòng một ít, quấn chặt chăn bông và lăn người trên giường, cho đến khi tôi sắp rớt xuống thì bỗng nhiên cảm thấy một bên giường hơi lõm xuống, một lực mạnh tác động vào khiến tôi và chăn bông tách ra.
Sau đó, Bách Vũ ngồi ở bên giường, kéo gần hết chăn bông ra, để lộ phần trên trần trụi của tôi, tôi hoảng sợ trợn mắt nhìn anh sau đó khẽ la lên "A".
Bách Vũ hơi nhướng mày, sau đó cười thâm thúy nói: "Còn thẹn thùng?"
Vừa nói Bách Vũ hơi cúi xuống đặt tay lên đầu và eo tôi xoa nhẹ.
Vết ửng hồng từ gò má lan đến dái tai, cảm giác tê rần lan ra khắp cơ thể, bởi vì lòng bàn tay Bách Vũ chạm vào lại khiến toàn thân mềm nhũn, ngay cả trái tim cũng đập rộn ràng.
Đầu óc của tôi bắt đầu ngẩn ra, đờ đẫn nhìn xuống cơ thể đang trần trụi của tôi, những dấu vết lưu lại trên đó rất gợi tình và vô cùng bắt mắt.
Tôi ngây người nhìn rất lâu, hít một hơi thật sâu, nhớ lại cảnh tượng ân ái đêm qua, khiến tôi luôn thấy ngại ngùng vô cùng nên tôi lén đưa mắt nhìn Bách Vũ, nhưng kẻ chủ mưu lại hạ mắt nhìn chằm chằm vào tôi một cách rất bình tĩnh.
Tại sao người ngượng ngùng chỉ có mỗi mình tôi! Thật bất công!
Tôi bĩu miệng, tỏ vẻ tức giận, nhưng không có tí uy lực nào, tôi vỗ nhẹ vào đôi bàn tay của Bách Vũ đang lộn xộn trên eo tôi. Sau đó lại kéo chăn bông lên. Ngón tay tôi giữ chặt mép chăn để che ngực, lo lắng nhìn Bách Vũ, nói: "Anh đừng có mà đùa bỡn lưu manh nha..."
"Hả?" Bách Vũ khẽ nhướng mày, chậm rãi nghiêng người đến gần tôi từng chút một, lười biếng nói: "Em là của anh. Lưu manh một chút thì có sao đâu mà?
Dứt lời, Bách Vũ nghiêng đầu ngậm dái tai của tôi, hơi dùng sức cắn một cái, động tác khiến tôi khẽ kêu một tiếng, vội vã né ra đưa tay xoa xoa lỗ tai.
Tôi xoa xoa lỗ tai, Bách Vũ vừa định kéo chăn bông của tôi ra nhưng tôi nhanh chóng nắm lại để giữ chặt chăn. Tôi bĩu môi, ứa nước mắt nói: "Anh bắt nạt em."
Kéo dài ngữ điệu nghe rất giống như đang làm nũng
Nghe vậy, Bách Vũ ánh mắt trở nên thâm thúy, giống như muốn làm cái gì đó, tôi cắn môi, thân thể chậm rãi cứng đờ, ngay cả thở cũng không dám thở.
Có vẻ như nhìn ra được tâm trạng lo lắng của tôi, Bách Vũ khẽ cười, sau "ừm" một tiếng đáp lại, anh đưa tay vén chăn trên người tôi ra, nói bằng giọng điệu tán tỉnh: "Đêm nay lại bắt nạt em."
Người này thực sự quá tệ!!!
Tôi còn chưa kịp nói gì, Bách Vũ đã giơ tay lên liếc nhìn thời gian, sau đó trầm mặc nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng mà chăm chú, nghiêm túc nói: "Anh có việc phải đi ra ngoài ngay bây giờ. Trước bữa trưa anh sẽ quay về, bây giờ còn sớm em cứ ngủ thêm một lát nữa, bữa sáng anh đã chuẩn bị rồi, nếu đói thì em dậy ăn nhé."
Anh nói một tràn khiến tôi sững sờ trong chốc lát, sau đó tôi nghiêm túc suy nghĩ xem Bách Vũ định làm gì, lúc sau cũng không thèm suy nghĩ nữa, tôi im lặng gật đầu, ý nói tôi biết rồi.
"Em ở nhà một mình phải ngoan đó!" Bách Vũ nhẹ giọng nói.
Tôi tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu, Bách Vũ đáy mắt sáng lên ý cười nhàn nhạt, anh vươn tay nhéo nhéo má tôi, cười nói: "Rất ngoan."
Hai má bị Bách Vũ dùng tay nhéo một cái, miệng tôi khẽ hé ra, ở tư thế này Bách Vũ cúi người hôn lên môi tôi.
Hôn nhớp nháp một lúc tôi mới sực nhớ ra điều gì, vội vàng vươn tay đẩy anh ra, bụm miệng, tách hai tay ra, nghẹn ngào nói: "Em... em chưa đánh răng......"
Bách Vũ rũ mắt nhìn bộ dạng như muốn khóc của tôi, đôi môi hơi cong lên, giọng nói lười biếng có chút thỏa mãn: "Ừ, thì sao?"
A... Vậy mà anh còn hôn, thật đáng ghét!!!
***
Trước khi đi, Bách Vũ dặn dò một lần nữa, tóm tắt là: "Muốn ra ngoài thì đừng chạy lung tung, nhất định phải nhớ ăn sáng."
Cái quái gì thế, sao lại đối xử với tôi như một đứa trẻ vậy hả!!!
Tôi ôm chăn bông lăn lộn thêm vài vòng cho đến khi lăn thành con sâu róm, sau đó mở mắt ra nhìn ánh nắng hắt vào từ cửa sổ rồi nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Khi đang ngủ say, tôi bị đánh thức tiếng chuông điện thoại, tôi càu nhàu hai tiếng, miễn cưỡng bò ra khỏi chăn.
Khi cầm điện thoại lên, thấy người gọi đến là mẹ tôi, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, tim tôi đập loạn xạ, lòng tôi không hiểu sao cảm thấy vô cùng lo sợ.
____________
Lời tác giả: Cuối năm sẽ hơi bận và thời gian cập nhật bản mới nhất sẽ chậm hơn. Xin lỗi trước QAQ
Cảm nhận được sự ấm áp trên mi mắt, tôi sững sờ mở mắt ra, đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều mơ hồ.
Tôi cố gắng quan sát từ đôi mắt khép hờ chưa thật sự tỉnh táo, nhìn thấy bầu trời quang đãng sau vài ngày u ám, ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ trong suốt. Bách Vũ đứng bên mép giường được ánh nắng vàng chiếu vào khiến trên người anh như được phủ lên một lớp ánh sáng mờ nhạt.
Dưới ánh sáng, đường nét trên khuôn mặt anh ấy trở nên mờ ảo, giống như chiếc bóng lúc ẩn lúc hiện, khiến tôi trong tiềm thức có một ý nghĩ, không biết nếu đụng vào thì mọi thứ có tan biến hay không.
Thấy tôi khó khăn mở mắt ra, Bách Vũ cúi xuống, lấy lòng bàn tay xoa xoa tóc tôi, những ý nghĩ hư ảo cứ thế trôi đi, bóng người trong trẻo và mơ màng trước mặt là thật.
Tôi lại buồn ngủ nhắm mắt lại, đầu khẽ cọ cọ vào lòng bàn tay Bách Vũ, sau đó quay đầu chìm vào giấc ngủ, lúc đó mơ hồ nghĩ hôm nay không phải thứ bảy sao? Tại sao Bách Vũ lại ăn mặc như thể muốn ra ngoài đi chơi vậy.
Tôi chưa kịp nghĩ ra lý do, Bách Vũ đã hôn lên má tôi rồi ghé sát vào người tôi, giọng điệu nhẹ nhàng vô cùng: "Chào buổi sáng." Ngừng một lát, anh tiếp tục nói với giọng điệu trêu chọc: "Vợ ơi."
Âm thanh lọt vào tai tôi rõ ràng từng chữ một, tôi ngay lập tức mở mắt ra, mọi thứ xảy ra đêm qua bắt đầu xuất hiện trong đầu tôi như một thước phim mà đó là một bộ phim hành động!
Tôi xấu hổ đến mức không ngủ được...
Tôi chớp mắt hai cái nhìn Bách Vũ, ánh mắt anh mang theo ý cười, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt rất vui vẻ.
Mặt tôi lại đỏ lên một cách nhanh chóng...
Tôi đảo mắt rời tầm nhìn, nhanh chóng vươn tay kéo chăn che đầu chui vào trong chăn.
Cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, tôi nắm chặt góc chăn quấn chặt lấy mình, lăn sang một bên, tầm mắt tối đen như mực, không khí dường như trở nên loãng hơn, nhưng chóp mũi lại tràn ngập mùi thơm thoang thoảng và hơi thở của Bách Vũ.
Tôi không ngừng khóc trong lòng một ít, quấn chặt chăn bông và lăn người trên giường, cho đến khi tôi sắp rớt xuống thì bỗng nhiên cảm thấy một bên giường hơi lõm xuống, một lực mạnh tác động vào khiến tôi và chăn bông tách ra.
Sau đó, Bách Vũ ngồi ở bên giường, kéo gần hết chăn bông ra, để lộ phần trên trần trụi của tôi, tôi hoảng sợ trợn mắt nhìn anh sau đó khẽ la lên "A".
Bách Vũ hơi nhướng mày, sau đó cười thâm thúy nói: "Còn thẹn thùng?"
Vừa nói Bách Vũ hơi cúi xuống đặt tay lên đầu và eo tôi xoa nhẹ.
Vết ửng hồng từ gò má lan đến dái tai, cảm giác tê rần lan ra khắp cơ thể, bởi vì lòng bàn tay Bách Vũ chạm vào lại khiến toàn thân mềm nhũn, ngay cả trái tim cũng đập rộn ràng.
Đầu óc của tôi bắt đầu ngẩn ra, đờ đẫn nhìn xuống cơ thể đang trần trụi của tôi, những dấu vết lưu lại trên đó rất gợi tình và vô cùng bắt mắt.
Tôi ngây người nhìn rất lâu, hít một hơi thật sâu, nhớ lại cảnh tượng ân ái đêm qua, khiến tôi luôn thấy ngại ngùng vô cùng nên tôi lén đưa mắt nhìn Bách Vũ, nhưng kẻ chủ mưu lại hạ mắt nhìn chằm chằm vào tôi một cách rất bình tĩnh.
Tại sao người ngượng ngùng chỉ có mỗi mình tôi! Thật bất công!
Tôi bĩu miệng, tỏ vẻ tức giận, nhưng không có tí uy lực nào, tôi vỗ nhẹ vào đôi bàn tay của Bách Vũ đang lộn xộn trên eo tôi. Sau đó lại kéo chăn bông lên. Ngón tay tôi giữ chặt mép chăn để che ngực, lo lắng nhìn Bách Vũ, nói: "Anh đừng có mà đùa bỡn lưu manh nha..."
"Hả?" Bách Vũ khẽ nhướng mày, chậm rãi nghiêng người đến gần tôi từng chút một, lười biếng nói: "Em là của anh. Lưu manh một chút thì có sao đâu mà?
Dứt lời, Bách Vũ nghiêng đầu ngậm dái tai của tôi, hơi dùng sức cắn một cái, động tác khiến tôi khẽ kêu một tiếng, vội vã né ra đưa tay xoa xoa lỗ tai.
Tôi xoa xoa lỗ tai, Bách Vũ vừa định kéo chăn bông của tôi ra nhưng tôi nhanh chóng nắm lại để giữ chặt chăn. Tôi bĩu môi, ứa nước mắt nói: "Anh bắt nạt em."
Kéo dài ngữ điệu nghe rất giống như đang làm nũng
Nghe vậy, Bách Vũ ánh mắt trở nên thâm thúy, giống như muốn làm cái gì đó, tôi cắn môi, thân thể chậm rãi cứng đờ, ngay cả thở cũng không dám thở.
Có vẻ như nhìn ra được tâm trạng lo lắng của tôi, Bách Vũ khẽ cười, sau "ừm" một tiếng đáp lại, anh đưa tay vén chăn trên người tôi ra, nói bằng giọng điệu tán tỉnh: "Đêm nay lại bắt nạt em."
Người này thực sự quá tệ!!!
Tôi còn chưa kịp nói gì, Bách Vũ đã giơ tay lên liếc nhìn thời gian, sau đó trầm mặc nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng mà chăm chú, nghiêm túc nói: "Anh có việc phải đi ra ngoài ngay bây giờ. Trước bữa trưa anh sẽ quay về, bây giờ còn sớm em cứ ngủ thêm một lát nữa, bữa sáng anh đã chuẩn bị rồi, nếu đói thì em dậy ăn nhé."
Anh nói một tràn khiến tôi sững sờ trong chốc lát, sau đó tôi nghiêm túc suy nghĩ xem Bách Vũ định làm gì, lúc sau cũng không thèm suy nghĩ nữa, tôi im lặng gật đầu, ý nói tôi biết rồi.
"Em ở nhà một mình phải ngoan đó!" Bách Vũ nhẹ giọng nói.
Tôi tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu, Bách Vũ đáy mắt sáng lên ý cười nhàn nhạt, anh vươn tay nhéo nhéo má tôi, cười nói: "Rất ngoan."
Hai má bị Bách Vũ dùng tay nhéo một cái, miệng tôi khẽ hé ra, ở tư thế này Bách Vũ cúi người hôn lên môi tôi.
Hôn nhớp nháp một lúc tôi mới sực nhớ ra điều gì, vội vàng vươn tay đẩy anh ra, bụm miệng, tách hai tay ra, nghẹn ngào nói: "Em... em chưa đánh răng......"
Bách Vũ rũ mắt nhìn bộ dạng như muốn khóc của tôi, đôi môi hơi cong lên, giọng nói lười biếng có chút thỏa mãn: "Ừ, thì sao?"
A... Vậy mà anh còn hôn, thật đáng ghét!!!
***
Trước khi đi, Bách Vũ dặn dò một lần nữa, tóm tắt là: "Muốn ra ngoài thì đừng chạy lung tung, nhất định phải nhớ ăn sáng."
Cái quái gì thế, sao lại đối xử với tôi như một đứa trẻ vậy hả!!!
Tôi ôm chăn bông lăn lộn thêm vài vòng cho đến khi lăn thành con sâu róm, sau đó mở mắt ra nhìn ánh nắng hắt vào từ cửa sổ rồi nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Khi đang ngủ say, tôi bị đánh thức tiếng chuông điện thoại, tôi càu nhàu hai tiếng, miễn cưỡng bò ra khỏi chăn.
Khi cầm điện thoại lên, thấy người gọi đến là mẹ tôi, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, tim tôi đập loạn xạ, lòng tôi không hiểu sao cảm thấy vô cùng lo sợ.
____________
Lời tác giả: Cuối năm sẽ hơi bận và thời gian cập nhật bản mới nhất sẽ chậm hơn. Xin lỗi trước QAQ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất