Vai Chính Công Thụ Sao Lại Đánh Nhau Vì Mình
Chương 19: Loại thái độ này chẳng lẽ là ám thị đang lưu hành...Truy thuê hỏa táng tràng? !
Đường Bạch nghe ông nội nói dòng người máy “người nhặt rác” của viện nghiên cứu sẽ được gửi đến học viện quân sự. Một phần lý do gửi những con người máy này là không để Tạ Như Hành dọn dẹp nhà vệ sinh. Kết quả là thầy Vương vui vẻ, người máy vẫn chưa được giao tới đã miễn phạt cho Tạ Như Hành.
Bất quá, “người nhặt rác” có thể đảm bảo an toàn cho Tạ Như Hành, ngăn chặn Tần Tuấn có hành động xấu.
Cũng không biết sau khi tình tiết thay đổi, Tần Tuấn có xuống đấu trường ngầm phá hỏng cơ giáp của Tạ Như Hành không...
Đường Bạch ngáp một cái, ngồi xổm bên cạnh bếp than canh phật nhảy tường, dạo gần đây cậu đang nấu thử phật nhảy tường. Thời gian nấu phật nhảy tường rất lâu, từ khâu xử lý nguyên liệu đến khi thành công mất khoảng ba ngày.
Mà ba ngày qua, Tạ Như Hành bởi vì huấn luyện quân sự nên cũng rất bận rộn.
Khóa huấn luyện quân sự kéo dài 7 ngày được chia thành 3 nội dung lớn: rèn luyện thể lực, kỹ năng thao tác và thực hành chiến đấu. Trong đó phần kỹ năng thao tác là phần ôn tập kiến thức phổ thông, chẳng hạn như lắp ráp cơ giáp và điều dưỡng cơ bản.
Năm ngày đầu tiên huấn luyện quân sự đều là huấn luyện, buổi sáng ngày thứ sáu là thi đấu, buổi chiều là thi viết, ngày cuối cùng là tiếp nhận kiểm duyệt đoàn thể.
Tạ Như Hành không học cấp ba, phương thức thao tác mà hắn nắm vững đều là những cách hoang đường, không đạt tiêu chuẩn thi của học viện quân sự. Cho nên buổi tối mấy hôm nay, hắn đang cố gắng bổ sung điểm kiến thức, không có thời gian ở chung với Đường Bạch.
Nhưng thời gian giống như nước trong miếng bọt biển, chỉ xem bạn có bằng lòng vắt ra không thôi. Tạ Như Hành đã dành thời gian tối nay để học lễ nghi với Đường Bạch.
Hôm nay Đường Bạch đã chuẩn bị phật nhảy tường cho Tạ Như Hành bồi bổ thân thể.
Mấy ngày nay, Đường Bạch nghiêm túc dựa theo các bước chế biến phật nhảy tường, đặt chum sành lên bếp than để hầm nước, mấy tiếng đồng hồ sau lại phải thay than và lá sen, khiến cho hai ngày nay Đường Bạch ngủ không ngon giấc.
May mắn phật nhảy tường đã được nấu xong!
Đường Bạch kích động cởi bỏ lớp bọc trên bề mặt, xé lá sen khô trên chum sành, ngửi được mùi thơm ngào ngạt, tràn đầy cảm giác thành tựu.
Cậu bỏ phật nhảy tường vào hộp giữ nhiệt, xịt kem chống nắng lên cánh tay rồi đi đôi giày da đế thấp.
Rất nhanh đã bung dù mang theo hộp tiện lợi đi tới cửa học viện quân sự.
“Này, nhìn này!” Một sinh viên làm nhiệm vụ trong phòng bảo vệ của trường đẩy người bạn đồng hành của mình, hai người đồng loạt nhìn.
Người cầm dù đi tới có một đôi chân thon dài, đôi tất màu cà phê quấn quanh cẳng chân, phác họa đường cong gầy yếu.
Nhìn lên là một chiếc quần đùi màu lam đậm, trên nền hai màu sẫm làm nổi bật phía dưới, làn da ở cẳng chân trắng đến mức chói mắt.
Khi vị khách cất chiếc ô đen lớn, lộ ra khuôn mặt giống búp bê, ánh mắt hai alpha đều phải nhìn thẳng.
“Tôi đến đây tìm Tạ Như Hành.” Giọng omega này thật ngọt ngào, khi nói lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Học sinh làm nhiệm vụ ngơ ngác đưa bút và bảng kê, Đường Bạch cúi đầu điền thông tin. Sau khi điền xong đi ra khỏi phòng trực, hai alpha ngây người liều mạng hít một hơi, muốn hiểu sâu biết rộng ngửi mùi thơm cơ thể của omega còn sót lại trong không khí, sau đó...
"Vừa rồi là Đường Bạch! Sao tôi cảm thấy cậu ấy có mùi giống canh gà?"
Alpha kia hít một hơi thật sâu, do dự nói: "Còn có mùi nước hầm xương?"
(mùi tiền là đậm nhứt)
*
Tạ Như Hành trong đội trắng đến mức nổi bật giữa đám đông. Bộ đồng phục học viện quân sự sẫm màu tôn lên nước da trắng ngần, dáng người thon dài rất cân đối. Đường Bạch mang theo hộp tiện lợi đau lòng nhìn Tạ Như Hành, hừ, gầy, đen...
(Tạ Như Hành dù đã xài kem trộn nhưng vẫn bị người yêu chê đen belike: Alo, chị cho iem nhập sỉ 10kg kem trộn tẩy mạnh nhaaaaa, địa chỉ ở gốc me học viện quân sự á)
Trong lúc Đường Bạch nhìn Tạ Như Hành, rất nhiều alpha lén lút nhìn vị omega đang rất nổi tiếng trong học viện quân sự.
Nhận thức được mọi người đang xôn xao, Tạ Như Hành ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng dáng mảnh mai quen thuộc.
“Được rồi, huấn luyện quân sự hôm nay kết thúc.” Huấn luyện viên cười nói: “Đừng để omega xinh đẹp đợi lâu.”
Mọi người theo bản năng đều nhìn Cố Đồ Nam, dù sao đây cũng là hôn phu của Đường Bạch, Đường Bạch không đến tìm Cố Đồ Nam thì còn tìm ai?
Cũng mang theo hộp cơm nhỏ, thật có đức hạnh.
Vẻ mặt Cố Đồ Nam khẽ động, nhớ lại ngày trước Đường Bạch mang cơm hộp tiện lợi cho gã, nhớ lại gã từng nói lời vô ích với Đường Bạch: “Lần sau cậu làm cơm hộp tiện lợi…Tôi sẽ ăn.”
Không nghĩ tới Đường Bạch vẫn đem lời gã nói để trong lòng.
Cố Đồ Nam trong lòng ấm áp.
Quả nhiên, lời ông nội nói là đúng, con hư biết nghĩ quý hơn vàng*, lần này Cố gia gây sức ép với Tần gia, hẳn là lưu lại không ít ấn tượng với Đường Bạch.
(*con hư biết nghĩ quý hơn vàng: Nguyên văn: “Lãng tử hồi đầu kim bất hoán”, một người mắc lỗi không có gì là đáng sợ, miễn là họ có thể tự nhận ra lỗi lầm của mình, biết sai ở đâu mà sửa, biết ngã ở đâu mà tự học cách đứng dậy, hối cải triệt để, học cách làm lại từ đầu thì vẫn chưa quá muộn.)
Nhìn bộ dáng Đường Bạch đang vẫy tay chào mình, còn lon ton chạy tới, Cố Đồ Nam bình tĩnh mỉm cười đưa tay về phía omega nhỏ nhắn đang tiến đến trước mặt mình.....
Sau đó ngay cả tóc gã cũng chưa chạm đến.
(VTV hân hạnh giới thiệu bộ phim “Người nhà quê”:)))))
Dưới ánh sáng rực rỡ của chiều tà, Đường Bạch chạy từng bước nhỏ về phía Tạ Như Hành, mớ tóc ngốc nghếch trên đỉnh đầu lúc ẩn lúc hiện, giống như tràn đầy hưng phấn không thể kiềm chế được.
Hai má đỏ bừng, thở hổn hển đưa hộp cơm cho Tạ Như Hành như thể cậu đang dâng báu vật, ánh mắt phát sáng lạ thường: “Anh Tạ, anh sẽ không ngờ được em làm cho anh cái gì đâu!”
Cố Đồ Nam: "...?!"
Tất cả sinh viên học viện quân sự:!!!!!!!!
Sinh viên học viện quân sự A: Anh Tạ quả thật trâu bò!
Sinh viên học viện quân sự B: Chiến đấu, mau chiến đấu!
Sinh viên học viện quân sự C: Tôi cũng rất muốn làm lốp dự phòng!
Nhóm alpha vẻ mặt khác nhau nhìn về phía Cố Đồ Nam, chỉ cảm thấy trên đầu Cố Đồ Nam có đèn xanh phát sáng, sau đó nhìn về phía Tạ Như Hành rồi ngậm miệng.
Nhìn xem Tạ Như Hành quả thật trâu bò, chỉ làm không nói, là người làm đại sự!
Tạ Như Hành: "..."
Loại khác biệt một trời một vực này, loại thiên vị trắng trợn này, loại kích thích như yêu đương vụng trộm trước mặt chính thất này...
Tạ Như Hành đau lòng phát hiện mình có thể khốn nạn đến vậy, nhận thức này khiến hắn bắt đầu phỉ nhổ linh hồn chính mình, làm sao hắn có thể không có giới hạn đạo đức đến vậy?!
Tạ Như Hành, người được rất nhiều alpha hâm mộ và ghen tị nhận lấy hộp giữ nhiệt. Người ban đầu chấp nhận lễ rửa tội của loại ánh mắt này là Cố Đồ Nam, nhưng bây giờ lại là hắn, thật sự là phong thủy thay phiên luân chuyển, không thể nó là khó chịu.
Tạ Như Hành xem như hiểu được cảm giác alpha bị trà xanh cho làm lốp dự phòng, rõ ràng một giây trước hắn còn thấy chua xót vì người khác, giây tiếp theo, hắn cảm thấy không khí thật ngọt ngào.
......Ể?
Cánh mũi phập phồng, Tạ Như Hành hít sâu một hơi, phát hiện không khí giống như thật sự rất ngọt ngào.
Một cỗ thơm ngon lạ lùng.
Hắn lần theo mùi để tìm ra nguồn gốc của hương thơm, Tạ Như Hành ngập ngừng mở nắp hộp tiện lợi mà Đường Bạch đưa cho hắn....
Một cỗ hương thơm ngào ngạt phả vào mặt, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ mặt vừa sợ sệt vừa say mê, ngay cả Tạ Như Hành cũng thất thần trong giây lát.
Hắn nhìn thấy chiếc hộp giữ nhiệt nhỏ kia chứa một ít bào ngư, hải sâm, gân hươu, bụng lợn, trứng cút, mề vịt...
Nhất thời hắn không thể nhận ra những thành phần khác, nhưng Tạ Như Hành có thể khẳng định các thành phần trong nước canh tuyệt đối mềm dẻo, hương vị nhất định ngon ngoài sức tưởng tượng.
“Trời ạ… thơm quá…” Đôi mắt của Cừu Ngôn sáng lên như nhìn thấy cả vũ trụ, anh nuốt nước bọt, “Anh Tạ, cho em ăn một miếng được không, cắn một miếng thôi!”
“Đây là món gì vậy, ngửi đã thấy thơm như vậy? "
"Chết tiệt, tôi cũng muốn tìm Tạ Như Hành ăn ké! "
"Thơm quá, nước mắt và nước dãi tôi chảy ra cả rồi."
"Ghen tị quá, Tạ Như Hành không chỉ có diễm phúc sâu, con mẹ nó lộc ăn cũng không ít! "
...
Một đám alpha ngửi được mùi thơm đều náo loạn, đều ngửa cổ nhìn Tạ Như Hành, khóe miệng ướt át, trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ.
“Phật nhảy tường.” Đường Bạch hai tay để sau lưng, đắc ý ưỡn ngực nhỏ, khóe mắt chân mày đều là kiêu ngạo: “Thơm lắm đúng không?”
Vẻ mặt có chút kiêu ngạo này đánh trúng điểm đáng yêu của Tạ Như Hành, hắn không tự chủ gật đầu.
“Thơm thơm thơm thơm!!!” Một đám alpha thèm ăn chảy nước miếng liên thanh phụ họa, nếu có đuôi thì cũng đã vẫy đuôi. “Cho em xin một miếng đi anh Tạ” “Ân huệ ăn cơm suốt đời khó quen, lần sau bầu chọn thủ lĩnh tôi nhất định sẽ bỏ cho cậu một phiếu!" “Đúng, đúng, chỉ cần húp một ngụm canh sẽ bỏ phiếu cho anh Tạ, mọi người nói được không! ”
Tạ Như Hành không chút do dự đóng hộp tiện lợi, đưa tới tiếng la ó của mọi người.
“Không công bằng, không công bằng!”
“Chính là chính là, ở trước mặt omega còn nhỏ mọn như vậy.” “Chỉ ăn một miếng thôi.”
Đường Bạch thấy mấy alpha này vì miếng ăn sử dụng đủ loại kỹ năng liền không nhịn được cười lên một tiếng.
Các alpha đang ồn ào nhìn thấy Đường Bạch cười rộ lên đều ngây ngẩn cả người. Đường Bạch thu hồi nụ cười, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn nghiêm túc hỏi: "Những gì các anh nói vừa rồi là sự thật phải không? Uống một ngụm canh sẽ bỏ phiếu cho anh Tạ?"
"Không nói lời nào tôi sẽ coi như là thật. Lần sau tôi sẽ hầm một nồi canh lớn, các anh và phiếu bầu của các anh một thứ cũng đừng hòng chạy trốn!" Đường Bạch ép mua ép bán nói: "Anh, anh, anh, anh, anh... ”
Cậu chỉ tay lướt qua từng người, chỉ đến Cố Đồ Nam, động tác của Đường Bạch liền dừng lại.
Đôi mắt xanh xám ấy không biết đã nhìn cậu bao lâu, những cảm xúc kìm nén đang trào dâng trong đó chính là dòng chảy của những con sóng dưới mặt biển lặng, có thể bùng lên bất cứ lúc nào.
Đây là................
..........................Ghen?
Đường Bạch có chút chột dạ nhìn Cố Đồ Nam, cậu ở trước mặt nhân vật công chính thân thiết với nhân vật thụ chính, quả thực sẽ khiến nhân vật công chính không vui.
Nhưng tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh làm ra cái vẻ mặt tôi đội nóng xanh cho anh làm gì, chúng tôi chỉ là chị em tốt, sau này anh biết chân tướng tự nhiên sẽ biết ơn tôi!
Đường Bạch mất ba giây khuyên bảo chính mình, tao nhã thu lại bàn tay nhỏ bé đang chỉ trỏ, làm bộ không có gì xảy ra đi đến bên Tạ Như Hành: "Đi thôi ~"
Cố Đồ Nam không chịu buông tha chút cảm xúc dao động trong đôi mắt màu hổ phách...đồng tử chợt co rút lại!
Từ lương tâm cắn rứt trở thành chính trực, cuối cùng lại đi bên cạnh công cụ khiến gã ghen để khiêu khích, loại thái độ này chẳng lẽ là ám thị đang lưu hành...Truy thuê hỏa táng tràng*?!
(*nam chính lúc đầu không có cảm tình với nữ chính, thậm chí có phần ghét bỏ, nhưng trong quá trình diễn biến bla bla lại có ấn tượng tốt với nữ chính, cuối cùng cố gắng hết sức để theo đuổi nữ nhân vật chính.)
Cố Đồ Nam đột nhiên được khai sáng!
Đôi mắt ý vị thâm trường ấy chắc hẳn đang nói "Xem biểu hiện của anh"!
Biểu hiện phải tốt, lấy công chuộc tội. Biểu hiện không tốt, lãng tử hoạt quỵ*.
(*trượt quỳ để xin lỗi, giống như mấy cầu thủ lúc ăn mừng chiến thắng hay làm á, để zui zẻ hơn thì coi clip mấy anh Nhật dạy cách quỳ xin lỗi vợ mà học hỏi)
Ông nội nói đúng, con đường theo đuổi omega còn dài, gã nên tiếp tục luyện tập.
(kinh nghiệm dữ quá nội ơiiiiii, chắc thời trẻ nội là trapboiz)
Tạ Như Hành đang theo dõi toàn bộ quá trình: "...?"
Hai người đang giao lưu ánh mắt chuyện gì vậy? Có cái gì không thể cho tôi nghe sao?
Bất quá, “người nhặt rác” có thể đảm bảo an toàn cho Tạ Như Hành, ngăn chặn Tần Tuấn có hành động xấu.
Cũng không biết sau khi tình tiết thay đổi, Tần Tuấn có xuống đấu trường ngầm phá hỏng cơ giáp của Tạ Như Hành không...
Đường Bạch ngáp một cái, ngồi xổm bên cạnh bếp than canh phật nhảy tường, dạo gần đây cậu đang nấu thử phật nhảy tường. Thời gian nấu phật nhảy tường rất lâu, từ khâu xử lý nguyên liệu đến khi thành công mất khoảng ba ngày.
Mà ba ngày qua, Tạ Như Hành bởi vì huấn luyện quân sự nên cũng rất bận rộn.
Khóa huấn luyện quân sự kéo dài 7 ngày được chia thành 3 nội dung lớn: rèn luyện thể lực, kỹ năng thao tác và thực hành chiến đấu. Trong đó phần kỹ năng thao tác là phần ôn tập kiến thức phổ thông, chẳng hạn như lắp ráp cơ giáp và điều dưỡng cơ bản.
Năm ngày đầu tiên huấn luyện quân sự đều là huấn luyện, buổi sáng ngày thứ sáu là thi đấu, buổi chiều là thi viết, ngày cuối cùng là tiếp nhận kiểm duyệt đoàn thể.
Tạ Như Hành không học cấp ba, phương thức thao tác mà hắn nắm vững đều là những cách hoang đường, không đạt tiêu chuẩn thi của học viện quân sự. Cho nên buổi tối mấy hôm nay, hắn đang cố gắng bổ sung điểm kiến thức, không có thời gian ở chung với Đường Bạch.
Nhưng thời gian giống như nước trong miếng bọt biển, chỉ xem bạn có bằng lòng vắt ra không thôi. Tạ Như Hành đã dành thời gian tối nay để học lễ nghi với Đường Bạch.
Hôm nay Đường Bạch đã chuẩn bị phật nhảy tường cho Tạ Như Hành bồi bổ thân thể.
Mấy ngày nay, Đường Bạch nghiêm túc dựa theo các bước chế biến phật nhảy tường, đặt chum sành lên bếp than để hầm nước, mấy tiếng đồng hồ sau lại phải thay than và lá sen, khiến cho hai ngày nay Đường Bạch ngủ không ngon giấc.
May mắn phật nhảy tường đã được nấu xong!
Đường Bạch kích động cởi bỏ lớp bọc trên bề mặt, xé lá sen khô trên chum sành, ngửi được mùi thơm ngào ngạt, tràn đầy cảm giác thành tựu.
Cậu bỏ phật nhảy tường vào hộp giữ nhiệt, xịt kem chống nắng lên cánh tay rồi đi đôi giày da đế thấp.
Rất nhanh đã bung dù mang theo hộp tiện lợi đi tới cửa học viện quân sự.
“Này, nhìn này!” Một sinh viên làm nhiệm vụ trong phòng bảo vệ của trường đẩy người bạn đồng hành của mình, hai người đồng loạt nhìn.
Người cầm dù đi tới có một đôi chân thon dài, đôi tất màu cà phê quấn quanh cẳng chân, phác họa đường cong gầy yếu.
Nhìn lên là một chiếc quần đùi màu lam đậm, trên nền hai màu sẫm làm nổi bật phía dưới, làn da ở cẳng chân trắng đến mức chói mắt.
Khi vị khách cất chiếc ô đen lớn, lộ ra khuôn mặt giống búp bê, ánh mắt hai alpha đều phải nhìn thẳng.
“Tôi đến đây tìm Tạ Như Hành.” Giọng omega này thật ngọt ngào, khi nói lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Học sinh làm nhiệm vụ ngơ ngác đưa bút và bảng kê, Đường Bạch cúi đầu điền thông tin. Sau khi điền xong đi ra khỏi phòng trực, hai alpha ngây người liều mạng hít một hơi, muốn hiểu sâu biết rộng ngửi mùi thơm cơ thể của omega còn sót lại trong không khí, sau đó...
"Vừa rồi là Đường Bạch! Sao tôi cảm thấy cậu ấy có mùi giống canh gà?"
Alpha kia hít một hơi thật sâu, do dự nói: "Còn có mùi nước hầm xương?"
(mùi tiền là đậm nhứt)
*
Tạ Như Hành trong đội trắng đến mức nổi bật giữa đám đông. Bộ đồng phục học viện quân sự sẫm màu tôn lên nước da trắng ngần, dáng người thon dài rất cân đối. Đường Bạch mang theo hộp tiện lợi đau lòng nhìn Tạ Như Hành, hừ, gầy, đen...
(Tạ Như Hành dù đã xài kem trộn nhưng vẫn bị người yêu chê đen belike: Alo, chị cho iem nhập sỉ 10kg kem trộn tẩy mạnh nhaaaaa, địa chỉ ở gốc me học viện quân sự á)
Trong lúc Đường Bạch nhìn Tạ Như Hành, rất nhiều alpha lén lút nhìn vị omega đang rất nổi tiếng trong học viện quân sự.
Nhận thức được mọi người đang xôn xao, Tạ Như Hành ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng dáng mảnh mai quen thuộc.
“Được rồi, huấn luyện quân sự hôm nay kết thúc.” Huấn luyện viên cười nói: “Đừng để omega xinh đẹp đợi lâu.”
Mọi người theo bản năng đều nhìn Cố Đồ Nam, dù sao đây cũng là hôn phu của Đường Bạch, Đường Bạch không đến tìm Cố Đồ Nam thì còn tìm ai?
Cũng mang theo hộp cơm nhỏ, thật có đức hạnh.
Vẻ mặt Cố Đồ Nam khẽ động, nhớ lại ngày trước Đường Bạch mang cơm hộp tiện lợi cho gã, nhớ lại gã từng nói lời vô ích với Đường Bạch: “Lần sau cậu làm cơm hộp tiện lợi…Tôi sẽ ăn.”
Không nghĩ tới Đường Bạch vẫn đem lời gã nói để trong lòng.
Cố Đồ Nam trong lòng ấm áp.
Quả nhiên, lời ông nội nói là đúng, con hư biết nghĩ quý hơn vàng*, lần này Cố gia gây sức ép với Tần gia, hẳn là lưu lại không ít ấn tượng với Đường Bạch.
(*con hư biết nghĩ quý hơn vàng: Nguyên văn: “Lãng tử hồi đầu kim bất hoán”, một người mắc lỗi không có gì là đáng sợ, miễn là họ có thể tự nhận ra lỗi lầm của mình, biết sai ở đâu mà sửa, biết ngã ở đâu mà tự học cách đứng dậy, hối cải triệt để, học cách làm lại từ đầu thì vẫn chưa quá muộn.)
Nhìn bộ dáng Đường Bạch đang vẫy tay chào mình, còn lon ton chạy tới, Cố Đồ Nam bình tĩnh mỉm cười đưa tay về phía omega nhỏ nhắn đang tiến đến trước mặt mình.....
Sau đó ngay cả tóc gã cũng chưa chạm đến.
(VTV hân hạnh giới thiệu bộ phim “Người nhà quê”:)))))
Dưới ánh sáng rực rỡ của chiều tà, Đường Bạch chạy từng bước nhỏ về phía Tạ Như Hành, mớ tóc ngốc nghếch trên đỉnh đầu lúc ẩn lúc hiện, giống như tràn đầy hưng phấn không thể kiềm chế được.
Hai má đỏ bừng, thở hổn hển đưa hộp cơm cho Tạ Như Hành như thể cậu đang dâng báu vật, ánh mắt phát sáng lạ thường: “Anh Tạ, anh sẽ không ngờ được em làm cho anh cái gì đâu!”
Cố Đồ Nam: "...?!"
Tất cả sinh viên học viện quân sự:!!!!!!!!
Sinh viên học viện quân sự A: Anh Tạ quả thật trâu bò!
Sinh viên học viện quân sự B: Chiến đấu, mau chiến đấu!
Sinh viên học viện quân sự C: Tôi cũng rất muốn làm lốp dự phòng!
Nhóm alpha vẻ mặt khác nhau nhìn về phía Cố Đồ Nam, chỉ cảm thấy trên đầu Cố Đồ Nam có đèn xanh phát sáng, sau đó nhìn về phía Tạ Như Hành rồi ngậm miệng.
Nhìn xem Tạ Như Hành quả thật trâu bò, chỉ làm không nói, là người làm đại sự!
Tạ Như Hành: "..."
Loại khác biệt một trời một vực này, loại thiên vị trắng trợn này, loại kích thích như yêu đương vụng trộm trước mặt chính thất này...
Tạ Như Hành đau lòng phát hiện mình có thể khốn nạn đến vậy, nhận thức này khiến hắn bắt đầu phỉ nhổ linh hồn chính mình, làm sao hắn có thể không có giới hạn đạo đức đến vậy?!
Tạ Như Hành, người được rất nhiều alpha hâm mộ và ghen tị nhận lấy hộp giữ nhiệt. Người ban đầu chấp nhận lễ rửa tội của loại ánh mắt này là Cố Đồ Nam, nhưng bây giờ lại là hắn, thật sự là phong thủy thay phiên luân chuyển, không thể nó là khó chịu.
Tạ Như Hành xem như hiểu được cảm giác alpha bị trà xanh cho làm lốp dự phòng, rõ ràng một giây trước hắn còn thấy chua xót vì người khác, giây tiếp theo, hắn cảm thấy không khí thật ngọt ngào.
......Ể?
Cánh mũi phập phồng, Tạ Như Hành hít sâu một hơi, phát hiện không khí giống như thật sự rất ngọt ngào.
Một cỗ thơm ngon lạ lùng.
Hắn lần theo mùi để tìm ra nguồn gốc của hương thơm, Tạ Như Hành ngập ngừng mở nắp hộp tiện lợi mà Đường Bạch đưa cho hắn....
Một cỗ hương thơm ngào ngạt phả vào mặt, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ mặt vừa sợ sệt vừa say mê, ngay cả Tạ Như Hành cũng thất thần trong giây lát.
Hắn nhìn thấy chiếc hộp giữ nhiệt nhỏ kia chứa một ít bào ngư, hải sâm, gân hươu, bụng lợn, trứng cút, mề vịt...
Nhất thời hắn không thể nhận ra những thành phần khác, nhưng Tạ Như Hành có thể khẳng định các thành phần trong nước canh tuyệt đối mềm dẻo, hương vị nhất định ngon ngoài sức tưởng tượng.
“Trời ạ… thơm quá…” Đôi mắt của Cừu Ngôn sáng lên như nhìn thấy cả vũ trụ, anh nuốt nước bọt, “Anh Tạ, cho em ăn một miếng được không, cắn một miếng thôi!”
“Đây là món gì vậy, ngửi đã thấy thơm như vậy? "
"Chết tiệt, tôi cũng muốn tìm Tạ Như Hành ăn ké! "
"Thơm quá, nước mắt và nước dãi tôi chảy ra cả rồi."
"Ghen tị quá, Tạ Như Hành không chỉ có diễm phúc sâu, con mẹ nó lộc ăn cũng không ít! "
...
Một đám alpha ngửi được mùi thơm đều náo loạn, đều ngửa cổ nhìn Tạ Như Hành, khóe miệng ướt át, trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ.
“Phật nhảy tường.” Đường Bạch hai tay để sau lưng, đắc ý ưỡn ngực nhỏ, khóe mắt chân mày đều là kiêu ngạo: “Thơm lắm đúng không?”
Vẻ mặt có chút kiêu ngạo này đánh trúng điểm đáng yêu của Tạ Như Hành, hắn không tự chủ gật đầu.
“Thơm thơm thơm thơm!!!” Một đám alpha thèm ăn chảy nước miếng liên thanh phụ họa, nếu có đuôi thì cũng đã vẫy đuôi. “Cho em xin một miếng đi anh Tạ” “Ân huệ ăn cơm suốt đời khó quen, lần sau bầu chọn thủ lĩnh tôi nhất định sẽ bỏ cho cậu một phiếu!" “Đúng, đúng, chỉ cần húp một ngụm canh sẽ bỏ phiếu cho anh Tạ, mọi người nói được không! ”
Tạ Như Hành không chút do dự đóng hộp tiện lợi, đưa tới tiếng la ó của mọi người.
“Không công bằng, không công bằng!”
“Chính là chính là, ở trước mặt omega còn nhỏ mọn như vậy.” “Chỉ ăn một miếng thôi.”
Đường Bạch thấy mấy alpha này vì miếng ăn sử dụng đủ loại kỹ năng liền không nhịn được cười lên một tiếng.
Các alpha đang ồn ào nhìn thấy Đường Bạch cười rộ lên đều ngây ngẩn cả người. Đường Bạch thu hồi nụ cười, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn nghiêm túc hỏi: "Những gì các anh nói vừa rồi là sự thật phải không? Uống một ngụm canh sẽ bỏ phiếu cho anh Tạ?"
"Không nói lời nào tôi sẽ coi như là thật. Lần sau tôi sẽ hầm một nồi canh lớn, các anh và phiếu bầu của các anh một thứ cũng đừng hòng chạy trốn!" Đường Bạch ép mua ép bán nói: "Anh, anh, anh, anh, anh... ”
Cậu chỉ tay lướt qua từng người, chỉ đến Cố Đồ Nam, động tác của Đường Bạch liền dừng lại.
Đôi mắt xanh xám ấy không biết đã nhìn cậu bao lâu, những cảm xúc kìm nén đang trào dâng trong đó chính là dòng chảy của những con sóng dưới mặt biển lặng, có thể bùng lên bất cứ lúc nào.
Đây là................
..........................Ghen?
Đường Bạch có chút chột dạ nhìn Cố Đồ Nam, cậu ở trước mặt nhân vật công chính thân thiết với nhân vật thụ chính, quả thực sẽ khiến nhân vật công chính không vui.
Nhưng tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh làm ra cái vẻ mặt tôi đội nóng xanh cho anh làm gì, chúng tôi chỉ là chị em tốt, sau này anh biết chân tướng tự nhiên sẽ biết ơn tôi!
Đường Bạch mất ba giây khuyên bảo chính mình, tao nhã thu lại bàn tay nhỏ bé đang chỉ trỏ, làm bộ không có gì xảy ra đi đến bên Tạ Như Hành: "Đi thôi ~"
Cố Đồ Nam không chịu buông tha chút cảm xúc dao động trong đôi mắt màu hổ phách...đồng tử chợt co rút lại!
Từ lương tâm cắn rứt trở thành chính trực, cuối cùng lại đi bên cạnh công cụ khiến gã ghen để khiêu khích, loại thái độ này chẳng lẽ là ám thị đang lưu hành...Truy thuê hỏa táng tràng*?!
(*nam chính lúc đầu không có cảm tình với nữ chính, thậm chí có phần ghét bỏ, nhưng trong quá trình diễn biến bla bla lại có ấn tượng tốt với nữ chính, cuối cùng cố gắng hết sức để theo đuổi nữ nhân vật chính.)
Cố Đồ Nam đột nhiên được khai sáng!
Đôi mắt ý vị thâm trường ấy chắc hẳn đang nói "Xem biểu hiện của anh"!
Biểu hiện phải tốt, lấy công chuộc tội. Biểu hiện không tốt, lãng tử hoạt quỵ*.
(*trượt quỳ để xin lỗi, giống như mấy cầu thủ lúc ăn mừng chiến thắng hay làm á, để zui zẻ hơn thì coi clip mấy anh Nhật dạy cách quỳ xin lỗi vợ mà học hỏi)
Ông nội nói đúng, con đường theo đuổi omega còn dài, gã nên tiếp tục luyện tập.
(kinh nghiệm dữ quá nội ơiiiiii, chắc thời trẻ nội là trapboiz)
Tạ Như Hành đang theo dõi toàn bộ quá trình: "...?"
Hai người đang giao lưu ánh mắt chuyện gì vậy? Có cái gì không thể cho tôi nghe sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất