Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi
Chương 110: Phương pháp thuần hóa chúa cứu thế (12)
Dịch: Kogi
Không ai biết lời nói của An Minh Hối có sức nặng với Alois hay không. Dù sao Kate cũng chỉ biết là anh bạn phương Đông bạo gan này không thiếu bất kì bộ phận nào trên người cả, ngược lại hình như còn sống thoải mái hơn. Phòng cách ly đơn điệu nhàm chán trước đó càng ngày càng tươi sáng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Còn viện trưởng xưa nay chưa từng đeo kính dạo này bắt đầu mang một chiếc kính gọng mảnh viền bạc.
Vì An Minh Hối nói chỉ có một mình ở phòng cách ly sẽ cảm thấy cô đơn, vì vậy để đảm bảo tâm lý vật thí nghiệm luôn khỏe mạnh, mỗi ngày viện trưởng sẽ bớt chút thời gian ghé qua.
Được rồi, Kate thừa nhận, viện trưởng tính tình lạnh lùng của bọn họ có lẽ bị "thuần hóa" thật rồi. Anh ta đeo nút tai lên, cúi đầu chăm chú viết báo cáo thực nghiệm của mình, coi như hai người trong phòng cách ly trước mặt không tồn tại.
"Alois nè, anh thấy màu nào hợp hơn?" An Minh Hối băn khoăn nhìn hai tấm ga trải giường được gấp gọn gàng trên bàn, một tấm là kiểu kẻ sọc bình thường, một tấm có hoa văn đơn giản.
Từ trước đến giờ Alois chưa bao giờ vận dụng trí óc vào việc này, ga trải trường của hắn chỉ có hai màu đen trắng, hắn không có bất cứ kinh nghiệm gì để tham khảo, vì vậy chỉ biết nghiêm túc nhìn chằm chằm hai tấm ga mình mang đến rơi vào trầm tư.
Nhìn Alois trông như sắp liệt kê ra mấy phương án thí nghiệm tiến hành nghiên cứu bất cứ lúc nào, An Minh Hối không nhịn được cười thành tiếng: "Được rồi, đừng nghiêm túc thế, tôi chỉ hỏi vậy thôi, nếu không chọn được cũng không sao." Anh cầm tấm ga hoa văn màu nâu nhạt lên, đứng dậy trải lên giường mình.
Kể ra cũng không biết nên khóc hay nên cười, lần trước sau khi anh đòi Alois dỗ mình vui, người này nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi yêu cầu anh định nghĩa cho mình chữ "dỗ vui" để hắn có thể phán đoán và đánh giá được kết quả.
Lúc đó câu trả lời của anh là: "Anh Alois, tôi nói rồi mà, tôi sẽ không đáp ứng bất cứ yêu cầu gì trước khi anh làm tôi vui, kể cả yêu cầu này. Mà anh phải biết là không phải mọi chuyện trên đời đều có thể định nghĩa bằng thí nghiệm khoa học, luôn luôn tồn tại những chuyện rất cảm tính, ví dụ như... người yêu anh sau này có thể sẽ không thích suốt ngày thảo luận chủ đề khoa học với anh chẳng hạn."
Thiên tài vĩ đại không hiểu "chuyện cảm tính" là chuyện gì, sở trưởng của hẳn là phân tích và nghiên cứu có định hướng dựa trên cơ sở quan sát sự thật khách quan chứ không giỏi đoán ý nói mò, vì vậy khi ở bên cạnh An Minh Hối, phần lớn thời gian hắn chỉ yên tĩnh ngồi đó. Nhưng cũng không sao, kể từ khi thể loại sách trên giá phong phú hơn, An Minh Hối đã tìm được hoạt động giết thời gian mỗi ngày rồi.
Hàng ngày Alois sẽ mang vài món đồ mới đến phòng cách ly, có khi là sách, có khi là đồ dùng hàng ngày, có khi lại là đồ trang trí không có giá trị sử dụng thực tế. Lý do hắn mang những thứ này đến là để quan sát được nhiều phản ứng của mẫu vật số 89, từ đó tiện cho hắn phân tích hơn.
Đúng vậy, hắn không phủ nhận rằng mình rất hứng thú với vật thí nghiệm này, ngoài việc là mẫu vật sống chứa virus zombie biến dị ra, An Minh Hối còn rất nhiều điểm khiến hắn muốn tìm tòi nghiên cứu. Alois phát hiện ra dù mình mang thứ gì đến mẫu vật này cũng sẽ mỉm cười nhận hết, lúc nào trông cũng rất vui vẻ, thậm chí có lúc hắn còn thấy rõ ràng đối phương lộ ra biểu cảm mà mọi người thường gọi là "bất lực", thế nhưng rất nhanh sau đó lại cười ngay được.
Alois cho Prometheus ghi lại và phân tích những nụ cười đó, kết luận với độ chính xác cao đến 99% cho biết những nụ cười đó đều xuất phát từ nội tâm. Đúng là khó hiểu thật.
Hiển nhiên ngài viện trưởng không có chuyên môn trong nghiệp vụ "lấy lòng", vì vậy An Minh Hối đành phải thường xuyên đưa ra gợi ý: "Anh Alois, nếu không muốn tôi tức giận thì ít nhất cũng nên bắt đầu từ việc gọi tôi bằng tên chứ. Tôi không muốn bị gọi là "mẫu vật số 89" mãi đâu, rõ ràng anh cũng biết tên của tôi mà."
Yêu cầu này rất đơn giản, Alois nghĩ mình hoàn toàn có thể làm được, thế là hắn gọi ngay: "An Minh Hối."
Trong thời gian sống ở các quốc gia phương Tây, hầu như chưa một ai gọi cả họ cả tên của anh ra như vậy cả, chỉ có mình Alois gọi một cách cứng nhắc đến thế.
"Được thôi, nếu anh thích xưng hô như vậy thì tôi cũng không có ý kiến gì hết, anh Alois Middle ạ."
Từ lúc đó trở đi, câu nào An Minh Hối nói với Alois cũng đệm thêm "anh Alois Middle" ở cuối, sau nhiều lần như vậy cuối cùng Alois cũng cảm thấy kỳ lạ, hắn nhíu mày hỏi: "Sao lại gọi tôi như vậy?"
"Anh cảm thấy có vấn đề đúng không anh Alois Middle?" An Minh Hối cười khúc khích.
Sau vài giây im lặng, Alois trầm tĩnh đáp: "Tôi không có ý kiến gì hết."
"..." An Minh Hối cáu rồi, anh quay lưng về phía Alois, cúi đầu sửa sang mấy bông hoa đáng thương vẫn bị cắm trong ống nghiệm, không nhịn được đanh mặt lên, tạm thời không muốn kéo dài cuộc trò chuyện nữa.
Trước đây nghe người ta trêu nhau là đừng yêu sinh viên khối tự nhiên, giờ ngẫm lại không phải không có lý.
Nhưng điều bất ngờ là sau khi anh quyết định chấm dứt cuộc nói chuyện này thì Alois lại lên tiếng tiếp tục chủ đề dang dở, không những thế lời hắn nói ra cũng rất bất ngờ: "Anh không thích tôi gọi anh là An Minh Hối, vậy tại sao không yêu cầu tôi sửa lại?"
"Alois, anh lạ thật đấy, anh phát hiện ra tôi không thích cách gọi đó, vậy mà lại không biết tôi hy vọng anh tự ý thức được điều này à?" Anh cầm ống nghiệm bị mình đặt trên giá giơ lên ở độ cao ngang với mặt mình, xoay người mỉm cười nhìn Alois lắc lắc hỏi: "Nhưng dù sao cũng coi như đạt tiêu chuẩn rồi, vậy câu hỏi tiếp theo là, anh cảm thấy những bông hoa này cắm vào đây thực sự ổn rồi ư?"
Alois nhíu mày, trông đã biết là hoàn toàn không hiểu anh có ý gì.
"..." An Minh Hối thở dài, anh đã quen với việc này rồi, "Xem ra anh thực sự không quan tâm đến việc hưởng thụ cuộc sống mà chỉ tập trung vào nghiên cứu khoa học thôi nhỉ? Tôi công nhận sự nghiệp nghiên cứu khoa học có ý nghĩa vô cùng lớn lao, nhưng tôi nghe Kate nói rằng dù đạt được thành quả có giá trị đến mấy anh cũng chưa từng tỏ ra vui vẻ."
Alois lập tức đưa ra quan điểm của mình đối với vấn đề này: "Đó chỉ là kết quả tất nhiên, tôi không cảm thấy mình cần phải kinh ngạc hay vui vẻ."
Đây quả là lời mà chỉ có thiên tài mới có thể nói ra một cách tự nhiên như vậy.
"Nhưng có một số chuyện không phải lẽ tất nhiên, ví dụ nếu anh thực sự muốn nghiên cứu tôi thì phải mau lấy lòng tôi, làm tôi vui, như vậy tôi mới phối hợp với nghiên cứu của anh chứ, tôi sắp chết rồi đây này." An Minh Hối nghịch một cánh hoa, cúi đầu nói, "Anh xem, bây giờ ngay cả nói chuyện tôi cũng phải nói chậm mới đảm bảo được mình phát âm chính xác, một hai tháng nữa da tôi sẽ bắt đầu xuất hiện đặc trưng của zombie, cuối cùng hoàn toàn biến thành zombie mất hết ý thức rồi bị giết chết. Đến lúc đó tôi không thể phối hợp với nghiên cứu của anh được nữa rồi. Tôi biết là rất khó để nghiên cứu ra vaccine chống virus có hiệu quả, độ khó ngang với tạo ra kỳ tích."
"Đừng lo." Alois không chút do dự trả lời anh, giọng điệu vẫn lãnh đạm như đang giải quyết việc công nhưng đồng thời lại làm người ta có cảm giác yên tâm đến lạ, "Tôi đã tính toán quỹ tích hoạt động của thực vật biến dị số hiệu TX kia rồi, ngày mai tôi sẽ đến khu vực lân cận thành phố C để tiêu diệt và thu thập mẫu vật cơ thể mẹ của nó, mang về làm nguyên liệu thí nghiệm bước cuối cùng."
"Tiêu diệt?" An Minh Hối ngẩn người, "Tôi chưa từng nghe Kate nói về chuyện này."
"Đây là công việc cá nhân tôi phụ trách, bọn họ có công việc riêng của mình, tôi không cần thông báo cho họ tin tức không cần thiết."
An Minh Hối nghiêng đầu ngẫm nghĩ, miệng nở nụ cười còn rực rỡ hơn cả bó hoa đang nở rộ trong tay: "Tôi đoán anh sẽ không nghe lời khuyên của tôi đâu, vì vậy tôi sẽ không nói điều gì thừa thãi hết. Có điều ngày mai tôi muốn hoa màu đỏ, tất cả đều phải màu đỏ, mà anh phải mang đến đây lúc chạng vạng, tôi nghe nói hoa hái buổi tối sẽ nở ra những bông hoa đẹp nhất." Anh cúi đầu ngắm bó hoa tràn trề sức sống đang ôm trong lòng, không kìm được cúi xuống hôn nhẹ cánh hoa mềm mại, "Nếu anh không làm được, tôi sẽ lại giận anh đó."
Vật thí nghiệm này thực sự rất khó chiều, lúc nào cũng đưa ra những yêu cầu kỳ quặc.
Nhưng kỳ quặc hơn là Alois lại không cảm thấy bực bội chút nào, thậm chí còn có chút hưởng thụ cảm giác đó. Hắn rất muốn biết số 89, à không, An Minh Hối còn có thể đưa ra yêu cầu kỳ lạ nào nữa.
Có điều câu trả lời mà Alois - trai thẳng giai đoạn cuối - đưa ra vẫn khiến người ta tuyệt vọng như cũ: "Đó là lý thuyết hoang đường, không có cơ sở khoa học."
Thế là cuối cùng An Minh Hối cũng không thể chịu nổi nữa bèn dựng thiên tài vĩ đại từ trên ghế lên rồi đẩy ra khỏi phòng cách ly.
Alois không hiểu tại sao mình lại bị đuổi, khoảnh khắc ngắn ngủi khi ngoảnh đầu nhìn cửa cách ly dần dần khép lại, đúng lúc hắn nhìn thấy dáng vẻ cười trộm của người kia.
Bị phát hiện ra đang cười nhưng An Minh Hối cũng thèm che đậy, anh thản nhiên vẫy vẫy tay chào Alois, nói: "Tối mai gặp lại, tôi chờ anh mang đến kỳ tích cho tôi đó. Đây chẳng phải chính là sở trường của anh sao?"
Cửa cách ly vừa dày vừa nặng cuối cùng cũng hoàn toàn che mất nụ cười rạng rỡ của An Minh Hối.
Vì những nguyên tử cấu tạo nên cơ thể con người đến từ hằng tinh từng phát nổ trong quá khứ, vậy nên những học giả nghiên cứu lĩnh vực này đều thích ví con người với mảnh vỡ của ngôi sao. Alois cũng từng nghe qua thuyết này rất nhiều lần nhưng hắn cảm thấy phép so sánh này không đúng lắm, dù sao trải qua vô số thay đổi phức tạp, những nguyên tử đó sớm đã không còn là những nguyên tử cấu thành hằng tinh nữa rồi.
Hiện tại hắn lại càng chắc chắn với quan điểm này hơn. Bởi vì người đó sao có thể là mảnh vỡ của ngôi sao được. Nhìn anh rõ ràng giống như dải ngân hà rơi xuống trần gian cuốn theo vô số ngôi sao rực rỡ.
Tác giả có lời muốn nói:
Bài kiểm tra uốn nắn trai thẳng cấp độ 9 bắt đầu.
Giám thị An: Anh Alois Middle!
Viện trưởng: Anh cứ nói thẳng.
Giám thị An (điên cuồng ra hiệu): Anh nhìn cái ống nghiệm thế này mà được à!
Viện trưởng:?
Không ai biết lời nói của An Minh Hối có sức nặng với Alois hay không. Dù sao Kate cũng chỉ biết là anh bạn phương Đông bạo gan này không thiếu bất kì bộ phận nào trên người cả, ngược lại hình như còn sống thoải mái hơn. Phòng cách ly đơn điệu nhàm chán trước đó càng ngày càng tươi sáng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Còn viện trưởng xưa nay chưa từng đeo kính dạo này bắt đầu mang một chiếc kính gọng mảnh viền bạc.
Vì An Minh Hối nói chỉ có một mình ở phòng cách ly sẽ cảm thấy cô đơn, vì vậy để đảm bảo tâm lý vật thí nghiệm luôn khỏe mạnh, mỗi ngày viện trưởng sẽ bớt chút thời gian ghé qua.
Được rồi, Kate thừa nhận, viện trưởng tính tình lạnh lùng của bọn họ có lẽ bị "thuần hóa" thật rồi. Anh ta đeo nút tai lên, cúi đầu chăm chú viết báo cáo thực nghiệm của mình, coi như hai người trong phòng cách ly trước mặt không tồn tại.
"Alois nè, anh thấy màu nào hợp hơn?" An Minh Hối băn khoăn nhìn hai tấm ga trải giường được gấp gọn gàng trên bàn, một tấm là kiểu kẻ sọc bình thường, một tấm có hoa văn đơn giản.
Từ trước đến giờ Alois chưa bao giờ vận dụng trí óc vào việc này, ga trải trường của hắn chỉ có hai màu đen trắng, hắn không có bất cứ kinh nghiệm gì để tham khảo, vì vậy chỉ biết nghiêm túc nhìn chằm chằm hai tấm ga mình mang đến rơi vào trầm tư.
Nhìn Alois trông như sắp liệt kê ra mấy phương án thí nghiệm tiến hành nghiên cứu bất cứ lúc nào, An Minh Hối không nhịn được cười thành tiếng: "Được rồi, đừng nghiêm túc thế, tôi chỉ hỏi vậy thôi, nếu không chọn được cũng không sao." Anh cầm tấm ga hoa văn màu nâu nhạt lên, đứng dậy trải lên giường mình.
Kể ra cũng không biết nên khóc hay nên cười, lần trước sau khi anh đòi Alois dỗ mình vui, người này nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi yêu cầu anh định nghĩa cho mình chữ "dỗ vui" để hắn có thể phán đoán và đánh giá được kết quả.
Lúc đó câu trả lời của anh là: "Anh Alois, tôi nói rồi mà, tôi sẽ không đáp ứng bất cứ yêu cầu gì trước khi anh làm tôi vui, kể cả yêu cầu này. Mà anh phải biết là không phải mọi chuyện trên đời đều có thể định nghĩa bằng thí nghiệm khoa học, luôn luôn tồn tại những chuyện rất cảm tính, ví dụ như... người yêu anh sau này có thể sẽ không thích suốt ngày thảo luận chủ đề khoa học với anh chẳng hạn."
Thiên tài vĩ đại không hiểu "chuyện cảm tính" là chuyện gì, sở trưởng của hẳn là phân tích và nghiên cứu có định hướng dựa trên cơ sở quan sát sự thật khách quan chứ không giỏi đoán ý nói mò, vì vậy khi ở bên cạnh An Minh Hối, phần lớn thời gian hắn chỉ yên tĩnh ngồi đó. Nhưng cũng không sao, kể từ khi thể loại sách trên giá phong phú hơn, An Minh Hối đã tìm được hoạt động giết thời gian mỗi ngày rồi.
Hàng ngày Alois sẽ mang vài món đồ mới đến phòng cách ly, có khi là sách, có khi là đồ dùng hàng ngày, có khi lại là đồ trang trí không có giá trị sử dụng thực tế. Lý do hắn mang những thứ này đến là để quan sát được nhiều phản ứng của mẫu vật số 89, từ đó tiện cho hắn phân tích hơn.
Đúng vậy, hắn không phủ nhận rằng mình rất hứng thú với vật thí nghiệm này, ngoài việc là mẫu vật sống chứa virus zombie biến dị ra, An Minh Hối còn rất nhiều điểm khiến hắn muốn tìm tòi nghiên cứu. Alois phát hiện ra dù mình mang thứ gì đến mẫu vật này cũng sẽ mỉm cười nhận hết, lúc nào trông cũng rất vui vẻ, thậm chí có lúc hắn còn thấy rõ ràng đối phương lộ ra biểu cảm mà mọi người thường gọi là "bất lực", thế nhưng rất nhanh sau đó lại cười ngay được.
Alois cho Prometheus ghi lại và phân tích những nụ cười đó, kết luận với độ chính xác cao đến 99% cho biết những nụ cười đó đều xuất phát từ nội tâm. Đúng là khó hiểu thật.
Hiển nhiên ngài viện trưởng không có chuyên môn trong nghiệp vụ "lấy lòng", vì vậy An Minh Hối đành phải thường xuyên đưa ra gợi ý: "Anh Alois, nếu không muốn tôi tức giận thì ít nhất cũng nên bắt đầu từ việc gọi tôi bằng tên chứ. Tôi không muốn bị gọi là "mẫu vật số 89" mãi đâu, rõ ràng anh cũng biết tên của tôi mà."
Yêu cầu này rất đơn giản, Alois nghĩ mình hoàn toàn có thể làm được, thế là hắn gọi ngay: "An Minh Hối."
Trong thời gian sống ở các quốc gia phương Tây, hầu như chưa một ai gọi cả họ cả tên của anh ra như vậy cả, chỉ có mình Alois gọi một cách cứng nhắc đến thế.
"Được thôi, nếu anh thích xưng hô như vậy thì tôi cũng không có ý kiến gì hết, anh Alois Middle ạ."
Từ lúc đó trở đi, câu nào An Minh Hối nói với Alois cũng đệm thêm "anh Alois Middle" ở cuối, sau nhiều lần như vậy cuối cùng Alois cũng cảm thấy kỳ lạ, hắn nhíu mày hỏi: "Sao lại gọi tôi như vậy?"
"Anh cảm thấy có vấn đề đúng không anh Alois Middle?" An Minh Hối cười khúc khích.
Sau vài giây im lặng, Alois trầm tĩnh đáp: "Tôi không có ý kiến gì hết."
"..." An Minh Hối cáu rồi, anh quay lưng về phía Alois, cúi đầu sửa sang mấy bông hoa đáng thương vẫn bị cắm trong ống nghiệm, không nhịn được đanh mặt lên, tạm thời không muốn kéo dài cuộc trò chuyện nữa.
Trước đây nghe người ta trêu nhau là đừng yêu sinh viên khối tự nhiên, giờ ngẫm lại không phải không có lý.
Nhưng điều bất ngờ là sau khi anh quyết định chấm dứt cuộc nói chuyện này thì Alois lại lên tiếng tiếp tục chủ đề dang dở, không những thế lời hắn nói ra cũng rất bất ngờ: "Anh không thích tôi gọi anh là An Minh Hối, vậy tại sao không yêu cầu tôi sửa lại?"
"Alois, anh lạ thật đấy, anh phát hiện ra tôi không thích cách gọi đó, vậy mà lại không biết tôi hy vọng anh tự ý thức được điều này à?" Anh cầm ống nghiệm bị mình đặt trên giá giơ lên ở độ cao ngang với mặt mình, xoay người mỉm cười nhìn Alois lắc lắc hỏi: "Nhưng dù sao cũng coi như đạt tiêu chuẩn rồi, vậy câu hỏi tiếp theo là, anh cảm thấy những bông hoa này cắm vào đây thực sự ổn rồi ư?"
Alois nhíu mày, trông đã biết là hoàn toàn không hiểu anh có ý gì.
"..." An Minh Hối thở dài, anh đã quen với việc này rồi, "Xem ra anh thực sự không quan tâm đến việc hưởng thụ cuộc sống mà chỉ tập trung vào nghiên cứu khoa học thôi nhỉ? Tôi công nhận sự nghiệp nghiên cứu khoa học có ý nghĩa vô cùng lớn lao, nhưng tôi nghe Kate nói rằng dù đạt được thành quả có giá trị đến mấy anh cũng chưa từng tỏ ra vui vẻ."
Alois lập tức đưa ra quan điểm của mình đối với vấn đề này: "Đó chỉ là kết quả tất nhiên, tôi không cảm thấy mình cần phải kinh ngạc hay vui vẻ."
Đây quả là lời mà chỉ có thiên tài mới có thể nói ra một cách tự nhiên như vậy.
"Nhưng có một số chuyện không phải lẽ tất nhiên, ví dụ nếu anh thực sự muốn nghiên cứu tôi thì phải mau lấy lòng tôi, làm tôi vui, như vậy tôi mới phối hợp với nghiên cứu của anh chứ, tôi sắp chết rồi đây này." An Minh Hối nghịch một cánh hoa, cúi đầu nói, "Anh xem, bây giờ ngay cả nói chuyện tôi cũng phải nói chậm mới đảm bảo được mình phát âm chính xác, một hai tháng nữa da tôi sẽ bắt đầu xuất hiện đặc trưng của zombie, cuối cùng hoàn toàn biến thành zombie mất hết ý thức rồi bị giết chết. Đến lúc đó tôi không thể phối hợp với nghiên cứu của anh được nữa rồi. Tôi biết là rất khó để nghiên cứu ra vaccine chống virus có hiệu quả, độ khó ngang với tạo ra kỳ tích."
"Đừng lo." Alois không chút do dự trả lời anh, giọng điệu vẫn lãnh đạm như đang giải quyết việc công nhưng đồng thời lại làm người ta có cảm giác yên tâm đến lạ, "Tôi đã tính toán quỹ tích hoạt động của thực vật biến dị số hiệu TX kia rồi, ngày mai tôi sẽ đến khu vực lân cận thành phố C để tiêu diệt và thu thập mẫu vật cơ thể mẹ của nó, mang về làm nguyên liệu thí nghiệm bước cuối cùng."
"Tiêu diệt?" An Minh Hối ngẩn người, "Tôi chưa từng nghe Kate nói về chuyện này."
"Đây là công việc cá nhân tôi phụ trách, bọn họ có công việc riêng của mình, tôi không cần thông báo cho họ tin tức không cần thiết."
An Minh Hối nghiêng đầu ngẫm nghĩ, miệng nở nụ cười còn rực rỡ hơn cả bó hoa đang nở rộ trong tay: "Tôi đoán anh sẽ không nghe lời khuyên của tôi đâu, vì vậy tôi sẽ không nói điều gì thừa thãi hết. Có điều ngày mai tôi muốn hoa màu đỏ, tất cả đều phải màu đỏ, mà anh phải mang đến đây lúc chạng vạng, tôi nghe nói hoa hái buổi tối sẽ nở ra những bông hoa đẹp nhất." Anh cúi đầu ngắm bó hoa tràn trề sức sống đang ôm trong lòng, không kìm được cúi xuống hôn nhẹ cánh hoa mềm mại, "Nếu anh không làm được, tôi sẽ lại giận anh đó."
Vật thí nghiệm này thực sự rất khó chiều, lúc nào cũng đưa ra những yêu cầu kỳ quặc.
Nhưng kỳ quặc hơn là Alois lại không cảm thấy bực bội chút nào, thậm chí còn có chút hưởng thụ cảm giác đó. Hắn rất muốn biết số 89, à không, An Minh Hối còn có thể đưa ra yêu cầu kỳ lạ nào nữa.
Có điều câu trả lời mà Alois - trai thẳng giai đoạn cuối - đưa ra vẫn khiến người ta tuyệt vọng như cũ: "Đó là lý thuyết hoang đường, không có cơ sở khoa học."
Thế là cuối cùng An Minh Hối cũng không thể chịu nổi nữa bèn dựng thiên tài vĩ đại từ trên ghế lên rồi đẩy ra khỏi phòng cách ly.
Alois không hiểu tại sao mình lại bị đuổi, khoảnh khắc ngắn ngủi khi ngoảnh đầu nhìn cửa cách ly dần dần khép lại, đúng lúc hắn nhìn thấy dáng vẻ cười trộm của người kia.
Bị phát hiện ra đang cười nhưng An Minh Hối cũng thèm che đậy, anh thản nhiên vẫy vẫy tay chào Alois, nói: "Tối mai gặp lại, tôi chờ anh mang đến kỳ tích cho tôi đó. Đây chẳng phải chính là sở trường của anh sao?"
Cửa cách ly vừa dày vừa nặng cuối cùng cũng hoàn toàn che mất nụ cười rạng rỡ của An Minh Hối.
Vì những nguyên tử cấu tạo nên cơ thể con người đến từ hằng tinh từng phát nổ trong quá khứ, vậy nên những học giả nghiên cứu lĩnh vực này đều thích ví con người với mảnh vỡ của ngôi sao. Alois cũng từng nghe qua thuyết này rất nhiều lần nhưng hắn cảm thấy phép so sánh này không đúng lắm, dù sao trải qua vô số thay đổi phức tạp, những nguyên tử đó sớm đã không còn là những nguyên tử cấu thành hằng tinh nữa rồi.
Hiện tại hắn lại càng chắc chắn với quan điểm này hơn. Bởi vì người đó sao có thể là mảnh vỡ của ngôi sao được. Nhìn anh rõ ràng giống như dải ngân hà rơi xuống trần gian cuốn theo vô số ngôi sao rực rỡ.
Tác giả có lời muốn nói:
Bài kiểm tra uốn nắn trai thẳng cấp độ 9 bắt đầu.
Giám thị An: Anh Alois Middle!
Viện trưởng: Anh cứ nói thẳng.
Giám thị An (điên cuồng ra hiệu): Anh nhìn cái ống nghiệm thế này mà được à!
Viện trưởng:?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất