Chương 103: Nói chuyện
Di động của Thương Dĩ Nhu đổ chuông, cô vừa nhìn tên người gọi, lập tức nghe máy, không biết đối phương nói gì, cuối cùng cô tiếc nuối tắt đi.
"Cô muốn đi Bắc Hải dự hội thảo Phương diện pháp y trong trinh sát hình sự đúng không?" Không biết từ khi nào Khúc Mịch đã xuống lầu, còn đứng ngay sau lưng Thương Dĩ Nhu, đột nhiên lên tiếng dọa cô đứng bật dậy.
"Ừ." Lúc này Thương Dĩ Nhu không muốn bàn nhiều về hình sự, kẻo lại khiến anh nhớ tới chuyện buồn, "Anh dậy lúc nào vậy?"
"Tôi không ngủ được. Có sữa nóng không?"
Thương Dĩ Nhu bảo anh lên lầu chờ, sau đó cầm hai ly sữa nóng lên.
Khúc Mịch đứng trước cửa sổ, không biết nhìn cái gì ở bên ngoài.
"Có đôi khi con người cũng cần được nghỉ ngơi." Thương Dĩ Nhu đặt hai ly sữa lên bàn, sau đó thả mình vào ghế lười.
Nhìn cô cuộn mình như con mèo lười biếng, khóe miệng Khúc Mịch hơi nhếch lên.
"Cô đang khuyên tôi sao?" Anh xoay người lại, "Tôi nghĩ mình có thành tựu về tâm lý học nhiều hơn đấy!"
Đúng là tự phụ, nói chuyện chẳng bao giờ biết khiêm tốn cả! Có điều trước mắt cô không thể kích thích Khúc Mịch, nói năng vẫn nên nương theo anh thì hơn.
"Tuy đúng là vậy, nhưng bác sĩ thương không thể tự chữa bệnh cho mình."
"Tự chữa bệnh?" Khúc Mịch cau mày, "Tại sao tôi phải tự chữa bệnh?"
"Không phải tôi có ý nói anh bất thường, nhưng con người là động vật sống theo bầy đàn, dù thích ở một mình thì vẫn cần giao lưu với những người khác. Có lúc tự nhốt bản thân sẽ khiến tinh thần vô cùng mệt mỏi, khi tinh thần suy sụp hoặc chịu đả kích rất dễ gục ngã!" Thương Dĩ Nhu vội giải thích.
"Ý cô là cô muốn giao lưu nói chuyện với tôi?"
"Ừ." Thương Dĩ Nhu gật đầu.
"Được thôi." Khúc Mịch ngồi xuống giường đối diện cô, "Tôi thấy cô có vết thương lòng, có thể nói ra nguyên nhân không?"
Gì vậy? Sao sự việc không phát triển theo hướng cô nghĩ thế? Rõ ràng là cô đang khuyên nhủ Khúc Mịch, sao quyền chủ động lại đột nhiên rơi vào tay đối phương thế?
"Tôi muốn biết chuyện về anh!" Thương Dĩ Nhu nhấn mạnh.
"Tôi là người vô cùng ưu tú!" Khúc Mịch trả lời nghiêm túc, "Tôi có thể kể lại mọi việc từ khi mình có ký ức, cô chắc mình muốn nghe à?"
"Ừ." Chỉ cần anh chịu nói là được.
"Bố mẹ tôi đều là mọt sách, từ lúc tôi có ký ức bọn họ suốt ngày đều bù đầu vào nghiên cứu. Bọn họ làm việc, tôi chơi, không có đồ chơi thì đọc sách. Mỗi khi đi thư viện hay đến phòng thí nghiệm, bọn họ đều ném một cuốn sách cho tôi. Dần dần tôi bắt đầu thích đọc sách, từ thiên văn, địa lý, văn học, ngoại ngữ, toán học, vật lý... Sách gì tôi cũng đọc. Bố mẹ tôi không quan trọng việc con cái đến trường, năm tôi học tiểu học thường theo họ đi khắp thế giới, gần như không đến trường. Đến cuối cấp, thấy bạn bè viết lưu bút, tôi cũng làm một cái, tiếc là chẳng ai viết cho tôi cả."
Thương Dĩ Nhu nghe mà xúc động, tuy rằng anh chỉ đang kể lại một cách bình thường, nhưng cô vẫn nhận ra sự mất mát trong lòng anh.
Thử nghĩ xem, một đứa bé không biết giao lưu với bạn cùng trang lứa, nội tâm sẽ khát vọng có bạn thế nào. Khi anh mong chờ lấy cuốn lưu bút ra lại bị mọi người từ chối, anh khi ấy sẽ đau lòng ra sao. Có lẽ anh đã từng thử hòa nhập với mọi người, nhưng cũng vì lần đó mà đóng cửa trái tim lại.
"Lên cấp hai, càng không có ai muốn tiếp xúc với tôi. Bố mẹ tôi bận rộn với công việc, tôi chọn ở ký túc xá, những lúc ảnh rỗi đều ở thư viện. Sau này lên cấp ba, đại học, tôi dần có thói quen chỉ ở một mình. Con người ở một mình thỉnh thoảng sẽ nghe thấy nhịp tim của mình. Bỗng có một ngày tôi đột nhiên nhìn lại bản thân. Tôi phát hiện sức mạnh tinh thần rất lớn. Thế nên sau khi tốt nghiệp đại học, tôi ra nước ngoài học về tâm lý học tội phạm, tham dự mấy dự án, học được những thứ trong sách vở không có, cũng phát hiện nghiên cứu của con người về tinh thần chỉ như muối bỏ biển. Học xong về nước, tôi càng muốn nghiên cứu tâm lý của những tên tội phạm biến thái, có điều nếu không tự trải qua bản thân sẽ không có quyền lên tiếng, thế nên tôi tự đưa mình vào bệnh viện tâm thần. Ở đó, tôi tự trải nghiệm cảm giác tâm thần phân liệt, biến thái, những điều này hỗ trợ cho nghiên cứu của tôi rất nhiều. Còn sau nữa chắc cô biết hết rồi."
Cuộc sống hơn ba mươi năm tổng kết lại chỉ có bốn chữ: đọc sách, nghiên cứu.
Cuộc sống buồn tẻ nhàm chán như vậy, thảo nào tính cách anh lại quái gở! Lần nữa Thương Dĩ Nhu thấy anh đáng thương, nghe anh miêu tả cuộc đời của mình, dường như anh không hề thấy hứng thú hay dành tình cảm cho một điều gì đấy.
Thương Dĩ Nhu không dám tưởng tượng một người như vậy sao có thể trưởng thành được, sao có thể sống hơn ba mươi năm?
"Bố mẹ anh làm nghề gì vậy?"
"Họ là chuyên gia nghiên cứu động vật hoang dã, thường làm việc ở rừng nguyên thủy, bọn họ không liên lạc về thì thôi, tôi không liên lạc được với họ." Khúc Mịch thản nhiên trả lời, từ lâu anh đã quen với cuộc sống không có người thân ở cạnh, "Có lẽ lần này về bọn họ sẽ không đi nữa, dù sao cũng lớn tuổi rồi. Tương lai cô sẽ có nhiều cơ hội gặp họ thôi."
"À." Ngoài miệng Thương Dĩ Nhu đồng ý nhưng trong lòng lại nói thầm, bản thân không đâu đi gặp bố mẹ anh ta làm gì! Có điều đây không phải điểm quan trọng.
"Thế trước giờ anh chưa từng quen bản gái à?" Thương Dĩ Nhu khá tò mò về vấn đề này, "Kiểu người như anh chắc được mấy cô gái thích tự ngược để mắt đúng không?"
"Bọn họ thích tự ngược, tôi thì không có hứng thú bạo hành!" Khúc Mịch cau mày, lại hỏi, "Mẫu người lạnh lùng nhưng cá tính như cô chắc cũng rất được nhiều người thích, sao bây giờ vẫn còn độc thân vậy?"
Cái người này đúng là không bao giờ để mình chịu thiệt!
"Tìm bạn trai chứ đâu phải mua đồ ăn, dù sao cũng phải hai bên cùng có tình cảm. Người ta đồng ý nhưng tôi thì không có cảm giác; tôi có thể tạm chấp nhận nhưng người ta lại chê công việc của tôi. Nếu đã không xác định được tương lai, không biết người đàn ông kia khi nào sẽ rời xa mình lúc nào, tôi thà tiếp tục với công việc mình thích hơn."
Những điều này trước nay cô chưa từng chia sẻ với ai, không biết sao cô lại đồng ý kể với Khúc Mịch.
Muốn lấy được lòng tin của đối phương, để đối phương mở cửa trái tim, trước hết phải khiến đối phương buông bỏ phòng bị với mình.
"Cô rất thích công việc pháp y sao? Công việc này hình như không hợp với con gái." Khúc Mịch hỏi tiếp.
"Anh đang kỳ thị giới tính đấy! Trên thế giới này không có nghề nào phân biệt nam nữ cả. Hơn nữa con gái chúng tôi cẩn thận tinh tế, phù hợp làm pháp y hơn."
"Lần đầu tiếp xúc với tử thi cô có cảm giác gì?" Khúc Mịch hỏi không ngừng.
"Tôi thấy tốt nhất anh đi ngủ đi!"
Còn nói nữa, không chừng mọi sự riêng tư của cô đều bị anh biết hết.
"Tôi không ngủ được." Khúc Mịch tỏ ra tủi thân.
Cô lấy di động mở một bản nhạc nhẹ nhàng. Thỉnh thoảng Khúc Mịch nói chuyện với cô hai câu, ban đầu cô còn trả lời, dần dần không còn tiếng động nữa.
Thấy cô ngủ quên, Khúc Mịch bế cô lên giường.
Hôm sau, Thương Dĩ Nhu tỉnh lại, vừa nghiêng đầu đã thấy một gương mặt, cô sợ tới mức lập tức ngồi bật dậy.
Khúc Mịch nằm ngay bên cạnh còn đang ngủ. Phản xạ đầu tiên của Thương Dĩ Nhu là kiểm tra lại quần áo, sau đó nhìn quần áo Khúc Mịch còn mặc trên người, thở phào.
Xem ra hai người họ chỉ ngủ chung trên một chiếc giường, không xảy ra chuyện gì cả.
Thương Dĩ Nhu vội xuống giường, trốn khỏi nhà Khúc Mịch.
"Alo, đội phó Lục." Thương Dĩ Nhu gọi điện cho Lục Li, "Tôi phải đi Bắc Hải tham dự hội thảo, có lẽ không thể chăm sóc đội trưởng Khúc được."
Lục Li ở bên kia chỉ đành bảo Thương Dĩ Nhu yên tâm đi di.
Thương Dĩ Nhu về nhà, chưa đến một tiếng sau bỗng có nhân viên chuyển phát gửi đồ tới.
Cô thắc mắc không biết ai gửi, mở ra thì thấy bên trong chính là thư mời mà cô chờ mong bấy lâu.
Không ngờ lời nói dối lại thành sự thật!
Thương Dĩ Nhu cầm thư mời ngó trái ngó phải, nhìn trước nhìn sau, lại tìm xem đóng gói chuyển phát nhanh, bên trên không ghi người gửi và địa chỉ, không biết là ai gửi.
Cô suy nghĩ một lúc, quyết định đến Bắc Hải, có lẽ sẽ biết người có lòng tốt này là ai.
Hội thảo diễn ra một tuần ở khách sạn 5 sao nổi tiếng nhất Bắc Hải, chỉ cần có thư mời là được bao ăn bao ở.
Thương Dĩ Nhu thu dọn hành lý, sau đó ngồi tàu cao tốc, chưa đến hai giờ, cô đã đến ở khách sạn trong thư mời, đưa thư mời ra, lấy được chìa khóa và lịch trình hội thảo.
Phòng 1616 tầng 16, Thương Dĩ Nhu cầm chìa khóa đứng trước cửa, đang định mở cửa thì nghe có người nói chuyện.
"Trùng hợp vậy!"
Cô quay đầu thì thấy Khúc Mịch đứng ngay trước cửa phòng 1617, ngón trỏ đung đưa chìa khóa.
"Hả? Thư mời là anh cho tôi?"
Khúc Mịch gật đầu: "Tôi nhận thư mời từ lâu rồi, họ còn cho tôi mang theo một trợ thủ, có điều e là giờ họ đang hối hận."
Khúc Mịch là nhân vật nổi tiếng trong giới hình sự, đặc biệt là khả năng dùng tâm lý học tội phạm phác họa hung thủ. Hội thảo lần này sao có thể vắng mặt anh?
Có điều chuyện video lộ ra ngoài, anh bị nghi ngờ, thậm chí có một vài cảnh sát hình sự đi theo lối mòn âm thầm công kích lý luận của anh.
Lúc này anh xuất hiện ở đây có ổn không? Thương Dĩ Nhu lo lắng.
"Cô muốn đi Bắc Hải dự hội thảo Phương diện pháp y trong trinh sát hình sự đúng không?" Không biết từ khi nào Khúc Mịch đã xuống lầu, còn đứng ngay sau lưng Thương Dĩ Nhu, đột nhiên lên tiếng dọa cô đứng bật dậy.
"Ừ." Lúc này Thương Dĩ Nhu không muốn bàn nhiều về hình sự, kẻo lại khiến anh nhớ tới chuyện buồn, "Anh dậy lúc nào vậy?"
"Tôi không ngủ được. Có sữa nóng không?"
Thương Dĩ Nhu bảo anh lên lầu chờ, sau đó cầm hai ly sữa nóng lên.
Khúc Mịch đứng trước cửa sổ, không biết nhìn cái gì ở bên ngoài.
"Có đôi khi con người cũng cần được nghỉ ngơi." Thương Dĩ Nhu đặt hai ly sữa lên bàn, sau đó thả mình vào ghế lười.
Nhìn cô cuộn mình như con mèo lười biếng, khóe miệng Khúc Mịch hơi nhếch lên.
"Cô đang khuyên tôi sao?" Anh xoay người lại, "Tôi nghĩ mình có thành tựu về tâm lý học nhiều hơn đấy!"
Đúng là tự phụ, nói chuyện chẳng bao giờ biết khiêm tốn cả! Có điều trước mắt cô không thể kích thích Khúc Mịch, nói năng vẫn nên nương theo anh thì hơn.
"Tuy đúng là vậy, nhưng bác sĩ thương không thể tự chữa bệnh cho mình."
"Tự chữa bệnh?" Khúc Mịch cau mày, "Tại sao tôi phải tự chữa bệnh?"
"Không phải tôi có ý nói anh bất thường, nhưng con người là động vật sống theo bầy đàn, dù thích ở một mình thì vẫn cần giao lưu với những người khác. Có lúc tự nhốt bản thân sẽ khiến tinh thần vô cùng mệt mỏi, khi tinh thần suy sụp hoặc chịu đả kích rất dễ gục ngã!" Thương Dĩ Nhu vội giải thích.
"Ý cô là cô muốn giao lưu nói chuyện với tôi?"
"Ừ." Thương Dĩ Nhu gật đầu.
"Được thôi." Khúc Mịch ngồi xuống giường đối diện cô, "Tôi thấy cô có vết thương lòng, có thể nói ra nguyên nhân không?"
Gì vậy? Sao sự việc không phát triển theo hướng cô nghĩ thế? Rõ ràng là cô đang khuyên nhủ Khúc Mịch, sao quyền chủ động lại đột nhiên rơi vào tay đối phương thế?
"Tôi muốn biết chuyện về anh!" Thương Dĩ Nhu nhấn mạnh.
"Tôi là người vô cùng ưu tú!" Khúc Mịch trả lời nghiêm túc, "Tôi có thể kể lại mọi việc từ khi mình có ký ức, cô chắc mình muốn nghe à?"
"Ừ." Chỉ cần anh chịu nói là được.
"Bố mẹ tôi đều là mọt sách, từ lúc tôi có ký ức bọn họ suốt ngày đều bù đầu vào nghiên cứu. Bọn họ làm việc, tôi chơi, không có đồ chơi thì đọc sách. Mỗi khi đi thư viện hay đến phòng thí nghiệm, bọn họ đều ném một cuốn sách cho tôi. Dần dần tôi bắt đầu thích đọc sách, từ thiên văn, địa lý, văn học, ngoại ngữ, toán học, vật lý... Sách gì tôi cũng đọc. Bố mẹ tôi không quan trọng việc con cái đến trường, năm tôi học tiểu học thường theo họ đi khắp thế giới, gần như không đến trường. Đến cuối cấp, thấy bạn bè viết lưu bút, tôi cũng làm một cái, tiếc là chẳng ai viết cho tôi cả."
Thương Dĩ Nhu nghe mà xúc động, tuy rằng anh chỉ đang kể lại một cách bình thường, nhưng cô vẫn nhận ra sự mất mát trong lòng anh.
Thử nghĩ xem, một đứa bé không biết giao lưu với bạn cùng trang lứa, nội tâm sẽ khát vọng có bạn thế nào. Khi anh mong chờ lấy cuốn lưu bút ra lại bị mọi người từ chối, anh khi ấy sẽ đau lòng ra sao. Có lẽ anh đã từng thử hòa nhập với mọi người, nhưng cũng vì lần đó mà đóng cửa trái tim lại.
"Lên cấp hai, càng không có ai muốn tiếp xúc với tôi. Bố mẹ tôi bận rộn với công việc, tôi chọn ở ký túc xá, những lúc ảnh rỗi đều ở thư viện. Sau này lên cấp ba, đại học, tôi dần có thói quen chỉ ở một mình. Con người ở một mình thỉnh thoảng sẽ nghe thấy nhịp tim của mình. Bỗng có một ngày tôi đột nhiên nhìn lại bản thân. Tôi phát hiện sức mạnh tinh thần rất lớn. Thế nên sau khi tốt nghiệp đại học, tôi ra nước ngoài học về tâm lý học tội phạm, tham dự mấy dự án, học được những thứ trong sách vở không có, cũng phát hiện nghiên cứu của con người về tinh thần chỉ như muối bỏ biển. Học xong về nước, tôi càng muốn nghiên cứu tâm lý của những tên tội phạm biến thái, có điều nếu không tự trải qua bản thân sẽ không có quyền lên tiếng, thế nên tôi tự đưa mình vào bệnh viện tâm thần. Ở đó, tôi tự trải nghiệm cảm giác tâm thần phân liệt, biến thái, những điều này hỗ trợ cho nghiên cứu của tôi rất nhiều. Còn sau nữa chắc cô biết hết rồi."
Cuộc sống hơn ba mươi năm tổng kết lại chỉ có bốn chữ: đọc sách, nghiên cứu.
Cuộc sống buồn tẻ nhàm chán như vậy, thảo nào tính cách anh lại quái gở! Lần nữa Thương Dĩ Nhu thấy anh đáng thương, nghe anh miêu tả cuộc đời của mình, dường như anh không hề thấy hứng thú hay dành tình cảm cho một điều gì đấy.
Thương Dĩ Nhu không dám tưởng tượng một người như vậy sao có thể trưởng thành được, sao có thể sống hơn ba mươi năm?
"Bố mẹ anh làm nghề gì vậy?"
"Họ là chuyên gia nghiên cứu động vật hoang dã, thường làm việc ở rừng nguyên thủy, bọn họ không liên lạc về thì thôi, tôi không liên lạc được với họ." Khúc Mịch thản nhiên trả lời, từ lâu anh đã quen với cuộc sống không có người thân ở cạnh, "Có lẽ lần này về bọn họ sẽ không đi nữa, dù sao cũng lớn tuổi rồi. Tương lai cô sẽ có nhiều cơ hội gặp họ thôi."
"À." Ngoài miệng Thương Dĩ Nhu đồng ý nhưng trong lòng lại nói thầm, bản thân không đâu đi gặp bố mẹ anh ta làm gì! Có điều đây không phải điểm quan trọng.
"Thế trước giờ anh chưa từng quen bản gái à?" Thương Dĩ Nhu khá tò mò về vấn đề này, "Kiểu người như anh chắc được mấy cô gái thích tự ngược để mắt đúng không?"
"Bọn họ thích tự ngược, tôi thì không có hứng thú bạo hành!" Khúc Mịch cau mày, lại hỏi, "Mẫu người lạnh lùng nhưng cá tính như cô chắc cũng rất được nhiều người thích, sao bây giờ vẫn còn độc thân vậy?"
Cái người này đúng là không bao giờ để mình chịu thiệt!
"Tìm bạn trai chứ đâu phải mua đồ ăn, dù sao cũng phải hai bên cùng có tình cảm. Người ta đồng ý nhưng tôi thì không có cảm giác; tôi có thể tạm chấp nhận nhưng người ta lại chê công việc của tôi. Nếu đã không xác định được tương lai, không biết người đàn ông kia khi nào sẽ rời xa mình lúc nào, tôi thà tiếp tục với công việc mình thích hơn."
Những điều này trước nay cô chưa từng chia sẻ với ai, không biết sao cô lại đồng ý kể với Khúc Mịch.
Muốn lấy được lòng tin của đối phương, để đối phương mở cửa trái tim, trước hết phải khiến đối phương buông bỏ phòng bị với mình.
"Cô rất thích công việc pháp y sao? Công việc này hình như không hợp với con gái." Khúc Mịch hỏi tiếp.
"Anh đang kỳ thị giới tính đấy! Trên thế giới này không có nghề nào phân biệt nam nữ cả. Hơn nữa con gái chúng tôi cẩn thận tinh tế, phù hợp làm pháp y hơn."
"Lần đầu tiếp xúc với tử thi cô có cảm giác gì?" Khúc Mịch hỏi không ngừng.
"Tôi thấy tốt nhất anh đi ngủ đi!"
Còn nói nữa, không chừng mọi sự riêng tư của cô đều bị anh biết hết.
"Tôi không ngủ được." Khúc Mịch tỏ ra tủi thân.
Cô lấy di động mở một bản nhạc nhẹ nhàng. Thỉnh thoảng Khúc Mịch nói chuyện với cô hai câu, ban đầu cô còn trả lời, dần dần không còn tiếng động nữa.
Thấy cô ngủ quên, Khúc Mịch bế cô lên giường.
Hôm sau, Thương Dĩ Nhu tỉnh lại, vừa nghiêng đầu đã thấy một gương mặt, cô sợ tới mức lập tức ngồi bật dậy.
Khúc Mịch nằm ngay bên cạnh còn đang ngủ. Phản xạ đầu tiên của Thương Dĩ Nhu là kiểm tra lại quần áo, sau đó nhìn quần áo Khúc Mịch còn mặc trên người, thở phào.
Xem ra hai người họ chỉ ngủ chung trên một chiếc giường, không xảy ra chuyện gì cả.
Thương Dĩ Nhu vội xuống giường, trốn khỏi nhà Khúc Mịch.
"Alo, đội phó Lục." Thương Dĩ Nhu gọi điện cho Lục Li, "Tôi phải đi Bắc Hải tham dự hội thảo, có lẽ không thể chăm sóc đội trưởng Khúc được."
Lục Li ở bên kia chỉ đành bảo Thương Dĩ Nhu yên tâm đi di.
Thương Dĩ Nhu về nhà, chưa đến một tiếng sau bỗng có nhân viên chuyển phát gửi đồ tới.
Cô thắc mắc không biết ai gửi, mở ra thì thấy bên trong chính là thư mời mà cô chờ mong bấy lâu.
Không ngờ lời nói dối lại thành sự thật!
Thương Dĩ Nhu cầm thư mời ngó trái ngó phải, nhìn trước nhìn sau, lại tìm xem đóng gói chuyển phát nhanh, bên trên không ghi người gửi và địa chỉ, không biết là ai gửi.
Cô suy nghĩ một lúc, quyết định đến Bắc Hải, có lẽ sẽ biết người có lòng tốt này là ai.
Hội thảo diễn ra một tuần ở khách sạn 5 sao nổi tiếng nhất Bắc Hải, chỉ cần có thư mời là được bao ăn bao ở.
Thương Dĩ Nhu thu dọn hành lý, sau đó ngồi tàu cao tốc, chưa đến hai giờ, cô đã đến ở khách sạn trong thư mời, đưa thư mời ra, lấy được chìa khóa và lịch trình hội thảo.
Phòng 1616 tầng 16, Thương Dĩ Nhu cầm chìa khóa đứng trước cửa, đang định mở cửa thì nghe có người nói chuyện.
"Trùng hợp vậy!"
Cô quay đầu thì thấy Khúc Mịch đứng ngay trước cửa phòng 1617, ngón trỏ đung đưa chìa khóa.
"Hả? Thư mời là anh cho tôi?"
Khúc Mịch gật đầu: "Tôi nhận thư mời từ lâu rồi, họ còn cho tôi mang theo một trợ thủ, có điều e là giờ họ đang hối hận."
Khúc Mịch là nhân vật nổi tiếng trong giới hình sự, đặc biệt là khả năng dùng tâm lý học tội phạm phác họa hung thủ. Hội thảo lần này sao có thể vắng mặt anh?
Có điều chuyện video lộ ra ngoài, anh bị nghi ngờ, thậm chí có một vài cảnh sát hình sự đi theo lối mòn âm thầm công kích lý luận của anh.
Lúc này anh xuất hiện ở đây có ổn không? Thương Dĩ Nhu lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất