Chương 177: Tôi là ai?
Thấy Thương Dĩ Nhu không có phản ứng gì đặc biệt sau lời mình nói, mẹ Khúc mới hiểu tại sao con đường theo đuổi vợ của con trai mình lại gian nan như vậy. Hóa ra cô gái này không chỉ đơn giản, e là trước đây cũng chưa từng yêu đương, hơn nữa EQ còn cực thấp.
Có điều con gái như vậy cũng tốt, một khi xác định quan hệ, dù có sự cám dỗ gì cũng đều có thể từ chối.
Cơm nước xong, bốn người hai cặp đôi ai về nhà nấy. Mẹ Khúc nhìn hai người trẻ tuổi lái xe rời đi, cảm thán: "Lúc con trai còn nhỏ chúng ta bận rộn công việc, bây giờ xem ra nó cũng sắp có gia đình nhỏ của mình rồi, không cần chúng ta nữa. Lão Khúc à, anh nói đúng đây, chắc là chúng ta phải chờ bế cháu để hưởng thụ niềm vui thôi."
"Nhìn thái độ của Khúc Mịch, việc ôm cháu chắc là cũng nhanh thôi." Bố Khúc biết rất rõ tính cách con trai mình, cô gái có thể khiến anh để ý như vậy chắc chắn là anh rất thích.
"Cũng chưa chắc." Mẹ Khúc lo lắng lắc đầu, "Hai đứa trẻ này EQ của ai cũng có vấn đề. Con trai anh không dám thể hiện rõ ràng, Tiểu Nhu thì không hiểu gì hết. Em đã lấy ra quà gặp mặt con dâu rồi, Tiểu Nhu vẫn không hiểu. Con bé mất bố mẹ từ nhỏ đúng là đáng thương, không được ai dạy việc này."
"Tình yêu trước giờ luôn không thầy dạy vẫn hiểu mà, em đừng lo."
Thời đi học bố mẹ Khúc đều là mọt sách, khi đi làm lại cuồng công việc, gia đình ai cũng nghĩ bọn họ sẽ không bao giờ yêu đương, nhưng lần đầu gặp nhau cả hai đều bị đối phương thu hút, sau đó kết hôn trong chớp nhoáng. Bao nhiêu năm qua trong cuộc sống bọn họ là vợ chồng, trong công việc là đồng nghiệp, trước nay chưa từng cãi vả.
Đây cũng là nguyên nhân mẹ Khúc thích nghề của Thương Dĩ Nhu, ít nhất cũng có tiếng nói chung với con trai mình. Hơn nữa bà thật sự có ấn tượng tốt về cô, tuy chỉ mới gặp nhau lần đầu nhưng đã có cảm giác thân thuộc.
Ấn tượng của Thương Dĩ Nhu về mẹ Khúc cũng rất tốt.
"Thời còn trẻ chắc dì rất đẹp." Cô khen.
Nhưng Khúc Mịch lại thấy mẹ mình mấy năm gần đây đẹp hơn, trong trí nhớ của anh, mẹ thời trẻ lúc nào cũng mang cặp mắt kính dày, mặc quần áo lao động hoặc đồ thể dục, tóc thì cắt ngắn, hoàn toàn không ra dáng phụ nữ.
Còn mẹ anh hôm nay đã chỉnh chu mọi thứ, mắt kính biến thành kính áp tròng, tóc cũng được cắt gọn, trên người mặc bộ sườn xám cách tân, trông rất đoan trang.
"Chú cũng rất nho nhã, vừa nhìn là biết người tri thức làm nghiên cứu, rất có sức hấp dẫn."
"Còn tôi thì sao?" Nghe Thương Dĩ Nhu khen bố mẹ mình, Khúc Mịch ghen tị, "Tôi là kết quả của họ đấy."
Thương Dĩ Nhu bật cười: "Nếu nhìn khuôn mặt thì anh đúng là được di truyền những ưu điểm của chú với dì, có điều..."
"Có điều cái gì?" Nghe cô mới nói một nửa đã dừng lại, Khúc Mịch vội hỏi.
"Có điều anh không được di truyền sự nho nhã của chú, lạc quan của dì. Nếu nhận xét từ tính cách, anh khó được người ta yêu thích lắm."
Khó được yêu thích? Khúc Mịch nhíu mày.
"Nhưng..."
"Lại nhưng cái gì?"
"Nhưng củ cải rau xanh mỗi người một sở thích, sau thời gian ở chung tôi thấy tính cách của anh cũng tốt, ít nhất không ồn ào." Đây là lời thật lòng của Thương Dĩ Nhu. Sở dĩ cô đồng ý cho anh bước vào cuộc sống của mình hoàn toàn là vì Khúc Mịch không nói nhiều, tuy không tiện lắm nhưng cô vẫn cảm thấy không gian cá nhân của mình không bị xâm phạm,
Cũng tốt? Nghe hai chữ này, tâm trạng Khúc Mịch từ dưới đáy vực lập tức bay lên thiên đường.
Đúng lúc này di động Khúc Mịch đổ chuông, anh vừa bắt máy, sắc mặt lại trở nên nặng nề.
"Viện điều dưỡng gọi điện tới báo, tinh thần Kim Chí Thành tạm thời đã ổn định." Anh cúp máy, nói, "Tôi muốn qua đó một chuyến, em đi không?"
"Đi." Thương Dĩ Nhu gật đầu, suy nghĩ mấy giây lại nói, "Nhưng liên quan đến vụ án của bố mẹ tôi, tôi qua đó hình như không đúng quy định cho lắm."
"Quy định của đội hình sự do tôi quyết định!"
"Nhưng dù gì anh cũng là đội trưởng đội hình sự, phải làm gương, tôi sợ ảnh hưởng tới anh sau này không nói được cấp dưới."
Nhanh như vậy đã suy nghĩ cho anh rồi, đúng là có tiềm năng làm mẹ hiền vợ tốt. Khúc Mịch vui mừng ra mặt: "Có nói được cấp dưới hay không phải xem năng lực, không phải quy tắc!"
Câu này không hề khoác lác, năng lực của anh rõ như ban ngày, đừng nói là đội hình sự, kể cả toàn bộ cục cảnh sát, tất cả người trong ngành đều công nhận anh.
Thương Dĩ Nhu cũng không nghi ngờ năng lực của anh, nếu anh đã nói vậy thì đi thôi.
Hai người tới bệnh viện tâm thần, nói chuyện với họ là bác sĩ điều trị cho Kim Chí Thành, là một bác sĩ vô cùng xinh đẹp.
Thương Dĩ Nhu thấy đối phương khá quen, nghe hai người nói chuyện mới nhớ lúc mình và Lục Li tới bệnh viện tâm thần đón Khúc Mịch đã gặp cô ấy, cô ấy chính là bác sĩ điều trị cho Khúc Mịch lúc đó.
"Tình hình Kim Chí Thành sao rồi?" Hỏi thăm nhau vài câu xong, Khúc Mịch hỏi.
"Kim Chí Thành bị tâm thần phân liệt, cộng thêm có khuynh hướng bạo lực. Sau khi dùng thuốc điều trị, hiện tại trên cơ bản đã ổn định, đang trong trạng thái tỉnh táo."
Vì Kim Chí Thành có khuynh hướng bạo lực nên bị nhốt trong phòng điều trị đặc biệt, có điều khuynh hướng bạo lực của hắn chỉ giới hạn ở việc đập đồ, hơn nữa sau khi dùng thuốc đã có chuyển biến tốt nên không còn trói nữa.
Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu vào phòng bệnh, thấy Kim Chí Thành đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Kim Chí Thành." Khúc Mịch gọi một tiếng, hắn không hề có phản ứng gì.
Khúc Mịch đi tới trước mặt hắn, thấy hắn đang cau mày suy nghĩ.
"Kim Chí Thành." Khúc Mịch gọi thêm lần nữa.
Lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn anh: "Anh gọi tôi hả?" Giọng hắn khàn khàn, hẳn là do lâu ngày không nói chuyện hoặc do gầm rú.
"Đúng vậy, không lẽ anh không phải Kim Chí Thành?"
"Tôi là Kim Chí Thành?" Có vẻ hắn không xác định được thân phận của mình, "Tôi là Kim Chí Thành! Không, tôi không phải!"
"Thế anh là ai?"
"Tôi là ai?" Hắn lẩm bẩm tự hỏi chính mình.
Có điều con gái như vậy cũng tốt, một khi xác định quan hệ, dù có sự cám dỗ gì cũng đều có thể từ chối.
Cơm nước xong, bốn người hai cặp đôi ai về nhà nấy. Mẹ Khúc nhìn hai người trẻ tuổi lái xe rời đi, cảm thán: "Lúc con trai còn nhỏ chúng ta bận rộn công việc, bây giờ xem ra nó cũng sắp có gia đình nhỏ của mình rồi, không cần chúng ta nữa. Lão Khúc à, anh nói đúng đây, chắc là chúng ta phải chờ bế cháu để hưởng thụ niềm vui thôi."
"Nhìn thái độ của Khúc Mịch, việc ôm cháu chắc là cũng nhanh thôi." Bố Khúc biết rất rõ tính cách con trai mình, cô gái có thể khiến anh để ý như vậy chắc chắn là anh rất thích.
"Cũng chưa chắc." Mẹ Khúc lo lắng lắc đầu, "Hai đứa trẻ này EQ của ai cũng có vấn đề. Con trai anh không dám thể hiện rõ ràng, Tiểu Nhu thì không hiểu gì hết. Em đã lấy ra quà gặp mặt con dâu rồi, Tiểu Nhu vẫn không hiểu. Con bé mất bố mẹ từ nhỏ đúng là đáng thương, không được ai dạy việc này."
"Tình yêu trước giờ luôn không thầy dạy vẫn hiểu mà, em đừng lo."
Thời đi học bố mẹ Khúc đều là mọt sách, khi đi làm lại cuồng công việc, gia đình ai cũng nghĩ bọn họ sẽ không bao giờ yêu đương, nhưng lần đầu gặp nhau cả hai đều bị đối phương thu hút, sau đó kết hôn trong chớp nhoáng. Bao nhiêu năm qua trong cuộc sống bọn họ là vợ chồng, trong công việc là đồng nghiệp, trước nay chưa từng cãi vả.
Đây cũng là nguyên nhân mẹ Khúc thích nghề của Thương Dĩ Nhu, ít nhất cũng có tiếng nói chung với con trai mình. Hơn nữa bà thật sự có ấn tượng tốt về cô, tuy chỉ mới gặp nhau lần đầu nhưng đã có cảm giác thân thuộc.
Ấn tượng của Thương Dĩ Nhu về mẹ Khúc cũng rất tốt.
"Thời còn trẻ chắc dì rất đẹp." Cô khen.
Nhưng Khúc Mịch lại thấy mẹ mình mấy năm gần đây đẹp hơn, trong trí nhớ của anh, mẹ thời trẻ lúc nào cũng mang cặp mắt kính dày, mặc quần áo lao động hoặc đồ thể dục, tóc thì cắt ngắn, hoàn toàn không ra dáng phụ nữ.
Còn mẹ anh hôm nay đã chỉnh chu mọi thứ, mắt kính biến thành kính áp tròng, tóc cũng được cắt gọn, trên người mặc bộ sườn xám cách tân, trông rất đoan trang.
"Chú cũng rất nho nhã, vừa nhìn là biết người tri thức làm nghiên cứu, rất có sức hấp dẫn."
"Còn tôi thì sao?" Nghe Thương Dĩ Nhu khen bố mẹ mình, Khúc Mịch ghen tị, "Tôi là kết quả của họ đấy."
Thương Dĩ Nhu bật cười: "Nếu nhìn khuôn mặt thì anh đúng là được di truyền những ưu điểm của chú với dì, có điều..."
"Có điều cái gì?" Nghe cô mới nói một nửa đã dừng lại, Khúc Mịch vội hỏi.
"Có điều anh không được di truyền sự nho nhã của chú, lạc quan của dì. Nếu nhận xét từ tính cách, anh khó được người ta yêu thích lắm."
Khó được yêu thích? Khúc Mịch nhíu mày.
"Nhưng..."
"Lại nhưng cái gì?"
"Nhưng củ cải rau xanh mỗi người một sở thích, sau thời gian ở chung tôi thấy tính cách của anh cũng tốt, ít nhất không ồn ào." Đây là lời thật lòng của Thương Dĩ Nhu. Sở dĩ cô đồng ý cho anh bước vào cuộc sống của mình hoàn toàn là vì Khúc Mịch không nói nhiều, tuy không tiện lắm nhưng cô vẫn cảm thấy không gian cá nhân của mình không bị xâm phạm,
Cũng tốt? Nghe hai chữ này, tâm trạng Khúc Mịch từ dưới đáy vực lập tức bay lên thiên đường.
Đúng lúc này di động Khúc Mịch đổ chuông, anh vừa bắt máy, sắc mặt lại trở nên nặng nề.
"Viện điều dưỡng gọi điện tới báo, tinh thần Kim Chí Thành tạm thời đã ổn định." Anh cúp máy, nói, "Tôi muốn qua đó một chuyến, em đi không?"
"Đi." Thương Dĩ Nhu gật đầu, suy nghĩ mấy giây lại nói, "Nhưng liên quan đến vụ án của bố mẹ tôi, tôi qua đó hình như không đúng quy định cho lắm."
"Quy định của đội hình sự do tôi quyết định!"
"Nhưng dù gì anh cũng là đội trưởng đội hình sự, phải làm gương, tôi sợ ảnh hưởng tới anh sau này không nói được cấp dưới."
Nhanh như vậy đã suy nghĩ cho anh rồi, đúng là có tiềm năng làm mẹ hiền vợ tốt. Khúc Mịch vui mừng ra mặt: "Có nói được cấp dưới hay không phải xem năng lực, không phải quy tắc!"
Câu này không hề khoác lác, năng lực của anh rõ như ban ngày, đừng nói là đội hình sự, kể cả toàn bộ cục cảnh sát, tất cả người trong ngành đều công nhận anh.
Thương Dĩ Nhu cũng không nghi ngờ năng lực của anh, nếu anh đã nói vậy thì đi thôi.
Hai người tới bệnh viện tâm thần, nói chuyện với họ là bác sĩ điều trị cho Kim Chí Thành, là một bác sĩ vô cùng xinh đẹp.
Thương Dĩ Nhu thấy đối phương khá quen, nghe hai người nói chuyện mới nhớ lúc mình và Lục Li tới bệnh viện tâm thần đón Khúc Mịch đã gặp cô ấy, cô ấy chính là bác sĩ điều trị cho Khúc Mịch lúc đó.
"Tình hình Kim Chí Thành sao rồi?" Hỏi thăm nhau vài câu xong, Khúc Mịch hỏi.
"Kim Chí Thành bị tâm thần phân liệt, cộng thêm có khuynh hướng bạo lực. Sau khi dùng thuốc điều trị, hiện tại trên cơ bản đã ổn định, đang trong trạng thái tỉnh táo."
Vì Kim Chí Thành có khuynh hướng bạo lực nên bị nhốt trong phòng điều trị đặc biệt, có điều khuynh hướng bạo lực của hắn chỉ giới hạn ở việc đập đồ, hơn nữa sau khi dùng thuốc đã có chuyển biến tốt nên không còn trói nữa.
Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu vào phòng bệnh, thấy Kim Chí Thành đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Kim Chí Thành." Khúc Mịch gọi một tiếng, hắn không hề có phản ứng gì.
Khúc Mịch đi tới trước mặt hắn, thấy hắn đang cau mày suy nghĩ.
"Kim Chí Thành." Khúc Mịch gọi thêm lần nữa.
Lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn anh: "Anh gọi tôi hả?" Giọng hắn khàn khàn, hẳn là do lâu ngày không nói chuyện hoặc do gầm rú.
"Đúng vậy, không lẽ anh không phải Kim Chí Thành?"
"Tôi là Kim Chí Thành?" Có vẻ hắn không xác định được thân phận của mình, "Tôi là Kim Chí Thành! Không, tôi không phải!"
"Thế anh là ai?"
"Tôi là ai?" Hắn lẩm bẩm tự hỏi chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất