Chương 178: Hoàn nguyên chân tướng
Khúc Mịch nhờ bác sĩ đặt gương trước mặt hắn: "Anh tự xem đi, anh rốt cuộc là ai?"
Thương Dĩ Nhu thấy hắn nhìn chằm chằm vào gương, nghi ngờ lắc đầu, nói với hình ảnh của mình trong gương: "Anh là Kim Chí Thành, không phải tôi."
"Anh tới gần hơn xem đi." Khúc Mịch ra lệnh.
Hắn đến sát gương, sau đó vươn tay chạm vào, một lúc sau mới gật đầu: "Tôi là Kim Chí Thành, đây là gương."
Xem ra chứng rối loạn hoang tưởng của hắn vẫn nằm trong phạm vi khống chế, khuynh hướng bạo lực cũng không lộ ra, bây giờ có thể nói chuyện.
Khúc Mịch ngồi đối diện hắn: "Kim Chí Thành, bố anh là Kim Hâm, mẹ anh là Sử Phượng Yến, Diệp Hồng là vợ anh, Kim Phẩm Nguyên là con trai của anh đúng không?"
"Mẹ tôi là Lưu Huệ Phân."
Hắn không trả lời sai, Sử Phượng Yến chỉ là mẹ kế, không phải mẹ ruột. Hắn đang tỉnh táo, nói năng có trật tự.
Khúc Mịch gật đầu: "Được. Vậy anh biết Lý Đại Niên không?"
"Tôi biết, ông ta là bạn ngày xưa của bố tôi."
"Ngày xưa? Ngày xưa là bao lâu?"
"Mười lăm năm trước. Ông ta thường hay đến nhà uống rượu với bố tôi, đi cùng có một ông chú mập lùn họ Quách."
"Mười lăm năm trước Lý Đại Niên đến nhà anh uống rượu, ông ta, bố anh và lão Quách cùng mua vé số, sau đó Lý Đại Niên mất tích, bố anh trúng thưởng lớn." Khúc Mịch thuật lại sự việc, "Gần đây chúng tôi phát hiện hài cốt của Lý Đại Niên ở bãi rác ngoại ô, chứng thực ông ta đã chết mười lăm năm. Đêm đó anh cũng có mặt, anh có biết Lý Đại Niên chết như thế nào không?'
"Tôi biết."
Câu trả lời của Kim Chí Thành làm Thương Dĩ Nhu sửng sốt, cô không ngờ hắn lại trả lời nhanh lẹ như vậy.
Khúc Mịch thì không hề bất ngờ, anh không nói nữa, im lặng chờ hắn nói tiếp.
"Hôm đó bọn họ tới nhà tôi uống rượu, tôi nằm trong phòng nghe bọn họ nói muốn đi mua vé số. Bọn họ ra ngoài, còn người phụ nữ kia vẫn cứ hùng hổ, tôi không dám lớn tiếng, sợ bị bà ta đánh. Không lâu sau bọn họ quay về uống tiếp, còn vỗ ngực thế nếu trúng thưởng sẽ chia đều. Người phụ nữ kia nghe vậy càng nổi điên vì tiền mua vé số là bố tôi trả. Bà ta cãi nhau với bố, bố tát bà ta một cái, bà ta khóc lóc đòi về nhà mẹ, sau đó về phong thu dọn hành lý. Thấy tôi nằm trong phòng, bà ta kéo tôi ra đánh để hả giận. Tôi chạy ra ngoài phòng khách, bố muốn đánh bà ta thì bà ta đã xách đồ bỏ đi. Lý Đại Niên kéo tôi vào bàn rượu, tôi chỉ uống một ly nhỏ đã say bất tỉnh nhân sự. Đến khi tôi tỉnh lại thì nghe bố và người phụ nữ kia thương lượng xem phải xử lý thi thể thế nào. Tôi sợ lắm, còn tưởng mình nằm mơ. Tôi nhẹ nhàng bò dậy xem thì thấy Lý Đại Niên nằm dưới đất, cả người toàn là máu. Bố lấy một cái bao lớn tới cùng người phụ nữ kia nhét Lý Đại Niên vào. Bọn họ kéo cái bao lên xe rồi chở ra ngoài. Tôi không dám đuổi theo, trong nhà lại có người chết nên càng không dám lộn xộn, vội trốn trong chăn. Đến khi trời gần sáng bên ngoài có tiếng động, thì ra là bố và người phụ nữ kia về. Bố đi xem chú Quách trước, sau đó bảo người phụ nữ kia đi chỗ khác rồi uống hết một chai rượu trắng. Gần 9h sáng hôm sau chú Quách mới tỉnh, ông ta thấy bố tôi còn bất tỉnh nhân sự nên chỉ có thể chờ. Đến giữa trưa, bố tôi mới ngồi dậy. Bọn họ thắc mắc sao không thấy Lý Đại Niên đâu, lúc đi kiểm tra vé số thì phát hiện thiếu mất một tờ trúng 1.000.000 tệ."
Thì ra thật sự có một tờ vé số như vậy, để ngụy tạo việc Lý Đại Niên cầm tờ vé số bỏ trốn, 1.000.000 tệ vợ chồng Kim Hâm cũng từ bỏ!
Thương Dĩ Nhu thấy hắn nhìn chằm chằm vào gương, nghi ngờ lắc đầu, nói với hình ảnh của mình trong gương: "Anh là Kim Chí Thành, không phải tôi."
"Anh tới gần hơn xem đi." Khúc Mịch ra lệnh.
Hắn đến sát gương, sau đó vươn tay chạm vào, một lúc sau mới gật đầu: "Tôi là Kim Chí Thành, đây là gương."
Xem ra chứng rối loạn hoang tưởng của hắn vẫn nằm trong phạm vi khống chế, khuynh hướng bạo lực cũng không lộ ra, bây giờ có thể nói chuyện.
Khúc Mịch ngồi đối diện hắn: "Kim Chí Thành, bố anh là Kim Hâm, mẹ anh là Sử Phượng Yến, Diệp Hồng là vợ anh, Kim Phẩm Nguyên là con trai của anh đúng không?"
"Mẹ tôi là Lưu Huệ Phân."
Hắn không trả lời sai, Sử Phượng Yến chỉ là mẹ kế, không phải mẹ ruột. Hắn đang tỉnh táo, nói năng có trật tự.
Khúc Mịch gật đầu: "Được. Vậy anh biết Lý Đại Niên không?"
"Tôi biết, ông ta là bạn ngày xưa của bố tôi."
"Ngày xưa? Ngày xưa là bao lâu?"
"Mười lăm năm trước. Ông ta thường hay đến nhà uống rượu với bố tôi, đi cùng có một ông chú mập lùn họ Quách."
"Mười lăm năm trước Lý Đại Niên đến nhà anh uống rượu, ông ta, bố anh và lão Quách cùng mua vé số, sau đó Lý Đại Niên mất tích, bố anh trúng thưởng lớn." Khúc Mịch thuật lại sự việc, "Gần đây chúng tôi phát hiện hài cốt của Lý Đại Niên ở bãi rác ngoại ô, chứng thực ông ta đã chết mười lăm năm. Đêm đó anh cũng có mặt, anh có biết Lý Đại Niên chết như thế nào không?'
"Tôi biết."
Câu trả lời của Kim Chí Thành làm Thương Dĩ Nhu sửng sốt, cô không ngờ hắn lại trả lời nhanh lẹ như vậy.
Khúc Mịch thì không hề bất ngờ, anh không nói nữa, im lặng chờ hắn nói tiếp.
"Hôm đó bọn họ tới nhà tôi uống rượu, tôi nằm trong phòng nghe bọn họ nói muốn đi mua vé số. Bọn họ ra ngoài, còn người phụ nữ kia vẫn cứ hùng hổ, tôi không dám lớn tiếng, sợ bị bà ta đánh. Không lâu sau bọn họ quay về uống tiếp, còn vỗ ngực thế nếu trúng thưởng sẽ chia đều. Người phụ nữ kia nghe vậy càng nổi điên vì tiền mua vé số là bố tôi trả. Bà ta cãi nhau với bố, bố tát bà ta một cái, bà ta khóc lóc đòi về nhà mẹ, sau đó về phong thu dọn hành lý. Thấy tôi nằm trong phòng, bà ta kéo tôi ra đánh để hả giận. Tôi chạy ra ngoài phòng khách, bố muốn đánh bà ta thì bà ta đã xách đồ bỏ đi. Lý Đại Niên kéo tôi vào bàn rượu, tôi chỉ uống một ly nhỏ đã say bất tỉnh nhân sự. Đến khi tôi tỉnh lại thì nghe bố và người phụ nữ kia thương lượng xem phải xử lý thi thể thế nào. Tôi sợ lắm, còn tưởng mình nằm mơ. Tôi nhẹ nhàng bò dậy xem thì thấy Lý Đại Niên nằm dưới đất, cả người toàn là máu. Bố lấy một cái bao lớn tới cùng người phụ nữ kia nhét Lý Đại Niên vào. Bọn họ kéo cái bao lên xe rồi chở ra ngoài. Tôi không dám đuổi theo, trong nhà lại có người chết nên càng không dám lộn xộn, vội trốn trong chăn. Đến khi trời gần sáng bên ngoài có tiếng động, thì ra là bố và người phụ nữ kia về. Bố đi xem chú Quách trước, sau đó bảo người phụ nữ kia đi chỗ khác rồi uống hết một chai rượu trắng. Gần 9h sáng hôm sau chú Quách mới tỉnh, ông ta thấy bố tôi còn bất tỉnh nhân sự nên chỉ có thể chờ. Đến giữa trưa, bố tôi mới ngồi dậy. Bọn họ thắc mắc sao không thấy Lý Đại Niên đâu, lúc đi kiểm tra vé số thì phát hiện thiếu mất một tờ trúng 1.000.000 tệ."
Thì ra thật sự có một tờ vé số như vậy, để ngụy tạo việc Lý Đại Niên cầm tờ vé số bỏ trốn, 1.000.000 tệ vợ chồng Kim Hâm cũng từ bỏ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất