Chương 352: Thế giới dưới lòng đất
Mã Quốc Liên là nhân vật trong giới chính trị, nhưng trong việc phá án, ông ta đương nhiên không phải đối thủ của Khúc Mịch. Chỉ bằng vài lời nói, Khúc Mịch đã phát hiện bí mật quan trọng.
“Hai năm trước Mã Trì kích động cầm dao đuổi chém bạn trong trường đại học, bị đưa vào bệnh viện tâm thần, nhưng hắn không tiếp nhận điều trị, còn trốn viện. Tất cả hành động của hắn đều là dấu hiệu của chứng rối loạn tâm thần.” Khúc Mịch nhất quyết bám vào chuyện của Mã Trì.
Có vẻ Mã Quốc Liên rất ghét chủ đề này, tâm trạng cũng không còn bình tĩnh như đầu cuộc đối thoại. Ông ta đứng dậy: “Xin lỗi, tôi phải về phòng rồi.”
“Nhưng ông bắt buộc phải ở đây.” Khúc Mịch bảo ông ta ngồi xuống, “Tôi được đội hình sự điều tới để điều tra mấy vụ án giết người. Chúng tôi lần lượt phát hiện ba thi thể phụ nữ trong hệ thống thoát nước, tôi nghi ngờ hung thủ đã lợi dụng hệ thống nước phức tạp để lẩn trốn, giết người giấu xác. Hơn nữa mới mấy ngày trước, đường ống thoát nước ở phía đông thành phố đột nhiên phát nổ khiến một người thiệt mạng và ba người bị thương. Hung thủ rất có thể sẽ cho phát nổ lần nữa, vậy nên tôi yêu cầu ông hợp tác với việc điều tra của chúng tôi.”
Mã Quốc Liên tức giận: “Lợi dụng hệ thống thoát nước để giết người giấu xác? Cái đó là cho dân dùng, sao có thể lợi dụng để giết người được chứ?”
Ông ta ngồi xuống, xem kỹ bản đồ thi công, để ý tới những chỗ được đánh dấu bằng bút đỏ.
“Đây là những chỗ phát hiện thi thể?” Mã Liên Vinh hỏi.
Khúc Mịch gật đầu.
“Mấy chỗ này thông với nhau, người quen với điều kiện dưới lòng đất có thể đi lại, thậm chí sinh hoạt như bình thường cũng không thành vấn đề.” Mã Liên Vinh nói, “Cậu đi tìm một người tên Lưu Thiết, ngày xưa ông ta là trợ thủ của tôi, sau này được điều động đến Bắc Hải. Có ông ta dẫn đường, dẫn các cậu xuống dưới đó không thành vấn đề.”
“Có những chỗ nào liên thông với nhau?” Khúc Mịch hỏi.
Mã Liên Vinh chỉ mấy chỗ trên bản vẽ: “Ở đây, ở đây, thật ra cả hệ thống đều thông với nhau, nhưng có một số nơi quá hẹp, người lớn không thể đi qua.”
Khúc Mịch thấy ông ta có chỉ nhà ình.
“Cảm ơn ông.”
“Không cần!” Mã Liên Vinh vẫn còn tức giận việc anh nói con mình bị bệnh.
Khúc Mịch bật cười: “Tôi biết ông làm việc này không phải để hợp tác với công việc của tôi, mà là vì những người đã chết và cả dự án. Thế thì tôi thay những người đã khuất cảm ơn ông, thay người dân Nam Giang cảm ơn ông.”
Lúc này sắc mặt Mã Liên Vinh mới khá lên, đứng dậy bỏ đi.
Khúc Mịch gọi điện về đội yêu cầu tìm Lưu Thiết, chưa đến nửa ngày đã tìm được. Lưu Thiết hiện đang làm việc trong văn phòng quản lý thành phố Bắc Hải, sau khi nghe toàn bộ sự việc, ông ta lập tức đến đây.
Khúc Mịch gửi yêu cầu lên các cơ quan có liên quan, huy động lực lượng đặc nhiệm đến hỗ trợ. Vì đường ống thoát nước phát nỗ nên các lãnh đạo thành phố rất lo lắng, đích thân Vương Hằng ra mặt.
Một nhóm cảnh sát đặc nhiệm được trang bị đầy đủ đi theo Lưu Thiết, Khúc Mịch muốn tham dự nhưng Vương Hằng không đồng ý.
Mạnh Triết xung phong nhận việc này, Khúc Mịch nghĩ bây giờ mình không có chức vụ ở đội hình sự, chi bằng cho Mạnh Triết cơ hội lập công nên không cố chấp nữa.
Bọn họ đi vào từ chỗ phát nổ ở phía đông thành phố, mang theo các trang thiết bị hiện đại như hệ thống định vị, cảm biến nhiệt hồng ngoại, camera hồng ngoại phân giải cao. Bên ngoài có một máy tính kết nối, mọi người ở trên này có thể biết bên dưới đang xảy ra chuyện gì.
Vừa xuống, tình hình không đến nỗi tệ vì thời gian trước đó các chuyên gia đã đến sửa chữa và dọn dẹp. Nhưng càng đi vào trong, bụi bẩn càng nhiều. May mà mọi người đều đeo mặt nạ phòng độc nên không bị ảnh hưởng.
Lưu Thiết biết rõ tình hình dưới này như lòng bàn tay nên dẫn mọi người đi theo con đường đã vách ra trước. Trên đường trừ chuột và gián, bọn họ không nhìn thấy bất cứ sinh vật sống nào.
Mạnh Triết chú ý tới mọi thứ xung quanh, khi sắp đến chỗ cống thoát nước, cậu đột nhiên phát hiện một vật nhỏ bị mắc kẹt trong bùn.
Cậu đi tới đào lên thì phát hiện đó một chiếc nhẫn vô cùng giá trị, hẳn là chiếc nhẫn bị mất của Mã Nghênh Xuân.
Khúc Mịch bảo nhân viên phóng to chiếc nhẫn trên màn hình, sau đó cắt hình ảnh, đối chiếu với ảnh bọn họ đang có, chứng thực là cùng một chiếc nhẫn. Đồ của Mã Nghênh Xuân xuất hiện dưới hệ thống thoát nước, điều này khiến mọi người vực dậy tinh thần, ai nấy đều cảm thấy chân tướng đã không còn xa.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước đến đích đến đầu tiên. Sau khi kiểm tra cẩn thận, họ phát hiện có dấu ma sát của thang sắt. Mạnh Triết chụp ảnh lại gửi cho mọi người ở bên trên, Vương Tịnh được gọi tới. Sau khi kiểm tra, phân tích và mô phỏng tại chỗ, cô nói rằng đã từng có một vật thể hình bánh xe lăn trên đây.
Là vali!
Khúc Mịch nhớ đến vali Mã Nghênh Xuân kéo theo trước khi bỏ nhà đi. Chứng minh vali của cô ấy đã trượt xuống theo thang sắt, mà thi thể của cô ấy lại được phát hiện ở công viên cách đó mấy con phố, tất cả điều này chứng minh cũng giống Chu Tĩnh và Chu Dĩnh, Mã Nghênh Xuân bị giết, sau đó bị kéo xuống hệ thống thoát nước rồi vứt xác ở các nơi khác nhau.
Khúc Mịch xem bản đồ thiết kế, phân tích những nơi hung thủ từng xuất hiện, cuối cùng tập trung vào nhà họ Mã.
Cuộc tìm kiếm bên dưới vẫn tiếp tục, bọn họ tiến về phía công viên. Sau khi rẽ vào một góc, bọn họ bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.
Khu vực phía trước tương đối thoáng đãng, trên đầu có ánh sáng phát ra từ một bóng đèn. Bên dưới là một chiếc giường cũ kỹ được phủ mấy tờ báo rách nát và một chiếc chăn tối màu. Bên cạnh là một cái bàn trông sắp gãy, trên bàn có một khung ảnh. Trong ảnh là một cô gái đang dang rộng vòng tay ôm lấy bầu trời xanh thẳm, trên môi nở nụ cười tươi tắn.
“Thôi Miểu Miểu!” Mạnh Triết kêu lên.
Phát hiện ảnh của Thôi Miểu Miểu ở đây, vậy chủ nhân của tấm hình đang ở đâu? Cậu nhắc nhở mọi người chú ý nhưng lại vô tình dẫm phải một cái lon gây ra tiếng động chói tai.
“Có người!” Khúc Mịch ở bên trên nhắc nhở.
Ở góc màn hình hiển thị một vật thể đang nóng lên, chắc chắn là sinh vật sống.
Bỗng dưng có một bóng đen vụt qua, đồng thời có âm thanh như tiếng xích sắt.
Một cảnh sát đặc nhiệm định rút súng thì bị Mạnh Triết cản lại: “Đừng nổ súng, tốt nhất là bắt sống!”
Cùng lúc đó, mọi người nhìn thấy một bóng người nhỏ bé.
Cậu ta trông khoảng bảy tám tuổi, vô cùng gầy gò, trên làn da có một lớp bụi bẩn như thể đã không tắm mấy năm. Bị mọi người nhìn thấy, cậu ta tỏ ra hoảng sợ.
Mạnh Triết thấy có sợi xích buộc vào chân cậu ta không cho cậu ta bỏ trốn. Cậu ta thấy mọi người như nhìn thấy nguy hiểm, lập tức vào tư thế phòng bị.
“Cậu bé, cháu đừng sợ, bọn chú là cảnh sát.” Mạnh Triết muốn trấn an nhưng vừa bước lên một bước thì cậu ta bỗng hét lên.
“Lùi lại!” Khúc Mịch ra lệnh, “Dùng thuốc mê, cậu nhóc rất hung hãn, sẽ làm hại mọi người.
Qua màn hình, anh nhìn thấy đứa bé này có hàm răng sắc nhọn không giống người thường.
Nghe vậy Mạnh Triết không dám bước lên nữa, một cảnh sát đặc nhiệm bắn vào đùi đứa bé, đứa bé lập tức ngã xuống, mất đi khả năng di chuyển. Lúc này bọn họ mới đến gần, tìm công cụ tháo xích sắt trên chân cậu bé xuống sau đó có hai người đưa cậu ta lên trên.
Xuống hệ thống thoát nước lại phát hiện một cậu nhóc, điều này khiến mọi người đều khiếp sợ. Vương Hằng lệnh cho cấp dưới liên lạc với bệnh viện tốt nhất, giao trách nhiệm chữa trị cho viện trưởng của họ.
Xe cứu thương nhanh chóng có mặt. Cậu bé còn đang hôn mê được đưa đến bệnh viện. Khúc Mịch bảo Vương Thành qua đó, có tình huống gì lập tức báo cáo.
Mọi người ở bên dưới vẫn tiếp tục tìm kiếm, tìm được một cậu bé giúp mọi người thêm phấn chấn, đồng thời cũng đề cao cảnh giác. Có lẽ hung thủ đang ở ngay phía trước, hắn là một tên đã mất hết tính người, ngay cả trẻ con vô tội cũng ngược đãi như vậy.
Mạnh Triết phát hiện trên bàn còn mấy tờ báo gần đây đưa tin về vụ nổ và phát hiện thi thể. Mạnh Triết cất mấy tờ báo lại, hy vọng có thể thu thập được chứng cứ mà họ muốn.
Trong góc còn một ly nước và một nồi cơm điện. Mạnh Triết mở nồi cơm điện ra thì thứ bên trong đã mốc meo, trong nồi còn cắm một cái muỗng và một đôi đũa, dưới đất có một cái túi canh.
Mạnh Triết tìm kiếm xung quanh, cuối cùng phát hiện vali của Mã Nghênh Xuân ở dưới giường. Kéo vali mở ra kiểm tra, đồ đạc bên trong loạn xạ. Mỹ phẩm bị mở nắp, dung dịch tràn ra bên trong, son môi chỉ còn vỏ rỗng. Dưới sàn nhà có dấu vết nguệch ngoạc vẽ bằng son môi.
“Mạnh Triết, lại gần mấy bức tranh, gần hơn nữa!” Khúc Mịch nói.
Mạnh Triết bật đèn pin qua kiểm tra. Dù cảm biến hồng ngoại có thể giúp họ nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối nhưng dấu vết được vẽ từ một thỏi son thì lại không rõ ràng lắm.
Khi xem kỹ, nội dung của những bức tranh khiến mọi người đều phải giật mình. Một con quỷ hung dữ vồ lấy người phụ nữ rồi kéo thi thể cô ta xuống cống thoát nước. Còn một vài hình ảnh nữa được vẽ sâu bên trong nhưng họ định không đi vào vì không thể thấy rõ.
Chắc chắn có người đã sống ở đây! Một nhóm cảnh sát đặc nhiệm ở lại chờ người của khoa pháp chứng đến lấy bằng chứng, những người khác tiếp tục tiến về phía trước.
“Hai năm trước Mã Trì kích động cầm dao đuổi chém bạn trong trường đại học, bị đưa vào bệnh viện tâm thần, nhưng hắn không tiếp nhận điều trị, còn trốn viện. Tất cả hành động của hắn đều là dấu hiệu của chứng rối loạn tâm thần.” Khúc Mịch nhất quyết bám vào chuyện của Mã Trì.
Có vẻ Mã Quốc Liên rất ghét chủ đề này, tâm trạng cũng không còn bình tĩnh như đầu cuộc đối thoại. Ông ta đứng dậy: “Xin lỗi, tôi phải về phòng rồi.”
“Nhưng ông bắt buộc phải ở đây.” Khúc Mịch bảo ông ta ngồi xuống, “Tôi được đội hình sự điều tới để điều tra mấy vụ án giết người. Chúng tôi lần lượt phát hiện ba thi thể phụ nữ trong hệ thống thoát nước, tôi nghi ngờ hung thủ đã lợi dụng hệ thống nước phức tạp để lẩn trốn, giết người giấu xác. Hơn nữa mới mấy ngày trước, đường ống thoát nước ở phía đông thành phố đột nhiên phát nổ khiến một người thiệt mạng và ba người bị thương. Hung thủ rất có thể sẽ cho phát nổ lần nữa, vậy nên tôi yêu cầu ông hợp tác với việc điều tra của chúng tôi.”
Mã Quốc Liên tức giận: “Lợi dụng hệ thống thoát nước để giết người giấu xác? Cái đó là cho dân dùng, sao có thể lợi dụng để giết người được chứ?”
Ông ta ngồi xuống, xem kỹ bản đồ thi công, để ý tới những chỗ được đánh dấu bằng bút đỏ.
“Đây là những chỗ phát hiện thi thể?” Mã Liên Vinh hỏi.
Khúc Mịch gật đầu.
“Mấy chỗ này thông với nhau, người quen với điều kiện dưới lòng đất có thể đi lại, thậm chí sinh hoạt như bình thường cũng không thành vấn đề.” Mã Liên Vinh nói, “Cậu đi tìm một người tên Lưu Thiết, ngày xưa ông ta là trợ thủ của tôi, sau này được điều động đến Bắc Hải. Có ông ta dẫn đường, dẫn các cậu xuống dưới đó không thành vấn đề.”
“Có những chỗ nào liên thông với nhau?” Khúc Mịch hỏi.
Mã Liên Vinh chỉ mấy chỗ trên bản vẽ: “Ở đây, ở đây, thật ra cả hệ thống đều thông với nhau, nhưng có một số nơi quá hẹp, người lớn không thể đi qua.”
Khúc Mịch thấy ông ta có chỉ nhà ình.
“Cảm ơn ông.”
“Không cần!” Mã Liên Vinh vẫn còn tức giận việc anh nói con mình bị bệnh.
Khúc Mịch bật cười: “Tôi biết ông làm việc này không phải để hợp tác với công việc của tôi, mà là vì những người đã chết và cả dự án. Thế thì tôi thay những người đã khuất cảm ơn ông, thay người dân Nam Giang cảm ơn ông.”
Lúc này sắc mặt Mã Liên Vinh mới khá lên, đứng dậy bỏ đi.
Khúc Mịch gọi điện về đội yêu cầu tìm Lưu Thiết, chưa đến nửa ngày đã tìm được. Lưu Thiết hiện đang làm việc trong văn phòng quản lý thành phố Bắc Hải, sau khi nghe toàn bộ sự việc, ông ta lập tức đến đây.
Khúc Mịch gửi yêu cầu lên các cơ quan có liên quan, huy động lực lượng đặc nhiệm đến hỗ trợ. Vì đường ống thoát nước phát nỗ nên các lãnh đạo thành phố rất lo lắng, đích thân Vương Hằng ra mặt.
Một nhóm cảnh sát đặc nhiệm được trang bị đầy đủ đi theo Lưu Thiết, Khúc Mịch muốn tham dự nhưng Vương Hằng không đồng ý.
Mạnh Triết xung phong nhận việc này, Khúc Mịch nghĩ bây giờ mình không có chức vụ ở đội hình sự, chi bằng cho Mạnh Triết cơ hội lập công nên không cố chấp nữa.
Bọn họ đi vào từ chỗ phát nổ ở phía đông thành phố, mang theo các trang thiết bị hiện đại như hệ thống định vị, cảm biến nhiệt hồng ngoại, camera hồng ngoại phân giải cao. Bên ngoài có một máy tính kết nối, mọi người ở trên này có thể biết bên dưới đang xảy ra chuyện gì.
Vừa xuống, tình hình không đến nỗi tệ vì thời gian trước đó các chuyên gia đã đến sửa chữa và dọn dẹp. Nhưng càng đi vào trong, bụi bẩn càng nhiều. May mà mọi người đều đeo mặt nạ phòng độc nên không bị ảnh hưởng.
Lưu Thiết biết rõ tình hình dưới này như lòng bàn tay nên dẫn mọi người đi theo con đường đã vách ra trước. Trên đường trừ chuột và gián, bọn họ không nhìn thấy bất cứ sinh vật sống nào.
Mạnh Triết chú ý tới mọi thứ xung quanh, khi sắp đến chỗ cống thoát nước, cậu đột nhiên phát hiện một vật nhỏ bị mắc kẹt trong bùn.
Cậu đi tới đào lên thì phát hiện đó một chiếc nhẫn vô cùng giá trị, hẳn là chiếc nhẫn bị mất của Mã Nghênh Xuân.
Khúc Mịch bảo nhân viên phóng to chiếc nhẫn trên màn hình, sau đó cắt hình ảnh, đối chiếu với ảnh bọn họ đang có, chứng thực là cùng một chiếc nhẫn. Đồ của Mã Nghênh Xuân xuất hiện dưới hệ thống thoát nước, điều này khiến mọi người vực dậy tinh thần, ai nấy đều cảm thấy chân tướng đã không còn xa.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước đến đích đến đầu tiên. Sau khi kiểm tra cẩn thận, họ phát hiện có dấu ma sát của thang sắt. Mạnh Triết chụp ảnh lại gửi cho mọi người ở bên trên, Vương Tịnh được gọi tới. Sau khi kiểm tra, phân tích và mô phỏng tại chỗ, cô nói rằng đã từng có một vật thể hình bánh xe lăn trên đây.
Là vali!
Khúc Mịch nhớ đến vali Mã Nghênh Xuân kéo theo trước khi bỏ nhà đi. Chứng minh vali của cô ấy đã trượt xuống theo thang sắt, mà thi thể của cô ấy lại được phát hiện ở công viên cách đó mấy con phố, tất cả điều này chứng minh cũng giống Chu Tĩnh và Chu Dĩnh, Mã Nghênh Xuân bị giết, sau đó bị kéo xuống hệ thống thoát nước rồi vứt xác ở các nơi khác nhau.
Khúc Mịch xem bản đồ thiết kế, phân tích những nơi hung thủ từng xuất hiện, cuối cùng tập trung vào nhà họ Mã.
Cuộc tìm kiếm bên dưới vẫn tiếp tục, bọn họ tiến về phía công viên. Sau khi rẽ vào một góc, bọn họ bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.
Khu vực phía trước tương đối thoáng đãng, trên đầu có ánh sáng phát ra từ một bóng đèn. Bên dưới là một chiếc giường cũ kỹ được phủ mấy tờ báo rách nát và một chiếc chăn tối màu. Bên cạnh là một cái bàn trông sắp gãy, trên bàn có một khung ảnh. Trong ảnh là một cô gái đang dang rộng vòng tay ôm lấy bầu trời xanh thẳm, trên môi nở nụ cười tươi tắn.
“Thôi Miểu Miểu!” Mạnh Triết kêu lên.
Phát hiện ảnh của Thôi Miểu Miểu ở đây, vậy chủ nhân của tấm hình đang ở đâu? Cậu nhắc nhở mọi người chú ý nhưng lại vô tình dẫm phải một cái lon gây ra tiếng động chói tai.
“Có người!” Khúc Mịch ở bên trên nhắc nhở.
Ở góc màn hình hiển thị một vật thể đang nóng lên, chắc chắn là sinh vật sống.
Bỗng dưng có một bóng đen vụt qua, đồng thời có âm thanh như tiếng xích sắt.
Một cảnh sát đặc nhiệm định rút súng thì bị Mạnh Triết cản lại: “Đừng nổ súng, tốt nhất là bắt sống!”
Cùng lúc đó, mọi người nhìn thấy một bóng người nhỏ bé.
Cậu ta trông khoảng bảy tám tuổi, vô cùng gầy gò, trên làn da có một lớp bụi bẩn như thể đã không tắm mấy năm. Bị mọi người nhìn thấy, cậu ta tỏ ra hoảng sợ.
Mạnh Triết thấy có sợi xích buộc vào chân cậu ta không cho cậu ta bỏ trốn. Cậu ta thấy mọi người như nhìn thấy nguy hiểm, lập tức vào tư thế phòng bị.
“Cậu bé, cháu đừng sợ, bọn chú là cảnh sát.” Mạnh Triết muốn trấn an nhưng vừa bước lên một bước thì cậu ta bỗng hét lên.
“Lùi lại!” Khúc Mịch ra lệnh, “Dùng thuốc mê, cậu nhóc rất hung hãn, sẽ làm hại mọi người.
Qua màn hình, anh nhìn thấy đứa bé này có hàm răng sắc nhọn không giống người thường.
Nghe vậy Mạnh Triết không dám bước lên nữa, một cảnh sát đặc nhiệm bắn vào đùi đứa bé, đứa bé lập tức ngã xuống, mất đi khả năng di chuyển. Lúc này bọn họ mới đến gần, tìm công cụ tháo xích sắt trên chân cậu bé xuống sau đó có hai người đưa cậu ta lên trên.
Xuống hệ thống thoát nước lại phát hiện một cậu nhóc, điều này khiến mọi người đều khiếp sợ. Vương Hằng lệnh cho cấp dưới liên lạc với bệnh viện tốt nhất, giao trách nhiệm chữa trị cho viện trưởng của họ.
Xe cứu thương nhanh chóng có mặt. Cậu bé còn đang hôn mê được đưa đến bệnh viện. Khúc Mịch bảo Vương Thành qua đó, có tình huống gì lập tức báo cáo.
Mọi người ở bên dưới vẫn tiếp tục tìm kiếm, tìm được một cậu bé giúp mọi người thêm phấn chấn, đồng thời cũng đề cao cảnh giác. Có lẽ hung thủ đang ở ngay phía trước, hắn là một tên đã mất hết tính người, ngay cả trẻ con vô tội cũng ngược đãi như vậy.
Mạnh Triết phát hiện trên bàn còn mấy tờ báo gần đây đưa tin về vụ nổ và phát hiện thi thể. Mạnh Triết cất mấy tờ báo lại, hy vọng có thể thu thập được chứng cứ mà họ muốn.
Trong góc còn một ly nước và một nồi cơm điện. Mạnh Triết mở nồi cơm điện ra thì thứ bên trong đã mốc meo, trong nồi còn cắm một cái muỗng và một đôi đũa, dưới đất có một cái túi canh.
Mạnh Triết tìm kiếm xung quanh, cuối cùng phát hiện vali của Mã Nghênh Xuân ở dưới giường. Kéo vali mở ra kiểm tra, đồ đạc bên trong loạn xạ. Mỹ phẩm bị mở nắp, dung dịch tràn ra bên trong, son môi chỉ còn vỏ rỗng. Dưới sàn nhà có dấu vết nguệch ngoạc vẽ bằng son môi.
“Mạnh Triết, lại gần mấy bức tranh, gần hơn nữa!” Khúc Mịch nói.
Mạnh Triết bật đèn pin qua kiểm tra. Dù cảm biến hồng ngoại có thể giúp họ nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối nhưng dấu vết được vẽ từ một thỏi son thì lại không rõ ràng lắm.
Khi xem kỹ, nội dung của những bức tranh khiến mọi người đều phải giật mình. Một con quỷ hung dữ vồ lấy người phụ nữ rồi kéo thi thể cô ta xuống cống thoát nước. Còn một vài hình ảnh nữa được vẽ sâu bên trong nhưng họ định không đi vào vì không thể thấy rõ.
Chắc chắn có người đã sống ở đây! Một nhóm cảnh sát đặc nhiệm ở lại chờ người của khoa pháp chứng đến lấy bằng chứng, những người khác tiếp tục tiến về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất