Vẫn Chờ Người Online – Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 158: Phiên ngoại (3)

Trước Sau
Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Thực lực hai người gộp lại, còn buff tăng 50%, điều này nghĩa là một đòn “Thương Hỏa” thi triển sẽ tạo thành thương tổn gấp ba so với lúc ban đầu, đúng là quá mức nghịch thiên.

Tuy biết hiệu quả như thế là nhờ “Gió thu – Ngọc lộ”, nhưng nếu đổi thành Hà Tấn, cậu cũng không thể cam đoan nắm chắc phần thắng được, cho nên thật sự không phải Tần Dương thì không thể.

Hơn nữa đối thủ cũng không biết Tần Dương và Hà Tấn đã hợp thể, bọn họ chỉ cảm thấy “Thương Hỏa” đột nhiên mạnh lên, giữa cảm giác không thể tin còn mang theo một tia bất an cùng hoảng loạn, vì vậy càng lộ ra nhiều sơ hở mà bị thua.

Nhìn vẻ mặt của bọn hắn, Hà Tấn càng có thể cảm nhận được khí thế cường đại đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi của Tần Dương!

Đến tận lúc này, nếu cứ cố gắng yếu ớt chống đỡ thì quá khó coi, cho nên Lưu Kim ra hiệu đình chiến, nói với Tần Dương một câu “Đại Thần, cam bái hạ phong, ngày sau lại đấu” rồi liền cùng người áo xanh chạy mất.

Hà Tấn thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, nói: “Nguy hiểm quá.”

Tần Dương kiêu ngạo nhìn cậu: “Nguy hiểm cái gì? Có đánh tiếp anh cũng không thua.”

Bấy giờ dược hiệu đã hết, Hà Tấn tách ra khỏi thân thể Tần Dương, đùa giỡn nói: “Lần sau bọn hắn lại tới thì anh sẽ không lại may mắn như thế này đâu.”

Tần Dương nhún vai, tỏ vẻ chẳng hề gì, thế nhưng bọn Lưu Kim lại không bao giờ tìm đến nữa.

Khoảng mấy tháng sau, trong một lần tân chiến đội Thần Ma lên đài phỏng vấn, Hà Tấn cùng Tần Dương xem chương trình trực tiếp mới thấy bản tôn của hai vị “tân thần” nọ, hơn nữa người áo xanh lúc trước thế nhưng chính là Lạc Mộc!

Khi bình luận viên hỏi cảm nghĩ của bọn hắn về chiến đội đầu tiên giành giải quán quân trong Thần Ma và game thủ truyền thuyết mang tên “Thương Hỏa”, thì Lưu Kim liền khoa trương nói: “Đậu má ~ Anh ta siêu lợi hại!”

Bình luận viên: “Sao lại có cảm nhận này?”

Lưu Kim: “Có một lần tôi cùng A Mộc đi đánh lén anh ta, một mình tôi xông lên trước, vốn cảm thấy còn đánh lại được, nhưng sau đó anh ta đột nhiên mạnh khủng khiếp luôn, A Mộc chạy tới giúp tôi, chúng ta cùng đánh mà cũng không lại, chung quy cứ cảm thấy đại thần Vô Tình giống như… không phải là người! Thật đáng sợ!”

Hà Tấn chứng kiến một màn như vậy, thiếu chút nữa phun nước lên màn hình!

Bình luận viên co rút khóe miệng: “Tuyển thủ Lạc Mộc cũng nghĩ vậy sao?”

Lạc Mộc nhìn qua có vẻ trầm ổn hơn một chút, nhận được câu hỏi cũng gật đầu: “Ừm, sâu không lường được…”

Trước màn hình, Tần Dương ôm vai Hà Tấn mà cười ha ha.

Bình luận viên lại hỏi: “Vậy các bạn có định chờ khi mạnh hơn sẽ tới tìm người nọ PK nữa hay không?”

Lưu Kim lắc đầu: “Tôi và A Mộc đều xem video trực tuyến của đại thần Vô Tình mà lớn lên, hiện tại anh ấy đã ít chơi, chắc chắn thực lực sẽ giảm sút, thế mà chúng tôi còn đánh không lại, chứ nói chi lúc anh ấy đạt đến phong độ đỉnh cao. Vì thế cho nên sau này tôi sẽ không đi khiêu chiến nữa.”

Lạc Mộc gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Lưu Kim cười nói: “Nhưng mà, nếu có thể gặp chân nhân trong hiện thực, có thể tôi sẽ xin anh ấy kí tên.”



Đúng vậy, thời đại thuộc về Thương Hỏa đã qua, nhưng cái tên này, thật sự đã trở thành một thần thoại không ai có thể thay thế được.

Sau mấy ngày ấp trứng, bảo bảo của Nhàn Vân và Dã Hạc chính thức được “sinh ra”, hơn nữa vừa khéo chính là, con của bọn hắn là bảo bảo thứ một trăm trên hoàn server!

Ngày đó, nhóm bạn game tụ tập lên mạng ăn mừng, chỉ thấy sau lưng Dã Hạc có một tiểu bảo bảo Thần tộc, cánh trắng, mắt vàng, bộ dạng phi thường mềm mại đáng yêu.

Mọi người hỏi tên bảo bảo, Dã Hạc đáp: “Con của A Tấn tên là ‘Thang Viên’, nên con chúng tôi đặt là ‘Nguyên Tiêu(*)‘, hai đứa vừa vặn ghép thành một đôi đó!”

(*) Như đã nói ha, Thang Viên = bánh trôi nước. Còn Nguyên Tiêu cũng là bánh trôi nước nốt. Hai cái này khác nhau ở cách làm, thời gian luộc và phương thức trộn bột. Theo truyền thống địa phương của người TQ thì phía Nam ăn thang viên còn phía Bắc ăn nguyên tiêu.



Hà Tấn vui vẻ nói: “Thật sao?”

Thang Viên cảm nhận được tâm tình của ba ba nên cũng vui vẻ hẳn lên, Hà Tấn hỏi nó: “Bảo bảo có em gái rồi, vui không?”

Cửu Điện Hạ kỳ quái: “Sao lại là em gái? Không thể là em trai à?”

Dã Hạc cũng là vẻ mặt u mê: “Ớ??? Đúng là chúng ta chưa nghiên cứu xem đứa nhỏ này là trai hay gái đâu!”

Mọi người: “…”

Tần Dương nhịn không được nói chen vào: “Bảo bảo hệ thống không có giới tính.”

Cửu Điện Hạ: “Tao fuck, thế mà lại không có giới tính!”

Nhàn Vân ôm Nguyên Tiêu lên, yêu thương tràn đầy nói, “Tôi thích con gái, cứ coi nó là con gái đi.”

Nguyên Tiêu nhìn ba mình hai giây, thế nhưng sau đó liền mếu máo, hốc mắt cũng bắt đầu long lanh, một bộ như thể sắp khóc đến nơi.

Mọi người ngây ngẩn, kinh ngạc hỏi: “Bảo bảo hệ thống còn biết khóc?”

Cửu Điện Hạ: “Có phải nó không muốn bị ông xem như con gái hay không?”

Nhàn Vân: “…”

Hà Tấn cũng cảm thấy kỳ lạ, trước cậu từng nghe Tần Dương nói, cảm xúc của bảo bảo hệ thống sẽ tương thông với cha mẹ, chỉ buồn khi cha mẹ buồn, ba năm trước Thang Viên cũng đỏ hoe vành mắt khi cậu chuẩn bị rời game. Thế nhưng hiện tại Nhàn Vân và Dã Hạc đều đang vô cùng vui vẻ, về lý thuyết hẳn là Nguyên Tiêu không nên khóc.

Đúng lúc này, Tần Dương cau mày hỏi: “Có phải Dã Hạc không thích có con gái không?”

Dã Hạc bị người nói trúng tâm sự, nhún nhún vai: “Ừ, tôi thích có con trai hơn.”

“Có thế chứ,” Tần Dương giải thích, “Bảo bảo hệ thống sẽ khóc khi ba mẹ bất đồng quan điểm hoặc cãi vã.”

Đậu má, cái lý do rơi lệ này khiến cho tất cả những người đàn ông chân chính ở đây đều mềm nhũn tim gan, nhanh chóng khuyên giải: “Nam nữ cái gì, dù sao cũng là con của hai người, đừng có mà phân biệt.”

“Đúng đúng, game không thiết lập giới tính của bảo bảo hệ thống có lẽ cũng vì sợ người chơi trọng nam khinh nữ đi? Ha ha ha…”

Nhàn Vân vỗ vai Dã Hạc, an ủi: “Đồ ngốc, em không thích con gái thì cứ nói với anh, anh rút lại lời ban nãy là được.”

Dã Hạc nhăn nhó: “Cũng không phải không thích, chính là, chính là… ầy, anh cũng biết đấy!”

Mọi người vừa nghe, lòng hiếu kỳ lại nổi lên: “Có ý tứ gì, Nhàn Vân biết cái gì vậy?”

Nhàn Vân nhịn cười: “Khi còn bé có một thời gian em ấy bị mẹ coi như con gái mà nuôi dưỡng, có lẽ đã hình thành bóng ma tâm lý rồi, vừa nãy tôi không nghĩ đến vấn đề này… Ôi, lúc cấp hai em ấy còn bị người ta gọi là Váy kẻ caro đấy.”

“Này! Đủ rồi nha!” Dã Hạc đá Nhàn Vân một cái, ngăn không cho hắn tiết lộ thêm về quá khứ đen tối của mình.

Lời này gợi lên ký ức của mọi người, những người từng tham gia offline mấy năm trước liền sôi nổi thảo luận —

Cửu Điện Hạ: “Ha ha, nói vậy tôi mới nghĩ tới, bộ dạng Dã Hạc thực thanh tú nha!”

Thệ Thủy: “Đúng, nhưng hơi bé nhỏ.”

Trò chuyện được một hồi, lại có người đem đề tài chuyển về Hà Tấn: “Mọi người đều chưa từng thấy Ly Lạc và A Tấn nhỉ, có muốn tìm cơ hội tổ chức off một lần nữa không?”

Đám người vui vẻ tán đồng, nhưng khi chọn ra vài ngày, Ly Lạc đều gạt đi với lý do mình ở nước ngoài chưa về được.



Cửu Điện Hạ bực bội: “Mày phiền phức thế!”

Thệ Thủy: “Nếu không bọn anh cứ hẹn gặp, đến lúc đó sẽ để em tham dự bằng video call!”

Ly Lạc: “…”

Cuối cùng, buổi họp mặt được ấn định vào sát ngày công ty Tần Dương ra mắt bảo bảo trí năng.

Trong mấy tháng ngắn ngủi, công tác mới của Hà Tấn cũng dần đi vào quỹ đạo. Cậu vốn thông minh, có khả năng tiếp thu tốt, lại đặc biệt cuồng công việc, ba năm ở quê nhà đã hạn chế cậu rất nhiều, hiện tại lên thành phố A, công ty lấy nghiên cứu khoa học làm chủ chốt, không khí tương đối tự do, lại có điều kiện giao tiếp với nhiều nhân viên trẻ tuổi, cậu liền như cá gặp nước, thực lực được triệt để phát huy.

Tần Dương đã rút lui khỏi giới giải trí, chậm rãi chuyển trọng tâm công tác vào mảng đầu tư sản phẩm điện tử cùng với đấu trường trò chơi. Nhờ mười năm chơi game và ba năm lăn lộn trong ngành giải trí, hắn đã quen biết được rất nhiều người, vì thế, đoạn đường tương lai đặc biệt thuận buồm xuôi gió, lại có Hà Tấn ở cạnh bên, cho nên hắn càng cảm thấy nhân sinh vạn phần đắc ý.

Trước khi bảo bảo trí năng được ra mắt một ngày, Nhàn Vân và Dã Hạc đặc biệt bay tới thủ đô, tối đó Tần Dương đặt nhà hàng, gọi Thệ Thủy cùng Cửu Điện Hạ tới, sáu người tụ họp với nhau.

Tuy đã nghe Tần Dương miêu tả về những người này, nhưng thời điểm tận mắt nhìn thấy, Hà Tấn vẫn có chút cảm giác bất đồng.

Bộ dáng Dã Hạc đúng là xinh đẹp, mắt to, da trắng, hoàn toàn không giống một người đàn ông đã ngoài ba mươi; Nhàn Vân cao gầy, diện mạo thực bình thường, rất ít nói hệt như trong game vậy. Nghe nói người nọ là thương nhân, nhưng Hà Tấn thực nhìn không ra, ngược lại cứ cảm thấy toàn thân hắn toát ra một loại khí chất tao nhã ôn hòa của thành phần trí thức, khiến người xung quanh thoải mái vô cùng.

Ngoài đời, Thệ Thủy là một nghệ sĩ dương cầm, mười ngón thon dài, khí chất phi thường thanh cao văn nhã; Cửu Điện Hạ có chút e thẹn hơn so với lúc ở trong game, động một cái là liền đỏ mặt.

Bởi vì Nhàn Vân Dã Hạc cũng là một đôi ở ngoài hiện thực, nên Hà Tấn quan sát bọn hắn nhiều hơn.

Cậu phát hiện, có rất nhiều chi tiết nhỏ thể hiện sự ăn ý cùng yêu thương giữa hai người, tỉ dụ như, Nhàn Vân sẽ lặng lẽ chuyển món Dã Hạc thích ăn tới trước mặt hắn, sẽ chủ động giúp hắn gắp đồ ăn hoặc là rót rượu.

Trên bàn tiệc có một đĩa tôm, trong lúc mọi người huyên thuyên nói chuyện, Nhàn Vân lại lặng lẽ bóc tôm cho Dã Hạc… Một người đàn ông, một doanh nhân thành đạt, thế nhưng không hề e ngại mà bóc tôm cho một người đàn ông khác ở trước mặt mọi người!

Dã Hạc cũng thực tự nhiên hưởng thụ sự chăm sóc của người yêu, sau khi dùng bữa, Nhàn Vân lại thận trọng giúp Dã Hạc lấy áo khoác, lấy khăn quàng cổ, săn sóc chẳng khác gì một bảo mẫu. Nhưng tất cả những hành vi của hắn không hề cường điệu, như thể chỉ là thuận tay theo thói quen, nếu Hà Tấn không chú ý quan sát, e rằng cũng không phát hiện.

Hà Tấn vốn nghĩ trong mối quan hệ giữa hai người kia, Nhàn Vân phải trả giá nhiều hơn một chút, nhưng sau khi nói chuyện với Dã Hạc, cái nhìn của cậu lại thay đổi hoàn toàn.

Mọi người đều biết quan hệ giữa cậu và Tần Dương, nên Dã Hạc cũng tò mò hỏi thăm mấy chuyện comeout linh tinh này nọ.

Cho dù xã hội hiện tại đã cởi mở hơn rất nhiều, song bọn hắn vẫn là thuộc về số ít, đồng loại gặp nhau, không thể tránh khỏi tâm tình muốn hóng chuyện.

Dã Hạc có một sức mạnh rất thần kỳ, có khả năng làm cho người ta bất giác bỏ qua phòng bị, mở rộng cửa lòng. Hơn nữa, đối phương lại lớn tuổi hơn mình, cho nên sau khi hàn huyên với hắn vài câu, Hà Tấn đã kể hết chuyện của cậu với Tần Dương.

“Cái gì? Ba năm nay cậu cứ vứt hắn lại đây rồi chạy mất?” Nghe xong, Dã Hạc vô cùng căm phẫn, “A Tấn! Cậu quá xấu rồi!”

Hà Tấn cũng biết là mình không đúng, nhưng khi ấy ngoại trừ việc bỏ chạy lấy người, cậu thật sự không nghĩ ra biện pháp khác…

Cậu hỏi Dã Hạc: “Lúc trước các anh comeout như thế nào?”

“Trực tiếp nói với ba mẹ tôi thôi. Khi biết tôi muốn ở bên Vương, ặc,” Dã Hạc dừng một chút, tựa hồ không muốn nói ra tên thật của Nhàn Vân, “Muốn ở bên Nhàn Vân, mẹ tôi liền nói sẽ chết cho tôi xem… Tôi thực yêu ba mẹ mình, song bọn họ lại phản đối vô cùng kịch liệt, lúc ấy tôi thật muốn phát điên! Nhưng tôi không muốn rời xa anh của tôi. Đúng vậy, ba mẹ cho tôi sinh mệnh, nuôi nấng tôi khôn lớn thành người, tôi phải báo ân. Thế nhưng, tôi chọn người yêu là phải chọn người có thể đi cùng tôi đến hết cuộc đời, chọn người có khả năng cho tôi một tương lai hạnh phúc, tôi không thể vì nửa đời trước mà tự hủy hoại nửa đời sau được. Hơn nữa, quan trọng nhất là, tôi thật sự không thể tổn thương anh tôi được. Vừa nghĩ tới chuyện tôi rời đi có thể khiến anh ấy đau khổ đến nhường nào, thì tôi lại càng sống không bằng chết… Cho nên tôi chỉ có thể lựa chọn tổn thương cha mẹ trước, ài, đó vốn là sự thật, lừa gạt bọn họ cũng không phải chuyện tốt lành, tôi cảm thấy sớm muộn gì ba mẹ cũng tha thứ cho tôi, vấn đề chỉ là thời gian thôi.”

Trong lòng Hà Tấn ngổn ngang biết bao cảm xúc. Đúng, ba năm này, cậu cũng phải chịu tra tấn của tương tư cùng ly biệt, còn vì cố giữ mặt mũi mà chẳng dám liên hệ với Tần Dương, cảm giác thật giống như là vặn răng chảy máu… Dã Hạc thoạt nhìn rất ngây thơ, nhưng suy nghĩ lại chín chắn hơn cậu rất nhiều, hơn nữa từ một đoạn quá khứ này có thể thấy được, tình cảm mà Dã Hạc dành cho Nhàn Vân, chắc chắn không ít hơn Nhàn Vân đối với Dã Hạc.

Dã Hạc nói xong chuyện của mình, đồng tình mà nhìn về phía Tần Dương ngồi ở cách đó không xa: “Nếu Vô Tình thật lòng yêu cậu, cậu làm như vậy, so với moi tim hắn còn khiến hắn thống khổ hơn!”

Hà Tấn: “…”

Đúng thế, nếu lúc trước cậu dũng cảm hơn một chút, nắm tay Tần Dương cùng bước đi thì cả hai đã không phải chịu đựng ba năm đau khổ này.

Dã Hạc: “Nhưng hiện tại hai người đã ở bên nhau rồi, thật tốt, phải biết quý trọng nghe chưa.”

Hà Tấn khẽ gật đầu.

Dã Hạc cười cười, vỗ vào vai cậu, giống như trong lòng lập tức đã chẳng còn băn khoăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau