Chương 114: Ma Tâm Điện Và Thế Giới Hắc Ám
Cho dù thật sự giết chết Tịch Thiên Dạ, chỉ cần không để lại bất kỳ chứng cứ cùng sơ hở gì, thì cũng chẳng có gì đáng sợ. Dù sao nhiều thế lực chuẩn thánh đầu có địch ý với Tịch Thiên Dạ, học viện Trường thương còn có thể xác định được ai là hung thủ sao? mà Học. viễn cũng không có khả năng chỉ vì một người là Tịch Thiên Dạ mà đối kháng với tất cả thế lực chuẩn thánh ở toàn bộ Lan Lăng quốc này a.
Không ít người đã nhìn ra được mấu chỗ vấn đề, đều nhìn về Tịch Thiên Dạ với ánh mắt thương hại. Đáng tiếc, một đời tiên thiên thánh mầm, môt đời thiên chỉ kiêu tử với tương lai nhất định thành thánh, nhưng đối mặt với cục diện gần như tuyệt cảnh như vậy, trừ khi hắn trốn trên thánh sơn của Học viện, đợi đến lúc thành thánh mới lần nữa xuất thế, nếu không toàn bộ thiên hạ này, há lại có chỗ cho hắn dung chân?
"Còn nói cái gì mà người được thiên địa sắc phong, tương lai trở thành thánh giả, chẳng qua chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi."
"Thật buồn cười a! sợ là hắn không có cơ hội trở thành thánh."
"Hắn quá kiêu ngạo không coi ai ra gì, thật sự nghĩ mình đã là thánh giả có thể từ trên cao nhìn xuống thiên hạ sao? Kỳ thực ở chỗ nào cũng có người có thể giết chết hắn."
không ít người có lòng dạ hiểm ác đã bắt đầu trào phúng Tịch Thiên Dạ, trong mắt hiện vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.
Dù sao Tịch Thiên Dạ quá chói mắt, tự nhiên có rất nhiều người ganh ty ghen ghét, bây giờ nhìn thấy Tịch Thiên Dạ từ trên cao rơi xuống, tự nhiên vui sướng vô cùng.
Hoàng thất, gia tộc Đế sư, Lâm gia ở Bắc nguyên, Tần gia ở Nam Hải, còn có Truy Phong tông...
Bất kỳ một thế lực nào cũng có thể giết chết Tịch Thiên Dạ như là giãm chết một con kiến vậy.
Ánh mắt Lục Tâm Nhan hiện vẻ phức tạp, nàng không ngờ rằng mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, sớm biết như vậy nàng đã không nhờ quận chúa Thiên Huân mời Tịch Thiên Dạ tới tham gia cuộc tụ hội này. Tuy rằng nàng không thích một người kiêu ngạo tự đại như Tịch Thiên Dạ, lúc nào cũng ra vẻ lãnh đạm, không muốn người khác đến gần, nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi thôi, cần gì phải đối xử với hắn như vậy.
"Ha ha, náo nhiệt, thực sự là náo nhiệt nha! Ngày hôm nay có rất nhiều thiên tài trẻ tuổi nổi bậc Lan Lăng quốc đến tham gia. Người thừa kế gia tộc Đế sư, hoàng †ử quận chúa, chuẩn thánh môn, còn có trưởng nữ các: đại gia tộc... Ha ha, mỗi một người đều có lai lịch đáng gờm a."
Đột nhiên một âm thanh có chút quái dị vang lên trong đại sảnh.
Mọi người theo bản năng nhìn về cửa chính, chỉ thấy bước vào cửa điện là một thanh niên có khí độ bất phàm, đầu đội ngọc quan, buộc tóc, tay áo dài dây lưng rộng, trong tay hắn còn cầm một cái quạt giấy, bên trên là tranh sơn hà được vẻ bằng mực nước, mắt sao mày kiếm, tuấn dật vô cùng.
Theo sau hẳn là một ông lão cùng một người thanh niên với thân sắc cung kính.
Bên trong tiệc rượu, rất nhiều người đều tỏ vẻ nghi hoặc, bọn họ vốn không quen biết thanh niên kia, đến cùng là thần thánh phương nào, lại dám lớn lối như vậy.
Chẳng qua, khi mọi người nhìn thấy một người thanh niên khác đi theo phía sau người thanh niên trẻ tuổi kia, sắc mặt đều biến đổi lớn, giống như nhìn thấy rắn rết hay độc trùng vậy, mỗi người đều có vẻ rất kiêng ky, theo bản năng trốn về phía sau.
"Là Dương Hạo đến từ Huyết Hồn giáo trong Thế giới hắc ám."
Khuôn mặt tràn đầy thịt mỡ của Cao bàn tử không ngừng run rẩy, chỉ trong thời gian ngắn hắn đã nhận ra thân phận của thanh niên đứng phía sau kia, Dương Hạo, người này là một tên tuyệt thế hung đồ a, trên tay hắn dính đầy máu tươi không biết bao nhiêu người, một ma đầu đi đến đâu cũng làm cho người người sợ hãi, không ngờ hắn cũng tới tham gia hội tụ.
Hơn nữa, hắn lại cung cung kính kính theo phía sau người thanh niên trẻ kia, người này lại có thân phận gì?
Cao bàn tử tỏ vẻ nghỉ ngờ không thôi, hắn mơ hồ cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.
Trên đời này có trắng sẽ có đen, nhưng từ trước đến này trắng cùng đen không cùng tồn tại.
Người bình thường, chỉ có thể nhìn thấy một mảng trời xanh, rồi còn có năng vàng rực rỡ phủ khắp mặt đất. Lại đâu biết rằng trên thế giới này còn có một mặt tối tắm không muốn người biết, nơi đó được gọi là thế giới hắc ám.
Có thể hiểu một cách đại khái, ở mặt ngoài, đế quốc chính là kẻ thống trị thế giới, mà thế giới hắc ám thì do các thế lực trong sống trong bóng tối thống trị, tuy hai bên cùng tồn tại, nhưng mà vĩnh viễn đối lập.
Huyết Hồn giáo, chính là một trong những thế lực ở thế giới hắc ám, Bạch Cốt giáo cũng là như thế.
Không ít người trong tiệc rượu đã nhận ra thân phận của Trần Nguyên Thủy, sắc ai nấy đều rất căng thẳng, người của thế giới hắc ám không giống bọn họ, những người này sẽ không nói đạo lý, một khi nổi giận sẽ giết người, cho dù ở bên trong Cửu Tiêu lâu cũng dám ra tay. Bởi vì bọn họ sống trong bóng tối, ẩn giấu ở những nơi không người biết, ngươi không có cách nào. tìm được chỗ ở của bọn họ, vì lẽ đó từ trước đến nay người của thế giới hắc ám làm việc không e ngại bất cứ ai.
"Trần Nguyên Thủy."
Người thừa kế của gia tộc Đế sư gọi là Đông Phương Hoàn, hắn nhìn chằm chằm thanh niên kia, khuôn mặt lạnh lão cứng rắn, gắn từng chữ từng chữ nói.
"Trần Nguyên Thủy là người phương nào?"
'Thập thất hoàng tử Hướng Nghị Tuần đến bên cạnh Đông Phương Hoàn tỏ vẻ nghi hoặc hỏi, thông qua nét mặt của Đông Phương Hoàn hắn có thể suy đoán ra, người gọi là Trần Nguyên Thủy không phải người tầm thường.
"Hắn là người của Ma Tâm điện, một trong tam đại điện ở thế giới hắc ám." Đông Phương Hoàn nhàn nhạt nói.
Lời vừa nói ra toàn trường đều là âm thanh hít khí lạnh, mọi người nhìn về thanh niên trẻ tuổi kia với ánh mắt khó tin, có lẽ vẫn có rất nhiều người cũng không biết Trần Nguyên Thủy là ai, thế nhưng cái từ Ma tâm điện lại như sấm bên tai, sao có thể không biết.
Ma tâm điện, chính là bá chủ thế giới hắc ám đóng giữ ở chung quanh khu vực Lan Lăng quốc, Đông Lâm quốc cùng một số quốc gia khác, lực lượng lớn to lớn có thể sánh ngang với hoàng thất.
Có người nói, Ma tâm điện có thánh giả, là tông môn thánh giai chân chính, đạo thống trường tồn đã ngàn năm.
Trong lịch sử, Lan Lăng quốc đã từng đối kháng với thế giới hắc ám mấy lần, nhưng mỗi một lần đối kháng đều bị thiệt lớn, thậm chí còn nghe đồn cái chết một vị thánh giả của Lan Lăng quốc có quan hệ với Ma tâm điện. Các quốc gia chung quanh đều phải liên hợp với nhau cùng áp chế Ma tâm điện, bởi vì một hoàng thất Lan Lăng quốc không có khả năng đối kháng Ma tâm điện.
'Thanh niên gọi là Trần Nguyên Thủy, lại là người của Ma tâm điện, địa vị của hắn còn cao quý hơn so với mấy vị hoàng tử.
"Đông Phương Hoàn, ngươi thật uy phong nhỉ, nơi này tụ tập hơn một nửa các thế lực lớn ở Lan Lăng quốc, bọn họ từ xa xôi nghìn dặm chạy đến nơi này tham gia buổi đấu giá của Thiên Bảo cung, ta thấy nguyên nhân lớn nhất là bởi vì ngươi thì phải."
"Chẳng qua, ngươi có thể còn sống trở về từ phế tích ma quỷ, đúng là khiến ta kinh ngạc a, không biết bây giờ ngươi có thể tiếp được mấy chiêu của ta. Hai chiêu, hay là ba chiêu đây?”
Trần Nguyên Thủy nở nụ cười tà tà, giống như là kẻ ở trên cao nhìn xuống Đông Phương Hoàn, hoàn toàn khinh thường người trước mắt.
"Trần Nguyên Thủy, ngươi đã là nửa bước tôn giả, hơn nữa đã đột phá đến thiên cảnh tầng thứ tám, đương nhiên ta không phải là đối thủ của ngươi, cần gì ở đây diễu võ dương oai. Nhưng mà, ngươi dám quang minh chính đại đến Cửu Tiêu lâu, chẳng lẽ không sợ có đi không về sao?"
Đông Phương Hoàn lạnh lùng nói, trắng đen không cùng tồn tại, từ xưa đã là như thế, huống chỉ nơi này có không ít tông môn cùng gia tộc đều có mối thù sâu như biển với thế giới hắc ám.
"Ha ha, từ trước đến nay Cửu Tiêu lâu chỉ làm ăn, không hỏi thân phận, chẳng lẽ còn làm khó khách hàng sao? Mà từ xưa đến nay, thế giới hắc ám chúng ta cùng Cửu Tiêu lâu là nước giếng không phạm nước sông. Huống chỉ, nếu ta đã dám đến, liền không sợ ai có thể giữ ta lại." Trần Nguyên Thủy nhàn nhạt nói.
"Ngươi tới đây làm gì vậy? Nơi này không hoan nghênh ngươi." Đông Phương Hoàn sắc mặt lạnh lẽo.
Không ít người đã nhìn ra được mấu chỗ vấn đề, đều nhìn về Tịch Thiên Dạ với ánh mắt thương hại. Đáng tiếc, một đời tiên thiên thánh mầm, môt đời thiên chỉ kiêu tử với tương lai nhất định thành thánh, nhưng đối mặt với cục diện gần như tuyệt cảnh như vậy, trừ khi hắn trốn trên thánh sơn của Học viện, đợi đến lúc thành thánh mới lần nữa xuất thế, nếu không toàn bộ thiên hạ này, há lại có chỗ cho hắn dung chân?
"Còn nói cái gì mà người được thiên địa sắc phong, tương lai trở thành thánh giả, chẳng qua chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi."
"Thật buồn cười a! sợ là hắn không có cơ hội trở thành thánh."
"Hắn quá kiêu ngạo không coi ai ra gì, thật sự nghĩ mình đã là thánh giả có thể từ trên cao nhìn xuống thiên hạ sao? Kỳ thực ở chỗ nào cũng có người có thể giết chết hắn."
không ít người có lòng dạ hiểm ác đã bắt đầu trào phúng Tịch Thiên Dạ, trong mắt hiện vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.
Dù sao Tịch Thiên Dạ quá chói mắt, tự nhiên có rất nhiều người ganh ty ghen ghét, bây giờ nhìn thấy Tịch Thiên Dạ từ trên cao rơi xuống, tự nhiên vui sướng vô cùng.
Hoàng thất, gia tộc Đế sư, Lâm gia ở Bắc nguyên, Tần gia ở Nam Hải, còn có Truy Phong tông...
Bất kỳ một thế lực nào cũng có thể giết chết Tịch Thiên Dạ như là giãm chết một con kiến vậy.
Ánh mắt Lục Tâm Nhan hiện vẻ phức tạp, nàng không ngờ rằng mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, sớm biết như vậy nàng đã không nhờ quận chúa Thiên Huân mời Tịch Thiên Dạ tới tham gia cuộc tụ hội này. Tuy rằng nàng không thích một người kiêu ngạo tự đại như Tịch Thiên Dạ, lúc nào cũng ra vẻ lãnh đạm, không muốn người khác đến gần, nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi thôi, cần gì phải đối xử với hắn như vậy.
"Ha ha, náo nhiệt, thực sự là náo nhiệt nha! Ngày hôm nay có rất nhiều thiên tài trẻ tuổi nổi bậc Lan Lăng quốc đến tham gia. Người thừa kế gia tộc Đế sư, hoàng †ử quận chúa, chuẩn thánh môn, còn có trưởng nữ các: đại gia tộc... Ha ha, mỗi một người đều có lai lịch đáng gờm a."
Đột nhiên một âm thanh có chút quái dị vang lên trong đại sảnh.
Mọi người theo bản năng nhìn về cửa chính, chỉ thấy bước vào cửa điện là một thanh niên có khí độ bất phàm, đầu đội ngọc quan, buộc tóc, tay áo dài dây lưng rộng, trong tay hắn còn cầm một cái quạt giấy, bên trên là tranh sơn hà được vẻ bằng mực nước, mắt sao mày kiếm, tuấn dật vô cùng.
Theo sau hẳn là một ông lão cùng một người thanh niên với thân sắc cung kính.
Bên trong tiệc rượu, rất nhiều người đều tỏ vẻ nghi hoặc, bọn họ vốn không quen biết thanh niên kia, đến cùng là thần thánh phương nào, lại dám lớn lối như vậy.
Chẳng qua, khi mọi người nhìn thấy một người thanh niên khác đi theo phía sau người thanh niên trẻ tuổi kia, sắc mặt đều biến đổi lớn, giống như nhìn thấy rắn rết hay độc trùng vậy, mỗi người đều có vẻ rất kiêng ky, theo bản năng trốn về phía sau.
"Là Dương Hạo đến từ Huyết Hồn giáo trong Thế giới hắc ám."
Khuôn mặt tràn đầy thịt mỡ của Cao bàn tử không ngừng run rẩy, chỉ trong thời gian ngắn hắn đã nhận ra thân phận của thanh niên đứng phía sau kia, Dương Hạo, người này là một tên tuyệt thế hung đồ a, trên tay hắn dính đầy máu tươi không biết bao nhiêu người, một ma đầu đi đến đâu cũng làm cho người người sợ hãi, không ngờ hắn cũng tới tham gia hội tụ.
Hơn nữa, hắn lại cung cung kính kính theo phía sau người thanh niên trẻ kia, người này lại có thân phận gì?
Cao bàn tử tỏ vẻ nghỉ ngờ không thôi, hắn mơ hồ cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.
Trên đời này có trắng sẽ có đen, nhưng từ trước đến này trắng cùng đen không cùng tồn tại.
Người bình thường, chỉ có thể nhìn thấy một mảng trời xanh, rồi còn có năng vàng rực rỡ phủ khắp mặt đất. Lại đâu biết rằng trên thế giới này còn có một mặt tối tắm không muốn người biết, nơi đó được gọi là thế giới hắc ám.
Có thể hiểu một cách đại khái, ở mặt ngoài, đế quốc chính là kẻ thống trị thế giới, mà thế giới hắc ám thì do các thế lực trong sống trong bóng tối thống trị, tuy hai bên cùng tồn tại, nhưng mà vĩnh viễn đối lập.
Huyết Hồn giáo, chính là một trong những thế lực ở thế giới hắc ám, Bạch Cốt giáo cũng là như thế.
Không ít người trong tiệc rượu đã nhận ra thân phận của Trần Nguyên Thủy, sắc ai nấy đều rất căng thẳng, người của thế giới hắc ám không giống bọn họ, những người này sẽ không nói đạo lý, một khi nổi giận sẽ giết người, cho dù ở bên trong Cửu Tiêu lâu cũng dám ra tay. Bởi vì bọn họ sống trong bóng tối, ẩn giấu ở những nơi không người biết, ngươi không có cách nào. tìm được chỗ ở của bọn họ, vì lẽ đó từ trước đến nay người của thế giới hắc ám làm việc không e ngại bất cứ ai.
"Trần Nguyên Thủy."
Người thừa kế của gia tộc Đế sư gọi là Đông Phương Hoàn, hắn nhìn chằm chằm thanh niên kia, khuôn mặt lạnh lão cứng rắn, gắn từng chữ từng chữ nói.
"Trần Nguyên Thủy là người phương nào?"
'Thập thất hoàng tử Hướng Nghị Tuần đến bên cạnh Đông Phương Hoàn tỏ vẻ nghi hoặc hỏi, thông qua nét mặt của Đông Phương Hoàn hắn có thể suy đoán ra, người gọi là Trần Nguyên Thủy không phải người tầm thường.
"Hắn là người của Ma Tâm điện, một trong tam đại điện ở thế giới hắc ám." Đông Phương Hoàn nhàn nhạt nói.
Lời vừa nói ra toàn trường đều là âm thanh hít khí lạnh, mọi người nhìn về thanh niên trẻ tuổi kia với ánh mắt khó tin, có lẽ vẫn có rất nhiều người cũng không biết Trần Nguyên Thủy là ai, thế nhưng cái từ Ma tâm điện lại như sấm bên tai, sao có thể không biết.
Ma tâm điện, chính là bá chủ thế giới hắc ám đóng giữ ở chung quanh khu vực Lan Lăng quốc, Đông Lâm quốc cùng một số quốc gia khác, lực lượng lớn to lớn có thể sánh ngang với hoàng thất.
Có người nói, Ma tâm điện có thánh giả, là tông môn thánh giai chân chính, đạo thống trường tồn đã ngàn năm.
Trong lịch sử, Lan Lăng quốc đã từng đối kháng với thế giới hắc ám mấy lần, nhưng mỗi một lần đối kháng đều bị thiệt lớn, thậm chí còn nghe đồn cái chết một vị thánh giả của Lan Lăng quốc có quan hệ với Ma tâm điện. Các quốc gia chung quanh đều phải liên hợp với nhau cùng áp chế Ma tâm điện, bởi vì một hoàng thất Lan Lăng quốc không có khả năng đối kháng Ma tâm điện.
'Thanh niên gọi là Trần Nguyên Thủy, lại là người của Ma tâm điện, địa vị của hắn còn cao quý hơn so với mấy vị hoàng tử.
"Đông Phương Hoàn, ngươi thật uy phong nhỉ, nơi này tụ tập hơn một nửa các thế lực lớn ở Lan Lăng quốc, bọn họ từ xa xôi nghìn dặm chạy đến nơi này tham gia buổi đấu giá của Thiên Bảo cung, ta thấy nguyên nhân lớn nhất là bởi vì ngươi thì phải."
"Chẳng qua, ngươi có thể còn sống trở về từ phế tích ma quỷ, đúng là khiến ta kinh ngạc a, không biết bây giờ ngươi có thể tiếp được mấy chiêu của ta. Hai chiêu, hay là ba chiêu đây?”
Trần Nguyên Thủy nở nụ cười tà tà, giống như là kẻ ở trên cao nhìn xuống Đông Phương Hoàn, hoàn toàn khinh thường người trước mắt.
"Trần Nguyên Thủy, ngươi đã là nửa bước tôn giả, hơn nữa đã đột phá đến thiên cảnh tầng thứ tám, đương nhiên ta không phải là đối thủ của ngươi, cần gì ở đây diễu võ dương oai. Nhưng mà, ngươi dám quang minh chính đại đến Cửu Tiêu lâu, chẳng lẽ không sợ có đi không về sao?"
Đông Phương Hoàn lạnh lùng nói, trắng đen không cùng tồn tại, từ xưa đã là như thế, huống chỉ nơi này có không ít tông môn cùng gia tộc đều có mối thù sâu như biển với thế giới hắc ám.
"Ha ha, từ trước đến nay Cửu Tiêu lâu chỉ làm ăn, không hỏi thân phận, chẳng lẽ còn làm khó khách hàng sao? Mà từ xưa đến nay, thế giới hắc ám chúng ta cùng Cửu Tiêu lâu là nước giếng không phạm nước sông. Huống chỉ, nếu ta đã dám đến, liền không sợ ai có thể giữ ta lại." Trần Nguyên Thủy nhàn nhạt nói.
"Ngươi tới đây làm gì vậy? Nơi này không hoan nghênh ngươi." Đông Phương Hoàn sắc mặt lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất