Chương 128: Chiến
Mười chín tháng ba, quần ma loạn vũ, huyết tẩy Trường Thương.
Một cái Ma Kỳ rơi ở trung tâm của quảng trường, làm mặt đất của khuôn viên trong một ngàn mét bị chấn nát, toàn bộ Trường Thương thành sôi trào cả lên, tâm tình trở nên sợ hãi đến tột độ, giống như virus truyền nhiễm, điên cuồng lan truyền nỗi sợ hãi ra ngoài.
Trường Thương thành có dân số 18 triệu người, từ 'Tông chủ của các tông phái, Gia chủ của các gia tộc, cho tới bách tính phổ thông bình dân, toàn bộ đều bị sự sợ hãi xâm chiếm, trên mặt hiện ra nỗi lo lắng và sâu nao.
Hắc ám náo động, đã bốn trăm năm rồi thứ này chưa xuất hiện ở Trường Thương thành, ở trong lòng tất cả mọi người thì Trường Thương thành chính là chỗ tấc đất tấc vàng, vô cùng an ổn cường thịnh thành thị, gần như không phát sinh nguy hiểm ngoài ý muốn nào, không biết bao nhiêu người ở Lan Lăng quốc đập nồi bán sắt để chen chân vào Trường Thương Thành mà an cư lạc nghiệp.
Nhưng không có ai ngờ tới, mùi máu tanh kinh khủng này, hắc ám náo động lại đột xuất như vậy, ập tới Trường Thương thành một cách bất ngờ.
"Tình huống gì thế này vậy! Hắc Ám thế giới chẳng lẽ điên rồi sao? Trường Thương thành là một trong ba thành thị đứng đầu Lan Lăng quốc, có Học Viện Trường Thương chống lưng, nếu như phát động Hắc Ám náo động với Trường Thương thành thì chắc chắn Hắc Ám thế giới cũng sẽ tổn thất nặng nề a."
" Cái thông cáo của Hắc Ám kia không phải là giả chứ, có người cố ý đang đùa chúng ta đúng không?"
"Không có khả năng, ai mà ngu muội đến mức đi đùa bỡn Học Viện Trường Thương cơ chứ, mà cái Hắc Ám Ma Kỳ kia lại là thứ hàng thật giá thật, phía trên có ma văn của Hắc Ám thế giới, không cách nào làm giả được."
" Lại dám phát động Hắc Ám náo động với Trường Thương Thành, thật to gan!"
Trên trung tâm thánh sơn của Trường Thương Học Viện, Cố Khinh Yên bỗng nhiên đứng dậy, trong đôi mắt đẹp bắn ra hai lưồng kim quang óng ánh, dường như hai con Kim Long, nháy mắt xuyên thủng vạn dặm trong hư không, thẳng lên Cửu Tiêu thanh minh.
Cho dù Cố Khinh Yên có tính cách rất bình tĩnh, lúc này cũng trở nên phẫn nộ
Hắc ám náo động, mặc kệ kết quả như thế nào, Trường Thương thành có thắng hay bại, cuối cùng cũng chỉ có một cái kết là sinh linh đồ thán, toàn thành máu chảy thành sông.
"Khinh người quá đáng! Thật là cho rằng Học Viện Trường Thương chúng ta là mèo bệnh à, dễ ăn như vậy à"
Đã trăm năm rồi Học Viện Trường Thương và Hắc Ám thế giới không tranh đấu rồi, những thế lực ngầm trốn trong hắc ám đã quên Học Viện Trường Thương mạnh mế tới nhường nào rồi.
" Gõ chuông lên, gõ chín hồi chuông, truyền xuống mệnh lệnh tối cao của Viện Trưởng, triệu hồi các hào. kiệt của Học Viện Trường Thương trở về Trường Thương Thành để trảm yêu trừ ma."
Một âm thanh lạnh lẽo vang lên ở trong Thánh sơn cổ điện vang lên, tiếng vọng không ngừng vang trở lại, giống như âm thanh của thiên địa, rung động lòng người, chầm chậm khuếch tán, bao trùm toàn bộ Trường Thương thành.
Sau một phút, ở trên Thánh sơn, tiếng chuông ngân lên, giống như Cỗ Lão Chiến Thần đánh một hồi trống trận, nổ vang ở trong hư không, chấn thiên động địa, trăm dặm trong trời đất đều bị chấn kinh. Chuông vang lên chín lần, chính là sự chuẩn bị đề phòng chiến đấu cao nhất của Học Viện Trường Thương.
Chín tiếng chuông vừa vang lên, mang theo ý nghĩa sẽ có một cuộc chiến sinh tử, chỉ cần từng là học viên của Học Viện Trường Thương, mặc kệ ngươi ở phương. nào, đang đang làm gì, thân phận đia vị gì, cũng phải gấp rút trở về ngay lập tức.
Cùng lúc đó, trong thánh địa của Học Viện Trường Thương có một luồng sáng ngút trời, không ngừng tụ về hướng Thánh sơn.
Một ít người bế quan sâu trong Sơn Mạc Trường Thương, ngồi im mấy năm, thậm chí lão tu sĩ này mấy chục năm chưa từng xuất thế, dồn dập phá quan mà ra, giãm lên hư không, trên người phát tán ra khí tức bàng bạc vô cùng, một người nối tiếp một người hướng Thánh sơn của Học Viện Trường Thương mà tới.
Trong một canh giờ ngắn ngủi, trên thánh sơn đã hội tụ tới hơn ba mươi thân ảnh mang ánh hào quang rực rỡ, có người thì kim quang bao phủ, chói lóa cả mắt, giống như một cái mặt trời nhỏ. Có người mang khí tức âm hàn, bên trong khuôn viên ngàn trượng bao phủ tuyết sơn. Có người mang Liệt Nhật phần thiên, từng đạo hỏa diễm như như những con hỏa long tung hoành thiên địa. Có người quanh thân bao phủ lôi điện, sấm sét vang dội, tản ra khí tức hủy diệt...
Đều không ngoại lệ, mỗi một người đều vô cùng mạnh mẽ và đáng sợ, tất cả đều là cường giả mang cảnh giới Tôn cảnh, thả ở trong học viện đều là nguyên lão cấp bậc tồn tại, địa vị xa cao hơn nhiều Phổ Thông trưởng lão.
Mà lúc này, vừa xuất hiện liền là ba bốn mươi vị.
Các trưởng lão phổ thông của Trưởng Lão Viện cùng với Yên Ba đảo lên nội viện học viên, nhìn lên những thân ảnh đang trôi nổi ở trên Thánh sơn.
Từng người tản mát ra khí thế vô cùng mạnh mẽ, †âm thần từng người trở nên rung động, lặng ngắt như tờ thật lâu.
Thì ra nội tình của Học Viện Trường Thương lại đáng sợ như thế, tùy tiện một chút cũng có thể triệu tập ba đến bốn mươi cường giả cảnh giới Tôn cảnh.
Mà đây chỉ là lực lượng có được trong một canh giờ, có ít Tôn giả không ở Trường Thương thành, hoặc là Tôn giả đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, cũng chưa kịp quay về.
Cố Khinh Yên ngồi yên ở trung tâm của Cổ Điện, gương mặt tuyệt đẹp trở nên băng lãnh tới lạ thường, không ngừng phát ra đủ loại mệnh lệnh, thống ngự toàn thành, chuẩn bị kháng chiến chống Hắc Ám thế giới.
Nàng không có đi tìm sư tôn, nếu như chỉ là một tổ chức hắc ám như Tâm Ma điện xâm lấn mà Học Viện Trường Thương cũng giải quyết không được thì đó cũng không phải làm nhục uy danh của các lão tổ đã lập nên Học Viện Trường Thương sao.
Ma tâm điện, các ngươi dám đến đây, ta nhất định sẽ để các ngươi trả một cái giá thật đắt.
Bây giờ Trường Thương thành đã loạn thành một bầy, bị một nỗi sợ hãi bao phủ tới, không chỉ có chỉ bình dân bách tính đang hoảng hốt, một ít tu sĩ tông môn và gia tộc cũng hoảng sợ như vậy.
Mỗi lần hắc ám náo động, những ma đầu của Hắc Ám thế giới cũng sẽ huyết tẩy thiên hạ, tạo ra sát kiếp vô cùng vô tận. Ở trong phạm vi mà hắc ám náo động, bất kì tu sĩ hay tông môn nào, một người cũng chạy không. thoát.
Ngược lại, tu sĩ tông môn và gia tộc gặp phải nguy hiểm cũng ngày càng lớn, bởi vì tài nguyên của một tòa thành thị chín mươi chín phần trăm trở lên chính là do bọn họ nắm giữ trong tay. Tà Ma xâm lấn, há sẽ bỏ qua cơ hội cướp sạch bọn hắn.
Nội thành đã có một ít tu sĩ tông môn và gia tộc bắt đầu thu dọn nhà cửa, đóng gói hành lý, chuẩn bị tẩu thoát khỏi Trường Thương thành, ý đồ tránh thoát lần hắc ám náo động này.
Trong lúc nhất thời, hàng loạt đám người cùng xe ngựa dồn dập đi ra hướng ngoài thành, cửa thành Trường Thương uy nghiên và đồ sộ, xuất hiện tình huống hỗn loạn rất hiếm thấy.
"Thật là một đám cỏ đầu tường a, thời điểm Trường Thương thành an ổn, cả đám đều chui vào hưởng thụ lấy vinh hoa phú quý. Mà một khi gặp phải nguy hiểm, liền dứt khoát chạy trốn, một lòng không quan tâm đến, cao chạy xa bay."
Trên cửa thành, ánh mắt của tướng lĩnh thủ thành trở nên lạnh băng, nhìn đoàn người không ngừng di chuyển đến, trong mắt tràn đầy sự trào phúng.
Trường Thương thành là một trong ba thành thị đứng đầu Lan Lăng quốc, đương nhiên sẽ có thành vệ quân, thủ hộ tòa thành thị này.
Mà trang bị của thành vệ quân của Trường Thương thành rất hoàn mỹ, được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhân viên ưu tú, dù cho đặt ở chiến trường chư quốc cũng là một nhánh quân hiếm thấy.
Nhưng mà thành vệ quân của Trường Thương thành không thuộc về Hoàng Thất Lan Lăng quốc, mà là thuộc. về Học Viện Trường Thương, cũng chính là lực lượng quân sự mà Học Viện Trường Thương bồi dưỡng ra. Kỳ thật nói đến, mặc dù Trường Thương thành năm trong quốc thổ của Lan Lăng quốc, nhưng luôn luôn nằm trong sự quản lý của Học Viện Trường Thương, Lan Lăng quốc không có cách nào nhúng tay vào cả.
"Tướng quân, vì sao không ngăn cản đám phản đồ này?" Bên cạnh người Tướng quân tuổi trạc trung niên có một tên Phó tướng ăn mặc thiết giáp hàn ngọc nói.
"Vì sao phải ngăn cản?”
Trung niên tướng quân nhàn nhạt nói, " Bây giờ mà cản trở chỉ dẫn đến một kết cục đó là sẽ trở nên loạn lạc mà thôi, vô cớ làm lợi cho đám người của Hắc Ám thế giới"
"Vậy phải thả cho bọn họ đi dễ dàng như vậy sao?"
Phó tướng nói với vẻ bộ không cam lòng, bách tính phổ thông và tu sĩ bình thường không thuộc Trường Thương Thành rút đi cũng thôi đi.
Những tông phái và gia tộc kia sinh sống tại Trường Thương thành, dựa vào Trường Thương thành để sinh †ồn và nuôi sống thế lực của bọn họ, dựa vào cái gì mà rút đi tất cả.
Một cái Ma Kỳ rơi ở trung tâm của quảng trường, làm mặt đất của khuôn viên trong một ngàn mét bị chấn nát, toàn bộ Trường Thương thành sôi trào cả lên, tâm tình trở nên sợ hãi đến tột độ, giống như virus truyền nhiễm, điên cuồng lan truyền nỗi sợ hãi ra ngoài.
Trường Thương thành có dân số 18 triệu người, từ 'Tông chủ của các tông phái, Gia chủ của các gia tộc, cho tới bách tính phổ thông bình dân, toàn bộ đều bị sự sợ hãi xâm chiếm, trên mặt hiện ra nỗi lo lắng và sâu nao.
Hắc ám náo động, đã bốn trăm năm rồi thứ này chưa xuất hiện ở Trường Thương thành, ở trong lòng tất cả mọi người thì Trường Thương thành chính là chỗ tấc đất tấc vàng, vô cùng an ổn cường thịnh thành thị, gần như không phát sinh nguy hiểm ngoài ý muốn nào, không biết bao nhiêu người ở Lan Lăng quốc đập nồi bán sắt để chen chân vào Trường Thương Thành mà an cư lạc nghiệp.
Nhưng không có ai ngờ tới, mùi máu tanh kinh khủng này, hắc ám náo động lại đột xuất như vậy, ập tới Trường Thương thành một cách bất ngờ.
"Tình huống gì thế này vậy! Hắc Ám thế giới chẳng lẽ điên rồi sao? Trường Thương thành là một trong ba thành thị đứng đầu Lan Lăng quốc, có Học Viện Trường Thương chống lưng, nếu như phát động Hắc Ám náo động với Trường Thương thành thì chắc chắn Hắc Ám thế giới cũng sẽ tổn thất nặng nề a."
" Cái thông cáo của Hắc Ám kia không phải là giả chứ, có người cố ý đang đùa chúng ta đúng không?"
"Không có khả năng, ai mà ngu muội đến mức đi đùa bỡn Học Viện Trường Thương cơ chứ, mà cái Hắc Ám Ma Kỳ kia lại là thứ hàng thật giá thật, phía trên có ma văn của Hắc Ám thế giới, không cách nào làm giả được."
" Lại dám phát động Hắc Ám náo động với Trường Thương Thành, thật to gan!"
Trên trung tâm thánh sơn của Trường Thương Học Viện, Cố Khinh Yên bỗng nhiên đứng dậy, trong đôi mắt đẹp bắn ra hai lưồng kim quang óng ánh, dường như hai con Kim Long, nháy mắt xuyên thủng vạn dặm trong hư không, thẳng lên Cửu Tiêu thanh minh.
Cho dù Cố Khinh Yên có tính cách rất bình tĩnh, lúc này cũng trở nên phẫn nộ
Hắc ám náo động, mặc kệ kết quả như thế nào, Trường Thương thành có thắng hay bại, cuối cùng cũng chỉ có một cái kết là sinh linh đồ thán, toàn thành máu chảy thành sông.
"Khinh người quá đáng! Thật là cho rằng Học Viện Trường Thương chúng ta là mèo bệnh à, dễ ăn như vậy à"
Đã trăm năm rồi Học Viện Trường Thương và Hắc Ám thế giới không tranh đấu rồi, những thế lực ngầm trốn trong hắc ám đã quên Học Viện Trường Thương mạnh mế tới nhường nào rồi.
" Gõ chuông lên, gõ chín hồi chuông, truyền xuống mệnh lệnh tối cao của Viện Trưởng, triệu hồi các hào. kiệt của Học Viện Trường Thương trở về Trường Thương Thành để trảm yêu trừ ma."
Một âm thanh lạnh lẽo vang lên ở trong Thánh sơn cổ điện vang lên, tiếng vọng không ngừng vang trở lại, giống như âm thanh của thiên địa, rung động lòng người, chầm chậm khuếch tán, bao trùm toàn bộ Trường Thương thành.
Sau một phút, ở trên Thánh sơn, tiếng chuông ngân lên, giống như Cỗ Lão Chiến Thần đánh một hồi trống trận, nổ vang ở trong hư không, chấn thiên động địa, trăm dặm trong trời đất đều bị chấn kinh. Chuông vang lên chín lần, chính là sự chuẩn bị đề phòng chiến đấu cao nhất của Học Viện Trường Thương.
Chín tiếng chuông vừa vang lên, mang theo ý nghĩa sẽ có một cuộc chiến sinh tử, chỉ cần từng là học viên của Học Viện Trường Thương, mặc kệ ngươi ở phương. nào, đang đang làm gì, thân phận đia vị gì, cũng phải gấp rút trở về ngay lập tức.
Cùng lúc đó, trong thánh địa của Học Viện Trường Thương có một luồng sáng ngút trời, không ngừng tụ về hướng Thánh sơn.
Một ít người bế quan sâu trong Sơn Mạc Trường Thương, ngồi im mấy năm, thậm chí lão tu sĩ này mấy chục năm chưa từng xuất thế, dồn dập phá quan mà ra, giãm lên hư không, trên người phát tán ra khí tức bàng bạc vô cùng, một người nối tiếp một người hướng Thánh sơn của Học Viện Trường Thương mà tới.
Trong một canh giờ ngắn ngủi, trên thánh sơn đã hội tụ tới hơn ba mươi thân ảnh mang ánh hào quang rực rỡ, có người thì kim quang bao phủ, chói lóa cả mắt, giống như một cái mặt trời nhỏ. Có người mang khí tức âm hàn, bên trong khuôn viên ngàn trượng bao phủ tuyết sơn. Có người mang Liệt Nhật phần thiên, từng đạo hỏa diễm như như những con hỏa long tung hoành thiên địa. Có người quanh thân bao phủ lôi điện, sấm sét vang dội, tản ra khí tức hủy diệt...
Đều không ngoại lệ, mỗi một người đều vô cùng mạnh mẽ và đáng sợ, tất cả đều là cường giả mang cảnh giới Tôn cảnh, thả ở trong học viện đều là nguyên lão cấp bậc tồn tại, địa vị xa cao hơn nhiều Phổ Thông trưởng lão.
Mà lúc này, vừa xuất hiện liền là ba bốn mươi vị.
Các trưởng lão phổ thông của Trưởng Lão Viện cùng với Yên Ba đảo lên nội viện học viên, nhìn lên những thân ảnh đang trôi nổi ở trên Thánh sơn.
Từng người tản mát ra khí thế vô cùng mạnh mẽ, †âm thần từng người trở nên rung động, lặng ngắt như tờ thật lâu.
Thì ra nội tình của Học Viện Trường Thương lại đáng sợ như thế, tùy tiện một chút cũng có thể triệu tập ba đến bốn mươi cường giả cảnh giới Tôn cảnh.
Mà đây chỉ là lực lượng có được trong một canh giờ, có ít Tôn giả không ở Trường Thương thành, hoặc là Tôn giả đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, cũng chưa kịp quay về.
Cố Khinh Yên ngồi yên ở trung tâm của Cổ Điện, gương mặt tuyệt đẹp trở nên băng lãnh tới lạ thường, không ngừng phát ra đủ loại mệnh lệnh, thống ngự toàn thành, chuẩn bị kháng chiến chống Hắc Ám thế giới.
Nàng không có đi tìm sư tôn, nếu như chỉ là một tổ chức hắc ám như Tâm Ma điện xâm lấn mà Học Viện Trường Thương cũng giải quyết không được thì đó cũng không phải làm nhục uy danh của các lão tổ đã lập nên Học Viện Trường Thương sao.
Ma tâm điện, các ngươi dám đến đây, ta nhất định sẽ để các ngươi trả một cái giá thật đắt.
Bây giờ Trường Thương thành đã loạn thành một bầy, bị một nỗi sợ hãi bao phủ tới, không chỉ có chỉ bình dân bách tính đang hoảng hốt, một ít tu sĩ tông môn và gia tộc cũng hoảng sợ như vậy.
Mỗi lần hắc ám náo động, những ma đầu của Hắc Ám thế giới cũng sẽ huyết tẩy thiên hạ, tạo ra sát kiếp vô cùng vô tận. Ở trong phạm vi mà hắc ám náo động, bất kì tu sĩ hay tông môn nào, một người cũng chạy không. thoát.
Ngược lại, tu sĩ tông môn và gia tộc gặp phải nguy hiểm cũng ngày càng lớn, bởi vì tài nguyên của một tòa thành thị chín mươi chín phần trăm trở lên chính là do bọn họ nắm giữ trong tay. Tà Ma xâm lấn, há sẽ bỏ qua cơ hội cướp sạch bọn hắn.
Nội thành đã có một ít tu sĩ tông môn và gia tộc bắt đầu thu dọn nhà cửa, đóng gói hành lý, chuẩn bị tẩu thoát khỏi Trường Thương thành, ý đồ tránh thoát lần hắc ám náo động này.
Trong lúc nhất thời, hàng loạt đám người cùng xe ngựa dồn dập đi ra hướng ngoài thành, cửa thành Trường Thương uy nghiên và đồ sộ, xuất hiện tình huống hỗn loạn rất hiếm thấy.
"Thật là một đám cỏ đầu tường a, thời điểm Trường Thương thành an ổn, cả đám đều chui vào hưởng thụ lấy vinh hoa phú quý. Mà một khi gặp phải nguy hiểm, liền dứt khoát chạy trốn, một lòng không quan tâm đến, cao chạy xa bay."
Trên cửa thành, ánh mắt của tướng lĩnh thủ thành trở nên lạnh băng, nhìn đoàn người không ngừng di chuyển đến, trong mắt tràn đầy sự trào phúng.
Trường Thương thành là một trong ba thành thị đứng đầu Lan Lăng quốc, đương nhiên sẽ có thành vệ quân, thủ hộ tòa thành thị này.
Mà trang bị của thành vệ quân của Trường Thương thành rất hoàn mỹ, được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhân viên ưu tú, dù cho đặt ở chiến trường chư quốc cũng là một nhánh quân hiếm thấy.
Nhưng mà thành vệ quân của Trường Thương thành không thuộc về Hoàng Thất Lan Lăng quốc, mà là thuộc. về Học Viện Trường Thương, cũng chính là lực lượng quân sự mà Học Viện Trường Thương bồi dưỡng ra. Kỳ thật nói đến, mặc dù Trường Thương thành năm trong quốc thổ của Lan Lăng quốc, nhưng luôn luôn nằm trong sự quản lý của Học Viện Trường Thương, Lan Lăng quốc không có cách nào nhúng tay vào cả.
"Tướng quân, vì sao không ngăn cản đám phản đồ này?" Bên cạnh người Tướng quân tuổi trạc trung niên có một tên Phó tướng ăn mặc thiết giáp hàn ngọc nói.
"Vì sao phải ngăn cản?”
Trung niên tướng quân nhàn nhạt nói, " Bây giờ mà cản trở chỉ dẫn đến một kết cục đó là sẽ trở nên loạn lạc mà thôi, vô cớ làm lợi cho đám người của Hắc Ám thế giới"
"Vậy phải thả cho bọn họ đi dễ dàng như vậy sao?"
Phó tướng nói với vẻ bộ không cam lòng, bách tính phổ thông và tu sĩ bình thường không thuộc Trường Thương Thành rút đi cũng thôi đi.
Những tông phái và gia tộc kia sinh sống tại Trường Thương thành, dựa vào Trường Thương thành để sinh †ồn và nuôi sống thế lực của bọn họ, dựa vào cái gì mà rút đi tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất