Chương 183: Sát Na Phương Hoa
Thiên Bảo Cung Chi Chủ rất mạnh, năm người bọn hăn liên thủ cũng rơi vào hạ phong. Nhưng hắn cũng không thể nghiền ép hoàn toàn họ được. Thực tế, Hoành Âm Thánh Sư đã phát hiện ra tu vi của Thiên Bảo Cung Chỉ Chủ cũng không cao hơn bọn hắn, thậm chí còn không hùng hậu bằng Cốt Phệ Thánh Giả có tu vi Thánh Cảnh nhị trọng.
Sở dĩ hắn có thể cường đại như vậy chủ yếu là vì hắn khống chế thiên địa pháp tắc một cách lô hỏa thuần thanh, cộng thêm tu luyện bí pháp thần thông cường đại đến đáng sợ mới có thể ngăn chặn được bọn hắn. Nhưng nếu nói muốn giết chết tất cả bọn hắn thì còn kém xa.
Đám người trong Trường Thương Thành nghe vậy cũng giật mình, âm thầm kinh hãi. Vậy mà lại muốn lưu tất cả Thánh giả của thế giới hắc ám lại, thật bá đạo.
Tịch Thiên Dạ đạm mạc không nói, Tạng Thiên Pháp Tướng của hắn chỉ có lực lượng của Nguyên Anh sơ kỳ, tương đương với cảnh giới Thánh cảnh nhất trọng thiên, hơn nữa lại chỉ là năng lượng thể mà không có huyết nhục nên thi triển thần thông cũng có hạn.
Nghiêm mặt mà nói, Tịch Thiên Dạ lúc này không thể nói là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhiều nhất chỉ có thể nói là tu sĩ có Thân Ngoại Pháp Tướng Chi Thể đạt Nguyên Anh kỳ thôi.
Cả hai có bản chất hoàn toàn khác nhau.
Nhưng cho dù là như thế cũng không phải mấy đê giai Thánh giả trong Thái Hoang Thế Giới này có thể chống đỡ, muốn giết bọn thì cũng đơn giản.
Chỉ thấy Tịch Thiên Dạ đưa tay tìm tòi, hư không hơi chấn động, một đạo kiếm quang phóng lên tận trời, khéo léo rơi vào tay hắn.
Đạo kiếm quang kia chính là Hàn Ngọc Thánh Kiếm. "Đây là thời gian thánh kiếm! Không tốt, mau lui về tế đàn."
Hoành Âm Thánh Sư hơi biến sắc, Thiên Bảo Cung Chỉ Chủ khi không sử dụng Thánh khí đã bá đạo như vậy, nếu sử dụng thời gian thánh kiếm thì sẽ đáng sợ đến mức nào?
Mấy tên Thánh Quân của thế giới hắc ám không dám thất lễ, lập tức phi thân lên trở lại Bạch Cốt Tế Đàn.
Cốt Phệ Thánh Giả vung Huyết Vân Kỳ lên, bao trùm từ ngoài vào trong Bạch Cốt tế đàn, phòng ngự cực kỳ chặt chẽ.
Bạch Cốt Tế Đàn chính là trọng bảo của Bạch Gốt Giáo, xét về độ trân quý còn hơn cả Huyết Vân Kỳ, toàn bộ Bạch Gốt Giáo cũng chỉ có năm toà Bạch Cốt Tế Đàn, đây chính là cổ vật được truyền xuống từ thời kỳ Thượng Cổ, hiện tại ở trên đại lục này đã không còn ai có thể luyện chế.
Có Bạch Cốt Tế Đàn bảo hộ khiến chư Thánh của thế giới hắc ám an ổn hơn không ít, thời gian kiếm thánh mạnh hơn nữa lại có thể phá vỡ tế đàn sao?
"Thiên Bảo Cung Chi Chủ, bản thánh không đùa với ngươi nữa, thời gian còn nhiều, sau này gặp lại." Sau khi Hoành Âm Thánh Sư lên, tế đàn liền hóa thành một đạo u quang bay về phía thiên ngoại.
Nhưng đúng lúc này, Tịch Thiên Dạ lại vung ra một kiếm. Trong nháy mắt đó, toàn bộ thiên địa như đứng im, vạn vật như kết thúc, pháp tắc yên lặng, chỉ có một kiếm kia xuyên thẳng qua trong hư không liền lóe lên chui vào trong Bạch Cốt Tế Đàn.
Thánh trận phòng ngự cổ lão của Bạch Cốt Tế đàn, cùng với bảo hộ của Huyết Vân Kỳ lúc này như mất đi tất cả hiệu lực, tồn tại như không khí, bị kiếm quang tùy tiện xuyên thủng.
Trên tế đàn, thân thể Hoành Âm Thánh Sư run rẩy, cốt trượng nắm trong tay rơi xuống đất phát ra thanh âm thanh thúy.
Trong mắt hắn tràn đầy kinh sợ, sợ hãi, tuyệt vọng, bất lực...
Hắn cảm nhận được tử vong đã giáng lâm, hắn muốn giấy dụa nhưng lại không có biện pháp gì, hắn tựa như đứng im trong thời không, không cách nào di động mảy may, chỉ còn tư duy có thể suy nghĩ, giác quan vẫn còn rõ ràng.
Hắn cảm nhận được sinh mệnh của mình đang điên cuồng trôi đi, trăm năm mà như một sát na biến mất. Thân thể hắn như trải qua mấy cái thế kỷ, dùng tốc độ cũng có thể nhìn thấy mà mục nát già yếu đi cuối cùng hóa thành một khối thây khô, sinh cơ hoàn toàn đoạn tuyệt, cứng ngắc mà lăn xuống đất.
"Hoành Âm Thánh Sư!"
Sắc mặt Cốt Phệ Thánh giả kinh biến, theo bản năng đỡ lấy nhưng thứ hắn ôm chỉ là một bộ thi thể lạnh như băng.
"Làm sao có thểt"
Hắn hít sâu một hơi, rùng mình, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Một sát na, vẻn vẹn chỉ có một sát na thôi! Mới vừa rồi mà Hoành Âm Thánh Sư vốn huyết khí vẫn tràn đầy, sinh mệnh lực vẫn cường đại đã hóa thành một cỗ thi thể, thần hồn đã triệt để tiêu tan trong thiên địa.
"Tà pháp! Ngươi thi triển chính là tà pháp gì?"
U Đế Sơn Thánh Quân hoảng sợ kêu to, lúc này cũng không còn có thể giữ nổi bình tĩnh, dù là thánh nhân cũng phải rung động.
Hoành Âm Thánh Sư chết quá quỷ dị, quá không minh bạch.
Dưới bảo vệ của Bạch Cốt Tế Đàn mà vẫn bị giết chết một cách không minh bạch.
"Lực lượng thời gian, kia là lực lượng thời gian. Ngàn năm trong nháy mắt, thọ nguyên của Hoành Âm Thánh Sư đã bị lực lượng thời gian lấy đi
Thanh âm của Hàn Lâm Thánh Quân rung động, kiếm cầm trong tay tựa hồ đang run rẩy không ngừng, tựa hồ cầm cũng không vững.
Hoành Âm Thánh Sư không có bất kỳ vết thương nào, thọ nguyên trong người đã hao hết, hoàn toàn là biểu hiện của việc chết già.
..
Nguyên bản, Hoành Âm Thánh Sư trong lớp Thánh giả được coi là trẻ, vẫn còn hơn mấy trăm năm thọ nguyên nhưng lúc này lại bị lực lượng thời gian lấy đi trong nháy mắt, thật đáng sợ.
Nháy mắt ngàn năm!
Tuổi thọ cao nhất của Thánh giả cũng vẻn vẹn có ngàn năm, ai có thể ngăn cản chiêu thức kia chứ?
"Ta đã nói rồi, các ngươi ai cũng đừng nghĩ đến chuyện rời đi."
Tịch Thiên Dạ cầm thời gian thánh kiếm, vung ra một lần nữa.
Kiếm quang lập lòe, xuyên qua thời không trong nháy mắt, thiên địa như đứng im, căn bản không cách nào ngăn cản.
Chí ít, mấy tên Thánh giả đê giai của thế giới hắc ám căn bản không cách nào ngăn cản kiếm pháp của hắn.
Kiếm pháp này tên là Sát Na Phương Hoa. Tên như ý nghĩa, phóng thích tất cả để trở về với cát bụi.
Trên Cửu Thiên Linh Giới có một Kiếm Tiên lĩnh ngộ thời gian chỉ đạo, thi triển ra Sát Na Phương Hoa lấy đi thọ nguyên một kỷ nguyên vũ trụ sinh linh của một tòa Tiên Thành. Tòa tiên thành kia trực tiếp biến mất, hóa thành bụi bặm của hư không.
Kiếm thứ hai rơi xuống người Cốt Phệ Thánh Giả.
Cốt Phệ Thánh Giả liều mạng chống cự nhưng cũng không được, chốc lát đã biến thành một cỗ thi thể, triệt để chết già ở nguyên địa.
"Thánh Quân tha mạng!" "Đại nhân tha mạng al"
Ba tên Thánh Quân còn lại bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, tòa thân rung động không ngừng, thậm chí còn không để ý đến uy nghiêm của thánh nhân mà quỳ xuống mặt đất xin tha thứ.
Thánh nhân cũng sợ chết, cũng là sinh linh có máu có thịt. Mà sau khi trở thành thánh nhân thì càng sợ chết hơn. Đối mặt với lực lượng kinh khủng không thể ngăn cản, chắc chăn phải chết, bất kỳ người nào đều sẽ sụp đổ.
"Thỉnh cầu đại quân tha cho chúng ta một mạng, chúng ta nguyện ý làm trâu làm ngựa, cả đời làm nô bộc tùy tùng cho đại nhân, dùng hết khả năng giúp đỡ đại nhân."
U Đế Sơn Thánh Quân cùng Lục Bào Thánh Quân quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu cầu khẩn, trong mắt tràn đầy bàng hoàng, sợ Tịch Thiên Dạ
chém chết bọn hắn.
Chỉ có Hàn Lâm Thánh Quân còn có chút cốt khí, không có trực tiếp quỳ. xuống như thân thể cũng rung động một hồi.
"Các ngươi không xứng làm nô bộc của ta."
Tịch Thiên Dạ thả nhiên nói. Chỉ là mấy tên Thánh giả đê giai mà thôi, hắn sao lại để vào trong mắt.
Nhưng ngay khi hắn định chuẩn bị cho bọn hắn một kiếm thì lại thay đổi chủ ý.
"Cửu Long ngự thiên, cấm thiên phong địa!"
Tịch Thiên Dạ điểm ra một chỉ, một cỗ lực lương cuồn cuộn rót vào trong
Cửu Long ngư thiên trận. Sau một khắc, quang mang của Thiên Bảo Sơn sáng rõ, chín đạo thần quang bay phóng lên thẳng Vân Tiêu
Sở dĩ hắn có thể cường đại như vậy chủ yếu là vì hắn khống chế thiên địa pháp tắc một cách lô hỏa thuần thanh, cộng thêm tu luyện bí pháp thần thông cường đại đến đáng sợ mới có thể ngăn chặn được bọn hắn. Nhưng nếu nói muốn giết chết tất cả bọn hắn thì còn kém xa.
Đám người trong Trường Thương Thành nghe vậy cũng giật mình, âm thầm kinh hãi. Vậy mà lại muốn lưu tất cả Thánh giả của thế giới hắc ám lại, thật bá đạo.
Tịch Thiên Dạ đạm mạc không nói, Tạng Thiên Pháp Tướng của hắn chỉ có lực lượng của Nguyên Anh sơ kỳ, tương đương với cảnh giới Thánh cảnh nhất trọng thiên, hơn nữa lại chỉ là năng lượng thể mà không có huyết nhục nên thi triển thần thông cũng có hạn.
Nghiêm mặt mà nói, Tịch Thiên Dạ lúc này không thể nói là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhiều nhất chỉ có thể nói là tu sĩ có Thân Ngoại Pháp Tướng Chi Thể đạt Nguyên Anh kỳ thôi.
Cả hai có bản chất hoàn toàn khác nhau.
Nhưng cho dù là như thế cũng không phải mấy đê giai Thánh giả trong Thái Hoang Thế Giới này có thể chống đỡ, muốn giết bọn thì cũng đơn giản.
Chỉ thấy Tịch Thiên Dạ đưa tay tìm tòi, hư không hơi chấn động, một đạo kiếm quang phóng lên tận trời, khéo léo rơi vào tay hắn.
Đạo kiếm quang kia chính là Hàn Ngọc Thánh Kiếm. "Đây là thời gian thánh kiếm! Không tốt, mau lui về tế đàn."
Hoành Âm Thánh Sư hơi biến sắc, Thiên Bảo Cung Chỉ Chủ khi không sử dụng Thánh khí đã bá đạo như vậy, nếu sử dụng thời gian thánh kiếm thì sẽ đáng sợ đến mức nào?
Mấy tên Thánh Quân của thế giới hắc ám không dám thất lễ, lập tức phi thân lên trở lại Bạch Cốt Tế Đàn.
Cốt Phệ Thánh Giả vung Huyết Vân Kỳ lên, bao trùm từ ngoài vào trong Bạch Cốt tế đàn, phòng ngự cực kỳ chặt chẽ.
Bạch Cốt Tế Đàn chính là trọng bảo của Bạch Gốt Giáo, xét về độ trân quý còn hơn cả Huyết Vân Kỳ, toàn bộ Bạch Gốt Giáo cũng chỉ có năm toà Bạch Cốt Tế Đàn, đây chính là cổ vật được truyền xuống từ thời kỳ Thượng Cổ, hiện tại ở trên đại lục này đã không còn ai có thể luyện chế.
Có Bạch Cốt Tế Đàn bảo hộ khiến chư Thánh của thế giới hắc ám an ổn hơn không ít, thời gian kiếm thánh mạnh hơn nữa lại có thể phá vỡ tế đàn sao?
"Thiên Bảo Cung Chi Chủ, bản thánh không đùa với ngươi nữa, thời gian còn nhiều, sau này gặp lại." Sau khi Hoành Âm Thánh Sư lên, tế đàn liền hóa thành một đạo u quang bay về phía thiên ngoại.
Nhưng đúng lúc này, Tịch Thiên Dạ lại vung ra một kiếm. Trong nháy mắt đó, toàn bộ thiên địa như đứng im, vạn vật như kết thúc, pháp tắc yên lặng, chỉ có một kiếm kia xuyên thẳng qua trong hư không liền lóe lên chui vào trong Bạch Cốt Tế Đàn.
Thánh trận phòng ngự cổ lão của Bạch Cốt Tế đàn, cùng với bảo hộ của Huyết Vân Kỳ lúc này như mất đi tất cả hiệu lực, tồn tại như không khí, bị kiếm quang tùy tiện xuyên thủng.
Trên tế đàn, thân thể Hoành Âm Thánh Sư run rẩy, cốt trượng nắm trong tay rơi xuống đất phát ra thanh âm thanh thúy.
Trong mắt hắn tràn đầy kinh sợ, sợ hãi, tuyệt vọng, bất lực...
Hắn cảm nhận được tử vong đã giáng lâm, hắn muốn giấy dụa nhưng lại không có biện pháp gì, hắn tựa như đứng im trong thời không, không cách nào di động mảy may, chỉ còn tư duy có thể suy nghĩ, giác quan vẫn còn rõ ràng.
Hắn cảm nhận được sinh mệnh của mình đang điên cuồng trôi đi, trăm năm mà như một sát na biến mất. Thân thể hắn như trải qua mấy cái thế kỷ, dùng tốc độ cũng có thể nhìn thấy mà mục nát già yếu đi cuối cùng hóa thành một khối thây khô, sinh cơ hoàn toàn đoạn tuyệt, cứng ngắc mà lăn xuống đất.
"Hoành Âm Thánh Sư!"
Sắc mặt Cốt Phệ Thánh giả kinh biến, theo bản năng đỡ lấy nhưng thứ hắn ôm chỉ là một bộ thi thể lạnh như băng.
"Làm sao có thểt"
Hắn hít sâu một hơi, rùng mình, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Một sát na, vẻn vẹn chỉ có một sát na thôi! Mới vừa rồi mà Hoành Âm Thánh Sư vốn huyết khí vẫn tràn đầy, sinh mệnh lực vẫn cường đại đã hóa thành một cỗ thi thể, thần hồn đã triệt để tiêu tan trong thiên địa.
"Tà pháp! Ngươi thi triển chính là tà pháp gì?"
U Đế Sơn Thánh Quân hoảng sợ kêu to, lúc này cũng không còn có thể giữ nổi bình tĩnh, dù là thánh nhân cũng phải rung động.
Hoành Âm Thánh Sư chết quá quỷ dị, quá không minh bạch.
Dưới bảo vệ của Bạch Cốt Tế Đàn mà vẫn bị giết chết một cách không minh bạch.
"Lực lượng thời gian, kia là lực lượng thời gian. Ngàn năm trong nháy mắt, thọ nguyên của Hoành Âm Thánh Sư đã bị lực lượng thời gian lấy đi
Thanh âm của Hàn Lâm Thánh Quân rung động, kiếm cầm trong tay tựa hồ đang run rẩy không ngừng, tựa hồ cầm cũng không vững.
Hoành Âm Thánh Sư không có bất kỳ vết thương nào, thọ nguyên trong người đã hao hết, hoàn toàn là biểu hiện của việc chết già.
..
Nguyên bản, Hoành Âm Thánh Sư trong lớp Thánh giả được coi là trẻ, vẫn còn hơn mấy trăm năm thọ nguyên nhưng lúc này lại bị lực lượng thời gian lấy đi trong nháy mắt, thật đáng sợ.
Nháy mắt ngàn năm!
Tuổi thọ cao nhất của Thánh giả cũng vẻn vẹn có ngàn năm, ai có thể ngăn cản chiêu thức kia chứ?
"Ta đã nói rồi, các ngươi ai cũng đừng nghĩ đến chuyện rời đi."
Tịch Thiên Dạ cầm thời gian thánh kiếm, vung ra một lần nữa.
Kiếm quang lập lòe, xuyên qua thời không trong nháy mắt, thiên địa như đứng im, căn bản không cách nào ngăn cản.
Chí ít, mấy tên Thánh giả đê giai của thế giới hắc ám căn bản không cách nào ngăn cản kiếm pháp của hắn.
Kiếm pháp này tên là Sát Na Phương Hoa. Tên như ý nghĩa, phóng thích tất cả để trở về với cát bụi.
Trên Cửu Thiên Linh Giới có một Kiếm Tiên lĩnh ngộ thời gian chỉ đạo, thi triển ra Sát Na Phương Hoa lấy đi thọ nguyên một kỷ nguyên vũ trụ sinh linh của một tòa Tiên Thành. Tòa tiên thành kia trực tiếp biến mất, hóa thành bụi bặm của hư không.
Kiếm thứ hai rơi xuống người Cốt Phệ Thánh Giả.
Cốt Phệ Thánh Giả liều mạng chống cự nhưng cũng không được, chốc lát đã biến thành một cỗ thi thể, triệt để chết già ở nguyên địa.
"Thánh Quân tha mạng!" "Đại nhân tha mạng al"
Ba tên Thánh Quân còn lại bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, tòa thân rung động không ngừng, thậm chí còn không để ý đến uy nghiêm của thánh nhân mà quỳ xuống mặt đất xin tha thứ.
Thánh nhân cũng sợ chết, cũng là sinh linh có máu có thịt. Mà sau khi trở thành thánh nhân thì càng sợ chết hơn. Đối mặt với lực lượng kinh khủng không thể ngăn cản, chắc chăn phải chết, bất kỳ người nào đều sẽ sụp đổ.
"Thỉnh cầu đại quân tha cho chúng ta một mạng, chúng ta nguyện ý làm trâu làm ngựa, cả đời làm nô bộc tùy tùng cho đại nhân, dùng hết khả năng giúp đỡ đại nhân."
U Đế Sơn Thánh Quân cùng Lục Bào Thánh Quân quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu cầu khẩn, trong mắt tràn đầy bàng hoàng, sợ Tịch Thiên Dạ
chém chết bọn hắn.
Chỉ có Hàn Lâm Thánh Quân còn có chút cốt khí, không có trực tiếp quỳ. xuống như thân thể cũng rung động một hồi.
"Các ngươi không xứng làm nô bộc của ta."
Tịch Thiên Dạ thả nhiên nói. Chỉ là mấy tên Thánh giả đê giai mà thôi, hắn sao lại để vào trong mắt.
Nhưng ngay khi hắn định chuẩn bị cho bọn hắn một kiếm thì lại thay đổi chủ ý.
"Cửu Long ngự thiên, cấm thiên phong địa!"
Tịch Thiên Dạ điểm ra một chỉ, một cỗ lực lương cuồn cuộn rót vào trong
Cửu Long ngư thiên trận. Sau một khắc, quang mang của Thiên Bảo Sơn sáng rõ, chín đạo thần quang bay phóng lên thẳng Vân Tiêu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất