Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 250: Pháp Không Trách Chúng

Trước Sau
Pháp không trách chúng.

Ai cũng minh bạch đạo lý này, nếu như toàn bộ thế lực trong Lan Lăng Quốc đều nhắm vào Tịch Thiên Dạ, muốn đẩy hẳn vào chỗ chết thì Trường Thương Học Viện cũng vô pháp truy cứu, họ không có khả năng truy cứu tất cả thế lực của Lan Lăng Quốc được.

Nhưng mặc dù đạo lý là thế nhưng thực tế có rất ít người dám mạo hiểm, dù sao lòng người khó dò, ai cũng không có khả năng biết ý nghĩ trong lòng người khác tự nhiên không có khả năng tin tưởng tuyệt đối người khác.

Nhưng mà, sự tình không có khả năng phát sinh được Tịch Thiên Dạ nói ra kết quả lại hoàn toàn khác.

Bởi vì không cần những thế lực này câu thông với nhau mà Tịch Thiên Dạ đã chủ động khiêu khích bọn họ, đã giúp bọn hẳn có khả năng đạt chung một nhận thức, rất có thể ý niệm của đám người gặp nhau, một khắc sau sẽ phát sinh một cục diện đáng sợ.

Quận Vương Hướng Văn Ích thần sắc ngưng trọng, hơi để tâm một chút là có thể nhìn ra Tịch Thiên Dạ đang dẫn dắt cho mọi người vây công hắn.

Nhưng vì sao hắn lại làm như thế, hắn bị điên rồi sao? Đã cuồng vọng đến không biết tình trạng của mình?

Hoặc là Tịch Thiên Dạ làm như thế là có một mục đích khác.

Ánh mắt Hướng Văn Ích lập lòe, càng suy nghĩ càng thấy sợ hãi

“Tịch Thiên Dạ, chính người muốn chết thì đừng trách chúng ta” Đế Sư gia tộc là phe đầu tiên nhịn không được mà đứng ra.

“Ngươi đã nói như vậy thì phải chịu trách nghiệm với lời nói của mình” Nam Hải Tân gia đứng ra thứ hai.

“Ngươi đã khiêu khích chúng ta như thế vậy tại sao chúng ta không cho ngươi như ý đây?” Truy Phong tông cũng đứng ra thứ ba.

“Tịch Thiên Dạ, di vật của cha người chính xác là nắm trong tay ta, nhưng ta không trả ngươi, người có thể làm gì?”

Trần tổ của thủ phủ rốt cục đứng dậy, thậm chí dứt khoát thừa nhận di vật Tịch Chấn Thiên đang trong tay hắn. Dù sao hắn thấy Tịch Thiên Dạ đã là một người chết.

Việc đã phát triển đến nước này, đã căn bản không có khả năng vấn hồi, hôm nay Tịch Thiên Dạ hắn phải hết.

Trần tổ vô cùng an tâm, căn bản không e ngại Tịch Thiên Dạ nữa, những thế lực này đã lộ ra răng nanh, căn bản không cho Tịch Thiên Dạ cơ hội nữa, nuôi hổ gây họa chính là tối kỵ.

Người thứ tư...

Người thứ năm...

Người thứ sau...



Tịch Thiên Dạ đạm mạc nhìn những thế lực liên tiếp đứng lên kia, thậm chí có rất nhiều thế lực hắn cũng không nhận ra, căn bản chưa từng chạm mặt mà lại sinh ra sát tâm với hẳn.

Toàn bộ Lô Hề Quận Thành yên tĩnh vô cùng, từng người rung động nhìn một màn như trời sắp sập xuống kia.

Đại họa! Đây mới chính là đại họa đầy trời a!

Lan Lắng Quốc bọn hắn từ khi kiến quốc đến nay sợ rằng chưa từng phát sinh ra chuyện nhiều thế lực như vậy đồng thời vây quét một cá nhân đi

Sợ rằng chỉ có tiên thiên thánh mầm mới có khả năng làm được như thế đi, làm cho hơn nửa thế lực đỉnh tiêm của cả nướng đồng thời liên hợp lại đối phó hắn.

Không khí như thủy ngân ngưng kết.

Những người quan tâm Tịch Thiên Dạ đều tuyệt vọng, ai cũng không ngờ rằng sự tình lại nháo ra đến tình trạng này.

Mà những người cừu hận Tịch Thiên Dạ thì cuồng tiếu không ngừng, khoa tay múa chân, hận không thể mang một bàn rượu ra chúc mừng.

“Tên điên, thật là điên cưỡng a!”

Đôi đũa đang căm trên tay của Cao Bàn Tử rung động, mặc dù người ở vị trí đó không phải hắn nhưng hẳn có thể cảm nhận được sự sợ hãi cùng tuyệt vọng ấy.

Luận về việc gây tai họa, từ xưa đến nay không ai có thể sánh được với Tịch Thiên Dạ.

Quận Vương Hướng Văn Ích sai người kéo Hướng Thiên Huân lùi lại ngàn trượng, ngăn cản trước mặt nàng, sợ nàng làm ra điều gì ngu xuẩn.

Mặt Tịch Thiên Dạ không biểu tình nhìn những thế lực ngày càng nhiều đứng ra vây quét hẳn, khẽ gật đầu nói: “Những người có ý nghĩ trong lòng hắn là đã dũng cảm đứng ra. Ta cũng không có nghĩ đến lại có nhiều người muốn dồn ta vào chỗ chết như vậy.”

“Tịch Thiên Dạ, nếu ngươi tự phế tu vi thì chúng ta có thể thả cho ngươi một con đường sống- Một vị tộc lão của Đế Sư Gia tộc cười lạnh nói.

“Không được, phế đi tu vi cũng không đủ, còn phải quỳ xuống dập đầu nhận tội, phục dịch sám hối mười năm mới được.”

Thiếu tông chủ của Truy Phong tông đùa giỡn nói, ánh mắt cười trên nỗi đau của kẻ khác. Tịch Thiên Dạ, thiên phú của ngươi cao hơn nữa thì sao nào, kết quả không phải là tan thành mây khói sao.

Đáng tiếc, thành tại thiên phú mà bại cũng tại thiên phú.

“Ha ha, ngươi tự phế tu vi, ta có thể thu ngươi làm nam súng, mỗi ngày ta sẽ tạo điều kiện cho ngươi ăn miếng cơm mà không căn buồn, có một tiên thiên thánh mầm làm nam sủng cũng không tệ. Hì hì..” một phụ nữ trung niên, xấu xí, của Nam Hải Tân gia mở miệng nói.



Giết chết một người tương lai làm thánh nhân không hề nghỉ ngờ là có cảm giác rất thành tựu. Lòng người chính là như thế, mình không chiếm được vậy thì dứt khoát hủy đi.

“Chu Khánh Diêm, ngươi đưa phu nhân ra khỏi nơi này” Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói

Chu Khánh Diêm rời đi, Thái Thượng Trưởng Lão của Nam Hải Tân gia cũng không có ngăn cản. Mục đích chủ yếu của Tần gia chính mà Tịch Thiên Dạ, giết chết Tịch Thiên Dạ mới là chuyện trọng yếu nhất. Hân bước ra một bước, trong nháy mắt đã trở về mặt đất, cùng những người khác bao vây Tịch Thiên Dạ.

“Trước đây có vẻ như ta đã nói qua, hôm nay tâm Tình của ta không phải rất tốt, đừng có trêu chọc ta. Cho nên, chúc mừng các vị...”

Tịch Thiên Dạ lạnh lùng nhìn qua những người đang đứng kia, đột nhiên bằng lãnh cười một tiếng.

Ầm ầm!

Một khắc sau, một cỗ khí tức đáng sợ, hung lệ đến cực hạn, bộc phát trong thủ phủ.

Lực lượng kia điên cuồng khuếch trương ra bên ngoài, trực tiếp cuốn lên mười mấy cái vòi rồng, thủ phủ khổng lồ biến thành phế tích trong khoảng khắc, khắp nơi đổ nát thê lương, vườn hoa biến thành hố sâu, từng đạo kình khí khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

“Hung đồ, ngươi dám.”.

Trần tổ giận dữ, tổ trạch mấy ngàn năm của Trần gia đã bị hủy hết. Mà những người trong thủ phủ bị tử thương thảm trọng, cũng may hắn nhanh tay, kịp thời

xuất thủ giữ lại một số thành viên trọng yếu.

Lực lượng Tôn giả, người bình thường căn bản không thể đụng vào, chạm vào là chết,

“Tiểu súc sinh, bây giờ ngươi vùng vẫy giãy chết cũng uổng công, chịu chết cho ta”

Một Tôn giả ngũ trọng là người đầu tiên xuất thủ, bay đến hướng Tịch Thiên Dạ, một thanh đao mang lạnh lẽo tản mát ra hàn mang vô tận, trong nháy mắt như xuyên qua thiên địa, đao mang ba ngàn trượng, nằm ngang giữa trời khiến tất cả mọi người trong Lô Hề Quận Thành cũng trông thấy.

“Sâu kiến.”

Tịch Thiên Dạ bước ra một bước, phóng lên tận trời, tay không tấc sắt bóp vụn đao mang ngàn trượng trên bầu trời. Đồng thời đấm ra một quyền, quyền kình phá thiên diệt địa, đánh tên Tôn giả ngũ trọng kia ra vạn trượng, kém chút là bay ra khỏi phạm vi Lô Hề Quận Thành, trên đường thổ huyết không thôi.

“Thật mạnh!”

Tất cả mọi người bên trong Lô Hề Quận Thành đều rung động nhìn một màn trên bầu trời, chưa bao nghĩ Tịch Thiên Dạ vậy mà cũng mạnh như thế.

Trước đây tất cả mọi người cho rằng tùy tùng mới là chỗ dựa lớn nhất của hẳn, không nghĩ tới bản thân hắn cũng cường đại đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau