Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 255: Lòng Người Khó Lường

Trước Sau
“Nếu không ai lên mạo hiểm, đợi lúc Tịch Thiên Dạ giết xong tất cả, phủi đít quay đi. Thủ thì đã kết, người lại không chết, đến lúc đó nuôi hổ gây họa, hậu hoạn vô cùng.”

“Hoàn toàn chính xác, không thể để vậy được. Hiện tại Tịch Thiên Dạ đã đáng sợ như thế này, tương lai há có thể tưởng tượng, chúng ta đã triệt để đắc tội hắn, chẳng lẽ chư vị cho rằng còn có thể an tâm không bị ảnh hưởng gì sao?”

“Thái Thượng trưởng lão và người thừa kế Đế Sư, gia tộc ta đều chết trong tay Tịch Thiên Dạ, thù này. khôn thể tha thứ.”

“Nhân lúc hẳn bệnh, đòi mạng hẳn. Đây là cơ hội nhờ tính mạng hơn ba mươi Tôn giả mới có, giờ phút này nếu không giết Tịch Thiên Dạ, về sau liền không còn có cơ hội.”

Trong hoa viên, tiếng hô “giết Tịch Thiên Dạ” ầm ầm vang lên.

Rất nhiều người lộ ra hung quang, đặc biệt hi vọng Tịch Thiên Dạ chết, Tịch Thiên Dạ không chết, bọn hẳn ăn không ngon ngủ không yên.

Ai có thể tham gia yến hội đều không phải người bình thường, nếu có một tia cơ hội giết Tịch Thiên Dạ, dù là liều chết mạo hiểm bọn hẳn cũng sẽ không chút nhíu mày.

Bọn hẳn đã đắc tội Tịch Thiên Dạ, không cách nào văn hồi, nếu để hắn trưởng thành, tương lai sẽ là đại họa.

Mà hiện tại Tịch Thiên Dạ đã là đèn cạn đầu, là cơ hội tốt nhất.

Trong lúc nhất thời, tất cả nhìn về phía lão nhân hoàng thất mặc áo tím cùng Võ Vương, nhìn về phía Trấn Viễn tướng quân Cảnh Lập Sơn, hiển nhiên bọn hắn cần thế lực quốc gia quyết định.

Nếu không có người đủ cường đại dẫn đầu, những người khác mạo muội đi lên, rất có thể lại là chịu chết.

Nếu nói cá nhân có sức chiến đấu mạnh nhất, tự nhiên chính là Võ Vương.

Mà nếu nói lực lượng quốc gia mạnh nhất, lạ không phải Võ Vương, mà là Trấn Viễn tướng quân Cảnh Lập Sơn.

Không chỉ là trăm vạn đại quân đang ngoài thành, tùy thời tiến vào, mà lại đoàn quân Tiêm Đao Vệ mạnh nhất của Cảnh Lập Sơn cũng đã tới quận Lô Hề.

Nghe nói, Tiêm Đao Vệ kết trận, có thể dung hợp chiến ý trăm vạn đại quân, có thể đánh một trần cùng Đại Tôn.

Cảnh Lập Sơn từng sử dụng trận pháp quân đội, đánh lui một Đại Tôn quốc địch.

“Trấn Viễn tướng quân, ngươi nhất định phải làm chủ cho Trần gia chúng ta a.”

Trong đôi mắt già nua của Trần tổ chứa nước mắt, tuổi tác hắn đã cao, chết cũng không sao, nhưng

Trần gia không thể bị diệt được.

Nếu như Trần gia bởi vậy bị diệt, hẳn làm sao đối mặt liệt tổ liệt tông Trần gia.

“Hừ, khóc cái gì, trời còn chưa sụp đâu.”

Cảnh Lập Sơn hừ lạnh một tiếng, là quân nhân, hẳn tự nhiên xem thường dạng hèn nhát như Tiần tổ.



“Cầu tướng quân giúp ta bảo vệ Tần gia”

Trần tổ phẳng phất không nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Cảnh Lập Sơn, vẫn quỳ trên đất, khóc sướt mướt.

Nếu như bọn hắn không thể giết chết Tịch Thiên Dạ, như vậy người chết chính là Trần gia a.

Cảnh Lập Sơn lười để ý đến Trần tố, nhìn về phía mấy người trong hoàng thất, trong mắt có một tia trưng cầu chỉ sắc.

Không chỉ có Cảnh Lập Sơn, ai ai cũng nhìn về phía đấy.

Tất cả đều rõ ràng, Cảnh Lập Sơn chính là thần tử, chỉ có hoàng thất đồng ý, hẳn mới có thể xuất thủ

Hoàng thúc lim dim mắt, không nói một lời.

Hoàng thất rất phức tạp, chia làm rất nhiều chỉ mạch, đấu tranh nội bộ đặc biệt kịch liệt, đôi khi một: quyết định sai lầm, có thể sẽ dẫn đến hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Hoàng thúc cùng Võ Vương cũng vẻn vẹn đại biểu một chỉ mạch hoàng thất mà thôi.

Cho nên nếu không làm gì được Tịch Thiên Dạ, bọn hẳn cũng rất lo lẳng.

Ít nhất, mạch bọn hẳn không có đắc tội Tịch Thiên Dạ triệt để, cho nên cũng không lo lắng Thiên Dạ trả thù.

Hoàng thúc vẫn không nói lời nào, mà Võ Vương cũng than nhẹ một tiếng, nhắm mắt không nói.

Tịch Thiên Dạ yêu nghiệt quỷ dị như vậy, dù hẳn đường đường là Võ Vương cũng không dám tuỳ tiện mạo hiểm. Tịch Thiên Dạ là người có thể thành thánh, hắn không thể không cân nhắc. Nếu hắn thật sự thành thánh, vậy thì thù hận này không cách nào nghịch chuyển, đến lúc đó có khi phải đền bù cho hắn cả Lan Lăng quốc mất.

Bọn hẳn không cần thiết mạo hiểm đắc tội Tịch Thiên Dạ, vạn nhất không thành công, vậy triệt để xong đời

Trần tổ thấy hoàng thúc cùng Võ Vương chậm. chạp không nói, tràn đầy tuyệt vọng, không ngừng dập đầu khẩn cầu.

Nhưng mà thành viên hoàng thất há sẽ để ý một lão tổ thủ phủ quận.

Lúc hiển hách, tân khách tấp nập, khi nghèo túng, không người để ý.

Tại thời điểm dính đến lợi ích bản thân, ai sẽ quản sống chết của thủ phú quận.

Lúc người khác nể mặt ngươi, ngươi có thể mượn đại thế ức hiếp Tịch Thiên Dạ. Người khác không nể mặt, ngươi chẳng phải là thá gì.

Trong mắt Trần tổ tràn đầy thê lương, hối hận không thôi, bây giờ mới minh bạch đạo lý này, đã trễ a.

Sắc mặt đám người Tiần gia tái nhợt, toàn thân run rấy, ánh mắt tuyệt vọng.

Nếu những đại nhân vật kia không vì thủ phủ quận ra mặt, toàn bộ thủ phủ quận ai có thể ngăn trở một kiếm của Tịch Thiên Dạ?

Những thế lực đã gây thù với Tịch Thiên Dạ, sắc. mặt mỗi người cũng khó coi vô cùng, thành viên hoàng thất không muốn đắc tội Tịch Thiên Dạ, có thể không đếm xia đến, nhưng bọn hắn không thể a Bọn hẳn đã triệt để quyết liệt cùng Tịch Thiên Dạ, rất khó có khả năng cứu vãn.



Nhưng bọn hắn căn bản cũng không có thực lực đối kháng với Tịch Thiên Dạ, chỉ hoàng thất mới có. Toàn bộ Tôn giả đỉnh phong phái ra đều chiến tử, bọn hản có thể làm gì? Chẳng lẽ là lấy mạng người đi lấp, cho đến khi mài chết Tịch Thiên Dạ sao?

Hiến nhiên, sẽ không có ai làm việc không công chịu chết như thế, aï cũng không muốn làm.

“Cha, hài nhi từng có chút mâu thuẫn cùng Tịch Thiên Dạ, có mấy lần hẳn muốn giết ta. Bây giờ hắn. hung ác điên cưồng như thế, tính cách có thủ tất báo, ngày sau tất nhiên sẽ không bỏ qua ta.”

Hướng Quảng Hi một mực thành thành thật thật ít nói ngồi cạnh Võ Vương, đột nhiên mở miệng nói.

Lúc hản nói ra lời này, chính mình cũng trở nên hoảng hốt, không hiểu sao mình lại đột nhiên không nhịn được xúc động, cố ý làm sâu thêm mâu thuẫn giữa mình cùng Tịch Thiên Dạ.

Trên thực tế, hẳn cùng Tịch Thiên Dạ chỉ là một mâu thuẫn nho nhỏ mà thôi.

Tịch Thiên Dạ cũng không có nói muốn giết hắn.

Nhưng hắn chính là hi vọng phụ vương xuất thú, đưa Tịch Thiên Dạ vào chỗ chết, không hi vọng hân Tiếp tục sống.

Có lẽ bởi vì Cố Khinh Yên, cũng có lẽ bởi vì hắn ghen ghét.

“Cái gì”

Võ Vương nghe vậy, khẽ nhíu mày, nhìn về phía con trai mình, hẳn không ngờ rắng Hướng Quảng Hi cùng Tịch Thiên Dạ có ân oán dạng này.

“Hoàng thúc công, Vương thúc, Tịch Thiên Dạ cũng có thù hẳn với ta, hắn nếu không chết, nói không chừng ngày sau sẽ xuống tay với ta.”

Thập Thất hoàng tử Hướng Nghị Tuần cũng là đột nhiên mở miệng nói.

Trên thực tế, Tịch Thiên Dạ căn bản không biết Thập Thất hoàng tử Hướng Nghị Tuần, còn chưa từng nói chuyện câu nào với Hướng Nghị Tuần, làm sao đẻ ra mâu thuẫn được?

Chỉ là Hướng Nghị Tưần ghen tị quan hệ của Tịch Thiên Dạ cùng Nguyễn Quân Trác, đồng thời cũing ghen ghét thiên phú của hân. Giờ phút này, Hướng Nghị

Tuần đặc biệt hi vọng Tịch Thiên Dạ chết đi.

Cho nên hẳn mới bịa ra một lý do mẫu thuẫn cùng Tịch Thiên Dạ, lừa gạt các trưởng bối hoàng thất, để họ xuất thủ với Tịch Thiên Dạ.

Theo hẳn nghĩ, Tịch Thiên Dạ đã nỏ mạnh hết đà, chỉ căn các trưởng bối hoàng thất vừa ra tay, Tịch Thiên Dạ hẳn phải chết không nghỉ ngờ, không thể có đường sống.

Cái gì!

Thập Thất hoàng tử vừa nói, khiến cho hoàng thúc cùng Võ Vương thay đổi sắc mặt.

Thập Thất hoàng tử Hướng Nghị Tuần chính là người bọn hẳn ủng hộ trở thành thái tử, liên lụy đến đoạt quyền lợi trong tương lai, ảnh hưởng sâu sắc.

Bọn hẳn không ngờ Tịch Thiên Dạ chẳng những có mâu thuẫn cùng Hướng Quảng Hi, mà còn khuyến mãi thêm cả Thập Thất Hoàng Tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau