Chương 259: Lực Lượng Của Hàng vạn hùng Binh
Hậu Thổ chỉ lực tràn ngập ở trên bầu trời, ngưng tụ thành đóa hoa vàng óng ánh rơi xuống giữa trời mây, phiêu phiêu đãng đãng rất lộng lẫy.
Võ Vương quỳ một chân xuống đất, tóc tai tần loạn, trong mắt có sự rung động từ trước tới nay chưa bao giờ xuất hiện.
Một quyền kia củ Tịch Thiên Dạ, mặt ngoài vô cùng đơn giản, trên thực tế lại làm cho cả thiên địa pháp tắc cũng vì đó mà im phăng phắc, vạn đạo cũng vì đó im ảng. Chư pháp lui tránh, duy ngã độc tôn.
Cái loại cảm giác rung động không diễn tả được, giống như đang áp đảo tất cả Đại Đạo chân chính, chư thiên pháp tắc cũng chỉ có thể thần phục.
Mặc dù không phải thật sự như thế, cũng chỉ là một loại cảm giác sinh ra từ thâm tâm, một loại cảm giác khó hiểu nhưng nó đang tồn tại.
Nhưng một chút cảm giác này, khí tức kinh khủng kia, lại suýt chút nữa phá đi tâm trí sắt đá của hắn.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy quyền pháp đáng sợ như vậy.
“Đế Tôn quyền”
Tịch Thiên Dạ đi ở trên hư không, một bộ quần áo trắng không nhiễm một chút khói lửa bụi trần.
Đế Tôn quyền chính là bộ quyền pháp mà hắn sáng tạo ra, Chí Cao Chí Cường, không gì không phá. Năm đó hẳn đã từng lấy quyền pháp này, chỉ một quyền một đánh cho Thủy Ma giới thành hư không, khiến cho một tên Thủy Ma đế biến thành tro bụi
Đừng nói là thể giới này, dù cho là người ở trên chín tầng trời thì ở trước Đế Tôn quyền cũng là thứ để người khác nghe thôi cũng hoảng sợ.
Đây không phải là quyền pháp, đó là Đại Đạo!
Một Đại Đạo của Tiên Đế.
Từ khi sau khi trùng sinh, Tịch Thiên Dạ rất ít thi triển thần thông bí thuật mà mình đã từng dùng, bởi vì cấp độ quá cao, tu vi của hẳn không đủ.
Dù cho hiện tại thi triển ra Đế Tôn quyền, cũng không phải là chân chính Đế Tôn quyền, mà chỉ là một tia quyền ý của Đế Tôn quyền mà thôi.
“Quyền pháp này chỉ có thể ở thiên đạo, không có ở nhân gian, đến cùng ngươi là người nào?”
Võ Vương nhìn chằm chằm Tịch Thiên Dạ, giờ này khắc này, hắn đã nhận định lại một lần nữa, Tịch Thiên Dạ chắc chắn không đơn giản, vượt xa ra phạm vi tưởng tượng của hắn.
Nếu như không có vô thượng truyền thừa, hắn căn bản không có khả năng tụ luyện ra quyền pháp này được.
Ít nhất, hẳn chưa bao giờ từng thấy Học Viện Trường Thương có loại quyền pháp này.
“Người nào? Chỉ là một người các ngươi trăm phương ngàn kế muốn giết mà thôi” Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói
Có đôi khi hẳn cũng thấy hài hước, chỉ vì hẳn thiên phú quá mức xuất chúng, trở thành uy hiếp cho lợi ích của một số người, đã có nhiều người muốn giết hắn như thế.
“Tịch Thiên Dạ, chúng ta dừng tay như thế nào? Dù sao chúng ta không có thâm thù đại hận, không cần thiết ta sống ngươi chết. Ta có khả năng cam đoan về sau tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi một chút nào.”
Trong lòng Võ Vương rất kiêng kị, hân thật không nguyện ý sẽ đối địch với Tịch Thiên Dạ.
“Ngươi không có sau này đâu” Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Võ Vương nghe vậy con ngươi co rụt lại, nâng cao thụ thương thân thể đứng lên, từng tia ánh sáng ôn hòa bao phủ cả người hẳn, cấp tốc chữa trị thương thế của hẳn
Làm hoàng thất Võ Vương, trên người hắn đương nhiên có đan dược và bảo vật chữa thương đứng đầu Lan Lang quốc, không đến mức triệt để mất đi sức. chiến đấu.
“Tịch Thiên Dạ, ngươi thật muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Ta đã nói ân oán giữa chúng ta hoàn toàn có khả năng hòa giải, biến chiến tranh thành hòa bình, ngươi cần gì phải đối địch với hoàng thất?” Võ Vương nói.
Cho dù hắn hiện tại có chiến bại, thì sao chứ? Hân chính là hoàng thất Võ Vương, nếu như Tịch Thiên Dạ giết chết hắn, vậy thì nhất định phải đối mặt đến từ sự phán quyết của Lan Lang quốc.
Đại tôn của hoàng thất bọn hẳn cả đống, Chuẩn Thánh cũng không chỉ một vị, cho dù Tịch Thiên Dạ mạnh hơn, nhưng ở trước mặt hoàng thất là cái gì cơ chứ.
“Các ngươi vây quét ta, chẳng lẽ cũng không phải là đuổi tận giết tuyệt” Tịch Thiên Dạ mỉm cười cười Thành viên của hoàng thất các ngươi thật là tự cho mình là đúng, đập các ngươi thì như thế nào chứ?”
“Tịch Thiên Dạ, ngươi cũng rất tự tin, nhưng ngươi cho rằng ngươi sẽ thắng sao?”
Võ Vương mặt không biểu tình, hẳn đã biết rằng không có khả năng thuyết phục được Tịch Thiên Dạ nữa rồi, hắn hiểu rõ trong lòng những người như Tịch Thiên Dạ đều vô cùng kiêu ngạo, nếu đã nói ra thì vĩnh viễn sẽ không rút lại.
“Cảnh tướng quân, ngươi còn chờ cái gì?”
Võ Vương lạnh như băng nói, chuyện cho tới bây giờ đã không còn đường lui, hẳn chỉ có thể buông tay đánh cược một lần
Bên trong Quận trưởng phủ, Cảnh Lập Sơn đã sớm vận sức chờ phát động.
Tay nắm thật chặt chiến kiếm ở bên hông, một đôi mắt hổ duệ sắc vô cùng. Võ Vương chiến bại. Hắn đã biết trận chiến này chỉ có thể khởi động thủ đoạn cuối cùng mới có thể có đương một tia hi vọng chuyển bại thành thắng.
Hãn là một quân nhân, cho tới bây giờ cũng sẽ không bao giờ do dự cả, Võ Vương ra lệnh một tiếng thì trong nháy mắt, hẳn đã bay lên trời xanh.
Tụ vi của hẳn không bằng Võ Vương, nhưng hẳn có trăm vạn đại quân, có đế quốc tốn hao vô số tâm huyết bồi dưỡng ra được trận binh đại trận, có quân đội luôn luôn ở bên cạnh nên hẳn không sợ bất kì ai.
Tịch Thiên Dạ hơi híp mắt, nhìn Cảnh Lập Sơn đang bay lên, ở trên người hẳn, hẳn cảm nhận được một tỉa niệm lực. Đó là niệm lực của chúng sinh.
Hiển nhiên Cảnh Lập sơn rất có thể có một bộ. trận binh, mà lại tu luyện binh đạo thần thông, lấy ý niêm của trăm vạn đại quân vào một người.
“Binh đạo chỉ trận, lên cho ta.”
Cảnh Lập Sơn đi lên trên không, hét dài một tiếng rất mãnh liệt, tiếng hét chấn cửu thiên, một khí tức cưỡng dã, bá đạo, máu tanh từ trên người hắn bùng nổ, bao trùm toàn bộ Lô Hề quận thành.
Cùng lúc đó thì bên ngoài Lô Hề quận thành, đột nhiên ầm ầm nổ vang, đất rung núi chuyển, giống như đang động đất.
“Giết!”
Một tiếng hô giết kinh thiên động địa phóng lên tận trời, rung động cả trời cao, âm thanh của trăm vạn hùng sư hội tụ vào một chỗ, giống như muốn thổi bay Lô Hề quận thành.
Cư dân nội thành sắc mặt trắng bệch, kinh hãi la lên, bọn hẳn chưa từng gặp qua thứ thanh thế như này.
Một cái trận đồ có trận văn rất phức tạp, từ ngoi thành phản chiếu lên thiên không, bao trọn cả cái bầu trời. Từng phù văn huyền dịu, từng trận tuyến rất đình đẹp, phác hoạ ra một bức mỹ luân mỹ hoán trận văn cầu
Cảnh Lập Sơn đứng ở giữa trận văn, mấy chục hơn trăm vạn điểm sáng từ bên trong trận văn cầu bay ra, đồn dập hội tụ ở trên người Cảnh Lập Sơn, những ý chí và khí lực của quân sĩ, ở trước mặt lực lượng của trận văn cầu lại quỷ dị dung hợp với nhau, toàn bộ hội tụ lại trên người của Cảnh Lập Sơn,
Khí tức của Cảnh Lập Sơn đang tăng trưởng một cách điên cuồng, theo thời gian trôi qua càng ngày cảng cường đại, càng ngày càng rung động lòng người.
Cuối cùng đã trực tiếp siêu việt cả Võ Vương, siêu việt Tôn cảnh, trong lúc mơ hồ chỉ còn lại một ít lực lượng của đại tôn.
“Tịch Thiên Dạ, sử dụng chiến trận của quân đội để đối phó với ngươi, mặc dù có chút kinh người, thế nhưng ngươi khăng khăng đối địch với hoàng thất, vậy cũng đừng trách bản tướng quân ỷ vào quân trận lực lượng ức hiếp ngươi.”
Cảnh Lập Sơn đứng ở trên chín tầng trời, ánh mắt băng hàn nhìn Tịch Thiên Dạ.
Giờ này phút này, lực lượng của hẳn cường thịnh tới cực điểm, hẳn tự tin dù cho đối mặt Võ Vương, hắn đều có thể nhẹ nhõm một bàn tay phang bẹp dí lết không nổi xuống giường.
“Quân trận lực lượng?”
Tịch Thiên Dạ cười lạnh một tiếng, nhân nhạt lắc đầu nói: “Gà đất chó sành thôi.”
“Cuồng vọng vô tri!”
Cảnh Lập Sơn không ngờ rằng hắn hội tụ lực lượng của trăm vạn đại quân, vậy mà Tịch Thiên Dạ vẫn cưỡng vọng và tự đại như cũ, không có để hẳn vào mắt.
Hắn đã từng sử dụng quân trận lực lượng, đứng ở biên cương của đế quốc đánh lui một tên đại tôn.
Lực lượng của trăm vạn hùng binh của đế quốc. làm sao bình thường được. Đại Tôn không xuất hiện căn bản không người nào có thể ngăn trở lực lượng của trăm vạn hùng binh.
Tịch Thiên Dạ cười cười, lười nhác nói thêm.
Cái gọi là quân trận lực lượng chỉ là đạo binh pháp trận trong tu tiên giới mà thôi.
Võ Vương quỳ một chân xuống đất, tóc tai tần loạn, trong mắt có sự rung động từ trước tới nay chưa bao giờ xuất hiện.
Một quyền kia củ Tịch Thiên Dạ, mặt ngoài vô cùng đơn giản, trên thực tế lại làm cho cả thiên địa pháp tắc cũng vì đó mà im phăng phắc, vạn đạo cũng vì đó im ảng. Chư pháp lui tránh, duy ngã độc tôn.
Cái loại cảm giác rung động không diễn tả được, giống như đang áp đảo tất cả Đại Đạo chân chính, chư thiên pháp tắc cũng chỉ có thể thần phục.
Mặc dù không phải thật sự như thế, cũng chỉ là một loại cảm giác sinh ra từ thâm tâm, một loại cảm giác khó hiểu nhưng nó đang tồn tại.
Nhưng một chút cảm giác này, khí tức kinh khủng kia, lại suýt chút nữa phá đi tâm trí sắt đá của hắn.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy quyền pháp đáng sợ như vậy.
“Đế Tôn quyền”
Tịch Thiên Dạ đi ở trên hư không, một bộ quần áo trắng không nhiễm một chút khói lửa bụi trần.
Đế Tôn quyền chính là bộ quyền pháp mà hắn sáng tạo ra, Chí Cao Chí Cường, không gì không phá. Năm đó hẳn đã từng lấy quyền pháp này, chỉ một quyền một đánh cho Thủy Ma giới thành hư không, khiến cho một tên Thủy Ma đế biến thành tro bụi
Đừng nói là thể giới này, dù cho là người ở trên chín tầng trời thì ở trước Đế Tôn quyền cũng là thứ để người khác nghe thôi cũng hoảng sợ.
Đây không phải là quyền pháp, đó là Đại Đạo!
Một Đại Đạo của Tiên Đế.
Từ khi sau khi trùng sinh, Tịch Thiên Dạ rất ít thi triển thần thông bí thuật mà mình đã từng dùng, bởi vì cấp độ quá cao, tu vi của hẳn không đủ.
Dù cho hiện tại thi triển ra Đế Tôn quyền, cũng không phải là chân chính Đế Tôn quyền, mà chỉ là một tia quyền ý của Đế Tôn quyền mà thôi.
“Quyền pháp này chỉ có thể ở thiên đạo, không có ở nhân gian, đến cùng ngươi là người nào?”
Võ Vương nhìn chằm chằm Tịch Thiên Dạ, giờ này khắc này, hắn đã nhận định lại một lần nữa, Tịch Thiên Dạ chắc chắn không đơn giản, vượt xa ra phạm vi tưởng tượng của hắn.
Nếu như không có vô thượng truyền thừa, hắn căn bản không có khả năng tụ luyện ra quyền pháp này được.
Ít nhất, hẳn chưa bao giờ từng thấy Học Viện Trường Thương có loại quyền pháp này.
“Người nào? Chỉ là một người các ngươi trăm phương ngàn kế muốn giết mà thôi” Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói
Có đôi khi hẳn cũng thấy hài hước, chỉ vì hẳn thiên phú quá mức xuất chúng, trở thành uy hiếp cho lợi ích của một số người, đã có nhiều người muốn giết hắn như thế.
“Tịch Thiên Dạ, chúng ta dừng tay như thế nào? Dù sao chúng ta không có thâm thù đại hận, không cần thiết ta sống ngươi chết. Ta có khả năng cam đoan về sau tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi một chút nào.”
Trong lòng Võ Vương rất kiêng kị, hân thật không nguyện ý sẽ đối địch với Tịch Thiên Dạ.
“Ngươi không có sau này đâu” Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Võ Vương nghe vậy con ngươi co rụt lại, nâng cao thụ thương thân thể đứng lên, từng tia ánh sáng ôn hòa bao phủ cả người hẳn, cấp tốc chữa trị thương thế của hẳn
Làm hoàng thất Võ Vương, trên người hắn đương nhiên có đan dược và bảo vật chữa thương đứng đầu Lan Lang quốc, không đến mức triệt để mất đi sức. chiến đấu.
“Tịch Thiên Dạ, ngươi thật muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Ta đã nói ân oán giữa chúng ta hoàn toàn có khả năng hòa giải, biến chiến tranh thành hòa bình, ngươi cần gì phải đối địch với hoàng thất?” Võ Vương nói.
Cho dù hắn hiện tại có chiến bại, thì sao chứ? Hân chính là hoàng thất Võ Vương, nếu như Tịch Thiên Dạ giết chết hắn, vậy thì nhất định phải đối mặt đến từ sự phán quyết của Lan Lang quốc.
Đại tôn của hoàng thất bọn hẳn cả đống, Chuẩn Thánh cũng không chỉ một vị, cho dù Tịch Thiên Dạ mạnh hơn, nhưng ở trước mặt hoàng thất là cái gì cơ chứ.
“Các ngươi vây quét ta, chẳng lẽ cũng không phải là đuổi tận giết tuyệt” Tịch Thiên Dạ mỉm cười cười Thành viên của hoàng thất các ngươi thật là tự cho mình là đúng, đập các ngươi thì như thế nào chứ?”
“Tịch Thiên Dạ, ngươi cũng rất tự tin, nhưng ngươi cho rằng ngươi sẽ thắng sao?”
Võ Vương mặt không biểu tình, hẳn đã biết rằng không có khả năng thuyết phục được Tịch Thiên Dạ nữa rồi, hắn hiểu rõ trong lòng những người như Tịch Thiên Dạ đều vô cùng kiêu ngạo, nếu đã nói ra thì vĩnh viễn sẽ không rút lại.
“Cảnh tướng quân, ngươi còn chờ cái gì?”
Võ Vương lạnh như băng nói, chuyện cho tới bây giờ đã không còn đường lui, hẳn chỉ có thể buông tay đánh cược một lần
Bên trong Quận trưởng phủ, Cảnh Lập Sơn đã sớm vận sức chờ phát động.
Tay nắm thật chặt chiến kiếm ở bên hông, một đôi mắt hổ duệ sắc vô cùng. Võ Vương chiến bại. Hắn đã biết trận chiến này chỉ có thể khởi động thủ đoạn cuối cùng mới có thể có đương một tia hi vọng chuyển bại thành thắng.
Hãn là một quân nhân, cho tới bây giờ cũng sẽ không bao giờ do dự cả, Võ Vương ra lệnh một tiếng thì trong nháy mắt, hẳn đã bay lên trời xanh.
Tụ vi của hẳn không bằng Võ Vương, nhưng hẳn có trăm vạn đại quân, có đế quốc tốn hao vô số tâm huyết bồi dưỡng ra được trận binh đại trận, có quân đội luôn luôn ở bên cạnh nên hẳn không sợ bất kì ai.
Tịch Thiên Dạ hơi híp mắt, nhìn Cảnh Lập Sơn đang bay lên, ở trên người hẳn, hẳn cảm nhận được một tỉa niệm lực. Đó là niệm lực của chúng sinh.
Hiển nhiên Cảnh Lập sơn rất có thể có một bộ. trận binh, mà lại tu luyện binh đạo thần thông, lấy ý niêm của trăm vạn đại quân vào một người.
“Binh đạo chỉ trận, lên cho ta.”
Cảnh Lập Sơn đi lên trên không, hét dài một tiếng rất mãnh liệt, tiếng hét chấn cửu thiên, một khí tức cưỡng dã, bá đạo, máu tanh từ trên người hắn bùng nổ, bao trùm toàn bộ Lô Hề quận thành.
Cùng lúc đó thì bên ngoài Lô Hề quận thành, đột nhiên ầm ầm nổ vang, đất rung núi chuyển, giống như đang động đất.
“Giết!”
Một tiếng hô giết kinh thiên động địa phóng lên tận trời, rung động cả trời cao, âm thanh của trăm vạn hùng sư hội tụ vào một chỗ, giống như muốn thổi bay Lô Hề quận thành.
Cư dân nội thành sắc mặt trắng bệch, kinh hãi la lên, bọn hẳn chưa từng gặp qua thứ thanh thế như này.
Một cái trận đồ có trận văn rất phức tạp, từ ngoi thành phản chiếu lên thiên không, bao trọn cả cái bầu trời. Từng phù văn huyền dịu, từng trận tuyến rất đình đẹp, phác hoạ ra một bức mỹ luân mỹ hoán trận văn cầu
Cảnh Lập Sơn đứng ở giữa trận văn, mấy chục hơn trăm vạn điểm sáng từ bên trong trận văn cầu bay ra, đồn dập hội tụ ở trên người Cảnh Lập Sơn, những ý chí và khí lực của quân sĩ, ở trước mặt lực lượng của trận văn cầu lại quỷ dị dung hợp với nhau, toàn bộ hội tụ lại trên người của Cảnh Lập Sơn,
Khí tức của Cảnh Lập Sơn đang tăng trưởng một cách điên cuồng, theo thời gian trôi qua càng ngày cảng cường đại, càng ngày càng rung động lòng người.
Cuối cùng đã trực tiếp siêu việt cả Võ Vương, siêu việt Tôn cảnh, trong lúc mơ hồ chỉ còn lại một ít lực lượng của đại tôn.
“Tịch Thiên Dạ, sử dụng chiến trận của quân đội để đối phó với ngươi, mặc dù có chút kinh người, thế nhưng ngươi khăng khăng đối địch với hoàng thất, vậy cũng đừng trách bản tướng quân ỷ vào quân trận lực lượng ức hiếp ngươi.”
Cảnh Lập Sơn đứng ở trên chín tầng trời, ánh mắt băng hàn nhìn Tịch Thiên Dạ.
Giờ này phút này, lực lượng của hẳn cường thịnh tới cực điểm, hẳn tự tin dù cho đối mặt Võ Vương, hắn đều có thể nhẹ nhõm một bàn tay phang bẹp dí lết không nổi xuống giường.
“Quân trận lực lượng?”
Tịch Thiên Dạ cười lạnh một tiếng, nhân nhạt lắc đầu nói: “Gà đất chó sành thôi.”
“Cuồng vọng vô tri!”
Cảnh Lập Sơn không ngờ rằng hắn hội tụ lực lượng của trăm vạn đại quân, vậy mà Tịch Thiên Dạ vẫn cưỡng vọng và tự đại như cũ, không có để hẳn vào mắt.
Hắn đã từng sử dụng quân trận lực lượng, đứng ở biên cương của đế quốc đánh lui một tên đại tôn.
Lực lượng của trăm vạn hùng binh của đế quốc. làm sao bình thường được. Đại Tôn không xuất hiện căn bản không người nào có thể ngăn trở lực lượng của trăm vạn hùng binh.
Tịch Thiên Dạ cười cười, lười nhác nói thêm.
Cái gọi là quân trận lực lượng chỉ là đạo binh pháp trận trong tu tiên giới mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất