Chương 262: Chúng Sinh Kính Sợ
Không chỉ có Lục Tâm Nhan, những người trẻ tuổi từng tham dự vây công chỉ trích Tịch Thiên Dạ ở Cửu Tiêu Lâu cũng nghĩ đến câu nói Tịch Thiên Dạ để lại trước khi rời đi
Lúc đó mọi người không biết nên khóc hay cười, ai cũng cho rằng Tịch Thiên Dạ bị điên rồi, quả thực chưa từng thấy ai không sợ chết đến như vậy.
Nhưng mà, vào giờ phút này, tất cả mọi người đều bị chấn động, câu nói kia không ngừng vang vọng trong đầu bọn họ.
Đó không phải là ngông cuồng, không phải tự cao tự đại, mà là một loại khí khái, một loại lòng dạ cùng thái độ coi thường thiên hạ.
“Thiếu niên như rồng, một khi thăng thiên không phải vật trong ao a”
Quận vương Hướng văn ích rung động thật sâu, hắn đột nhiên phát hiện, tầm mắt của hắn còn không bằng con gái mình.
Bên trong thủ phủ đã không có tiếng nói chuyện, tất cả mọi người đều run lẩy bẩy, ánh mắt sợ hãi, không người nào dám nhìn thẳng vào thanh niên đứng trên bầu trời kia.
Thành Lô Hề, không khí ngột ngạt đến tột cùng, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh nể nhìn lên bầu trời. Một người ép một thành, một người ép thiên hạ a.
“Từ hôm nay trở về sau, tất cả mọi người trong tông môn không được phép trêu chọc Tịch Thiên Dạ, thấy hắn như thấy tông chủ, không được thiếu lễ nghỉ. Kẻ nào vi phạm, dùng tông pháp xứ trí”
Tông chủ Nam Vũ tông Vệ Trường Phong lạnh lùng nói, biểu hiện nghiêm túc nhắc nhở tất cả mọi người trong tông.
Vốn dĩ đám người Nam Vũ tông còn rất oán hận Tịch Thiên Dạ, lúc này nghe vậy ai nấy đều sắc mặt trắng bệch, sợ hãi vô cùng.
Kỳ thật cho dù Tông chủ Vệ Trường Phong không nói gì, bọn họ cũng không dám đi trêu chọc tên sát thần khủng bố kia.
Giết tôn giả như giết gà, diệt Vũ vương, bại trăm vạn đại quân, trấn áp hơn một nửa thế lực ở quốc nội không ai dám lên tiếng.
Phong hoa tuyệt đại như thế, ai dám đi trêu trọc.
Không chỉ có Nam Vũ tông.
Kể cả năm đại danh môn vọng tộc cùng các tông môn gia tộc nhỏ khác ở thành Lô Hề, tất cả đều vang lên những lời nhắc nhở tượng tự như vậy.
Cho dù là Tịch gia, tất cả thành viên trong gia tộc ai nấy cũng không dám căm thù hay oán hận Tịch Thiên Dạ nữa, ánh mắt nhìn về Tịch Thiên Dạ tràn đầy sợ hãi cùng kính nể.
Tịch Thiên Dạ từng bước một đi trong hư không, rất nhanh đã đi tới bầu trời thủ phủ, từ trên cao nhìn xuống tất cả mọi người trong thủ phủ.
“Người nào không phục, cứ đi lên chiến một trận.”
Thanh âm lạnh bằng vang vọng trên bầu trời, lãnh lẽo như gió đông.
Bên trong thủ phủ yên tĩnh không một tiếng động, ai nấy cũng đơ mặt, không người dám nói chuyện. Nửa ngày sau, vị hoàng thúc mặc áo bảo tím mới run rẩy đứng lên, nhìn Tịch Thiên Dạ thật sâu nói:
“Tịch Thiên Dạ, lần này chính là chúng ta sai, lão hủ không nên bị mấy tên tiểu bối đầu độc. Nhất thời kích động, hy vọng ngươi có thể thông cảm, chỉ căn ngươi buông tha chúng ta, bất kỳ điều kiện gì chúng ta cũng đồng ý.”
“Bị mấy tên tiểu bối đầu độc?”
Tịch Thiên Dạ nghe vậy cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Nghĩ một đẳng nói một nẻo, tội đáng chết.”
Dứt lời! Hắn chém ra một kiếm, ánh kiếm xẹt qua hư không, trực tiếp chém lão nhân kia thành hai đoạn, máu tươi vung vẩy trên mặt đất.
Hí!
Âm thanh hút khí lạnh không ngừng vang lên, ai nấy cũng sắc mặt trắng bệch, sợ hãi vô cùng.
loàng thúc kia chính là tôn giả cảnh, lại bị Tịch Thiên Dạ giết chết dễ dàng như vậy, dường như ép chết một con kiến vậy.
Đám người ở trong thủ phủ này, có ai không phải là chúa tể vận mệnh của người khác. Nhưng vào giờ phút này, bọn họ bỗng nhiên phát hiện, trong mắt Tịch Thiên Dạ, đám người bọn họ cũng không khác gì bầy kiến hôi, mặc cho người xấu xé, mặc cho người dẫm đạp mà không cách nào phản kháng.
“Tịch Thiên Dạ, tuy răng ngươi rất mạnh, nhưng Lan Lăng quốc to lớn như thế, đừng tưởng rằng không ai trị được ngươi. Tân gia Nam Hải Chúng ta có đại tôn cùng chuẩn thánh, ngươi dám giết ta ất gặp trả thù.”
“Đúng đúng, một thời gian nữa Thái thượng trưởng lão Truy Phong tông chúng ta sẽ đến đây, nếu ngươi dám giết ta, hẳn tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi.”
“Chúng ta chính là thành viên hoàng thất, Tịch Thiên Dạ, hoàng thất có gốc gác thâm sau cỡ nào, không phải ngươi có thể tưởng tượng.”
Những thế lực ra tay với Tịch Thiên Dạ, ai nấy đều sợ hãi đến cực điểm, sợ Tịch Thiên Dạ trả thù, giết sạch bọn họ. Nhất thời, ai nấy cũng vươn cổ khoe khoang cao nhân trong nhà, khoe khoang bối cảnh của mình, hy vọng có thể kính sợ Tịch Thiên Dạ.
Đáng tiếc, bọn họ còn chưa nói xong đã bị Tịch Thiên Dạ một kiếm chém giết. Đến cuối cùng, cả sảnh đường yên tĩnh, không còn ai dám nói chuyện, mùi máu tươi rồng nặc khuếch tán trong vườn hoa.
Tất cả mọi người nhìn về Tịch Thiên Dạ như nhìn thấy ma quỷ.
Lục Tâm Nhan cũng sợ hết hồn, nàng rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là coi thường tất cả, cái gì gọi là ta là vô địch.
Nàng đột nhiên rất vui mừng, Long Nha tông không ra tay đối phó Tịch Thiên Dạ, nếu không Long Nha tông bọn cũng sẽ trở thành đám cừu con mặc cho chém giết, chỉ có sự tuyệt vọng cùng sợ hãi vô tận.
Hướng Quảng Hi cũng sợ hãi đến cực điểm, co quắp ngã trên mặt đất, đi tiểu tiện một lượt tràn ra ngoài, không dám nhìn vào ánh mắt Tịch Thiên Dạ.
Hắn hối hận không thôi, hối không thể tự tát chết mình.
Nếu như không phải hẳn xúi giục phụ vương, thì phụ vương cũng không bị chết, hoàng thất bọn họ cũng sẽ không trêu chọc tên ma quỷ này.
Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, hắn đã từng xem thường thiếu niên kia, thậm chí ngang nhiên tuyên bố treo giải thưởng truy sát, nhưng bây giờ hẳn đã trưởng thành mức có thể uy hiếp hoàng thất. Cho dù là phụ vương, từ nhỏ đến lớn hẳn vẫn xem cha mình là niềm kiêu ngạo, niềm tự hào, cuối cùng cũng bị Tịch Thiên Dạ giết chết.
Hướng Nghị Tuần trốn ở phía sau trưởng bối hoàng thất nhà mình, sợ hãi đứng cũng không vững, không ngừng run căm cập. Hắn không ngờ, chỉ bởi vì nhất thời đố kỵ, liền đẩy mình đến tình cảnh như thế.
Nếu vì vậy mà chết, hẳn rất không cam lòng, quá khó chịu a.
Nhưng mà, Hướng Quảng Hi cùng Hướng Nghị Tuần sợ hãi một hồi, lại phát hiện từ đầu tới cuối Tịch Thiên Dạ đều không có nhìn bọn họ một chút, dường như xem hai người bọn họ là tên hề vậy, trực tiếp bỏ qua.
Nếu là cấp bậc Tôn giá, Tịch Thiên Dạ còn có chút hứng thú, trực tiếp một kiếm chém chết, còn đám người Hướng Quảng Hi cùng Hướng Nghị Tuần bọn họ, căn bản không có tư lọt mắt Tịch Thiên Dạ.
Thần long trên chín tầng trời, làm sao lại có thể để ý mấy con kiến hôi khiêu khích?
Hai người bọn họ phát hiện Tịch Thiên Dạ không thèm để ý bọn hắn, đầu tiên là vui mừng không thôi, nhưng tiếp đó là cảm giác thất lạc cùng thấp kém.
Muốn nhục nhã một người không nhất định phải nói thẳng, mà là dùng ánh mắt ao cao tại thượng nhìn bọn họ, thậm chí coi bọn họ như không khí
Tịch Thiên Dạ kéo trường kiếm nhỏ máu, vẻ mặt lãnh đạm từng bước một đi đến trước mặt Trần Tổ.
“Tịch Thiên Dạ, thả Trần gia ta một con đường sống, mặc kệ ngươi đưa ra yêu cầu gì, ta đều đáp ứng ngươi, cầu xin ngươi.
Trần Tổ tầm một tiếng quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu cầu xin Tịch Thiên Dạ, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng kinh hoàng.
Trần gia ngàn năm cơ nghiệp a, tuyệt đối không thể hủy ở trong tay của hắn.
Lúc đó mọi người không biết nên khóc hay cười, ai cũng cho rằng Tịch Thiên Dạ bị điên rồi, quả thực chưa từng thấy ai không sợ chết đến như vậy.
Nhưng mà, vào giờ phút này, tất cả mọi người đều bị chấn động, câu nói kia không ngừng vang vọng trong đầu bọn họ.
Đó không phải là ngông cuồng, không phải tự cao tự đại, mà là một loại khí khái, một loại lòng dạ cùng thái độ coi thường thiên hạ.
“Thiếu niên như rồng, một khi thăng thiên không phải vật trong ao a”
Quận vương Hướng văn ích rung động thật sâu, hắn đột nhiên phát hiện, tầm mắt của hắn còn không bằng con gái mình.
Bên trong thủ phủ đã không có tiếng nói chuyện, tất cả mọi người đều run lẩy bẩy, ánh mắt sợ hãi, không người nào dám nhìn thẳng vào thanh niên đứng trên bầu trời kia.
Thành Lô Hề, không khí ngột ngạt đến tột cùng, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh nể nhìn lên bầu trời. Một người ép một thành, một người ép thiên hạ a.
“Từ hôm nay trở về sau, tất cả mọi người trong tông môn không được phép trêu chọc Tịch Thiên Dạ, thấy hắn như thấy tông chủ, không được thiếu lễ nghỉ. Kẻ nào vi phạm, dùng tông pháp xứ trí”
Tông chủ Nam Vũ tông Vệ Trường Phong lạnh lùng nói, biểu hiện nghiêm túc nhắc nhở tất cả mọi người trong tông.
Vốn dĩ đám người Nam Vũ tông còn rất oán hận Tịch Thiên Dạ, lúc này nghe vậy ai nấy đều sắc mặt trắng bệch, sợ hãi vô cùng.
Kỳ thật cho dù Tông chủ Vệ Trường Phong không nói gì, bọn họ cũng không dám đi trêu chọc tên sát thần khủng bố kia.
Giết tôn giả như giết gà, diệt Vũ vương, bại trăm vạn đại quân, trấn áp hơn một nửa thế lực ở quốc nội không ai dám lên tiếng.
Phong hoa tuyệt đại như thế, ai dám đi trêu trọc.
Không chỉ có Nam Vũ tông.
Kể cả năm đại danh môn vọng tộc cùng các tông môn gia tộc nhỏ khác ở thành Lô Hề, tất cả đều vang lên những lời nhắc nhở tượng tự như vậy.
Cho dù là Tịch gia, tất cả thành viên trong gia tộc ai nấy cũng không dám căm thù hay oán hận Tịch Thiên Dạ nữa, ánh mắt nhìn về Tịch Thiên Dạ tràn đầy sợ hãi cùng kính nể.
Tịch Thiên Dạ từng bước một đi trong hư không, rất nhanh đã đi tới bầu trời thủ phủ, từ trên cao nhìn xuống tất cả mọi người trong thủ phủ.
“Người nào không phục, cứ đi lên chiến một trận.”
Thanh âm lạnh bằng vang vọng trên bầu trời, lãnh lẽo như gió đông.
Bên trong thủ phủ yên tĩnh không một tiếng động, ai nấy cũng đơ mặt, không người dám nói chuyện. Nửa ngày sau, vị hoàng thúc mặc áo bảo tím mới run rẩy đứng lên, nhìn Tịch Thiên Dạ thật sâu nói:
“Tịch Thiên Dạ, lần này chính là chúng ta sai, lão hủ không nên bị mấy tên tiểu bối đầu độc. Nhất thời kích động, hy vọng ngươi có thể thông cảm, chỉ căn ngươi buông tha chúng ta, bất kỳ điều kiện gì chúng ta cũng đồng ý.”
“Bị mấy tên tiểu bối đầu độc?”
Tịch Thiên Dạ nghe vậy cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Nghĩ một đẳng nói một nẻo, tội đáng chết.”
Dứt lời! Hắn chém ra một kiếm, ánh kiếm xẹt qua hư không, trực tiếp chém lão nhân kia thành hai đoạn, máu tươi vung vẩy trên mặt đất.
Hí!
Âm thanh hút khí lạnh không ngừng vang lên, ai nấy cũng sắc mặt trắng bệch, sợ hãi vô cùng.
loàng thúc kia chính là tôn giả cảnh, lại bị Tịch Thiên Dạ giết chết dễ dàng như vậy, dường như ép chết một con kiến vậy.
Đám người ở trong thủ phủ này, có ai không phải là chúa tể vận mệnh của người khác. Nhưng vào giờ phút này, bọn họ bỗng nhiên phát hiện, trong mắt Tịch Thiên Dạ, đám người bọn họ cũng không khác gì bầy kiến hôi, mặc cho người xấu xé, mặc cho người dẫm đạp mà không cách nào phản kháng.
“Tịch Thiên Dạ, tuy răng ngươi rất mạnh, nhưng Lan Lăng quốc to lớn như thế, đừng tưởng rằng không ai trị được ngươi. Tân gia Nam Hải Chúng ta có đại tôn cùng chuẩn thánh, ngươi dám giết ta ất gặp trả thù.”
“Đúng đúng, một thời gian nữa Thái thượng trưởng lão Truy Phong tông chúng ta sẽ đến đây, nếu ngươi dám giết ta, hẳn tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi.”
“Chúng ta chính là thành viên hoàng thất, Tịch Thiên Dạ, hoàng thất có gốc gác thâm sau cỡ nào, không phải ngươi có thể tưởng tượng.”
Những thế lực ra tay với Tịch Thiên Dạ, ai nấy đều sợ hãi đến cực điểm, sợ Tịch Thiên Dạ trả thù, giết sạch bọn họ. Nhất thời, ai nấy cũng vươn cổ khoe khoang cao nhân trong nhà, khoe khoang bối cảnh của mình, hy vọng có thể kính sợ Tịch Thiên Dạ.
Đáng tiếc, bọn họ còn chưa nói xong đã bị Tịch Thiên Dạ một kiếm chém giết. Đến cuối cùng, cả sảnh đường yên tĩnh, không còn ai dám nói chuyện, mùi máu tươi rồng nặc khuếch tán trong vườn hoa.
Tất cả mọi người nhìn về Tịch Thiên Dạ như nhìn thấy ma quỷ.
Lục Tâm Nhan cũng sợ hết hồn, nàng rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là coi thường tất cả, cái gì gọi là ta là vô địch.
Nàng đột nhiên rất vui mừng, Long Nha tông không ra tay đối phó Tịch Thiên Dạ, nếu không Long Nha tông bọn cũng sẽ trở thành đám cừu con mặc cho chém giết, chỉ có sự tuyệt vọng cùng sợ hãi vô tận.
Hướng Quảng Hi cũng sợ hãi đến cực điểm, co quắp ngã trên mặt đất, đi tiểu tiện một lượt tràn ra ngoài, không dám nhìn vào ánh mắt Tịch Thiên Dạ.
Hắn hối hận không thôi, hối không thể tự tát chết mình.
Nếu như không phải hẳn xúi giục phụ vương, thì phụ vương cũng không bị chết, hoàng thất bọn họ cũng sẽ không trêu chọc tên ma quỷ này.
Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, hắn đã từng xem thường thiếu niên kia, thậm chí ngang nhiên tuyên bố treo giải thưởng truy sát, nhưng bây giờ hẳn đã trưởng thành mức có thể uy hiếp hoàng thất. Cho dù là phụ vương, từ nhỏ đến lớn hẳn vẫn xem cha mình là niềm kiêu ngạo, niềm tự hào, cuối cùng cũng bị Tịch Thiên Dạ giết chết.
Hướng Nghị Tuần trốn ở phía sau trưởng bối hoàng thất nhà mình, sợ hãi đứng cũng không vững, không ngừng run căm cập. Hắn không ngờ, chỉ bởi vì nhất thời đố kỵ, liền đẩy mình đến tình cảnh như thế.
Nếu vì vậy mà chết, hẳn rất không cam lòng, quá khó chịu a.
Nhưng mà, Hướng Quảng Hi cùng Hướng Nghị Tuần sợ hãi một hồi, lại phát hiện từ đầu tới cuối Tịch Thiên Dạ đều không có nhìn bọn họ một chút, dường như xem hai người bọn họ là tên hề vậy, trực tiếp bỏ qua.
Nếu là cấp bậc Tôn giá, Tịch Thiên Dạ còn có chút hứng thú, trực tiếp một kiếm chém chết, còn đám người Hướng Quảng Hi cùng Hướng Nghị Tuần bọn họ, căn bản không có tư lọt mắt Tịch Thiên Dạ.
Thần long trên chín tầng trời, làm sao lại có thể để ý mấy con kiến hôi khiêu khích?
Hai người bọn họ phát hiện Tịch Thiên Dạ không thèm để ý bọn hắn, đầu tiên là vui mừng không thôi, nhưng tiếp đó là cảm giác thất lạc cùng thấp kém.
Muốn nhục nhã một người không nhất định phải nói thẳng, mà là dùng ánh mắt ao cao tại thượng nhìn bọn họ, thậm chí coi bọn họ như không khí
Tịch Thiên Dạ kéo trường kiếm nhỏ máu, vẻ mặt lãnh đạm từng bước một đi đến trước mặt Trần Tổ.
“Tịch Thiên Dạ, thả Trần gia ta một con đường sống, mặc kệ ngươi đưa ra yêu cầu gì, ta đều đáp ứng ngươi, cầu xin ngươi.
Trần Tổ tầm một tiếng quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu cầu xin Tịch Thiên Dạ, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng kinh hoàng.
Trần gia ngàn năm cơ nghiệp a, tuyệt đối không thể hủy ở trong tay của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất