Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 299: Không Kiêng Kỵ Điều Gì

Trước Sau
"A...! Tịch Thiên Dạ... Ngươi muốn chết! Ngươi biết ta là ai không?”

Thanh niên mặc áo đen ôm cánh tay đứt rời, sắc mặt vặn vẹo vì thống khổ, oán hận nhìn Tịch Thiên Dạ.

"Ngươi là ai?" Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, thản nhiên nói.

"Ta chính là Lã Uy Phàm, là cửu hoàng tử của thánh quốc Thiên Dương, ngươi dám đả thương ta, quả thực muốn chết” Lã Uy Phàm nghiến răng nghiến lợi, hắn dám ngang ngược ở Uyển Thù lâu, chính là ý vào thân phận cao quý, nhận định Tịch Thiên Dạ không dám làm gì hẳn. Nhưng không ngờ, Tịch Thiên Dạ đi ra, hỏi cũng không hỏi liền trực tiếp động thủ.

Đám người xung quanh nhìn nhau, bọn họ biết thánh nhân của thánh quốc Thiên Dương từng muốn bóp chết Tịch Thiên Dạ, mâu thuẫn hai bên đã như nước với lửa.

Một mình cửu hoàng tử ngươi lại dám chạy đến Uyển Thù lâu gây sự, không phải là tìm chết sao. Dù cho thân phận ngươi cao quý, địa vị cao thượng, bối cảnh mạnh mẽ. Nhưng Tịch Thiên Dạ sẽ không quan tâm những thứ này.

“Há, hoàng tử thánh quốc Thiên Dương."

Tịch Thiên Dạ nghe vậy khẽ gật đầu, thản nhiên nói: "Xem ra ngươi không phải đến trắng trợn cướp đoạt tiểu cô nương, mà mục đích chính là ta”

"Đó là đương nhiên, ngươi cũng không phải tên ngốc. Một phàm phu tục nữ, há có thể lọt mặt bổn hoàng, chỉ cần ta ngoắc tay, con gái vương công quý tộc, thiên kiêu chỉ nữ của tông môn gia tộc đều sẽ đồng ý bò lên giường mặc ta đùa bốn.

Lã Uy Phàm lạnh lùng nói, ánh mắt ngạo nghễ. Hân gây sự ở Uyển Thủ lâu, chỉ vì bức Tịch Thiên Dạ đi ra mà thôi.

“Lá gan người rất lớn." Tịch Thiên Dạ cười nhạt

Người thánh quốc Thiên Dương muốn giết hắn, bây giờ người này dám ngang nhiên tới Uyển Thù lâu, quả nhiên đủ cuồng.

Thật sự cho rằng, ta không dám ra tay giết người thánh quốc Thiên Dương sao?

Tịch Thiên Dạ lắc đầu một cái, đám người thánh quốc này, thực sự là cao cao tại thượng quen rồi.

"Tịch Thiên Dạ, ta tới đây chính là phụng thánh lệnh của gia tổ, đến đây cùng ngươi bàn chuyện hợp tác."

Lã Uy Phàm một tay ôm vai máu, lạnh lùng nói.

Hắn nỗ lực sự dụng lực lượng đại tôn để chỗ tay cụt mọc ra lăn nữa, nhưng mà hắn đột nhiên phát hiện một luồng sức mạnh như ruồi bâu lấy mật bao trùm nơi đó, lực lượng hắn chảy đến vị trí kia sẽ bị trung hòa.

Rất hiển nhiên, nếu không diệt trừ cổ sức mạnh cỗ quỷ dị, chỗ tay cụt sẽ không thể mọc ra lần nữa.

"Hợp tác? Không có hứng thú“Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nói.



"Ngươi dám từ chối!" Lã Uy Phàm hơi biến sắc, hắn không ngờ Tịch Thiên Dạ dám từ chối yêu cầu thánh quốc Thiên Dương.

Gia tổ phát thánh lệnh, chưa từng có kẻ nào dám chống cự.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi nên hiểu rõ, ta biết quyển sách cổ ở trong tay ngươi, nhưng bẵng năng lực của ngươi, căn bản không thể một mình chiến lấy, bằng không chỉ có một con đường chết, hợp tác cùng thánh quốc Thiên Dương chúng ta chính là đường sống duy nhất của ngươi.”

Rất nhiều người ý thức được, mấy ngày trước thánh quốc Thiên Dương đột nhiên ra tay với Tịch Thiên Dạ, rất có khả năng là vì quyển sách cổ kia

Người chung quanh nghe cũng ngạc nhiên nghi ngờ, sách cổ là thứ gì, ngay cả thánh quốc Thiên Dương cũng mơ ước, liền thánh nhân hoàng tộc cũng tự mình phát thánh lệnh.

Vậy rốt cuộc là bảo vật gì?

Cũng chỉ có bảo vật có liên quan đến di tích Thiên Lan mới khiến thánh quốc Thiên Dương mơ ước.

Năm đó, cũng vì Tịch Chấn Thiên đạt được cơ duyên lớn từ di tích Thiên Lan, cho nên Tịch gia mới quật khởi nhanh chóng.

Thậm chí Tịch Thiên Dạ kinh tài tuyệt diễm, quét ngang thiên hạ, cũng có thể là nhờ di vật Tịch Chấn Thiên để lại.

Trên đời không thiếu người thông minh, rất nhanh có người đoán được, vấn đề nằm ở trên người Tịch Thiên Dạ.

Chẳng phải quận thú phủ bị diệt môn cũng vì di vật Tịch Chấn Thiên lưu lại.

Mà Lan Lăng quốc cũng vì nguyên nhân này mà sáu vị chuẩn thánh bị giết Thánh quốc Thiên Dương cũng vì vậy mà ra tay.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nhìn về Tịch Thiên Dạ như nhìn thấy một bảo tàng di động.

"Tịch Thiên Dạ, nếu như ngươi thông minh thì nên biết, hiện tại có rất nhiều người trong di tích Thiên Lan nhìn chằm chằm ngươi, hợp tác với thánh quốc Thiên Dương chúng ta là lối thoát duy nhất” Lã Uy Phàm lạnh lùng nói.

"Lối thoát? Bản Nhân không cần thánh quốc Thiên Dương các ngươi cho ta lối thoát. Chuyện hợp. tác tạm thời thả xuống, bây giờ chúng ta nói một chuyện khác”

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nói.

"Chuyện gì?"

Lã Uy Phàm nghe vậy có chút sững sờ, trừ chuyện hợp tác ra, Tịch Thiên Dạ cùng hắn có chuyện gì để đàm luận.



"Đả thương khách hàng Uyển Thù lâu, phạt chặt một tay. Muốn thương tổn người nhà của ta, tội đáng chết."

Âm thanh Tịch Thiên Dạ vang vọng toàn bộ thành Lô Hề, dường như âm thanh của thiên địa, thật lâu không tiêu tan.

Hầu như vừa dứt lời, Tịch Thiên Dạ cũng đã biến mất ở tại chỗ.

Hắn một lần nữa xuất hiện đã đi tới bên người Lã Uy Phàm, một tay chộp vào cổ áo hắn, nâng cả người hắn lên.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi muốn làm gì” trong mắt Lã Uy Phàm tràn đầy kinh ngạc.

Tội đáng chết? người này có ý gì a!

Nhưng mà, không chờ Lã Uy Phàm phản ứng lại, từ trong tay Tịch Thiên Dạ tuôn ra từng tia chúng sinh nghiệp hỏa, trong nháy mắt bao trùm Lã Uy Phàm.

"A... A... Tịch Thiên Dạ... Ngươi... dám..."

Lã Uy Phàm kêu thảm thiết không ngừng, cả khuôn mặt vặn vẹo, bên trong chúng sinh nghiệp hỏa có chúng sinh oán niệm, có thể thiêu đốt linh hồn, một khi bị nó quấn lấy không chỉ không tránh thoát được, hơn nữa sẽ rất thống khổ.

Rất nhanh, Lã Uy Phàm bị thiêu chết, hẳn chỉ vẻn vẹn là một đại tôn giả, không phải chuẩn thánh, tự nhiên không chống đỡ được bao lâu. Thời gian một cái hô hấp đã triệt để hóa thành xác khô.

Lã Uy Phàm chết rồi cũng không ngờ Uyển Thù lâu chính là mồ chôn của hắn.

Hắn mang thánh lệnh của gia tổ đến đây bàn chuyện hợp tác, vốn là diễu võ dương oai, hung hăng càn quấy, uy hiếp Tịch Thiên Dạ giao ra quyển sách cổ, kết quả chuyện hợp tác còn không có bàn xông, trước. tiên đoạn một tay, đến cuối cùng cái mạng nhỏ cũng không còn, quả thật bị thảm vô cùng.

Sự việc xảy ra quá nhanh, mọi người chung quanh còn chưa kịp phản ứng thì đã kết thúc.

Hoàng tử thánh quốc Thiên Dương cũng dám giết, Tịch Thiên Dạ người này, đúng là điền cuồng không kiêng kỵ gì a.

'Thử hỏi trên thế gian này còn có thứ gì có thể làm cho hẳn e ngại cùng kiêng kỵ?

Ầm!

Ở một khu cổ thành man hoang, một luồng khí tức phóng lên trời, chấn động đến mức toàn bộ thành Lô Hề đều run rẩy.

"Họ Tịch tiểu so sinh, ngươi thật là to gan”

Thanh âm kia mênh mông cuồn cuộn, dường như thiên uy, khiến người ta không tự chủ sinh ra kính sợ, hận không thể quỳ xuống đất bái lạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau