Chương 320: Ta Chính Là Cung Chủ Thiên Bảo Cung
Tịch Thiên Dạ khoanh chân ngồi dưới đất, từng đoàn từng đoàn ánh sáng thần thánh không ngừng trào ra từ cơ thể hẳn, soi sáng cả thiên địa, thậm chí khiến cho những ngôi sao trên bầu trời ban đêm cũng phải phai mờ, chỉ riêng hẳn tỏa sáng trong vô tận tinh hải.
Lưỡng ánh sáng thần thánh chiếu rọi muôn nơi, quét sạch thiên địa, giống như cơn giông bão ập đến, càn quét mọi thứ trên đường, hơn mười Thánh Nhân xông lên đầu tiên trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, văng ngược lại hơn nghìn dặm, đám Thánh Nhân khác cũng vội vàng dừng lại, sợ sệt nhìn vào đoàn ánh sánh kinh
khủng trên tầng thượng Uyển Thù lâu kia.
Tịch Thiên Dạ từ từ mở mắt, một đôi mắt màu vàng óng thần thánh, mờ mịt, bao la, giống như cất giấu ngàn vạn thế giới, nhìn thấu thiên địa, xuyên thủng hư không.
“Ngươi là ai?”
Bách Thánh nhìn chằm chằm vào Tịch Thiên Dạ, ánh mắt kia bễ nghễ, lạnh lùng, vô tình, trang nghiêm.... Đó đâu có không giống như là ánh mắt của nhân loại, nếu dùng từ chính xác thì đấy phải là ánh nhìn của thần linh.
“Ngươi có phải Tịch Thiên Dạ hay không?”
Thanh âm của Dung Lam Thánh Nhân run nhè nhẹ, ánh mắt nhìn Tịch Thiên Dạ kiêng kị tới cực điểm, Tịch Thiên Dạ không có khả năng cường đại như thế, cỗ khí thế duy ngã độc tôn kinh khủng ấy khiến hắn sợ hãi vô cùng.
Một hậu bối trẻ tuổi, cũng không phải Thánh Nhân, sao có thể có khí tức khủng bố như thế.
“Ta chính là Cung chủ Thiên Bảo Cung”
Tịch Thiên Dạ nhìn qua chúng sinh, hết sức đạm mạc, uy nghiêm vô cùng, ở trên cao nhìn xuống chúng sinh, như đế vương trên chín tầng trời, bễ nghễ coi thường hết thảy.
Oanh!
Ánh sáng thần thánh nổ tung, hư không run rẩy.
Thân ảnh của Tịch Thiên Dạ đột nhiên biến mất, ngay sau đó xuất hiện trước Dung Lam Thánh Nhân một bàn tay được bao phủ trong ánh sáng thần tháng, lấp lóe trang nghiêm nắm lấy cổ của Dung Lam Thánh Nhân, nhắc hắn lên như nắm một con gà.
Dung Lam Thánh Nhân thân là Thánh Nhân, giờ khắc này lại yếu ớt vô cùng, không có chút khả năng phản kháng nào, không thể chống cự, không thể trốn tránh, không thế tự sát, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tịch Thiên Dạ nắm lấy, thân bất do kỷ, quyết định sinh tử hoàn toàn ở trong tay Tịch Thiên Dạ.
“Nói lời không giữ lời, hèn hạ bỉ ổi. Chết!”
Tịch Thiên Dạ nắm lấy Dung Lam Thánh Nhân, ánh sáng thần thánh che khuất cả bầu trời, phảng phất toàn bộ thế giới lực đều hội tụ trên người hắn.
Một luồng sức mạnh kinh thiên động địa bốc phát ra từ tay hẳn, điên cưỡng hướng tới Dung Lam Thánh Nhân.
“Không! Tha mạng...”
Dung Lam Thánh Nhân hoảng sợ cực điểm, trong mắt tràn đầy sợ hãi vô cùng hốt hoảng, sắc mặt trắng bệch như bị táo bón, không ngừng run run rẩy rẩy.
Giống như một người bị người khác trói dưới máy nghiền, nhìn cán máy chậm rãi ung dung tiến về phía mình, một chút nữa thôi sẽ giúp mình thành một cái bánh thịt.
Bóng ma tử vong kinh dị và sự sợ hãi bất lực tràn ngập trong lòng Dung Lam Thánh Nhân, từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ thề có chúa là hẳn chưa từng sợ hãi như vậy.
Thế nhưng Tịch Thiên Dạ lạnh nhạt vô cùng, hẳn không thích nói chuyện, không có nghĩa là hắn dễ bị bất nạt, ai cũng có giẫm lên, diễu võ giương oai.
Oanh!
Ánh sáng vô tận triệt để bao phủ Dung Lam Thánh Nhân, thân thể của Dung Lam Thánh Nhân cứng đờ, ánh mắt u ám, sinh cơ trong cơ thể bị chặt đứt trong nháy mắt, một Thánh Nhân trực tiếp chết đi, linh hồn vĩnh viễn tiêu tán.
Dung Lam Thánh Nhân không hề phản kháng một chút nào, chỉ có sợ hãi cùng bất lực.
Tất cả mọi người nhìn về Tịch Thiên Dạ, nhìn về thiếu niên nằm Thánh Nhân trong tay như một con chó, vẻ mặt mỗi người đờ đẫn, không thể tin được.
Cố Vân cùng Cố Khinh Yên sững sờ nhìn Tịch Thiên Dạ, trợn thật lớn đôi mắt đẹp, có chút thất thần, có chút hoảng hốt.
Kia là Tịch Thiên Dạ?
Thân ảnh được ánh sáng thần thánh lượn lờ, như là quân vương chín tầng mây, thật sự là Tịch Thiên Dạ?
“Ta chính là Cung chủ Thiên Bảo Cung!”
Lời nói này của Tịch Thiên Dạ vẫn vang vọng giữa thiên địa, nhưng không ai thèm phản ứng, đẩy chỉ là chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh với họ bây giờ.
Tịch Thiên Dạ tiện tay thả xuống thi thể Dung Lam Thánh Nhân, thánh thi rớt trên mặt đường trong thành, tạo thành một cái hố to, tro bụi đãy trời.
“Các ngươi đều cảm thấy ta dễ bắt nạt, ai ai cũng có thể giảm lên. Đáng tiếc... Đừng trách bản đế không nói cho các ngươi biết, những người từng có suy nghĩ này đều chết rồi, mặc kệ hắn là người hay là ma, là tiên là phật hay là quỷ...”
“Tịch Thiên Dạ lạnh lẽo nhìn qua đám người, trên trăm Thánh Nhân đều không nhịn được rùng mình một cái, phẳng phất bị Thiên Đế trên chín tầng trời nhìn xuống, một cỗ hàn ý từ sâu tận xương tủy, từ lòng bàn chân điên cưỡng xông lên đầu. Trong nhất thời, không ai dám bước lên một bước.
Một người chấn trụ trăm Thánh, khiếp sợ cả trời xanh.
“ Tịch Thiên Dạ chính là Cung chủ Thiên Bảo Cung?”
Một âm thanh ngưng trọng vang lên, thần tình Huyết Long Thác Thánh Nhân ngưng trọng, ngoài ý muốn nhìn về phía Tịch Thiên Dạ.
Sức mạnh của Tịch Thiên Giả đã vượt ra khỏi tầm hiểu biết của mọi người, tuyệt đối không thể chỉ là Tôn giả trẻ tuổi, chí ít cũng là cấp độ Thánh Nhân.
Dưới tình huống bình thường, Tịch Thiên Dạ làm sao có thể mạnh như thế?
Nghĩ đến Thiên Bảo Cung chủ thần bí kia, lại nhìn Tịch Thiên Dạ trước mắt, Huyết Long Thác Thánh Nhân cũng thấy lạnh toát cả người.
Ánh mắt mọi người rung động nhìn Tịch Thiên Dạ, tất cả đều là nghi hoặc, là không thể tin nổi.
“Không sai, ta chính là Cung chủ Thiên Bảo Cung.”
Tịch Thiên Dạ chấp tay, bễ nghễ chúng sinh, hoàn toàn không có bất kỳ che dấu nào.
Nghe thấy Tịch Thiên Dạ xác nhận, nội tâm mọi người đều run rẩy một hồi.
Tình huống gì đây!
Lục Tâm Nhan, Mạnh Vũ Huyên và Trần Bân Nhiên ngơ ngác nhìn Tịch Thiên Dạ.
Hướng Thiên Huân và quận vương Hướng Văn Ích giống như bị trúng Định Thân Thuật, vẻ mặt ngốc trệ.
Những trưởng lão của học viện Trường Thương càng như nhìn thấy quý, ánh mắt kia rõ ràng như đứa rẻ con bình thường khi nhìn thấy ma quỷ vậy.
Tất cả đều là người từng trải qua hắc ám loạn động ở thành Trường Thương, trong đầu không tự chủ được hiện ra thân ảnh thần thánh đứng ở trên trời đó, không rõ từ đâu mà đến, lật tay trấn áp Thánh Nhân, cứu văn thành Trường Thương, bình loạn hắc ám náo động, cuối cùng đột nhiên biến mất, như thần long thấy đầu không thấy đuôi, không ai có duyên chiêm ngưỡng dung nhan một lần.
Vào thời khắc đó, tất cả sinh linh trong thành Trường Thương đều in dấu thân ảnh trong lòng, phẳng phất như còn đáng tôn quý hơn thiên địa.
“Làm sao có thể, sẽ không xuất hiện ảo giác đi”
Vu Ứng Hải trở nên hãi hùng, phẳng phất như đang trải qua giấc mộng kinh hoàng, phải đánh người bên cạnh một cái để xem có mơ ngủ thật không.
Cảnh tượng lúc lão dẫn Tịch Thiên Dạ xông vào Thánh Sơn hiển hiện rõ mồn một trước mắt, nhưng mà bất luận thế nào, lão cũng không thấy chút tương đồng nào giữa thiếu niên kiên nghị đạm mạc đó với thân ảnh quân vương trên bầu trời kia
Trong đầu Cố Vân cùng Cố Khinh Yên cũng hiện ra rất nhiều cảnh tượng.
Vị thánh hiền lòng mang thương xót, tụng kinh truyền đạo, phổ độ trăm vạn chúng sinh kia.
Vị kia tư thái vô địch, lật tay trấn áp Thánh Nhân, cứu rỗi thành Trường Thương kia.
Người đó là Tịch Thiên Dạ thật sao?
Nhưng mà, mặc kệ có tin tưởng hay không. Giờ phút này, thân ảnh đang đứng ở trên bầu trời, phẳng phất quân chủ quan sát chúng sinh kia chính là Tịch Thiên Da.
ảnh quân vương trên bầu trời kia
Trong đầu Cố Vân cùng Cố Khinh Yên cũng hiện ra rất nhiều cảnh tượng.
Vị thánh hiền lòng mang thương xót, tụng kinh truyền đạo, phổ độ trăm vạn chúng sinh kia.
Vị kia tư thái vô địch, lật tay trấn áp Thánh Nhân, cứu rỗi thành Trường Thương kia.
Người đó là Tịch Thiên Dạ thật sao?
Nhưng mà, mặc kệ có tin tưởng hay không. Giờ phút này, thân ảnh đang đứng ở trên bầu trời, phẳng phất quân chủ quan sát chúng sinh kia chính là Tịch Thiên Da.
Lưỡng ánh sáng thần thánh chiếu rọi muôn nơi, quét sạch thiên địa, giống như cơn giông bão ập đến, càn quét mọi thứ trên đường, hơn mười Thánh Nhân xông lên đầu tiên trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, văng ngược lại hơn nghìn dặm, đám Thánh Nhân khác cũng vội vàng dừng lại, sợ sệt nhìn vào đoàn ánh sánh kinh
khủng trên tầng thượng Uyển Thù lâu kia.
Tịch Thiên Dạ từ từ mở mắt, một đôi mắt màu vàng óng thần thánh, mờ mịt, bao la, giống như cất giấu ngàn vạn thế giới, nhìn thấu thiên địa, xuyên thủng hư không.
“Ngươi là ai?”
Bách Thánh nhìn chằm chằm vào Tịch Thiên Dạ, ánh mắt kia bễ nghễ, lạnh lùng, vô tình, trang nghiêm.... Đó đâu có không giống như là ánh mắt của nhân loại, nếu dùng từ chính xác thì đấy phải là ánh nhìn của thần linh.
“Ngươi có phải Tịch Thiên Dạ hay không?”
Thanh âm của Dung Lam Thánh Nhân run nhè nhẹ, ánh mắt nhìn Tịch Thiên Dạ kiêng kị tới cực điểm, Tịch Thiên Dạ không có khả năng cường đại như thế, cỗ khí thế duy ngã độc tôn kinh khủng ấy khiến hắn sợ hãi vô cùng.
Một hậu bối trẻ tuổi, cũng không phải Thánh Nhân, sao có thể có khí tức khủng bố như thế.
“Ta chính là Cung chủ Thiên Bảo Cung”
Tịch Thiên Dạ nhìn qua chúng sinh, hết sức đạm mạc, uy nghiêm vô cùng, ở trên cao nhìn xuống chúng sinh, như đế vương trên chín tầng trời, bễ nghễ coi thường hết thảy.
Oanh!
Ánh sáng thần thánh nổ tung, hư không run rẩy.
Thân ảnh của Tịch Thiên Dạ đột nhiên biến mất, ngay sau đó xuất hiện trước Dung Lam Thánh Nhân một bàn tay được bao phủ trong ánh sáng thần tháng, lấp lóe trang nghiêm nắm lấy cổ của Dung Lam Thánh Nhân, nhắc hắn lên như nắm một con gà.
Dung Lam Thánh Nhân thân là Thánh Nhân, giờ khắc này lại yếu ớt vô cùng, không có chút khả năng phản kháng nào, không thể chống cự, không thể trốn tránh, không thế tự sát, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tịch Thiên Dạ nắm lấy, thân bất do kỷ, quyết định sinh tử hoàn toàn ở trong tay Tịch Thiên Dạ.
“Nói lời không giữ lời, hèn hạ bỉ ổi. Chết!”
Tịch Thiên Dạ nắm lấy Dung Lam Thánh Nhân, ánh sáng thần thánh che khuất cả bầu trời, phảng phất toàn bộ thế giới lực đều hội tụ trên người hắn.
Một luồng sức mạnh kinh thiên động địa bốc phát ra từ tay hẳn, điên cưỡng hướng tới Dung Lam Thánh Nhân.
“Không! Tha mạng...”
Dung Lam Thánh Nhân hoảng sợ cực điểm, trong mắt tràn đầy sợ hãi vô cùng hốt hoảng, sắc mặt trắng bệch như bị táo bón, không ngừng run run rẩy rẩy.
Giống như một người bị người khác trói dưới máy nghiền, nhìn cán máy chậm rãi ung dung tiến về phía mình, một chút nữa thôi sẽ giúp mình thành một cái bánh thịt.
Bóng ma tử vong kinh dị và sự sợ hãi bất lực tràn ngập trong lòng Dung Lam Thánh Nhân, từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ thề có chúa là hẳn chưa từng sợ hãi như vậy.
Thế nhưng Tịch Thiên Dạ lạnh nhạt vô cùng, hẳn không thích nói chuyện, không có nghĩa là hắn dễ bị bất nạt, ai cũng có giẫm lên, diễu võ giương oai.
Oanh!
Ánh sáng vô tận triệt để bao phủ Dung Lam Thánh Nhân, thân thể của Dung Lam Thánh Nhân cứng đờ, ánh mắt u ám, sinh cơ trong cơ thể bị chặt đứt trong nháy mắt, một Thánh Nhân trực tiếp chết đi, linh hồn vĩnh viễn tiêu tán.
Dung Lam Thánh Nhân không hề phản kháng một chút nào, chỉ có sợ hãi cùng bất lực.
Tất cả mọi người nhìn về Tịch Thiên Dạ, nhìn về thiếu niên nằm Thánh Nhân trong tay như một con chó, vẻ mặt mỗi người đờ đẫn, không thể tin được.
Cố Vân cùng Cố Khinh Yên sững sờ nhìn Tịch Thiên Dạ, trợn thật lớn đôi mắt đẹp, có chút thất thần, có chút hoảng hốt.
Kia là Tịch Thiên Dạ?
Thân ảnh được ánh sáng thần thánh lượn lờ, như là quân vương chín tầng mây, thật sự là Tịch Thiên Dạ?
“Ta chính là Cung chủ Thiên Bảo Cung!”
Lời nói này của Tịch Thiên Dạ vẫn vang vọng giữa thiên địa, nhưng không ai thèm phản ứng, đẩy chỉ là chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh với họ bây giờ.
Tịch Thiên Dạ tiện tay thả xuống thi thể Dung Lam Thánh Nhân, thánh thi rớt trên mặt đường trong thành, tạo thành một cái hố to, tro bụi đãy trời.
“Các ngươi đều cảm thấy ta dễ bắt nạt, ai ai cũng có thể giảm lên. Đáng tiếc... Đừng trách bản đế không nói cho các ngươi biết, những người từng có suy nghĩ này đều chết rồi, mặc kệ hắn là người hay là ma, là tiên là phật hay là quỷ...”
“Tịch Thiên Dạ lạnh lẽo nhìn qua đám người, trên trăm Thánh Nhân đều không nhịn được rùng mình một cái, phẳng phất bị Thiên Đế trên chín tầng trời nhìn xuống, một cỗ hàn ý từ sâu tận xương tủy, từ lòng bàn chân điên cưỡng xông lên đầu. Trong nhất thời, không ai dám bước lên một bước.
Một người chấn trụ trăm Thánh, khiếp sợ cả trời xanh.
“ Tịch Thiên Dạ chính là Cung chủ Thiên Bảo Cung?”
Một âm thanh ngưng trọng vang lên, thần tình Huyết Long Thác Thánh Nhân ngưng trọng, ngoài ý muốn nhìn về phía Tịch Thiên Dạ.
Sức mạnh của Tịch Thiên Giả đã vượt ra khỏi tầm hiểu biết của mọi người, tuyệt đối không thể chỉ là Tôn giả trẻ tuổi, chí ít cũng là cấp độ Thánh Nhân.
Dưới tình huống bình thường, Tịch Thiên Dạ làm sao có thể mạnh như thế?
Nghĩ đến Thiên Bảo Cung chủ thần bí kia, lại nhìn Tịch Thiên Dạ trước mắt, Huyết Long Thác Thánh Nhân cũng thấy lạnh toát cả người.
Ánh mắt mọi người rung động nhìn Tịch Thiên Dạ, tất cả đều là nghi hoặc, là không thể tin nổi.
“Không sai, ta chính là Cung chủ Thiên Bảo Cung.”
Tịch Thiên Dạ chấp tay, bễ nghễ chúng sinh, hoàn toàn không có bất kỳ che dấu nào.
Nghe thấy Tịch Thiên Dạ xác nhận, nội tâm mọi người đều run rẩy một hồi.
Tình huống gì đây!
Lục Tâm Nhan, Mạnh Vũ Huyên và Trần Bân Nhiên ngơ ngác nhìn Tịch Thiên Dạ.
Hướng Thiên Huân và quận vương Hướng Văn Ích giống như bị trúng Định Thân Thuật, vẻ mặt ngốc trệ.
Những trưởng lão của học viện Trường Thương càng như nhìn thấy quý, ánh mắt kia rõ ràng như đứa rẻ con bình thường khi nhìn thấy ma quỷ vậy.
Tất cả đều là người từng trải qua hắc ám loạn động ở thành Trường Thương, trong đầu không tự chủ được hiện ra thân ảnh thần thánh đứng ở trên trời đó, không rõ từ đâu mà đến, lật tay trấn áp Thánh Nhân, cứu văn thành Trường Thương, bình loạn hắc ám náo động, cuối cùng đột nhiên biến mất, như thần long thấy đầu không thấy đuôi, không ai có duyên chiêm ngưỡng dung nhan một lần.
Vào thời khắc đó, tất cả sinh linh trong thành Trường Thương đều in dấu thân ảnh trong lòng, phẳng phất như còn đáng tôn quý hơn thiên địa.
“Làm sao có thể, sẽ không xuất hiện ảo giác đi”
Vu Ứng Hải trở nên hãi hùng, phẳng phất như đang trải qua giấc mộng kinh hoàng, phải đánh người bên cạnh một cái để xem có mơ ngủ thật không.
Cảnh tượng lúc lão dẫn Tịch Thiên Dạ xông vào Thánh Sơn hiển hiện rõ mồn một trước mắt, nhưng mà bất luận thế nào, lão cũng không thấy chút tương đồng nào giữa thiếu niên kiên nghị đạm mạc đó với thân ảnh quân vương trên bầu trời kia
Trong đầu Cố Vân cùng Cố Khinh Yên cũng hiện ra rất nhiều cảnh tượng.
Vị thánh hiền lòng mang thương xót, tụng kinh truyền đạo, phổ độ trăm vạn chúng sinh kia.
Vị kia tư thái vô địch, lật tay trấn áp Thánh Nhân, cứu rỗi thành Trường Thương kia.
Người đó là Tịch Thiên Dạ thật sao?
Nhưng mà, mặc kệ có tin tưởng hay không. Giờ phút này, thân ảnh đang đứng ở trên bầu trời, phẳng phất quân chủ quan sát chúng sinh kia chính là Tịch Thiên Da.
ảnh quân vương trên bầu trời kia
Trong đầu Cố Vân cùng Cố Khinh Yên cũng hiện ra rất nhiều cảnh tượng.
Vị thánh hiền lòng mang thương xót, tụng kinh truyền đạo, phổ độ trăm vạn chúng sinh kia.
Vị kia tư thái vô địch, lật tay trấn áp Thánh Nhân, cứu rỗi thành Trường Thương kia.
Người đó là Tịch Thiên Dạ thật sao?
Nhưng mà, mặc kệ có tin tưởng hay không. Giờ phút này, thân ảnh đang đứng ở trên bầu trời, phẳng phất quân chủ quan sát chúng sinh kia chính là Tịch Thiên Da.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất