Chương 350: Công Tôn Vô Quá
Kỳ thật không phải tất cả mọi người đều nhìn Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt khinh thường hoặc trào phúng, có một bộ phận người rất nhỏ lại nhìn hẳn bằng ánh mắt đầy vẻ kinh sợ, e ngại cùng bàng hoàng, thậm chí còn không dám nhìn Tịch Thiên Dạ bằng cách trắng trợn.
Bởi vì bọn hắn không có Thiên Lan lệnh nên phải dừng lại rất lâu ở Lô Hề Quận thành đến tận khi người thanh niên của Uyển Thù Lâu này bán Thiên Lan lệnh mới có thể ra khỏi đó.
Không phải bọn hắn không biết cái gì bởi vì bọn họ đã chứng kiến một màn cực kỳ đáng sợ.
Thiếu niên kia bằng sức một người giết sạch bách thánh, máu nhuộm đỏ cả thiên địa.
Giờ nhớ đến bọn hắn cũng phải run lên vì sợ, chân như nhũn ra né tránh ánh mắt của Tịch Thiên Dạ.
Bất quá những người được chứng kiến cảnh Tịch Thiên Dạ đồ sát bách thánh lại không có thân phận, địa vì gì nếu không cũng không đợi đến tận bây giờ mới bước vào trong.
Bọn hẳn lại không dám nói bất kỳ câu nào trước mặt đám thiên tài đỉnh phong của đại lục kia mà phải yên lặng làm việc của mình, căn bản không dám đứng ra nói chuyện cho Tịch Thiên Dạ, bởi vì thân phận bọn hắn quá hèn mọn, không thể một lúc đắc tội hai bên, chỉ cần nói một câu thôi cũng có thể dẫn đến tai họa ngập trời.
Phần lớn mọi người đều khoang tay nhìn Tịch Thiên Dạ làm trò cười.
“Trong lịch sử của đại lục không phải chưa có ai vượt qua một trăm linh tám bia đá chí cao của Thiên Lan thần tông nhưng những người đã vượt qua đó phần lớn đều là thiên kiêu đứng đầu đại lục lúc bấy giờ, không phải thiên tài qua lời truyền miệng mà là thiên tài có thực lực, được tất cả mọi người công nhận.
Cho dù là những thiên tài đó cũng trước khi khảo hạch thánh thuật trên một trăm linh tám bia đá chí cao kia cũng phải chuẩn bị cho thật tốt.
Tỷ như thiên kiêu Vương Khôn Long, từ nhỏ đã tu luyện Thiên Đao - một trong một trăm lẻ tám thánh thuật chí cao của Thiên Lan thần tông, phải bỏ công nghiên cứu mấy chục năm cộng thêm sự ủng hộ của Đoạn Phong cốc mới có thể xông qua khảo hạch.
Mà dù chuẩn bị như thế xác xuất Vương Khôn Long vượt qua khảo hạch cũng chỉ có bảy phần thôi.
Mà tỷ như Vân Tương Quân, thiên kiêu đứng đầu của Vân Phượng cổ quốc, từ nhỏ đã tu luyện cầm đạo, được đánh giá là người có cầm đạo đứng đầu đại lục, được hun đúc mấy chục năm mới có mấy phần tự tin trong khảo hạch Phượng Minh Thiên Âm khúc của Thiên Lan thần tông.
Kỳ thật công pháp liên quan tới một trăm linh tám thánh thuật chí cao của Thiên Lan thần tông cũng truyền thừa một chút ở Nam Man đại lục.
Bởi vì đã trải qua mấy vạn năm tuế nguyện, chắc chẩn sẽ có một số tuyệt đại thiên kiêu vượt qua một trăm những thánh bia này.
Sau khi bọn hẳn vượt qua dù nhiều hay ít thì cũng truyền thừa lại một chút thánh thuật chí cao, mặc dù đều là bản không hoàn chỉnh, chỉ có một phần trăm, thậm chí một phần ngàn của bản gốc nhưng cũng sẽ có một chút lưu truyền lại trên đại lục.
Thần khúc trấn quốc của Vân Phượng cổ quốc kỳ thực chính là Phượng Minh Thiên Âm khúc, một trong một trăm linh tám thánh thuật chí cao của Thiên Lan thần tông.
Trong Vân Phượng cổ quốc, nữ nhân có địa vị cao hơn nam nhân, mà hoàng tộc của Vân Phượng cố quốc vẫn do nữ nhân làm chủ bởi vì khúc Phượng Minh Thiên Âm chỉ có nữ tử mới có thể tu luyện đến cảnh giới tối cao, mới phát huy ra uy lực chính thức của nó.
Mặc dù thánh khúc đó cũng không phải thánh thuật hoàn chỉnh của Thiên Lan thần tông nhưng uy lực của nó vẫn kinh thiên động địa, khiến cho nhiều người sợ hãi.
Mỗi một đời truyền thừa của Vân Phượng cổ quốc đều phải đi vào Thiên Lan di tích, khiêu chiến bia đá chứa Phượng Minh Thiên Âm khúc bởi vì sau khi khiêu chiến thành công sẽ nhận được một bộ phận truyền thừa của Phượng Minh Thiên Âm khúc mà điều kỳ quái chính là mỗi lần khiêu chiến thành công, truyền thừa đạt được cũng không giống nhau mà từ trước đến nay đều nhận được những bộ phận khác biệt.
Chính vì vậy Vân Phượng cổ quốc là thế lực đỉnh phong của đại lục nhưng lần nào cũng chờ Thiên Lan di ích xuất hiện là phái ra thiên tài mạnh nhất vào đây khảo hạch, dùng cách này để không ngừng hoàn thiện thánh thuật chí cao, mong đến một ngày có thể hoàn thiện nó.
Những thiên tài được phải đi này đều phải được tu luyện thánh thuật từ nhỏ mà cũng chưa chắc đã có thể thông qua khảo hạch huống chỉ là Tịch Thiên Dạ không có một chút chuẩn bị nào mà xông vào, xác xuất để hẳn thành công gần như không có.
“Công Tôn Vô Qúa, Phúc Hải thánh quốc các ngươi đã hoàn thiện Thương Lan Thiên Tâm kiếm thuật được mấy thành rồi? Nếu như cái tên gọi là tiên thiên thánh mầm kia mà xông qua được khảo hạch của Thương Lan Thiên Tâm kiếm thuật thì Phúc Hải thánh quốc các ngươi sợ rằng không tiếc giá nào để lấy thánh thuật về tay đi?”
Một tu sĩ có nốt ruồi ở mi tâm, người đầy tà khí cười nhạt nói.
Bên cạnh hẳn có một thiếu niên áo trắng đang khoanh chân ngồi, mi thanh mục tú, trên đùi đặt một thanh thánh kiếm cổ kính, tản mát ra khí tức thần thánh, xuất trần.
Vân Phương cổ quốc đặt toàn bộ tâm lực vào Phương Minh Thiên Âm khúc, thiên kiêu của mọi đời đều đến tấm bia đá chứa Phượng Minh Thiên Âm khúc.
Còn Phúc Hải thánh quốc lại đặt tâm ý trên Thương Lan Thiên Tâm kiếm thuật
Đến bây giờ, Phúc Hải thánh quốc đã ghi nhận được hai mươi bốn vị thông qua được Thương Lan Thiên Tâm kiếm thuật, mỗi người đều mang về một bộ phận truyền thừa của thánh thuật nên tao nghệ Thương Lan Thiên Tâm kiếm thuật của bọn hẳn đã đến. mức cao thâm mạt trắc, gần như không ai có thể do thám được.
“Hắn? Nằm mơ đi.”
Thiếu niên áo trắng tên Công Tôn Vô Qúa kia miễn cưỡng mở mắt liếc qua Tịch Thiên Dạ một chút, ánh mắt băng lãnh không có bất cứ cảm xúc gì
“Thiên niên khí tức âm nhu tà khí kia mỉm cười, cũng không nói gì thêm mà ánh mắt nhìn về phía Tịch Thiên Dạ lại có chút hiếu kì.
Nếu như Tịch Thiên Dạ có thể thông qua khảo hạch vậy thì rất hay đây.
Công Tôn Vô Qúa nhắm mắt lại, không có nhìn Tịch Thiên Dạ nữa, một tên thổ dân tiểu quốc cũng dám ngấp nghé Thương Lan Thiên Tâm kiếm thuật, quả thực không biết trời cao đất rộng.
Tên của người nọ hẳn cũng mới nghe một vị trưởng bối nói qua có vẻ như tên kia có vẻ có cơ duyên gì đó trên người bất quá hắn chẳng có hứng thú gì cả.
Trên người của một tên thổ dân tiểu quốc lại có cơ duyên gì, tạo hóa lớn hơn nữa lại có thể lớn hơn Thế Giới Thiên Thê.
Việc quan trọng nhất với hẳn bây giờ là xông qua khảo hạch của Thương Lan Thiên Tâm kiếm thuật, lại đạt được một bộ phận truyền thừa của Thương Lan Thiên Tâm kiếm thuật, trở thành công thần vô thượng của thánh quốc, được ghi tên vào sử sách.
Trừ việc đó ra không còn bất cứ chuyện gì quan trọng nữa.
Thần niệm của Tịch Thiên Dạ xuyên qua bia đá vào một không gian khác, chỉ thấy xung quanh có. những tia sáng lờ mờ, hẳn đang đứng trên một tế đàn khổng lồ,
Nơi đây là không gian hồn niệm, Tịch Thiên Dạ bây giờ cũng không phải bản thể mà chỉ là một đạo niệm lực thôi.
“Hoan nghênh ngươi tiến vào Thiên Lan thần tông, vị trí của ngươi bây giờ là nơi khảo hạch Thương Lan Thiên Tâm kiếm thuật, nội dung khảo hạch lần này là ngộ tính. Ngươi sẽ có thời gian nửa canh giờ để lĩnh ngộ một đạo kiếm Thương Lan Thiên Tâm kiếm thuật, nếu ngươi có thể lĩnh ngộ ra một chút da lông thì có thể vượt qua. Nếu có thể nhập môn thì là Bính đẳng, tiểu thành là Ất đẳng, đại thành là Giáp đẳng”
“Chuẩn bị đi, nửa nén nhang sau khảo hạch sẽ bắt đầu.”
Một thanh âm phiêu miểu vang lên trên bầu trời, rất nhanh lại biến mất không thấy.
Bởi vì bọn hắn không có Thiên Lan lệnh nên phải dừng lại rất lâu ở Lô Hề Quận thành đến tận khi người thanh niên của Uyển Thù Lâu này bán Thiên Lan lệnh mới có thể ra khỏi đó.
Không phải bọn hắn không biết cái gì bởi vì bọn họ đã chứng kiến một màn cực kỳ đáng sợ.
Thiếu niên kia bằng sức một người giết sạch bách thánh, máu nhuộm đỏ cả thiên địa.
Giờ nhớ đến bọn hắn cũng phải run lên vì sợ, chân như nhũn ra né tránh ánh mắt của Tịch Thiên Dạ.
Bất quá những người được chứng kiến cảnh Tịch Thiên Dạ đồ sát bách thánh lại không có thân phận, địa vì gì nếu không cũng không đợi đến tận bây giờ mới bước vào trong.
Bọn hẳn lại không dám nói bất kỳ câu nào trước mặt đám thiên tài đỉnh phong của đại lục kia mà phải yên lặng làm việc của mình, căn bản không dám đứng ra nói chuyện cho Tịch Thiên Dạ, bởi vì thân phận bọn hắn quá hèn mọn, không thể một lúc đắc tội hai bên, chỉ cần nói một câu thôi cũng có thể dẫn đến tai họa ngập trời.
Phần lớn mọi người đều khoang tay nhìn Tịch Thiên Dạ làm trò cười.
“Trong lịch sử của đại lục không phải chưa có ai vượt qua một trăm linh tám bia đá chí cao của Thiên Lan thần tông nhưng những người đã vượt qua đó phần lớn đều là thiên kiêu đứng đầu đại lục lúc bấy giờ, không phải thiên tài qua lời truyền miệng mà là thiên tài có thực lực, được tất cả mọi người công nhận.
Cho dù là những thiên tài đó cũng trước khi khảo hạch thánh thuật trên một trăm linh tám bia đá chí cao kia cũng phải chuẩn bị cho thật tốt.
Tỷ như thiên kiêu Vương Khôn Long, từ nhỏ đã tu luyện Thiên Đao - một trong một trăm lẻ tám thánh thuật chí cao của Thiên Lan thần tông, phải bỏ công nghiên cứu mấy chục năm cộng thêm sự ủng hộ của Đoạn Phong cốc mới có thể xông qua khảo hạch.
Mà dù chuẩn bị như thế xác xuất Vương Khôn Long vượt qua khảo hạch cũng chỉ có bảy phần thôi.
Mà tỷ như Vân Tương Quân, thiên kiêu đứng đầu của Vân Phượng cổ quốc, từ nhỏ đã tu luyện cầm đạo, được đánh giá là người có cầm đạo đứng đầu đại lục, được hun đúc mấy chục năm mới có mấy phần tự tin trong khảo hạch Phượng Minh Thiên Âm khúc của Thiên Lan thần tông.
Kỳ thật công pháp liên quan tới một trăm linh tám thánh thuật chí cao của Thiên Lan thần tông cũng truyền thừa một chút ở Nam Man đại lục.
Bởi vì đã trải qua mấy vạn năm tuế nguyện, chắc chẩn sẽ có một số tuyệt đại thiên kiêu vượt qua một trăm những thánh bia này.
Sau khi bọn hẳn vượt qua dù nhiều hay ít thì cũng truyền thừa lại một chút thánh thuật chí cao, mặc dù đều là bản không hoàn chỉnh, chỉ có một phần trăm, thậm chí một phần ngàn của bản gốc nhưng cũng sẽ có một chút lưu truyền lại trên đại lục.
Thần khúc trấn quốc của Vân Phượng cổ quốc kỳ thực chính là Phượng Minh Thiên Âm khúc, một trong một trăm linh tám thánh thuật chí cao của Thiên Lan thần tông.
Trong Vân Phượng cổ quốc, nữ nhân có địa vị cao hơn nam nhân, mà hoàng tộc của Vân Phượng cố quốc vẫn do nữ nhân làm chủ bởi vì khúc Phượng Minh Thiên Âm chỉ có nữ tử mới có thể tu luyện đến cảnh giới tối cao, mới phát huy ra uy lực chính thức của nó.
Mặc dù thánh khúc đó cũng không phải thánh thuật hoàn chỉnh của Thiên Lan thần tông nhưng uy lực của nó vẫn kinh thiên động địa, khiến cho nhiều người sợ hãi.
Mỗi một đời truyền thừa của Vân Phượng cổ quốc đều phải đi vào Thiên Lan di tích, khiêu chiến bia đá chứa Phượng Minh Thiên Âm khúc bởi vì sau khi khiêu chiến thành công sẽ nhận được một bộ phận truyền thừa của Phượng Minh Thiên Âm khúc mà điều kỳ quái chính là mỗi lần khiêu chiến thành công, truyền thừa đạt được cũng không giống nhau mà từ trước đến nay đều nhận được những bộ phận khác biệt.
Chính vì vậy Vân Phượng cổ quốc là thế lực đỉnh phong của đại lục nhưng lần nào cũng chờ Thiên Lan di ích xuất hiện là phái ra thiên tài mạnh nhất vào đây khảo hạch, dùng cách này để không ngừng hoàn thiện thánh thuật chí cao, mong đến một ngày có thể hoàn thiện nó.
Những thiên tài được phải đi này đều phải được tu luyện thánh thuật từ nhỏ mà cũng chưa chắc đã có thể thông qua khảo hạch huống chỉ là Tịch Thiên Dạ không có một chút chuẩn bị nào mà xông vào, xác xuất để hẳn thành công gần như không có.
“Công Tôn Vô Qúa, Phúc Hải thánh quốc các ngươi đã hoàn thiện Thương Lan Thiên Tâm kiếm thuật được mấy thành rồi? Nếu như cái tên gọi là tiên thiên thánh mầm kia mà xông qua được khảo hạch của Thương Lan Thiên Tâm kiếm thuật thì Phúc Hải thánh quốc các ngươi sợ rằng không tiếc giá nào để lấy thánh thuật về tay đi?”
Một tu sĩ có nốt ruồi ở mi tâm, người đầy tà khí cười nhạt nói.
Bên cạnh hẳn có một thiếu niên áo trắng đang khoanh chân ngồi, mi thanh mục tú, trên đùi đặt một thanh thánh kiếm cổ kính, tản mát ra khí tức thần thánh, xuất trần.
Vân Phương cổ quốc đặt toàn bộ tâm lực vào Phương Minh Thiên Âm khúc, thiên kiêu của mọi đời đều đến tấm bia đá chứa Phượng Minh Thiên Âm khúc.
Còn Phúc Hải thánh quốc lại đặt tâm ý trên Thương Lan Thiên Tâm kiếm thuật
Đến bây giờ, Phúc Hải thánh quốc đã ghi nhận được hai mươi bốn vị thông qua được Thương Lan Thiên Tâm kiếm thuật, mỗi người đều mang về một bộ phận truyền thừa của thánh thuật nên tao nghệ Thương Lan Thiên Tâm kiếm thuật của bọn hẳn đã đến. mức cao thâm mạt trắc, gần như không ai có thể do thám được.
“Hắn? Nằm mơ đi.”
Thiếu niên áo trắng tên Công Tôn Vô Qúa kia miễn cưỡng mở mắt liếc qua Tịch Thiên Dạ một chút, ánh mắt băng lãnh không có bất cứ cảm xúc gì
“Thiên niên khí tức âm nhu tà khí kia mỉm cười, cũng không nói gì thêm mà ánh mắt nhìn về phía Tịch Thiên Dạ lại có chút hiếu kì.
Nếu như Tịch Thiên Dạ có thể thông qua khảo hạch vậy thì rất hay đây.
Công Tôn Vô Qúa nhắm mắt lại, không có nhìn Tịch Thiên Dạ nữa, một tên thổ dân tiểu quốc cũng dám ngấp nghé Thương Lan Thiên Tâm kiếm thuật, quả thực không biết trời cao đất rộng.
Tên của người nọ hẳn cũng mới nghe một vị trưởng bối nói qua có vẻ như tên kia có vẻ có cơ duyên gì đó trên người bất quá hắn chẳng có hứng thú gì cả.
Trên người của một tên thổ dân tiểu quốc lại có cơ duyên gì, tạo hóa lớn hơn nữa lại có thể lớn hơn Thế Giới Thiên Thê.
Việc quan trọng nhất với hẳn bây giờ là xông qua khảo hạch của Thương Lan Thiên Tâm kiếm thuật, lại đạt được một bộ phận truyền thừa của Thương Lan Thiên Tâm kiếm thuật, trở thành công thần vô thượng của thánh quốc, được ghi tên vào sử sách.
Trừ việc đó ra không còn bất cứ chuyện gì quan trọng nữa.
Thần niệm của Tịch Thiên Dạ xuyên qua bia đá vào một không gian khác, chỉ thấy xung quanh có. những tia sáng lờ mờ, hẳn đang đứng trên một tế đàn khổng lồ,
Nơi đây là không gian hồn niệm, Tịch Thiên Dạ bây giờ cũng không phải bản thể mà chỉ là một đạo niệm lực thôi.
“Hoan nghênh ngươi tiến vào Thiên Lan thần tông, vị trí của ngươi bây giờ là nơi khảo hạch Thương Lan Thiên Tâm kiếm thuật, nội dung khảo hạch lần này là ngộ tính. Ngươi sẽ có thời gian nửa canh giờ để lĩnh ngộ một đạo kiếm Thương Lan Thiên Tâm kiếm thuật, nếu ngươi có thể lĩnh ngộ ra một chút da lông thì có thể vượt qua. Nếu có thể nhập môn thì là Bính đẳng, tiểu thành là Ất đẳng, đại thành là Giáp đẳng”
“Chuẩn bị đi, nửa nén nhang sau khảo hạch sẽ bắt đầu.”
Một thanh âm phiêu miểu vang lên trên bầu trời, rất nhanh lại biến mất không thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất