Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 368: Ngươi Muốn Đánh Nhau Phải Không

Trước Sau
Tinh thủy không gian khôi phục lại yên tĩnh, vết rách xé ngang bầu trời cũng từ từ biến mất. Rừng rậm, bãi cỏ, núi non, chim thú... toàn bộ đang lặng lẽ khôi phục, không gian này rất đặc thù,dù bị phá hoại lớn đến cỡ nào cũng có thể dần dần bình phục lại.

Tịch Thiên Dạ khoanh chân ngồi trên hồ nước, lim dim mắt, lượng lớn Quỳ Thủy khí không ngừng bị hắn thôn phệ, phẳng phất như từng con sông đổ về đại dương bao la.

Thủy thuộc tính dùng để tu luyện thánh thể như thế dù là tại Tu Tiên Giới cũng không thể thấy nhiều, tu vi của hẳn tăng tiến cực nhanh mỗi ngày, Chân Thủy Linh Thể không ngừng trưởng thành, gần như đuổi kịp Hậu Thổ Linh Thể.

Dưới cây liễu ven hồ, Lam Mị mặc một bộ váy đen đoan trang, khoanh lấy tay, bên hông cài một thanh loan đao tỉnh xảo, đôi mắt đen như viên ngọc lạnh lùng nhìn Tịch Thiên Dạ. Nàng đã đứng ở đây ba ngày ba đêm, chưa từng dời mắt khỏi Tịch Thiên Dạ, như một con sói đang yên lặng, nhìn chấm chấm vào con cừu non vậy.

“Ngươi không tu luyện ư? Quỳ Thủy tỉnh thuần âm lãnh, đối với ngươi mà nói hẳn là tài nguyên tu luyện tốt nhất đi.”

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, hắn không mở mắt, nhưng phảng phất khắp nơi giữa thiên địa đều có ánh mắt của hẳn, nhất cử nhất động của Lam Mị căn bản không thoát được cảm giác của hắn.

"Ngươi không sợ ta đánh lén ngươi?"

Lam Mị cười lạnh.

"Nguyên lai ngươi đang lo lắng ta đánh lén ngươi."

Nghe vậy, Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt mở mắt ra, nói.

"Ta sẽ không đánh lén ngươi, bởi vì không cần thiết. Người đáng để ta đánh lén trên thế gian này không có mấy.”

"Cưồng vọng tự đại!"

Lam Mị thản nhiên nói.

Dưới cái nhìn của nàng, tên thiếu niên Tịch Thiên Dạ này càng ngày càng coi trời bằng vung. Tính cách tự cao tự đại như thế rất dễ chết oan uổng, phải chịu môt kết thúc thê lương.

Nhưng nàng cũng rõ ràng, Tịch Thiên Dạ không đơn giản, sợ cũng là người chuyển thế trùng tu, đã từng đạt tới độ cao vô cùng kinh người.

Nhưng thế thì sao? Không ai dám nói mình vô địch giữa thiên địa này, người chuyển thế trên đời cũng không ít, nếu cứ quá tự đại cuồng vọng, nói không chừng lúc nào đó sẽ có kết cục bi thảm.

Tịch Thiên Dạ tự nhiên không để ý tới sự trào phúng của Lam Mị, tiếp tục tu luyện.



Ngày thứ năm, mỗi ngày nhìn tu vi Tịch Thiên Dạ tăng trưởng, khí tức càng ngày càng cường đại, Lam Mi rốt cục có chút ngồi không yên, chọn một vị trí cách Tịch Thiên Dạ rất xa mà khoanh chân ngồi xuống, giả vờ như tiến vào trạng thái tu luyện, thắng đến mấy canh giờ sau, Tịch Thiên Dạ vẫn không có động tĩnh gì, nàng mới bắt đầu chính thức tu luyện.

Tịch Thiên Dạ có chút buồn cười nhìn Lam Mị.

Hắn dám không kiêng ky tu luyện, tự nhiên không phải không sợ Lam Mị đánh lén, mà bởi hắn có Thần Du Thái Hư bí pháp, thần hồn không bị hạn chế lúc tu luyện, có thể bơi lội giữa thiên địa, bất kì động tĩnh gì dù là gió thổi cỏ lay hẳn cũng cảm nhận được.

Hiển nhiên, Lam MỊ không có thần hồn bí pháp cao thâm như vậy, cho nên một khi tu luyện liền sẽ hạ thấp sự phòng ngự đến tân cùng, rất dễ dàng bị người thừa cơ đả thương.

'Thời gian từng chút một trôi qua, hồ Quỳ Thủy này đối hai người mà nói đều là cơ duyên hiếm thấy, mỗi thời mỗi khắc đều điên cưỡng hấp thu Quỳ Thủy khí.

Tu vi của Tịch Thiên Dạ tăng trưởng điên cưồng, tại Đại Tôn cảnh càng chạy càng xa, càng chạy càng sâu, nếu hắn nguyện ý, trong nháy mắt liền có thể thành thánh.

Bất quá, còn cách Thiên Tôn cảnh một chút.

Trở thành Thiên Tôn khó hơn thành thánh nhiều, dù là Tịch Thiên Dạ cũng căn thời gian mấy tháng trong điều kiện như này mới có thể đột phá.

Lam Mị đồng dạng cũng tăng trưởng trên diện rộng mỗi ngày, Quỳ Thủy khí như chất kích thích, không ngừng khiến tu vi của nàng tăng không phanh, lượng Quỳ Thủy khí nàng hấp thụ mỗi ngày đều có thể để mười vị tám vị thánh nhân ăn no bể bụng.

Nếu cứ như vậy, sợ là không bao lâu nữa sẽ đột phá đến Chí Tôn cảnh.

Tịch Thiên Dạ suy đoán Lam Mị chuyển thế trùng tu cũng không được bao lâu, nếu không không có khả năng vẻn vẹn Tôn Giả cảnh.

“Chân Thủy Chí Linh, Hóa Băng Vi Vũ.”

Cả người Tịch Thiên Dạ phảng phất như hóa thành thân thế bằng nước màu xanh băng trong suốt, Thủy pháp tắc trong thiên địa chấn động, tiếng đại đạo oanh minh không ngừng vang lên trong hư không, từng đoàn từng đoàn bọt nước óng ánh lộng lẫy từ trên trời hạ xuống hạ, vây quanh Tịch Thiên Dạ,

Mười ngày khổ tu, Chân Thủy Linh Thể rốt cục đột phá tiểu thành, vượt qua bao sóng gió khó khăn mới có thể sánh vai cùng Hậu Thổ Linh Thể,

Đạt đến tiểu thành, mới chính thức xem như bước vào cánh cửa Chân Thủy Linh Thể, rốt cuộc có thể sử dụng một số thủ đoạn.

Tịch Thiên Dạ tay bấm pháp quyết, cả người hóa thành một vũng nước màu xanh, hòa thành một thể với hồ Quỳ Thủy, sau một khắc, vô tận hàn ý Quỳ Thủy đần đần tiêu tán, hóa thành Tinh Thủy bản nguyên nhất, không ngừng bốc hơi lên.

Yên vẹn một cái nháy mắt, hồ nước ngàn dặm đều bốc hơi lên, toàn bộ không gian được bao phủ bởi Tinh Thủy.



Tịch Thiên Dạ há miệng, vô cùng vô tận Tinh Thủy liền cuồng tràn bị Tịch Thiên Dạ nuốt vào.

Giờ khắc này, tốc độ mà Tịch Thiên Dạ hấp thu Quỳ Thủy thình lình tăng cao gấp mười có thừa.

"Hóa Băng Vi Vũ, bí thuật gì mà nghịch thiên như vậy!"

Con ngươi của Lam Mị co rụt lại, rung động nhìn một màn trước mắt.

Những thứ tỉnh hoa nhất của Quỳ Thủy thế mà trực tiếp bị Tịch Thiên Dạ lấy ra gần phết, tốc độ tu. luyện cũng tăng lên gấp mười lần chỉ trong nháy mắt.

Cũng như khi một người bình thường ăn uống để hấp thu dịch dinh dưỡng vậy, thức ăn cần dạ dày chậm rãi tiêu hóa, từng chút từng chút chiết ra tỉnh hoa. Mà dịch dinh dưỡng chính là thành phần tỉnh hoa tỉnh thuần nhất, cơ thể con người có thể triệt để hấp thu hết thẩy, không cần loại bỏ gì cả.

Nhìn vào tốc độ tu luyện kinh người của Tịch Thiên Dạ, Lam Mị trầm mặt, hừ nhẹ một tiếng, ngay sau đó, cỗ khí tức u ám từ trên người nàng phóng thẳng lên trời, bao phủ cả nửa thương khung, điên cường cướp đoạt Tinh Thủy trên bầu trời.

"Ngươi làm gì vậy? Ăn cướp cũng nên từ tốn thôi a?"

Tịch Thiên Dạ nhìn về phía Lam Mị, ánh mắt có chút đau lòng khó hiểu, hân lấy ra thủy chỉ tỉnh hoa có một nửa đều bị Lam Mị cưỡng ép hấp thu đi.

"Ngươi muốn đánh nhau phải không?" Lam Mị bằng lãnh đáp lại, nàng võ một chưởng lên mặt nước, một tiếng "oanh” vang" lên thật lớn, vô tận hàn khí bao trùm toàn bộ thiên địa trong nháy mắt, hồ nước ngàn dặm trực tiếp ngưng kết thành băng, tựa như lồng giam, ngăn cản tất cả Tinh Thủy tỉnh hoa bốc hơi lên.

"Phải chia phân nửa Tỉnh Thủy tỉnh hoa cho ta, nếu không ai cũng đừng nghĩ tu luyện.”

Lam Mị cậy mạnh nói.

Nàng đã hạ quyết tâm, quyết không thể để cho một mình Tịch Thiên Dạ chiếm lấy toàn bộ chỗ tốt.

Tốc độ tu luyện gấp mười nha! Cứ như vậy thì Tịch Thiên Dạ chẳng mấy chốc sẽ đuổi kịp nàng, đến lúc đó nàng muốn giết Tịch Thiên Dạ sợ là càng không có khả năng hơn nữa.

Tịch Thiên Dạ nghe vậy, có chút buồn cười, thời điểm nữ nhân không nói đạo lý, thật là không có lấy bất kì biện pháp nào.

Hân chỉ có thể thỏa hiệp, nếu không khi Lam Mị, một mực quấy rối, ai cũng đừng hòng tu luyện.

Trải qua một phen bàn bạc, rốt cục hai người đạt thành nhận thức chung, định ra hiệp nghị, mới tiếp tục bình an vô sự tu luyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau