Chương 383: Đại Thánh Binh
Đinh đinh đinh!
Ba - bốn mươi thánh binh đồng thời công kích Lam Mị, âm thanh đinh đang leng keng không ngừng vang lên, năng lượng kinh khủng bạo tạo bãi cỏ màu đỏ, đánh vỡ mặt đất thành từng cái hố mấp mô, tựa như mưa sao băng xuyên qua tăng khí quyền rơi xuống, tái hiện ngày tận thế.
Ba - bốn mươi thánh binh khác nào từng đấy vị thánh nhân đồng thời công kích, cũng bởi đây là Lam Mị, nếu đổi thành Tôn cảnh tu sĩ khác, sợ là sẽ bị đánh thành tro trong nháy mắt.
Thanh loan đao dưới sự điều khiển của Lam Mị, phòng ngự vô cùng trôi chảy kín kẽ, dù là một giọt nước cũng không lọt qua, không ngừng đánh bay những công kích của đống thánh binh kia, mái tóc dài màu xanh ngọc tung bay, đại chiến với những thánh binh mà phong thái không giảm chút nào.
Nếu là ba - bốn mươi thánh nhân thật sự đến đây, sợ là cũng không làm gì được nàng, thậm chí toàn quân có thể bị diệt sạch.
Nhưng thánh binh cũng không phải thánh nhân, trừ phi ngươi có thể mạnh mẽ phá hủy, nếu không thánh binh sẽ vĩnh viễn không dừng lại, mãi mãi không kiệt lực, luôn luôn phát động công kích về phía ngươi.
Con ngươi của Lam Mị thít chặt lại, cảm thấy sự tình này rất quỷ dị.... Thánh binh phát động công kích cũng là cần suối ngưồn năng lượng a, không có khả năng tự sinh ra năng lượng để phát động công kích được, mà không có thánh nhân phát động, lực lượng. thánh binh phát ra tương đối có hạn.
Nhưng những thánh binh trên trời kia lại có thể không ngừng phát động công kích, mặc kệ bao nhiêu lần cũng không cạn kiệt năng lượng, khí tức luôn luôn cường thịnh, chưa từng suy giảm chút ít nào.
Sự tình quỷ dị như vậy, hiển nhiên không giống với bình thường.
Sưu sưu sưu!
Binh khí phóng ngang trời cao, mang theo tiếng rít không ngừng vang lên, chỉ thấy từng đường ánh sánh lấp lánh ở chân trời, bên trong mỗi ánh sáng đều ẩn chưa một thanh thánh binh, đếm sơ qua thôi cũng đã tới hàng trăm hàng ngàn, mà không chỉ là một hướng, đây là phía Nam một đống, phía Bắc một đống, phía Đông và phía Tây còn chất thành một núi lớn hơn.
Bọn chúng bay múa trên bầu trời, có thanh chơi đùa trên trời cao, có thanh thì bay vào rừng cây, vào từng bụi cỏ, có thanh thì xuyên thẳng vào núi lớn......
Yên vẹn từ chỗ Lam Mị nhìn qua đã thấy hơn ngàn thanh thánh binh, mà mỗi thanh đều phảng phất như có linh hồn của mình vậy, đều đang bay lượn khắp. nơi không có mục đích.
Có chút thánh binh hiển nhiên cũng đã chú ý tới Lam Mị, thi nhau bay về hướng này, gia nhập đội ngũ vây công.
Trong thời gian ngân, số lượng thánh binh bao vây Lam Mị đã vượt quá trăm thanh, mà bọn này lại không biết mệt mỏi, vĩnh viễn không kiệt lực như hút được cần, chưa kể còn khó mà hủy đi.....Đây còn khó chơi hơn không biết bao nhiêu lần so với trăm tên thánh nhân.
Cái của nợ gì đây!?
Sắc mặt của Lam Mị ngưng trọng, nếu cứ tiếp tục như vậy nàng có khả năng sẽ bị mài chết, chỗ cửa ải khảo hạch nội môn đệ tử cấp chín sao lại quỷ dị như vậy.
“Nhanh chóng tới chỗ này đi, nếu không ngươi sẽ bị bọn chúng mài đến chết đấy.”
Một âm thanh lạnh nhạt nhàn nhã vang lên trên bầu trời.
Lam Mị hướng ánh mắt về phía âm thanh phát ra, không phải Tịch Thiên Dạ thì có thể là ai nữa.
Nàng hừ lạnh một tiếng, nhưng lần này cũng không có cự tuyệt Tịch Thiên Dạ, hóa thành một lưỡng ánh sáng âm u bay về phía hẳn. Đám thánh binh hơn trăm thanh kia không ngừng điên cưỡng đuối theo phía sau nàng, hiển nhiên không có ý định buông tha Lam Mị, như một đám dê già nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp không cách nào phản kháng trước mặt vậy.
Vọt lên chín tầng mây, Lam Mị rất nhanh phát hiện chỗ Tịch Thiên Dạ đang ngồi.
Lúc này, Tịch Thiên Dạ đang ngồi ngay ngắn trên một đám mây màu vàng, toàn thân tản ra ánh sáng màu vàng ròng, hoàn toàn chưa từng nhìn thấy ai có ánh sáng khí tức như vậy, cảm giác như một bức tượng vàng thật sự.
Lam Mị có chút do dự, nhưng vẫn bay về hướng Tịch Thiên Dạ.
Sau một lát, nàng liền đến bên cạnh Tịch Thiên Dạ. Nhưng điều làm nàng ngạc nhiên là đám thánh binh kia, nguyên bản trăm thanh như là lão sói xám thấy bé thỏ trắng hơn ngon, không ngừng truy đuổi sau lưng này bây giờ lại bị dọa giải tán lập tức, trực tiếp trốn vào giữa thiên địa, biến mất không thấy tăm hơi nào.
Thấy vậy, Lam Mị sững sờ, tình huống này là thế nào?
Vì sao những thánh binh kia lại sợ Tịch Thiên Dạ như vậy?
“Bởi vì bọn chúng sợ bị ta ăn mất.”
Tịch Thiên Dạ chậm rãi mở mắt, mỉm cười giải thích.
“Làm sao ngươi làm được vậy?”
Lam Mị híp mắt lại, ở trong không gian của Tịch Thiên Dạ thật sự không bị những thánh binh kia uy hiếp nữa. Mà nàng nếu rời khỏi đây, rất có thể sẽ lại bị đám thánh binh dai như đỉa đói kia vây công.
“Bởi vì ta tu luyện Xích Kim Linh Thể.”
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, cũng không giấu diếm gì.
Xích Kim Linh Thể chính là linh thể kim thuộc tính ở trong nhóm linh thể mạnh nhất, dù là ở Tu Tiên Giới có thể tu thành Xích Kim Linh Thể cũng rất ít gặp, bởi vì muốn tụ luyện Xích Kim Linh Thể cần một lượng khổng lồ Kim Duệ khí và binh hồn.
Thời điểm Tịch Thiên Dạ lựa chọn linh thể kim thuộc tính vốn đã loại trừ Xích Kim Linh Thể ra, bởi vì binh hồn rất khó tìm, nếu bởi vì vậy mà tiêu tốn quá nhiều thời gian, tự nhiên sẽ ảnh hưởng đến những phương diện tu hành khá, có chút được không bù mất.
Thế nhưng sau khi đi vào không gian này, hản liền thay đổi chú ý trong nháy mắt.
Bởi vì không gian này được gọi là Binh Hồn Không Gian, có rất nhiều binh hòn, đủ để hắn tu luyện Xích Kim Linh Thể tới tiểu thành.
“Xích Kim Linh Thể!?”
Lam Mị nghe vậy, nhíu mày, nàng mặc dù không biết Xích Kim Linh Thể là cái gì, nhưng nghe tên có vẻ rất bất phàm.
Nếu không, những thánh binh có lực lượng của thánh nhân dùng mãi không hết kia không thể nào e sợ Tịch Thiên Dạ đến vậy.
Nếu ngươi sợ bị đám thánh binh kia vây công, kỳ thật có thể tiến vào Binh Hồn Sơn, ở nơi đó thánh binh phổ thông không dám tiến vào trong.”
Tịch Thiên Dạ tiếp tục nhẹ nhàng nói.
Nghe vậy, Lam Mị theo bản năng nhìn về hướng một ngọn núi, kỳ thật nàng cũng đã sớm cảm nhận được ngọn núi đó bất phàm, mấy lưỡng khí tức mà ngọn núi đó ngẫu nhiên phát ra cũng có thể khiến nàng bất an, tim đập nhanh vô cùng.
“Bên trong Binh Hôn Sơn kia hắn là có thánh binh rất cường đại nha?”
Lam Mị khẽ cau mày, trong không gian này không có sinh linh nào khác, đâu đâu cũng là thánh binh, mấy đạo khí tức mờ mịt tản ra từ Binh Hồn Sơn sợ cũng là thánh binh mà ra. Chỉ là những thanh thánh binh đó tương đối bất phàm, nếu không cũng không thể dọa sợ những thánh binh bên ngoài, khiến bọn chúng không dám tiến vào.
“Binh Hồn Sơn có mấy món đại thánh binh, đây chính là vương giả trong Binh Hồn Không Gian này.”
Tịch Thiên Dạ ngẩng đầu, cười nhạt nói.
Sắc mặt xinh đẹp của Lam Mị lập tức lạnh lo lại, đã sớm biết tên Tịch Thiên Dạ này làm sao lại tốt bụng như vậy được chứ, bảo nàng tiến vào trong Binh Hồn Sơn, để bị mấy món đại thánh binh vây công? Quả nhiên, độc ác nhất thế gian này chính là lòng dạ nam nhân, tất cả nam nhân đều không thể tin được.
Cách biệt giữa thực lực trong các cảnh giới của thánh nhân cũng như giữa ngày và đêm, hoàn toàn không liên quan đến nhau.
Thánh binh cũng đồng dạng như vậy.
Thánh binh đại khái có thể chia làm hạ vị - trung vị - thượng vị - viên mãn - đại thánh — thiên thánh — chí thánh binh.
Đương nhiên, cũng có thể dựa theo tiêu chuẩn mười tăng thông thường mà phân ra
Ví dụ, tăng thứ nhất cùng thứ hai chính là hạ vị thánh binh, tầng ba với thứ tư chính là trung vị thánh binh, cứ thế suy ra......Dĩ nhiên thiên thánh binh và chí thánh binh thì không nấm trong mười tầng, như Thiên Tôn và Chí Tôn vậy.
Đại thánh binh ẩn chứ sức mạnh của đại thánh, với tu vi hiện tại của nàng, nếu là thánh binh công kích, nếu không cẩn thận né tránh sợ là sẽ bị miểu sát trong nháy mắt.
“Ngươi đừng luôn luôn nghĩ sẽ bị người khác hãm hại, ta cũng không có cái thú vui tao nhã đó.”
Tịch Thiên Dạ cười khổ nói, hắn liếc mắt cũng có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Lam Mị.
“Trong Binh Hồn Sơn, đại thánh binh cùng những cao giai thánh binh khác sẽ không chủ động công kích ngươi, trừ phi ngươi trêu chọc bọn chúng trước.”
Ba - bốn mươi thánh binh đồng thời công kích Lam Mị, âm thanh đinh đang leng keng không ngừng vang lên, năng lượng kinh khủng bạo tạo bãi cỏ màu đỏ, đánh vỡ mặt đất thành từng cái hố mấp mô, tựa như mưa sao băng xuyên qua tăng khí quyền rơi xuống, tái hiện ngày tận thế.
Ba - bốn mươi thánh binh khác nào từng đấy vị thánh nhân đồng thời công kích, cũng bởi đây là Lam Mị, nếu đổi thành Tôn cảnh tu sĩ khác, sợ là sẽ bị đánh thành tro trong nháy mắt.
Thanh loan đao dưới sự điều khiển của Lam Mị, phòng ngự vô cùng trôi chảy kín kẽ, dù là một giọt nước cũng không lọt qua, không ngừng đánh bay những công kích của đống thánh binh kia, mái tóc dài màu xanh ngọc tung bay, đại chiến với những thánh binh mà phong thái không giảm chút nào.
Nếu là ba - bốn mươi thánh nhân thật sự đến đây, sợ là cũng không làm gì được nàng, thậm chí toàn quân có thể bị diệt sạch.
Nhưng thánh binh cũng không phải thánh nhân, trừ phi ngươi có thể mạnh mẽ phá hủy, nếu không thánh binh sẽ vĩnh viễn không dừng lại, mãi mãi không kiệt lực, luôn luôn phát động công kích về phía ngươi.
Con ngươi của Lam Mị thít chặt lại, cảm thấy sự tình này rất quỷ dị.... Thánh binh phát động công kích cũng là cần suối ngưồn năng lượng a, không có khả năng tự sinh ra năng lượng để phát động công kích được, mà không có thánh nhân phát động, lực lượng. thánh binh phát ra tương đối có hạn.
Nhưng những thánh binh trên trời kia lại có thể không ngừng phát động công kích, mặc kệ bao nhiêu lần cũng không cạn kiệt năng lượng, khí tức luôn luôn cường thịnh, chưa từng suy giảm chút ít nào.
Sự tình quỷ dị như vậy, hiển nhiên không giống với bình thường.
Sưu sưu sưu!
Binh khí phóng ngang trời cao, mang theo tiếng rít không ngừng vang lên, chỉ thấy từng đường ánh sánh lấp lánh ở chân trời, bên trong mỗi ánh sáng đều ẩn chưa một thanh thánh binh, đếm sơ qua thôi cũng đã tới hàng trăm hàng ngàn, mà không chỉ là một hướng, đây là phía Nam một đống, phía Bắc một đống, phía Đông và phía Tây còn chất thành một núi lớn hơn.
Bọn chúng bay múa trên bầu trời, có thanh chơi đùa trên trời cao, có thanh thì bay vào rừng cây, vào từng bụi cỏ, có thanh thì xuyên thẳng vào núi lớn......
Yên vẹn từ chỗ Lam Mị nhìn qua đã thấy hơn ngàn thanh thánh binh, mà mỗi thanh đều phảng phất như có linh hồn của mình vậy, đều đang bay lượn khắp. nơi không có mục đích.
Có chút thánh binh hiển nhiên cũng đã chú ý tới Lam Mị, thi nhau bay về hướng này, gia nhập đội ngũ vây công.
Trong thời gian ngân, số lượng thánh binh bao vây Lam Mị đã vượt quá trăm thanh, mà bọn này lại không biết mệt mỏi, vĩnh viễn không kiệt lực như hút được cần, chưa kể còn khó mà hủy đi.....Đây còn khó chơi hơn không biết bao nhiêu lần so với trăm tên thánh nhân.
Cái của nợ gì đây!?
Sắc mặt của Lam Mị ngưng trọng, nếu cứ tiếp tục như vậy nàng có khả năng sẽ bị mài chết, chỗ cửa ải khảo hạch nội môn đệ tử cấp chín sao lại quỷ dị như vậy.
“Nhanh chóng tới chỗ này đi, nếu không ngươi sẽ bị bọn chúng mài đến chết đấy.”
Một âm thanh lạnh nhạt nhàn nhã vang lên trên bầu trời.
Lam Mị hướng ánh mắt về phía âm thanh phát ra, không phải Tịch Thiên Dạ thì có thể là ai nữa.
Nàng hừ lạnh một tiếng, nhưng lần này cũng không có cự tuyệt Tịch Thiên Dạ, hóa thành một lưỡng ánh sáng âm u bay về phía hẳn. Đám thánh binh hơn trăm thanh kia không ngừng điên cưỡng đuối theo phía sau nàng, hiển nhiên không có ý định buông tha Lam Mị, như một đám dê già nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp không cách nào phản kháng trước mặt vậy.
Vọt lên chín tầng mây, Lam Mị rất nhanh phát hiện chỗ Tịch Thiên Dạ đang ngồi.
Lúc này, Tịch Thiên Dạ đang ngồi ngay ngắn trên một đám mây màu vàng, toàn thân tản ra ánh sáng màu vàng ròng, hoàn toàn chưa từng nhìn thấy ai có ánh sáng khí tức như vậy, cảm giác như một bức tượng vàng thật sự.
Lam Mị có chút do dự, nhưng vẫn bay về hướng Tịch Thiên Dạ.
Sau một lát, nàng liền đến bên cạnh Tịch Thiên Dạ. Nhưng điều làm nàng ngạc nhiên là đám thánh binh kia, nguyên bản trăm thanh như là lão sói xám thấy bé thỏ trắng hơn ngon, không ngừng truy đuổi sau lưng này bây giờ lại bị dọa giải tán lập tức, trực tiếp trốn vào giữa thiên địa, biến mất không thấy tăm hơi nào.
Thấy vậy, Lam Mị sững sờ, tình huống này là thế nào?
Vì sao những thánh binh kia lại sợ Tịch Thiên Dạ như vậy?
“Bởi vì bọn chúng sợ bị ta ăn mất.”
Tịch Thiên Dạ chậm rãi mở mắt, mỉm cười giải thích.
“Làm sao ngươi làm được vậy?”
Lam Mị híp mắt lại, ở trong không gian của Tịch Thiên Dạ thật sự không bị những thánh binh kia uy hiếp nữa. Mà nàng nếu rời khỏi đây, rất có thể sẽ lại bị đám thánh binh dai như đỉa đói kia vây công.
“Bởi vì ta tu luyện Xích Kim Linh Thể.”
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, cũng không giấu diếm gì.
Xích Kim Linh Thể chính là linh thể kim thuộc tính ở trong nhóm linh thể mạnh nhất, dù là ở Tu Tiên Giới có thể tu thành Xích Kim Linh Thể cũng rất ít gặp, bởi vì muốn tụ luyện Xích Kim Linh Thể cần một lượng khổng lồ Kim Duệ khí và binh hồn.
Thời điểm Tịch Thiên Dạ lựa chọn linh thể kim thuộc tính vốn đã loại trừ Xích Kim Linh Thể ra, bởi vì binh hồn rất khó tìm, nếu bởi vì vậy mà tiêu tốn quá nhiều thời gian, tự nhiên sẽ ảnh hưởng đến những phương diện tu hành khá, có chút được không bù mất.
Thế nhưng sau khi đi vào không gian này, hản liền thay đổi chú ý trong nháy mắt.
Bởi vì không gian này được gọi là Binh Hồn Không Gian, có rất nhiều binh hòn, đủ để hắn tu luyện Xích Kim Linh Thể tới tiểu thành.
“Xích Kim Linh Thể!?”
Lam Mị nghe vậy, nhíu mày, nàng mặc dù không biết Xích Kim Linh Thể là cái gì, nhưng nghe tên có vẻ rất bất phàm.
Nếu không, những thánh binh có lực lượng của thánh nhân dùng mãi không hết kia không thể nào e sợ Tịch Thiên Dạ đến vậy.
Nếu ngươi sợ bị đám thánh binh kia vây công, kỳ thật có thể tiến vào Binh Hồn Sơn, ở nơi đó thánh binh phổ thông không dám tiến vào trong.”
Tịch Thiên Dạ tiếp tục nhẹ nhàng nói.
Nghe vậy, Lam Mị theo bản năng nhìn về hướng một ngọn núi, kỳ thật nàng cũng đã sớm cảm nhận được ngọn núi đó bất phàm, mấy lưỡng khí tức mà ngọn núi đó ngẫu nhiên phát ra cũng có thể khiến nàng bất an, tim đập nhanh vô cùng.
“Bên trong Binh Hôn Sơn kia hắn là có thánh binh rất cường đại nha?”
Lam Mị khẽ cau mày, trong không gian này không có sinh linh nào khác, đâu đâu cũng là thánh binh, mấy đạo khí tức mờ mịt tản ra từ Binh Hồn Sơn sợ cũng là thánh binh mà ra. Chỉ là những thanh thánh binh đó tương đối bất phàm, nếu không cũng không thể dọa sợ những thánh binh bên ngoài, khiến bọn chúng không dám tiến vào.
“Binh Hồn Sơn có mấy món đại thánh binh, đây chính là vương giả trong Binh Hồn Không Gian này.”
Tịch Thiên Dạ ngẩng đầu, cười nhạt nói.
Sắc mặt xinh đẹp của Lam Mị lập tức lạnh lo lại, đã sớm biết tên Tịch Thiên Dạ này làm sao lại tốt bụng như vậy được chứ, bảo nàng tiến vào trong Binh Hồn Sơn, để bị mấy món đại thánh binh vây công? Quả nhiên, độc ác nhất thế gian này chính là lòng dạ nam nhân, tất cả nam nhân đều không thể tin được.
Cách biệt giữa thực lực trong các cảnh giới của thánh nhân cũng như giữa ngày và đêm, hoàn toàn không liên quan đến nhau.
Thánh binh cũng đồng dạng như vậy.
Thánh binh đại khái có thể chia làm hạ vị - trung vị - thượng vị - viên mãn - đại thánh — thiên thánh — chí thánh binh.
Đương nhiên, cũng có thể dựa theo tiêu chuẩn mười tăng thông thường mà phân ra
Ví dụ, tăng thứ nhất cùng thứ hai chính là hạ vị thánh binh, tầng ba với thứ tư chính là trung vị thánh binh, cứ thế suy ra......Dĩ nhiên thiên thánh binh và chí thánh binh thì không nấm trong mười tầng, như Thiên Tôn và Chí Tôn vậy.
Đại thánh binh ẩn chứ sức mạnh của đại thánh, với tu vi hiện tại của nàng, nếu là thánh binh công kích, nếu không cẩn thận né tránh sợ là sẽ bị miểu sát trong nháy mắt.
“Ngươi đừng luôn luôn nghĩ sẽ bị người khác hãm hại, ta cũng không có cái thú vui tao nhã đó.”
Tịch Thiên Dạ cười khổ nói, hắn liếc mắt cũng có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Lam Mị.
“Trong Binh Hồn Sơn, đại thánh binh cùng những cao giai thánh binh khác sẽ không chủ động công kích ngươi, trừ phi ngươi trêu chọc bọn chúng trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất