Chương 429: Đều Tại Ta
Lục Tâm Nhan nghe thấy vậy âm thầm kinh hãi, Mộ lão nhân là thánh nhân mạnh như vậy mà còn không phải người mạnh nhất của Phúc Hải thánh quốc.
Lão già áo đen khoát tay, không để ý đến lời cầu khẩn của Lục Tâm Nhan, ánh mắt nhìn sang phía hoàng cung, không nói một lời.
“Ta sẽ ngăn hắn lại, các ngươi hãy thừa cơ chạy trốn.”
Cố Vân nắm chặt trường kiếm trong tay, ánh mắt lóe lên vẻ kiên quyết, sau đó bay lên trời, đánh thẳng về hướng Mộ lão nhân.
Mà khi đứng trước mặt Mộ lão nhân, nàng chỉ như một hài đồng, cực kỳ yếu ớt.
Mộ lão nhân đứng trên khoảng không hoàng cung, tiện tay phẩy nhẹ một cái, Cố Vân đã bị đánh trở về.
Trong chốc lát, hai nữ đều bị trọng thương, sinh cơ trong thể nội ảm đạm, phảng phất như cây đèn trước gió, tùy thời đều có thể bị dập tắt.
Muốn phá vây?
Căn bản không có khả năng!
Dù cho Cố Vân có liều mạng cũng không thể ngăn cản Mộ lão nhân trong tích tắc.
Có Mộ lão nhân đứng ở đây, mấy người không có cách nào có thể thoát ra.
“Các ngươi thúc thủ chịu trói đi, cần gì phải vùng vẫy giấy chết như vậy.” Mộ lão nhân thản nhiên nói.
Hắn không có trực tiếp giết mấy người đi bởi vì hai nữ nhân này đều có cảnh giới Thiên tôn, là Thiên Vận chỉ tử, nếu như có thể thu phục để làm việc cho thánh quốc thì vô cùng hoàn mỹ.
Đương nhiên trọng yếu chính là, mấy người các nàng có thể dẫn ra được tên Tịch Thiên Dạ.
Hắn cũng không biết là Tịch Thiên Dạ cũng ở ngay trong Thạch Nghĩ thành, thậm chí còn đang trong hoàng cung này, chỉ là hoàng cung quá lớn, hẳn cũng không thể lúc nào cũng chú ý nhất cử nhất động ở đây được.
Ngay khi Mộ lão nhân tản ra khí tức kinh thiên động địa là Tịch Thiên Dạ cũng đã xuất hiện trước cổng hoàng cung rồi. Mà bây giờ hắn đang cấp tốc đi vào Vân Lạc điện.
“Chỉ trách ta quá nông nổi rồi.”
Cố Vân quay sang nhìn Chang Quang, lại quay sang Cố Khinh Yên một chút, than nhẹ một tiếng.
Nếu như nàng không vội vã xuất thủ mà đợi ẩn nấp, chờ đầy đủ thời cơ mới động thủ thì nàng cùng Cố Khinh Yên cũng không lâm vào tuyệt cảnh.
Kỳ thật, sở dĩ nàng gấp gáp như vậy cũng là sợ Tịch Thiên Dạ sẽ đến Thạch Nghĩ hoàng cung cứu người.
Chính như Cố Khinh Yên nói, với tính cách của Tịch Thiên Dạ thì rất có khả năng khi biết được tin tức sẽ chạy thẳng đến hoàng cung Thạch Nghĩ tộc cứu người, cho nên Cố Vân mới muốn đến trước Tịch Thiên Dạ, cứu được Chang Quang rồi thì Tịch Thiên Dạ sẽ không phải đi mạo hiểm nữa.
Nhưng không ngờ rằng một bước đi sai lầm đã làm nàng cùng Cố Khinh Yên lâm vào tuyệt cảnh.
Nếu như nàng cùng Cố Khinh Yên đều rơi vào trong tay Phúc Hải thánh quốc thì Tịch Thiên Dạ sẽ làm cái gì?
Hắn sẽ đến cứu các nàng sao?
Thế nhưng nếu hắn đến cứu người thì làm sao mà địch lại nhiều cường giả của Phúc Hải thánh quốc đây?
Chỉ trong tích tắc mà đầu Cố Vân quay đi quay lại hàng ngàn lần, trong lòng hiện lên vô số suy nghĩ.
Đây chính là sự khác biệt giữa nữ nhân với nam nhân.
Đứng trước nguy hiểm mà lòng vẫn suy nghĩ cho người khác.
Nhưng Cố Vân cũng không ngờ rằng khi đầu nàng xuất hiện hình tượng của Tịch Thiên Dạ thì một thanh âm quen thuộc đã vang lên trong đại điện.
“Ta tới chậm, nhưng cũng may là không muộn.”
Thanh âm đạm mạc và quen thuộc kia vang lên, vẫn thanh lãnh, không có bất kỳ cảm xúc gì như trước đây nhưng khi lọt vào tai tam nữ bị vây trong Vân Lạc điện lại khiến thân thể họ run lên, nhìn sang cửa điện bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Chỉ thấy một thiếu niên quanh minh chính đại đi từ ngoài Vân Lạc điện vào, phảng phất như đang tùy ý tản bộ trong hậu hoa viên nhà mình.
“Kẻ nào?”
Hai thánh nhân đang trấn giữ ở Vân Lạc điện đều kinh ngạc kêu lên, hoàng cung Thạch Nghĩ tộc được bảo vệ sâm nghiêm như thế mà lại xuất hiện một thiếu niên không rõ lai lịch. Ngay khi hai người họ chuẩn bị đi lên ngăn cản hắn thì lại bị một cỗ lực lượng vô hình va phải, đánh bay đi.
Hai vị thánh nhân như hai con rệp đang chật vật ngã xuống trụ đá của đại điện, làm cả đại điện như đang run lên.
Tịch Thiên Dạ đường hoàng bước vào Vân Lạc điện, đi vào trong quảng trường, đỡ Cố Vân đứng dậy. Sau mấy lần giao thủ với Mộ lão nhân thì sinh cơ trong người nàng còn lại không đến một phần mười.
Thánh nhân thụ thương thì rất dễ điều trị nhưng nếu sinh cơ trong người bị trảm diệt thì lại rất khó để khôi phục, dựa theo tình huống bình thường sợ rằng Cố Vân bế quan tu luyện mười năm cũng chưa hẳn đã khôi phục. Mà trong quá trình này nàng sẽ luôn trong tình trạng hư nhược, nếu giao thủ với người khác thì xác xuất tử vong tương đối lớn.
Cái gọi là thánh nhân bất tử bất diệt, tích huyết trùng sinh chẳng qua là khái niệm trong đầu của người bình thường mà thôi.
Kỳ thật trong cấp bậc thánh nhân, việc bị giết tùy thời có thể diễn ra.
“Tịch Thiên Dạ!”
Ánh mắt Nhâm An Tỉnh nhìn chằm chằm lên người Tịch Thiên Dạ, gằn từng chữ một.
Trên bầu trời, Mộ lão nhân cũng đưa ánh mắt lên người hắn.
Trong Vân Lạc điện, tất cả tu sĩ của Phúc Hải thánh quốc đều đưa mắt sang nhìn Tịch Thiên Dạ.
Tất cả mọi người đêu không ngờ rằng thiếu niên bị Phúc Hải thánh quốc truy nã khắp nơi trong Thiên Lan di tích, không ngừng phái người ra tìm, đuổi bắt mà lại đường hoàng xuất hiện trong hoàng cung - đại bản doanh của bọn hắn.
Lại còn cái bộ dạng tùy ý, quả thực hắn xem Vân Lạc điện như nhà của mình vậy.
“Tịch Thiên Dạ...”
Cố Vân nắm tay Tịch Thiên Dạ thật chặt, vẻ mặt đang mỉm cười nhưng sâu trong đôi mắt lại rất khổ sở. Hôm nay sợ rằng bọn hắn đã gặp phải tuyệt cảnh chân chính rồi, bất quá có thể chết cùng với hắn thì cũng không có quá nhiều tiếc nuối đi.
““Qủa nhiên ngươi đã tới.”
Cố Khinh Yên than nhẹ một tiếng, Tịch Thiên Dạ xuất hiện cũng không mảy may ngoài ý liệu của nàng. Chỉ là bây giờ hắn đi ra để làm gì chứ! Lực lượng của Phúc Hải thánh quốc căn bản bọn họ không thể chống cự, việc gì phải đi ra chịu chết.
Phúc Hải thánh quốc không phải Lan Lăng quốc mà là một cổ quốc lâu đời, hùng hậu, các nàng căn bản không thể nào chống đỡ được.
Chang Quang hung hăng trợn mắt nhìn Tịch Thiên Dạ một chút, trong lòng rất là ấm ức cùng ủy khuất, nếu như không phải Tịch Thiên Dạ gây chuyện khắp nơi thì nàng cùng tiểu thư sao phải rơi vào hoàn cảnh thê thảm như vậy chứ.
“Đều tại ta, là ta khiến các ngươi chịu ủy khuất.”
Tịch Thiên Dạ mỉm cười vỗ vỗ bả vai Chang Quang.
Chang Quang thấy vậy cũng có chút xấu hổ nói:
” Cũng không thể hoàn toàn trách ngươi, tại Phúc Hải thánh quốc không có một người tốt.”
“Tịch Thiên Dạ, vẫn nghe đồn rằng ngươi gan to bằng trời, không có bất kỳ kiêng kị gì, hôm nay gặp mặt quả là danh bất hư truyền.”
Nhâm An Tỉnh cười lạnh nhìn qua mấy người, xuất ra một cỗ thánh uy khổng lồ bao phủ lấy toàn bộ bọn họ, ánh mắt tràn đầy đùa cợt, phảng phất đang nhìn mấy con thú đang được nhốt trong lồng.
Cùng lúc đó, trong Vân Lạc điện, Thạch Nghĩ hoàng cung.
Lần lượt từng tu sĩ đi từ trong điện ra, toàn bộ bọn hẳn là thánh nhân, đây chính là tỉnh nhuệ của Phúc Hải thánh quốc lần này đến Thiên Lan di tích, Tịch Thiên Dạ xuất hiện đã gây ra sự chú ý của toàn bộ Vân Lạc điện, Thạch Nghĩ hoàng cung, thậm chí là cả Thạch Nghĩ thành.
Đám người Phúc Hải thánh quốc dốc toàn bộ lực lượng bao quanh hắn.
Dù sao Tịch Thiên Dạ vẫn là người mà bọn hẳn vẫn đang truy nã, muốn bắt nhất.
Vân Tưởng Quân đang đứng trên chỗ cao ngoài biên giới của Thạch Nghĩ thành than nhẹ một tiếng, Tịch Thiên Dạ rốt cục vẫn hiện thân.
Nguyên bản nàng cho rằng sau khi Mộ lão nhân xuất hiện, Tịch Thiên Dạ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ nữa, có thể sẽ ẩn nấp trong thành chờ cơ hội.
Nhưng mà nàng vẫn đánh giá thấp con người Tịch Thiên Dạ, đánh giá thấp lòng dạ cùng đảm lượng của hắn.
Trên tửu lâu, con ngươi Lục Tâm Nhan cũng thít chặt, ngạc nhiên nhìn sang phương hướng hoàng cung, nàng cũng không ngờ rằng lúc tối hậu quan hầu Tịch Thiên Dạ lại xuất hiện.
Hắn ra ngoài làm gì? Muốn chết ah!
Lão già áo đen khoát tay, không để ý đến lời cầu khẩn của Lục Tâm Nhan, ánh mắt nhìn sang phía hoàng cung, không nói một lời.
“Ta sẽ ngăn hắn lại, các ngươi hãy thừa cơ chạy trốn.”
Cố Vân nắm chặt trường kiếm trong tay, ánh mắt lóe lên vẻ kiên quyết, sau đó bay lên trời, đánh thẳng về hướng Mộ lão nhân.
Mà khi đứng trước mặt Mộ lão nhân, nàng chỉ như một hài đồng, cực kỳ yếu ớt.
Mộ lão nhân đứng trên khoảng không hoàng cung, tiện tay phẩy nhẹ một cái, Cố Vân đã bị đánh trở về.
Trong chốc lát, hai nữ đều bị trọng thương, sinh cơ trong thể nội ảm đạm, phảng phất như cây đèn trước gió, tùy thời đều có thể bị dập tắt.
Muốn phá vây?
Căn bản không có khả năng!
Dù cho Cố Vân có liều mạng cũng không thể ngăn cản Mộ lão nhân trong tích tắc.
Có Mộ lão nhân đứng ở đây, mấy người không có cách nào có thể thoát ra.
“Các ngươi thúc thủ chịu trói đi, cần gì phải vùng vẫy giấy chết như vậy.” Mộ lão nhân thản nhiên nói.
Hắn không có trực tiếp giết mấy người đi bởi vì hai nữ nhân này đều có cảnh giới Thiên tôn, là Thiên Vận chỉ tử, nếu như có thể thu phục để làm việc cho thánh quốc thì vô cùng hoàn mỹ.
Đương nhiên trọng yếu chính là, mấy người các nàng có thể dẫn ra được tên Tịch Thiên Dạ.
Hắn cũng không biết là Tịch Thiên Dạ cũng ở ngay trong Thạch Nghĩ thành, thậm chí còn đang trong hoàng cung này, chỉ là hoàng cung quá lớn, hẳn cũng không thể lúc nào cũng chú ý nhất cử nhất động ở đây được.
Ngay khi Mộ lão nhân tản ra khí tức kinh thiên động địa là Tịch Thiên Dạ cũng đã xuất hiện trước cổng hoàng cung rồi. Mà bây giờ hắn đang cấp tốc đi vào Vân Lạc điện.
“Chỉ trách ta quá nông nổi rồi.”
Cố Vân quay sang nhìn Chang Quang, lại quay sang Cố Khinh Yên một chút, than nhẹ một tiếng.
Nếu như nàng không vội vã xuất thủ mà đợi ẩn nấp, chờ đầy đủ thời cơ mới động thủ thì nàng cùng Cố Khinh Yên cũng không lâm vào tuyệt cảnh.
Kỳ thật, sở dĩ nàng gấp gáp như vậy cũng là sợ Tịch Thiên Dạ sẽ đến Thạch Nghĩ hoàng cung cứu người.
Chính như Cố Khinh Yên nói, với tính cách của Tịch Thiên Dạ thì rất có khả năng khi biết được tin tức sẽ chạy thẳng đến hoàng cung Thạch Nghĩ tộc cứu người, cho nên Cố Vân mới muốn đến trước Tịch Thiên Dạ, cứu được Chang Quang rồi thì Tịch Thiên Dạ sẽ không phải đi mạo hiểm nữa.
Nhưng không ngờ rằng một bước đi sai lầm đã làm nàng cùng Cố Khinh Yên lâm vào tuyệt cảnh.
Nếu như nàng cùng Cố Khinh Yên đều rơi vào trong tay Phúc Hải thánh quốc thì Tịch Thiên Dạ sẽ làm cái gì?
Hắn sẽ đến cứu các nàng sao?
Thế nhưng nếu hắn đến cứu người thì làm sao mà địch lại nhiều cường giả của Phúc Hải thánh quốc đây?
Chỉ trong tích tắc mà đầu Cố Vân quay đi quay lại hàng ngàn lần, trong lòng hiện lên vô số suy nghĩ.
Đây chính là sự khác biệt giữa nữ nhân với nam nhân.
Đứng trước nguy hiểm mà lòng vẫn suy nghĩ cho người khác.
Nhưng Cố Vân cũng không ngờ rằng khi đầu nàng xuất hiện hình tượng của Tịch Thiên Dạ thì một thanh âm quen thuộc đã vang lên trong đại điện.
“Ta tới chậm, nhưng cũng may là không muộn.”
Thanh âm đạm mạc và quen thuộc kia vang lên, vẫn thanh lãnh, không có bất kỳ cảm xúc gì như trước đây nhưng khi lọt vào tai tam nữ bị vây trong Vân Lạc điện lại khiến thân thể họ run lên, nhìn sang cửa điện bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Chỉ thấy một thiếu niên quanh minh chính đại đi từ ngoài Vân Lạc điện vào, phảng phất như đang tùy ý tản bộ trong hậu hoa viên nhà mình.
“Kẻ nào?”
Hai thánh nhân đang trấn giữ ở Vân Lạc điện đều kinh ngạc kêu lên, hoàng cung Thạch Nghĩ tộc được bảo vệ sâm nghiêm như thế mà lại xuất hiện một thiếu niên không rõ lai lịch. Ngay khi hai người họ chuẩn bị đi lên ngăn cản hắn thì lại bị một cỗ lực lượng vô hình va phải, đánh bay đi.
Hai vị thánh nhân như hai con rệp đang chật vật ngã xuống trụ đá của đại điện, làm cả đại điện như đang run lên.
Tịch Thiên Dạ đường hoàng bước vào Vân Lạc điện, đi vào trong quảng trường, đỡ Cố Vân đứng dậy. Sau mấy lần giao thủ với Mộ lão nhân thì sinh cơ trong người nàng còn lại không đến một phần mười.
Thánh nhân thụ thương thì rất dễ điều trị nhưng nếu sinh cơ trong người bị trảm diệt thì lại rất khó để khôi phục, dựa theo tình huống bình thường sợ rằng Cố Vân bế quan tu luyện mười năm cũng chưa hẳn đã khôi phục. Mà trong quá trình này nàng sẽ luôn trong tình trạng hư nhược, nếu giao thủ với người khác thì xác xuất tử vong tương đối lớn.
Cái gọi là thánh nhân bất tử bất diệt, tích huyết trùng sinh chẳng qua là khái niệm trong đầu của người bình thường mà thôi.
Kỳ thật trong cấp bậc thánh nhân, việc bị giết tùy thời có thể diễn ra.
“Tịch Thiên Dạ!”
Ánh mắt Nhâm An Tỉnh nhìn chằm chằm lên người Tịch Thiên Dạ, gằn từng chữ một.
Trên bầu trời, Mộ lão nhân cũng đưa ánh mắt lên người hắn.
Trong Vân Lạc điện, tất cả tu sĩ của Phúc Hải thánh quốc đều đưa mắt sang nhìn Tịch Thiên Dạ.
Tất cả mọi người đêu không ngờ rằng thiếu niên bị Phúc Hải thánh quốc truy nã khắp nơi trong Thiên Lan di tích, không ngừng phái người ra tìm, đuổi bắt mà lại đường hoàng xuất hiện trong hoàng cung - đại bản doanh của bọn hắn.
Lại còn cái bộ dạng tùy ý, quả thực hắn xem Vân Lạc điện như nhà của mình vậy.
“Tịch Thiên Dạ...”
Cố Vân nắm tay Tịch Thiên Dạ thật chặt, vẻ mặt đang mỉm cười nhưng sâu trong đôi mắt lại rất khổ sở. Hôm nay sợ rằng bọn hắn đã gặp phải tuyệt cảnh chân chính rồi, bất quá có thể chết cùng với hắn thì cũng không có quá nhiều tiếc nuối đi.
““Qủa nhiên ngươi đã tới.”
Cố Khinh Yên than nhẹ một tiếng, Tịch Thiên Dạ xuất hiện cũng không mảy may ngoài ý liệu của nàng. Chỉ là bây giờ hắn đi ra để làm gì chứ! Lực lượng của Phúc Hải thánh quốc căn bản bọn họ không thể chống cự, việc gì phải đi ra chịu chết.
Phúc Hải thánh quốc không phải Lan Lăng quốc mà là một cổ quốc lâu đời, hùng hậu, các nàng căn bản không thể nào chống đỡ được.
Chang Quang hung hăng trợn mắt nhìn Tịch Thiên Dạ một chút, trong lòng rất là ấm ức cùng ủy khuất, nếu như không phải Tịch Thiên Dạ gây chuyện khắp nơi thì nàng cùng tiểu thư sao phải rơi vào hoàn cảnh thê thảm như vậy chứ.
“Đều tại ta, là ta khiến các ngươi chịu ủy khuất.”
Tịch Thiên Dạ mỉm cười vỗ vỗ bả vai Chang Quang.
Chang Quang thấy vậy cũng có chút xấu hổ nói:
” Cũng không thể hoàn toàn trách ngươi, tại Phúc Hải thánh quốc không có một người tốt.”
“Tịch Thiên Dạ, vẫn nghe đồn rằng ngươi gan to bằng trời, không có bất kỳ kiêng kị gì, hôm nay gặp mặt quả là danh bất hư truyền.”
Nhâm An Tỉnh cười lạnh nhìn qua mấy người, xuất ra một cỗ thánh uy khổng lồ bao phủ lấy toàn bộ bọn họ, ánh mắt tràn đầy đùa cợt, phảng phất đang nhìn mấy con thú đang được nhốt trong lồng.
Cùng lúc đó, trong Vân Lạc điện, Thạch Nghĩ hoàng cung.
Lần lượt từng tu sĩ đi từ trong điện ra, toàn bộ bọn hẳn là thánh nhân, đây chính là tỉnh nhuệ của Phúc Hải thánh quốc lần này đến Thiên Lan di tích, Tịch Thiên Dạ xuất hiện đã gây ra sự chú ý của toàn bộ Vân Lạc điện, Thạch Nghĩ hoàng cung, thậm chí là cả Thạch Nghĩ thành.
Đám người Phúc Hải thánh quốc dốc toàn bộ lực lượng bao quanh hắn.
Dù sao Tịch Thiên Dạ vẫn là người mà bọn hẳn vẫn đang truy nã, muốn bắt nhất.
Vân Tưởng Quân đang đứng trên chỗ cao ngoài biên giới của Thạch Nghĩ thành than nhẹ một tiếng, Tịch Thiên Dạ rốt cục vẫn hiện thân.
Nguyên bản nàng cho rằng sau khi Mộ lão nhân xuất hiện, Tịch Thiên Dạ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ nữa, có thể sẽ ẩn nấp trong thành chờ cơ hội.
Nhưng mà nàng vẫn đánh giá thấp con người Tịch Thiên Dạ, đánh giá thấp lòng dạ cùng đảm lượng của hắn.
Trên tửu lâu, con ngươi Lục Tâm Nhan cũng thít chặt, ngạc nhiên nhìn sang phương hướng hoàng cung, nàng cũng không ngờ rằng lúc tối hậu quan hầu Tịch Thiên Dạ lại xuất hiện.
Hắn ra ngoài làm gì? Muốn chết ah!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất