Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 439: Ma Tộc Xâm Lấn

Trước Sau
Tà Uyên Hậu rất rõ ràng, quy củ chỉ là vật chết, chỉ cần lợi ích đủ lớn, bất cứ chuyện gì Thạch Nghĩ tộc sự cũng dám làm.

Thạch Nghĩ Hoàng im lặng nhìn Tà Uyên Hậu, hồi lâu mới thản nhiên nói: “Tà Uyên Hậu, chúng ta là đông minh, ta giúp ngươi cũng là điều nên làm, nhưng ngươi lại khiến ta cảm thấy rất thất vọng. Muốn ta giúp ngươi, đầu tiên Phúc Hải thánh quốc các ngươi nhất định phải ở lại thành Thạch Nghĩ, cùng Thạch Nghĩ tộc chúng ta chung tay chống cự Ma tộc xâm lấn.”

Tà Uyên Hậu nghe vậy sắc mặt hơi đối, vẻ mặt có chút khó coi.

Kỳ thật trước đó Phúc Hải Thánh quốc đã chuẩn bị rút lui khỏi thành Thạch Nghĩ, thậm chí đã hoàn thiện kế hoạch di chuyển, chỉ ít ngày nữa bọn họ sẽ rút lui toàn bộ khỏi thành Thạch Nghĩ.

Sở dĩ quyết định như vậy cũng bởi vì ba ngày trước bọn họ phát hiện bên ngoài thành Thạch Nghĩ có tung tích của Ma tộc, dựa theo đủ loại dấu hiệu cho thấy, mục tiêu kế tiếp của Ma tộc rất có thể là thành Thạch Nghĩ.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi đoàn người Tịch Thiên Dạ đi vào thành Thạch Nghĩ thì nhìn thấy ai ai cũng thần hồn nát thần, bốn phía đều có binh lính canh giữ, năm bước một trạm canh gác, mười bước một cương vị Ma tộc xâm lấn là chuyện cực kỳ đáng sợ.

Trong di tích Thiên Lan, 109 dị tộc bản thổ e ngại nhất chính là Ma tộc.

Kỳ thật, ở trước kia trong Thiên Lan thần thố không chỉ có 109 dị tộc, nhưng rất nhiều dị tộc đã bị Ma tộc hủy diệt, hóa thành lịch sử. Trong lịch sử, Thạch Nghĩ tộc đã từng gặp phải Ma tộc xâm lớn quy mô lớn tám lần, nhưng cũng may trong tám lần kia, Thạch Nghĩ tộc vẫn rất mạnh mế, cuối cùng miễn cưỡng ngăn cản Ma tộc xâm chiếm.

Nhưng hiện nay, Thạch Nghĩ tộc không còn như trước, thực lực các tộc nhân kém xa thời đại huy hoàng năm đó, cho nên Thạch Nghĩ Hoàng không dám sơ sấy, hắn muốn đoàn kết tất cả các thế lực có thể lại.

Nhưng ngay thời điểm này, người của Phúc Hải Thánh quốc lại quyết định rời đi, điều này khiến cho Thạch Nghĩ Hoàng rất bất mãn, cũng vì thế mà trước đó Tịch Thiên Dạ lại náo hoàng cung, lại không có một cường giả Thạch Nghĩ tộc nào ra mặt.

Sắc mặt Tà Uyên Hậu biến ảo không ngừng, về mặt rất khó xử.

Ma tộc mạnh mẽ như thế nào trong lòng hắn rất rõ ràng, trong lịch sử mỗi một lần Ma tộc xuất thế cũng là một hồi tai họa đối với Thiên Lan thần thổ.

Tiếp tục lưu lại thành Thạch Nghĩ thật sự rất nguy hiểm, chẳng may gặp Ma tộc xâm lấn quy mô lớn, xác suất thành Thạch Nghĩ bị công phá là khá lớn.

Tà Uyên Hậu cũng không dám dùng an nguy của tất cả tu sĩ Phúc Hải thánh quốc làm điều kiện đặt cược, lỡ như Thạch Nghĩ tộc bị diệt, mọi sinh linh trong thành Thạch Nghĩ cũng sẽ gặp nạn.

Tà Uyên Hậu, bản hoàng cần phải nhắc nhở ngươi, người thiếu niên Tịch Thiên Dạ kia không phải Chí Tôn tầm thường, nếu hắn thành Thánh, mấy vị Đại Thánh Phúc Hải thánh quốc các ngươi căn bản không làm gì được hắn. Hơn nữa, thiên tư của hắn vượt xa tưởng tượng của ngươi, nếu là ở thời thượng cổ thần thoại, hẳn nhất định có thể trở thành Thần tử, có tiềm năng thành thần”

Thạch Nghĩ Hoàng nhìn thật sâu Tà Uyên Hậu, nhân loại trên đại lục Nam Man có lẽ không biết ý nghĩa của việc này, nhưng không có nghĩa là hẳn không biết.

Mặc dù Thạch Nghĩ tộc vẫn luôn bị nhốt trong Thiên Lan thần thổ, nhưng lão tổ tông có lưu lại điển tịch khá hoàn chỉnh, Tà Uyên Hậu cùng đám tu sĩ đại lục Nam Man chỉ cho rằng Tịch Thiên Dạ vô cùng yêu nghiệt, nhưng hắn lại biết rất rõ Tịch Thiên Dạ có tiềm lực đáng sợ cỡ nào.

Cái gì!

Tà Uyên Hậu nghe vậy giật mình!



Có tiềm năng thành Thần!

Có cần khoa trương như vậy không?

Thần linh là nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết, trên đời này có Thần hay không vẫn là một điều khó chứng thực.

Trong nhận thức của Tà Uyên Hậu, nếu hắn có thể đột phá Đế Cảnh đã được xem là nhân kiệt vạn năm có một không hai.

“Là bằng hữu với nhau, bản hoàng khuyên ngươi một câu, nếu không thế giao hảo với người này, vậy phải nhanh chóng hủy diệt, nếu không tương lai tất có tai ương”

Thạch Nghĩ Hoàng thản nhiên nói.

Bên trong di tích Thiên Lan không thể xuất hiện Đại Thánh, cho nên hẳn không hề e ngại Tịch Thiên Dạ, dù tương lai Tịch Thiên Dạ có mạnh hơn cũng không thể đi vào di tích Thiên Lan.

Nhưng Phúc Hải Thánh quốc lại ở bên ngoài...

Tà Uyên Hậu biếu lộ ngưng trọng, hẳn đột nhiên cảm thấy một cỗ áp lực vô hình lượn lờ trong lòng.

Thạch Nghĩ Hoàng không căn phải lừa hẳn, một khi để Tịch Thiên Dạ trốn thoát, rất có thế sẽ tạo thành sai lầm không cách nào cứu chữa.

Một bên là lưu lại trong thành Thạch Nghĩ nguy cơ.

trùng trùng, một bên là bỏ mặc Tịch Thiên Dạ rời đi tương lai tất thành họa lớn.

Suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc Tà Uyên Hậu cũng hạ quyết tâm, đưa mắt nhìn thẳng Thạch Nghĩ Hoàng nói: “Phúc Hải thánh quốc chúng ta đồng ý lưu lại thành Thạch Nghĩ tợ giúp Thạch Nghĩ tộc chống cự Ma tộc xâm lấn, đương nhiên điều kiện tiên quyết là Tịch Thiên Dạ phải chết, hoặc là bị bắt lấy. Mời Thạch Nghĩ Hoàng ra tay đi”

Cân nhấc lợi hại vẽ sau, Tà Uyên Hậu phát hiện Tịch Thiên Dạ mang đến uy hiếp vượt xa Ma tộc, nếu dùng tính mạng của tất cả tu sĩ Phúc Hải Thánh quốc đi vào di tích Thiên Lan lần này đổi lấy cái chết của Tịch Thiên Dạ, hắn cảm thấy rất xứng đáng.

Dù sao căn cơ của bọn họ vẫn ở đại lục Nam Man, nhưng nếu bỏ mặc Tịch Thiên Dạ trưởng thành, cái giá mà bọn họ phải trả không chỉ là hy sinh tính mạng của vài người mà thôi.

“không! Đây chẳng qua là điểm thứ nhất. Điểm thứ hai, dù giết chết hoặc bắt lấy Tịch Thiên Dạ, tất cả những gì trên thân người này hoàn toàn thuộc về Thạch Nghĩ tộc.”

Thạch Nghĩ hoàng thản nhiên nói.

Hiển nhiên, hắn không có dự định giao Tịch Thiên Dạ cho Phúc Hải Thánh quốc, sống hắn muốn, chết hẳn cũng muốn.



Tà Uyên Hậu biểu lộ rất khó coi, nhìn thật sâu Thạch Nghĩ hoàng không nói gì.

Đột nhiên hắn phát hiện, lần đàm phán này hắn không có bất kỳ ưu thế gì.

Mà hiến nhiên, Thạch Nghĩ tộc cũng có hứng thú với Tịch Thiên Dạ.

Tà Uyên Hậu hơi nắm chặt nắm đấm, muốn dựa vào lực lượng của người khác, quả nhiên trên đời không có bữa tiệc miễn phí.

“Tốt! Ta đáp ứng”

Tà Uyên Hậu thở sâu, chậm rãi gật đầu nói. Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Hân không có lựa chọn nào khác, Thạch Nghĩ Hoàng không muốn giao Tịch Thiên Dạ cho hẳn, hẳn cũng không có cách nào.

Thạch Nghĩ hoàng nghe vậy, mỉm cười.

Kỳ thật, Thạch Nghĩ tộc bọn họ có hứng thú với bí mật “rên người Tịch Thiên Dạ từ lâu rồi, một mũi tên trúng hai con chim, có thể kéo Phúc Hải thánh quốc xuống nước, chuyện tốt như vậy cớ sao không làm.

Thạch Nghĩ hoàng chậm rãi duỗi ra một cánh tay, tay của hắn tái nhợt, dường như cánh tay của Vampire vạn năm, đầu ngón tay của hân rạch về không gian trước mắt, một cái khe đột nhiên xuất hiện, một thanh quyền trượng quý dị từ trong hư không chui ra, rơi vào trong tay Thạch Nghĩ Hoàng.

Thạch Nghĩ hoàng nắm quyền trượng, vẻ mặt thần thánh mà trang nghiêm, toàn bộ đại điện đột nhiên tràn ngập khí tức mênh mông.

Đông!

Thạch Nghĩ hoàng nằm quyền trượng hung hăng giẫm xuống mặt đất một cái, một âm thanh quỷ dị vang lên khuếch tán ra khỏi hoàng cung, chớp mắt đã bao trùm toàn bộ thành Thạch Nghĩ, cứ thế một đường không ngừng lan tràn ra xa, trong nháy mắt, phạm vi ngàn dặm bên ngoài thành Thạch Nghĩ cũng bị bao phủ.

Toàn bộ sinh linh bên nằm trong phạm vị bao phủ đột nhiên cảm thấy trái tim mình nhảy một cái

Năm ngàn dặm bên ngoài thành Thạch Nghĩ, Tịch Thiên Dạ mang theo mấy người Cố Vân một đường bay lượn, vẫn luôn duy trì tốc độ cực hạn, một chớp mắt có thể đi ra mấy chục cây số.

Khuôn mặt Tịch Thiên Dạ không hề tỏ vẻ thư giãn, từ đầu tới cuối vẫn duy tỉ cảnh giác cao độ.

Mấy người Cố Khinh Yên thì nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt bình tĩnh trở lại, các nàng đã rời xa thành Thạch Nghĩ đến năm ngàn cây số, đám người Phúc Hải Thánh quốc đừng nghĩ đuổi theo bọn hắn.

“Tịch Thiên Dạ, nghỉ ngơi một chút đi”

Cố Vân đau lòng nói, nàng có thế nhìn ra Tịch Thiên Dạ bị thương rất nghiêm trọng, mặc dù hẳn có Thánh thể mạnh mẽ đến khó tin, nhưng cũng có cực hạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau