Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 468: Tình Cờ Gặp

Trước Sau
Lôi thị đế tộc luôn được xem là một gia tộc cường thế, bọn hắn thật sự là Chí Tôn xưng bá trên đại lục Nam Man, từ trước đến nay vẫn luôn là người nói một không hai.

Cho dù ở Hắc Bạch Thần Thành, Lôi thị đế tộc cũng là chủ lực của liên minh Nam Man, những thế lực khác đến từ đại lục đều cam tâm tình nguyện nghe theo mệnh lệnh của bọn hắn. Một gia tộc đáng sợ như thế, thế mà lại đi dỗ dành Tịch Thiên Dạ?

Tịch Thiên Dạ người đơn thế cô, hoàn toàn không có khả năng để Lôi thị đế tộc coi trọng như vậy đi...

“Bởi vì Thiên Lan Thần Đồ.” Thải Thận Nhi mỉm cười nói.

Tịch Thiên Dạ nắm giữ năm tấm Thiên Lan Thần Đồ, lại thêm một tấm cuối cùng ở Hắc Bạch Thần Thành liền có thể góp đủ một tấm Thiên Lan Thần Đồ hoàn chỉnh.

Bây giờ sáu tấm Thiên Lan Thần Đồ đều ở trong Hắc Bạch Thần Thành, có thể nói chỉ căn Hắc Bạch Thần Thành nguyện ý, hoàn toàn có thể mở ra Thiên Lan Thần Cung. Lôi thị đế tộc cực lực lôi kéo Tịch Thiên Dạ về phía bọn hắn chính là vì có thể danh chính ngôn thuận chen một chân vào.

Một khi giữa bọn hắn cùng Tịch Thiên Dạ sinh ra mâu thuẫn, như vậy liền mang ý nghĩa Tịch Thiên Dạ bất hòa với liên minh Nam Man, Hắc Bạch Thần Thành sẽ danh chính ngôn thuận một cước đá liên minh Nam Man ra ngoài, cho dù liên minh Nam Man cưỡng ép cướp Thần Đồ trong tay Tịch Thiên Dạ cũng không có bất kỳ lý do để tham dự vào.

Có thể nói, bây giờ Lôi thị đế tộc đang làm cho Hắc Bạch Thần Thành xem.

Chanh Quang nghe vậy cái hiểu cái không, nhưng hai người Cố Khinh Yên cùng Cố Vân thì rõ ràng vô cùng, khó trách một người hung hăng như Đế tử Hằng Dương lại trở nên nho nhã cùng nhượng bộ như thế.

Hắc Bạch Thần Thành là thành thị cơ giới hóa, đường phố rộng lớn, từng đường ray kéo dài trên mặt đất, trên bầu trời thỉnh thoảng có thuyền hạm vận chuyển hành khách bay qua, còn có đủ loại công trình kiến trúc cao lớn nguy nga, hình thù kỳ quái, đủ loại kiến trúc nhưng lại không đánh mất mỹ quan

Hắc Bạch Thần Thành chia làm ba tầng thượng trung hạ, phân biệt là cơ thành, thượng thành cùng Thiên Không thành.

Cơ thành có diện tích lớn nhất, cũng là nơi có nhân khẩu nhiều nhất, gần như 109 chủng tộc trong di tích Thiên Lan đều có không ít tộc nhân sinh sống ở nơi đây.

Đương nhiên số lượng nhiều nhất trong cơ thành là nhân tộc, không phải là nhân tộc trên đại lục Nam Man, mà là nhân tộc thổ dân trong di tích Thiên Lan.

Còn thượng thành, dân chúng phổ thông không thể bước vào, chỉ có số ít người có thân phân địa vị trong Hắc Bạch Thần Thành mới có thể sinh hoạt ở thượng thành.

Thiên Không Thành nằm ở đỉnh cao nhất Hắc Bạch Thần Thành, chính là trọng địa quân sự của Hắc Bạch Thần Thành, nơi đó không có khu sinh hoạt, tất cả đều là thành lũy quân sự. Hơn nữa, chỉ có cao tăng của sáu đại thần tộc cùng với những nhân vật có thân phận đặc biệt có thể bước vào Thiên Không Thành, những sinh linh khác hoàn toàn không cho tư cách.

Thải Thận Nhi đã đến Hắc Bạch Thần Thành đã gần một tháng nhưng vẫn chưa đi qua Thiên Không Thành.



Thượng thành là khu quý tộc, Thiên Không Thành là khu quân sự.

Thật sự thì khu vực náo nhiệt nhất, phồn hoa nhất ở Hắc Bạch Thần Thành là Cơ thành, những sinh linh sinh sống ở khu quý tộc thường xuyên đến cơ thành sinh sống một đoạn thời gian.

“Tịch Thiên Dạ, thật sự là ngươi.”

Một thanh âm mang vẻ ngạc nhiên đột nhiên vang lên ở trên đường phố cách đó không xa, chỉ thấy một đám người quẹo qua góc phố, trùng hợp chạm mặt đoàn người Tịch Thiên Dạ.

Những người kia cũng không khác biệt với Nhân tộc bao nhiêu, nhưng dáng người càng thêm khôi ngô cao lớn, càng thêm khỏe đẹp cân đối.

Chỉ thấy một thiếu nữ dáng người thướt tha cao năm mét nhanh chóng đi tới, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc cùng vui vẻ.

“Linh Lan Nặc.”

Cố Khinh Yên cùng Cố Vân cũng không ngờ vừa đến Hảo Bạch Thần Thành ngày thứ hai đã gặp được mấy người Linh Lan Nặc.

Linh Lan Nặc nhanh chóng đi đến trước mặt mấy người Tịch Thiên Dạ, biểu lộ có chút hưng phấn, chỉ là chiều cao của nàng không giống nhân loại bình thường, mấy người Tịch Thiên Dạ chỉ đứng tới chân nàng.

“Tịch Thiên Dạ, ngươi đến Hắc Bạch Thần Thành lúc nào a, tại sao không nói cho ta biết một tiếng, không phải ta đã cho ngươi phương thức liên lạc sao”

Linh Lan Nặc khom người cúi đầu, gương mặt xinh đẹp hạ thấp xuống, dường như một nữ cự nhân cúi đầu ngắm nhìn một người lùn.

“Vừa tới ngày hôm qua.”

Tịch Thiên Dạ ngẩng đầu liếc nhìn Linh Lan Nặc một chút, sau đó đưa ánh mắt nhìn về một bên, nói chuyện với cự nhân như nàng thật sự là phí sức.

“Lan Nặc, bọn họ là ai?” Một âm thanh lãnh đạm vang lên từ sau lưng Linh Lan Nặc.

Chỉ thấy ở sau lưng Linh Lan Nặc, cũng có một đám người cao lớn như nàng, bọn hãn không khác biệt nhân loại là mấy, dường như nhân loại biến lớn mà thôi.

Hiển nhiên, bọn họ đều là Thần mạch nhân tộc, còn là tỉnh anh trong Nhân tộc thổ dân ở di tích Thiên Lan.

Thải Thận Nhi kinh ngạc nhìn mấy người Thần mạch thiếu niên kia, không ngờ chủ nhân lại nhận biết Thần mạch nhân tộc.



Bên trong Hắc Bạch Thần Thành, Thần mạch nhân tộc có địa vị cao quý còn trên cả sáu đại thần tộc.

Ngoài trừ Linh Lan Nặc, Tịch Thiên Dạ không nhận biết những người khác.

Chẳng qua, Thần mạch nhân tộc có địa vị cao cao tại thượng, đám Thần mạch thiếu niên kia có chút xem thường mấy người Tịch Thiên Dạ, ánh mắt vô cùng kiêu căng.

Trong mắt bọn hắn thì mấy người Tịch Thiên Dạ chỉ là người bình thường, mà bọn hẳn thì chính là Đế vương trong Nhân tộc, bọn hắn có huyết mạch Thăn linh cao quý.

Thử hỏi trong mắt Đế Vương, bình dân bách tính có là gì, cho dù chỉ liếc mắt nhìn bọn hẳn cũng đã là ban ân.

Đương nhiên, mặc dù bọn hẳn xem thường mấy người Tịch Thiên Dạ, nhưng ánh mắt nhìn về Cố Khinh Yên cùng Cổ Vân vô cùng nóng bỏng, thậm chí trắng trợn càn rỡ. Mỗi người đều ưa thích Cảnh đẹp ý vui, nhất là Cố Khinh Yên cùng Cố Vân đều là đại mỹ nhân, ở toàn bộ Hắc Bạch Thần Thành cũng không được mấy người sánh bằng.

Ở thế giới Thái Hoang, ngoại hình của nhân tộc được công nhận là xuất chúng nhất, chỉ cần là nhân tộc mỹ nữ, dù đi đến bất kỳ chúng tộc nào cũng vẫn là mỹ nữ.

Có danh xưng là chủng tộc đẹp nhất đại lục như Cửu Huyễn Thải Điệp tộc cũng có ngoại hình không khác biệt nhân tộc là mấy.

Chẳng biết tại sao hai người Cố Khinh Yên cùng Cố Vân đi ra đường lại không mang vải che mặt như ngày thường, thế là dẫn tới không ít ánh mắt người đi đường.

Tịch Thiên Dạ cũng hiểu biết tâm tư của nữ nhân, từ khi Thải Thận Nhi xuất hiện, Cố Khinh Yên cùng Cố Vân dặn dò Thải Thận Nhi dùng huyền thuật che lại mỹ mạo của mình, nhưng chính mình lại không mang vải che mặt.

Mấy thần mạch thiếu niên không kiêng nể gì cả, trong đôi mắt không chút che giấu dục vọng cùng tà niệm.

Sắc mặt Cố Khinh Yên cùng Cố Vân dần dần trở nên lạnh lẽo.

Tịch Thiên Dạ cũng hơi khẽ cau mày, hành động của mấy Thần mạch thiếu niên khiến hẳn cảm thấy không vui.

“Linh Thừa Nguyên, bọn hắn đều là bằng hữu của ta.”

Linh Lan Nặc chau mày trả lời, âm điệu đề cao đến quãng tám, hiển nhiên nàng cũng nhận ra đồng bạn của mình quá tùy ý làm bậy.

Lúc trước Tịch Thiên Dạ chẳng những đã cứu bọn hắn một mạng, còn mạo hiểm đi thu thập Thánh Long thảo cho bọn hẳn, Linh Lan Nặc thật lòng xem mấy. người Tịch Thiên Dạ là bằng hữu. Bắng hữu của mình, há lại mặc cho người khác đối đãi như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau