Chương 483: Mười Vạn Chúng Sinh
“Thải Thận Nhi nghe thấy vậy cũng chỉ có thể gật đầu, nàng biết chủ nhân của mình rất bất phàm, người có thể trở thành thần tử của Thiên Lan thần tông há có thể bình thường?
Chí là tu vi hiện tại của chủ nhân quá thấp, nói hắn có thể đạt được hạng nhất trong Thôi Xán Chỉ Tinh thì nàng vẫn có chút nghỉ vấn.
Nhưng mệnh lệnh của chủ nhân mãi mãi không thể làm trái, mà nàng một mực vẫn ẩn nấp sau màn, không xuất hiện trong tầm mắt của mọi người để có thể bảo hộ chủ nhân dễ dàng hơn.
Ý của Thiên Nhi tỷ tỷ là muốn nàng không khiến người ta chú ý quá mức.
Sau khi trở lại cung điện, mấy người Lâm Anh Hán cùng người của Kiếm Đế cung đều giữ khoảng cách với Tịch Thiên Dạ, tránh ra như tránh ôn thần, không dám mảy may ngồi bên cạnh hắn.
Về phần Cố Khinh Yên cùng Cố Vân thì Lâm Anh Hán cũng không dám có ý nghĩ gì
Hiện tại ai mà chả biết hai nữ nhân bên người Tịch Thiên Dạ đều từng có tu vi Thiên Tôn, phong hoa tuyệt đại.
Luận thiên phú cùng năng lực đều ở phía trên Lâm Anh Hắn mà quan trọng nhất là các nàng có quan hệ không minh bạch với Tịch Thiên Dạ.
Ai biết được quan hệ của bọn hẳn ra sao.
Nếu không cẩn thận mà chọc Tịch Thiên Dạ, dẫn tới họa sát thân cũng có thể. Hắn chỉ là một đệ tử thủ tịch của Kiếm Đế cung thôi căn bản không thể động tới được.
Tịch Thiên Dạ đã giết chết nhiều người như vậy rồi thì còn người nào trên đại lục mà hẳn không dám giết nữa?
Không thể không nói mấy lần sát phạt huyết tỉnh của Tịch Thiên Dạ đã để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng những tu sĩ cùng tôn môn trên Nam Man đại lục.
Đây gọi là người có tên, cây có bóng.
Sau khi thành danh thì không còn có ai dám tùy tiện nhảy ra trêu chọc Tịch Thiên Dạ nữa, mà trước khi rêu chọc hẳn cũng phải cân nhắc một chút xem cân lượng của mình có hay không.
Người của Kiếm Đế cung không có ai dám tiếp xúc hay kết giao gì với Tịch Thiên Dạ, người của thần mạch nhân tộc lại rất nhiệt tình, cả đám đều tiến đến có ý chúc cho Tịch Thiên Dạ đạt được thành tích tốt trên Thôi Xán Chỉ Tinh đấu chiến đại hội, giúp tu sĩ của Nam Man đại lục giương oai.
“Tịch huynh, chỉ còn nửa canh giờ nữa là đấu chiến đại hội sẽ bắt đầu, thời gian chúng ta đi báo danh cũng đã đến rồi, nói không chừng hai ta rất có thể sẽ cùng ở chung một tổ, nếu như gặp nhau thì Tịch huynh nhất định phải thủ hạ lưu tình nha”
Linh Nhận Nguyên cười hì hì đi đến trước mặt Tịch Thiên Dạ, ra vẻ nhiệt tình võ vỗ bả vai của Tịch Thiên Dạ.
Tịch Thiên Dạ liếc nhìn hẳn, đuôi lông mày cau lại, bàn tay Linh Nhận Nguyên chụp về phía hẳn có mang theo một cỗ hương thơm kỳ lạ.
Trên người nam nhân hẳn không thể xuất hiện loại hương thơm này a.
“Khách khí” Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng, như có thâm ý nhìn Linh Nhận Nguyên một chút.
Lôi Hãng Dương bưng chén rượu đi đến trước mặt Tịch Thiên Dạ, mỉm cười nói:
“Tịch huynh, những người khác không biết chứ năng lực của ngươi sao Lôi mỗ lại không hiểu được. Chúc ngươi sớm đạt được thành tích tốt trên Thôi Xán Chi Tinh đấu chiến đại hội, giúp cho tu sĩ của Nam Man đại lục chúng ta giương oai.”
“Hơn nữa ta cũng đã báo danh tham gia, nếu như. gặp mặt Tịch huynh nhất định phải cho ta thể diện, ra tay nhẹ một chút a” Lôi Hằng Dương cười nói.
Vậy mà hắn cũng báo danh tham gia, hiển nhiên hẳn cũng chưa đến trăm tuổi. Cố Vân có chút ngoài muốn nhìn Lôi Hằng Dương một chút, trên người Lôi Hãng Dương nàng thoáng cảm một một cỗ áp lực mơ hồ, hiển nhiên tu vi của hẳn tương đối mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả nàng.
“Khách khí.”
Tịch Thiên Dạ khẽ nhìn Lôi Hãng Dương một chì cũng chỉ nói hai chữ. Không phải hắn kiệm lời mà là hắn không có hứng thú giao lưu với người khác.
Rất nhanh, nửa canh giờ đã trôi qua.
Âm thanh phát ra từ loa vang lên khắp đấu chiến cung, triệu tập tất cả các thí sinh tham gia Thôi Xán Chi Tinh về vị trí.
Linh Lan Nặc mang theo đám người Tịch Thiên Dạ đến một không gian chi môm, thân phận của bọn họ không giống người thường tự nhiên không cần tiến về địa điểm chỉ định như những người khác.
“Số người tham gia Thôi Xán Chí Tinh là bao nhiêu?” Cố Khinh Yên nhịn không được hỏi.
Nàng liếc mắt nhìn qua, toàn bộ cung điện đã có hơn năm ngàn người đều đã báo danh tham gia Thôi Xán Chỉ Tinh đấu chiến đại hội.
Mà người có thể xuất hiện trong khu cung điện tầng thứ nhất toàn bộ đều là quý tộc của Hắc Bạch thần thành.
Chỉ là tầng lớp quý tộc đã có đến năm ngàn người tham dự, vậy những người bình thường kia thì sao? Toàn bộ cộng lại sẽ là bao nhiêu?
Số lượng báo danh cụ thể chỉ có Đấu Chiến cung mới có thể thống kê cụ thể được, bất quá dựa theo lệ cũ thì mỗi một lần tổ chức Thôi Xán Chi Tinh đấu chiến đại hội thì có khoảng mười vạn đến mười lăm vạn người tham dự: Linh Lan Nặc mim cười nói
Chang Quang nghe vậy hít một hơi lạnh, mười vạn đến mười lăm vạn..
Khó trách trước kia Đấu Chiến cung cân nhắc phần thường khoảng một vạn, số lượng người tham gia không khỏi quá nhiều đi.
Mà phía sau số liệu đấy là một tin tức cực kỳ kinh người... Số lượng Thánh cảnh từ trăm tuổi trở xuống.
của Hắc Bạch thần thành không ít hơn mười vạn tên.... Hơi suy nghĩ một chút thì số lượng này là cực kỳ đáng sợ.
Phải biết rằng trong Nam Man đại lục, đừng nói rước trăm tuổi thành Thánh mà cho dù trước trăm tuổi đạt đến Tôn giả cảnh cũng ở trong hàng ngũ thiên tài rồi.
Trước trăm tuổi thành thánh vậy sẽ là tiêu chuẩn của tuyệt thế thiên kiêu của Nam Man đại lục.
Mà ở Hắc Bạch thần thành có đến mười vạn người.
Khó trách trong thời đại thượng cổ trong truyền thuyết kia, bình sĩ bình thường nhất cũng có tu vi Thánh cảnh... quả nhiên không phải là giả.
Kỳ thật, Chanh Quang cũng không biết.
Sinh linh thời đại thượng cổ có khác biệt rất lớn với sinh linh hiện tại, mà nhân tộc cũng có khác biệt cực kỳ lớn với những dị tộc trong Thiên Lan di tích kia.
Một số dị tộc cường đại của Thiên Lan di tích kia khi mới sinh ra đã là cường gia Tôn cảnh, thậm chí có khả năng bước vào Thánh cảnh.
Tỷ như một số nhóm tuyệt thế thiên tài của lục đại thần tộc, bọn hắn vừa sinh ra đã có cảnh giới Thánh cảnh rồi.
Mà nhân tộc mới sinh ra dù là tuyệt thế thiên tài cùng nhỏ bé, yếu ớt, nhất định phải từng bước đi lên mới đần đần đạt đến đỉnh phong.
Phần lớn những người trong nhân tộc không đạt được độ cao mà những dị tộc của Thiên Lan di tích mới sinh ra kia.
Kỳ thật nếu so về ưu thế trời sinh thì nhân thuộc về hạng chớt trong tất cả chư thiên vạn tộc.
Những dị tộc thời thường cổ đã sinh hoạt trong Thiên Lan thần thổ vài vạn năm, số lượng người Tôn giả cùng Thánh nhân trẻ tuổi nhiều như vậy cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng điểm mạnh nhất của nhân tộc không nằm ở ưu thế trời sinh mà là ở năng lực sinh sôi cùng với tiềm lực sau này.
Đoàn người bước vào Khôn Giang Chi Môn, theo lời Linh Lan Nặc nói, bên trong Không Gian Chỉ Môn chính là một tiểu không gian khác.
Tịch Thiên Dạ vừa mới đi qua cửa đá cổ lão đã có một lực lượng không gian cường đại giáng xuống người của hắn.
Một khắc sau hẳn đã hoàn toàn biến mất, được truyền tống đến một thành trì cố xưa.
Thành tr này đã triệt để hoang phế, tản ra một khí tức Man Hoang cổ lão, không biết có lịch sử bao lâu rồi.
Toàn bộ thành trì vô cùng to lớn, liếc nhìn qua không thấy điểm cuối, khắp nơi đều là lầu cao rách nát cùng với cây cầu nối đã bị mục rữa.
Bầu trời có chút âm u, trong không gian này không có mặt trời, nhưng cũng không biết được tia sáng từ đâu chiếu đến.
Khi Tịch Thiên Dạ xuất hiện, cùng lúc đó cũng có hơn một vạn người xuất hiện trong cái thành trì cổ lão này.
Dựa theo quy tấc Linh Lan Nặc nói thì những người tham gia đấu chiến đại hội của Thôi Xán Chỉ Tinh sẽ được chia ra làm mười tổ, mỗi một tổ sẽ hơn một vạn người.
Hơn một vạn người cùng ở trong một cái không gian cho đến khi bọn họ định ra được người chiến thắng.
Quy tắc của đấu chiến đại hội cũng không quá phức tạp, liếc qua là thấy ngay, tất cả những người tham dự sau khi đến chỗ này sẽ biết được mình cần làm cái gì.
Chí là tu vi hiện tại của chủ nhân quá thấp, nói hắn có thể đạt được hạng nhất trong Thôi Xán Chỉ Tinh thì nàng vẫn có chút nghỉ vấn.
Nhưng mệnh lệnh của chủ nhân mãi mãi không thể làm trái, mà nàng một mực vẫn ẩn nấp sau màn, không xuất hiện trong tầm mắt của mọi người để có thể bảo hộ chủ nhân dễ dàng hơn.
Ý của Thiên Nhi tỷ tỷ là muốn nàng không khiến người ta chú ý quá mức.
Sau khi trở lại cung điện, mấy người Lâm Anh Hán cùng người của Kiếm Đế cung đều giữ khoảng cách với Tịch Thiên Dạ, tránh ra như tránh ôn thần, không dám mảy may ngồi bên cạnh hắn.
Về phần Cố Khinh Yên cùng Cố Vân thì Lâm Anh Hán cũng không dám có ý nghĩ gì
Hiện tại ai mà chả biết hai nữ nhân bên người Tịch Thiên Dạ đều từng có tu vi Thiên Tôn, phong hoa tuyệt đại.
Luận thiên phú cùng năng lực đều ở phía trên Lâm Anh Hắn mà quan trọng nhất là các nàng có quan hệ không minh bạch với Tịch Thiên Dạ.
Ai biết được quan hệ của bọn hẳn ra sao.
Nếu không cẩn thận mà chọc Tịch Thiên Dạ, dẫn tới họa sát thân cũng có thể. Hắn chỉ là một đệ tử thủ tịch của Kiếm Đế cung thôi căn bản không thể động tới được.
Tịch Thiên Dạ đã giết chết nhiều người như vậy rồi thì còn người nào trên đại lục mà hẳn không dám giết nữa?
Không thể không nói mấy lần sát phạt huyết tỉnh của Tịch Thiên Dạ đã để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng những tu sĩ cùng tôn môn trên Nam Man đại lục.
Đây gọi là người có tên, cây có bóng.
Sau khi thành danh thì không còn có ai dám tùy tiện nhảy ra trêu chọc Tịch Thiên Dạ nữa, mà trước khi rêu chọc hẳn cũng phải cân nhắc một chút xem cân lượng của mình có hay không.
Người của Kiếm Đế cung không có ai dám tiếp xúc hay kết giao gì với Tịch Thiên Dạ, người của thần mạch nhân tộc lại rất nhiệt tình, cả đám đều tiến đến có ý chúc cho Tịch Thiên Dạ đạt được thành tích tốt trên Thôi Xán Chỉ Tinh đấu chiến đại hội, giúp tu sĩ của Nam Man đại lục giương oai.
“Tịch huynh, chỉ còn nửa canh giờ nữa là đấu chiến đại hội sẽ bắt đầu, thời gian chúng ta đi báo danh cũng đã đến rồi, nói không chừng hai ta rất có thể sẽ cùng ở chung một tổ, nếu như gặp nhau thì Tịch huynh nhất định phải thủ hạ lưu tình nha”
Linh Nhận Nguyên cười hì hì đi đến trước mặt Tịch Thiên Dạ, ra vẻ nhiệt tình võ vỗ bả vai của Tịch Thiên Dạ.
Tịch Thiên Dạ liếc nhìn hẳn, đuôi lông mày cau lại, bàn tay Linh Nhận Nguyên chụp về phía hẳn có mang theo một cỗ hương thơm kỳ lạ.
Trên người nam nhân hẳn không thể xuất hiện loại hương thơm này a.
“Khách khí” Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng, như có thâm ý nhìn Linh Nhận Nguyên một chút.
Lôi Hãng Dương bưng chén rượu đi đến trước mặt Tịch Thiên Dạ, mỉm cười nói:
“Tịch huynh, những người khác không biết chứ năng lực của ngươi sao Lôi mỗ lại không hiểu được. Chúc ngươi sớm đạt được thành tích tốt trên Thôi Xán Chi Tinh đấu chiến đại hội, giúp cho tu sĩ của Nam Man đại lục chúng ta giương oai.”
“Hơn nữa ta cũng đã báo danh tham gia, nếu như. gặp mặt Tịch huynh nhất định phải cho ta thể diện, ra tay nhẹ một chút a” Lôi Hằng Dương cười nói.
Vậy mà hắn cũng báo danh tham gia, hiển nhiên hẳn cũng chưa đến trăm tuổi. Cố Vân có chút ngoài muốn nhìn Lôi Hằng Dương một chút, trên người Lôi Hãng Dương nàng thoáng cảm một một cỗ áp lực mơ hồ, hiển nhiên tu vi của hẳn tương đối mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả nàng.
“Khách khí.”
Tịch Thiên Dạ khẽ nhìn Lôi Hãng Dương một chì cũng chỉ nói hai chữ. Không phải hắn kiệm lời mà là hắn không có hứng thú giao lưu với người khác.
Rất nhanh, nửa canh giờ đã trôi qua.
Âm thanh phát ra từ loa vang lên khắp đấu chiến cung, triệu tập tất cả các thí sinh tham gia Thôi Xán Chi Tinh về vị trí.
Linh Lan Nặc mang theo đám người Tịch Thiên Dạ đến một không gian chi môm, thân phận của bọn họ không giống người thường tự nhiên không cần tiến về địa điểm chỉ định như những người khác.
“Số người tham gia Thôi Xán Chí Tinh là bao nhiêu?” Cố Khinh Yên nhịn không được hỏi.
Nàng liếc mắt nhìn qua, toàn bộ cung điện đã có hơn năm ngàn người đều đã báo danh tham gia Thôi Xán Chỉ Tinh đấu chiến đại hội.
Mà người có thể xuất hiện trong khu cung điện tầng thứ nhất toàn bộ đều là quý tộc của Hắc Bạch thần thành.
Chỉ là tầng lớp quý tộc đã có đến năm ngàn người tham dự, vậy những người bình thường kia thì sao? Toàn bộ cộng lại sẽ là bao nhiêu?
Số lượng báo danh cụ thể chỉ có Đấu Chiến cung mới có thể thống kê cụ thể được, bất quá dựa theo lệ cũ thì mỗi một lần tổ chức Thôi Xán Chi Tinh đấu chiến đại hội thì có khoảng mười vạn đến mười lăm vạn người tham dự: Linh Lan Nặc mim cười nói
Chang Quang nghe vậy hít một hơi lạnh, mười vạn đến mười lăm vạn..
Khó trách trước kia Đấu Chiến cung cân nhắc phần thường khoảng một vạn, số lượng người tham gia không khỏi quá nhiều đi.
Mà phía sau số liệu đấy là một tin tức cực kỳ kinh người... Số lượng Thánh cảnh từ trăm tuổi trở xuống.
của Hắc Bạch thần thành không ít hơn mười vạn tên.... Hơi suy nghĩ một chút thì số lượng này là cực kỳ đáng sợ.
Phải biết rằng trong Nam Man đại lục, đừng nói rước trăm tuổi thành Thánh mà cho dù trước trăm tuổi đạt đến Tôn giả cảnh cũng ở trong hàng ngũ thiên tài rồi.
Trước trăm tuổi thành thánh vậy sẽ là tiêu chuẩn của tuyệt thế thiên kiêu của Nam Man đại lục.
Mà ở Hắc Bạch thần thành có đến mười vạn người.
Khó trách trong thời đại thượng cổ trong truyền thuyết kia, bình sĩ bình thường nhất cũng có tu vi Thánh cảnh... quả nhiên không phải là giả.
Kỳ thật, Chanh Quang cũng không biết.
Sinh linh thời đại thượng cổ có khác biệt rất lớn với sinh linh hiện tại, mà nhân tộc cũng có khác biệt cực kỳ lớn với những dị tộc trong Thiên Lan di tích kia.
Một số dị tộc cường đại của Thiên Lan di tích kia khi mới sinh ra đã là cường gia Tôn cảnh, thậm chí có khả năng bước vào Thánh cảnh.
Tỷ như một số nhóm tuyệt thế thiên tài của lục đại thần tộc, bọn hắn vừa sinh ra đã có cảnh giới Thánh cảnh rồi.
Mà nhân tộc mới sinh ra dù là tuyệt thế thiên tài cùng nhỏ bé, yếu ớt, nhất định phải từng bước đi lên mới đần đần đạt đến đỉnh phong.
Phần lớn những người trong nhân tộc không đạt được độ cao mà những dị tộc của Thiên Lan di tích mới sinh ra kia.
Kỳ thật nếu so về ưu thế trời sinh thì nhân thuộc về hạng chớt trong tất cả chư thiên vạn tộc.
Những dị tộc thời thường cổ đã sinh hoạt trong Thiên Lan thần thổ vài vạn năm, số lượng người Tôn giả cùng Thánh nhân trẻ tuổi nhiều như vậy cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng điểm mạnh nhất của nhân tộc không nằm ở ưu thế trời sinh mà là ở năng lực sinh sôi cùng với tiềm lực sau này.
Đoàn người bước vào Khôn Giang Chi Môn, theo lời Linh Lan Nặc nói, bên trong Không Gian Chỉ Môn chính là một tiểu không gian khác.
Tịch Thiên Dạ vừa mới đi qua cửa đá cổ lão đã có một lực lượng không gian cường đại giáng xuống người của hắn.
Một khắc sau hẳn đã hoàn toàn biến mất, được truyền tống đến một thành trì cố xưa.
Thành tr này đã triệt để hoang phế, tản ra một khí tức Man Hoang cổ lão, không biết có lịch sử bao lâu rồi.
Toàn bộ thành trì vô cùng to lớn, liếc nhìn qua không thấy điểm cuối, khắp nơi đều là lầu cao rách nát cùng với cây cầu nối đã bị mục rữa.
Bầu trời có chút âm u, trong không gian này không có mặt trời, nhưng cũng không biết được tia sáng từ đâu chiếu đến.
Khi Tịch Thiên Dạ xuất hiện, cùng lúc đó cũng có hơn một vạn người xuất hiện trong cái thành trì cổ lão này.
Dựa theo quy tấc Linh Lan Nặc nói thì những người tham gia đấu chiến đại hội của Thôi Xán Chỉ Tinh sẽ được chia ra làm mười tổ, mỗi một tổ sẽ hơn một vạn người.
Hơn một vạn người cùng ở trong một cái không gian cho đến khi bọn họ định ra được người chiến thắng.
Quy tắc của đấu chiến đại hội cũng không quá phức tạp, liếc qua là thấy ngay, tất cả những người tham dự sau khi đến chỗ này sẽ biết được mình cần làm cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất