Chương 495: Treo Giá Trên Trời
Đấu chiến không gian thứ bảy là một cổ thành rất to lớn, trong đó chia ra làm rất nhiều thành khu.
Nói chung, một số người dự thi cường đại sẽ không va chạm với nhau ở giai đoạn đầu tiên, để tránh cho người khác có cơ hội lợi dụng.
Cho nên, dưới tình huống bình thường những cường giả có thể xưng vương xưng bá hầu hết sẽ lựa chọn tránh đi những kẻ cường đại khác.
Sau khi thanh lý hết những tạp ngư khác, tích lũy đầy đủ sẽ phát sinh một trận chiến cuối cùng.
“Tỷ như Tịch Thiên Dạ đang làm trùm ở Bắc Thành Thần Miếu khu, trong vòng mười ngày sẽ không có cường giả chân chính đến để khiêu khích hắn.
Nhưng tình thế như vậy cũng không có kéo dài được bao lâu, đến ngày thứ tám thì người đầu tiên xâm nhập xuất hiện.
Người này mặc một bộ áo lam, trên da nối lên từng đạo vân văn, phía sau có một đôi cánh màu lam nhạt, mỗi một lần nó vỗ là gây ra cuồng phong.
Tu vi của hắn cũng khá mạnh, có thực lực tương đương với cấp độ Thánh Hầu.
Sau khi hẳn đi đến Bắc Thành Miếu khu thì trực tiếp đi thắng vào, ngênh ngang tìm đến Tịch Thiên Dạ,
Tịch Thiên Dạ khoang tay, đứng trên một tòa thần miếu cổ xưa lãnh đạm nhìn sang thanh niên áo lam trước mặt.
Sau khi càn quét bảy tám ngày ở đây đã không còn con mồi nào để hẳn bắt giữ, nguyên bản hẳn định lên kế hoạch để tiến đến những thành khu khác.
Nhưng không ngờ rằng hẳn còn chưa đi ra ngoài đã có người chủ động tới tìm hắn rồi.
“Tịch Thiên Dạ, ngươi quả là gan to bằng trời, tượng thăn há có thể khinh nhờn, mau mau cút xuống đây.”
Sau khi thanh niên áo lam kia xuất hiện, câu nói đầu tiên là chỉ trích Tịch Thiên Dạ khinh nhờn tượng thần trong thần miếu, biểu lộ nghiêm túc kêu Tịch Thiên Dạ mau đi xuống.
Trong Hắc Bạch thần thành, tượng thần chính là một biểu tượng trang nghiêm thần thánh, đại biểu cho. những thần linh đã từng thuộc về Thiên Lan thần tông, bất kỳ một bức tượng nào đều được mọi người tôn thờ.
Chưa có kẻ nào gan to bắng trời như thế, dám đứng lên trên tượng thần.
Khuôn mặt Tịch Thiên Dạ không biểu tình, phẳng phất không có nghe thấy thanh niên áo lam kia nói
Thanh niên áo lam thấy Tịch Thiên Dạ kiêu căng như thế, giận quá hóa cười nói:
“Tịch Thiên Dạ, quả nhiên ngươi đủ cuồng đạo, bất kinh trời, không sợ đất, dù là thần mạch nhân tộc cũng dám đắc tội. Nhưng ngươi chỉ là sinh linh của Nam Man đại lục mà thôi, nếu đã không tôn trọng tượng thần trong Thiên Lan di tích của bọn ta, đấy là một hành vi khiêu khích cực lớn, ta quyết định sẽ khiến ngươi trả một cái giá cực đắt.”
Ánh mắt thanh niên áo lam đần dần lăng lệ, hắn cực kỳ khó chịu với việc Tịch Thiên Dạ đứng trên tượng thần mà lại còn nhìn hắn với cái về mặt ngạo nghễ như thế.
Hơn nữa chỉ là một kẻ trên Nam Man đại lục mà dám đứng lên đầu tượng thần linh của Thiên Lan di tích bọn hắn.
“Ngươi đã đến đây không phải vì muốn đối phó với ta sao? Cần gì phải nhiều lời như vậy?”
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Thanh niên áo lam kia vừa mới xuất hiện thì hắn đã cảm nhận một cỗ chiến ý cực kỳ cường đại, rất hiển nhiên, một trận chiến này không thể nào tránh được.
Lúc này đang ở giữa giải thi đấu, bình thường sẽ không có việc cường giả cấp Thánh Hầu đụng phải nhau, nhưng người mới tới trước mắt đây đã chuẩn bị phá hư quy tắc cơ bản.
“Không! Có một chút khác biệt, nguyên bản ta tới tìm ngươi chỉ vì phần thưởng mà thôi. Nhưng nếu vì phần thưởng của thần mạch nhân tộc đặt ra thì trong lòng ta cũng có chút mất tự nhiên. Nhưng bây giờ đã khác trước rồi, ngươi đã dám khinh nhờn tượng thần. của Thiên Lan di tích thì ta đã có đầy đủ lý do để xuất thủ với ngươi.”
Thanh niên mặc áo lam thản nhiên nói.
“Treo thưởng?”
Đôi mắt Tịch Thiên Dạ khẽ nhíu một cái.
“Có lẽ ngươi không biết a, bây giờ ngươi rất đáng tiền. Thần mạch nhân tộc đã đặt ra một phần thưởng trên trời dành cho ai đào thải được ngươi.”
Ánh mắt thanh niên áo lam tràn đầy cân nhắc nói.
Phần thưởng trên trời?
Tịch Thiên Dạ nghe thấy vậy hơi sững sờ, chợt cười cười, thật sự là âm hồn bất tán.
Thần mạch nhân tộc là đại tộc đứng đầu của Hắc Bạch thần thành mà lại làm ra sự tình như vậy quả thực vô cùng ngây thơ bỉ ổi, không có một chút khí phái đại tộc nào. Có lẽ họ đã ở vị trí đứng đầu quá lâu nên càng ngày càng mục nát hơn.
“Tịch Thiên Dạ, phần thưởng mà thần mạch nhân tộc đặt ra đủ để làm tất cả những người trong không gian đấu chiến thứ bảy động tâm, nói không khoa trương thì bây giờ ngươi đã trở thành công địch của toàn bọ mọi người. Ta nhận được tin tức sớm hơn một chút nên mới đến đây sớm như vậy, qua một hồi nữa người tìm tới ngươi sẽ càng ngày càng nhiều.”
Thanh niên áo lam này cũng cực kỳ thú vị, lời hắn nói ra rất ngay thẳng, căn bản không có quanh co lòng vòng. Thậm chí ngay cả việc hổ thẹn vì tham phần thưởng mà phá hỏng quy tắc thi đấu nguyên bản của Thôi Xán Chỉ Tinh hắn cũng nói ra.
Phần thưởng thần mạch nhân tộc đặt ra làm cho hầu hết mọi người trong không gian đấu chiến thứ bảy điên cuồng lan rộng.
Trong cả mười khu không gian quan chiến của Hắc Bạch thần thành cũng đang truyền bá ra một cách đáng sợ.
Ai cũng không ngờ rằng cao tầng của thần mạch nhân tộc lại phát rồ như thế, biết cường giả trẻ tuổi của tộc mình không làm gì được Tịch Thiên Dạ nên có ý đồ muốn mượn tay người khác để đối phó hắn.
Làm ra việc như thế quả thực vô cùng hèn hạ, bỉ ổi.
Mục đích mà Đấu Chiến cung tổ chức Thôi Xán Chỉ Tính là cạnh tranh tự do, tự do sinh tồn.
Mà thần mạch nhân tộc lại nhúng tay vào cuộc thi, dùng tài lực để quấy nhiễu kết quả thi đấu, làm biến đổi bản chất của cuộc thi.
Cái đó gọi là tính công bình!
Hiển nhiên, hiện tại không còn bất kỳ điểm công bằng nào để nói nữa.
Sau khi tin tức này truyền ra, toàn bộ Hắc Bạch thần thành như ong vỡ tổ.
Từ phố lớn đến phố nhỏ đều bàn luận xôn xao về việc này, thậm chí có một số chủng tộc của Thiên Lan thần thổ đã mắng vào mặt thần mạch nhân tộc, làm ra được việc như vậy thực sự quá thấp kém, quả thực đã làm mất mặt Hắc Bạch thần thành.
Dù sao Tịch Thiên Dạ cũng là người của Nam Man đại lục, ngươi không biết xấu hổ như thế thì không chỉ một mình ngươi mất mặt mà toàn bộ Thiên Lan di tích cũng mất mặt theo.
Về phần tu sĩ của Nam Man đại lục thì oán hận vô cùng, rất nhiều người không chịu được mà chửi ầm lên.
“Cái cẩu thí gì mà Thôi Xán Chỉ Tính, ta nhìn như đang đùa giỡn nhau đi, giải thí đấu không có quy củ như vậy thì Nam Man đại lục chúng ta không tham gia cũng được.”
“Ha ha, ai dám treo thưởng? Quả thực không muốn mặt mũi a. Nghe nói Thôi Xán Chỉ Tinh đấu chiến đại hội là được truyền xuống từ thời đại thượng cổ, ta thấy cái gọi là truyền thừa từ thời thượng cổ này chẳng khác nào trò cười đi.”
Nhất thời đã gây lên ngàn cơn sóng dữ, toàn bộ Hắc Bạch thần thành đều đang nghị luận một cách sôi nổi.
Linh Lan Nặc kinh ngạc nhìn sang những người đang nghị luận sôi nổi kia, đôi mắt có chút mờ mịt.
Nàng vừa bị đào thải ra khỏi không gian đấu chiến thứ ba, kết quả là nghe được một tin tức kinh thiên động địa như vậy.
Nàng nằm mơ cũn không ngờ được rằng Tịch Thiên Dạ với thần mạch nhân tộc lại náo lên tình trạng như thế.
Mà cách làm của thần mạch nhân tộc đến nàng cũng không dám gật đầu bừa.
Gọi tất cả người dự thi trong không gian đấu chiến thứ bảy đến vây công Tịch Thiên Dạ là cực kỳ vô si, đã phá hủy tính công bình cùng chính nghĩa của giải thi đấu.
Kết quả chẳng những thua mà còn vô cùng mất mặt.
Mà lại còn chết cũng không hối cải, làm ra việc bỉ ổi như thế a!
Kỳ thật không phải tất cả mọi người của thần mạch nhân tộc đều ủng hộ loại phương thức treo thưởng này để đối pho Tịch Thiên Dạ, có rất nhiều người còn nghiêm khắc phản đối.
Làm như thế quá mức mất mặt cùng khinh thường người khác.
Nhưng thần mạch nhân tộc dù chỉ có hơn một ngàn người cũng không phải là bền chắc như thép mà được chia ra làm mấy phe phái.
Có thần mạch nhân tộc làm ra loại chuyện này thì những người còn lại của thần mạch nhân tộc cũng không có biện pháp gì giải quyết cả, chỉ có thể tức giận mà bỏ qua.
Nói chung, một số người dự thi cường đại sẽ không va chạm với nhau ở giai đoạn đầu tiên, để tránh cho người khác có cơ hội lợi dụng.
Cho nên, dưới tình huống bình thường những cường giả có thể xưng vương xưng bá hầu hết sẽ lựa chọn tránh đi những kẻ cường đại khác.
Sau khi thanh lý hết những tạp ngư khác, tích lũy đầy đủ sẽ phát sinh một trận chiến cuối cùng.
“Tỷ như Tịch Thiên Dạ đang làm trùm ở Bắc Thành Thần Miếu khu, trong vòng mười ngày sẽ không có cường giả chân chính đến để khiêu khích hắn.
Nhưng tình thế như vậy cũng không có kéo dài được bao lâu, đến ngày thứ tám thì người đầu tiên xâm nhập xuất hiện.
Người này mặc một bộ áo lam, trên da nối lên từng đạo vân văn, phía sau có một đôi cánh màu lam nhạt, mỗi một lần nó vỗ là gây ra cuồng phong.
Tu vi của hắn cũng khá mạnh, có thực lực tương đương với cấp độ Thánh Hầu.
Sau khi hẳn đi đến Bắc Thành Miếu khu thì trực tiếp đi thắng vào, ngênh ngang tìm đến Tịch Thiên Dạ,
Tịch Thiên Dạ khoang tay, đứng trên một tòa thần miếu cổ xưa lãnh đạm nhìn sang thanh niên áo lam trước mặt.
Sau khi càn quét bảy tám ngày ở đây đã không còn con mồi nào để hẳn bắt giữ, nguyên bản hẳn định lên kế hoạch để tiến đến những thành khu khác.
Nhưng không ngờ rằng hẳn còn chưa đi ra ngoài đã có người chủ động tới tìm hắn rồi.
“Tịch Thiên Dạ, ngươi quả là gan to bằng trời, tượng thăn há có thể khinh nhờn, mau mau cút xuống đây.”
Sau khi thanh niên áo lam kia xuất hiện, câu nói đầu tiên là chỉ trích Tịch Thiên Dạ khinh nhờn tượng thần trong thần miếu, biểu lộ nghiêm túc kêu Tịch Thiên Dạ mau đi xuống.
Trong Hắc Bạch thần thành, tượng thần chính là một biểu tượng trang nghiêm thần thánh, đại biểu cho. những thần linh đã từng thuộc về Thiên Lan thần tông, bất kỳ một bức tượng nào đều được mọi người tôn thờ.
Chưa có kẻ nào gan to bắng trời như thế, dám đứng lên trên tượng thần.
Khuôn mặt Tịch Thiên Dạ không biểu tình, phẳng phất không có nghe thấy thanh niên áo lam kia nói
Thanh niên áo lam thấy Tịch Thiên Dạ kiêu căng như thế, giận quá hóa cười nói:
“Tịch Thiên Dạ, quả nhiên ngươi đủ cuồng đạo, bất kinh trời, không sợ đất, dù là thần mạch nhân tộc cũng dám đắc tội. Nhưng ngươi chỉ là sinh linh của Nam Man đại lục mà thôi, nếu đã không tôn trọng tượng thần trong Thiên Lan di tích của bọn ta, đấy là một hành vi khiêu khích cực lớn, ta quyết định sẽ khiến ngươi trả một cái giá cực đắt.”
Ánh mắt thanh niên áo lam đần dần lăng lệ, hắn cực kỳ khó chịu với việc Tịch Thiên Dạ đứng trên tượng thần mà lại còn nhìn hắn với cái về mặt ngạo nghễ như thế.
Hơn nữa chỉ là một kẻ trên Nam Man đại lục mà dám đứng lên đầu tượng thần linh của Thiên Lan di tích bọn hắn.
“Ngươi đã đến đây không phải vì muốn đối phó với ta sao? Cần gì phải nhiều lời như vậy?”
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Thanh niên áo lam kia vừa mới xuất hiện thì hắn đã cảm nhận một cỗ chiến ý cực kỳ cường đại, rất hiển nhiên, một trận chiến này không thể nào tránh được.
Lúc này đang ở giữa giải thi đấu, bình thường sẽ không có việc cường giả cấp Thánh Hầu đụng phải nhau, nhưng người mới tới trước mắt đây đã chuẩn bị phá hư quy tắc cơ bản.
“Không! Có một chút khác biệt, nguyên bản ta tới tìm ngươi chỉ vì phần thưởng mà thôi. Nhưng nếu vì phần thưởng của thần mạch nhân tộc đặt ra thì trong lòng ta cũng có chút mất tự nhiên. Nhưng bây giờ đã khác trước rồi, ngươi đã dám khinh nhờn tượng thần. của Thiên Lan di tích thì ta đã có đầy đủ lý do để xuất thủ với ngươi.”
Thanh niên mặc áo lam thản nhiên nói.
“Treo thưởng?”
Đôi mắt Tịch Thiên Dạ khẽ nhíu một cái.
“Có lẽ ngươi không biết a, bây giờ ngươi rất đáng tiền. Thần mạch nhân tộc đã đặt ra một phần thưởng trên trời dành cho ai đào thải được ngươi.”
Ánh mắt thanh niên áo lam tràn đầy cân nhắc nói.
Phần thưởng trên trời?
Tịch Thiên Dạ nghe thấy vậy hơi sững sờ, chợt cười cười, thật sự là âm hồn bất tán.
Thần mạch nhân tộc là đại tộc đứng đầu của Hắc Bạch thần thành mà lại làm ra sự tình như vậy quả thực vô cùng ngây thơ bỉ ổi, không có một chút khí phái đại tộc nào. Có lẽ họ đã ở vị trí đứng đầu quá lâu nên càng ngày càng mục nát hơn.
“Tịch Thiên Dạ, phần thưởng mà thần mạch nhân tộc đặt ra đủ để làm tất cả những người trong không gian đấu chiến thứ bảy động tâm, nói không khoa trương thì bây giờ ngươi đã trở thành công địch của toàn bọ mọi người. Ta nhận được tin tức sớm hơn một chút nên mới đến đây sớm như vậy, qua một hồi nữa người tìm tới ngươi sẽ càng ngày càng nhiều.”
Thanh niên áo lam này cũng cực kỳ thú vị, lời hắn nói ra rất ngay thẳng, căn bản không có quanh co lòng vòng. Thậm chí ngay cả việc hổ thẹn vì tham phần thưởng mà phá hỏng quy tắc thi đấu nguyên bản của Thôi Xán Chỉ Tinh hắn cũng nói ra.
Phần thưởng thần mạch nhân tộc đặt ra làm cho hầu hết mọi người trong không gian đấu chiến thứ bảy điên cuồng lan rộng.
Trong cả mười khu không gian quan chiến của Hắc Bạch thần thành cũng đang truyền bá ra một cách đáng sợ.
Ai cũng không ngờ rằng cao tầng của thần mạch nhân tộc lại phát rồ như thế, biết cường giả trẻ tuổi của tộc mình không làm gì được Tịch Thiên Dạ nên có ý đồ muốn mượn tay người khác để đối phó hắn.
Làm ra việc như thế quả thực vô cùng hèn hạ, bỉ ổi.
Mục đích mà Đấu Chiến cung tổ chức Thôi Xán Chỉ Tính là cạnh tranh tự do, tự do sinh tồn.
Mà thần mạch nhân tộc lại nhúng tay vào cuộc thi, dùng tài lực để quấy nhiễu kết quả thi đấu, làm biến đổi bản chất của cuộc thi.
Cái đó gọi là tính công bình!
Hiển nhiên, hiện tại không còn bất kỳ điểm công bằng nào để nói nữa.
Sau khi tin tức này truyền ra, toàn bộ Hắc Bạch thần thành như ong vỡ tổ.
Từ phố lớn đến phố nhỏ đều bàn luận xôn xao về việc này, thậm chí có một số chủng tộc của Thiên Lan thần thổ đã mắng vào mặt thần mạch nhân tộc, làm ra được việc như vậy thực sự quá thấp kém, quả thực đã làm mất mặt Hắc Bạch thần thành.
Dù sao Tịch Thiên Dạ cũng là người của Nam Man đại lục, ngươi không biết xấu hổ như thế thì không chỉ một mình ngươi mất mặt mà toàn bộ Thiên Lan di tích cũng mất mặt theo.
Về phần tu sĩ của Nam Man đại lục thì oán hận vô cùng, rất nhiều người không chịu được mà chửi ầm lên.
“Cái cẩu thí gì mà Thôi Xán Chỉ Tính, ta nhìn như đang đùa giỡn nhau đi, giải thí đấu không có quy củ như vậy thì Nam Man đại lục chúng ta không tham gia cũng được.”
“Ha ha, ai dám treo thưởng? Quả thực không muốn mặt mũi a. Nghe nói Thôi Xán Chỉ Tinh đấu chiến đại hội là được truyền xuống từ thời đại thượng cổ, ta thấy cái gọi là truyền thừa từ thời thượng cổ này chẳng khác nào trò cười đi.”
Nhất thời đã gây lên ngàn cơn sóng dữ, toàn bộ Hắc Bạch thần thành đều đang nghị luận một cách sôi nổi.
Linh Lan Nặc kinh ngạc nhìn sang những người đang nghị luận sôi nổi kia, đôi mắt có chút mờ mịt.
Nàng vừa bị đào thải ra khỏi không gian đấu chiến thứ ba, kết quả là nghe được một tin tức kinh thiên động địa như vậy.
Nàng nằm mơ cũn không ngờ được rằng Tịch Thiên Dạ với thần mạch nhân tộc lại náo lên tình trạng như thế.
Mà cách làm của thần mạch nhân tộc đến nàng cũng không dám gật đầu bừa.
Gọi tất cả người dự thi trong không gian đấu chiến thứ bảy đến vây công Tịch Thiên Dạ là cực kỳ vô si, đã phá hủy tính công bình cùng chính nghĩa của giải thi đấu.
Kết quả chẳng những thua mà còn vô cùng mất mặt.
Mà lại còn chết cũng không hối cải, làm ra việc bỉ ổi như thế a!
Kỳ thật không phải tất cả mọi người của thần mạch nhân tộc đều ủng hộ loại phương thức treo thưởng này để đối pho Tịch Thiên Dạ, có rất nhiều người còn nghiêm khắc phản đối.
Làm như thế quá mức mất mặt cùng khinh thường người khác.
Nhưng thần mạch nhân tộc dù chỉ có hơn một ngàn người cũng không phải là bền chắc như thép mà được chia ra làm mấy phe phái.
Có thần mạch nhân tộc làm ra loại chuyện này thì những người còn lại của thần mạch nhân tộc cũng không có biện pháp gì giải quyết cả, chỉ có thể tức giận mà bỏ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất