Chương 42: Võ Học Tứ Cảnh (2)
Đại đa số võ học, chỉ là tiểu thừa, bất luận tu luyện như thế nào, cao nhất cũng chỉ có thể đạt tới cảnh giới thông kỳ biến.
Chỉ có võ học thượng thừa, mới có thể chạm đến đắc kỳ thần và hội kỳ ý.
“Sư phụ, ngài không phải nói, muốn tu luyện đến cảnh giới ‘đắc kỳ thần’, không có hơn mười năm, thậm chí mấy chục năm, cũng rất khó đạt tới sao?”
“Bình thường mà nói, quả thật như thế.”
Ông lão béo nói: “Từ xưa đến nay, võ giả tầm thường phần lớn đều dừng lại ở trên cảnh giới ‘tri kỳ hình’, có thể chuẩn xác hoàn chỉnh đánh ra từng chiêu từng thức, cũng hiểu được gặp chiêu giải chiêu.”
“Có một bộ phận người nổi bật, có thể đạt tới ‘thông kỳ biến’, tu luyện chiêu thức lô hỏa thuần thanh, dung hội quán thông. Chém giết với người ta, có thể tùy cơ ứng biến, chiêu thức hạ bút thành văn.”
“Tiến một bước nữa, đó là ‘đắc kỳ thần’. Người có thể tu luyện đến cảnh giới này, liền cực ít.”
Thanh Mộc sở trường nhất kiếm pháp, cũng chỉ là vừa mới đạt tới cảnh giới ‘thông kỳ biến’.
Đối với ‘đắc kỳ thần’, hoàn toàn không hiểu biết.
Thanh Mộc hỏi: “Đắc kỳ thần có đặc thù gì?”
Ông lão béo nói: “Đơn giản mà nói, chính là lĩnh ngộ tinh túy, đạt được thần vận của nó, từng chiêu từng thức, như là sống lại, sinh động truyền thần. Đối địch với người ta, thường có diệu thủ thiên mã hành không.”
“Hơn nữa, một khi tu luyện đến cảnh giới này, liền có hi vọng đạt tới hình thần kiêm dung (có cả hình dạng và thần vận), thậm chí hình thần tương dung (hình dạng và thần vận dung hợp), liền có thể sinh ra ‘thế’ của mình!”
Thanh Mộc cái hiểu cái không.
Dù sao cảnh giới này, đã vượt qua nhận biết của nàng.
Ông lão béo kéo nàng đến phía trước cửa sổ, thấp giọng nói: “Bây giờ con nhắm hai mắt, tĩnh tâm, đi cảm thụ một phen tình huống bên ngoài, liền lý giải như thế nào là ‘đắc kỳ thần’.”
Thanh Mộc nghe lời, nhắm mắt, dựng thẳng tai lắng nghe.
Trong sân, có người đang luyện quyền, nổi gió vù vù.
Một quyền một cước, tràn ngập lực lượng, khí thế phi phàm.
Không qua bao lâu, vẻ mặt Thanh Mộc thay đổi dần!
Ở trong đầu của nàng, bóng người kia trong sân dần dần biến mất, thay thế vào đó là một con mãnh hổ uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí!
“Cái này...”
Thanh Mộc mở đôi mắt, mặt lộ vẻ chấn động.
“Đối mặt một con mãnh hổ xuống núi như vậy, một khi tâm thần bị nó đoạt, khí thế yếu đi, nào còn là đối thủ của hắn.”
“Người này Nê Hoàn cung mở, nhập thần tọa chiếu, nghĩ hẳn có thể càng thêm dễ dàng tu luyện đến võ học Thần cảnh. Nhưng dù vậy, ngắn ngủn một tháng, liền tu luyện đến loại tình trạng này, cũng là khó có thể tưởng tượng.”
“Sau lưng kẻ này, chỉ sợ có cao nhân.”
Ông lão béo âm thầm cân nhắc, trong lòng dâng lên một tia tò mò.
...
Trần Đường một mực luyện quyền, không biết mệt mỏi, thẳng đến lúc sắc trời sáng rõ, mới thu thế nghỉ ngơi.
Hắn ra ngoài tùy tiện ăn, mới đi về phía Mai Hoa võ quán.
Tiền triều người người tập võ, thậm chí một ít nội công tâm pháp, cũng đều truyền lưu trong phố phường.
Ở bản triều, võ học loại nội công, trừ triều đình, chỉ có thế gia đại tộc, tôn thất quyền quý mới có cơ hội tu luyện, cấm truyền ra ngoài.
Nghe nói là lo lắng rơi vào trong tay kẻ ác, để lại tai họa vô cùng.
Các nơi tuy có võ quán, truyền thụ cũng đều là một ít kỹ xảo ngoại công, mức trần không cao.
Mai Hoa võ quán cũng là như thế.
Mai Hoa võ quán quán chủ Mai Niệm Chi, từng lấy Mai Hoa Quyền Kiếm cùng Mai Hoa Thung Công* rèn luyện thể phách, có chút danh tiếng.
* thung công: công phu luyện dựa vào các cây cọc
Mười mấy năm qua, Mai Hoa võ quán cũng từng bồi dưỡng ra mấy vị cửu phẩm võ giả.
Gia đình nhà giàu của huyện Thường Trạch, nếu là con nhà mình lựa chọn tập võ con đường này, đều sẽ đưa đến Mai Hoa võ quán.
“Tại hạ Trần Đường, cầu kiến Mai Ánh Tuyết Mai cô nương, làm phiền thông báo một phen.”
Tới Mai Hoa võ quán, Trần Đường đánh tiếng với hộ vệ trước cửa.
Hộ vệ đó đánh giá cao thấp Trần Đường một phen, nhíu mày nói: “Ngươi cho rằng Mai gia tiểu thư là ai, ngươi muốn gặp thì có thể gặp?”
“Ta là đến trả tiền, ngươi đi thông báo là được.”
Trần Đường không muốn so đo với loại người này, chỉ là thản nhiên trả lời một câu.
Ở trên núi tuyết luyện võ hơn hai tháng, Trần Đường thay da đổi thịt, khí chất đã khác biệt rất lớn so với ban đầu.
Tuy vẫn là một bộ áo bông vải thô, nhưng khí độ bất phàm, mắt sáng như đuốc, hộ vệ kia đối diện với hắn, cũng không tự giác tránh đi.
“Ngươi ở đây chờ một chút.”
Hộ vệ đó không rõ chi tiết của Trần Đường, nói một câu, chạy thẳng vào võ quán.
Không qua bao lâu, nữ tử mặc đồ đỏ, từ trong võ quán đạp tuyết chạy tới, tóc đen tung bay, bước chân nhẹ nhàng.
Nắng sớm mờ mờ, khuôn mặt thiếu nữ đỏ bừng, xinh xắn mê người.
“Trần Đường, ngươi đã về rồi?”
Tới phụ cận, trong giọng nói của Mai Ánh Tuyết lộ ra một tia ngạc nhiên lẫn vui mừng, nhìn Trần Đường từ trên xuống dưới, tựa như đang nhìn hắn có thiếu tay thiếu chân hay không.
Chỉ có võ học thượng thừa, mới có thể chạm đến đắc kỳ thần và hội kỳ ý.
“Sư phụ, ngài không phải nói, muốn tu luyện đến cảnh giới ‘đắc kỳ thần’, không có hơn mười năm, thậm chí mấy chục năm, cũng rất khó đạt tới sao?”
“Bình thường mà nói, quả thật như thế.”
Ông lão béo nói: “Từ xưa đến nay, võ giả tầm thường phần lớn đều dừng lại ở trên cảnh giới ‘tri kỳ hình’, có thể chuẩn xác hoàn chỉnh đánh ra từng chiêu từng thức, cũng hiểu được gặp chiêu giải chiêu.”
“Có một bộ phận người nổi bật, có thể đạt tới ‘thông kỳ biến’, tu luyện chiêu thức lô hỏa thuần thanh, dung hội quán thông. Chém giết với người ta, có thể tùy cơ ứng biến, chiêu thức hạ bút thành văn.”
“Tiến một bước nữa, đó là ‘đắc kỳ thần’. Người có thể tu luyện đến cảnh giới này, liền cực ít.”
Thanh Mộc sở trường nhất kiếm pháp, cũng chỉ là vừa mới đạt tới cảnh giới ‘thông kỳ biến’.
Đối với ‘đắc kỳ thần’, hoàn toàn không hiểu biết.
Thanh Mộc hỏi: “Đắc kỳ thần có đặc thù gì?”
Ông lão béo nói: “Đơn giản mà nói, chính là lĩnh ngộ tinh túy, đạt được thần vận của nó, từng chiêu từng thức, như là sống lại, sinh động truyền thần. Đối địch với người ta, thường có diệu thủ thiên mã hành không.”
“Hơn nữa, một khi tu luyện đến cảnh giới này, liền có hi vọng đạt tới hình thần kiêm dung (có cả hình dạng và thần vận), thậm chí hình thần tương dung (hình dạng và thần vận dung hợp), liền có thể sinh ra ‘thế’ của mình!”
Thanh Mộc cái hiểu cái không.
Dù sao cảnh giới này, đã vượt qua nhận biết của nàng.
Ông lão béo kéo nàng đến phía trước cửa sổ, thấp giọng nói: “Bây giờ con nhắm hai mắt, tĩnh tâm, đi cảm thụ một phen tình huống bên ngoài, liền lý giải như thế nào là ‘đắc kỳ thần’.”
Thanh Mộc nghe lời, nhắm mắt, dựng thẳng tai lắng nghe.
Trong sân, có người đang luyện quyền, nổi gió vù vù.
Một quyền một cước, tràn ngập lực lượng, khí thế phi phàm.
Không qua bao lâu, vẻ mặt Thanh Mộc thay đổi dần!
Ở trong đầu của nàng, bóng người kia trong sân dần dần biến mất, thay thế vào đó là một con mãnh hổ uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí!
“Cái này...”
Thanh Mộc mở đôi mắt, mặt lộ vẻ chấn động.
“Đối mặt một con mãnh hổ xuống núi như vậy, một khi tâm thần bị nó đoạt, khí thế yếu đi, nào còn là đối thủ của hắn.”
“Người này Nê Hoàn cung mở, nhập thần tọa chiếu, nghĩ hẳn có thể càng thêm dễ dàng tu luyện đến võ học Thần cảnh. Nhưng dù vậy, ngắn ngủn một tháng, liền tu luyện đến loại tình trạng này, cũng là khó có thể tưởng tượng.”
“Sau lưng kẻ này, chỉ sợ có cao nhân.”
Ông lão béo âm thầm cân nhắc, trong lòng dâng lên một tia tò mò.
...
Trần Đường một mực luyện quyền, không biết mệt mỏi, thẳng đến lúc sắc trời sáng rõ, mới thu thế nghỉ ngơi.
Hắn ra ngoài tùy tiện ăn, mới đi về phía Mai Hoa võ quán.
Tiền triều người người tập võ, thậm chí một ít nội công tâm pháp, cũng đều truyền lưu trong phố phường.
Ở bản triều, võ học loại nội công, trừ triều đình, chỉ có thế gia đại tộc, tôn thất quyền quý mới có cơ hội tu luyện, cấm truyền ra ngoài.
Nghe nói là lo lắng rơi vào trong tay kẻ ác, để lại tai họa vô cùng.
Các nơi tuy có võ quán, truyền thụ cũng đều là một ít kỹ xảo ngoại công, mức trần không cao.
Mai Hoa võ quán cũng là như thế.
Mai Hoa võ quán quán chủ Mai Niệm Chi, từng lấy Mai Hoa Quyền Kiếm cùng Mai Hoa Thung Công* rèn luyện thể phách, có chút danh tiếng.
* thung công: công phu luyện dựa vào các cây cọc
Mười mấy năm qua, Mai Hoa võ quán cũng từng bồi dưỡng ra mấy vị cửu phẩm võ giả.
Gia đình nhà giàu của huyện Thường Trạch, nếu là con nhà mình lựa chọn tập võ con đường này, đều sẽ đưa đến Mai Hoa võ quán.
“Tại hạ Trần Đường, cầu kiến Mai Ánh Tuyết Mai cô nương, làm phiền thông báo một phen.”
Tới Mai Hoa võ quán, Trần Đường đánh tiếng với hộ vệ trước cửa.
Hộ vệ đó đánh giá cao thấp Trần Đường một phen, nhíu mày nói: “Ngươi cho rằng Mai gia tiểu thư là ai, ngươi muốn gặp thì có thể gặp?”
“Ta là đến trả tiền, ngươi đi thông báo là được.”
Trần Đường không muốn so đo với loại người này, chỉ là thản nhiên trả lời một câu.
Ở trên núi tuyết luyện võ hơn hai tháng, Trần Đường thay da đổi thịt, khí chất đã khác biệt rất lớn so với ban đầu.
Tuy vẫn là một bộ áo bông vải thô, nhưng khí độ bất phàm, mắt sáng như đuốc, hộ vệ kia đối diện với hắn, cũng không tự giác tránh đi.
“Ngươi ở đây chờ một chút.”
Hộ vệ đó không rõ chi tiết của Trần Đường, nói một câu, chạy thẳng vào võ quán.
Không qua bao lâu, nữ tử mặc đồ đỏ, từ trong võ quán đạp tuyết chạy tới, tóc đen tung bay, bước chân nhẹ nhàng.
Nắng sớm mờ mờ, khuôn mặt thiếu nữ đỏ bừng, xinh xắn mê người.
“Trần Đường, ngươi đã về rồi?”
Tới phụ cận, trong giọng nói của Mai Ánh Tuyết lộ ra một tia ngạc nhiên lẫn vui mừng, nhìn Trần Đường từ trên xuống dưới, tựa như đang nhìn hắn có thiếu tay thiếu chân hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất